Chương 339
Thủy Thiên Thừa
19/06/2017
Chương 343
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Ngô Du mỉm cười chạm ly vào ly hắn: “Từ nay về sau, thắng lợi của tôi chính là thắng lợi của anh.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Đưa tao đi gặp cha mẹ.”
Ngô Du kéo hắn lên: “Đi thôi, có điều anh không nên nói những câu lung tung vô dụng.”
Trần thiếu gạt tay hắn ra.
Hai người cưỡi con chó Golden của hội Băng Sương, dẫn theo một đám thuộc hạ đi đến nhà Trần Thanh Nham.
Thời tiết ấm dần, ánh dương hắt xuống làm người ta thấy biếng nhác, ngay cả con Golden kia cũng ngáp ngủ, vừa vẫy đuôi vừa chậm rãi bước đi, hai người ngồi trên người nó, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần thiếu biết Ngô Du cố ý rêu rao. Hiện tại hai bên đường phố người đứng chật ních, họ đều đang nhìn kết cục của Trần thiếu – kẻ từng uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi. Thế nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là tuy Trần thiếu trông có chút tiều tụy, nhưng lại ăn mặc sạch sẽ, không hề nhếch nhác, ngồi bên cạnh Ngô Du nhìn kiểu gì cũng giống một vị khách quý chứ không phải tù nhân. Trần thiếu cảm thấy mỉa mai, phải chăng hắn nên cám ơn Ngô Du đã giữ lại cho hắn một chút sĩ diện.
Ngô Du híp mắt, nhìn dáng núi phía xa: “Thành phố này rất đẹp, tôi đến đây là không muốn đi nữa.”
Trần thiếu cười lạnh một tiếng: “Tao cũng nhìn ra được.”
Ngô Du cười: “Tôi muốn cùng anh sống tốt ở đây, chuyện này còn phải xem anh có thức thời hay không.”
Trần thiếu trừng hắn: “Nếu là mày, mày thấy đây có phải vấn đề thức thời hay không thức thời không?”
Ngô Du nhún vai: “Nếu là tôi, tôi sẽ không chống cự mà không biết sợ như thế.” Hắn mỉm cười nhìn Trần thiếu: “Nói không chừng anh sẽ yêu tôi đấy.”
Trần thiếu hừ một tiếng khinh thường: “Nằm mơ.”
Ngô Du không giận, hắn ôm vai Trần thiếu, ra vẻ hữu hảo vẫy tay với dân chúng đứng xem, cũng hạ giọng nói: “Cười đi.”
Sắc mặt Trần thiếu cứng đờ.
Giọng nói Ngô Du trầm xuống: “Tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai.”
Trần thiếu gắng rặn ra một nụ cười. Con đường này với hắn mà nói thật sự là đi vô cùng gian nan, nhìn mọi thứ vốn thuộc về hắn đều bị gã đàn ông bên cạnh cướp đi, thất bại, phẫn hận, ghen tị, nổi nóng, tất cả tiêu cực chất chồng trong ngực khiến hắn thật muốn tận tình xả ra.
Đến chỗ Trần Thanh Nham, hai người nhảy xuống khỏi người con Golden, sóng vai đi vào trong dinh thự. Bảo vệ tòa nhà này là người của hội Băng Sương, đứng nghiêm hai hàng, cung kính nghênh đón họ.
Sau khi vào nhà, Trần thiếu gặp được cha mẹ ngày đêm lo lắng. Không hổ đều là quân nhân, cả hai người đều thể hiện hết sức bình tĩnh, không mất chút khí độ nào.
Trần Thanh Nham than nhẹ một tiếng: “Ngồi đi.”
Ngô Du vẫy lui mọi người trong phòng, mỉm cười ngồi xuống: “Bác trai, bác gái, mấy ngày nay hai bác có khỏe không? Nếu có gì chăm lo không được chu toàn, xin hai bác cứ việc đề xuất.”
Sắc mặt Trần Thanh Nham hơi tái xanh: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay Trần thiếu vẫn rất nhớ hai bác nên cháu dẫn anh ấy đến thăm cha mẹ cho yên tâm.”
Trần thiếu nhìn dáng vẻ kính trên nhường dưới lễ nghĩa chu toàn của Ngô Du mà muốn giết người, hắn trừng mắt nhìn Ngô Du, nắm chặt tay mẹ, khẽ hỏi: “Ba, mẹ, hai người thế nào?”
Phu nhân xoa xoa tay hắn, mắt hơi đỏ lên: “Ba mẹ khỏe, còn con thì sao?”
Trần thiếu nhớ tới những câu đáng sợ hắn nghe được dưới tầng hầm hôm nay, không dám lộ ra nửa phần, chỉ có thể gật đầu.
Trần Thanh Nham nói: “Hội trưởng Ngô, không biết cậu định xử trí chúng tôi thế nào, cứ mãi giam lỏng vậy sao?”
Ngô Du cười nói: “Bác trai không cần khách khí, gọi cháu Ngô Du là được. Cháu hy vọng Trần thiếu có thể giúp đỡ chung tay quản lý Trùng Khánh, nhưng hiển nhiên anh ấy không muốn cho lắm. Cho nên trước khi anh ấy đồng ý, chỉ có thể để hai bác chịu thiệt.”
Trần thiếu nghiến răng: “Tao có thể đưa cha mẹ rời khỏi chốn này, không còn trở ngại cho mày…”
“Như vậy sao được?” Ngô Du bắt lấy tay hắn, trong mắt ngập đầy tình sâu: “Tôi đã nói rồi, tôi thích anh, anh hãy ở lại bên cạnh tôi.”
Sắc mặt vợ chồng Trần Thanh Nham đột nhiên thay đổi, nhất thời nói không thành lời.
Trần thiếu nhìn ánh mắt trêu chọc của Ngô Du, nổi giận đến phát run: “Ngô Du, nếu mày cho rằng chuyện này có thể làm nhục tao…”
“Tôi chưa từng muốn làm nhục anh.”
Trần Thanh Nham trầm giọng: “Đủ rồi!” Hiển nhiên ông có chút không thể chấp nhận tình huống này. Tuy nói Ngô Du không thể hoàn toàn nói là nhằm vào con trai ông, nhưng hắn phí hết tâm huyết đoạt quyền từ trong tay họ lại không cần vô số mĩ nữ giai nhân Trùng Khánh này, cố tình nhắm vào con ông, việc này thật là vô cùng kỳ dị, đến ông cũng không biết nên có thái độ gì.
Ngô Du cười nhạt: “Hy vọng hai bác thứ lỗi.”
Trần thiếu vốn nóng tính, lúc này lại mất hết mặt mũi trước mặt cha mẹ, thật sự không kiềm chế nổi nữa, đá một cước vào đùi Ngô Du, phẫn nộ quát: “Mẹ nó mày lại nói hươu nói vượn gì!”
Ngô Du không buồn ngẩng đầu, nhẹ nhàng vung tay lên. Hai chân Trần thiếu đều bị đóng băng. Băng giá còn lan lên trên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, chớp mắt một cái đã đóng băng nửa người hắn trong băng giá.
Phu nhân đứng vụt dậy, cầu xin: “Hội trưởng Ngô, xin cậu thả con trai tôi ra!”
Trần thiếu xấu hổ và giận dữ liền muốn biến thân, Ngô Du lạnh lùng nhìn hắn: “Cha mẹ anh nằm trong tay tôi, anh thử lộn xộn chút xem.”
Trần thiếu tức giận đến toàn thân phát run, hắn siết chặt nắm đấm song không dám làm gì nữa.
Giọng nói của Trần Thanh Nham run rẩy: “Hội trưởng Ngô, con tôi tính tình dễ xúc động, xin cậu tha cho nó.”
Ngô Du liếc nhìn Trần Thanh Nham, hừ nhẹ một tiếng, băng giá trên người Trần thiếu lập tức biến mất, hai chân Trần thiếu đã lạnh đến mức gần như không thể nhúc nhích. Băng giá vừa biến mất, hắn đã được mẹ đỡ ngồi xuống sô pha, đằng đằng sát khí.
Ngô Du cười: “Trần thiếu, cái tính này của anh thật là phải sửa, chỉ chuốc thêm khổ mà thôi.”
Sắc mặt Trần thiếu thay đổi xanh trắng luân phiên.
Ngô Du đứng lên, thuận tay kéo Trần thiếu dậy: “Bác trai, bác gái, chúng cháu về trước, hôm khác lại đến thăm hai bác.”
Trần thiếu hất tay hắn ra, âm trầm nói: “Tự tao đi được.”
Ngô Du hơi xoay người, làm tư thế mời.
Trong lòng Trần thiếu thấy người này lật mặt nhanh hơn lật sách, lát thì dịu dàng nặng tình, lát thì nhã nhặn dễ gần, lát lại nguy hiểm hung ác. Tâm địa sâu xa của Ngô Du vượt xa sức tưởng tượng của hắn, khiến người ta không rét mà run.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Ngô Du đã níu vai hắn, đè hắn lên tường, một tay bóp chặt hai má hắn.
Người của hội Băng Sương đều hoảng sợ, tự giác quay lưng đi.
Trần thiếu ngửa cổ nhìn hắn, cười lạnh: “Nổi khùng rồi? Giết tao coi.”
Ngô Du lạnh giọng: “Tôi nói rồi, dù có xảy ra chuyện gì, cha mẹ anh sẽ chết trước.”
Trần thiếu nghiến răng: “Mày thử chạm vào cha mẹ tao xem, có thành ma tao cũng không tha cho mày.”
Ngô Du áp sát khuôn mặt Trần thiếu, dùng ngón tay chậm rãi ma sát đường viền môi hắn: “Anh muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần? Anh ngoan ngoãn nghe lời, cả nhà anh đều sẽ bình an. Nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết sau này anh sẽ không phản kháng nữa.”
Trần thiếu nhếch môi.
“Nói.” Ngô Du uy hiếp: “Hôm nay tôi nhất định phải nghe được câu này, hoặc là anh muốn tôi lột sạch rồi làm anh ngay bây giờ?” Hắn cười đểu: “Anh nói đúng, tôi là biến thái, gì cũng làm được.”
Trần thiếu hung tợn nhìn hắn, gằn từng từ: “Tao sẽ không phản kháng nữa.”
Ngô Du mỉm cười, dịu dàng hôn môi Trần thiếu: “Ngoan, thế là đúng rồi.”
Hắn rất tự nhiên nắm tay Trần thiếu bước ra sân, hai người nhảy lên lưng Golden, lại rêu rao khắp nơi trở về nhà Ngô Du.
Sau khi về nhà, Ngô Du không nhốt Trần thiếu xuống hầm nữa mà đeo còng chân vào cho hắn, đẩy vào phòng mình. Trước khi khóa còng, hắn bọc một tầng bông quanh mắt cá chân Trần thiếu, cũng nói: “Tôi đã cho người nghiên cứu máy xung điện cỡ nhẹ, một thời gian nữa anh sẽ không phải mang cái này.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn, không có phản ứng gì.
Ngô Du xoa xoa mặt hắn: “Cơm tối muốn ăn gì?”
“Tùy.”
“Tài nghệ nấu nướng của tôi cũng không tệ lắm, tuy rằng chưa từng làm món Tứ Xuyên vì tôi không thích ăn cay, có điều vì anh, tôi có thể thử một chút.” Ngô Du ngâm một bài ca không tên, xán tới hôn Trần thiếu một chút, khẩu khí và thái độ cứ như hai người là vợ chồng son. Có quỷ mới nhận ra ba ngày trước đây họ còn là kẻ địch sống mái với nhau?
Sau khi Ngô Du rời đi, Trần thiếu khó chịu nắm gối đập mạnh vào cột giường.
Ngô Du tự tay làm một bữa toàn các món Giang Nam, mang theo hai chai rượu ngon, để người ta bưng vào trong phòng. Hắn bày một bộ bàn ghế ở bên cửa sổ, đốt hai cây nến, hơi có chút không khí lãng mạn. Nếu mặt mũi của một trong hai nhân vật chính không đằng đằng sát khí như vậy thì mọi chuyện coi như hoàn hảo.
Trần thiếu dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nhìn Ngô Du đang mỉm cười rót rượu, múc canh, gắp đồ ăn cho hắn, toàn là dáng vẻ chân thành sâu nặng: “Nếm thử xem.”
Trần thiếu nắm lấy ly rượu, một ngụm dốc sạch rượu vang vào bụng.
Ngô Du cười nói: “Sao lại uống rượu như vậy chứ, uổng phí đồ tốt.”
Trần thiếu liếc mắt nhìn hắn, cầm đũa bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.
Ngô Du chống cằm nhìn: “Thế nào? Có ngon không?”
Trần thiếu “ờ” có lệ một tiếng.
“Những món này đều do mẹ dạy cho tôi.” Nhắc tới mẹ mình, nét mặt Ngô Du hơi chút buồn bã: “Bà nấu được đồ Tứ Xuyên chính gốc, đáng tiếc tôi không thể ăn được nữa.”
Trần thiếu dừng lại một chút, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chút đau đớn khó thấy trong mắt Ngô Du. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Ngô Du cùng lắm cũng chỉ là người thường giống hắn mà thôi. Người đàn ông này có lẽ không khó đánh bại như trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần hắn tìm được cơ hội…
Ngô Du nâng ly rượu: “Nào, làm một ly, tuy rằng với anh mà nói thì có lẽ không có gì đáng để chúc mừng, nhưng tôi muốn chúc mừng thắng lợi của tôi.”
Trần thiếu nheo mắt: “Muốn tao chúc mừng thắng lợi của mày?”
Ngô Du mỉm cười chạm ly vào ly hắn: “Từ nay về sau, thắng lợi của tôi chính là thắng lợi của anh.”
Trần thiếu vừa hung hăng trừng hắn, vừa dốc rượu uống.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần thiếu thấy Ngô Du không định rời đi lại còn bắt đầu cởi quần áo, không khỏi thấy căng thẳng: “Mày làm gì đấy.”
“Anh không biết đây là phòng tôi à.” Ngô Du không e dè cởi quần áo trước mặt Trần thiếu. Ngô Du nhìn bề ngoài thì gầy, không ngờ cởi quần áo rồi, trên thân thể cao mảnh là những búi cơ đẹp mắt, đôi chân dài náu mình dưới tây trang tràn ngập sức mạnh.
Trần thiếu gằn: “Đưa tao về tầng hầm.”
Ngô Du quay đầu mỉm cười nhìn hắn: “Bảo bối, từ nay trở đi anh sẽ cùng ngủ với tôi, sao tôi có thể nỡ để anh xuống tầng hầm.”
Trần thiếu đứng lên, nhưng còng sắt trên chân khiến hắn không thể dễ dàng di chuyển.
Ngô Du thản nhiên thay quần áo mặc ở nhà, sau đó đi qua mở khóa còng chân cho Trần thiếu. Trần thiếu đột ngột lui về sau một bước, đề phòng nhìn hắn.
Ngô Du cười mà kéo tay hắn, đẩy cửa sổ ra, một mặt băng đột nhiên kéo dài theo cửa sổ ra tới bên ngoài, dựng lên trên ban công một mặt băng trong suốt, Ngô Du kéo hắn đi tới.
Căn phòng ngủ này ở tầng ba, dưới mặt băng trong suốt là khoảng cách mười mét chạm đất, hai người đi ở trên băng, sợ sẽ trượt chân đạp hụt.
Ngô Du kéo Trần thiếu ngồi xuống.
Trần thiếu cau mày: “Mày làm gì đấy?”
“Ngắm trăng.” Ngô Du tự nhiên ôm lấy thắt lưng hắn: “Tôi muốn hưởng thụ cuộc sống thanh tịnh sau khi thắng lợi một chút.” Đăng bởi: admin
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Ngô Du mỉm cười chạm ly vào ly hắn: “Từ nay về sau, thắng lợi của tôi chính là thắng lợi của anh.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Đưa tao đi gặp cha mẹ.”
Ngô Du kéo hắn lên: “Đi thôi, có điều anh không nên nói những câu lung tung vô dụng.”
Trần thiếu gạt tay hắn ra.
Hai người cưỡi con chó Golden của hội Băng Sương, dẫn theo một đám thuộc hạ đi đến nhà Trần Thanh Nham.
Thời tiết ấm dần, ánh dương hắt xuống làm người ta thấy biếng nhác, ngay cả con Golden kia cũng ngáp ngủ, vừa vẫy đuôi vừa chậm rãi bước đi, hai người ngồi trên người nó, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần thiếu biết Ngô Du cố ý rêu rao. Hiện tại hai bên đường phố người đứng chật ních, họ đều đang nhìn kết cục của Trần thiếu – kẻ từng uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi. Thế nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là tuy Trần thiếu trông có chút tiều tụy, nhưng lại ăn mặc sạch sẽ, không hề nhếch nhác, ngồi bên cạnh Ngô Du nhìn kiểu gì cũng giống một vị khách quý chứ không phải tù nhân. Trần thiếu cảm thấy mỉa mai, phải chăng hắn nên cám ơn Ngô Du đã giữ lại cho hắn một chút sĩ diện.
Ngô Du híp mắt, nhìn dáng núi phía xa: “Thành phố này rất đẹp, tôi đến đây là không muốn đi nữa.”
Trần thiếu cười lạnh một tiếng: “Tao cũng nhìn ra được.”
Ngô Du cười: “Tôi muốn cùng anh sống tốt ở đây, chuyện này còn phải xem anh có thức thời hay không.”
Trần thiếu trừng hắn: “Nếu là mày, mày thấy đây có phải vấn đề thức thời hay không thức thời không?”
Ngô Du nhún vai: “Nếu là tôi, tôi sẽ không chống cự mà không biết sợ như thế.” Hắn mỉm cười nhìn Trần thiếu: “Nói không chừng anh sẽ yêu tôi đấy.”
Trần thiếu hừ một tiếng khinh thường: “Nằm mơ.”
Ngô Du không giận, hắn ôm vai Trần thiếu, ra vẻ hữu hảo vẫy tay với dân chúng đứng xem, cũng hạ giọng nói: “Cười đi.”
Sắc mặt Trần thiếu cứng đờ.
Giọng nói Ngô Du trầm xuống: “Tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai.”
Trần thiếu gắng rặn ra một nụ cười. Con đường này với hắn mà nói thật sự là đi vô cùng gian nan, nhìn mọi thứ vốn thuộc về hắn đều bị gã đàn ông bên cạnh cướp đi, thất bại, phẫn hận, ghen tị, nổi nóng, tất cả tiêu cực chất chồng trong ngực khiến hắn thật muốn tận tình xả ra.
Đến chỗ Trần Thanh Nham, hai người nhảy xuống khỏi người con Golden, sóng vai đi vào trong dinh thự. Bảo vệ tòa nhà này là người của hội Băng Sương, đứng nghiêm hai hàng, cung kính nghênh đón họ.
Sau khi vào nhà, Trần thiếu gặp được cha mẹ ngày đêm lo lắng. Không hổ đều là quân nhân, cả hai người đều thể hiện hết sức bình tĩnh, không mất chút khí độ nào.
Trần Thanh Nham than nhẹ một tiếng: “Ngồi đi.”
Ngô Du vẫy lui mọi người trong phòng, mỉm cười ngồi xuống: “Bác trai, bác gái, mấy ngày nay hai bác có khỏe không? Nếu có gì chăm lo không được chu toàn, xin hai bác cứ việc đề xuất.”
Sắc mặt Trần Thanh Nham hơi tái xanh: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay Trần thiếu vẫn rất nhớ hai bác nên cháu dẫn anh ấy đến thăm cha mẹ cho yên tâm.”
Trần thiếu nhìn dáng vẻ kính trên nhường dưới lễ nghĩa chu toàn của Ngô Du mà muốn giết người, hắn trừng mắt nhìn Ngô Du, nắm chặt tay mẹ, khẽ hỏi: “Ba, mẹ, hai người thế nào?”
Phu nhân xoa xoa tay hắn, mắt hơi đỏ lên: “Ba mẹ khỏe, còn con thì sao?”
Trần thiếu nhớ tới những câu đáng sợ hắn nghe được dưới tầng hầm hôm nay, không dám lộ ra nửa phần, chỉ có thể gật đầu.
Trần Thanh Nham nói: “Hội trưởng Ngô, không biết cậu định xử trí chúng tôi thế nào, cứ mãi giam lỏng vậy sao?”
Ngô Du cười nói: “Bác trai không cần khách khí, gọi cháu Ngô Du là được. Cháu hy vọng Trần thiếu có thể giúp đỡ chung tay quản lý Trùng Khánh, nhưng hiển nhiên anh ấy không muốn cho lắm. Cho nên trước khi anh ấy đồng ý, chỉ có thể để hai bác chịu thiệt.”
Trần thiếu nghiến răng: “Tao có thể đưa cha mẹ rời khỏi chốn này, không còn trở ngại cho mày…”
“Như vậy sao được?” Ngô Du bắt lấy tay hắn, trong mắt ngập đầy tình sâu: “Tôi đã nói rồi, tôi thích anh, anh hãy ở lại bên cạnh tôi.”
Sắc mặt vợ chồng Trần Thanh Nham đột nhiên thay đổi, nhất thời nói không thành lời.
Trần thiếu nhìn ánh mắt trêu chọc của Ngô Du, nổi giận đến phát run: “Ngô Du, nếu mày cho rằng chuyện này có thể làm nhục tao…”
“Tôi chưa từng muốn làm nhục anh.”
Trần Thanh Nham trầm giọng: “Đủ rồi!” Hiển nhiên ông có chút không thể chấp nhận tình huống này. Tuy nói Ngô Du không thể hoàn toàn nói là nhằm vào con trai ông, nhưng hắn phí hết tâm huyết đoạt quyền từ trong tay họ lại không cần vô số mĩ nữ giai nhân Trùng Khánh này, cố tình nhắm vào con ông, việc này thật là vô cùng kỳ dị, đến ông cũng không biết nên có thái độ gì.
Ngô Du cười nhạt: “Hy vọng hai bác thứ lỗi.”
Trần thiếu vốn nóng tính, lúc này lại mất hết mặt mũi trước mặt cha mẹ, thật sự không kiềm chế nổi nữa, đá một cước vào đùi Ngô Du, phẫn nộ quát: “Mẹ nó mày lại nói hươu nói vượn gì!”
Ngô Du không buồn ngẩng đầu, nhẹ nhàng vung tay lên. Hai chân Trần thiếu đều bị đóng băng. Băng giá còn lan lên trên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, chớp mắt một cái đã đóng băng nửa người hắn trong băng giá.
Phu nhân đứng vụt dậy, cầu xin: “Hội trưởng Ngô, xin cậu thả con trai tôi ra!”
Trần thiếu xấu hổ và giận dữ liền muốn biến thân, Ngô Du lạnh lùng nhìn hắn: “Cha mẹ anh nằm trong tay tôi, anh thử lộn xộn chút xem.”
Trần thiếu tức giận đến toàn thân phát run, hắn siết chặt nắm đấm song không dám làm gì nữa.
Giọng nói của Trần Thanh Nham run rẩy: “Hội trưởng Ngô, con tôi tính tình dễ xúc động, xin cậu tha cho nó.”
Ngô Du liếc nhìn Trần Thanh Nham, hừ nhẹ một tiếng, băng giá trên người Trần thiếu lập tức biến mất, hai chân Trần thiếu đã lạnh đến mức gần như không thể nhúc nhích. Băng giá vừa biến mất, hắn đã được mẹ đỡ ngồi xuống sô pha, đằng đằng sát khí.
Ngô Du cười: “Trần thiếu, cái tính này của anh thật là phải sửa, chỉ chuốc thêm khổ mà thôi.”
Sắc mặt Trần thiếu thay đổi xanh trắng luân phiên.
Ngô Du đứng lên, thuận tay kéo Trần thiếu dậy: “Bác trai, bác gái, chúng cháu về trước, hôm khác lại đến thăm hai bác.”
Trần thiếu hất tay hắn ra, âm trầm nói: “Tự tao đi được.”
Ngô Du hơi xoay người, làm tư thế mời.
Trong lòng Trần thiếu thấy người này lật mặt nhanh hơn lật sách, lát thì dịu dàng nặng tình, lát thì nhã nhặn dễ gần, lát lại nguy hiểm hung ác. Tâm địa sâu xa của Ngô Du vượt xa sức tưởng tượng của hắn, khiến người ta không rét mà run.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Ngô Du đã níu vai hắn, đè hắn lên tường, một tay bóp chặt hai má hắn.
Người của hội Băng Sương đều hoảng sợ, tự giác quay lưng đi.
Trần thiếu ngửa cổ nhìn hắn, cười lạnh: “Nổi khùng rồi? Giết tao coi.”
Ngô Du lạnh giọng: “Tôi nói rồi, dù có xảy ra chuyện gì, cha mẹ anh sẽ chết trước.”
Trần thiếu nghiến răng: “Mày thử chạm vào cha mẹ tao xem, có thành ma tao cũng không tha cho mày.”
Ngô Du áp sát khuôn mặt Trần thiếu, dùng ngón tay chậm rãi ma sát đường viền môi hắn: “Anh muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần? Anh ngoan ngoãn nghe lời, cả nhà anh đều sẽ bình an. Nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết sau này anh sẽ không phản kháng nữa.”
Trần thiếu nhếch môi.
“Nói.” Ngô Du uy hiếp: “Hôm nay tôi nhất định phải nghe được câu này, hoặc là anh muốn tôi lột sạch rồi làm anh ngay bây giờ?” Hắn cười đểu: “Anh nói đúng, tôi là biến thái, gì cũng làm được.”
Trần thiếu hung tợn nhìn hắn, gằn từng từ: “Tao sẽ không phản kháng nữa.”
Ngô Du mỉm cười, dịu dàng hôn môi Trần thiếu: “Ngoan, thế là đúng rồi.”
Hắn rất tự nhiên nắm tay Trần thiếu bước ra sân, hai người nhảy lên lưng Golden, lại rêu rao khắp nơi trở về nhà Ngô Du.
Sau khi về nhà, Ngô Du không nhốt Trần thiếu xuống hầm nữa mà đeo còng chân vào cho hắn, đẩy vào phòng mình. Trước khi khóa còng, hắn bọc một tầng bông quanh mắt cá chân Trần thiếu, cũng nói: “Tôi đã cho người nghiên cứu máy xung điện cỡ nhẹ, một thời gian nữa anh sẽ không phải mang cái này.”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn, không có phản ứng gì.
Ngô Du xoa xoa mặt hắn: “Cơm tối muốn ăn gì?”
“Tùy.”
“Tài nghệ nấu nướng của tôi cũng không tệ lắm, tuy rằng chưa từng làm món Tứ Xuyên vì tôi không thích ăn cay, có điều vì anh, tôi có thể thử một chút.” Ngô Du ngâm một bài ca không tên, xán tới hôn Trần thiếu một chút, khẩu khí và thái độ cứ như hai người là vợ chồng son. Có quỷ mới nhận ra ba ngày trước đây họ còn là kẻ địch sống mái với nhau?
Sau khi Ngô Du rời đi, Trần thiếu khó chịu nắm gối đập mạnh vào cột giường.
Ngô Du tự tay làm một bữa toàn các món Giang Nam, mang theo hai chai rượu ngon, để người ta bưng vào trong phòng. Hắn bày một bộ bàn ghế ở bên cửa sổ, đốt hai cây nến, hơi có chút không khí lãng mạn. Nếu mặt mũi của một trong hai nhân vật chính không đằng đằng sát khí như vậy thì mọi chuyện coi như hoàn hảo.
Trần thiếu dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nhìn Ngô Du đang mỉm cười rót rượu, múc canh, gắp đồ ăn cho hắn, toàn là dáng vẻ chân thành sâu nặng: “Nếm thử xem.”
Trần thiếu nắm lấy ly rượu, một ngụm dốc sạch rượu vang vào bụng.
Ngô Du cười nói: “Sao lại uống rượu như vậy chứ, uổng phí đồ tốt.”
Trần thiếu liếc mắt nhìn hắn, cầm đũa bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.
Ngô Du chống cằm nhìn: “Thế nào? Có ngon không?”
Trần thiếu “ờ” có lệ một tiếng.
“Những món này đều do mẹ dạy cho tôi.” Nhắc tới mẹ mình, nét mặt Ngô Du hơi chút buồn bã: “Bà nấu được đồ Tứ Xuyên chính gốc, đáng tiếc tôi không thể ăn được nữa.”
Trần thiếu dừng lại một chút, ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chút đau đớn khó thấy trong mắt Ngô Du. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Ngô Du cùng lắm cũng chỉ là người thường giống hắn mà thôi. Người đàn ông này có lẽ không khó đánh bại như trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần hắn tìm được cơ hội…
Ngô Du nâng ly rượu: “Nào, làm một ly, tuy rằng với anh mà nói thì có lẽ không có gì đáng để chúc mừng, nhưng tôi muốn chúc mừng thắng lợi của tôi.”
Trần thiếu nheo mắt: “Muốn tao chúc mừng thắng lợi của mày?”
Ngô Du mỉm cười chạm ly vào ly hắn: “Từ nay về sau, thắng lợi của tôi chính là thắng lợi của anh.”
Trần thiếu vừa hung hăng trừng hắn, vừa dốc rượu uống.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần thiếu thấy Ngô Du không định rời đi lại còn bắt đầu cởi quần áo, không khỏi thấy căng thẳng: “Mày làm gì đấy.”
“Anh không biết đây là phòng tôi à.” Ngô Du không e dè cởi quần áo trước mặt Trần thiếu. Ngô Du nhìn bề ngoài thì gầy, không ngờ cởi quần áo rồi, trên thân thể cao mảnh là những búi cơ đẹp mắt, đôi chân dài náu mình dưới tây trang tràn ngập sức mạnh.
Trần thiếu gằn: “Đưa tao về tầng hầm.”
Ngô Du quay đầu mỉm cười nhìn hắn: “Bảo bối, từ nay trở đi anh sẽ cùng ngủ với tôi, sao tôi có thể nỡ để anh xuống tầng hầm.”
Trần thiếu đứng lên, nhưng còng sắt trên chân khiến hắn không thể dễ dàng di chuyển.
Ngô Du thản nhiên thay quần áo mặc ở nhà, sau đó đi qua mở khóa còng chân cho Trần thiếu. Trần thiếu đột ngột lui về sau một bước, đề phòng nhìn hắn.
Ngô Du cười mà kéo tay hắn, đẩy cửa sổ ra, một mặt băng đột nhiên kéo dài theo cửa sổ ra tới bên ngoài, dựng lên trên ban công một mặt băng trong suốt, Ngô Du kéo hắn đi tới.
Căn phòng ngủ này ở tầng ba, dưới mặt băng trong suốt là khoảng cách mười mét chạm đất, hai người đi ở trên băng, sợ sẽ trượt chân đạp hụt.
Ngô Du kéo Trần thiếu ngồi xuống.
Trần thiếu cau mày: “Mày làm gì đấy?”
“Ngắm trăng.” Ngô Du tự nhiên ôm lấy thắt lưng hắn: “Tôi muốn hưởng thụ cuộc sống thanh tịnh sau khi thắng lợi một chút.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.