Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 263

Thủy Thiên Thừa

19/06/2017

Chú ý: Đây là chương thứ 6 trong ngày, chương trước – Chương 262

Chương 263

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

giantsquid3

Người thân, bạn bè trước kia của họ, hết người này đến người khác xuất hiện lúc họ chìm trong nguy nan, mang đến cho họ niềm hy vọng và sự giúp đỡ họ cần nhất trong cơn tuyệt cảnh…

Từ cơ thể Thông Ma chui ra vô số cành và rễ cây thô chắc, bắt chặt lấy xúc tu của mực khổng lồ, nhưng xúc tu có sức mạnh cực lớn, Thông Ma vừa nắm chặt đã bị nó dùng sức thoát được, hai sinh mệnh siêu cấp cứ như vậy bắt đầu giằng co trên biển.

Thông Ma hô về phía Tùng Hạ: “Di dời họ đến chỗ an toàn, ta muốn biến thân!”

Bản thể Thông Ma cũng là quái vật khổng lồ siêu cấp không khác mực khổng lồ là mấy, một khi biến thân ở đây, mặt biển nhất định dậy sóng, đến lúc đó tấm tảo biển này nhất định sẽ bị bao phủ.

Lúc này, Đường Nhạn Khâu và Al đều đã tỉnh lại, tuy rằng vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đều đã có thể cử động, so với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên năng lượng đã hao hết sạch thì hai người họ lại hồi phục nhanh nhất, hơn nữa đều vẫn duy trì tỉnh táo. Tùng Hạ nhanh chóng chữa trị vết thương cho họ, sau đó hai người di dời những người khác lên xác một chiếc máy bay, kéo máy bay ra xa khỏi vùng biển trước.

Thông Ma thấy họ đã đi xa, cơ thể bùng lên ánh sáng màu xanh lục, vô số cành cây, rễ cây từ trong cơ thể loài người chui ra, đâm sâu xuống biển, số cành và rễ ấy điên cuồng vung quất trên mặt biển, cuốn chặt cơ thể mực khổng lồ. Xúc tu của mực khổng lồ cũng không cam yếu thế, hung ác quất vào bản thể đang thành hình của Thông Ma.

Thân cây tráng kiện điên cuồng bành trướng tại chỗ, một con quái vật lớn đột ngột xuất hiện nơi vùng biển này, lập tức làm mực nước biển dâng lên vài mét, mà theo sự bành trướng của cái cây kia, nước biển vẫn tiếp tục dâng lên.

Đường Nhạn Khâu và Al liều mạng kéo xác máy bay về hướng ngược lại. Thân cây Thông Ma có đường kính hai km, họ còn không mau chạy nhanh lên thì rất có khả năng sẽ bị thân cây của nó đánh bay.

Thân cây Thông Ma càng ngày càng lớn, ép cho mực khổng lồ không ngừng lui về phía sau. Có điều khi nó cuối cùng biến hóa thành công thì lại không được khổng lồ như khi nó còn ở Đông Bắc, tuy rằng đường kính thân cây cũng vượt quá một km, độ cao hơn nghìn mét, oai phong sừng sững giữa biển Hoa Nam, nhưng so với hồi ở Đông Bắc, thể tích của nó nhỏ đi gần một nửa.

Tùng Hạ ngẩn ra nhìn Thông Ma, khẽ nói: “Tôi biết vì sao bên phía Đông Bắc không có phản ứng gì rồi.”

Đường Nhạn Khâu nhổ nước miếng lẫn máu, thở hổn hển: “Vì sao?”

“Mục Phi từng nói, muốn rời khỏi Đông Bắc thì chỉ có hai cách, thứ nhất là rút bộ rễ ra, thứ hai là tự chặt đứt rễ. Rút bộ rễ ra chính là rút hết tất cả bộ rễ dài mấy km của Thông Ma ra khỏi lòng đất, như vậy có thể đảm bảo năng lượng của nó không bị hao tổn, giống như cách nó đã làm ở Vân Nam, có điều khi đó nó còn khá nhỏ, chỉ tạo ra chấn động loại nhỏ mà thôi. Lấy hình thể bây giờ, nếu Thông Ma làm vậy ở Đông Bắc thì tuyệt đối sẽ gây ra động đất toàn bộ địa khu Đông Bắc. Cho nên họ đã chọn cách thứ hai, tự chặt đứt rễ, để lại bộ rễ hấp thu rất nhiều năng lượng nguyên trong lòng đất, làm như vậy có thể đảm bảo đất đai ở nơi đó không bị phá hỏng, nhưng họ sẽ bị tiêu hao ít nhất một nửa năng lượng, cần mất thời gian rất lâu mới có thể khôi phục lại.” Tùng Hạ thấy hai mắt hơi nhòe. Vì bảo vệ những người sống ở đó, Thông Ma và Mục Phi đã chọn cách tự chặt đứt bộ rễ sinh trưởng ba năm của mình, vượt qua khoảng cách hơn ba ngàn kilomet chạy tới cứu họ. Sự hỗ trợ này, Tùng Hạ không biết làm thế nào họ mới có thể trả hết.

Nay Thông Ma chỉ có thể phát huy một nửa năng lượng, mực khổng lồ cũng đã mình đầy thương tích, ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.

Cuộc chiến của hai sinh mệnh siêu cấp thật là làm cho con người nhìn thấy thì không thể không thán phục. Toàn bộ mặt biển đều bị chúng xoay vần đến sóng đánh dữ dội, những xác máy bay trôi nổi trên mặt biển không ngừng lay động trong cơn sóng gió. Tùng Hạ gắng gượng ngồi vững bên trong, ngọc phù tích trữ năng lượng tiêu hao hết miếng này đến miếng khác, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tất cả đều đã cạn kiệt năng lượng, phải hao phí sức lực và thời gian rất lớn để lấp đầy lại cho họ.

Đường Nhạn Khâu và Al đã được chữa khỏi vết thương giúp Tùng Hạ giữ thăng bằng cho xác máy bay, đề phòng nước biển chảy vào trong làm người bị hôn mê chết đuối, họ vừa bận rộn vừa trông về cuộc chiến phía xa, kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.

Thông Ma dùng nhánh và rễ cây trói chặt cơ thể mực khổng lồ, đâm vô số lá thông vào làn da đỏ sậm của nó. Mực khổng lồ thì vung xúc tu thô chắc, quật mạnh vào bản thể Thông Ma, dùng răng cưa và giác hút đập nát cành lá của nó. Cuộc chiến của hai tên quái vật cao hơn nghìn mét là chuyện xưa nay chưa từng có, tất cả những người chứng kiến chuyện này đều bị rung động bởi cảnh tượng kinh thiên động địa ấy đến không nói thành lời.

Đây mới là cuộc quyết đấu của hai sinh vật cùng một đẳng cấp, đây mới là một cuộc chiến ngang tài ngang sức, còn họ với ý định dùng xác thịt nhỏ bé của con người chống lại mực khổng lồ, kết quả chính là thất bại không hề bất ngờ. Nhưng vì Thông Ma đã đến nên bây giờ họ lại dấy lên hy vọng, Thông Ma đã giữ chân được mực khổng lồ, khiến nó không thể lặn xuống biển sâu nữa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì đang khôi phục, bộ chỉ huy tác chiến đang điều đến tất cả lực lượng tiếp viện có thể điều đến, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về họ!

Máy liên lạc vang lên píp píp, Tùng Hạ luống cuống tay chân bật lên, kích động: “Chú, chú có nhìn thấy không!”

Tùng Chấn Trung nói: “Chú thấy rồi. Ba mươi chiếc máy bay chiến đấu đã xuất phát từ căn cứ, số máy bay này là nguồn lực cuối cùng của chúng ta, hơn nữa phi công đều không có kinh nghiệm thực chiến. Tùng Hạ, cháu phải nhanh chóng làm họ tỉnh lại mới có thể giảm bớt thương vong, cháu đã hiểu chưa.”

Tùng Hạ kiên nghị: “Cháu hiểu.”

Mặt trời đã hơi dâng cao, cuộc chiến của Thông Ma và mực khổng lồ đang trong giai đoạn gay cấn. Năng lượng của Tùng Hạ tiêu hao nhanh hơn nước chảy, bộ chỉ huy tác chiến đang điên cuồng huy động nguồn lực, tất cả mọi người đang liều mạng vì trận chiến cuối cùng này.

Cành lá bị tàn phá của Thông Ma rơi rụng trên mặt biển, một chiếc xúc tu của mực khổng lồ đã hoàn toàn bị phế, mắt nó cũng đã bị thương. Cuộc chiến của chúng vốn khiến động vật biển chung quanh sợ tới mức căn bản không dám lại gần, nhưng dưới sự triệu hồi của mực khổng lồ, động vật biển ồ ạt từ các vùng biển xa hơn tới đây, điên cuồng tấn công Thông Ma.

Máy bay chiến đấu bay vòng vòng quanh tầng trời thấp, tấn công quái vật đánh lén Thông Ma. Đám động vật biển và sứa vừa nhảy lên đã phát nổ khiến Thông Ma chịu thiệt lớn, tổn thương tới thân cây và cành lá cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Tùng Hạ nhìn mà sốt ruột, bật máy liên lạc: “Chú, bao lâu nữa máy bay tiếp viện mới đến nơi? Trong biển nhiều quái vật lắm.”

Tùng Chấn Trung trầm giọng đáp: “Tùng Hạ, ngay vừa rồi, toàn vùng biển số 8 xuất hiện tình hình khẩn cấp, động vật biển vốn đã rút lui lại lên bờ trở lại.”

“Cái gì! Trời sáng rồi, sao chúng có thể…”



“Tất cả chúng đều điên hết rồi, xông lên bờ như ong vỡ tổ, căn bản bất chấp ánh sáng. Chúng là vật hi sinh mực khổng lồ dùng để phân tán lực lượng không quân của chúng ta, ba mươi chiếc máy bay kia không đi được, vũ khí và máy bay ở tám vùng biển đều đã hết, tuyệt đối không thể chống đỡ. Một khi đạo phòng tuyến thứ nhất ở Hoa Nam thất thủ, trong vòng một tiếng đồng hồ, động vật biển có thể vượt qua eo biển Quỳnh Châu, xâm chiếm căn cứ Trạm Giang. Trên đảo còn có mấy trăm dị nhân và người khổng lồ, duyên hải Quảng Đông còn có mấy trăm ngàn người, tuyệt đối không thể thất thủ. Máy bay chiến đấu phải ở lại đảo Hải Nam đón đánh động vật biển lên bờ.”

Trầm mặc hai giây, Tùng Hạ đấm mạnh xuống xác máy bay.

Tùng Chấn Trung thở dài thườn thượt: “Chú đang nghĩ cách, Tiểu Hạ, cho chú một chút thời gian, chú sẽ nghĩ cách!”

Tùng Hạ tắt máy liên lạc, hai mắt đục ngầu.

Trải qua một đêm kịch chiến, súng đạn và năng lượng của máy bay chiến đấu bên này đều đã báo nguy, không bao lâu nữa, máy bay của nhóm tiếp viện thứ hai nhất định sẽ phải quay về bổ sung năng lượng, đến lúc đó trên trời không còn nguồn lực nào để kìm hãm động vật biển nữa. Nếu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn không tỉnh, Thông Ma chỉ còn một thân một mình, kéo dài thời gian nữa thì khá bất lợi cho họ.

Tùng Hạ nói với Đường Nhạn Khâu: “Thử khiến Ngô Du tỉnh lại đi, anh ta là người đầu tiên hồi phục vết thương.”

Đường Nhạn Khâu lắc người Ngô Du thật mạnh, nhưng hắn không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ tỉnh. Sau khi cạn kiệt năng lượng, cho dù thương tích khỏi hẳn, năng lượng tràn ngập nhưng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng phải hôn mê một thời gian. Lúc này không ai có thể chắc chắn được điều gì, nếu Ngô Du còn chưa tỉnh thì những người khác mất một thời gian nữa lại càng chưa thể tỉnh lại.

Lúc đầu Thông Ma còn chiếm thế thượng phong rõ ràng, vì có bản thể khổng lồ nên nó áp chế được mực khổng lồ. Nhưng sau nửa tiếng kịch chiến, những vết cắn xé, phát nổ do động vật biển tạo ra trên người mình mà nó vốn cũng không để ý, dần dà đã tạo thành vết thương càng ngày càng nghiêm trọng. Đồng thời với lúc đối phó với mực khổng lồ, Thông Ma không thể không phân ra sức lực thanh lí những động vật biển giết không hết đuổi không đi như ký sinh trùng trên người mình. Động vật biển lúc này so với đám lúc đầu mực khổng lồ triệu hồi ra đối phó với họ đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng hình thể càng nhỏ thì mực khổng lồ càng dễ thao túng, hàng ngàn hàng vạn động vật biển cỡ vừa và nhỏ bay xuyên qua cành lá của Thông Ma, cứ thấy khe hở là tấn công, khiến năng lượng của Thông Ma tiêu hao ồ ạt như nước chảy.

Tùng Hạ càng nhìn càng kinh hãi, ra sức cầu nguyện dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mau chóng tỉnh lại.

Vượt qua sự dày vò của thời gian, Tùng Hạ đếm lại số ngọc phù tích trữ năng lượng còn thừa lại không được bao nhiêu miếng, âm thầm kinh hãi. Đang nghĩ tới chuyện có nên mạo hiểm lại gần hấp thu năng lượng từ động vật biển tử vong bên cạnh Thông Ma hay không thì đột nhiên, cậu cảm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ có quy mô lớn đang di chuyển tới phía họ từ hướng Tây Bắc.

Năng lượng lớn mạnh của cá thể và năng lượng lớn mạnh của quần thể khác biệt rất lớn, Tùng Hạ lập tức có thể xác định đây là một quần thể động vật biến dị số lượng rất đông. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là động vật biển, nhưng cậu lập tức phủ định vì nguồn năng lượng đó có tốc độ di chuyển quá nhanh, nhanh hơn tốc độ của động vật biển rất nhiều, căn bản chính là đang bay. Vì bây giờ còn cách khá xa nên Tùng Hạ không nhận ra rốt cuộc nó mang thuộc tính năng lượng gì.

Đó… sẽ là gì? Rốt cuộc là địch hay là bạn? Nguồn năng lượng di chuyển lớn như vậy, cậu không tin là một đàn chim nào đó trùng hợp bay ngang qua, nhất định nó đang hướng về phía họ, nhưng sẽ là cái gì? Có nghĩ thế nào Tùng Hạ cũng không thể đoán được.

Dòng năng lượng kia cách họ càng ngày càng gần, Tùng Hạ nói với Đường Nhạn Khâu: “Nhạn Khâu, có cái gì đó đang bay từ hướng kia qua đây, cậu thị lực tốt, bay lên trời xem đi, chắc ngay lập tức là chúng sẽ xuất hiện trong tầm mắt cậu.”

Đường Nhạn Khâu kinh ngạc: “Bay đến phía chúng ta?”

Tùng Hạ khẳng định: “Phải, bay đến phía chúng ta.”

Đường Nhạn Khâu lập tức bay lên trời cao hơn bốn trăm mét, cố gắng nhìn về hướng Tây Bắc. Qua vài phút, hắn hô lớn: “Có gì đó thật! Tôi không nhìn rõ, xa quá, số lượng rất khổng lồ.”

“Cố nhìn kỹ lại xem, rốt cuộc là…” Tùng Hạ ngẩn ra, “đàn chim biến dị” đó đã tiến vào phạm vi cảm nhận sâu sắc của cậu, cho nên cậu lập tức nhận ra năng lượng tỏa ra từ chúng là năng lượng Mộc. Hơn nữa nguồn năng lượng Mộc này thật sự rất quen thuộc, khiến cậu cứ cảm thấy nhất định đã đụng phải nó ở đâu, rốt cuộc là ở đâu nhỉ… Trong đầu Tùng Hạ chợt lóe lên một tia sáng, đúng rồi! Đó là…!

“Là bọ ngựa!” Giọng nói của Đường Nhạn Khâu vì kích động mà hơi run lên: “Tôi thấy rõ rồi, là bọ ngựa!”

Tùng Hạ đứng vụt dậy: “Là bọ ngựa, là mẹ của Đặng Tiêu!”

Đường Nhạn Khâu bay xuống: “Không sai, là đàn bọ ngựa chúng ta đã từng gặp ở Vân Nam!”

Tùng Hạ bắt lấy tay hắn, kích động đến rơi nước mắt. Người thân, bạn bè trước kia của họ, hết người này đến người khác xuất hiện lúc họ chìm trong nguy nan, mang đến cho họ niềm hy vọng và sự giúp đỡ họ cần nhất trong cơn tuyệt cảnh, khiến Tùng Hạ không nhịn được muốn cám ơn hành tinh này. Cho dù hành tinh này rất tàn khốc, có thể không chút nể nang hủy diệt ngàn vạn sinh mệnh, nhưng cũng chính hành tinh này, nơi đã thai nghén ra biết bao giống loài sống động có linh có cảm, khiến họ dẫu có rơi xuống vực sâu bao nhiêu, hễ nghĩ đến sự ấm áp đó, hễ người còn sống là còn giữ vững niềm tin và sức mạnh giúp họ tiến bước.

Vài phút sau, đàn bọ ngựa ùn ùn kéo đến, số lượng khủng khiếp đến độ che kín bầu trời.

Con bọ ngựa khổng lồ được đàn bọ ngựa hàng vạn con hộ tống ở chính giữa chính là nữ hoàng bọ ngựa cao đến sáu mét, toàn thân bao trùm bộ giáp xanh biếc rắn chắc, thân hình thẳng tắp thuôn mảnh như một dòng chảy, có đôi chân lưỡi liềm vĩ đại – Đặng Tiệp Vân.

Đàn bọ ngựa khổng lồ bay trên bầu trời, che kín ánh nắng rọi xuống phía họ, liếc mắt nhìn qua thậm chí hoàn toàn không thấy trời xanh đâu nữa, tiếng vỗ cánh rung động khiến màng tai mọi người phát đau, trên người nổi một lớp da gà.

Tùng Hạ ngẩng đầu nhìn lên. Trong đàn bọ ngựa chỉ có ba loại, bọ ngựa đực, bọ ngựa cái và nữ hoàng bọ ngựa, bọ ngựa đực thông thường cao hai mét rưỡi, bọ ngựa cái nhiều con cao trên dưới bốn mét. Cậu nhận ra, hơn một năm trước khi họ đến Vân Nam, bọ ngựa cái có sức tấn công mạnh hơn còn chưa bay được, nhưng bây giờ chúng đã tiến hóa ra đôi cánh còn lớn hơn cả bọ ngựa đực, hình thể của toàn bộ quần thể bọ ngựa đều trở nên lớn hơn.

Đặng Tiệp Vân bay xuống tầng trời thấp, từ trên cao nhìn xuống hàng người trần truồng trắng bóng nằm trong cabin xác máy bay, không nhịn được bật cười: “Hừm, mấy đứa trông thảm thật đấy.”

Tùng Hạ cười khổ: “Chị Đặng, không ngờ mọi người cũng đến, Đặng Tiêu nhờ mọi người đến ạ?”

“Lúc trước nó có viết thư cho chị nói kiểu như mình sắp có đi mà không có về đấy, chị có mỗi một thằng con đó, chết rồi chẳng phải phí công mang bầu hay sao.” Đặng Tiệp Vân vươn ra đôi chân lưỡi liềm khổng lồ, chỉ vào Thông Ma và mực khổng lồ đang kịch chiến trên biển: “Con bạch tuộc lớn kia là đối thủ của mấy đứa phải không?”

“Vâng, nó là mực khổng…”

“Khỏi cãi.”

Tùng Hạ toát mồ hôi: “Dù sao thì chính là nó. Chị Đặng, mực giao cho Thông Ma đối phó, mọi người có thể giúp Thông Ma tiêu diệt sạch động vật biển xung quanh không, không thì nó phải giáp mặt với bốn bề là địch.”

“Vớ vẩn, không thì chị đây đến để làm gì.” Đặng Tiệp Vân phát ra tiếng hí cổ quái. Đàn bọ ngựa che kín bầu trời tỏa ra bốn phía, vây chặt lấy Thông Ma và mực khổng lồ, sau đó không chút do dự đáp xuống mặt biển, đôi chân lưỡi liềm khổng lồ hung ác tấn công động vật biển trên mặt nước.



“Chị Đặng, cái loại sứa nhảy lên đó đụng phải gì cũng sẽ phát nổ, chị kêu chúng cẩn thận chút.”

Đặng Tiệp Vân tiếp tục dùng ngôn ngữ bọ ngựa chỉ huy cuộc chiến. Đàn bọ ngựa đó vì hình thể nhỏ nên tốc độ di chuyển cực nhanh, bay vù vù xoẹt xoẹt trên mặt biển như một đàn châu chấu mà không có bất cứ con nào va chạm vào nhau, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu là dúi đầu lao xuống, chém lìa kẻ địch không chút do dự. Đôi chân lưỡi liềm của chúng sắc bén cứng rắn, có thể dễ dàng rạch thủng làn da động vật biển. Trong một khoảng thời gian ngắn, mặt biển đầy rẫy thi thể.

Cùng lúc đó, sứa phát nổ thường nhảy bật lên từ dưới nước cũng tạo thành một chút thương vong cho đàn bọ ngựa, nhưng có sự trợ giúp của bọ ngựa, Thông Ma đã được giải phóng khỏi sự đánh vây công, tập trung đối phó mực khổng lồ.

Đặng Tiệp Vân lại phân công một nhóm ít nhất ngàn con bọ ngựa bay vòng ra sau lưng mực khổng lồ đánh lén nó. Cho dù đối với lớp da dày cộm của mực khổng lồ, đôi chân lưỡi liềm của chúng thật sự vô cùng nhỏ bé, nhưng bị muỗi chích dù ít dù nhiều vẫn khiến người ta khó chịu, cảm giác bị hơn một ngàn con bọ ngựa chém vào da dẫu cho với mực khổng lồ mà nói thì là vết thương rất nhỏ, song dần dần cũng tạo ra cho nó thương tổn nhất định. Mà lúc này nó ứng phó lại Thông Ma đã rất vất vả, chỉ có thể phân ra ít nhất một chiếc xúc tu đối phó bọ ngựa sau lưng. Trong một khoảng thời gian ngắn, tình thế nghịch chuyển, qua một đêm kịch chiến, lần đầu tiên mực khổng lồ nếm phải cảm giác không đánh lại địch.

Thông Ma không còn bị tôm tép quấy rối, sĩ khí lên cao, cành cây thô chắc tấn công dữ dội, phóng ra càng nhiều cành lá, rễ cây trói chặt cơ thể cao lớn của mực khổng lồ.

Sự xuất hiện của quần thể bọ ngựa đã xoay chuyển toàn bộ tình thế.

Tùng Hạ điên cuồng đưa năng lượng vào cơ thể dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, trước sau hai tiếng, cậu đã chữa khỏi cho tất cả mọi người, đang tiếp tục bổ sung năng lượng, giờ chỉ còn chờ họ tỉnh lại mà thôi.

Trận chiến trên biển đã đến hồi gay cấn, Thông Ma và mực khổng lồ đều bị thương nặng, khó phân cao thấp. Cuộc chiến giữa động vật biển vô tận vô hạn và bọ ngựa số lượng kinh người cũng ngang bằng nhau, thi thể của chúng phủ kín toàn bộ vùng biển. Chiến sự lúc này giống như một cán cân đang không ngừng di chuyển lên xuống, lát thì địch yếu ta mạnh, lát lại đảo ngược toàn bộ. Lúc này, chỉ cần có thêm một nguồn sức mạnh là có thể chiếm được thắng lợi cuối cùng, mà nguồn sức mạnh ấy chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên!

Al la lên: “Ngô Du tỉnh rồi!”

Đường Nhạn Khâu bắt lấy Ngô Du, lay hắn thật mạnh.

Ngô Du chậm rãi mở mắt, hắn vừa tỉnh lại, việc đầu tiên chính là đưa tay sờ vùng ngực bị mực khổng lồ đâm thủng, vết thương đã hoàn toàn khép miệng, bằng phẳng như mới. Ngô Du thở phào bò dậy.

Tùng Hạ hỏi: “Anh thấy sao?”

Ngô Du lắc lắc đầu: “Tốt hơn nhiều…” Hắn nhìn những người khác cũng đang trần truồng y như mình, cau mày: “Cứ để họ ở trần như vậy? Không sợ chết cóng à.”

Giờ đang là âm 20 độ.

Tùng Hạ nói: “Không sao, tôi vẫn luôn bổ sung nhiệt lượng cho họ.”

Ngô Du nhìn về phía xa, kinh ngạc: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng.”

Ngô Du không ngờ sau khi mình tỉnh lại, tình thế đã trở nên không thể tưởng tượng như thế, đột nhiên xuất hiện Thông Ma và đàn bọ ngựa khiến hắn nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Tùng Hạ nhanh chóng thuật qua tình hình cho hắn, Ngô Du không hề do dự, đứng lên hoạt động tay chân một chút: “Hừm, năng lượng của tôi đã được lấp đầy rồi, có thể tái chiến với con súc sinh đó một trận.”

“Khoan đã, hội trưởng Ngô, anh tạo ra cho chúng ta một chỗ nương thân cao một chút đi, bên đó đánh một cái là cả mặt biển đều rung chuyển.”

Ngô Du nhẹ nhàng vung tay lên, tạo ra trên mặt biển một tấm băng lớn dày sáu, bảy mét, nâng cả họ cả xác máy bay lên trên mặt băng.

Ba người nhanh nhẹn kéo những người khác ra khỏi xác máy bay, bên trong đó có đầy nước, những người này nếu còn bị lạnh nữa thì thật sự có chuyện mất.

Ngô Du dứt khoát dùng băng làm cho bọn một ngôi nhà thô sơ, có thể thông khí và duy trì một chút nhiệt độ. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mực khổng lồ, mũi chân nhón một cái, cả người phi thân lên, hóa thành một làn sương trắng bay đến phía kẻ địch.

Sự xuất hiện của Ngô Du đã hoàn toàn hạn chế một chiếc xúc tu của con mực, sự tấn công sắc bén từ băng đá khiến cơ thể nó có thêm vô số vết thương mới, giác hút khổng lồ trên xúc tu cũng bị đóng băng hủy mất vài cái.

Người thứ hai tỉnh lại là Myron không bị thương tích gì, sau khi Tùng Hạ bổ sung năng lượng, hắn hùng hổ lao phía mực khổng lồ. Dưới tình hình có thêm chi viện lớn mạnh, ai nấy cũng sục sôi ý chí chiến đấu, muốn báo mối thù trận vừa rồi. Myron vừa đến đã bay thẳng lên đầu mực khổng lồ, nhân lúc con mực bị Thông Ma quấn tay quấn chân, hắn lại dùng chiêu máy khoan đã xài ở cấm khu, kéo dài hai tay ra đến vô hạn, sau đó xoắn quẩy hai chân như bánh quai chèo, hô về phía Ngô Du: “Giúp tôi đông cứng xúc tu nó lại, mấy giây thôi cũng được!”

Ngô Du không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn phóng thích năng lượng lớn, tạm thời đông cứng một chiếc xúc tu của mực khổng lồ. Trong mấy tiếng vừa qua hắn từng thử rất nhiều lần song đều bị xúc tu khác của mực khổng lồ cản trở, lúc này rốt cuộc cũng đã công hiệu, dù cho cũng chỉ có thể duy trì vài giây.

Myron biến cánh tay mình thành một mũi khoan kim loại khổng lồ, trong giây phút xúc tu bị đông cứng, lao mạnh vào chiếc xúc tu kia. Khoảnh khắc tiếp xúc với xúc tu, mũi khoan bắt đầu khoan tròn mãnh liệt, kim loại sắc bén khoan cho chiếc xúc tu bị đông cứng tạm thời không thể cử động kia chui ra một cái lỗ lớn!

Giây tiếp theo, mực khổng lồ thoát khỏi sự cố định của băng đá, dùng chiếc xúc tu mang theo lỗ hổng khổng lồ đau đớn đập xuống mặt nước. Từ đầu nhọn của xúc tu đến vết thương tạo ra từ mũi khoan cách nhau khoảng trăm mét, tuy không thể phế hẳn xúc tu, nhưng ít ra trong khoảng cách trăm mét này, nó gần như không thể sử dụng nữa.

Ngô Du và Myron nhanh chóng né tránh sự tấn công của mực khổng lồ, dự định vòng qua lưng nó, xài lại chiêu cũ, lại phế được một cái xúc tu khác. Nhưng mực khổng lồ đã nhìn thấu âm mưu của họ, dùng sức mạnh vĩ đại giải phóng hai chiếc xúc tu khỏi lực kiềm chế của Thông Ma, đánh tới phía họ.

Tất nhiên Thông Ma sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy, một cành cây khác rung lên, hàng vạn chiếc lá thông sắc bén đâm vào mắt mực khổng lồ.

Mực khổng lồ giơ ngang xúc tu, chặn được màn phóng lá thông. Đồng thời, chiếc xúc tu cắm đầy lá thông y hệt con nhím đập về phía Ngô Du và Myron.

Thông Ma vươn ra một cành cây dài hơn sáu trăm mét hòng quấn chặt cái “đầu” hình mỏ neo của con mực, Ngô Du và Myron nhìn ra ý đồ của nó, dùng hết sức lực toàn thân hấp dẫn hỏa lực của mực khổng lồ.

Lần đầu tiên, quyền làm chủ trận đấu nghiêng về bên họ! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kỷ Cambri Trở Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook