Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!
Chương 79
U-Linh-04
22/05/2023
"Đây là u linh sao?" Thiếu niên tò mò hỏi.
"Chậc." Là cái tên bên bộ đội đặc biệt.
Thanh Hoà có thể nhớ người gặp mặt hơn tháng trước cũng là nhờ hệ thống, khi Sâm Trị vừa xuất hiện nó cũng đã mang thông tin ra cho Thanh Hoà xem.
Người bình thường thì sẽ không như vậy, nhưng là nếu người Thanh Hoà yêu cầu chú ý cùng nhắc nhở, hệ thống sẽ ghi chú lại khi cần sẽ lập tức thả thông tin ra cho Thanh Hoà.
"Oa, có người thường ở đây sao? Ngươi thật lợi hại a, còn sống đến bây giờ." Sâm Trị lúc này mới chú ý có một người khác ở đây, dùng ngữ khí cảm thán nhìn Thanh Hoà mà nói.
Thanh Hoà nhíu mày không để ý câu cảm khái nhưng nghe vào đầy khinh bỉ kia, nhưng là chú ý trong lời nói của Sâm Trị, quả nhiên trong không khí có tồn tại thứ gì đó mà hắn không nhìn thấy, chú ý mắt kính trên mũi Sâm Trị.
Thanh Hoà biết có lẽ đây là thứ giúp Sâm Trị nhìn thấy cái gọi là 'u linh' kia.
Sâm Trị không để ý việc Thanh Hoà không trả lời bản thân, gật đầu tiếp tục cùng Thanh Hoà đáp lời: "Ngươi biết tầng này làm sao để rời đi không?"
Thanh Hoà nhíu mày, ánh mắt như nhìn đồ ngốc mà nhìn Sâm Trị: "Ta biết thì hiện tại cũng không ở đây."
"Hỏi u linh ở đây một chút thì sẽ biết a." Sâm Trị đối với Thanh Hoà cười một cái.
Thanh Hoà kéo kéo khoé miệng: "Chúng nó a..."
Lẩm bẩm nói như vậy, nhưng Thanh Hoà cũng không ngăn cản Sâm Trị, hắn biết bản thân có tác dụng phụ trong người nên không có sự kiên nhẫn, biết đâu thiếu niên này có thể hỏi ra được cái gì.
"Vị u linh này, ngươi biết phương thức rời đi sao?" Tiếng nói Sâm Trị vừa rơi xuống, như là thọc vào tổ ong vò vẽ, trong đại sảnh lại tràn ngập tiếng thét chói tai.
Thanh Hoà cảm thấy bị tạp âm ồn ào đến choáng váng, nhưng cũng tạm thời nhịn xuống xem Sâm Trị có hỏi gì được không.
"Bọn họ hình như có chút ồn, ngươi nhẫn nại một chút, nếu không chịu được có thể đi nơi khác tránh tạm." Sâm Trị quay đầu ngượng ngùng cười nói.
"Nhanh chóng a." Thanh Hoà cũng không phản bác, liếc nhìn không khí ở đối diện thiếu niên, như là trực tiếp cùng 'u linh' đối diện, sau đó đi về phía hành lang đi xa nơi này.
Thanh Hoà không có mục tiêu mà đi dạo tầng -17, hắn đã lục tung từng góc đều không tìm được manh mối nào, có chút bực bội quay trở lại đại sảnh.
Hi vọng cái thiếu niên kia có thể hỏi ra cái gì hữu dụng đi, Thanh Hoà nghĩ.
Lúc Thanh Hoà cùng hệ thống trở lại, lại chứng kiến một cuộc trò chuyện vô nghĩa.
'U linh': Nha nha nha...
Sâm Trị vẻ mặt đồng tình gật đầu: "Quá khổ sở."
'U linh': Nha nha...!!!
Sâm Trị biểu hiện vô cùng khổ sở: "Các ngươi thật không may mắn, chắc chắn cảm thấy rất khổ sở đi."
Nhìn một cái thiếu niên đối với không khí nói chuyện còn biểu hiện cảm xúc phong phú, cho dù biết đối diện có lẽ có rất nhiều cái 'u linh', nhưng vẫn thấy không biết nói gì.
Khoé miệng Thanh Hoà run rẩy, hoài nghi bộ đội đặc biệt phía chính phủ không có vấn đề sao?
Ở lúc Thanh Hoà suy nghĩ có không, hắn cảm nhận được không gian xung quanh dao động.
Tại một giây sau đó, loại năng lượng kỳ dị xuất hiện hơn mười mấy lần bao vây toàn thân Thanh Hoà, xung quanh tối sầm đi.
Thân hình hắn ở tầng -17 cũng dần biến mất.
Tầng -17, thông qua.
Thanh Hoà: "?" Rốt cuộc là tại sao qua được?? Tại sao bỗng nhiên không có dấu hiệu gì mà kết thúc???
Vào lúc Thanh Hoà còn hoang mang, Sâm Trị cũng đi lại trước mặt Thanh Hoà, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"?" Thanh Hoà nghi hoặc nhìn xuống thiếu niên lùn hơn bản thân nửa cái đầu.
"Ít nhất cũng phải cho người giúp ngươi biết tên, cùng với bản thân nên nói cái gì sao?" Sâm Trị chống eo, đương nhiên nói.
"Tịch, cùng với cảm ơn." Xin lỗi đại ca, cho ta mượn tên của ngươi đi.
"Ta là Sâm Trị, chút việc này là việc nhỏ, bảo vệ người thường là chức trách của chúng ta." Sâm Trị sang sảng cười nói.
Vậy quả nhiên là mấy cái miệng ồn ào trong không khí kia là mấu chốt sao?
Nhưng là cho dù biết bọn chúng có quan hệ đến manh mối, nhưng là mở miệng ra thì quá ồn ào, làm cho đang chịu debuff hắn không thể nhẫn nại.
Cứ như thể đang nhằm vào hắn vậy, Thanh Hoà tức giận nghĩ.
Thanh Hoà bước đi về phía trước, đi xuống tầng -18 tối om.
Tầng -18 khác với 17 tầng ở bên trên.
Sau khi ra thang lầu không phải là đại sảnh copy paste, mà là bãi đỗ xe rộng lớn dưới ngầm như nhiều toà nhà khác.
Mặt đất xây bằng xi măng bằng phẳng, đường sơn vẽ ra đường ranh giới, kéo dài ra bóng ma phía xa, phía xa đèn thoát hiểm thỉnh thoảng sáng lên màu xanh lục.
Phong cách trang hoàng và công nghệ đều không giống như phong cách của vài chục năm trước, trái lại giống như phong cách thời hiện đại.
Trong bãi đỗ xe không có vật gì chiếu sáng rộng khắp, làm cho không gian tối tăm lạnh lẽo.
Rõ ràng nơi đây không biết cách mặt đất bao xa, nhưng lại làm người cảm giác như có gió lạnh thổi qua rợn cả người.
Thanh Hoà đi thẳng phía trước, đến một mảnh bóng tối ở sâu trong bãi đỗ xe.
Ánh sáng màu xanh mỏng manh của đèn thoát hiểm chiếu lên người Thanh Hòa, thân hình hắn xen kẽ giữa ánh sáng mỏng manh cùng bóng tối đen kịt.
Sâm Trị đứng ở sau nhìn bóng lưng Thanh Hoà dần đi xa, nghi hoặc nghiêng đầu.
Vị 'người thường' này có lẽ cũng không phải xui xẻo bị cuốn vào đây đâu.
Sâm Trị lại lần nữa nở nụ cười, chạy chậm đuổi theo bóng dáng phía trước: "Ngươi muốn đi đâu nha? Chúng ta cùng đi đi, Tịch?"
Thanh Hoà nhìn qua thiếu niên tươi cười rạng rỡ bên cạnh, không mở miệng đáp lại, nhưng cũng không có thay đổi tốc độ bước chân, ngầm đồng ý cùng đi chung.
"Nè nè, ngươi tại sao lại vào đây?..." Thiếu niên nhảy nhót đi theo, tò mò hỏi.
"Ồn ào."
"Có người cùng rớt vào đây hay không? Hay chỉ có mình ngươi?"
"..." Hắn có nên đi trước không? Thanh Hoà suy tư.
"Hay là tại vì tầng -17 vừa nãy quá ồn ào, nên ngươi mới không thể rời đi??"
"Câm miệng." Thanh Hoà không nhịn được mà nói.
"Thì ra là như vậy, quả nhiên đối đãi thú cưng không nghe lời cần phải dùng biện pháp mạnh." Sâm Trị vẻ mặt hiểu ra mà nói.
"..." Quả nhiên là không nên cùng cái tên này đi chung.
Diện tích bãi đỗ xe rất lớn, Sâm Trị chỉ cảm thấy bọn họ đi rất xa như thể đi nửa cái thành phố, lúc này mới nhìn thấy phía xa có cái hố sâu không thấy đáy.
Nhìn như những hố sau tử thần lâu lâu sẽ xuất hiện trên báo chí.
"Chậc." Là cái tên bên bộ đội đặc biệt.
Thanh Hoà có thể nhớ người gặp mặt hơn tháng trước cũng là nhờ hệ thống, khi Sâm Trị vừa xuất hiện nó cũng đã mang thông tin ra cho Thanh Hoà xem.
Người bình thường thì sẽ không như vậy, nhưng là nếu người Thanh Hoà yêu cầu chú ý cùng nhắc nhở, hệ thống sẽ ghi chú lại khi cần sẽ lập tức thả thông tin ra cho Thanh Hoà.
"Oa, có người thường ở đây sao? Ngươi thật lợi hại a, còn sống đến bây giờ." Sâm Trị lúc này mới chú ý có một người khác ở đây, dùng ngữ khí cảm thán nhìn Thanh Hoà mà nói.
Thanh Hoà nhíu mày không để ý câu cảm khái nhưng nghe vào đầy khinh bỉ kia, nhưng là chú ý trong lời nói của Sâm Trị, quả nhiên trong không khí có tồn tại thứ gì đó mà hắn không nhìn thấy, chú ý mắt kính trên mũi Sâm Trị.
Thanh Hoà biết có lẽ đây là thứ giúp Sâm Trị nhìn thấy cái gọi là 'u linh' kia.
Sâm Trị không để ý việc Thanh Hoà không trả lời bản thân, gật đầu tiếp tục cùng Thanh Hoà đáp lời: "Ngươi biết tầng này làm sao để rời đi không?"
Thanh Hoà nhíu mày, ánh mắt như nhìn đồ ngốc mà nhìn Sâm Trị: "Ta biết thì hiện tại cũng không ở đây."
"Hỏi u linh ở đây một chút thì sẽ biết a." Sâm Trị đối với Thanh Hoà cười một cái.
Thanh Hoà kéo kéo khoé miệng: "Chúng nó a..."
Lẩm bẩm nói như vậy, nhưng Thanh Hoà cũng không ngăn cản Sâm Trị, hắn biết bản thân có tác dụng phụ trong người nên không có sự kiên nhẫn, biết đâu thiếu niên này có thể hỏi ra được cái gì.
"Vị u linh này, ngươi biết phương thức rời đi sao?" Tiếng nói Sâm Trị vừa rơi xuống, như là thọc vào tổ ong vò vẽ, trong đại sảnh lại tràn ngập tiếng thét chói tai.
Thanh Hoà cảm thấy bị tạp âm ồn ào đến choáng váng, nhưng cũng tạm thời nhịn xuống xem Sâm Trị có hỏi gì được không.
"Bọn họ hình như có chút ồn, ngươi nhẫn nại một chút, nếu không chịu được có thể đi nơi khác tránh tạm." Sâm Trị quay đầu ngượng ngùng cười nói.
"Nhanh chóng a." Thanh Hoà cũng không phản bác, liếc nhìn không khí ở đối diện thiếu niên, như là trực tiếp cùng 'u linh' đối diện, sau đó đi về phía hành lang đi xa nơi này.
Thanh Hoà không có mục tiêu mà đi dạo tầng -17, hắn đã lục tung từng góc đều không tìm được manh mối nào, có chút bực bội quay trở lại đại sảnh.
Hi vọng cái thiếu niên kia có thể hỏi ra cái gì hữu dụng đi, Thanh Hoà nghĩ.
Lúc Thanh Hoà cùng hệ thống trở lại, lại chứng kiến một cuộc trò chuyện vô nghĩa.
'U linh': Nha nha nha...
Sâm Trị vẻ mặt đồng tình gật đầu: "Quá khổ sở."
'U linh': Nha nha...!!!
Sâm Trị biểu hiện vô cùng khổ sở: "Các ngươi thật không may mắn, chắc chắn cảm thấy rất khổ sở đi."
Nhìn một cái thiếu niên đối với không khí nói chuyện còn biểu hiện cảm xúc phong phú, cho dù biết đối diện có lẽ có rất nhiều cái 'u linh', nhưng vẫn thấy không biết nói gì.
Khoé miệng Thanh Hoà run rẩy, hoài nghi bộ đội đặc biệt phía chính phủ không có vấn đề sao?
Ở lúc Thanh Hoà suy nghĩ có không, hắn cảm nhận được không gian xung quanh dao động.
Tại một giây sau đó, loại năng lượng kỳ dị xuất hiện hơn mười mấy lần bao vây toàn thân Thanh Hoà, xung quanh tối sầm đi.
Thân hình hắn ở tầng -17 cũng dần biến mất.
Tầng -17, thông qua.
Thanh Hoà: "?" Rốt cuộc là tại sao qua được?? Tại sao bỗng nhiên không có dấu hiệu gì mà kết thúc???
Vào lúc Thanh Hoà còn hoang mang, Sâm Trị cũng đi lại trước mặt Thanh Hoà, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"?" Thanh Hoà nghi hoặc nhìn xuống thiếu niên lùn hơn bản thân nửa cái đầu.
"Ít nhất cũng phải cho người giúp ngươi biết tên, cùng với bản thân nên nói cái gì sao?" Sâm Trị chống eo, đương nhiên nói.
"Tịch, cùng với cảm ơn." Xin lỗi đại ca, cho ta mượn tên của ngươi đi.
"Ta là Sâm Trị, chút việc này là việc nhỏ, bảo vệ người thường là chức trách của chúng ta." Sâm Trị sang sảng cười nói.
Vậy quả nhiên là mấy cái miệng ồn ào trong không khí kia là mấu chốt sao?
Nhưng là cho dù biết bọn chúng có quan hệ đến manh mối, nhưng là mở miệng ra thì quá ồn ào, làm cho đang chịu debuff hắn không thể nhẫn nại.
Cứ như thể đang nhằm vào hắn vậy, Thanh Hoà tức giận nghĩ.
Thanh Hoà bước đi về phía trước, đi xuống tầng -18 tối om.
Tầng -18 khác với 17 tầng ở bên trên.
Sau khi ra thang lầu không phải là đại sảnh copy paste, mà là bãi đỗ xe rộng lớn dưới ngầm như nhiều toà nhà khác.
Mặt đất xây bằng xi măng bằng phẳng, đường sơn vẽ ra đường ranh giới, kéo dài ra bóng ma phía xa, phía xa đèn thoát hiểm thỉnh thoảng sáng lên màu xanh lục.
Phong cách trang hoàng và công nghệ đều không giống như phong cách của vài chục năm trước, trái lại giống như phong cách thời hiện đại.
Trong bãi đỗ xe không có vật gì chiếu sáng rộng khắp, làm cho không gian tối tăm lạnh lẽo.
Rõ ràng nơi đây không biết cách mặt đất bao xa, nhưng lại làm người cảm giác như có gió lạnh thổi qua rợn cả người.
Thanh Hoà đi thẳng phía trước, đến một mảnh bóng tối ở sâu trong bãi đỗ xe.
Ánh sáng màu xanh mỏng manh của đèn thoát hiểm chiếu lên người Thanh Hòa, thân hình hắn xen kẽ giữa ánh sáng mỏng manh cùng bóng tối đen kịt.
Sâm Trị đứng ở sau nhìn bóng lưng Thanh Hoà dần đi xa, nghi hoặc nghiêng đầu.
Vị 'người thường' này có lẽ cũng không phải xui xẻo bị cuốn vào đây đâu.
Sâm Trị lại lần nữa nở nụ cười, chạy chậm đuổi theo bóng dáng phía trước: "Ngươi muốn đi đâu nha? Chúng ta cùng đi đi, Tịch?"
Thanh Hoà nhìn qua thiếu niên tươi cười rạng rỡ bên cạnh, không mở miệng đáp lại, nhưng cũng không có thay đổi tốc độ bước chân, ngầm đồng ý cùng đi chung.
"Nè nè, ngươi tại sao lại vào đây?..." Thiếu niên nhảy nhót đi theo, tò mò hỏi.
"Ồn ào."
"Có người cùng rớt vào đây hay không? Hay chỉ có mình ngươi?"
"..." Hắn có nên đi trước không? Thanh Hoà suy tư.
"Hay là tại vì tầng -17 vừa nãy quá ồn ào, nên ngươi mới không thể rời đi??"
"Câm miệng." Thanh Hoà không nhịn được mà nói.
"Thì ra là như vậy, quả nhiên đối đãi thú cưng không nghe lời cần phải dùng biện pháp mạnh." Sâm Trị vẻ mặt hiểu ra mà nói.
"..." Quả nhiên là không nên cùng cái tên này đi chung.
Diện tích bãi đỗ xe rất lớn, Sâm Trị chỉ cảm thấy bọn họ đi rất xa như thể đi nửa cái thành phố, lúc này mới nhìn thấy phía xa có cái hố sâu không thấy đáy.
Nhìn như những hố sau tử thần lâu lâu sẽ xuất hiện trên báo chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.