Chương 83
Tô Cảnh Nhàn
14/06/2024
Long Tịch Vân hỏi: “Lúc nãy cô mắng tôi.”
Không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Khóe miệng đầy máu của Mai Tiệp Lâm cong lên, không biết chạm chỗ nào mà khiến cô phải hít vào một hơi, nghẹn giọng đáp: “Tôi mắng ông ngu ngốc, thấy bẫy mà vẫn nhảy vào!”
Mặc dù bị mắng là ngu ngốc nhưng quân phục của Long Tịch Vân vẫn thẳng tắp, vết sẹo ở khóe mắt dưới ánh sáng mờ ảo có chút đậm hơn, anh bình tĩnh trả lời cô: “Ba năm trước, tôi bị quân Phản Loạn bao vây, chỉ còn lại vài quả đạn pháo cuối cùng, không biết ai đã lái một con tàu cỡ trung, liều mạng lao vào vòng chiến suýt chút cùng tôi chết chung.”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Ông còn nhắc tới?” Mai Tiệp Lâm vén mái tóc hime dính máu lên: “Được rồi được rồi, đâu ra lắm chuyện vớ vẩn thế! Máy đẩy đã được làm nóng chưa? Giờ bắn một loạt đạn chào hỏi đối diện đi!”
Cách xa hàng trăm ngôi sao, nhìn từ xa hạm đội trông giống như một đàn cá voi xám khổng lồ đang di cư, bơi trong biển không gian sâu thẳm tối tăm, đi qua vô số hành tinh và vành đai thiên thạch.
Trong phòng chỉ huy, Phá Quân đã hoàn thành việc khôi phục đường đi: “Tướng quân, theo phân tích thì có đến 81% kế hoạch ban đầu của quân Phản Loạn là tấn công tàu Định Viễn làm suy yếu sức chiến đấu của ta, bất ngờ chạm trán với tiểu thư Mai Tiệp Lâm nên đành đổi chiến lược.”
Cùng lúc đội trinh sát của Long Tịch Vân cũng gửi về bản báo cáo chiến đấu: “Quân đoàn 5, 9, 10 và 12 của quân Phản Loạn tham gia trận này.”
Câu này vang lên trên tất cả các kênh thoại, Mai Tiệp Lâm nhướn mày, chế nhạo: “Bốn quân đoàn? Hạ vốn gốc nha!”
Quân Phản Loạn có tổng cộng 12 lực lượng chiến đấu, mấy trận trước đã làm giảm mất một phần tư. Dưới tình thế này bọn họ chẳng có cách nào diễn Lã Vọng buông cần nổi nữa mà phải tập trung hơn nửa còn lại cố làm tê liệt quân Viễn Chinh.
Long Tịch Vân liền mở miệng: “Theo kinh nghiệm của tôi, chủ lực chưa đến đây mới chỉ là một phần ba, tất cả là quân đoàn 12, xem ra lợi ích nội bộ đã được phân chia mấy ngày qua rồi.”
Có sự xung đột nghiêm trọng giữa các quân đoàn quân Phản Loạn, đánh nhau, chia phe, thậm chí là chiếm lãnh thổ là chuyện thường ngày. Trong trường hợp nhiều quân đoàn tham chiến thì phải mất vài ngày tranh luận, thống nhất phân chia lợi ích.
Bây giờ quân đoàn 12 ở tiền tuyến rõ ràng là đội tiên phong, ngược lại người đến chiến trường cuối cùng thường có thể giữ được sức chiến đấu mạnh nhất và trở thành người giành được lợi ích trước mắt lớn nhất với sự hy sinh nhỏ nhất..
Kỳ Ngôn cũng đang nghe báo cáo trận chiến, cậu rút ra một đoạn trong trí nhớ của mình: “Quân đoàn 5 có thể là quân đoàn cuối cùng đến chiến trường. Quân đoàn trưởng Helena là con gái riêng của trí giả tiền nhiệm. Trí giả hiện tại sẽ giúp đỡ cô ấy rất nhiều, dùng đặc ân lớn lao để lung lay những người ủng hộ sau lưng cô ấy.
Mai Tiệp Lâm một đầu làm nhiều việc: vừa ra lệnh vừa nổ súng, vừa cãi nhau với Long Tịch Vân vừa buôn dưa: “Thật sự là con gái riêng của cựu trí giả? Tôi từng nghĩ quân đoàn 5 này lạ lắm, đánh thì kém nhất mà vũ khí lại tân tiến nhất, ra là có chuyện như này!”
Giọng điệu của cô đầy vẻ châm biếm: “Không phải mấy trí giả luôn cho bản thân là đại diện của Thần, dâng hiến hết thể xác và tinh thần cho Thần sao? Đúng là chả có một câu nói thật!”
Lại tò mò: “Cậu lấy được tin này ở đâu vậy Kỳ Ngôn?”
Kỳ Ngôn giải thích: “Tôi chỉ phát hiện ra điều này khi vô tình đột nhập vào hệ thống của quân Phản Loạn.”
Mai Tiệp Lâm cười: “Ừ, từ “vô tình” này xài hay lắm!”
Lục Phong Hàn nghe xong khen ngợi: “Kỳ Ngôn của chúng ta rất giỏi.”
So với sự lạnh lùng khi ra lệnh, giọng nói của anh quá dịu dàng.
Nghe vậy, Mai Tiệp Lâm dành hai giây xoa xoa cánh tay nổi da gà, lại cảm thấy có gì đó không đúng - tại sao giọng điệu của chỉ huy dính dấp hơn trước thế. Có điều gì đó mà cô không biết à?
Long Tịch Vân xuất hiện đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho Mai Tiệp Lâm, ít nhất cô không phải lo lắng một giây tiếp theo mình sẽ bị nổ tung. Dưới sự che chở của lực lượng thiện chiến, sau khi để người của mình quay trở lại Định Viễn để thay đổi phi thuyền trinh sát mới, cô nếm tí máu trong miệng khiến bản thân kích động hơn.
“Long Tịch Vân, chỉ huy có chiến thuật gì không?”
Long Tịch Vân đáp gọn: “Không có, chỉ cần phải thắng.”
“Được, vậy ông chú ý khái quát tình hình, tôi đổi qua tàu trinh sát đi đánh nhau! Muốn vây khốn viện binh, giỏi thì bơi vào!” Chợt cô nhớ đến khuôn mặt khó ở của Lorentz, rồi nhìn bảng điều khiển toàn màu đỏ: “Tôi chỉ hi vọng khi Lorentz thấy Định Viễn nát thế này không xỉu ngang vì tức quá.”
Sau khi Mai Tiệp Lâm tham chiến, quân Phản Loạn cảm giác hình như mình đã sa một chân vào vũng lầy.
Hàng trăm phi thuyền trinh sát dùng khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ linh hoạt bao vây một mục tiêu, khi mục tiêu đó bị tê liệt và mất sức chiến đầu thì lập tức phân tán, như bông tuyết chả đợi gió thổi đến đã tán đi, khiến quân Phản Loạn không biết phải nhắm vào đâu.
Dưới sự chỉ huy của Mai Tiệp Lâm, đội phi thuyền trinh sát đã thực hiện đầy đủ các phương thức chiến đấu tấn công bất ngờ, bao vây, phân tán và di chuyển nhanh chóng, gần như phát huy hết các đặc tính của tàu nhỏ.
Nếu có thể ghi chép tại chỗ, hoàn toàn có đủ tư cách để vào lớp phân tích chiến thuật của trường quân đội Đệ Nhất, trở thành hình mẫu chiến đấu tiêu chuẩn cao.
Và do phi thuyền trinh sát quá nhanh và quá nhỏ so với với tàu chủ lực hay tàu cỡ trung nên có thể né tốt các loại tên lửa bay tới, chưa kịp trúng địch thì đã phản lưới nhà.
Nhịp chiến đầu của quân Phản Loạn trở nên hỗn loạn, Mai Tiệp Lâm cầm cần điều khiển kim loại, liếm môi. Nói quá nhiều khiến giọng cô khàn đi: “Phi thuyền trinh sát 30-77 xử lý con tàu cỡ trung đó! Long Tịch Vân chuẩn bị đi, khi con tàu đó nổ tung thì dùng pháo nhạy bắn vào hệ thống phòng ngự bị lộ ra của tàu chính. 78-133 ẩn nấp gần đó, khi hệ thống phòng ngự biến mất thì nhắm bắn cự li gần diệt luôn hệ thống năng lượng! Một lần không thành thì làm nhiều lần!”
Tiếng “Rõ!” đồng thanh vang lên trên kênh liên lạc.
Long Tích Vân cũng nói: “Đã biết.”
Cùng lúc trên chiếc tàu chỉ huy đang lao nhanh, một thiếu tá dẫn hai giáo sư Lăng Kỳ và Charlize đến phòng chỉ huy: “Chỉ huy, theo lệnh của ngài tôi đã dẫn hai giáo sư đi sơ tán trước nhưng bị từ chối.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ta gặp phải tình huống như vậy, không thể thuyết phục hay đưa ra quyết định nên đành đưa người đến phòng chỉ huy.
Lục Phong Hàn rời mắt khỏi bản đồ sao: “Lý do?”
Thiếu tá thẳng lưng, mặt đỏ bừng: “...Tôi không hiểu.”
Kỳ Ngôn ở một bên nói: “Tướng quân, giao cho em?”
Lục Phong Hàn gật đầu, nhưng lại nói “đợi một chút” rồi xé một gói dinh dưỡng có hương đào, đút vào miệng Kỳ Ngôn rồi mới thả người.
Vì vậy, Kỳ Ngôn đã dịch dinh dưỡng vào miệng, đặt Lăng Kỳ và Charlize sang một bên.
Charlize trầm giọng hỏi: “Cậu là... Y?”
Kỳ Ngôn không đáp.
Cậu hiểu rõ chỉ cần quân Phản Loạn còn thì thân phận của mình luôn trong tình trạng “nguy hiểm”, đó là lí do mà đến nay cậu vẫn không nói bí mật của mình cho Diệp Bùi và Mondrian.
Charlize lập tức ý thức được sự lỗ mãng của mình: “Tôi biết Mục Thanh, tôi từng được mời đến Tháp Trắng tham dự hội thảo, tôi đã nhìn thấy cậu từ xa. Lúc đó cậu còn chưa thành niên nhưng dung mạo của không khác bây giờ. Lần đầu thấy cậu tôi còn nghi ngờ, sau này nghe Lorentz nói về “Bộ Phong” và “Thận Lâu” nên tôi chắc chắn cậu là Y.”
Theo mô tả của cô, Kỳ Ngôn tìm được cảnh tượng đó trong trí nhớ của mình, biết là Charlize nói thật nên cậu đáp: “Xin lỗi, tại sao hai người từ chối xuống tàu?”
“Chỉ huy Lục đã bảo vệ nghiêm ngặt cho tôi và Lăng Kỳ, nhưng bọn tôi biết trước mắt đang có một trận chiến khó khăn. Mỗi người lính, mỗi phi thuyền đều là lực lượng chiến đấu, không nên rời khỏi chiến trường chỉ vì bọn tôi.” Charlize nhìn vào màn đêm ngoài cửa sổ, giọng cô ngập tràn hi vọng: “Tất nhiên lí do quan trọng là máy biến tần hạt trong thí nghiệm mô phỏng có rất nhiều hữu ích, bản thân bọn tôi muốn xem nó sẽ như thế nào trong thực tế.”
Kỳ Ngôn chỉ ra điểm mấu chốt: “Nếu tình hình chiến đấu không thuận lợi thì chúng ta có thể sẽ chết.”
“Chúng tôi đã từng cận kề cái chết, cái mạng này là do chỉ huy Lục cứu.” Lăng Kỳ chậm rãi đáp: “Hơn nữa, cậu có thể hiểu bọn thôi. Nếu quân Viễn Chinh bại thì quân Phản Loạn sẽ thống trị hoàn toàn, với những nhà vật lí như bọn tôi nó còn tệ hơn cả cái chết.”
Kỳ Ngôn đột nhiên hiểu ra: “Đối với hai người, vũ trụ do các vị Thần cai trị là vô hồn và nhàm chán?”
Lăng Kỳ gật đầu và cười nói: “Đúng vậy. Đối với những người đã nghiên cứu vật lý cả đời, vũ trụ được tạo ra cai trị bởi Thần, tất cả các định lí và công thức đều do Thần tùy ý viết ra, thì vũ trụ đó chẳng hề hấp dẫn.”
Charlize cũng bình tĩnh nói: “Như thế thì không khác gì đã chết.”
Cuối cùng, Lục Phong Hàn không yêu cầu hai người xuống thuyền.
Kỳ Ngôn trở lại ghế sô pha nhỏ, uống dịch dinh dưỡng nên đầu lưỡi tràn ngập vị đào ngọt ngào. Suy nghĩ của cậu chuyển sáng hướng khác, giờ thì không thể nói mình là Y nhưng mà chuyện khác..
1 phút sau tại Bộ kĩ thuật, Diệp Bùi đang cầm espresso cụng ly với Mondrian, thay vì nói “chúc mừng” thì hô “giữ mạng“.
Mondrian cũng nói: “Giữ mạng.”
Sau vài ngụm, tách cà phê đã cạn.
Thiết bị cá nhân của hai người đồng thời vang lên, nhìn lại là tin nhắn của Kỳ Ngôn, cả hai nhìn nhau rồi đồng thời nhấn vào đọc.
Lời nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu.
“Tôi và tướng quân bên nhau, chia sẻ niềm vui với bạn bè.”
Diệp Bùi sặc, bịt miệng ho liên tục, không nói nên nên lời nháy mắt điên cuồng với Mondrian: Mình có nhìn nhầm không? Gì mà bên nhau? Kỳ Ngôn với ai? Tướng quân nào?
Ngược lại, Mondrian lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Toàn quân Viễn Chinh chỉ có một vị tướng.”
Sau nghi ngừng ho, Diệp Bùi lẩm bẩm: “Vậy mà Kỳ Ngôn đang yêu...”
Là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh!
Thiệt là... kích thích.
Khó trách, khó trách!
Cô đọc lại tin nhắn vừa nhận được, phân vân nên cười hay khóc: “Nhưng Kỳ Ngôn sao chép tin nhắn này ở đâu?”
Sau khi báo cáo trận chiến từ tiền tuyến gửi về được Phá Quân tích hợp, chúng xuất hiện rõ ràng trên bản đồ sao, kế hoạch chiến lược nhanh chóng thành hình. Đồng thời, trong khi hạm đội đang nhanh chóng di chuyển đến vị trí mục tiêu, thì máy biến tần hạt cũng đang được vận hành thí nghiệm.
Kỳ Ngôn đứng bên cửa sổ chứng kiến một tàu chiến đấu được trang bị máy biến tần hạt đang ở một nơi rất xa, bất thình lình tiếp cận lại rất gần.
Khoảng cách dài ở giữa đã biến mất.
Không biết từ lúc nào mà Lục Phong Hàn đã đứng cạnh cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị mê hoặc bởi khí chất của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn bước một bước nhỏ đến gần anh hơn.
Không muốn hành động nhỏ của mình bị bại lộ, cậu chủ động mở miệng: “Máy biến tần hạt như con đường chuyển tiếp, sử dụng phương pháp “bẻ cong không – thời gian“. Khi máy được khởi động thì toàn bộ khoảng không – thời gian phía trước con tàu sẽ co lại, còn phía sau sẽ duỗi ra đẩy toàn bộ con tàu chuyển động, bằng cách này có thể đạt được vận tốc hàng trăm hoặc hàng nghìn năm ánh sáng trong tức thì.”
Dù nhìn bằng mắt thường hay để Phá Quân “nhìn thấy”, bạn sẽ cảm thấy phi thuyền rõ là đang cách mình hàng trăm hành tinh, vậy mà chỉ trong một giây mà nó đã vượt qua 99 hành tinh còn lại mà đến trước mắt mình.
Lúc này Lục Phong Hàn như bị Kỳ Ngôn mê hoặc.
Ở một không gian khác khác với thế giới thực, có vô số phép tính, công thức, định lý trôi nổi xung quanh cậu, mà cậu có toàn quyền kiểm soát nó.
Không kìm nén cảm xúc dâng trào, anh cúi đầu hôn thật chặt đôi môi mỏng lạnh lẽo của Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn kinh ngạc mở to mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, vô thức nhìn sang một bên, phát hiện lúc này trong phòng chỉ huy chỉ còn lại hai người.
Chiến thuật đã được hoạch định xong, mọi người trở lại vị trí của mình, chỉ còn hai ba phút nữa là có thể đến vòng chiến.
Cậu không từ chối nụ hôn, vô thức lùi lại một bước, rút tay về tìm điểm tựa, nhưng Lục Phong Hàn lại lật tay cậu lại, nắm cổ tay cậu ấn vào cửa sổ
Lòng bàn tay thô ráp và cổ tay trắng trẻo gầy gò là sự tương phản hoàn hảo.
Hơi thở có chút say sưa lan tỏa khắp môi và răng.
Nó rất giống với cảm giác sau khi uống một loại đồ uống có nồng độ cồn thấp.
Kỳ Ngôn biết rằng phía sau có những ô cửa sổ trong suốt, vô số tàu chiến và tàu trinh sát không ngừng đi qua, trên bản đồ sao màu xanh được chiếu sáng có vô số hộp thoại video với các kết nối thông suốt.
Dù biết mình và Lục Phong Hàn sẽ không bị nhìn thấy nhưng trong tình huống như vậy, cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Một mặt, cậu bị Lục Phong Hàn kéo chìm vào không gian khép kín, mặt khác, cậu có cảm giác như đang bị người mình thích hôn bừa bãi giữa đám đông náo nhiệt.
Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn, Kỳ Ngôn không khỏi đặt tay lên vòng eo rắn chắc của Lục Phong Hàn, thông qua một lớp vải nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái khi được cơ thể ấm áp của đối phương sưởi ấm.
Hai phút sau, Lục Phong Hàn bế người đang choáng váng lên, đặt lên chiếc ghế sô pha mềm mại, sau đó cởi áo khoác quân phục khoác lên người Kỳ Ngôn.
Sải bước về phía chỗ ngồi của mình, Lục Phong Hàn dùng một tay cởi cúc cổ áo.
Tinh thần chiến đấu nóng hổi trong cơ thể như được châm lửa, lại cảm thấy mình đang trong trạng thái cực kỳ bình tĩnh vô cùng mâu thuẫn.
Lục Phong Hàn nghĩ có lẽ sau này trong danh sách quân nhu của mình chẳng cần thêm “thuốc lá“.
Có Kỳ Ngôn là đủ rồi.
Không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Khóe miệng đầy máu của Mai Tiệp Lâm cong lên, không biết chạm chỗ nào mà khiến cô phải hít vào một hơi, nghẹn giọng đáp: “Tôi mắng ông ngu ngốc, thấy bẫy mà vẫn nhảy vào!”
Mặc dù bị mắng là ngu ngốc nhưng quân phục của Long Tịch Vân vẫn thẳng tắp, vết sẹo ở khóe mắt dưới ánh sáng mờ ảo có chút đậm hơn, anh bình tĩnh trả lời cô: “Ba năm trước, tôi bị quân Phản Loạn bao vây, chỉ còn lại vài quả đạn pháo cuối cùng, không biết ai đã lái một con tàu cỡ trung, liều mạng lao vào vòng chiến suýt chút cùng tôi chết chung.”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Ông còn nhắc tới?” Mai Tiệp Lâm vén mái tóc hime dính máu lên: “Được rồi được rồi, đâu ra lắm chuyện vớ vẩn thế! Máy đẩy đã được làm nóng chưa? Giờ bắn một loạt đạn chào hỏi đối diện đi!”
Cách xa hàng trăm ngôi sao, nhìn từ xa hạm đội trông giống như một đàn cá voi xám khổng lồ đang di cư, bơi trong biển không gian sâu thẳm tối tăm, đi qua vô số hành tinh và vành đai thiên thạch.
Trong phòng chỉ huy, Phá Quân đã hoàn thành việc khôi phục đường đi: “Tướng quân, theo phân tích thì có đến 81% kế hoạch ban đầu của quân Phản Loạn là tấn công tàu Định Viễn làm suy yếu sức chiến đấu của ta, bất ngờ chạm trán với tiểu thư Mai Tiệp Lâm nên đành đổi chiến lược.”
Cùng lúc đội trinh sát của Long Tịch Vân cũng gửi về bản báo cáo chiến đấu: “Quân đoàn 5, 9, 10 và 12 của quân Phản Loạn tham gia trận này.”
Câu này vang lên trên tất cả các kênh thoại, Mai Tiệp Lâm nhướn mày, chế nhạo: “Bốn quân đoàn? Hạ vốn gốc nha!”
Quân Phản Loạn có tổng cộng 12 lực lượng chiến đấu, mấy trận trước đã làm giảm mất một phần tư. Dưới tình thế này bọn họ chẳng có cách nào diễn Lã Vọng buông cần nổi nữa mà phải tập trung hơn nửa còn lại cố làm tê liệt quân Viễn Chinh.
Long Tịch Vân liền mở miệng: “Theo kinh nghiệm của tôi, chủ lực chưa đến đây mới chỉ là một phần ba, tất cả là quân đoàn 12, xem ra lợi ích nội bộ đã được phân chia mấy ngày qua rồi.”
Có sự xung đột nghiêm trọng giữa các quân đoàn quân Phản Loạn, đánh nhau, chia phe, thậm chí là chiếm lãnh thổ là chuyện thường ngày. Trong trường hợp nhiều quân đoàn tham chiến thì phải mất vài ngày tranh luận, thống nhất phân chia lợi ích.
Bây giờ quân đoàn 12 ở tiền tuyến rõ ràng là đội tiên phong, ngược lại người đến chiến trường cuối cùng thường có thể giữ được sức chiến đấu mạnh nhất và trở thành người giành được lợi ích trước mắt lớn nhất với sự hy sinh nhỏ nhất..
Kỳ Ngôn cũng đang nghe báo cáo trận chiến, cậu rút ra một đoạn trong trí nhớ của mình: “Quân đoàn 5 có thể là quân đoàn cuối cùng đến chiến trường. Quân đoàn trưởng Helena là con gái riêng của trí giả tiền nhiệm. Trí giả hiện tại sẽ giúp đỡ cô ấy rất nhiều, dùng đặc ân lớn lao để lung lay những người ủng hộ sau lưng cô ấy.
Mai Tiệp Lâm một đầu làm nhiều việc: vừa ra lệnh vừa nổ súng, vừa cãi nhau với Long Tịch Vân vừa buôn dưa: “Thật sự là con gái riêng của cựu trí giả? Tôi từng nghĩ quân đoàn 5 này lạ lắm, đánh thì kém nhất mà vũ khí lại tân tiến nhất, ra là có chuyện như này!”
Giọng điệu của cô đầy vẻ châm biếm: “Không phải mấy trí giả luôn cho bản thân là đại diện của Thần, dâng hiến hết thể xác và tinh thần cho Thần sao? Đúng là chả có một câu nói thật!”
Lại tò mò: “Cậu lấy được tin này ở đâu vậy Kỳ Ngôn?”
Kỳ Ngôn giải thích: “Tôi chỉ phát hiện ra điều này khi vô tình đột nhập vào hệ thống của quân Phản Loạn.”
Mai Tiệp Lâm cười: “Ừ, từ “vô tình” này xài hay lắm!”
Lục Phong Hàn nghe xong khen ngợi: “Kỳ Ngôn của chúng ta rất giỏi.”
So với sự lạnh lùng khi ra lệnh, giọng nói của anh quá dịu dàng.
Nghe vậy, Mai Tiệp Lâm dành hai giây xoa xoa cánh tay nổi da gà, lại cảm thấy có gì đó không đúng - tại sao giọng điệu của chỉ huy dính dấp hơn trước thế. Có điều gì đó mà cô không biết à?
Long Tịch Vân xuất hiện đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho Mai Tiệp Lâm, ít nhất cô không phải lo lắng một giây tiếp theo mình sẽ bị nổ tung. Dưới sự che chở của lực lượng thiện chiến, sau khi để người của mình quay trở lại Định Viễn để thay đổi phi thuyền trinh sát mới, cô nếm tí máu trong miệng khiến bản thân kích động hơn.
“Long Tịch Vân, chỉ huy có chiến thuật gì không?”
Long Tịch Vân đáp gọn: “Không có, chỉ cần phải thắng.”
“Được, vậy ông chú ý khái quát tình hình, tôi đổi qua tàu trinh sát đi đánh nhau! Muốn vây khốn viện binh, giỏi thì bơi vào!” Chợt cô nhớ đến khuôn mặt khó ở của Lorentz, rồi nhìn bảng điều khiển toàn màu đỏ: “Tôi chỉ hi vọng khi Lorentz thấy Định Viễn nát thế này không xỉu ngang vì tức quá.”
Sau khi Mai Tiệp Lâm tham chiến, quân Phản Loạn cảm giác hình như mình đã sa một chân vào vũng lầy.
Hàng trăm phi thuyền trinh sát dùng khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ linh hoạt bao vây một mục tiêu, khi mục tiêu đó bị tê liệt và mất sức chiến đầu thì lập tức phân tán, như bông tuyết chả đợi gió thổi đến đã tán đi, khiến quân Phản Loạn không biết phải nhắm vào đâu.
Dưới sự chỉ huy của Mai Tiệp Lâm, đội phi thuyền trinh sát đã thực hiện đầy đủ các phương thức chiến đấu tấn công bất ngờ, bao vây, phân tán và di chuyển nhanh chóng, gần như phát huy hết các đặc tính của tàu nhỏ.
Nếu có thể ghi chép tại chỗ, hoàn toàn có đủ tư cách để vào lớp phân tích chiến thuật của trường quân đội Đệ Nhất, trở thành hình mẫu chiến đấu tiêu chuẩn cao.
Và do phi thuyền trinh sát quá nhanh và quá nhỏ so với với tàu chủ lực hay tàu cỡ trung nên có thể né tốt các loại tên lửa bay tới, chưa kịp trúng địch thì đã phản lưới nhà.
Nhịp chiến đầu của quân Phản Loạn trở nên hỗn loạn, Mai Tiệp Lâm cầm cần điều khiển kim loại, liếm môi. Nói quá nhiều khiến giọng cô khàn đi: “Phi thuyền trinh sát 30-77 xử lý con tàu cỡ trung đó! Long Tịch Vân chuẩn bị đi, khi con tàu đó nổ tung thì dùng pháo nhạy bắn vào hệ thống phòng ngự bị lộ ra của tàu chính. 78-133 ẩn nấp gần đó, khi hệ thống phòng ngự biến mất thì nhắm bắn cự li gần diệt luôn hệ thống năng lượng! Một lần không thành thì làm nhiều lần!”
Tiếng “Rõ!” đồng thanh vang lên trên kênh liên lạc.
Long Tích Vân cũng nói: “Đã biết.”
Cùng lúc trên chiếc tàu chỉ huy đang lao nhanh, một thiếu tá dẫn hai giáo sư Lăng Kỳ và Charlize đến phòng chỉ huy: “Chỉ huy, theo lệnh của ngài tôi đã dẫn hai giáo sư đi sơ tán trước nhưng bị từ chối.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ta gặp phải tình huống như vậy, không thể thuyết phục hay đưa ra quyết định nên đành đưa người đến phòng chỉ huy.
Lục Phong Hàn rời mắt khỏi bản đồ sao: “Lý do?”
Thiếu tá thẳng lưng, mặt đỏ bừng: “...Tôi không hiểu.”
Kỳ Ngôn ở một bên nói: “Tướng quân, giao cho em?”
Lục Phong Hàn gật đầu, nhưng lại nói “đợi một chút” rồi xé một gói dinh dưỡng có hương đào, đút vào miệng Kỳ Ngôn rồi mới thả người.
Vì vậy, Kỳ Ngôn đã dịch dinh dưỡng vào miệng, đặt Lăng Kỳ và Charlize sang một bên.
Charlize trầm giọng hỏi: “Cậu là... Y?”
Kỳ Ngôn không đáp.
Cậu hiểu rõ chỉ cần quân Phản Loạn còn thì thân phận của mình luôn trong tình trạng “nguy hiểm”, đó là lí do mà đến nay cậu vẫn không nói bí mật của mình cho Diệp Bùi và Mondrian.
Charlize lập tức ý thức được sự lỗ mãng của mình: “Tôi biết Mục Thanh, tôi từng được mời đến Tháp Trắng tham dự hội thảo, tôi đã nhìn thấy cậu từ xa. Lúc đó cậu còn chưa thành niên nhưng dung mạo của không khác bây giờ. Lần đầu thấy cậu tôi còn nghi ngờ, sau này nghe Lorentz nói về “Bộ Phong” và “Thận Lâu” nên tôi chắc chắn cậu là Y.”
Theo mô tả của cô, Kỳ Ngôn tìm được cảnh tượng đó trong trí nhớ của mình, biết là Charlize nói thật nên cậu đáp: “Xin lỗi, tại sao hai người từ chối xuống tàu?”
“Chỉ huy Lục đã bảo vệ nghiêm ngặt cho tôi và Lăng Kỳ, nhưng bọn tôi biết trước mắt đang có một trận chiến khó khăn. Mỗi người lính, mỗi phi thuyền đều là lực lượng chiến đấu, không nên rời khỏi chiến trường chỉ vì bọn tôi.” Charlize nhìn vào màn đêm ngoài cửa sổ, giọng cô ngập tràn hi vọng: “Tất nhiên lí do quan trọng là máy biến tần hạt trong thí nghiệm mô phỏng có rất nhiều hữu ích, bản thân bọn tôi muốn xem nó sẽ như thế nào trong thực tế.”
Kỳ Ngôn chỉ ra điểm mấu chốt: “Nếu tình hình chiến đấu không thuận lợi thì chúng ta có thể sẽ chết.”
“Chúng tôi đã từng cận kề cái chết, cái mạng này là do chỉ huy Lục cứu.” Lăng Kỳ chậm rãi đáp: “Hơn nữa, cậu có thể hiểu bọn thôi. Nếu quân Viễn Chinh bại thì quân Phản Loạn sẽ thống trị hoàn toàn, với những nhà vật lí như bọn tôi nó còn tệ hơn cả cái chết.”
Kỳ Ngôn đột nhiên hiểu ra: “Đối với hai người, vũ trụ do các vị Thần cai trị là vô hồn và nhàm chán?”
Lăng Kỳ gật đầu và cười nói: “Đúng vậy. Đối với những người đã nghiên cứu vật lý cả đời, vũ trụ được tạo ra cai trị bởi Thần, tất cả các định lí và công thức đều do Thần tùy ý viết ra, thì vũ trụ đó chẳng hề hấp dẫn.”
Charlize cũng bình tĩnh nói: “Như thế thì không khác gì đã chết.”
Cuối cùng, Lục Phong Hàn không yêu cầu hai người xuống thuyền.
Kỳ Ngôn trở lại ghế sô pha nhỏ, uống dịch dinh dưỡng nên đầu lưỡi tràn ngập vị đào ngọt ngào. Suy nghĩ của cậu chuyển sáng hướng khác, giờ thì không thể nói mình là Y nhưng mà chuyện khác..
1 phút sau tại Bộ kĩ thuật, Diệp Bùi đang cầm espresso cụng ly với Mondrian, thay vì nói “chúc mừng” thì hô “giữ mạng“.
Mondrian cũng nói: “Giữ mạng.”
Sau vài ngụm, tách cà phê đã cạn.
Thiết bị cá nhân của hai người đồng thời vang lên, nhìn lại là tin nhắn của Kỳ Ngôn, cả hai nhìn nhau rồi đồng thời nhấn vào đọc.
Lời nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu.
“Tôi và tướng quân bên nhau, chia sẻ niềm vui với bạn bè.”
Diệp Bùi sặc, bịt miệng ho liên tục, không nói nên nên lời nháy mắt điên cuồng với Mondrian: Mình có nhìn nhầm không? Gì mà bên nhau? Kỳ Ngôn với ai? Tướng quân nào?
Ngược lại, Mondrian lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Toàn quân Viễn Chinh chỉ có một vị tướng.”
Sau nghi ngừng ho, Diệp Bùi lẩm bẩm: “Vậy mà Kỳ Ngôn đang yêu...”
Là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh!
Thiệt là... kích thích.
Khó trách, khó trách!
Cô đọc lại tin nhắn vừa nhận được, phân vân nên cười hay khóc: “Nhưng Kỳ Ngôn sao chép tin nhắn này ở đâu?”
Sau khi báo cáo trận chiến từ tiền tuyến gửi về được Phá Quân tích hợp, chúng xuất hiện rõ ràng trên bản đồ sao, kế hoạch chiến lược nhanh chóng thành hình. Đồng thời, trong khi hạm đội đang nhanh chóng di chuyển đến vị trí mục tiêu, thì máy biến tần hạt cũng đang được vận hành thí nghiệm.
Kỳ Ngôn đứng bên cửa sổ chứng kiến một tàu chiến đấu được trang bị máy biến tần hạt đang ở một nơi rất xa, bất thình lình tiếp cận lại rất gần.
Khoảng cách dài ở giữa đã biến mất.
Không biết từ lúc nào mà Lục Phong Hàn đã đứng cạnh cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bị mê hoặc bởi khí chất của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn bước một bước nhỏ đến gần anh hơn.
Không muốn hành động nhỏ của mình bị bại lộ, cậu chủ động mở miệng: “Máy biến tần hạt như con đường chuyển tiếp, sử dụng phương pháp “bẻ cong không – thời gian“. Khi máy được khởi động thì toàn bộ khoảng không – thời gian phía trước con tàu sẽ co lại, còn phía sau sẽ duỗi ra đẩy toàn bộ con tàu chuyển động, bằng cách này có thể đạt được vận tốc hàng trăm hoặc hàng nghìn năm ánh sáng trong tức thì.”
Dù nhìn bằng mắt thường hay để Phá Quân “nhìn thấy”, bạn sẽ cảm thấy phi thuyền rõ là đang cách mình hàng trăm hành tinh, vậy mà chỉ trong một giây mà nó đã vượt qua 99 hành tinh còn lại mà đến trước mắt mình.
Lúc này Lục Phong Hàn như bị Kỳ Ngôn mê hoặc.
Ở một không gian khác khác với thế giới thực, có vô số phép tính, công thức, định lý trôi nổi xung quanh cậu, mà cậu có toàn quyền kiểm soát nó.
Không kìm nén cảm xúc dâng trào, anh cúi đầu hôn thật chặt đôi môi mỏng lạnh lẽo của Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn kinh ngạc mở to mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, vô thức nhìn sang một bên, phát hiện lúc này trong phòng chỉ huy chỉ còn lại hai người.
Chiến thuật đã được hoạch định xong, mọi người trở lại vị trí của mình, chỉ còn hai ba phút nữa là có thể đến vòng chiến.
Cậu không từ chối nụ hôn, vô thức lùi lại một bước, rút tay về tìm điểm tựa, nhưng Lục Phong Hàn lại lật tay cậu lại, nắm cổ tay cậu ấn vào cửa sổ
Lòng bàn tay thô ráp và cổ tay trắng trẻo gầy gò là sự tương phản hoàn hảo.
Hơi thở có chút say sưa lan tỏa khắp môi và răng.
Nó rất giống với cảm giác sau khi uống một loại đồ uống có nồng độ cồn thấp.
Kỳ Ngôn biết rằng phía sau có những ô cửa sổ trong suốt, vô số tàu chiến và tàu trinh sát không ngừng đi qua, trên bản đồ sao màu xanh được chiếu sáng có vô số hộp thoại video với các kết nối thông suốt.
Dù biết mình và Lục Phong Hàn sẽ không bị nhìn thấy nhưng trong tình huống như vậy, cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Một mặt, cậu bị Lục Phong Hàn kéo chìm vào không gian khép kín, mặt khác, cậu có cảm giác như đang bị người mình thích hôn bừa bãi giữa đám đông náo nhiệt.
Nhịp tim của cậu đập nhanh hơn, Kỳ Ngôn không khỏi đặt tay lên vòng eo rắn chắc của Lục Phong Hàn, thông qua một lớp vải nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái khi được cơ thể ấm áp của đối phương sưởi ấm.
Hai phút sau, Lục Phong Hàn bế người đang choáng váng lên, đặt lên chiếc ghế sô pha mềm mại, sau đó cởi áo khoác quân phục khoác lên người Kỳ Ngôn.
Sải bước về phía chỗ ngồi của mình, Lục Phong Hàn dùng một tay cởi cúc cổ áo.
Tinh thần chiến đấu nóng hổi trong cơ thể như được châm lửa, lại cảm thấy mình đang trong trạng thái cực kỳ bình tĩnh vô cùng mâu thuẫn.
Lục Phong Hàn nghĩ có lẽ sau này trong danh sách quân nhu của mình chẳng cần thêm “thuốc lá“.
Có Kỳ Ngôn là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.