Chương 264: Bác sĩ cấm dục đừng thả thính (48,49)
Phi Phi Ngã Tâm
16/07/2022
Trên mặt đất tích táp vết máu hấp dẫn chú ý của mọi người, chăm chú xem xét, thật sự là khuôn mặt Lâm Tuyết quá vặn vẹo.
Đáy mắt chất đầy oán hận và lệ khí khiến cho bọn hắn kinh hãi.
Đáy lòng có chút bồn chồn, oán khí của người này cũng quá mạnh. Suy nghĩ lại trước kia mình có đắc tội qua ả hay chưa.
Địch Ảnh Phong nhìn thấy Lâm Tuyết như thế, nguyên bản một điểm hảo cảm cùng chung chí hướng trong lòng cùng cũng biến mất.
Không biết nặng nhẹ, còn oán khí như thế.
"Lâm Tuyết."
Nhưng Lâm Tuyết đang đắm chìm trong trong thù hận của mình, cũng không nghe thấy Địch Ảnh Phong gọi.
Địch Ảnh Phong nhíu mày lại, tăng âm lượng mà nói lần nữa:
"Lâm Tuyết!"
Lâm Tuyết đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang liếc nhìn mình, đáy lòng trầm xuống.
Phát giác được khuôn mặt vặn vẹo của mình, khóe miệng miễn cưỡng cười, nhưng mà ả vẫn là không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi thăm.
Địch Ảnh Phong thần sắc nhàn nhạt, môi mỏng hé mở:
"Chú ý trường hợp."
Nụ cười trên mặt ả có chút khó xử, lúng túng cúi đầu, nhẹ gật đầu.
Địch Ảnh Phong giọng điệu băng lãnh nói:
"Thanh tẩy vết máu một chút, sẽ chọc đến Zombie."
Lâm Tuyết cảm giác ánh mắt của người chung quanh nhìn mình đều mang theo trào phúng, gắt gao cắn răng.
Trong lòng càng hận Nhiễm Bạch.
Giữ im lặng rửa sạch sẽ vết máu.
"Nhưng vật này nhất định là số lượng có hạn đúng không."
Hạ Y Y mặc dù không biết Lâm Tuyết làm sao bỗng nhiên biến thành như vậy, nhưng lại là một cơ hội tốt.
Địch Ảnh Phong khẽ vuốt cằm, tán đồng nói:
"Không sai, trước mắt viện nghiên cứu chỉ mới nghiên cứu ra mười bộ."
"Vậy quân trưởng giới thiệu cho chúng tôi một chút về vật này đi." Hạ Y Y cười xán lạn nói.
Địch Ảnh Phong dừng lại một giây đồng hồ trên nụ cười không sợ hãi của Hạ Y Y, sau đó dị dạng trong mắt biến mất. Có chút dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Cái nghiên cứu này tên là che đậy khí tức, cùng loại với khẩu trang. Nó có thể giúp chúng ta ẩn tàng khí tức trong vòng ba giờ, sau ba canh giờ, liền mất đi hiệu lực."
Hạ Y Y nhẹ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu, nếu như thật sự không có là thời gian khống chế, vậy thật là kỳ tích!
Địch Ảnh Phong gõ gõ bản đồ, giọng điệu lãnh khốc:
"Cho nên, tôi quyết định ban ngày sẽ đi dò xét thành phố Zombie, đối với chuyện này, còn cần thêm chín người."
Trong lòng mọi người run lên, hai mặt nhìn nhau.
Cho dù là có che đậy khí tức, nhưng vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sao?
Địch Ảnh Phong thần sắc nhàn nhạt, đạm mạc nói:
"Trước mắt, người trước mắt sẽ có Diệp Bạch, Diệp Khê, Hạ Y Y, Lâm Tuyết, Tô Yên Nhi, Lạc Hiên Lâm, tôi, còn thiếu ba danh ngạch, sẽ từ các ngươi nơi này bắt đầu. Về trước suy nghĩ một chút, ba giờ chiều tới tìm tôi đưa ra lựa chọn."
Diệp Khê mím chặt môi, cũng biết Nhiễm Bạch một ệ dị năng giả hệ quang nên nhất định phải đi, mặc dù hi vọng Bạch Bạch có thể bình thường sống trong căn cứ, lại không có khả năng, cũng chỉ có thể cầu nguyện Nhiễm Bạch nhất định sẽ bình an vô sự.
Đám người nhao nhao đi ra, Lâm Tuyết gặp thoáng qua Hạ Y Y, phát hiện mình đã có thể nói chuyện, giọng nói âm độc vang lên bên tai Hạ Y Y:
"Cô chớ đắc ý quá lâu, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giẫm cô dưới chân."
Nghe được sát ý không hề che giấu của Lâm Tuyết, tim Hạ Y Y chìm xuống, mặt ngoài lại vừa cười vừa nói:
"Vậy thì trước khi cô giết chết tôi, tôi nhất định sẽ giết cô."
Lâm Tuyết cười lạnh một tiếng, chi để lại một câu nói:
"Chờ đấy!"
Hạ Y Y ánh mắt dần dần sâu sắc, mặc kệ Lâm Tuyết có thân phận gì, lần diệt thành phố Zombie này chắc chắn Lâm Tuyết đã có thể biết.
Nói cách khác, Lâm Tuyết rất có thể sẽ giết cô ở đây.
Xem ra, mình đã cẩn thận lại càng phải thêm cẩn thận.
Diệp Khê có chút ghé mắt, nghi ngờ hỏi:
"Lâm Tuyết nói gì với cậu thế?"
Hạ Y Y mỉm cười:
"Không có gì."
Nhìn thấy Hạ Y Y không muốn nói, Diệp Khê cũng rất thức thời không hỏi nữa.
Dù sao, mỗi người đều có bí mật của mình, truy vấn ngọn nguồn, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, lông mi có chút rủ xuống, đôi mắt xẹt qua một tia hàn quang.
"Bạch Bạch?"
Diệp Khê vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch, vừa cười vừa nói:
"Hôm nay em làm sao vậy? Làm sao cảm giác em an tĩnh quá mức?"
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, một mặt thuần lương vô hại cười, giọng điệu nhu hoà mang theo ý cười:
"Không có, chỉ là hơi lo lắng."
Diệp Khê nhẹ cười, an ủi xoa xoa đầu Nhiễm Bạch:
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, có chị
che chở cho em."
Nhiễm Bạch tươi cười như hoa, một mặt ngây thơ, trong giọng nói tràn đầy ỷ lại:
"Vâng, em tin tưởng chị."
Diệp Khê cười cười, dắt tay Nhiễm Bạch:
"Đi, chị mang em trở về chơi game."
Nhiễm Bạch cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Trên đường trở về vừa lúc đụng phải Lý Triết.
Lý Triết cười ôn hoà:
"Hoá ra là Diệp tiểu thư, thật là trùng hợp."
Diệp Khê có chút nhăn đầu lông mày, Lý Triết này cho hắn cảm giác không hề tốt đẹp gì, không lạnh không nhạt lên tiếng:
"Thật trùng hợp."
Lý Triết không để ý tới sự lạnh nhạt của Diệp Khê, cười ôn nhuận:
"Diệp tiểu thư thật lịch sự, tuổi còn trẻ mà thực lực đã mạnh như vậy."
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng nhếch cánh môi đỏ, lông mi hơi cụp che lại u quang bên trong đôi mắt đen như mực, tay ngọc thon thon khẽ giật giật tay Diệp Khê, mềm mềm nhu nhu như mèo con đang làm nũng nói bên tai Diệp Khê:.
"Chị, em muốn trở về."
Diệp Khê nhếch miệng lên một độ cong cưng chiều, nắm chặt tay Nhiễm Bạch:
"Tôi muốn trở về, gặp lại."
Sau đó cũng không đợi Lý Triết nói cái gì, trực tiếp lôi kéo Nhiễm Bạch và Hạ Y Y đi.
Lý Triết đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm tàn.
Hiện tại đắc ý cái gì?
Đến lúc đó, tôi liền để toàn bộ các cô chết trong cái thành phố Zombie này!
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Mười người tổng cộng là Nhiễm Bạch, Diệp Khê, Hạ Y Y, Lâm Tuyết, Địch Ảnh Phong, Tô Yên, Lạc Hiên Lâm, Lý Triết, Phương Khả Tâm, Nhan Ngưng.
Địch Ảnh Phong đơn độc dẫn theo chín người vào trong một căn phòng, sau khi đóng chặt cửa thì lấy 'che đậy khí tức' ra.
Hoá ra, đây chính là một cái mặt nạ giống như khẩu trang, được chế tạo từ kim loại, sờ vào có một loại cảm giác u lạnh.
Địch Ảnh Phong đem mười cái mặt nạ để lên bàn, giọng nói vang lên:
"Tự mình cầm."
Sau đó làm làm mẫu cách dùng.
"Hiểu chưa?"
Giọng nói không chút gợn sóng vang lên.
Đám người nhẹ gật đầu.
Địch Ảnh Phong nhìn cảnh tượng hoang vu ngoài cửa sổ, đôi mắt không chút gợn sóng, môi mỏng khẽ mở:
"Xuất phát."
Mặc dù có 'che đậy khí tức' che chắn, nhưng tất cả mọi người vẫn cẩn thận từng li từng tí tiến vào thành phố Zombie, tận lực không bị zombie biến dị phát hiện.
Khi chạm mặt với một con Zombie đi qua trước mặt, thân thể của mọi người đều cứng đờ, không dám phát ra một m tiếng vang nào.
Kỳ tích chính là, con Zombie kia tựa như không thấy bọn hắn, trực tiếp đi qua.
Đám người khẽ thở dài một hơi ở trong lòng.
Nhiễm Bạch theo sát bên người Địch Ảnh Phong, bên cạnh chính là Diệp Khê cùng Hạ Y Y.
Trong mắt mọi người mang theo ngạc nhiên và đánh giá thành phố Zombie này.
Đáy mắt chất đầy oán hận và lệ khí khiến cho bọn hắn kinh hãi.
Đáy lòng có chút bồn chồn, oán khí của người này cũng quá mạnh. Suy nghĩ lại trước kia mình có đắc tội qua ả hay chưa.
Địch Ảnh Phong nhìn thấy Lâm Tuyết như thế, nguyên bản một điểm hảo cảm cùng chung chí hướng trong lòng cùng cũng biến mất.
Không biết nặng nhẹ, còn oán khí như thế.
"Lâm Tuyết."
Nhưng Lâm Tuyết đang đắm chìm trong trong thù hận của mình, cũng không nghe thấy Địch Ảnh Phong gọi.
Địch Ảnh Phong nhíu mày lại, tăng âm lượng mà nói lần nữa:
"Lâm Tuyết!"
Lâm Tuyết đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang liếc nhìn mình, đáy lòng trầm xuống.
Phát giác được khuôn mặt vặn vẹo của mình, khóe miệng miễn cưỡng cười, nhưng mà ả vẫn là không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi thăm.
Địch Ảnh Phong thần sắc nhàn nhạt, môi mỏng hé mở:
"Chú ý trường hợp."
Nụ cười trên mặt ả có chút khó xử, lúng túng cúi đầu, nhẹ gật đầu.
Địch Ảnh Phong giọng điệu băng lãnh nói:
"Thanh tẩy vết máu một chút, sẽ chọc đến Zombie."
Lâm Tuyết cảm giác ánh mắt của người chung quanh nhìn mình đều mang theo trào phúng, gắt gao cắn răng.
Trong lòng càng hận Nhiễm Bạch.
Giữ im lặng rửa sạch sẽ vết máu.
"Nhưng vật này nhất định là số lượng có hạn đúng không."
Hạ Y Y mặc dù không biết Lâm Tuyết làm sao bỗng nhiên biến thành như vậy, nhưng lại là một cơ hội tốt.
Địch Ảnh Phong khẽ vuốt cằm, tán đồng nói:
"Không sai, trước mắt viện nghiên cứu chỉ mới nghiên cứu ra mười bộ."
"Vậy quân trưởng giới thiệu cho chúng tôi một chút về vật này đi." Hạ Y Y cười xán lạn nói.
Địch Ảnh Phong dừng lại một giây đồng hồ trên nụ cười không sợ hãi của Hạ Y Y, sau đó dị dạng trong mắt biến mất. Có chút dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Cái nghiên cứu này tên là che đậy khí tức, cùng loại với khẩu trang. Nó có thể giúp chúng ta ẩn tàng khí tức trong vòng ba giờ, sau ba canh giờ, liền mất đi hiệu lực."
Hạ Y Y nhẹ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu, nếu như thật sự không có là thời gian khống chế, vậy thật là kỳ tích!
Địch Ảnh Phong gõ gõ bản đồ, giọng điệu lãnh khốc:
"Cho nên, tôi quyết định ban ngày sẽ đi dò xét thành phố Zombie, đối với chuyện này, còn cần thêm chín người."
Trong lòng mọi người run lên, hai mặt nhìn nhau.
Cho dù là có che đậy khí tức, nhưng vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sao?
Địch Ảnh Phong thần sắc nhàn nhạt, đạm mạc nói:
"Trước mắt, người trước mắt sẽ có Diệp Bạch, Diệp Khê, Hạ Y Y, Lâm Tuyết, Tô Yên Nhi, Lạc Hiên Lâm, tôi, còn thiếu ba danh ngạch, sẽ từ các ngươi nơi này bắt đầu. Về trước suy nghĩ một chút, ba giờ chiều tới tìm tôi đưa ra lựa chọn."
Diệp Khê mím chặt môi, cũng biết Nhiễm Bạch một ệ dị năng giả hệ quang nên nhất định phải đi, mặc dù hi vọng Bạch Bạch có thể bình thường sống trong căn cứ, lại không có khả năng, cũng chỉ có thể cầu nguyện Nhiễm Bạch nhất định sẽ bình an vô sự.
Đám người nhao nhao đi ra, Lâm Tuyết gặp thoáng qua Hạ Y Y, phát hiện mình đã có thể nói chuyện, giọng nói âm độc vang lên bên tai Hạ Y Y:
"Cô chớ đắc ý quá lâu, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giẫm cô dưới chân."
Nghe được sát ý không hề che giấu của Lâm Tuyết, tim Hạ Y Y chìm xuống, mặt ngoài lại vừa cười vừa nói:
"Vậy thì trước khi cô giết chết tôi, tôi nhất định sẽ giết cô."
Lâm Tuyết cười lạnh một tiếng, chi để lại một câu nói:
"Chờ đấy!"
Hạ Y Y ánh mắt dần dần sâu sắc, mặc kệ Lâm Tuyết có thân phận gì, lần diệt thành phố Zombie này chắc chắn Lâm Tuyết đã có thể biết.
Nói cách khác, Lâm Tuyết rất có thể sẽ giết cô ở đây.
Xem ra, mình đã cẩn thận lại càng phải thêm cẩn thận.
Diệp Khê có chút ghé mắt, nghi ngờ hỏi:
"Lâm Tuyết nói gì với cậu thế?"
Hạ Y Y mỉm cười:
"Không có gì."
Nhìn thấy Hạ Y Y không muốn nói, Diệp Khê cũng rất thức thời không hỏi nữa.
Dù sao, mỗi người đều có bí mật của mình, truy vấn ngọn nguồn, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, lông mi có chút rủ xuống, đôi mắt xẹt qua một tia hàn quang.
"Bạch Bạch?"
Diệp Khê vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch, vừa cười vừa nói:
"Hôm nay em làm sao vậy? Làm sao cảm giác em an tĩnh quá mức?"
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, một mặt thuần lương vô hại cười, giọng điệu nhu hoà mang theo ý cười:
"Không có, chỉ là hơi lo lắng."
Diệp Khê nhẹ cười, an ủi xoa xoa đầu Nhiễm Bạch:
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, có chị
che chở cho em."
Nhiễm Bạch tươi cười như hoa, một mặt ngây thơ, trong giọng nói tràn đầy ỷ lại:
"Vâng, em tin tưởng chị."
Diệp Khê cười cười, dắt tay Nhiễm Bạch:
"Đi, chị mang em trở về chơi game."
Nhiễm Bạch cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Trên đường trở về vừa lúc đụng phải Lý Triết.
Lý Triết cười ôn hoà:
"Hoá ra là Diệp tiểu thư, thật là trùng hợp."
Diệp Khê có chút nhăn đầu lông mày, Lý Triết này cho hắn cảm giác không hề tốt đẹp gì, không lạnh không nhạt lên tiếng:
"Thật trùng hợp."
Lý Triết không để ý tới sự lạnh nhạt của Diệp Khê, cười ôn nhuận:
"Diệp tiểu thư thật lịch sự, tuổi còn trẻ mà thực lực đã mạnh như vậy."
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng nhếch cánh môi đỏ, lông mi hơi cụp che lại u quang bên trong đôi mắt đen như mực, tay ngọc thon thon khẽ giật giật tay Diệp Khê, mềm mềm nhu nhu như mèo con đang làm nũng nói bên tai Diệp Khê:.
"Chị, em muốn trở về."
Diệp Khê nhếch miệng lên một độ cong cưng chiều, nắm chặt tay Nhiễm Bạch:
"Tôi muốn trở về, gặp lại."
Sau đó cũng không đợi Lý Triết nói cái gì, trực tiếp lôi kéo Nhiễm Bạch và Hạ Y Y đi.
Lý Triết đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm tàn.
Hiện tại đắc ý cái gì?
Đến lúc đó, tôi liền để toàn bộ các cô chết trong cái thành phố Zombie này!
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Mười người tổng cộng là Nhiễm Bạch, Diệp Khê, Hạ Y Y, Lâm Tuyết, Địch Ảnh Phong, Tô Yên, Lạc Hiên Lâm, Lý Triết, Phương Khả Tâm, Nhan Ngưng.
Địch Ảnh Phong đơn độc dẫn theo chín người vào trong một căn phòng, sau khi đóng chặt cửa thì lấy 'che đậy khí tức' ra.
Hoá ra, đây chính là một cái mặt nạ giống như khẩu trang, được chế tạo từ kim loại, sờ vào có một loại cảm giác u lạnh.
Địch Ảnh Phong đem mười cái mặt nạ để lên bàn, giọng nói vang lên:
"Tự mình cầm."
Sau đó làm làm mẫu cách dùng.
"Hiểu chưa?"
Giọng nói không chút gợn sóng vang lên.
Đám người nhẹ gật đầu.
Địch Ảnh Phong nhìn cảnh tượng hoang vu ngoài cửa sổ, đôi mắt không chút gợn sóng, môi mỏng khẽ mở:
"Xuất phát."
Mặc dù có 'che đậy khí tức' che chắn, nhưng tất cả mọi người vẫn cẩn thận từng li từng tí tiến vào thành phố Zombie, tận lực không bị zombie biến dị phát hiện.
Khi chạm mặt với một con Zombie đi qua trước mặt, thân thể của mọi người đều cứng đờ, không dám phát ra một m tiếng vang nào.
Kỳ tích chính là, con Zombie kia tựa như không thấy bọn hắn, trực tiếp đi qua.
Đám người khẽ thở dài một hơi ở trong lòng.
Nhiễm Bạch theo sát bên người Địch Ảnh Phong, bên cạnh chính là Diệp Khê cùng Hạ Y Y.
Trong mắt mọi người mang theo ngạc nhiên và đánh giá thành phố Zombie này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.