Chương 93
Tô Cảnh Nhàn
26/06/2024
Bên kia, Kỳ Ngôn có một cuộc họp với Tháp Trắng thông qua thiết bị đầu cuối kết nối kênh mã hóa.
Những kì họp thế này là truyền thống hàng thế kỉ nay, những cái đầu thông minh nhất tụ hội lại với nhau, tất nhiên sẽ có các cuộc tranh cãi diễn ra 2, 3 tiếng đồng hồ.
Như hiện tại, Khúc Thanh Trà và Aguste dù cách nhau vô số năm ánh sáng vẫn cãi cọ, đủ loại định lí số học nhảy ra liên tiếp. Kỳ Ngôn chỉ nghe câu được câu không, Khúc Thanh Trà đề cập đến một trị số giao động 8,2265173 - trị số mà cách một tháng trước chỉ có 6 chữ số thập phân.
Gia Mễ Diệp cảm thấy chắc còn lâu nữa mới cãi xong, bèn buôn chuyện với Kỳ Ngôn: “Quặng mới mà cậu tìm ra rất thú vị. Lực va chạm dưới điều kiện riêng khác nhau sẽ xảy ra những biến đổi khác nhau, từ vài chục gam nhỏ có thể tạo ra năng lượng khổng lồ. Tuy nhiên trình độ hiện nay không thể đạt được giá trị tối đa, chỉ có thể tăng hiệu suất của nó lên gấp 6 lần.”
Kỳ Ngôn có nghe Vincent nói qua: “Trước đây chỉ có thể tăng 4 lần.”
Biểu tình Gia Mễ Diệp kiểu “cậu coi thường tôi”: “Dữ liệu của cả tuần trước rồi! Nếu tiền tuyến có đủ thời gian, tôi có thể tăng gấp 8 lần! Chỉ là tôi cũng đã thí nghiệm mô phỏng, chỉ dùng thực hiện các bước nhảy cơ động, 6 lần là đủ.”
Không chờ cậu đáp, Gia Mễ Diệp vuốt râu quai nón: “Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu, không chừng về sau sẽ có nguồn năng lượng mới. Cậu xem, thế giới này thật thần kỳ, khi cậu phát hiện loại quặng đó, có lẽ cũng không ngờ đến hôm nay.”
“Quả thật lúc đó tôi chỉ cầm cục quặng này đi đo lường, nếu chỉ là một cục đá bình thường, có khi còn giữ làm kỷ niệm.”
Kỳ Ngôn cho rằng dòng thời gian luôn tiến về phía trước thật phi thường, bản thân chẳng thể nào đoán được tương lai là gì, cái gì đang đợi mình.
Cũng giống như cậu chưa bao giờ nghĩ đến hòn đá mình tình cờ nhặt có khả năng trở thành nguồn năng lượng mới.
Gia Mễ Diệp chớp mắt nhìn Kỳ Ngôn, đôi mắt không chút vẩn đục do tuổi tác mà ngập tràn trí tuệ: “Cho nên, thế giới này rất đẹp, đủ loại “bảo vật” đang chờ ta khai phá. Điều đáng tiếc là tuổi đời một người quá ngắn, tôi không thể tham lam mà tìm hiểu thế giới mãi.”
Ông vui vẻ cười: “Tuy nhiên, sau này sẽ còn có rất nhiều người gia nhập đội ngũ thăm dò thế giới.”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng, chúng ta sẽ chết, nhưng loài người vẫn tồn tại.”
Gia Mễ Diệp cười lớn, làm động tác cụng ly với cậu qua màn hình ảo: “Vì sự tiếp nối của nhân loại.”
Cách màn hình, Kỳ Ngôn cũng lặp lại tuyên ngôn của Tháp Trắng: “Vì sự tiếp nối của nhân loại.”
5 giờ sau cuộc trò chuyện với Nhiếp Hoài Đình, Lục Phong Hàn mở một cuộc họp trước trận chiến.
Lorentz vừa đến chưa kịp ngồi: “Bộ kỹ thuật đã bổ sung hệ thống năng lượng mới theo danh sách, bộ chuyển tiếp cơ động cũng đã được trang bị, không có sai sót, báo cáo hết.”
Lục Phong Hàn đã quen với việc anh ta đến rồi đi như gió: “Được rồi, cậu về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ bảo Phá Quân liên lạc.”
Vẫn còn nhiều việc tồn đọng, Lorentz lập tức cầm ly cà phê xoay người rời đi, được vài bước anh liếc thấy Kỳ Ngôn đang ngồi trên sô pha, bèn nhìn tổng chỉ huy.
Lục Phong Hàn lạnh lùng: “Có hai lựa chọn, một là về, hai là ngồi xuống họp xong rồi về.”
Lorentz bày tỏ sự thất vọng khi chẳng thể mang Kỳ Ngôn về Bộ kĩ thuật.
Cửa phòng chỉ huy đóng lại, Lục Phong Hàn bảo Phá Quân mở bản đồ sao, ánh sáng xanh chiếu vào mắt mọi người.
“Đây là mục tiêu tấn công lần này của ta, Sao Thánh.”
Giọng anh nhẹ nhàng, kiểu như lời nói ra chỉ là “hôm nay buổi trưa ăn mì“. Giây tiếp theo, Mai Tiệp Lâm đập nắm đấm bàn: “Chỉ huy, ngài xịn nhất! Vừa đánh là đánh vào trung tâm tín ngưỡng của địch!”
Lông mày Lục Phong Hàn chẳng động: “Không dám?”
“Đứa nào không dám? Đánh cha nó luôn, còn không dám đánh một ngôi sao tên Thánh?” Càng nói cô càng hưng phấn, lại cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chỉ là phải đánh như thế nào chỉ huy?”
“Sao Thánh” có tên lúc đầu là “hành tinh Albert”, là một hành tinh có vẻ ngoài xinh đẹp nằm rìa đại khu Nam Thập Tự. Chỉ là vũ trụ quá lớn, trong bản đồ Liên Minh có hằng hà sa số ngôi sao xinh đẹp nên hành tinh này cũng không có gì nổi bật.
Cho đến khi sự kiện đại thảm họa khoa học kĩ thuật diễn ra, quân Phản Loạn tuyên bố thành lập trên hành tinh Albert. Trí giả đầu tiên công bố bản thân nghe được chỉ dụ của Thần khi nguồn không gian sụp đổ, vì vậy cái tên “Albert” này không được nhắc lại nữa, hành tinh bình thường này trở thành sao Thánh của quân Phản Loạn.
Mai Tiệp Lâm chống cằm, ngón tay vỗ nhẹ vào má: “Trí giả đầu tiên không phải là một ông già hả? Tôi luôn cảm thấy gì “nghe được chỉ dụ của Thần khi khoa học kĩ thuật bị diệt” thực chất là khi nguồn không gian sụp đổ, tiếng nổ lớn quá nên ổng bị ù tai.”
Duy Nhân cười: “Lời của bà mà để quân Phản Loạn nghe được có khi truy sát bà tới điểm cuối vũ trụ luôn.”
Mai Tiệp Lâm trợn mắt: “Coi như tôi không nói thì chúng không lùng chắc? Đội trưởng Duy Nhân có hiểu lầm gì với chức vị đội trưởng quân Viễn Chinh hở?”
Long Tịch Vân nhìn chằm chằm vào bản đồ sao, nói: “Đưa sao Thánh của chúng vào Liên Minh là một việc thú vị.”
“Đúng đúng.” Hai mắt Đỗ Thượng bừng sáng: “Tên Albert hay mà, bỏ cái tên sao Thánh đi.”
Lục Phong Hàn nghe họ nói xong: “Quân đoàn 1, 2 và 4 tập trung ở các tọa độ này tại cụm sao Phượng Hoàng.”
Phá Quân ăn ý đánh dấu các vị trí trên bản đồ.
“Hiện tại chúng đã phát hiện đội tàu của chúng ta sẽ không tấn công bất kì mục tiêu nào. Dựa theo đường đi, chỉ cần không mù thì sẽ kết luận ta sẽ tiến vào sao Thánh.” Ánh mắt anh sắc bén: “Sứ mệnh của các quân đoàn là bảo vệ sao Thánh, chậm trễ dù một giây đều là nỗi sỉ nhục không thể xóa nhòa, khi chúng ta tiếp cận chúng sẽ lập tức đến.”
Bản đồ xuất hiện vài điểm đánh dấu khác.
“Theo vị trí đóng quân, chúng sẽ đến từ ba hướng này. Khi biết ai đến trước đến sau, mọi người nhìn mà tự quyết.”
Chỉ huy nói “tự quyết” thì chắc chắn là tự quyết, đây cũng là phong cách của anh, chiến trường thay đổi thất thường, nằm ngoài “chiến thuật, chiến lược“. Anh thường sẽ trao quyền tự chủ, các đội trưởng tự phán đoán tình thế mà đưa ra các quyết sách tương ứng.
“Tôi đã gửi mục tiêu của mỗi đội đến thiết bị các nhân mỗi người. Theo dự đoán, còn 5 tiếng nữa sẽ tiến vào khu vực chiến đấu, tự sắp xếp.”
Mọi người không nói nhiều, lập tức rời phòng chỉ huy.
Lục Phong Hàn chỉ gửi mục tiêu, còn việc sắp xếp tàu chủ lực, phi thuyền tiêm kích, tàu trinh sát... mỗi vấn đề này họ phải tự làm, chẳng có giây nào để lãng phí đâu!
Tiếng bước chân biến mất, Lục Phong Hàn nhìn bản đồ sao, trong đầu mô phỏng các loại tình huống có thể diễn ra, anh cũng yêu cầu Phá Quân điều chỉnh tỷ lệ, kiểm tra cẩn thận các chi tiết nhỏ phụ cận sao Thánh.
Anh vừa nới lỏng cổ áo, vừa đứng dậy đi về sô pha, cúi người hôn lên môi Kỳ Ngôn.
Rõ ràng chỉ muốn hôn một cái rồi thôi, ai dè chỉ chạm nhẹ là như có lửa bùng trong xương.
Lục Phong Hàn biết mình có vấn đề - áp lực tiền chiến chỉ làm anh hưng phấn.
Anh cố dùng ý chí để rời đi, ai dè eo bị Kỳ Ngôn ôm lại.
Không dùng sức tí nào nhưng chút xíu anh cũng không thoát nổi.
Lục Phong Hàn theo ý cậu, nhẹ nhàng ma sát môi dưới: “Không cho anh đi?”
Cậu hừ nhẹ, âm thanh mơ hồ như cái móc câu, móc vào nơi mềm nhất trong trái tướng quân mình.
Đầu gối chân phải Lục Phong Hàn đặt trên sô pha, bắp chân săn chắc dán vào đùi Kỳ Ngôn, giữ chặt cậu dưới thân, tùy ý hôn sâu.
Nhìn từ phía sau, cả người Kỳ Ngôn như bị che chắn hoàn toàn, chỉ có đôi tay trắng noãn nắm chặt vạt áo Lục Phong Hàn, vì dùng sức mà đầu ngón tay còn trắng bệch ra.
Theo thời gian, đôi tay này có chút run rẩy.
Đương hôn nhau, Lục Phong Hàn như nhận ra điều gì, bế cậu lên, khàn giọng ra lệnh cho Phá Quân: “Dọn sạch lối đi từ phòng chỉ huy đến phòng nghỉ đi.”
Phá Quân lập tức đáp: “Rõ!”
Lúc này, môi Kỳ Ngôn đỏ bừng, trong mắt như biển sao lay động, ánh sáng li ti.
Lục Phong Hàn không cho phép ai thấy bộ dạng hiện tại của người trong ngực.
Một đường bế cậu về phòng, ra lệnh Phá Quân: “Mi không được vào.”
Sau đó bước qua cửa.
Phòng anh ngoài đồ vật bản thân còn có nhiều món của Kỳ Ngôn, bày biện tùy ý, căn phòng lạnh lẽo khi xưa nay cũng có mùi sinh hoạt.
Trong không gian vừa kín vừa bí ẩn, tràn ngập hơi thở của cả hai, hoàn cảnh này khiến Lục Phong Hàn tùy tiện sờ bảo bối trong tay, chẳng chán.
Kỳ Ngôn cảm giác mình như lơ lửng giữa không trung, mềm đến mức không thể chạm đất, lại như đặt mình gần nguồn nhiệt, máu và hô hấp cũng nóng bỏng hẳn lên.
Những cảm giác không thể phân biệt hết lần này đến lần khác quét qua dây thần kinh, khiến suy nghĩ bị đình chỉ, chỉ còn xác nhận được sự tồn tại của Lục Phong Hàn.
“Tướng quân...” - Kỳ Ngôn trầm ngâm, có chút không thể tin giọng mình lại khàn thế này.
Giọng nói của Lục Phong Hàn y hệt: “Sao?”
Kỳ Ngôn cảm thấy có nhiều lời muốn nói, giây tiếp theo chức năng ngôn ngữ bị ép nhường chỗ cho hơi thở và âm tiết vô nghĩa chiếm lấy.
Lục Phong Hàn cắn vành tai cậu: “Còn 4 giờ nữa mới tiến vào khu vực, thời gian quá ngắn, không đủ.”
Đôi mắt cậu mờ mịt nhìn anh.
Sau khi hôn lên khóe mắt người trong lòng, Lục Phong Hàn ghé tai cậu nói vài câu.
Tuy là nói thời gian 4 tiếng nắng, nhưng việc để làm không ít. Khi cả hai quay lại phòng chỉ huy thì các đội trưởng cũng đã hoàn thành hơn nửa việc cần làm.
Lúc này, khoảng cách đội tàu tiến vào vòng chiến còn 1 giờ 27 phút.
Kỳ Ngôn thay quần áo, mặc áo khoác của Lục Phong Hàn, những ngôi sao bạc trên cầu vai lấp lánh, vài dấu vết trên cổ vì làn da trắng mà vô cùng nổi bật.
Cậu mở màn hình ảo, để lộ vết đỏ trên cổ tay trắng ngần.
Dù biết da mình dễ có dấu, nhưng tim cậu vẫn đập nhanh khi thấy vết đỏ trên tay.
Tự bản thân không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, cổ tay còn thế này, mấy nới khác....
Không biết bao lâu mới tan hết.
Cậu vốn muốn Lục Phong Hàn thoa gel trị liệu lên tay, nhưng mà không đau thì có thoa được không?
Một bên kiểm tra xem có vấn đề gì không khi các tinh hạm nhảy vọt, một bên thì trí nhớ tuyệt vời khiến cậu khó mà ngừng hồi tưởng.
Chưa kịp phản ứng thì mắt đã lia về cổ tay của Lục Phong Hàn.
Cậu vốn nghĩ bản thân che giấu khá tốt, ai dè chẳng khác gì trắng trợn nhìn người ta.
Lục Phong Hàn chắp tay đứng dậy, đến cạnh sô pha, lòng bàn tay đầy vết chai cọ đuôi mắt Kỳ Ngôn, thấy cậu run lên thì cúi người hôn nhẹ, âm cuối ngậm ý cười: “Thích anh chạm vào em?”
Kỳ Ngôn ngước cằm, nhẹ giọng: “Anh đoán xem?”
Những kì họp thế này là truyền thống hàng thế kỉ nay, những cái đầu thông minh nhất tụ hội lại với nhau, tất nhiên sẽ có các cuộc tranh cãi diễn ra 2, 3 tiếng đồng hồ.
Như hiện tại, Khúc Thanh Trà và Aguste dù cách nhau vô số năm ánh sáng vẫn cãi cọ, đủ loại định lí số học nhảy ra liên tiếp. Kỳ Ngôn chỉ nghe câu được câu không, Khúc Thanh Trà đề cập đến một trị số giao động 8,2265173 - trị số mà cách một tháng trước chỉ có 6 chữ số thập phân.
Gia Mễ Diệp cảm thấy chắc còn lâu nữa mới cãi xong, bèn buôn chuyện với Kỳ Ngôn: “Quặng mới mà cậu tìm ra rất thú vị. Lực va chạm dưới điều kiện riêng khác nhau sẽ xảy ra những biến đổi khác nhau, từ vài chục gam nhỏ có thể tạo ra năng lượng khổng lồ. Tuy nhiên trình độ hiện nay không thể đạt được giá trị tối đa, chỉ có thể tăng hiệu suất của nó lên gấp 6 lần.”
Kỳ Ngôn có nghe Vincent nói qua: “Trước đây chỉ có thể tăng 4 lần.”
Biểu tình Gia Mễ Diệp kiểu “cậu coi thường tôi”: “Dữ liệu của cả tuần trước rồi! Nếu tiền tuyến có đủ thời gian, tôi có thể tăng gấp 8 lần! Chỉ là tôi cũng đã thí nghiệm mô phỏng, chỉ dùng thực hiện các bước nhảy cơ động, 6 lần là đủ.”
Không chờ cậu đáp, Gia Mễ Diệp vuốt râu quai nón: “Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu, không chừng về sau sẽ có nguồn năng lượng mới. Cậu xem, thế giới này thật thần kỳ, khi cậu phát hiện loại quặng đó, có lẽ cũng không ngờ đến hôm nay.”
“Quả thật lúc đó tôi chỉ cầm cục quặng này đi đo lường, nếu chỉ là một cục đá bình thường, có khi còn giữ làm kỷ niệm.”
Kỳ Ngôn cho rằng dòng thời gian luôn tiến về phía trước thật phi thường, bản thân chẳng thể nào đoán được tương lai là gì, cái gì đang đợi mình.
Cũng giống như cậu chưa bao giờ nghĩ đến hòn đá mình tình cờ nhặt có khả năng trở thành nguồn năng lượng mới.
Gia Mễ Diệp chớp mắt nhìn Kỳ Ngôn, đôi mắt không chút vẩn đục do tuổi tác mà ngập tràn trí tuệ: “Cho nên, thế giới này rất đẹp, đủ loại “bảo vật” đang chờ ta khai phá. Điều đáng tiếc là tuổi đời một người quá ngắn, tôi không thể tham lam mà tìm hiểu thế giới mãi.”
Ông vui vẻ cười: “Tuy nhiên, sau này sẽ còn có rất nhiều người gia nhập đội ngũ thăm dò thế giới.”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng, chúng ta sẽ chết, nhưng loài người vẫn tồn tại.”
Gia Mễ Diệp cười lớn, làm động tác cụng ly với cậu qua màn hình ảo: “Vì sự tiếp nối của nhân loại.”
Cách màn hình, Kỳ Ngôn cũng lặp lại tuyên ngôn của Tháp Trắng: “Vì sự tiếp nối của nhân loại.”
5 giờ sau cuộc trò chuyện với Nhiếp Hoài Đình, Lục Phong Hàn mở một cuộc họp trước trận chiến.
Lorentz vừa đến chưa kịp ngồi: “Bộ kỹ thuật đã bổ sung hệ thống năng lượng mới theo danh sách, bộ chuyển tiếp cơ động cũng đã được trang bị, không có sai sót, báo cáo hết.”
Lục Phong Hàn đã quen với việc anh ta đến rồi đi như gió: “Được rồi, cậu về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ bảo Phá Quân liên lạc.”
Vẫn còn nhiều việc tồn đọng, Lorentz lập tức cầm ly cà phê xoay người rời đi, được vài bước anh liếc thấy Kỳ Ngôn đang ngồi trên sô pha, bèn nhìn tổng chỉ huy.
Lục Phong Hàn lạnh lùng: “Có hai lựa chọn, một là về, hai là ngồi xuống họp xong rồi về.”
Lorentz bày tỏ sự thất vọng khi chẳng thể mang Kỳ Ngôn về Bộ kĩ thuật.
Cửa phòng chỉ huy đóng lại, Lục Phong Hàn bảo Phá Quân mở bản đồ sao, ánh sáng xanh chiếu vào mắt mọi người.
“Đây là mục tiêu tấn công lần này của ta, Sao Thánh.”
Giọng anh nhẹ nhàng, kiểu như lời nói ra chỉ là “hôm nay buổi trưa ăn mì“. Giây tiếp theo, Mai Tiệp Lâm đập nắm đấm bàn: “Chỉ huy, ngài xịn nhất! Vừa đánh là đánh vào trung tâm tín ngưỡng của địch!”
Lông mày Lục Phong Hàn chẳng động: “Không dám?”
“Đứa nào không dám? Đánh cha nó luôn, còn không dám đánh một ngôi sao tên Thánh?” Càng nói cô càng hưng phấn, lại cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chỉ là phải đánh như thế nào chỉ huy?”
“Sao Thánh” có tên lúc đầu là “hành tinh Albert”, là một hành tinh có vẻ ngoài xinh đẹp nằm rìa đại khu Nam Thập Tự. Chỉ là vũ trụ quá lớn, trong bản đồ Liên Minh có hằng hà sa số ngôi sao xinh đẹp nên hành tinh này cũng không có gì nổi bật.
Cho đến khi sự kiện đại thảm họa khoa học kĩ thuật diễn ra, quân Phản Loạn tuyên bố thành lập trên hành tinh Albert. Trí giả đầu tiên công bố bản thân nghe được chỉ dụ của Thần khi nguồn không gian sụp đổ, vì vậy cái tên “Albert” này không được nhắc lại nữa, hành tinh bình thường này trở thành sao Thánh của quân Phản Loạn.
Mai Tiệp Lâm chống cằm, ngón tay vỗ nhẹ vào má: “Trí giả đầu tiên không phải là một ông già hả? Tôi luôn cảm thấy gì “nghe được chỉ dụ của Thần khi khoa học kĩ thuật bị diệt” thực chất là khi nguồn không gian sụp đổ, tiếng nổ lớn quá nên ổng bị ù tai.”
Duy Nhân cười: “Lời của bà mà để quân Phản Loạn nghe được có khi truy sát bà tới điểm cuối vũ trụ luôn.”
Mai Tiệp Lâm trợn mắt: “Coi như tôi không nói thì chúng không lùng chắc? Đội trưởng Duy Nhân có hiểu lầm gì với chức vị đội trưởng quân Viễn Chinh hở?”
Long Tịch Vân nhìn chằm chằm vào bản đồ sao, nói: “Đưa sao Thánh của chúng vào Liên Minh là một việc thú vị.”
“Đúng đúng.” Hai mắt Đỗ Thượng bừng sáng: “Tên Albert hay mà, bỏ cái tên sao Thánh đi.”
Lục Phong Hàn nghe họ nói xong: “Quân đoàn 1, 2 và 4 tập trung ở các tọa độ này tại cụm sao Phượng Hoàng.”
Phá Quân ăn ý đánh dấu các vị trí trên bản đồ.
“Hiện tại chúng đã phát hiện đội tàu của chúng ta sẽ không tấn công bất kì mục tiêu nào. Dựa theo đường đi, chỉ cần không mù thì sẽ kết luận ta sẽ tiến vào sao Thánh.” Ánh mắt anh sắc bén: “Sứ mệnh của các quân đoàn là bảo vệ sao Thánh, chậm trễ dù một giây đều là nỗi sỉ nhục không thể xóa nhòa, khi chúng ta tiếp cận chúng sẽ lập tức đến.”
Bản đồ xuất hiện vài điểm đánh dấu khác.
“Theo vị trí đóng quân, chúng sẽ đến từ ba hướng này. Khi biết ai đến trước đến sau, mọi người nhìn mà tự quyết.”
Chỉ huy nói “tự quyết” thì chắc chắn là tự quyết, đây cũng là phong cách của anh, chiến trường thay đổi thất thường, nằm ngoài “chiến thuật, chiến lược“. Anh thường sẽ trao quyền tự chủ, các đội trưởng tự phán đoán tình thế mà đưa ra các quyết sách tương ứng.
“Tôi đã gửi mục tiêu của mỗi đội đến thiết bị các nhân mỗi người. Theo dự đoán, còn 5 tiếng nữa sẽ tiến vào khu vực chiến đấu, tự sắp xếp.”
Mọi người không nói nhiều, lập tức rời phòng chỉ huy.
Lục Phong Hàn chỉ gửi mục tiêu, còn việc sắp xếp tàu chủ lực, phi thuyền tiêm kích, tàu trinh sát... mỗi vấn đề này họ phải tự làm, chẳng có giây nào để lãng phí đâu!
Tiếng bước chân biến mất, Lục Phong Hàn nhìn bản đồ sao, trong đầu mô phỏng các loại tình huống có thể diễn ra, anh cũng yêu cầu Phá Quân điều chỉnh tỷ lệ, kiểm tra cẩn thận các chi tiết nhỏ phụ cận sao Thánh.
Anh vừa nới lỏng cổ áo, vừa đứng dậy đi về sô pha, cúi người hôn lên môi Kỳ Ngôn.
Rõ ràng chỉ muốn hôn một cái rồi thôi, ai dè chỉ chạm nhẹ là như có lửa bùng trong xương.
Lục Phong Hàn biết mình có vấn đề - áp lực tiền chiến chỉ làm anh hưng phấn.
Anh cố dùng ý chí để rời đi, ai dè eo bị Kỳ Ngôn ôm lại.
Không dùng sức tí nào nhưng chút xíu anh cũng không thoát nổi.
Lục Phong Hàn theo ý cậu, nhẹ nhàng ma sát môi dưới: “Không cho anh đi?”
Cậu hừ nhẹ, âm thanh mơ hồ như cái móc câu, móc vào nơi mềm nhất trong trái tướng quân mình.
Đầu gối chân phải Lục Phong Hàn đặt trên sô pha, bắp chân săn chắc dán vào đùi Kỳ Ngôn, giữ chặt cậu dưới thân, tùy ý hôn sâu.
Nhìn từ phía sau, cả người Kỳ Ngôn như bị che chắn hoàn toàn, chỉ có đôi tay trắng noãn nắm chặt vạt áo Lục Phong Hàn, vì dùng sức mà đầu ngón tay còn trắng bệch ra.
Theo thời gian, đôi tay này có chút run rẩy.
Đương hôn nhau, Lục Phong Hàn như nhận ra điều gì, bế cậu lên, khàn giọng ra lệnh cho Phá Quân: “Dọn sạch lối đi từ phòng chỉ huy đến phòng nghỉ đi.”
Phá Quân lập tức đáp: “Rõ!”
Lúc này, môi Kỳ Ngôn đỏ bừng, trong mắt như biển sao lay động, ánh sáng li ti.
Lục Phong Hàn không cho phép ai thấy bộ dạng hiện tại của người trong ngực.
Một đường bế cậu về phòng, ra lệnh Phá Quân: “Mi không được vào.”
Sau đó bước qua cửa.
Phòng anh ngoài đồ vật bản thân còn có nhiều món của Kỳ Ngôn, bày biện tùy ý, căn phòng lạnh lẽo khi xưa nay cũng có mùi sinh hoạt.
Trong không gian vừa kín vừa bí ẩn, tràn ngập hơi thở của cả hai, hoàn cảnh này khiến Lục Phong Hàn tùy tiện sờ bảo bối trong tay, chẳng chán.
Kỳ Ngôn cảm giác mình như lơ lửng giữa không trung, mềm đến mức không thể chạm đất, lại như đặt mình gần nguồn nhiệt, máu và hô hấp cũng nóng bỏng hẳn lên.
Những cảm giác không thể phân biệt hết lần này đến lần khác quét qua dây thần kinh, khiến suy nghĩ bị đình chỉ, chỉ còn xác nhận được sự tồn tại của Lục Phong Hàn.
“Tướng quân...” - Kỳ Ngôn trầm ngâm, có chút không thể tin giọng mình lại khàn thế này.
Giọng nói của Lục Phong Hàn y hệt: “Sao?”
Kỳ Ngôn cảm thấy có nhiều lời muốn nói, giây tiếp theo chức năng ngôn ngữ bị ép nhường chỗ cho hơi thở và âm tiết vô nghĩa chiếm lấy.
Lục Phong Hàn cắn vành tai cậu: “Còn 4 giờ nữa mới tiến vào khu vực, thời gian quá ngắn, không đủ.”
Đôi mắt cậu mờ mịt nhìn anh.
Sau khi hôn lên khóe mắt người trong lòng, Lục Phong Hàn ghé tai cậu nói vài câu.
Tuy là nói thời gian 4 tiếng nắng, nhưng việc để làm không ít. Khi cả hai quay lại phòng chỉ huy thì các đội trưởng cũng đã hoàn thành hơn nửa việc cần làm.
Lúc này, khoảng cách đội tàu tiến vào vòng chiến còn 1 giờ 27 phút.
Kỳ Ngôn thay quần áo, mặc áo khoác của Lục Phong Hàn, những ngôi sao bạc trên cầu vai lấp lánh, vài dấu vết trên cổ vì làn da trắng mà vô cùng nổi bật.
Cậu mở màn hình ảo, để lộ vết đỏ trên cổ tay trắng ngần.
Dù biết da mình dễ có dấu, nhưng tim cậu vẫn đập nhanh khi thấy vết đỏ trên tay.
Tự bản thân không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, cổ tay còn thế này, mấy nới khác....
Không biết bao lâu mới tan hết.
Cậu vốn muốn Lục Phong Hàn thoa gel trị liệu lên tay, nhưng mà không đau thì có thoa được không?
Một bên kiểm tra xem có vấn đề gì không khi các tinh hạm nhảy vọt, một bên thì trí nhớ tuyệt vời khiến cậu khó mà ngừng hồi tưởng.
Chưa kịp phản ứng thì mắt đã lia về cổ tay của Lục Phong Hàn.
Cậu vốn nghĩ bản thân che giấu khá tốt, ai dè chẳng khác gì trắng trợn nhìn người ta.
Lục Phong Hàn chắp tay đứng dậy, đến cạnh sô pha, lòng bàn tay đầy vết chai cọ đuôi mắt Kỳ Ngôn, thấy cậu run lên thì cúi người hôn nhẹ, âm cuối ngậm ý cười: “Thích anh chạm vào em?”
Kỳ Ngôn ngước cằm, nhẹ giọng: “Anh đoán xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.