Chương 47: Những Đứa Trẻ
Bắp
27/06/2021
Cũng đã gần đến ngày Đinh Trình Hâm sinh rồi. Mã Gia Kỳ đang ngồi xoa bóp cho Y thì Y la đau bụng. Mã Gia
Kỳ lập tức đưa Y đến bệnh viện.
3 tiếng trôi qua mà Y vẫn chưa sinh, Anh lo lắng xin bác sĩ vào bên trong. Nhìn thấy Y khó khăn khiến anh xót lắm, anh chỉ muốn lấy hết những cơn đau của Y và đưa chúng về anh.
Anh bước lại nắm tay Y
-A Trình, có anh ở đây sẽ không sao đâu, cố gắng một chút nữa là được //Mã Gia Kỳ//
Khi nghe anh cổ vũ mình, Y có cảm giác an toàn hơn. Một lúc sau đứa bé.cuối cùng cũng sinh ra. Y được đưa đến phòng hồi sức.
____
-A Trình, em vất vả nhiều rồi //Mã Gia Kỳ//
Đinh Trình Hâm định ngồi dậy, Mã Gia Kỳ liền chạy đến nâng giường cho Y.
-Con đâu? //Đinh Trình Hâm//
-Một lát sẽ có người đem đến //Mã Gia Kỳ//
Một lúc sau, có người đem đứa trẻ đến. Đinh Trình Hâm ôm lấy đứa trẻ vào lòng.
-Cũng nên đặt tên cho con rồi nhỉ? //Đinh Trình Hâm//
-Mã Trình Kiêu em thấy sao? //Mã Gia Kỳ//
-Tên đẹp, em không có ý kiến //Đinh Trình Hâm//
-Tiểu Kiêu nhìn Baba này //Mã Gia Kỳ//
-Đáng yêu quá //Đinh Trình Hâm//
- Giống em vậy đấy //Mã Gia Kỳ//
Anh cuối xuống hôn Y thì có người mở cửa đi vào
-Tôi nói này, hai người dừng hành động ngay trước mặt trẻ mới sinh đi //Tống Á Hiên//
-Đứa trẻ mà học theo thì trách Mã Gia Kỳ đấy //Lưu Diệu Văn//
- Hai cậu đến rồi sao? Mau lại đây nhìn bé con đi //Mã Gia Kỳ//
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên tiến lại, đứa trẻ lúc này đã mở mắt nhìn họ
-Bé con tên gì? //Tống Á Hiên//
-Mã Trình Kiêu //Đinh Trình Hâm//
-Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng được đấy //Lưu Diệu Văn//
-Hai cậu có hứng thú làm ba nuôi của nó không //Mã Gia Kỳ//
-Sẵn lòng //Lưu Diệu Văn - Tống Á Hiên//
Các anh cùng nhau đùa giỡn với Trình Kiêu. Trời tối hai anh cũng ra về, Lưu Diệu Văn khi rời khỏi thì nụ cười tươi cười hồi nãy đã trở thành một nụ cười buồn. Anh ngước lên trời
-Hạ Nhi nếu em ở đây chắc chúng ta cũng có con nhỉ? //Lưu Diệu Văn//
Còn về Tống Á Hiên anh đưa chân chậm rãi bước trên phố
-Hạo Tường em đã đi đâu? //Tống Á Hiên//
Anh nhìn lên bầu trời đầy sao kia rồi mỉm cười
-Anh sẽ đợi ở đây, em sẽ quay về chứ? //Tống Á Hiên//
____
Lưu Diệu Văn trở về căn phòng chứa đầy kỉ niệm của cả 2 anh bước đến tủ lấy một bộ quần áo cậu đã mặc còn lưu đầy mùi hương của cậu mà ôm vào lòng
-Hạ Nhi em thật tàn nhẫn, nếu em biết bản thân mình đã bị đưa đi sao không về tìm anh chứ? Hạ Nhi anh nhớ em lắm, em đang ở đâu? Có lẽ em đã sống một cuộc sống mới nhỉ? Có một gia đình mới rồi ha~ còn anh như một tên điên tìm em khắp nơi. Hạ Nhi à, 2 năm nữa nếu em không về thì sau này đừng trách anh! 2 năm sau liệu cái tên Hạ Tuấn Lâm sẽ vĩnh viễn trong kí ức anh hay là mất đi? Tùy thuộc vào em cả! //Lưu Diệu Văn//
____
Cùng lúc đó ở Hạ Gia Thôn, trong căn phòng kia có một chàng trai ôm lấy hai đứa bé đó là Hạ Tuấn Lâm
-Lưu Diệu Văn không biết bây giờ anh sống thế nào rồi? Anh có còn yêu em hay không? Anh đã lấy người khác hay chưa?
-Xin lỗi anh! Vì không thể ở bên anh trong suốt 1 năm qua. Em phải xây dựng lại Hạ Gia Thôn nhưng anh yên tâm 6 năm nữa em sẽ quay về. Diệu Văn chờ em có được không?
-A Diệu Văn, anh biết chúng ta có con chắc vui lắm anh nhìn xem đi Chúng ta có hai đứa con trai, một đứa là Đ đứa kia là C. Có anh ở đây chắc tốt hơn, anh có thể giúp em đặt tên con. Em suy nghĩ rất lâu mới có thể đặt tên cho con đấy. Đứa Đ thì tên Tuấn Vũ còn đứa kia là Diệu Phong.
Những lời cậu nói giống như những câu độc thoại, cậu cứ nói nhưng anh không thể nghe cậu nói một lúc sau cậu cũng ngủ đi.
__________
Tua nhanh
Nghiêm Hạo Tường cũng đến ngày sinh, Hạ Tuấn Lâm bên ngoài phòng bệnh lo lắng hết sức. Cuối cùng đứa trẻ kia cũng ra đời. Cậu bước vào
-Hạo Tường cậu ổn chứ? //Hạ Tuấn Lâm//
-Tôi ổn //Nghiêm Hạo Tường//
-Đứa bé là con gái đấy //Hạ Tuấn Lâm//
-Thật sao? //Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười. Tống Á Hiên rất thích con gái giờ đây cậu đã sinh cho anh một bé gái rồi. Nhưng mà anh bây giờ chắc cũng có con gái rồi nhỉ? Cậu mỉm cười rồi biến nụ cười đó trở thành nụ cười gượng. Hạ Tuấn Lâm lại lên tiếng
-Cậu đặt tên cho nó là gì? //Hạ Tuấn Lâm//
-Duệ Trí, tôi mong muốn nó thông minh, xinh đẹp. Sau này tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, nuôi nó trở thành một đứa con gái dịu dàng, thục nữ //Nghiêm Hạo Tường//
-Ừ, sau này A Vũ và A Phong có thêm bạn rồi. //Hạ Tuấn Lâm//
-Đúng vậy //Nghiêm Hạo Tường//
-Mà nhìn Duệ Trí rất giống Tống Á Hiên đấy, nhưng hi vọng nó đừng học theo ba nó //Hạ Tuấn Lâm//
-Đúng vậy, ba nó nóng tính lúc trước thì đanh đá không nên học theo //Nghiêm Hạo Tường//
3 tiếng trôi qua mà Y vẫn chưa sinh, Anh lo lắng xin bác sĩ vào bên trong. Nhìn thấy Y khó khăn khiến anh xót lắm, anh chỉ muốn lấy hết những cơn đau của Y và đưa chúng về anh.
Anh bước lại nắm tay Y
-A Trình, có anh ở đây sẽ không sao đâu, cố gắng một chút nữa là được //Mã Gia Kỳ//
Khi nghe anh cổ vũ mình, Y có cảm giác an toàn hơn. Một lúc sau đứa bé.cuối cùng cũng sinh ra. Y được đưa đến phòng hồi sức.
____
-A Trình, em vất vả nhiều rồi //Mã Gia Kỳ//
Đinh Trình Hâm định ngồi dậy, Mã Gia Kỳ liền chạy đến nâng giường cho Y.
-Con đâu? //Đinh Trình Hâm//
-Một lát sẽ có người đem đến //Mã Gia Kỳ//
Một lúc sau, có người đem đứa trẻ đến. Đinh Trình Hâm ôm lấy đứa trẻ vào lòng.
-Cũng nên đặt tên cho con rồi nhỉ? //Đinh Trình Hâm//
-Mã Trình Kiêu em thấy sao? //Mã Gia Kỳ//
-Tên đẹp, em không có ý kiến //Đinh Trình Hâm//
-Tiểu Kiêu nhìn Baba này //Mã Gia Kỳ//
-Đáng yêu quá //Đinh Trình Hâm//
- Giống em vậy đấy //Mã Gia Kỳ//
Anh cuối xuống hôn Y thì có người mở cửa đi vào
-Tôi nói này, hai người dừng hành động ngay trước mặt trẻ mới sinh đi //Tống Á Hiên//
-Đứa trẻ mà học theo thì trách Mã Gia Kỳ đấy //Lưu Diệu Văn//
- Hai cậu đến rồi sao? Mau lại đây nhìn bé con đi //Mã Gia Kỳ//
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên tiến lại, đứa trẻ lúc này đã mở mắt nhìn họ
-Bé con tên gì? //Tống Á Hiên//
-Mã Trình Kiêu //Đinh Trình Hâm//
-Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng được đấy //Lưu Diệu Văn//
-Hai cậu có hứng thú làm ba nuôi của nó không //Mã Gia Kỳ//
-Sẵn lòng //Lưu Diệu Văn - Tống Á Hiên//
Các anh cùng nhau đùa giỡn với Trình Kiêu. Trời tối hai anh cũng ra về, Lưu Diệu Văn khi rời khỏi thì nụ cười tươi cười hồi nãy đã trở thành một nụ cười buồn. Anh ngước lên trời
-Hạ Nhi nếu em ở đây chắc chúng ta cũng có con nhỉ? //Lưu Diệu Văn//
Còn về Tống Á Hiên anh đưa chân chậm rãi bước trên phố
-Hạo Tường em đã đi đâu? //Tống Á Hiên//
Anh nhìn lên bầu trời đầy sao kia rồi mỉm cười
-Anh sẽ đợi ở đây, em sẽ quay về chứ? //Tống Á Hiên//
____
Lưu Diệu Văn trở về căn phòng chứa đầy kỉ niệm của cả 2 anh bước đến tủ lấy một bộ quần áo cậu đã mặc còn lưu đầy mùi hương của cậu mà ôm vào lòng
-Hạ Nhi em thật tàn nhẫn, nếu em biết bản thân mình đã bị đưa đi sao không về tìm anh chứ? Hạ Nhi anh nhớ em lắm, em đang ở đâu? Có lẽ em đã sống một cuộc sống mới nhỉ? Có một gia đình mới rồi ha~ còn anh như một tên điên tìm em khắp nơi. Hạ Nhi à, 2 năm nữa nếu em không về thì sau này đừng trách anh! 2 năm sau liệu cái tên Hạ Tuấn Lâm sẽ vĩnh viễn trong kí ức anh hay là mất đi? Tùy thuộc vào em cả! //Lưu Diệu Văn//
____
Cùng lúc đó ở Hạ Gia Thôn, trong căn phòng kia có một chàng trai ôm lấy hai đứa bé đó là Hạ Tuấn Lâm
-Lưu Diệu Văn không biết bây giờ anh sống thế nào rồi? Anh có còn yêu em hay không? Anh đã lấy người khác hay chưa?
-Xin lỗi anh! Vì không thể ở bên anh trong suốt 1 năm qua. Em phải xây dựng lại Hạ Gia Thôn nhưng anh yên tâm 6 năm nữa em sẽ quay về. Diệu Văn chờ em có được không?
-A Diệu Văn, anh biết chúng ta có con chắc vui lắm anh nhìn xem đi Chúng ta có hai đứa con trai, một đứa là Đ đứa kia là C. Có anh ở đây chắc tốt hơn, anh có thể giúp em đặt tên con. Em suy nghĩ rất lâu mới có thể đặt tên cho con đấy. Đứa Đ thì tên Tuấn Vũ còn đứa kia là Diệu Phong.
Những lời cậu nói giống như những câu độc thoại, cậu cứ nói nhưng anh không thể nghe cậu nói một lúc sau cậu cũng ngủ đi.
__________
Tua nhanh
Nghiêm Hạo Tường cũng đến ngày sinh, Hạ Tuấn Lâm bên ngoài phòng bệnh lo lắng hết sức. Cuối cùng đứa trẻ kia cũng ra đời. Cậu bước vào
-Hạo Tường cậu ổn chứ? //Hạ Tuấn Lâm//
-Tôi ổn //Nghiêm Hạo Tường//
-Đứa bé là con gái đấy //Hạ Tuấn Lâm//
-Thật sao? //Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười. Tống Á Hiên rất thích con gái giờ đây cậu đã sinh cho anh một bé gái rồi. Nhưng mà anh bây giờ chắc cũng có con gái rồi nhỉ? Cậu mỉm cười rồi biến nụ cười đó trở thành nụ cười gượng. Hạ Tuấn Lâm lại lên tiếng
-Cậu đặt tên cho nó là gì? //Hạ Tuấn Lâm//
-Duệ Trí, tôi mong muốn nó thông minh, xinh đẹp. Sau này tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, nuôi nó trở thành một đứa con gái dịu dàng, thục nữ //Nghiêm Hạo Tường//
-Ừ, sau này A Vũ và A Phong có thêm bạn rồi. //Hạ Tuấn Lâm//
-Đúng vậy //Nghiêm Hạo Tường//
-Mà nhìn Duệ Trí rất giống Tống Á Hiên đấy, nhưng hi vọng nó đừng học theo ba nó //Hạ Tuấn Lâm//
-Đúng vậy, ba nó nóng tính lúc trước thì đanh đá không nên học theo //Nghiêm Hạo Tường//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.