Chương 319
Thủy Thiên Thừa
19/06/2017
Chương 323
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
“Tinh Châu!” Dung Lan lạnh lùng: “Nếu cậu giết cô ấy thật thì chính là ép tôi gánh tội giết người vô tội, suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”
Sở Tinh Châu nhìn nét mặt phức tạp của Dung Lan, trái tim như đang chìm xuống. Tuy hắn không hy vọng xa vời Dung Lan cũng có thể thích mình, nhưng ít ra… hắn cũng không biết mình đang hy vọng Dung Lan đáp lại như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy bất kỳ sự đáp lại nào từ Dung Lan đều không phải thứ hắn mong muốn.
Dung Lan cố gắng bình tĩnh, khẽ nói: “Tinh Châu, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Không thể rõ hơn, anh có dám thề mình chưa bao giờ biết chuyện hay không? Nhiều năm như vậy rồi, em quan tâm anh hơn bất cứ ai, anh thật sự không cảm giác được chút gì hay sao?”
Dung Lan hạ tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng.
Sở Tinh Châu miết cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn.
Dung Lan thở dài: “Tôi từng đoán được, thế nhưng tôi chỉ luôn coi cậu như em trai. Điều quan trọng nhất, chúng ta đều là nam, vì sao cậu lại…”
“Em không biết, em chỉ thích anh.” Sau khi thốt ra những lời đã nghẹn hai mươi năm, Sở Tinh Châu cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, như thứ gì đó chặn trong lòng đột ngột biến mất, trước mắt chỉ thấy quang đãng sáng sủa vậy. Nếu hắn biết sau khi thẳng thắn sẽ sảng khoái như vậy, hắn nhất định sẽ không kéo dài đến giờ mới nói. Sở Tinh Châu không thể kiềm lòng mà ôm lấy thắt lưng Dung Lan, dịu dàng nói: “Anh, ở bên em đi, em sẽ cho anh mọi thứ em có thể có.”
Dung Lan bối rối, cơ thể ngả về phía sau. Hắn ấn vai Sở Tinh Châu, trầm giọng: “Tinh Châu, cậu bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện.”
Sở Tinh Châu nhíu mi: “Anh nói đi.”
“Tinh Châu, tôi nói rồi, tôi chỉ coi cậu như em trai. Tôi… tôi không phải đồng tính, tôi cũng không thể ở bên cậu… Có thể chỉ do hồi trước cậu quá ỷ lại vào tôi, nói không chừng chuyện này chỉ là ảo giác của cậu…”
“Ảo giác?” Sở Tinh Châu bật cười: “Đời này em chẳng thể xác định chuyện nào hơn chuyện này. Nếu thích một người 20 năm cũng có thể nhầm được thì chẳng phải Sở Tinh Châu này sống uổng rồi sao? Em ỷ lại vào anh? Em chưa từng dựa dẫm vào anh, em để anh huyên thuyên giáo dục em, để anh quyết định rất nhiều chuyện của em không phải vì em sợ anh mà chỉ vì em thích anh mà thôi, anh có hiểu không!”
Dung Lan hít sâu một hơi: “Tôi… chúng ta đều bình tĩnh lại đã, uống rượu không thích hợp để nói chuyện. Tôi về trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Sở Tinh Châu sao có thể thả người, hắn nhìn Dung Lan muốn đi, một luồng lửa giận xông thẳng lên trán. Hắn ấn mạnh Dung Lan ngã xuống sô pha, đè người lên, mạnh mẽ lấp kín đôi môi nhạt màu kia.
Dung Lan mắt mở trừng trừng, liều mạng muốn đẩy Sở Tinh Châu ra nhưng cơ thể bị dòng trọng lực chèn ép. Sở Tinh Châu không cần tốn bao nhiêu sức đã có thể khiến hắn không thể cử động.
Sở Tinh Châu từng nhân lúc Dung Lan ngủ say mà hôn trộm vài lần, nhưng chưa bao giờ đường đường chính chính, mạnh mẽ và thậm chí có chút thô bạo chà đạp đôi môi mềm mại này như vậy. Hương vị này hắn từng mơ màng vô số lần, ấm áp mềm mại, thanh mát thơm tho hệt như tưởng tượng của mình. Hắn dùng lưỡi cạy hàm răng Dung Lan ra, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào bên trong không chút kiêng nể.
Đột nhiên, Sở Tinh Châu cảm thấy miệng lưỡi nhói đau, Dung Lan cắn hắn!
Dung Lan mặt mũi đỏ bừng, cơ thể hắn không thể cử động, chỉ có thể cứng cổ, lớn tiếng nói: “Sở Tinh Châu, cậu đừng quá đáng, mau thả tôi ra!”
Sở Tinh Châu lau lau khóe miệng, nhìn màu máu đỏ tươi chói mắt trên đầu ngón tay, trong lòng siết lại đau đớn, trầm giọng nói: “Anh ghét em vậy sao.”
Dung Lan nhìn đau lòng và thất vọng không chút che giấu trong mắt Sở Tinh Châu, trái tim bỗng thấy run rẩy. Hắn lập tức mềm lòng, thở dài: “Cậu là em trai tôi, sao tôi lại ghét cậu, thế nhưng làm vậy không được, Tinh Châu, tôi không làm được, cậu thả tôi ra.”
Sở Tinh Châu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Dung Lan, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Anh, em thật lòng thích anh, đời này không thể thích thêm ai khác.”
Dung Lan cảm thấy áp lực trên người bỗng dưng biến mất, hắn nắm chặt tay Sở Tinh Châu, hạ giọng nói: “Tôi xin lỗi.” Nói xong đẩy Sở Tinh Châu ra, xoay người bỏ đi.
Sở Tinh Châu suy sụp ngồi xuống sô pha, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước như thể linh hồn đã bị rút sạch. Đôi môi còn quanh quẩn xúc cảm và hương vị trên môi Dung Lan, chân thật đến thế… Khoảnh khắc hôn Dung Lan như thể người kia đã thật sự thuộc về hắn. Nhiều năm đơn phương đổi lấy được sự từ chối không chút nể tình. Thật ra hắn đã sớm đoán được chuyện này, chỉ là hắn không ngờ khoảnh khắc hy vọng tan biến lại đau đớn tuyệt vọng đến vậy. Siết chặt hai đấm, từ trong đôi mắt ngấn nước lóe ra ánh sáng bi thương mà lạnh lẽo.
Sở Tinh Châu đương nhiên sẽ không từ bỏ như vậy, hắn bắt đầu chính thức theo đuổi Dung Lan. Có điều, sự thần phục của toàn bộ cư dân thành phố đã đem đến cho hắn cường quyền và khí thế, mà sự cố ý lảng tránh và thái độ lạnh nhạt của Dung Lan lại khiến hắn càng ngày càng nôn nóng. Phẫn nộ và thất bại cầu mà không được khiến hắn càng ngày càng khó kiềm chế chính mình. Có vài lần lửa giận hừng hực, nhưng nhìn vào mắt Dung Lan, hắn vẫn cố ép lòng xuống. Sở Tinh Châu nhận ra con thú dữ trong lòng mình đã bị thả ra, đang dõi theo mục tiêu chằm chằm như hổ rình mồi. Có đôi khi ngay cả hắn cũng lo lắng mình sẽ gây ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Hôm nay, hắn dẫn người đi quanh thành phố thu phục một vài tổ chức dị nhân cỡ nhỏ và số tài sản trong tay những người này. Do Tôn Tình Tình không được khỏe nên hắn không dẫn cô theo, thế nhưng trước khi đi, hắn đã cố ý dặn dò thuộc hạ trông chừng Tôn Tình Tình và Dung Lan, hễ có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải lập tức báo cáo cho hắn.
Lần hành động này ước chừng tốn mất ba ngày của hắn, chính hắn cũng bị vài vết thương nhẹ, khi trở về khách sạn, mệt mỏi vô cùng, toàn thân ám mùi máu tươi bí bách.
Sau khi về phòng, hắn nhanh chóng xử lý cho mình rồi đi tìm Dung Lan. Hắn muốn lập tức được gặp Dung Lan, chỉ khi nhìn thấy Dung Lan, hắn mới có thể thoát khỏi cảm xúc chém giết điên cuồng này, không thì hắn sẽ không thể kiềm chế suy nghĩ nghiền nát mọi thứ trước mắt thành từng mảnh mất.
Gõ gõ cửa phòng Dung Lan hồi lâu mà không ai trả lời, trong lòng khó chịu, hắn lui về sau vài bước rồi tiến lên đạp một cái đá văng cửa ra, lao vào trong phòng. Nhưng căn phòng trống rỗng!
Sở Tinh Châu lập tức cảm thấy căng thẳng. Lúc hắn quay về, quản gia không nói với hắn chuyện Dung Lan ra ngoài. Hắn không cho phép Dung Lan tùy ý ra ngoài, Tây Ninh đã biến thành thiên đường cho quái vật, đâu đâu cũng là cạm bẫy tử vong, người thường đi lại trên đường quả thật chính là muốn chết. Lòng hắn cuống cả lên nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, nói không chừng Dung Lan chỉ đến nhà ăn hoặc là nơi nào khác trong khách sạn mà thôi.
Hắn đến chỗ quản gia hỏi, sắc mặt quản gia khẽ biến, vội vàng cho người đi khắp các nơi trong khách sạn tìm kiếm nhưng không đâu tìm thấy bóng dáng Dung Lan.
Sở Tinh Châu phát hoảng, hắn tóm cổ áo quản gia, hung dữ nói: “Tôi bảo ông trông chừng anh ấy cẩn thận, nếu ông để anh ấy đi mất, tôi sẽ vặn đầu ông xuống!”
Quản gia sợ tới mức hai chân run rẩy: “Thủ lĩnh, tôi… tôi vẫn luôn trông chừng Dung tiên sinh, mấy ngày nay Dung tiên sinh vẫn nói muốn ra ngoài, chúng tôi đều không đồng ý, hỏi ngài ấy ra ngoài làm gì nhưng ngài không nói, có thể ngài ấy đã… không biết dùng cách gì mà tự mình ra ngoài.”
“Khốn kiếp! Mau phái người đi tìm!” Sở Tinh Châu đẩy ông ta ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch. Nếu Dung Lan tự tiện chạy ra ngoài rồi bị thương, thậm chí… hắn không thể chấp nhận Dung Lan xảy ra sai sót gì! Hắn quát: “Đi gọi Tôn Tình Tình tới, tất cả ngóc ngách, phát động mọi người đi tìm! Mau!”
“Vâng, vâng!” Tất cả thuộc hạ đều bận bịu. Tuy Sở Tinh Châu không thích tàn sát nhưng tính cách của hắn lại quyết đoán cay nghiệt, xuống tay không chút nể nang, khi bóp chết kẻ nào đó còn không chớp mắt một cái. Nếu Dung Lan đi mất thật thì họ sẽ xong đời.
Một lát sau, một người hốt hoảng chạy tới: “Thủ lĩnh, cô Tôn cũng không thấy đâu!”
Sở Tinh Châu chỉ cảm thấy đầu nổ ong ong một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là Dung Lan và Tôn Tình Tình đã bỏ trốn. Hắn cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, bàn tay kia vẫn đang không ngừng siết chặt khiến hắn đau đến độ thậm chí không thể thở nổi. Đời này Sở Tinh Châu chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy, cũng chưa bao giờ thấu rõ khổ sở đến thế. Hắn siết chặt nắm đấm, rống lớn một tiếng, mọi đồ đạc và con người trong khách sạn lập tức mất trọng lực, bay lên không trung, giây tiếp theo lại đổ rầm rầm xuống đất. Đại sảnh bày trí xa hoa bị rơi thành một đống hỗn độn, giống như vừa có cơn bão nào đó đổ bộ qua đây vậy.
Sở Tinh Châu trừng đôi mắt đục ngầu, lớn tiếng quát: “Đi tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác–”
Không đến một tiếng, người được phái đi đã tìm được Dung Lan và Tôn Tình Tình. Hai người đang đi trên một con đường cách đó không xa, chẳng bao lâu đã bị đưa về.
Hai người bị dẫn đến phòng Sở Tinh Châu. Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sở Tinh Châu dừng lại trên người họ, lạnh lùng mà độc ác giống như muốn ăn thịt người. Hắn trầm giọng nói: “Mấy người đi ra ngoài.”
Tất cả mọi người trong phòng lui hết ra ngoài.
Cơ thể Tôn Tình Tình run lên, vô thức núp sau người Dung Lan. Động tác này đã hoàn toàn chọc giận Sở Tinh Châu, hắn trừng hai mắt, cách không bóp chặt cổ Tôn Tình Tình, nhấc cô lên không trung. Gương mặt trắng trẻo của cô gái lập tức đỏ bừng, hai chân bất lực đá đạp lung tung.
Dung Lan ôm chặt thắt lưng cô, hét lớn: “Tinh Châu! Cậu điên rồi sao! Thả cô ấy xuống.”
Sở Tinh Châu cười lạnh: “Đau lòng? Nếu em nghiến cô ta thành thịt nát thì anh sẽ thế nào?”
“Tinh Châu, đừng làm vậy! Cậu nghe tôi giải thích, chúng tôi ra ngoài vì một chuyện rất quan trọng, không phải như cậu tưởng đâu.”
“Chuyện quan trọng? Chẳng lẽ không phải anh muốn dẫn cô ta chạy trốn khỏi em sao? Dung Lan, sao anh lại ngốc vậy chứ, chỉ bằng hai người thì có thể sống được bao lâu trong thành phố này? Một tiếng? Hai tiếng? Em làm anh khó chấp nhận đến độ cho dù mạo hiểm tính mạng, anh cũng không muốn ở lại bên em sao?” Sở Tinh Châu càng nói càng thấy đau lòng, hai mắt đã hồng rực.
Dung Lan vội la lên: “Không phải! Không phải! Không phải tôi muốn đi, Tinh Châu, cậu mau thả người xuống, cậu muốn giết cô ấy thật sao!”
Sở Tinh Châu lạnh lùng nói: “Phải, em muốn giết cô ta.”
“Tinh Châu, đừng! Tôi xin cậu! Đừng làm chuyện khiến mình hối hận!”
Sở Tinh Châu run giọng nói: “Anh chưa từng xin em điều gì, anh luôn rất kiêu ngạo, nhưng vì ả đàn bà này mà anh lại xin em ư?”
Dung Lan vội la lên: “Tôi ra ngoài không phải muốn bỏ đi mà là tôi phát hiện mình đã biến dị, tôi muốn đi đâu đó để thử. Tình Tình không yên tâm nên đi theo tôi, chuyện không phải như cậu đã tưởng.” Nói xong, hắn tùy tay vung lên, một ánh sáng chợt lóe, góc bàn lập tức xuất hiện một vết chém tinh tế gần như làm đứt lìa toàn bộ góc bàn.
Sở Tinh Châu nheo mắt lại.
Dung Lan hít sâu một hơi: “Tinh Châu, thật đấy, tôi thật sự chỉ muốn ra ngoài thử khả năng mà thôi. Cậu tha cho cô ấy đi, chuyện giữa chúng ta, đừng làm liên lụy đến người vô tội có được không?”
“Chuyện giữa chúng ta, cô ta không phải người vô tội.” Sở Tinh Châu lạnh giọng: “Giữ cô ta lại làm gì?”
“Tinh Châu!” Dung Lan lạnh lùng: “Nếu cậu giết cô ấy thật thì chính là ép tôi gánh tội giết người vô tội, suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”
Sở Tinh Châu cười lạnh: “Anh với cô ta đúng là tình sâu ý nặng, hai người mới quen có mấy tháng? Không đến ba tháng phải không, cô ta với anh mà nói quan trọng vậy sao?”
“Đây không phải chuyện cô ấy có quan trọng hay không. Sở Tinh Châu, từ khi đạt được khả năng này, cậu đã giết bao nhiêu người? Có những người vốn không cần chết. Chúng ta từng bàn bạc tác dụng phụ của khả năng này, giờ nó đã xuất hiện, tâm tính của cậu đã hoàn toàn thay đổi. Tôi càng ngày càng không hiểu nổi cậu nữa. Nếu cậu giết cô ấy, cậu sẽ hủy hoại mọi điều tôi biết về người tên Sở Tinh Châu trong lòng tôi!”
Sở Tinh Châu khàn giọng: “Anh đang trách em? Anh có tư cách gì mà trách em? Anh có thể sống thoải mái trong tận thế là dựa vào ai? Em gánh vác sống chết của hàng trăm người, em không giết người thì chờ người đến giết chúng ta hay sao? Em đã làm gì sai cơ chứ?!”
Dung Lan trầm giọng nói: “Cậu không sai, thế giới này đã sớm không còn đúng sai, chỉ là tôi… cậu khiến tôi cảm thấy rất xa lạ. Chỉ vì nhất thời ghen tị mà cậu có thể xuống tay với một cô gái vô tội?”
Sở Tinh Châu nghiến răng, buông lỏng trói buộc Tôn Tình Tình. Tôn Tình Tình rớt xuống đất, ho khan khù khụ, Sở Tinh Châu lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
Tôn Tình Tình bò dậy khỏi đất, run rẩy chạy ra ngoài.
Dung Lan đối mặt với Sở Tinh Châu trong cơn thịnh nộ, bàn tay ứa ra một lớp mồ hôi. Hắn vô cùng chua xót nói: “Tinh Châu, chúng ta còn có thể quay về như xưa không?”
“Không thể.” Sở Tinh Châu ánh mắt hung ác, từng bước tiến lại gần Dung Lan. Đăng bởi: admin
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
“Tinh Châu!” Dung Lan lạnh lùng: “Nếu cậu giết cô ấy thật thì chính là ép tôi gánh tội giết người vô tội, suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”
Sở Tinh Châu nhìn nét mặt phức tạp của Dung Lan, trái tim như đang chìm xuống. Tuy hắn không hy vọng xa vời Dung Lan cũng có thể thích mình, nhưng ít ra… hắn cũng không biết mình đang hy vọng Dung Lan đáp lại như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy bất kỳ sự đáp lại nào từ Dung Lan đều không phải thứ hắn mong muốn.
Dung Lan cố gắng bình tĩnh, khẽ nói: “Tinh Châu, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Không thể rõ hơn, anh có dám thề mình chưa bao giờ biết chuyện hay không? Nhiều năm như vậy rồi, em quan tâm anh hơn bất cứ ai, anh thật sự không cảm giác được chút gì hay sao?”
Dung Lan hạ tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng.
Sở Tinh Châu miết cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn.
Dung Lan thở dài: “Tôi từng đoán được, thế nhưng tôi chỉ luôn coi cậu như em trai. Điều quan trọng nhất, chúng ta đều là nam, vì sao cậu lại…”
“Em không biết, em chỉ thích anh.” Sau khi thốt ra những lời đã nghẹn hai mươi năm, Sở Tinh Châu cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, như thứ gì đó chặn trong lòng đột ngột biến mất, trước mắt chỉ thấy quang đãng sáng sủa vậy. Nếu hắn biết sau khi thẳng thắn sẽ sảng khoái như vậy, hắn nhất định sẽ không kéo dài đến giờ mới nói. Sở Tinh Châu không thể kiềm lòng mà ôm lấy thắt lưng Dung Lan, dịu dàng nói: “Anh, ở bên em đi, em sẽ cho anh mọi thứ em có thể có.”
Dung Lan bối rối, cơ thể ngả về phía sau. Hắn ấn vai Sở Tinh Châu, trầm giọng: “Tinh Châu, cậu bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện.”
Sở Tinh Châu nhíu mi: “Anh nói đi.”
“Tinh Châu, tôi nói rồi, tôi chỉ coi cậu như em trai. Tôi… tôi không phải đồng tính, tôi cũng không thể ở bên cậu… Có thể chỉ do hồi trước cậu quá ỷ lại vào tôi, nói không chừng chuyện này chỉ là ảo giác của cậu…”
“Ảo giác?” Sở Tinh Châu bật cười: “Đời này em chẳng thể xác định chuyện nào hơn chuyện này. Nếu thích một người 20 năm cũng có thể nhầm được thì chẳng phải Sở Tinh Châu này sống uổng rồi sao? Em ỷ lại vào anh? Em chưa từng dựa dẫm vào anh, em để anh huyên thuyên giáo dục em, để anh quyết định rất nhiều chuyện của em không phải vì em sợ anh mà chỉ vì em thích anh mà thôi, anh có hiểu không!”
Dung Lan hít sâu một hơi: “Tôi… chúng ta đều bình tĩnh lại đã, uống rượu không thích hợp để nói chuyện. Tôi về trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Sở Tinh Châu sao có thể thả người, hắn nhìn Dung Lan muốn đi, một luồng lửa giận xông thẳng lên trán. Hắn ấn mạnh Dung Lan ngã xuống sô pha, đè người lên, mạnh mẽ lấp kín đôi môi nhạt màu kia.
Dung Lan mắt mở trừng trừng, liều mạng muốn đẩy Sở Tinh Châu ra nhưng cơ thể bị dòng trọng lực chèn ép. Sở Tinh Châu không cần tốn bao nhiêu sức đã có thể khiến hắn không thể cử động.
Sở Tinh Châu từng nhân lúc Dung Lan ngủ say mà hôn trộm vài lần, nhưng chưa bao giờ đường đường chính chính, mạnh mẽ và thậm chí có chút thô bạo chà đạp đôi môi mềm mại này như vậy. Hương vị này hắn từng mơ màng vô số lần, ấm áp mềm mại, thanh mát thơm tho hệt như tưởng tượng của mình. Hắn dùng lưỡi cạy hàm răng Dung Lan ra, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào bên trong không chút kiêng nể.
Đột nhiên, Sở Tinh Châu cảm thấy miệng lưỡi nhói đau, Dung Lan cắn hắn!
Dung Lan mặt mũi đỏ bừng, cơ thể hắn không thể cử động, chỉ có thể cứng cổ, lớn tiếng nói: “Sở Tinh Châu, cậu đừng quá đáng, mau thả tôi ra!”
Sở Tinh Châu lau lau khóe miệng, nhìn màu máu đỏ tươi chói mắt trên đầu ngón tay, trong lòng siết lại đau đớn, trầm giọng nói: “Anh ghét em vậy sao.”
Dung Lan nhìn đau lòng và thất vọng không chút che giấu trong mắt Sở Tinh Châu, trái tim bỗng thấy run rẩy. Hắn lập tức mềm lòng, thở dài: “Cậu là em trai tôi, sao tôi lại ghét cậu, thế nhưng làm vậy không được, Tinh Châu, tôi không làm được, cậu thả tôi ra.”
Sở Tinh Châu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Dung Lan, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Anh, em thật lòng thích anh, đời này không thể thích thêm ai khác.”
Dung Lan cảm thấy áp lực trên người bỗng dưng biến mất, hắn nắm chặt tay Sở Tinh Châu, hạ giọng nói: “Tôi xin lỗi.” Nói xong đẩy Sở Tinh Châu ra, xoay người bỏ đi.
Sở Tinh Châu suy sụp ngồi xuống sô pha, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước như thể linh hồn đã bị rút sạch. Đôi môi còn quanh quẩn xúc cảm và hương vị trên môi Dung Lan, chân thật đến thế… Khoảnh khắc hôn Dung Lan như thể người kia đã thật sự thuộc về hắn. Nhiều năm đơn phương đổi lấy được sự từ chối không chút nể tình. Thật ra hắn đã sớm đoán được chuyện này, chỉ là hắn không ngờ khoảnh khắc hy vọng tan biến lại đau đớn tuyệt vọng đến vậy. Siết chặt hai đấm, từ trong đôi mắt ngấn nước lóe ra ánh sáng bi thương mà lạnh lẽo.
Sở Tinh Châu đương nhiên sẽ không từ bỏ như vậy, hắn bắt đầu chính thức theo đuổi Dung Lan. Có điều, sự thần phục của toàn bộ cư dân thành phố đã đem đến cho hắn cường quyền và khí thế, mà sự cố ý lảng tránh và thái độ lạnh nhạt của Dung Lan lại khiến hắn càng ngày càng nôn nóng. Phẫn nộ và thất bại cầu mà không được khiến hắn càng ngày càng khó kiềm chế chính mình. Có vài lần lửa giận hừng hực, nhưng nhìn vào mắt Dung Lan, hắn vẫn cố ép lòng xuống. Sở Tinh Châu nhận ra con thú dữ trong lòng mình đã bị thả ra, đang dõi theo mục tiêu chằm chằm như hổ rình mồi. Có đôi khi ngay cả hắn cũng lo lắng mình sẽ gây ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Hôm nay, hắn dẫn người đi quanh thành phố thu phục một vài tổ chức dị nhân cỡ nhỏ và số tài sản trong tay những người này. Do Tôn Tình Tình không được khỏe nên hắn không dẫn cô theo, thế nhưng trước khi đi, hắn đã cố ý dặn dò thuộc hạ trông chừng Tôn Tình Tình và Dung Lan, hễ có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải lập tức báo cáo cho hắn.
Lần hành động này ước chừng tốn mất ba ngày của hắn, chính hắn cũng bị vài vết thương nhẹ, khi trở về khách sạn, mệt mỏi vô cùng, toàn thân ám mùi máu tươi bí bách.
Sau khi về phòng, hắn nhanh chóng xử lý cho mình rồi đi tìm Dung Lan. Hắn muốn lập tức được gặp Dung Lan, chỉ khi nhìn thấy Dung Lan, hắn mới có thể thoát khỏi cảm xúc chém giết điên cuồng này, không thì hắn sẽ không thể kiềm chế suy nghĩ nghiền nát mọi thứ trước mắt thành từng mảnh mất.
Gõ gõ cửa phòng Dung Lan hồi lâu mà không ai trả lời, trong lòng khó chịu, hắn lui về sau vài bước rồi tiến lên đạp một cái đá văng cửa ra, lao vào trong phòng. Nhưng căn phòng trống rỗng!
Sở Tinh Châu lập tức cảm thấy căng thẳng. Lúc hắn quay về, quản gia không nói với hắn chuyện Dung Lan ra ngoài. Hắn không cho phép Dung Lan tùy ý ra ngoài, Tây Ninh đã biến thành thiên đường cho quái vật, đâu đâu cũng là cạm bẫy tử vong, người thường đi lại trên đường quả thật chính là muốn chết. Lòng hắn cuống cả lên nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, nói không chừng Dung Lan chỉ đến nhà ăn hoặc là nơi nào khác trong khách sạn mà thôi.
Hắn đến chỗ quản gia hỏi, sắc mặt quản gia khẽ biến, vội vàng cho người đi khắp các nơi trong khách sạn tìm kiếm nhưng không đâu tìm thấy bóng dáng Dung Lan.
Sở Tinh Châu phát hoảng, hắn tóm cổ áo quản gia, hung dữ nói: “Tôi bảo ông trông chừng anh ấy cẩn thận, nếu ông để anh ấy đi mất, tôi sẽ vặn đầu ông xuống!”
Quản gia sợ tới mức hai chân run rẩy: “Thủ lĩnh, tôi… tôi vẫn luôn trông chừng Dung tiên sinh, mấy ngày nay Dung tiên sinh vẫn nói muốn ra ngoài, chúng tôi đều không đồng ý, hỏi ngài ấy ra ngoài làm gì nhưng ngài không nói, có thể ngài ấy đã… không biết dùng cách gì mà tự mình ra ngoài.”
“Khốn kiếp! Mau phái người đi tìm!” Sở Tinh Châu đẩy ông ta ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch. Nếu Dung Lan tự tiện chạy ra ngoài rồi bị thương, thậm chí… hắn không thể chấp nhận Dung Lan xảy ra sai sót gì! Hắn quát: “Đi gọi Tôn Tình Tình tới, tất cả ngóc ngách, phát động mọi người đi tìm! Mau!”
“Vâng, vâng!” Tất cả thuộc hạ đều bận bịu. Tuy Sở Tinh Châu không thích tàn sát nhưng tính cách của hắn lại quyết đoán cay nghiệt, xuống tay không chút nể nang, khi bóp chết kẻ nào đó còn không chớp mắt một cái. Nếu Dung Lan đi mất thật thì họ sẽ xong đời.
Một lát sau, một người hốt hoảng chạy tới: “Thủ lĩnh, cô Tôn cũng không thấy đâu!”
Sở Tinh Châu chỉ cảm thấy đầu nổ ong ong một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là Dung Lan và Tôn Tình Tình đã bỏ trốn. Hắn cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, bàn tay kia vẫn đang không ngừng siết chặt khiến hắn đau đến độ thậm chí không thể thở nổi. Đời này Sở Tinh Châu chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy, cũng chưa bao giờ thấu rõ khổ sở đến thế. Hắn siết chặt nắm đấm, rống lớn một tiếng, mọi đồ đạc và con người trong khách sạn lập tức mất trọng lực, bay lên không trung, giây tiếp theo lại đổ rầm rầm xuống đất. Đại sảnh bày trí xa hoa bị rơi thành một đống hỗn độn, giống như vừa có cơn bão nào đó đổ bộ qua đây vậy.
Sở Tinh Châu trừng đôi mắt đục ngầu, lớn tiếng quát: “Đi tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác–”
Không đến một tiếng, người được phái đi đã tìm được Dung Lan và Tôn Tình Tình. Hai người đang đi trên một con đường cách đó không xa, chẳng bao lâu đã bị đưa về.
Hai người bị dẫn đến phòng Sở Tinh Châu. Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sở Tinh Châu dừng lại trên người họ, lạnh lùng mà độc ác giống như muốn ăn thịt người. Hắn trầm giọng nói: “Mấy người đi ra ngoài.”
Tất cả mọi người trong phòng lui hết ra ngoài.
Cơ thể Tôn Tình Tình run lên, vô thức núp sau người Dung Lan. Động tác này đã hoàn toàn chọc giận Sở Tinh Châu, hắn trừng hai mắt, cách không bóp chặt cổ Tôn Tình Tình, nhấc cô lên không trung. Gương mặt trắng trẻo của cô gái lập tức đỏ bừng, hai chân bất lực đá đạp lung tung.
Dung Lan ôm chặt thắt lưng cô, hét lớn: “Tinh Châu! Cậu điên rồi sao! Thả cô ấy xuống.”
Sở Tinh Châu cười lạnh: “Đau lòng? Nếu em nghiến cô ta thành thịt nát thì anh sẽ thế nào?”
“Tinh Châu, đừng làm vậy! Cậu nghe tôi giải thích, chúng tôi ra ngoài vì một chuyện rất quan trọng, không phải như cậu tưởng đâu.”
“Chuyện quan trọng? Chẳng lẽ không phải anh muốn dẫn cô ta chạy trốn khỏi em sao? Dung Lan, sao anh lại ngốc vậy chứ, chỉ bằng hai người thì có thể sống được bao lâu trong thành phố này? Một tiếng? Hai tiếng? Em làm anh khó chấp nhận đến độ cho dù mạo hiểm tính mạng, anh cũng không muốn ở lại bên em sao?” Sở Tinh Châu càng nói càng thấy đau lòng, hai mắt đã hồng rực.
Dung Lan vội la lên: “Không phải! Không phải! Không phải tôi muốn đi, Tinh Châu, cậu mau thả người xuống, cậu muốn giết cô ấy thật sao!”
Sở Tinh Châu lạnh lùng nói: “Phải, em muốn giết cô ta.”
“Tinh Châu, đừng! Tôi xin cậu! Đừng làm chuyện khiến mình hối hận!”
Sở Tinh Châu run giọng nói: “Anh chưa từng xin em điều gì, anh luôn rất kiêu ngạo, nhưng vì ả đàn bà này mà anh lại xin em ư?”
Dung Lan vội la lên: “Tôi ra ngoài không phải muốn bỏ đi mà là tôi phát hiện mình đã biến dị, tôi muốn đi đâu đó để thử. Tình Tình không yên tâm nên đi theo tôi, chuyện không phải như cậu đã tưởng.” Nói xong, hắn tùy tay vung lên, một ánh sáng chợt lóe, góc bàn lập tức xuất hiện một vết chém tinh tế gần như làm đứt lìa toàn bộ góc bàn.
Sở Tinh Châu nheo mắt lại.
Dung Lan hít sâu một hơi: “Tinh Châu, thật đấy, tôi thật sự chỉ muốn ra ngoài thử khả năng mà thôi. Cậu tha cho cô ấy đi, chuyện giữa chúng ta, đừng làm liên lụy đến người vô tội có được không?”
“Chuyện giữa chúng ta, cô ta không phải người vô tội.” Sở Tinh Châu lạnh giọng: “Giữ cô ta lại làm gì?”
“Tinh Châu!” Dung Lan lạnh lùng: “Nếu cậu giết cô ấy thật thì chính là ép tôi gánh tội giết người vô tội, suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”
Sở Tinh Châu cười lạnh: “Anh với cô ta đúng là tình sâu ý nặng, hai người mới quen có mấy tháng? Không đến ba tháng phải không, cô ta với anh mà nói quan trọng vậy sao?”
“Đây không phải chuyện cô ấy có quan trọng hay không. Sở Tinh Châu, từ khi đạt được khả năng này, cậu đã giết bao nhiêu người? Có những người vốn không cần chết. Chúng ta từng bàn bạc tác dụng phụ của khả năng này, giờ nó đã xuất hiện, tâm tính của cậu đã hoàn toàn thay đổi. Tôi càng ngày càng không hiểu nổi cậu nữa. Nếu cậu giết cô ấy, cậu sẽ hủy hoại mọi điều tôi biết về người tên Sở Tinh Châu trong lòng tôi!”
Sở Tinh Châu khàn giọng: “Anh đang trách em? Anh có tư cách gì mà trách em? Anh có thể sống thoải mái trong tận thế là dựa vào ai? Em gánh vác sống chết của hàng trăm người, em không giết người thì chờ người đến giết chúng ta hay sao? Em đã làm gì sai cơ chứ?!”
Dung Lan trầm giọng nói: “Cậu không sai, thế giới này đã sớm không còn đúng sai, chỉ là tôi… cậu khiến tôi cảm thấy rất xa lạ. Chỉ vì nhất thời ghen tị mà cậu có thể xuống tay với một cô gái vô tội?”
Sở Tinh Châu nghiến răng, buông lỏng trói buộc Tôn Tình Tình. Tôn Tình Tình rớt xuống đất, ho khan khù khụ, Sở Tinh Châu lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
Tôn Tình Tình bò dậy khỏi đất, run rẩy chạy ra ngoài.
Dung Lan đối mặt với Sở Tinh Châu trong cơn thịnh nộ, bàn tay ứa ra một lớp mồ hôi. Hắn vô cùng chua xót nói: “Tinh Châu, chúng ta còn có thể quay về như xưa không?”
“Không thể.” Sở Tinh Châu ánh mắt hung ác, từng bước tiến lại gần Dung Lan. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.