Chương 43: Biến Cố
Bắp
23/06/2021
Truyện đã bước sang phần 2 và Đây là một số mãnh vụn trong phần 2. Phần này ngược cả 3 cặp
Kỳ Hâm:
Người con trai tên Đinh Trình Hâm kia bế đứa trẻ chạy khắp nơi tìm người chữa bệnh cho con nhưng không ai chữa được, Y khụy xuống ôm chặt đứa trẻ mà khóc lớn "Ông Trời ơi! Tôi đã làm gì mà ông lại khiến cho con trai thành ra như thế này chứ? Ông trả lời tôi đi! Hay là ông lấy mạng sống của tôi đi, đổi lấy mạng sống của đứa bé đi "
Trong lúc cậu khóc lóc van xin Ông Trời thì từ đâu xuất hiện một người Nam nhân măch trên người áo khoác đen che kín toàn thân bước đến gần Đinh Trình Hâm rồi nói "Cậu có muốn chữa trị cho con trai mình không? Tôi biết cách chữa trị cho thằng bé nhưng..." Ông ta ấp úng
Đinh Trình Hâm khi nghe đến ông ta có thể chữa bệnh liền quay qua cầu xin ông ta "Xin ông hãy cứu đứa trẻ, ông bắt tôi làm gì cũng được, nhưng xin ông hãy cứu nó"
Ông ta lên tiếng "Khi ta cứu đứa trẻ cậu sẽ mất đi toàn bộ kí ức hiện giờ và sẽ trở thành con rối của ta, cậu có đồng ý không? Ngay cả khi xa chồng và con?"
Y bây giờ chỉ vì đứa bé mà không còn lí trí "Được được tôi đồng ý"
_________
Cứu được đứa trẻ Y đem nó đến đặt ngay trước cổng Mã Tộc "Gia Kỳ, em không thể cùng anh đi đến hết quãng đời còn lại cũng chẳng có thể nhìn thấy con khôn lớn. Gia Kỳ hãy quên em đi, đừng nhớ về nữa và chăm sóc con thật tốt"
__________
Sau khi Y đi, Mã Gia Kỳ chạy ra ngoài tìm Y thì thấy vài dòng thư và đứa con. Khi đọc xong, anh khụy xuống "A Trình sao em lại nhẫn tâm bỏ anh đi chứ? A Trình em đang ở đâu?"
___________
Văn Lâm
Đã một năm tìm kiếm cậu nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không thể tìm thấy. Anh bước chân não nề về phòng chứa đầy kỉ niệm của cả 2, ôm lấy đồ mà Hạ Tuấn Lâm đã mặc "Hạ Nhi em thật tàn nhẫn, nếu em biết bản thân mình đã bị đưa đi sao không về tìm anh chứ? Hạ Nhi anh nhớ em lắm, em đang ở đâu? Có lẽ em đã sống một cuộc sống mới nhỉ? Có một gia đình mới rồi ha~ còn anh như một tên điên tìm em khắp nơi. Hạ Nhi à, 2 năm nữa nếu em không về thì sau này đừng trách anh! 2 năm sau liệu cái tên Hạ Nhi sẽ vĩnh viễn trong kí ức anh hay là mất đi? Tùy thuộc vào em cả!"
_______
Cùng lúc đó trong một căn phòng có một chàng trai ôm hai đứa trẻ mới đầy 1 năm tuổi mà khóc " Diệu Văn không biết anh sống thế nào rồi? Có vui vẻ không? Anh sẽ chờ em không? Nếu anh biết chúng ta có con sẽ vui nhỉ?"
_______
Hiên Tường
Cậu con trai đưa ly rượu cho Tống Á Hiên rồi nở nụ cười chua chát. Sau khi anh uống rượu xong liền ngất đi, cậu đem anh về phòng. Đứng trước cửa phòng nghe tiếng ân ái của 2 người trong phòng lòng cậu đau như cất. Đặc biệt hơn thế chính cậu là người đã đem Anh vào tình thế này! Tại sao cậu lại đau lòng nữa chứ? Nhưng không đau sao mà được, tận tay đem người mình yêu cho người khác còn nhìn họ ân ái tromg chính căn phòng tràn ngập hạnh phúc của cả 2 kia chứ
Cậu bật khóc rồi chạy thật nhanh ra khỏi nơi này. Cậu chạy mãi, trời thì sáng rồi tối đã không biết cậu chạy bao nhiêu ngày rồi, sau đó cậu ngã xuống.
Quay về căn phòng đó
Tống Á Hiên tỉnh dậy thì Tống Lâm Hiên kể mọi chuyện cho anh nghe, Anh hiểu hết mọi chuyện rồi nở một nụ cười chua chát "Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là em biết anh yêu vậy tại sao em lại làm vậy? Em cũng biết rõ anh chỉ yêu mỉnh em mà?"
Kỳ Hâm:
Người con trai tên Đinh Trình Hâm kia bế đứa trẻ chạy khắp nơi tìm người chữa bệnh cho con nhưng không ai chữa được, Y khụy xuống ôm chặt đứa trẻ mà khóc lớn "Ông Trời ơi! Tôi đã làm gì mà ông lại khiến cho con trai thành ra như thế này chứ? Ông trả lời tôi đi! Hay là ông lấy mạng sống của tôi đi, đổi lấy mạng sống của đứa bé đi "
Trong lúc cậu khóc lóc van xin Ông Trời thì từ đâu xuất hiện một người Nam nhân măch trên người áo khoác đen che kín toàn thân bước đến gần Đinh Trình Hâm rồi nói "Cậu có muốn chữa trị cho con trai mình không? Tôi biết cách chữa trị cho thằng bé nhưng..." Ông ta ấp úng
Đinh Trình Hâm khi nghe đến ông ta có thể chữa bệnh liền quay qua cầu xin ông ta "Xin ông hãy cứu đứa trẻ, ông bắt tôi làm gì cũng được, nhưng xin ông hãy cứu nó"
Ông ta lên tiếng "Khi ta cứu đứa trẻ cậu sẽ mất đi toàn bộ kí ức hiện giờ và sẽ trở thành con rối của ta, cậu có đồng ý không? Ngay cả khi xa chồng và con?"
Y bây giờ chỉ vì đứa bé mà không còn lí trí "Được được tôi đồng ý"
_________
Cứu được đứa trẻ Y đem nó đến đặt ngay trước cổng Mã Tộc "Gia Kỳ, em không thể cùng anh đi đến hết quãng đời còn lại cũng chẳng có thể nhìn thấy con khôn lớn. Gia Kỳ hãy quên em đi, đừng nhớ về nữa và chăm sóc con thật tốt"
__________
Sau khi Y đi, Mã Gia Kỳ chạy ra ngoài tìm Y thì thấy vài dòng thư và đứa con. Khi đọc xong, anh khụy xuống "A Trình sao em lại nhẫn tâm bỏ anh đi chứ? A Trình em đang ở đâu?"
___________
Văn Lâm
Đã một năm tìm kiếm cậu nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không thể tìm thấy. Anh bước chân não nề về phòng chứa đầy kỉ niệm của cả 2, ôm lấy đồ mà Hạ Tuấn Lâm đã mặc "Hạ Nhi em thật tàn nhẫn, nếu em biết bản thân mình đã bị đưa đi sao không về tìm anh chứ? Hạ Nhi anh nhớ em lắm, em đang ở đâu? Có lẽ em đã sống một cuộc sống mới nhỉ? Có một gia đình mới rồi ha~ còn anh như một tên điên tìm em khắp nơi. Hạ Nhi à, 2 năm nữa nếu em không về thì sau này đừng trách anh! 2 năm sau liệu cái tên Hạ Nhi sẽ vĩnh viễn trong kí ức anh hay là mất đi? Tùy thuộc vào em cả!"
_______
Cùng lúc đó trong một căn phòng có một chàng trai ôm hai đứa trẻ mới đầy 1 năm tuổi mà khóc " Diệu Văn không biết anh sống thế nào rồi? Có vui vẻ không? Anh sẽ chờ em không? Nếu anh biết chúng ta có con sẽ vui nhỉ?"
_______
Hiên Tường
Cậu con trai đưa ly rượu cho Tống Á Hiên rồi nở nụ cười chua chát. Sau khi anh uống rượu xong liền ngất đi, cậu đem anh về phòng. Đứng trước cửa phòng nghe tiếng ân ái của 2 người trong phòng lòng cậu đau như cất. Đặc biệt hơn thế chính cậu là người đã đem Anh vào tình thế này! Tại sao cậu lại đau lòng nữa chứ? Nhưng không đau sao mà được, tận tay đem người mình yêu cho người khác còn nhìn họ ân ái tromg chính căn phòng tràn ngập hạnh phúc của cả 2 kia chứ
Cậu bật khóc rồi chạy thật nhanh ra khỏi nơi này. Cậu chạy mãi, trời thì sáng rồi tối đã không biết cậu chạy bao nhiêu ngày rồi, sau đó cậu ngã xuống.
Quay về căn phòng đó
Tống Á Hiên tỉnh dậy thì Tống Lâm Hiên kể mọi chuyện cho anh nghe, Anh hiểu hết mọi chuyện rồi nở một nụ cười chua chát "Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là em biết anh yêu vậy tại sao em lại làm vậy? Em cũng biết rõ anh chỉ yêu mỉnh em mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.