Chương 123: Điện hạ, thật yêu nghiệt (61)
Phi Phi Ngã Tâm
11/04/2022
Không đợi Cố Vận Dịch nói xong, Nhiễm Bạch liền cắt ngang lời Cố Vận Dịch:
"Xác định không muốn nghe sao?"
Nhiễm Bạch lẳng lặng nhìn Cố Vận Dịch.
Giọng nói thanh thuý dễ nghe tựa như chuông bạc vang bên tai Cố Vận Dịch, vang vào trong lòng Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch bỗng nhiên hoảng hốt một trận, hắn cảm giác nếu như mình không nghe, sẽ mãi mãi mất đi cô gái trước mặt.
"Vào đi."
Nhiễm Bạch ôm Phong Lạc đi vào, sờ sờ cằm nhìn Cố Vận Dịch đang đứng ở đó, chớp chớp mắt, không hiểu thấu mà hỏi:
"Ngươi đứng làm gì?"
Cố Vận Dịch có chút mất tự nhiên cười cười:
"Không có gì, cô nương nói đi."
Nhiễm Bạch dùng đến bình thản giọng điệu nói:
"Ngươi thích ta."
Không phải nghi vấn, là trần thuật.
Nghe lời nói không một tia gợn sóng của Nhiễm Bạch, trong lòng Cố Vận Dịch đắng chát:
"Đúng, ta thích nàng."
Cố Vận Dịch nói nghiêm túc ra câu nói này, chuyên chú nhìn vào mắt Nhiễm Bạch, muốn từ trong đó nhìn ra một chút cảm xúc, dù chỉ là một chút xíu cũng được.
Nhưng mà cái gì cũng không có. Chỉ có một màu đen kịt như mực, không có chút rung động nào.
"Thế nhưng ta không thích ngươi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, dường như không có ý thức được sự thương tâm của Cố Vận Dịch, cô chỉ đang trần thuật một sự thật.
Cố Vận Dịch trầm mặc không nói, thật lâu mới mở miệng:
"Ta biết."
Nhiễm Bạch nghe Cố Vận Dịch nói vậy, miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp, cặp mắt đào hoa xán lạn như phồn tinh, nét mặt tươi cười khuynh thành, nói ra một câu vô tình lạnh lẽo:
"Cho nên, chúng ta không nên gặp nhau."
Trong lòng Cố Vận Dịch đau nhói, sắc mặt tái nhợt, giọng nói mang theo bất lực cùng đắng chát, còn có một tia cầu xin:
"Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng thích ta một chút nào sao?"
Hắn không cần quá nhiều, chỉ cần một chút thôi cũng được, chỉ cần là có, thì một chút xíu cũng được.
Nhiễm Bạch cụp mắt, đầu ngón tay lạnh buốt xoay chén trà một vòng, giọng nói lạnh nhạt:
"Chưa từng?"
Căn bản cô chẳng hề quan tâm, lấy đâu ra thích?
Căn bản chưa từng nhớ kỹ, lấy ra quan tâm?
Thân thể Cố Vận Dịch run lên, quả nhiên, hắn biết từ đầu đến cuối, trong lòng nàng đều không có lấy một vết tích dành cho hắn.
Hết thảy, đều là hắn tự cho là đúng mà thôi.
"Nàng hôm nay đến nói với ta những cái này, là muốn cáo biệt sao?"
Thanh âm Cố Vận Dịch trầm thấp, thần sắc bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại không thích hợp.
Nhiễm Bạch không chút do dự lắc đầu, tiếp tục đâm vào tim hắn:
"Ta không có nhiều thời gian như vậy."
Ý tứ chính là, bởi vì nàng có chuyện quan trọng, mà chuyện này lại cần phải nói với hắn những lời này.
Bằng không, Nhiễm Bạch căn bản sẽ không để ý tới Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch nắm chặt tay, khớp xương rõ ràng tay nhìn phá lệ đẹp mắt:
"Nhiễm Bạch, những ngày qua chuyện ta làm đối với nàng có ý nghĩa gì không?"
Cho tới nay hắn đều cẩn thận từng li từng tí dùng sự yêu mến đối đãi với nàng, ở trong mắt nàng chẳng qua là chuyện cười!
Nhiễm Bạch lười biếng dựa vào ghế, hài lòng nheo lại hai con ngươi, hững hờ nói:
"Ta chưa từng muốn?"
Sau trong mắt Cố Vận Dịch quấn quanh một cỗ hắc khí.
Tất cả tâm ý của hắn, nàng đều coi như rác! Vì sao! Hắn rốt cuộc có nơi nào chưa tốt!
Có phải, nhất định phải giam cầm nàng ở bên người, nàng mới có thể tiếp nhận hắn! Sẽ không rời khỏi hắn!
"Nhiễm Bạch, ta không muốn nàng đi, được không?"
Cố Vận Dịch nhìn con ngươi trắng đen rõ ràng của Nhiễm Bạch, nhìn không ra một tia cảm xúc, đó là nơi hắn vĩnh viễn không thể chạm đến.
Ở trong lòng Cố Vận Dịch mặc niệm:
Nhiễm Bạch, ta đã cho nàng cơ hội, đừng cự tuyệt ta, nếu không, ta thật sự nhịn không được, sẽ bẻ gãy cánh của nàng, để nàng vĩnh viễn ở lại ở bên cạnh ta. Như vậy, sẽ không còn ai có thể đến cướp nàng đi, nàng liền có thể vĩnh viễn là của ta, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cho nên, xin đừng cự tuyệt ta, cứ như vậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả, đừng trốn khỏi ta, được không?
"Xác định không muốn nghe sao?"
Nhiễm Bạch lẳng lặng nhìn Cố Vận Dịch.
Giọng nói thanh thuý dễ nghe tựa như chuông bạc vang bên tai Cố Vận Dịch, vang vào trong lòng Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch bỗng nhiên hoảng hốt một trận, hắn cảm giác nếu như mình không nghe, sẽ mãi mãi mất đi cô gái trước mặt.
"Vào đi."
Nhiễm Bạch ôm Phong Lạc đi vào, sờ sờ cằm nhìn Cố Vận Dịch đang đứng ở đó, chớp chớp mắt, không hiểu thấu mà hỏi:
"Ngươi đứng làm gì?"
Cố Vận Dịch có chút mất tự nhiên cười cười:
"Không có gì, cô nương nói đi."
Nhiễm Bạch dùng đến bình thản giọng điệu nói:
"Ngươi thích ta."
Không phải nghi vấn, là trần thuật.
Nghe lời nói không một tia gợn sóng của Nhiễm Bạch, trong lòng Cố Vận Dịch đắng chát:
"Đúng, ta thích nàng."
Cố Vận Dịch nói nghiêm túc ra câu nói này, chuyên chú nhìn vào mắt Nhiễm Bạch, muốn từ trong đó nhìn ra một chút cảm xúc, dù chỉ là một chút xíu cũng được.
Nhưng mà cái gì cũng không có. Chỉ có một màu đen kịt như mực, không có chút rung động nào.
"Thế nhưng ta không thích ngươi."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, dường như không có ý thức được sự thương tâm của Cố Vận Dịch, cô chỉ đang trần thuật một sự thật.
Cố Vận Dịch trầm mặc không nói, thật lâu mới mở miệng:
"Ta biết."
Nhiễm Bạch nghe Cố Vận Dịch nói vậy, miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp, cặp mắt đào hoa xán lạn như phồn tinh, nét mặt tươi cười khuynh thành, nói ra một câu vô tình lạnh lẽo:
"Cho nên, chúng ta không nên gặp nhau."
Trong lòng Cố Vận Dịch đau nhói, sắc mặt tái nhợt, giọng nói mang theo bất lực cùng đắng chát, còn có một tia cầu xin:
"Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng thích ta một chút nào sao?"
Hắn không cần quá nhiều, chỉ cần một chút thôi cũng được, chỉ cần là có, thì một chút xíu cũng được.
Nhiễm Bạch cụp mắt, đầu ngón tay lạnh buốt xoay chén trà một vòng, giọng nói lạnh nhạt:
"Chưa từng?"
Căn bản cô chẳng hề quan tâm, lấy đâu ra thích?
Căn bản chưa từng nhớ kỹ, lấy ra quan tâm?
Thân thể Cố Vận Dịch run lên, quả nhiên, hắn biết từ đầu đến cuối, trong lòng nàng đều không có lấy một vết tích dành cho hắn.
Hết thảy, đều là hắn tự cho là đúng mà thôi.
"Nàng hôm nay đến nói với ta những cái này, là muốn cáo biệt sao?"
Thanh âm Cố Vận Dịch trầm thấp, thần sắc bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại không thích hợp.
Nhiễm Bạch không chút do dự lắc đầu, tiếp tục đâm vào tim hắn:
"Ta không có nhiều thời gian như vậy."
Ý tứ chính là, bởi vì nàng có chuyện quan trọng, mà chuyện này lại cần phải nói với hắn những lời này.
Bằng không, Nhiễm Bạch căn bản sẽ không để ý tới Cố Vận Dịch.
Cố Vận Dịch nắm chặt tay, khớp xương rõ ràng tay nhìn phá lệ đẹp mắt:
"Nhiễm Bạch, những ngày qua chuyện ta làm đối với nàng có ý nghĩa gì không?"
Cho tới nay hắn đều cẩn thận từng li từng tí dùng sự yêu mến đối đãi với nàng, ở trong mắt nàng chẳng qua là chuyện cười!
Nhiễm Bạch lười biếng dựa vào ghế, hài lòng nheo lại hai con ngươi, hững hờ nói:
"Ta chưa từng muốn?"
Sau trong mắt Cố Vận Dịch quấn quanh một cỗ hắc khí.
Tất cả tâm ý của hắn, nàng đều coi như rác! Vì sao! Hắn rốt cuộc có nơi nào chưa tốt!
Có phải, nhất định phải giam cầm nàng ở bên người, nàng mới có thể tiếp nhận hắn! Sẽ không rời khỏi hắn!
"Nhiễm Bạch, ta không muốn nàng đi, được không?"
Cố Vận Dịch nhìn con ngươi trắng đen rõ ràng của Nhiễm Bạch, nhìn không ra một tia cảm xúc, đó là nơi hắn vĩnh viễn không thể chạm đến.
Ở trong lòng Cố Vận Dịch mặc niệm:
Nhiễm Bạch, ta đã cho nàng cơ hội, đừng cự tuyệt ta, nếu không, ta thật sự nhịn không được, sẽ bẻ gãy cánh của nàng, để nàng vĩnh viễn ở lại ở bên cạnh ta. Như vậy, sẽ không còn ai có thể đến cướp nàng đi, nàng liền có thể vĩnh viễn là của ta, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cho nên, xin đừng cự tuyệt ta, cứ như vậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả, đừng trốn khỏi ta, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.