Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!
Chương 72
U-Linh-04
22/05/2023
Bệnh viện là địa điểm mà tất cả nhân loại đều phải đến, từ nơi này ra đời, và cùng từ nơi này chết đi.
Nó lắng nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh cùng niềm vui của gia đình, cũng nghe đến đau khổ giãy giụa của người sắp qua đời, cùng tuyệt vọng của người nhà.
Hỉ nộ ai nhạc của nhân loại đều chứa đựng tại nơi này, là nơi mang đến sinh mệnh, cũng là nơi mang đi sinh mệnh.
Bệnh viện luôn luôn ầm ĩ và bận rộn. Nhưng khi nó tĩnh mịch mà đứng lặng giữa bóng đêm, loại cảm giác bất an cùng quỷ dị vô pháp bỏ qua cũng đập thẳng vào thị giác.
Giữa bóng đêm dày đặc và im lặng, bệnh viện cổ xưa không biết bị bỏ qua bao nhiêu năm, ở dưới ánh trăng mờ ảo như phủ lên một tầng bóng ma, tản ra hơi thở quỷ dị cùng bất tường.
Chỉ cần một người bình thường nhìn tới, đều sẽ theo bản năng mà chạy đi khỏi nơi này.
Bệnh viện được xây dựng ở năm tháng rất lâu, bố cục không có như những bệnh viện như hiện tại, gạch lát cũng hiện ra một loại cũ xưa.
Ánh đèn chiếu tới cũng không có loại an tâm, mà ngược lại là bị một mảnh hắc ám của thang lầu đi lên xuống, làm người có một loại kinh khủng không rét mà run.
Đây là cảm giác duy nhất của thanh niên tên Giang Lợi khi đi tới trước cổng sắt của bệnh viện, nhẹ nhàng đẩy xích sắt bị rỉ sét đến loan lổ, một loại âm thanh làm người ê răng vang lên.
Két...!
Âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho Giang Lợi vội vàng rút tay lùi trở lại nơi đồng bạn đang đứng.
Hắn cuống quýt nhìn xung quanh, phát hiện hai vị tiền bối đứng thảo luận ở bên cạnh bức tường bị sụp xuống.
Mà vị đồng bạn còn lại Sâm Trị, ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu cỏ dại mọc lan tràn, lẩm bẩm cái gì đó.
Nhìn lại hai vị tiền bối Liễu Phương cùng Nguyên Bước đang thảo luận hăng say, lại xem Sâm Trị cũng bắt đầu ngồi nhổ cỏ, Giang Lợi cứ cảm thấy tối nay đi làm nhiệm vụ so trong tưởng tượng của hắn càng thêm gian nan.
"Cho nên... Chúng ta hiện tại đi làm gì?" Giang Lợi gãi gãi đầu, ánh mắt lại lần nữa phiêu tới bệnh viện bị bóng đêm bao trùm.
Còn thỉnh thoảng từ chút ánh trăng chiếu xuống mà nhìn thấy màu sắc hôi bại, Giang Lợi thử đi dọc theo chân tường, tìm được một cái nơi có thể cho người đi vào.
Cửa sổ pha lê ở đây giống như bị người đập vỡ, lộ ra một cái lỗ hổng một người chỉ cần khom lưng là đi qua.
Gạch lát trên mặt đất vẫy đầy mảnh vỡ pha lê, từ chút ánh trăng làm pha lê loé lên ánh sáng, Giang Lợi lúc này mới chú ý tới, pha lê của cái bệnh viện này thế mà là màu xám.
"Liễu tiền bối, Vương tiền bối...!" Giang Lợi sau khi phát hiện đường vào, lập tức kêu hai vị tiền bối tới xem xét, nhưng là cảnh tượng trước mắt lại làm thanh âm của hắn như là ấn nút tạm dừng mà im bặt đi.
Từ cửa sổ, có thể thấy một người bệnh chậm rãi trôi qua như đang bay, từ trước mắt Giang Lợi vô thanh vô tức phiêu qua.
Ở trước khi tên bệnh nhân này cùng bản thân gặp thoáng qua, Giang Lợi hoàn toàn không có một chút nhận thấy được sự tồn tại của đối phương!
Phải biết, Giang Lợi cũng không phải là một tên tay mơ chưa từng chiến đấu, trái lại, hắn cũng đã tham gia vô số trận chiến đấu.
Ở một khu bệnh viện đã hoang phế rất lâu, lại đột nhiên nhìn thấy một người bệnh nhân xuất hiện cũng đã rất làm người kinh ngạc, còn không kể đến phương thức xuất hiện không chút tiếng động và đầy quỷ dị của hắn.
Người bệnh mặc trên người trang phục màu xanh của bệnh nhân, đi ngang qua Giang Lợi nhưng lại không có chút dừng lại, tựa hồ là không phát hiện Giang Lợi.
Người bệnh đột nhiên xuất hiện như là ma, khoảng cách Giang Lợi càng ngày càng xa, đang thong thả một chân nặng, một chân nhẹ mà đi càng sâu vào trong hành lang bị bóng tối bao trùm.
Cảm giác sợ hãi không thể miêu tả đột nhiên dũng mãnh tập kích trái tim Giang Lợi, trái tim như bị một bàn tay nắm chặt đến không thở nổi, trên trán nhanh chóng xuất hiện mồ hôi làm ướt tóc mái dính lên trán, làm hắn có chút chật vật. Nhưng Giang Lợi cũng không để ý đến, xoang mũi cũng không dám thở mạnh.
Đây là... Ma sao?!
Giang Lợi thanh niên có thể mặt không đổi sắc chém huyết tộc, nhưng lại có 'chút' sợ ma đâu.
"Ngươi làm sao vậy, Lợi?" Hai người Vương Bước cùng Liễu Phương giống như đã nhận ra khác thường mà đi tới, từng người bước về phía Giang Lợi.
Vào lúc âm thanh của Liễu Phương vang lên, người bệnh đang thong thả phiêu ở phía trước đột nhiên dừng lại, đầu xoay 180° quay lại, hắn có một đôi mắt không có tròng mắt chỉ còn lại tròng trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lợi đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Một cổ lạnh lẽo từ xương cùn dọc theo cột sống thẳng đến đỉnh đầu Giang Lợi, tóc hắn thiếu chút nữa dựng lên như động vật xoã tung lông khi cảnh giác.
Vương Bước bàn tay đáp lên bả vai Giang Lợi, hắn kinh ngạc bả vai dưới tay đang không thể không chế mà run lên.
"Lợi?"
"Vương, Vương tiền bối..." Hai hàm răng Giang Lợi đều run lên như muốn đánh vào nhau, hắn cứng đờ quay đầu nhìn tiền bối nghi hoặc nhìn mình: "Có... Có ma...!"
"Ai nha? Có ma sao?" Vương Bước nhướng mày, tay nhấn đầu vai Giang Lợi nghiêng người thăm dò nhìn về phía Giang Lợi đứng nhìn sững sờ khi nãy, lại chỉ nhìn thấy thang lầu trống rỗng cùng hành lang càng thêm hắc ám.
"... Biến mất ư?" Vương Bước lẩm bẩm nói, hắn sẽ không hoài nghi nhạy bén của Giang Lợi, trái lại đầy tin cậy vị thanh niên bản thân dẫn dắt từ lúc ban đầu này.
"Vừa rồi đúng là có người bệnh ở chỗ này!!" Giang Lợi chỉ vào vị trí người bệnh biến mất, khoa tay múa chân lộn xộn mà nói: "Hắn mặc trang phục bệnh nhân, cái đầu liền 'vèo...' một cái quay 180°...! Hai mắt đều là tròng trắng, vẫn luôn trợn trừng mà nhìn chằm chằm ta!!"
"Xem ra chúng ta đoán không sai." Liễu Phương đứng bên cạnh lẩm bẩm nói: "Cũng không nhất định là ma nha, Lợi."
"Kia không phải ma? Không lẽ thật là bệnh nhân...? Không, không, không cũng có khả năng là huyết tộc!... Đúng vậy! Chính là huyết tộc mới có thể vèo một cái quay đầu 180° a!" Giang Lợi mù quáng tin vào hai vị tiền bối, tự mình an ủi, sau đó kết luận ra kết quả bản thân coi là hợp lý nhất.
Liễu Phương cùng Vương Bước nhìn vào nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Cái đàn em khoá dưới này cái gì cũng tốt, chỉ có là có chút nhát gan a, đặt biệt là về ma quỷ.
Những người vừa gia nhập trong bộ môn đặc biệt của bọn họ, ai mà không bị biểu hiện bình thường của Giang Lợi mà nhầm lẫn hắn là người mới đâu.
Nó lắng nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh cùng niềm vui của gia đình, cũng nghe đến đau khổ giãy giụa của người sắp qua đời, cùng tuyệt vọng của người nhà.
Hỉ nộ ai nhạc của nhân loại đều chứa đựng tại nơi này, là nơi mang đến sinh mệnh, cũng là nơi mang đi sinh mệnh.
Bệnh viện luôn luôn ầm ĩ và bận rộn. Nhưng khi nó tĩnh mịch mà đứng lặng giữa bóng đêm, loại cảm giác bất an cùng quỷ dị vô pháp bỏ qua cũng đập thẳng vào thị giác.
Giữa bóng đêm dày đặc và im lặng, bệnh viện cổ xưa không biết bị bỏ qua bao nhiêu năm, ở dưới ánh trăng mờ ảo như phủ lên một tầng bóng ma, tản ra hơi thở quỷ dị cùng bất tường.
Chỉ cần một người bình thường nhìn tới, đều sẽ theo bản năng mà chạy đi khỏi nơi này.
Bệnh viện được xây dựng ở năm tháng rất lâu, bố cục không có như những bệnh viện như hiện tại, gạch lát cũng hiện ra một loại cũ xưa.
Ánh đèn chiếu tới cũng không có loại an tâm, mà ngược lại là bị một mảnh hắc ám của thang lầu đi lên xuống, làm người có một loại kinh khủng không rét mà run.
Đây là cảm giác duy nhất của thanh niên tên Giang Lợi khi đi tới trước cổng sắt của bệnh viện, nhẹ nhàng đẩy xích sắt bị rỉ sét đến loan lổ, một loại âm thanh làm người ê răng vang lên.
Két...!
Âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho Giang Lợi vội vàng rút tay lùi trở lại nơi đồng bạn đang đứng.
Hắn cuống quýt nhìn xung quanh, phát hiện hai vị tiền bối đứng thảo luận ở bên cạnh bức tường bị sụp xuống.
Mà vị đồng bạn còn lại Sâm Trị, ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu cỏ dại mọc lan tràn, lẩm bẩm cái gì đó.
Nhìn lại hai vị tiền bối Liễu Phương cùng Nguyên Bước đang thảo luận hăng say, lại xem Sâm Trị cũng bắt đầu ngồi nhổ cỏ, Giang Lợi cứ cảm thấy tối nay đi làm nhiệm vụ so trong tưởng tượng của hắn càng thêm gian nan.
"Cho nên... Chúng ta hiện tại đi làm gì?" Giang Lợi gãi gãi đầu, ánh mắt lại lần nữa phiêu tới bệnh viện bị bóng đêm bao trùm.
Còn thỉnh thoảng từ chút ánh trăng chiếu xuống mà nhìn thấy màu sắc hôi bại, Giang Lợi thử đi dọc theo chân tường, tìm được một cái nơi có thể cho người đi vào.
Cửa sổ pha lê ở đây giống như bị người đập vỡ, lộ ra một cái lỗ hổng một người chỉ cần khom lưng là đi qua.
Gạch lát trên mặt đất vẫy đầy mảnh vỡ pha lê, từ chút ánh trăng làm pha lê loé lên ánh sáng, Giang Lợi lúc này mới chú ý tới, pha lê của cái bệnh viện này thế mà là màu xám.
"Liễu tiền bối, Vương tiền bối...!" Giang Lợi sau khi phát hiện đường vào, lập tức kêu hai vị tiền bối tới xem xét, nhưng là cảnh tượng trước mắt lại làm thanh âm của hắn như là ấn nút tạm dừng mà im bặt đi.
Từ cửa sổ, có thể thấy một người bệnh chậm rãi trôi qua như đang bay, từ trước mắt Giang Lợi vô thanh vô tức phiêu qua.
Ở trước khi tên bệnh nhân này cùng bản thân gặp thoáng qua, Giang Lợi hoàn toàn không có một chút nhận thấy được sự tồn tại của đối phương!
Phải biết, Giang Lợi cũng không phải là một tên tay mơ chưa từng chiến đấu, trái lại, hắn cũng đã tham gia vô số trận chiến đấu.
Ở một khu bệnh viện đã hoang phế rất lâu, lại đột nhiên nhìn thấy một người bệnh nhân xuất hiện cũng đã rất làm người kinh ngạc, còn không kể đến phương thức xuất hiện không chút tiếng động và đầy quỷ dị của hắn.
Người bệnh mặc trên người trang phục màu xanh của bệnh nhân, đi ngang qua Giang Lợi nhưng lại không có chút dừng lại, tựa hồ là không phát hiện Giang Lợi.
Người bệnh đột nhiên xuất hiện như là ma, khoảng cách Giang Lợi càng ngày càng xa, đang thong thả một chân nặng, một chân nhẹ mà đi càng sâu vào trong hành lang bị bóng tối bao trùm.
Cảm giác sợ hãi không thể miêu tả đột nhiên dũng mãnh tập kích trái tim Giang Lợi, trái tim như bị một bàn tay nắm chặt đến không thở nổi, trên trán nhanh chóng xuất hiện mồ hôi làm ướt tóc mái dính lên trán, làm hắn có chút chật vật. Nhưng Giang Lợi cũng không để ý đến, xoang mũi cũng không dám thở mạnh.
Đây là... Ma sao?!
Giang Lợi thanh niên có thể mặt không đổi sắc chém huyết tộc, nhưng lại có 'chút' sợ ma đâu.
"Ngươi làm sao vậy, Lợi?" Hai người Vương Bước cùng Liễu Phương giống như đã nhận ra khác thường mà đi tới, từng người bước về phía Giang Lợi.
Vào lúc âm thanh của Liễu Phương vang lên, người bệnh đang thong thả phiêu ở phía trước đột nhiên dừng lại, đầu xoay 180° quay lại, hắn có một đôi mắt không có tròng mắt chỉ còn lại tròng trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lợi đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Một cổ lạnh lẽo từ xương cùn dọc theo cột sống thẳng đến đỉnh đầu Giang Lợi, tóc hắn thiếu chút nữa dựng lên như động vật xoã tung lông khi cảnh giác.
Vương Bước bàn tay đáp lên bả vai Giang Lợi, hắn kinh ngạc bả vai dưới tay đang không thể không chế mà run lên.
"Lợi?"
"Vương, Vương tiền bối..." Hai hàm răng Giang Lợi đều run lên như muốn đánh vào nhau, hắn cứng đờ quay đầu nhìn tiền bối nghi hoặc nhìn mình: "Có... Có ma...!"
"Ai nha? Có ma sao?" Vương Bước nhướng mày, tay nhấn đầu vai Giang Lợi nghiêng người thăm dò nhìn về phía Giang Lợi đứng nhìn sững sờ khi nãy, lại chỉ nhìn thấy thang lầu trống rỗng cùng hành lang càng thêm hắc ám.
"... Biến mất ư?" Vương Bước lẩm bẩm nói, hắn sẽ không hoài nghi nhạy bén của Giang Lợi, trái lại đầy tin cậy vị thanh niên bản thân dẫn dắt từ lúc ban đầu này.
"Vừa rồi đúng là có người bệnh ở chỗ này!!" Giang Lợi chỉ vào vị trí người bệnh biến mất, khoa tay múa chân lộn xộn mà nói: "Hắn mặc trang phục bệnh nhân, cái đầu liền 'vèo...' một cái quay 180°...! Hai mắt đều là tròng trắng, vẫn luôn trợn trừng mà nhìn chằm chằm ta!!"
"Xem ra chúng ta đoán không sai." Liễu Phương đứng bên cạnh lẩm bẩm nói: "Cũng không nhất định là ma nha, Lợi."
"Kia không phải ma? Không lẽ thật là bệnh nhân...? Không, không, không cũng có khả năng là huyết tộc!... Đúng vậy! Chính là huyết tộc mới có thể vèo một cái quay đầu 180° a!" Giang Lợi mù quáng tin vào hai vị tiền bối, tự mình an ủi, sau đó kết luận ra kết quả bản thân coi là hợp lý nhất.
Liễu Phương cùng Vương Bước nhìn vào nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Cái đàn em khoá dưới này cái gì cũng tốt, chỉ có là có chút nhát gan a, đặt biệt là về ma quỷ.
Những người vừa gia nhập trong bộ môn đặc biệt của bọn họ, ai mà không bị biểu hiện bình thường của Giang Lợi mà nhầm lẫn hắn là người mới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.