Chương 7: Ban Cho
Bách Sự Khả Lạc Bất Gia Băng
01/01/2022
Trong ba ngày thi đấu, Loan Diệu không nhìn thấy Tịch Nguyên được mấy
lần. Tổ y tế chủ yếu phụ trách bảo đảm hậu cần, công việc căn bản không
ít, tình trạng sức khỏe của người xem thi đấu cùng những nhân viên khác
cũng do tổ y tế phụ trách. Vấn đề của tuyển thủ ngược lại không quá
nhiều, mà khán giả thật ra có không ít chuyện, khu thi đấu tương đối
trơn trượt, có phụ huynh lơ đễnh, để trẻ con chạy loạn té ngã, tổ y tế
vừa chữa trị vừa dỗ dành, một trận nhốn nháo hoảng loạn.
Thành tích của Loan Diệu luôn rất ổn định, lần thi đấu này lão Trương đặt ra mục tiêu cho hắn ít nhất phải lấy được giải. Vòng đấu loại hắn không toàn lực phát huy, nhưng vẫn giành được thành tích đứng đầu vào vòng kế tiếp.
Mãi đến lúc ăn cơm Loan Diệu vẫn không nhìn thấy Tịch Nguyên, Hàn Nhất Kiều cũng hỏi một câu: "Sao lại không thấy bóng dáng của bác sĩ nhỏ đâu thế?"
Vừa vặn nữ sinh tóc xoăn dài cùng ăn cơm ngày hôm đó đi ngang qua, lên tiếng chào Loan Diệu: "Hi."
Loan Diệu hỏi: "Tịch Nguyên đi đâu rồi?"
Điền Tĩnh nói: "Chúng em luân phiên trực ban, mà Tịch Nguyên là tổ trưởng, phải trực cả ngày, có thể rất muộn mới ra ngoài."
Hàn Nhất Kiều thật bất ngờ: "Còn là tổ trưởng á? Không nhìn ra nha."
Điền Tĩnh cười, nói: "Các anh không phải cùng trường sao? Không biết anh ấy hả? Bọn em ở trường khác còn biết anh ấy." Cô dứt khoát ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, hỏi, "Không ngại chứ?"
Loan Diệu cùng Hàn Nhất Kiều đều lịch sự mỉm cười.
Điền Tĩnh thật ra là cố ý vào lúc này xin đổi ca trực, cô biết khoảng thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của tuyển thủ, chính là muốn thử vận may một chút, xem xem có thể ở nhà ăn gặp được Loan Diệu cùng Hàn Nhất Kiều hay không. Cô đặc biệt dậy sớm trang điểm, đổi một đôi kẹp tóc vô cùng đáng yêu, nhìn lên còn xinh hơn hôm trước rất nhiều.
Hàn Nhất Kiều tiếp tục hỏi cô: "Tịch Nguyên rất nổi danh sao?"
Điền Tĩnh nói: "Đúng vậy. Đại thần không ai không biết, tập san mà anh ấy phát hành, có rất nhiều thầy cô trong trường em cũng không làm được." Cô cúi đầu gắp gừng sợi mình không thích ăn trong khay cơm ra ngoài, "Nói thật, tình nguyện viên tổ y tế bọn em nhìn thấy anh ấy đều giật mình, hoạt động như thế này, đối với sinh viên trường y bọn em mà nói chẳng qua chỉ là hứng thú thì đi thôi, trong hồ sơ căn bản không thêm được điểm nào, bình thường đều là sinh viên năm nhất rảnh rỗi không chuyện gì tới tham gia, hoặc là giống như em, đến ngắm trai đẹp." Cô nói xong còn nháy mắt một cái.
Loan Diệu chỉ chăm chăm ăn cơm, giống như không để ý đến cô gái đang nói gì. Trong lòng Hàn Nhất Kiều ngược lại có chút suy nghĩ, ý thức được Tịch Nguyên đại khái là vì Loan Diệu mà tới. Hắn không phải người ngu, thái độ ngày hôm qua của Tịch Nguyên đối với Loan Diệu, lại thêm việc con vịt cạn đăng ký tham gia hoạt động vô bổ này, nhìn quả thực rất giống là đi theo người nào đó. Đương nhiên hắn sẽ không trực tiếp hỏi ra, chỉ tự nhiên thuận theo cô nàng mà nói sang chuyện khác: "Vậy em nói xem, tôi cùng Loan Diệu ai đẹp trai hơn?"
Điền Tĩnh mỉm cười, nói: "Thôi, vẫn không nên nói thật thì thơn, dễ khiến lòng người tổn thương."
Hàn Nhất Kiều cố ý làm bộ tức giận: "Nói thế thì không làm trái tim người ta tổn thương chắc?"
Điền Tĩnh nói: "Em có nói là làm tổn thương trái tim ai đâu. Rõ ràng anh cũng biết đáp án của câu hỏi mà."
Hàn Nhất Kiều bật cười.
Lúc trở về thang máy, Hàn Nhất Kiều vỗ vai Điền Tĩnh, nói: "Nể mặt thêm WeChat đi?"
Điền Tĩnh thật vui vẻ, chỉ là cô không thể hiện ra ngoài. Dù không thể khiến Loan Diệu động lòng, nhưng cô không quá thất vọng, dẫu sao cô cũng tự mình biết mình, trai đẹp ở cấp bậc này không phải là người cô có thể có được. Hàn Nhất Kiều hơi kém hơn Loan Diệu một chút, nhưng không thể nghi ngờ anh ấy cũng rất đẹp trai.
Hàn Nhất Kiều là cố ý ở ngay trước mặt Loan Diệu mà hỏi WeChat của Điền Tĩnh, một bữa cơm đủ để hắn hiểu ra trận Tu La tối hôm qua là chuyện gì, hắn không cần muốn Loan Diệu để bụng.
Chờ đến khi trở về phòng, Hàn Nhất Kiều lập tức gửi tin nhắn qua WeChat cho Lý Vĩnh Dương: Đang onl không?
Lý Vĩnh Dương trả lời ngay: Nói
Hàn Nhất Kiều nói: Biết Tịch Nguyên không?
Lần này, qua một lát Lý Vĩnh Dương mới đáp lại, không trả lời thẳng, hỏi: Hỏi anh ta làm gì?
Hàn Nhất Kiều nói: Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi quan hệ giữa anh ấy với Loan Diệu là như thế nào thôi
Lý Vĩnh Dương: Anh ta không có quan hệ gì với anh Diệu hết
Lý Vĩnh Dương: Không, anh ta đơn phương muốn có quan hệ với anh Diệu
Lý Vĩnh Dương: Hiểu không?
Hàn Nhất Kiều nhìn ba tin nhắn mà Lý Vĩnh Dương gửi tới, suy đoán trong lòng cuối cùng cũng được chứng thực. Hắn nhất thời cảm thấy Lý Vĩnh Dương là một kẻ ngu đần, nói: Vậy thì chưa chắc, tôi thấy sắp có quan hệ rồi đó
Lý Vĩnh Dương gửi lại ba dấu chấm hỏi, lại hỏi hắn có ý gì, Hàn Nhất Kiều không đáp lại hắn nữa.
Ngày hôm sau là bán kết, Hàn Nhất Kiều cùng Loan Diệu đều phát huy không tệ, thuận lợi tiến vào trận chung kết. Loan Diệu ở khu thi đấu thấy được Tịch Nguyên, đối phương đang ngồi xổm băng bó vết thương cho một nữ sinh bị trầy chân, nữ sinh kia tóc buộc hờ, cúi đầu nhìn Tịch Nguyên, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Tịch Nguyên giúp cô băng xong vết thương, sau đó đứng dậy dặn dò thêm vài câu.
Loan Diệu nhìn anh như vậy, đột nhiên nghĩ về thời trung học, hắn lần đầu tiên gặp được Tịch Nguyên. Đối phương cũng đứng ở trước mặt hắn như vậy, giúp hắn sát trùng băng bó, thủ pháp vừa thuần thục vừa dịu dàng.
Hắn đi tới, đang muốn nói mấy câu với Tịch Nguyên, nhưng một nữ sinh tóc ngắn của tổ y tế lại vội vàng chạy qua tìm anh, không biết nói cái gì, Loan Diệu nghe thấy Tịch Nguyên bình tĩnh nói một câu "Đừng hoảng, từ từ nói", sau đó xách lên hòm thuốc, theo nữ sinh kia đi sang một hướng khác.
Loan Diệu vì vậy mà vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không đi theo nữa.
Buổi tối hôm đó trước khi ngủ, Loan Diệu nhận được tin nhắn WeChat của Tịch Nguyên, đối phương không nói gì nhiều, chỉ đơn giản lại khách sáo nói: Chung kết cố lên.
Loan Diệu ngừng lại ở khung trả lời rất lâu, cuối cùng cũng chỉ nói: Cảm ơn.
Trước khi bắt đầu trận chung kết, vận động viên đều bước lên bậc nhảy, Loan Diệu ở trong nháy mắt đó bỗng nhiên nhớ lại Tịch Nguyên. Không phải chuyện gì có liên quan đến Tịch Nguyên cả, chỉ là đơn thuần nhớ tới người này. Sau đó, tiếng súng xuất phát vang lên, Loan Diệu nhất thời xóa bỏ tất cả ý niệm, nhảy vào trong nước.
Sau khi chạm vào bờ, Loan Diệu từ trong nước nhô lên. Hắn híp mắt nhìn màn ảnh lớn, hạng nhì, thành tích cá nhân tốt nhất của hắn.
Lão Trương hơi có chút kích động chạy tới, nói: "Á quân!"
Loan Diệu thở phào nhẹ nhõm, kích động cùng vui sướng lúc này mới chậm rãi tỏa ra, biểu cảm gương mặt cũng thả lỏng hơn nhiều.
Hàn Nhất Kiều cũng xem như là vượt xa phát huy bình thường, trận chung kết đứng hạng năm. Mặc dù không giành được giải, nhưng mục tiêu của hắn vốn chỉ là vào trận chung kết, lọt vào top 5 đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Ba người kích động nói chuyện với nhau một lúc lâu, lão Trương cười không ngừng được, nói: "Loan Diệu mau đi thay quần áo, nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều tham gia lễ trao thưởng cùng lễ bế mạc."
Trao thưởng cho Loan Diệu là lãnh đạo của trung tâm bơi lội cấp tỉnh, Chu Hữu, trước kia đã từng giành được huy chương toàn quốc, bởi vì bị bệnh mà lui giới, bây giờ mặc dù đã bốn mươi mấy tuổi, mà vóc người vẫn giữ rất tốt. Loan Diệu cúi người xuống, Chu Hữu treo huân chương vào cổ hắn, thái độ vô cùng thân thiện: "Bơi không tệ nha."
Loan Diệu nói: "Cảm ơn."
Đợi chụp ảnh chung xong, Chu Hữu lại gọi quán quân cùng Loan Diệu ở lại: "Chúng tôi đang tổ chức một hạng mục tập huấn ở tỉnh, đại khái chừng một tháng, chuẩn bị để lại hai suất cho các cậu, có hứng thú không?"
Cơ hội cầu mà không được, trình độ huấn luyện cùng phương pháp huấn luyện của tỉnh bình thường đều rất khó có thể tiếp xúc, đối với vận động viên đang trong thời kỳ chững lại như Loan Diệu mà nói, lại là nhân bánh từ trên trời giáng xuống. Quán quân nghe xong, lập tức nói ngay: "Cục trưởng Chu, cháu muốn đi."
Loan Diệu lại do dự một chút. Chu Hữu thấy hắn không lên tiếng, quay lại hỏi: "Loan Diệu, cháu nghĩ như thế nào?"
Loan Diệu suy ngẫm chưa tới ba giây, vẫn là nói: "Cháu nguyện ý đi, cảm ơn ngài."
Lễ bế mạc vừa dài lê thê vừa nhàm chán, Loan Diệu ngồi ở ghế tuyển thủ, mở điện thoại di động lên xem lịch.
Kỳ hạn ước định của hắn cùng Tịch Nguyên, chỉ còn lại hơn một tháng. Nếu như Loan Diệu đồng ý đi tham gia tập huấn của đội tỉnh, đồng nghĩa thời gian ở chung của hai người họ chỉ còn lại tuần sau mà thôi.
Loan Diệu tắt điện thoại, hơi cúi đầu dựa trán vào lan can phía trước, nhắm hai mắt lại.
Lễ bế mạc kết thúc đã hơn sáu giờ, Loan Diệu và Hàn Nhất Kiều cùng nhau trở về phòng. Hàn Nhất Kiều cầm sạc điện thoại, nói với Loan Diệu: "Buổi tối tôi hẹn Điền Tĩnh ra ngoài ăn, muốn đi cùng không?"
Loan Diệu nói: "Không được, hai người đi đi."
Hàn Nhất Kiều nghe vậy cầm sạc điện thoại đi ra ngoài.
Loan Diệu cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Tịch Nguyên: Anh đang ở đâu?
Tịch Nguyên không lập tức trả lời. Loan Diệu để điện thoại di động xuống, vào nhà tắm tắm trước. Lúc đi ra Tịch Nguyên vẫn chưa nhắn lại, Loan Diệu dứt khoát đứng lên, đi lên lầu tìm anh.
Người mở cửa là bạn cùng phòng của Tịch Nguyên, vóc dáng không cao, mang kính gọng đen, nhìn thấy hắn thì có chút nghi ngờ: "Xin chào?"
Loan Diệu nói: "Xin hỏi Tịch Nguyên có đang ở trong không?"
Nam sinh lập tức hiểu ra, cất tiếng gọi: "Học trưởng Tịch Nguyên!" Nói xong, nam sinh nghiêng người sang, "Vào đi, anh ấy đang giúp thầy làm hạng mục."
Loan Diệu nói một câu "Làm phiền rồi", sau đó bước vào trong. Lúc này Tịch Nguyên đã đi tới cửa, Loan Diệu nhìn thấy anh mặc đồ ngủ dài tay màu xám nhạt, rộng hơn người anh rất nhiều, cổ tay mảnh khảnh lộ ra ngoài ống tay áo, trơn bóng láng mịn. Lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt của Tịch Nguyên lập tức thay đổi, con ngươi đen láy không còn lạnh nhạt nữa, lộ ra tia sáng ấm áp.
Tịch Nguyên hỏi rất khẽ: "Có chuyện gì tìm anh à?"
Loan Diệu không trả lời ngay, hỏi: "Đang bận sao?"
Tịch Nguyên nói: "Không bận lắm, không phải chuyện gấp."
Loan Diệu nhìn anh: "Có muốn cùng ăn tối không? Em mời."
Tịch Nguyên lập tức gật đầu, giống như là sợ hắn đổi ý: "Được, anh thay quần áo đã."
Loan Diệu gật đầu một cái: "Lát nữa tới phòng em tìm em nhé."
Tịch Nguyên thay đồ rất nhanh, Loan Diệu chưa chờ được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Tịch Nguyên. Hắn mở cửa, tỏ ý bảo anh đi vào: "Chờ em một chút, em đi giày." Trên chân hắn còn đang đi dép lê của khách sạn.
Tịch Nguyên theo hắn vào trong phòng. Loan Diệu ngồi ở mép giường, khom người buộc dây giày, thời điểm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tịch Nguyên đang chuyên chú nhìn huy chương hắn để trên bàn. Loan Diệu đứng lên, duỗi tay cầm lấy huy chương, đưa cho anh: "Muốn xem sao?"
Tịch Nguyên rất cẩn thận giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thật kỹ, lại lật qua nhìn hàng chữ phía sau. Anh dùng hai tay nâng lên, ngón tay chạm lên hàng điêu khắc nổi, trân quý vuốt ve. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, khóe mắt chân mày đều chứa đựng vui vẻ: "Còn chưa kịp chúc mừng em."
Loan Diệu thấy nụ cười chân thành trên gương mặt anh, đột nhiên nghĩ tới bức ảnh nhận giải trên bảng tin của trường. Bản thân Tịch Nguyên giành được giải thưởng lớn như vậy, mà thần sắc cũng không thể sinh động như lúc này.
Trừ ba mẹ, trên thế giới còn có mấy người có thể sẽ thật lòng vì người khác có được thành tựu mà vui vẻ đây? Loan Diệu nghĩ như vậy.
Hắn giơ tay lên, cầm huy chương đeo vào cổ Tịch Nguyên, hai tay đặt lên vai anh, cúi đầu nhìn vào mắt Tịch Nguyên, dịu dàng nói: "Đeo đi, lát nữa về trả lại cho em."
Tịch Nguyên thụ sủng nhược kinh. Anh đưa tay ra một lần nữa sờ vào vật cứng lạnh như băng kia, vừa vui mừng vừa sợ hãi, suy nghĩ một chút lại nhét huy chương vào trong áo. Cảm giác lành lạnh khiến anh cảm thấy không chân thật, cách quần áo sờ một cái, mơ hồ lộ ra đường tròn, mà rất nhanh nhiệt độ cơ thể anh đã làm ấm nó.
Loan Diệu vẫn nhìn anh, lúc này mới nắm lấy vai anh, nói: "Đi thôi."
Cuối cùng hai người chọn ăn nướng, ngồi trên vỉa hè người đến kẻ đi, chọn không ít món. Loan Diệu gọi một chai bia, hỏi Tịch Nguyên: "Anh uống không?"
Tịch Nguyên lắc đầu: "Anh uống nước là được."
Gọi đến khi Loan Diệu bắt đầu cảm thấy hơi no rồi mới ăn hết những món đã chọn trước đó. Lúc này trời đã tối đen, đèn đường mờ mờ đổ xuống, bóng người dưới ánh đèn cũng kéo dài. Loan Diệu trả tiền, hai người sóng vai đi về khách sạn, đón gió đêm, bước chân không nhanh không chậm.
Bọn họ đi theo chỉ dẫn của điện thoại, lúc trở về Loan Diệu cảm thấy có thể tự đi được, cho nên không mở chỉ dẫn. Nhưng lúc đi trời vẫn còn sáng, rõ ràng hơn rất nhiều, mà lúc về mới phát hiện không đúng lắm, hình như đi nhầm rồi.
Loan Diệu dừng bước, cầm lấy điện thoại: "Chờ một chút, em xem chỉ dẫn."
Tịch Nguyên đứng ở ven đường ngoan ngoãn chờ hắn.
Tín hiệu ở chỗ này chỉ có ba vạch, tốc độ mạng rất chậm, Loan Diệu không thể làm gì khác hơn là chờ kết quả hiện lên từng chút một. Hắn liếc mắt nhìn thấy Tịch Nguyên cúi đầu lấy huy chương ra ngoài, giơ về phía đèn đường ngắm nhìn.
Loan Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười: "Thích như vậy sao?"
Tịch Nguyên ngại ngùng, anh nói: "Anh sợ nó nhiễm mùi thịt nướng."
Nghe anh nói như vậy, Loan Diệu đưa tay ra cầm lên huy chương, cúi đầu xuống sát lại gần ngửi một cái.
Huy chương còn đang treo trên cổ Tịch Nguyên, Loan Diệu làm như vậy giống như là nằm lên ngực anh, Tịch Nguyên cứng đờ người không dám cử động. Loan Diệu ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười: "Không có mùi thịt nướng. Nhưng có mùi sữa tắm trên người anh." Hắn giơ tay lên, "Anh có muốn ngửi thử không?"
Tịch Nguyên đã đỏ mặt tới tận mang tai, anh cũng không biết mình đang xấu hổ cái gì nữa, lời nói cùng hành động của Loan Diệu đều bình thường đúng mực, mà có thể bởi vì chút tâm tư triền miên không dứt trong lòng anh, cho nên tất cả mọi chuyện liên quan đến Loan Diệu đều bị mập mờ hóa.
Loan Diệu thấy anh không nói lời nào, lại cười hỏi thêm lần nữa: "Có muốn ngửi không?"
Tịch Nguyên không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu xuống rồi ngẩng lên, qua loa gật đầu một cái.
Loan Diệu buông tay ra, bật cười thành tiếng.
Tịch Nguyên càng đỏ mặt hơn.
Loan Diệu dần dần ngưng cười, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười thản nhiên, gọi tên anh: "Tịch Nguyên."
Tịch Nguyên nhìn về phía hắn.
Ánh đèn ấm áp từ trên người Tịch Nguyên chiếu xuống, sáng rõ cùng tăm tối hòa vào gương mặt anh, mái tóc mềm mại cũng tỏa ra ánh sáng. Loan Diệu có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt Tịch Nguyên, tầng sáng vàng nhạt ấm áp phủ lên gò má, đôi mắt giống như mặt hồ ôm lấy ánh trăng, thâm thúy cùng tĩnh lặng. Khuôn cằm bởi vì khẩn trương mà hơi căng lên, môi mím lại, giấu đi đôi môi xinh đẹp. Trên cần cổ thon dài còn có dây đeo của huy chương, kim loại phát ra ánh bạc rơi xuống trước ngực anh, dưới đèn đường mà sáng lên.
Loan Diệu đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Tịch Nguyên, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên trán anh.
Có lẽ là rượu, là đêm tối, hoặc là thứ gì đó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Loan Diệu ban cho Tịch Nguyên nụ hôn này.
Tịch Nguyên sững sờ tại chỗ. Môi của Loan Diệu giống như con dấu nóng rực, khiến anh cảm thấy bản thân mình như đang bị thiêu nóng, cả người trên dưới đều mềm nhũn. Ngay cả nháy mắt anh cũng không dám, chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của Loan Diệu. Nụ hôn này vừa chạm vào đã tách ra, đến khi Tịch Nguyên lấy lại tinh thần, nam sinh đã lui về khoảng cách xã giao an toàn, giọng điệu tự nhiên nói: "Đi thôi."
Tịch Nguyên hoảng hốt đi theo sau lưng hắn, nhìn Loan Diệu đang hơi cúi đầu, lộ ra gò má anh tuấn kiên nghị, bước chân ung dung lại trầm ổn. Tịch Nguyên bị bóng người cao lớn bao phủ, một khắc kia, anh mới không thể không thừa nhận chính mình cũng rất khát khao, là lòng tham, là trong những năm tháng âm thầm đơn phương, cũng từng ảo tưởng được đáp lại.
Loan Diệu đưa Tịch Nguyên trở về phòng, bạn cùng phòng của Tịch Nguyên không có ở đây, Tịch Nguyên quẹt thẻ mở cửa phòng. Loan Diệu đứng ở cửa, vẫn chưa đi về, tư thế buông lỏng đỡ lấy cửa, nói: "Em đi đây."
Tịch Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, bên tai ửng đỏ. Anh lấy huy chương từ trên cổ xuống, hai tay đưa cho Loan Diệu, hơi cúi đầu không dám nhìn hắn: "Vẫn là chúc mừng em."
Loan Diệu nhận lấy, tùy ý để vào túi, đột nhiên nghĩ tới chuyện tập huấn, do dự một chút vẫn nói: "Còn có một chuyện."
Tịch Nguyên ngẩng đầu lên: "Chuyện gì thế?"
Loan Diệu im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Hôm nay khi trao thưởng, cục thể thao nói với bọn em, quán quân cùng á quân có thể có được cơ hội đi tập huấn một tháng ở tỉnh..." hắn dừng lại một chút, "Em nhận lời rồi."
Loan Diệu nhìn thấy sắc mặt của Tịch Nguyên lập tức trắng bệch.
Anh giống như rơi vào trong mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Một tháng sao?"
Loan Diệu gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút tàn nhẫn, chầm chậm nói: "Xin lỗi."
Tịch Nguyên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời hai người không ai nói gì thêm.
Loan Diệu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của anh, khẽ nói: "Hay là, hết một tháng, chờ em quay về bù lại?"
Tịch Nguyên vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, không đáp lại.
Lúc này trong hành lang vừa vặn có người khác đi qua, có chút kỳ quái nhìn bọn họ. Chờ người nọ vào phòng, đóng cửa lại, Tịch Nguyên vẫn im lặng như cũ.
Loan Diệu đang định nói thêm, Tịch Nguyên đột nhiên mở miệng. Anh ngẩng đầu lên nhìn Loan Diệu, nhưng rất nhanh đã nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới đất mà run lên, Loan Diệu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của anh.
"Cho nên, là bởi vì chuyện này mới hôn anh sao?"
Loan Diệu nhất thời sửng sốt.
Tịch Nguyên nói rất bình tĩnh, nhưng Loan Diệu lại nghe được tiếng nức nở đang cố kìm nén của anh: "Là vì bù đắp cho anh, nên mới hôn anh đúng không?"
Loan Diệu cảm thấy trái tim chợt nhói lên. Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tịch Nguyên đã giơ hai tay bưng kín mặt, giống như khi bị Loan Diệu tránh khỏi ngày đó, ủ rũ cúi đầu, co lấy bả vai, cúi đầu thật sâu, thanh âm có chút mơ hồ: "Xin em đừng như vậy, anh sẽ tự mình đa tình."
Loan Diệu nắm lấy cổ tay anh, Tịch Nguyên lại không chịu ngẩng đầu lên. Loan Diệu dùng sức thêm một chút, lấy tay anh xuống, nâng gương mặt anh lên. Hắn nhìn thấy hốc mắt Tịch Nguyên đỏ ửng, trong mắt ngậm nước, đã ngân ngấn lệ, chỉ chờ một cái chớp mắt sẽ rơi xuống. Bị Loan Diệu nhìn như vậy, Tịch Nguyên cảm thấy rất mất mặt, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Loan Diệu, nhỏ giọng vì mình thất thố mà nói xin lỗi: "Thật xin lỗi." Nói một câu giống như là cảm thấy không đủ, anh lại nói hai lần, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Loan Diệu dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của anh. Hắn cúi đầu, nhìn Tịch Nguyên đang khổ sở, rất kiên nhẫn nói: "Anh cảm thấy em nhìn qua rất giống từ thiện sao? Không phải là vì bù đắp mà hôn anh. Chỉ vì em đột nhiên muốn hôn anh, cho nên mới hôn anh."
Ngón tay hắn đảo qua khóe mắt Tịch Nguyên, cúi người xuống, nhìn ngang tầm mắt anh: "Đừng khóc. Hồi cấp ba tự dưng đá anh một cái, đoạn thời gian trước lại vô duyên vô cớ đánh anh một trận cũng không thấy anh khóc, sao bây giờ lại khóc thành như vậy?"
Tịch Nguyên hít sâu một hơi, giọng nói vẫn nghẹn ngào, lời cũng không liền mạch: "Thật, thật xin lỗi."
Loan Diệu giơ tay lên, dùng sức ôm lấy anh. Hắn vỗ lưng Tịch Nguyên, cúi người ở bên tai anh khẽ nói: "Không cần nói xin lỗi. Đi ngủ đi."
Tịch Nguyên gật đầu, lấy mu bàn tay lau đuôi mắt. Anh khóc rất ngoan, bây giờ nước mắt không rơi nữa, chỉ còn hốc mắt đỏ lên cùng chóp mũi vương lại một chút khổ sở. Loan Diệu đối diện với anh, nhìn anh cúi đầu xoay người, đột nhiên kéo cổ tay anh, khi Tịch Nguyên quay đầu lại đã hôn lên sống mũi xinh đẹp của anh.
Tịch Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, Loan Diệu giống như đang dỗ dành bạn nhỏ, mặc dù trên mặt không có ý cười, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: "Vào đi."
Thành tích của Loan Diệu luôn rất ổn định, lần thi đấu này lão Trương đặt ra mục tiêu cho hắn ít nhất phải lấy được giải. Vòng đấu loại hắn không toàn lực phát huy, nhưng vẫn giành được thành tích đứng đầu vào vòng kế tiếp.
Mãi đến lúc ăn cơm Loan Diệu vẫn không nhìn thấy Tịch Nguyên, Hàn Nhất Kiều cũng hỏi một câu: "Sao lại không thấy bóng dáng của bác sĩ nhỏ đâu thế?"
Vừa vặn nữ sinh tóc xoăn dài cùng ăn cơm ngày hôm đó đi ngang qua, lên tiếng chào Loan Diệu: "Hi."
Loan Diệu hỏi: "Tịch Nguyên đi đâu rồi?"
Điền Tĩnh nói: "Chúng em luân phiên trực ban, mà Tịch Nguyên là tổ trưởng, phải trực cả ngày, có thể rất muộn mới ra ngoài."
Hàn Nhất Kiều thật bất ngờ: "Còn là tổ trưởng á? Không nhìn ra nha."
Điền Tĩnh cười, nói: "Các anh không phải cùng trường sao? Không biết anh ấy hả? Bọn em ở trường khác còn biết anh ấy." Cô dứt khoát ngồi xuống cùng bàn với bọn họ, hỏi, "Không ngại chứ?"
Loan Diệu cùng Hàn Nhất Kiều đều lịch sự mỉm cười.
Điền Tĩnh thật ra là cố ý vào lúc này xin đổi ca trực, cô biết khoảng thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của tuyển thủ, chính là muốn thử vận may một chút, xem xem có thể ở nhà ăn gặp được Loan Diệu cùng Hàn Nhất Kiều hay không. Cô đặc biệt dậy sớm trang điểm, đổi một đôi kẹp tóc vô cùng đáng yêu, nhìn lên còn xinh hơn hôm trước rất nhiều.
Hàn Nhất Kiều tiếp tục hỏi cô: "Tịch Nguyên rất nổi danh sao?"
Điền Tĩnh nói: "Đúng vậy. Đại thần không ai không biết, tập san mà anh ấy phát hành, có rất nhiều thầy cô trong trường em cũng không làm được." Cô cúi đầu gắp gừng sợi mình không thích ăn trong khay cơm ra ngoài, "Nói thật, tình nguyện viên tổ y tế bọn em nhìn thấy anh ấy đều giật mình, hoạt động như thế này, đối với sinh viên trường y bọn em mà nói chẳng qua chỉ là hứng thú thì đi thôi, trong hồ sơ căn bản không thêm được điểm nào, bình thường đều là sinh viên năm nhất rảnh rỗi không chuyện gì tới tham gia, hoặc là giống như em, đến ngắm trai đẹp." Cô nói xong còn nháy mắt một cái.
Loan Diệu chỉ chăm chăm ăn cơm, giống như không để ý đến cô gái đang nói gì. Trong lòng Hàn Nhất Kiều ngược lại có chút suy nghĩ, ý thức được Tịch Nguyên đại khái là vì Loan Diệu mà tới. Hắn không phải người ngu, thái độ ngày hôm qua của Tịch Nguyên đối với Loan Diệu, lại thêm việc con vịt cạn đăng ký tham gia hoạt động vô bổ này, nhìn quả thực rất giống là đi theo người nào đó. Đương nhiên hắn sẽ không trực tiếp hỏi ra, chỉ tự nhiên thuận theo cô nàng mà nói sang chuyện khác: "Vậy em nói xem, tôi cùng Loan Diệu ai đẹp trai hơn?"
Điền Tĩnh mỉm cười, nói: "Thôi, vẫn không nên nói thật thì thơn, dễ khiến lòng người tổn thương."
Hàn Nhất Kiều cố ý làm bộ tức giận: "Nói thế thì không làm trái tim người ta tổn thương chắc?"
Điền Tĩnh nói: "Em có nói là làm tổn thương trái tim ai đâu. Rõ ràng anh cũng biết đáp án của câu hỏi mà."
Hàn Nhất Kiều bật cười.
Lúc trở về thang máy, Hàn Nhất Kiều vỗ vai Điền Tĩnh, nói: "Nể mặt thêm WeChat đi?"
Điền Tĩnh thật vui vẻ, chỉ là cô không thể hiện ra ngoài. Dù không thể khiến Loan Diệu động lòng, nhưng cô không quá thất vọng, dẫu sao cô cũng tự mình biết mình, trai đẹp ở cấp bậc này không phải là người cô có thể có được. Hàn Nhất Kiều hơi kém hơn Loan Diệu một chút, nhưng không thể nghi ngờ anh ấy cũng rất đẹp trai.
Hàn Nhất Kiều là cố ý ở ngay trước mặt Loan Diệu mà hỏi WeChat của Điền Tĩnh, một bữa cơm đủ để hắn hiểu ra trận Tu La tối hôm qua là chuyện gì, hắn không cần muốn Loan Diệu để bụng.
Chờ đến khi trở về phòng, Hàn Nhất Kiều lập tức gửi tin nhắn qua WeChat cho Lý Vĩnh Dương: Đang onl không?
Lý Vĩnh Dương trả lời ngay: Nói
Hàn Nhất Kiều nói: Biết Tịch Nguyên không?
Lần này, qua một lát Lý Vĩnh Dương mới đáp lại, không trả lời thẳng, hỏi: Hỏi anh ta làm gì?
Hàn Nhất Kiều nói: Không làm gì cả, chỉ muốn hỏi quan hệ giữa anh ấy với Loan Diệu là như thế nào thôi
Lý Vĩnh Dương: Anh ta không có quan hệ gì với anh Diệu hết
Lý Vĩnh Dương: Không, anh ta đơn phương muốn có quan hệ với anh Diệu
Lý Vĩnh Dương: Hiểu không?
Hàn Nhất Kiều nhìn ba tin nhắn mà Lý Vĩnh Dương gửi tới, suy đoán trong lòng cuối cùng cũng được chứng thực. Hắn nhất thời cảm thấy Lý Vĩnh Dương là một kẻ ngu đần, nói: Vậy thì chưa chắc, tôi thấy sắp có quan hệ rồi đó
Lý Vĩnh Dương gửi lại ba dấu chấm hỏi, lại hỏi hắn có ý gì, Hàn Nhất Kiều không đáp lại hắn nữa.
Ngày hôm sau là bán kết, Hàn Nhất Kiều cùng Loan Diệu đều phát huy không tệ, thuận lợi tiến vào trận chung kết. Loan Diệu ở khu thi đấu thấy được Tịch Nguyên, đối phương đang ngồi xổm băng bó vết thương cho một nữ sinh bị trầy chân, nữ sinh kia tóc buộc hờ, cúi đầu nhìn Tịch Nguyên, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Tịch Nguyên giúp cô băng xong vết thương, sau đó đứng dậy dặn dò thêm vài câu.
Loan Diệu nhìn anh như vậy, đột nhiên nghĩ về thời trung học, hắn lần đầu tiên gặp được Tịch Nguyên. Đối phương cũng đứng ở trước mặt hắn như vậy, giúp hắn sát trùng băng bó, thủ pháp vừa thuần thục vừa dịu dàng.
Hắn đi tới, đang muốn nói mấy câu với Tịch Nguyên, nhưng một nữ sinh tóc ngắn của tổ y tế lại vội vàng chạy qua tìm anh, không biết nói cái gì, Loan Diệu nghe thấy Tịch Nguyên bình tĩnh nói một câu "Đừng hoảng, từ từ nói", sau đó xách lên hòm thuốc, theo nữ sinh kia đi sang một hướng khác.
Loan Diệu vì vậy mà vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không đi theo nữa.
Buổi tối hôm đó trước khi ngủ, Loan Diệu nhận được tin nhắn WeChat của Tịch Nguyên, đối phương không nói gì nhiều, chỉ đơn giản lại khách sáo nói: Chung kết cố lên.
Loan Diệu ngừng lại ở khung trả lời rất lâu, cuối cùng cũng chỉ nói: Cảm ơn.
Trước khi bắt đầu trận chung kết, vận động viên đều bước lên bậc nhảy, Loan Diệu ở trong nháy mắt đó bỗng nhiên nhớ lại Tịch Nguyên. Không phải chuyện gì có liên quan đến Tịch Nguyên cả, chỉ là đơn thuần nhớ tới người này. Sau đó, tiếng súng xuất phát vang lên, Loan Diệu nhất thời xóa bỏ tất cả ý niệm, nhảy vào trong nước.
Sau khi chạm vào bờ, Loan Diệu từ trong nước nhô lên. Hắn híp mắt nhìn màn ảnh lớn, hạng nhì, thành tích cá nhân tốt nhất của hắn.
Lão Trương hơi có chút kích động chạy tới, nói: "Á quân!"
Loan Diệu thở phào nhẹ nhõm, kích động cùng vui sướng lúc này mới chậm rãi tỏa ra, biểu cảm gương mặt cũng thả lỏng hơn nhiều.
Hàn Nhất Kiều cũng xem như là vượt xa phát huy bình thường, trận chung kết đứng hạng năm. Mặc dù không giành được giải, nhưng mục tiêu của hắn vốn chỉ là vào trận chung kết, lọt vào top 5 đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Ba người kích động nói chuyện với nhau một lúc lâu, lão Trương cười không ngừng được, nói: "Loan Diệu mau đi thay quần áo, nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều tham gia lễ trao thưởng cùng lễ bế mạc."
Trao thưởng cho Loan Diệu là lãnh đạo của trung tâm bơi lội cấp tỉnh, Chu Hữu, trước kia đã từng giành được huy chương toàn quốc, bởi vì bị bệnh mà lui giới, bây giờ mặc dù đã bốn mươi mấy tuổi, mà vóc người vẫn giữ rất tốt. Loan Diệu cúi người xuống, Chu Hữu treo huân chương vào cổ hắn, thái độ vô cùng thân thiện: "Bơi không tệ nha."
Loan Diệu nói: "Cảm ơn."
Đợi chụp ảnh chung xong, Chu Hữu lại gọi quán quân cùng Loan Diệu ở lại: "Chúng tôi đang tổ chức một hạng mục tập huấn ở tỉnh, đại khái chừng một tháng, chuẩn bị để lại hai suất cho các cậu, có hứng thú không?"
Cơ hội cầu mà không được, trình độ huấn luyện cùng phương pháp huấn luyện của tỉnh bình thường đều rất khó có thể tiếp xúc, đối với vận động viên đang trong thời kỳ chững lại như Loan Diệu mà nói, lại là nhân bánh từ trên trời giáng xuống. Quán quân nghe xong, lập tức nói ngay: "Cục trưởng Chu, cháu muốn đi."
Loan Diệu lại do dự một chút. Chu Hữu thấy hắn không lên tiếng, quay lại hỏi: "Loan Diệu, cháu nghĩ như thế nào?"
Loan Diệu suy ngẫm chưa tới ba giây, vẫn là nói: "Cháu nguyện ý đi, cảm ơn ngài."
Lễ bế mạc vừa dài lê thê vừa nhàm chán, Loan Diệu ngồi ở ghế tuyển thủ, mở điện thoại di động lên xem lịch.
Kỳ hạn ước định của hắn cùng Tịch Nguyên, chỉ còn lại hơn một tháng. Nếu như Loan Diệu đồng ý đi tham gia tập huấn của đội tỉnh, đồng nghĩa thời gian ở chung của hai người họ chỉ còn lại tuần sau mà thôi.
Loan Diệu tắt điện thoại, hơi cúi đầu dựa trán vào lan can phía trước, nhắm hai mắt lại.
Lễ bế mạc kết thúc đã hơn sáu giờ, Loan Diệu và Hàn Nhất Kiều cùng nhau trở về phòng. Hàn Nhất Kiều cầm sạc điện thoại, nói với Loan Diệu: "Buổi tối tôi hẹn Điền Tĩnh ra ngoài ăn, muốn đi cùng không?"
Loan Diệu nói: "Không được, hai người đi đi."
Hàn Nhất Kiều nghe vậy cầm sạc điện thoại đi ra ngoài.
Loan Diệu cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Tịch Nguyên: Anh đang ở đâu?
Tịch Nguyên không lập tức trả lời. Loan Diệu để điện thoại di động xuống, vào nhà tắm tắm trước. Lúc đi ra Tịch Nguyên vẫn chưa nhắn lại, Loan Diệu dứt khoát đứng lên, đi lên lầu tìm anh.
Người mở cửa là bạn cùng phòng của Tịch Nguyên, vóc dáng không cao, mang kính gọng đen, nhìn thấy hắn thì có chút nghi ngờ: "Xin chào?"
Loan Diệu nói: "Xin hỏi Tịch Nguyên có đang ở trong không?"
Nam sinh lập tức hiểu ra, cất tiếng gọi: "Học trưởng Tịch Nguyên!" Nói xong, nam sinh nghiêng người sang, "Vào đi, anh ấy đang giúp thầy làm hạng mục."
Loan Diệu nói một câu "Làm phiền rồi", sau đó bước vào trong. Lúc này Tịch Nguyên đã đi tới cửa, Loan Diệu nhìn thấy anh mặc đồ ngủ dài tay màu xám nhạt, rộng hơn người anh rất nhiều, cổ tay mảnh khảnh lộ ra ngoài ống tay áo, trơn bóng láng mịn. Lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt của Tịch Nguyên lập tức thay đổi, con ngươi đen láy không còn lạnh nhạt nữa, lộ ra tia sáng ấm áp.
Tịch Nguyên hỏi rất khẽ: "Có chuyện gì tìm anh à?"
Loan Diệu không trả lời ngay, hỏi: "Đang bận sao?"
Tịch Nguyên nói: "Không bận lắm, không phải chuyện gấp."
Loan Diệu nhìn anh: "Có muốn cùng ăn tối không? Em mời."
Tịch Nguyên lập tức gật đầu, giống như là sợ hắn đổi ý: "Được, anh thay quần áo đã."
Loan Diệu gật đầu một cái: "Lát nữa tới phòng em tìm em nhé."
Tịch Nguyên thay đồ rất nhanh, Loan Diệu chưa chờ được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Tịch Nguyên. Hắn mở cửa, tỏ ý bảo anh đi vào: "Chờ em một chút, em đi giày." Trên chân hắn còn đang đi dép lê của khách sạn.
Tịch Nguyên theo hắn vào trong phòng. Loan Diệu ngồi ở mép giường, khom người buộc dây giày, thời điểm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tịch Nguyên đang chuyên chú nhìn huy chương hắn để trên bàn. Loan Diệu đứng lên, duỗi tay cầm lấy huy chương, đưa cho anh: "Muốn xem sao?"
Tịch Nguyên rất cẩn thận giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thật kỹ, lại lật qua nhìn hàng chữ phía sau. Anh dùng hai tay nâng lên, ngón tay chạm lên hàng điêu khắc nổi, trân quý vuốt ve. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, khóe mắt chân mày đều chứa đựng vui vẻ: "Còn chưa kịp chúc mừng em."
Loan Diệu thấy nụ cười chân thành trên gương mặt anh, đột nhiên nghĩ tới bức ảnh nhận giải trên bảng tin của trường. Bản thân Tịch Nguyên giành được giải thưởng lớn như vậy, mà thần sắc cũng không thể sinh động như lúc này.
Trừ ba mẹ, trên thế giới còn có mấy người có thể sẽ thật lòng vì người khác có được thành tựu mà vui vẻ đây? Loan Diệu nghĩ như vậy.
Hắn giơ tay lên, cầm huy chương đeo vào cổ Tịch Nguyên, hai tay đặt lên vai anh, cúi đầu nhìn vào mắt Tịch Nguyên, dịu dàng nói: "Đeo đi, lát nữa về trả lại cho em."
Tịch Nguyên thụ sủng nhược kinh. Anh đưa tay ra một lần nữa sờ vào vật cứng lạnh như băng kia, vừa vui mừng vừa sợ hãi, suy nghĩ một chút lại nhét huy chương vào trong áo. Cảm giác lành lạnh khiến anh cảm thấy không chân thật, cách quần áo sờ một cái, mơ hồ lộ ra đường tròn, mà rất nhanh nhiệt độ cơ thể anh đã làm ấm nó.
Loan Diệu vẫn nhìn anh, lúc này mới nắm lấy vai anh, nói: "Đi thôi."
Cuối cùng hai người chọn ăn nướng, ngồi trên vỉa hè người đến kẻ đi, chọn không ít món. Loan Diệu gọi một chai bia, hỏi Tịch Nguyên: "Anh uống không?"
Tịch Nguyên lắc đầu: "Anh uống nước là được."
Gọi đến khi Loan Diệu bắt đầu cảm thấy hơi no rồi mới ăn hết những món đã chọn trước đó. Lúc này trời đã tối đen, đèn đường mờ mờ đổ xuống, bóng người dưới ánh đèn cũng kéo dài. Loan Diệu trả tiền, hai người sóng vai đi về khách sạn, đón gió đêm, bước chân không nhanh không chậm.
Bọn họ đi theo chỉ dẫn của điện thoại, lúc trở về Loan Diệu cảm thấy có thể tự đi được, cho nên không mở chỉ dẫn. Nhưng lúc đi trời vẫn còn sáng, rõ ràng hơn rất nhiều, mà lúc về mới phát hiện không đúng lắm, hình như đi nhầm rồi.
Loan Diệu dừng bước, cầm lấy điện thoại: "Chờ một chút, em xem chỉ dẫn."
Tịch Nguyên đứng ở ven đường ngoan ngoãn chờ hắn.
Tín hiệu ở chỗ này chỉ có ba vạch, tốc độ mạng rất chậm, Loan Diệu không thể làm gì khác hơn là chờ kết quả hiện lên từng chút một. Hắn liếc mắt nhìn thấy Tịch Nguyên cúi đầu lấy huy chương ra ngoài, giơ về phía đèn đường ngắm nhìn.
Loan Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười: "Thích như vậy sao?"
Tịch Nguyên ngại ngùng, anh nói: "Anh sợ nó nhiễm mùi thịt nướng."
Nghe anh nói như vậy, Loan Diệu đưa tay ra cầm lên huy chương, cúi đầu xuống sát lại gần ngửi một cái.
Huy chương còn đang treo trên cổ Tịch Nguyên, Loan Diệu làm như vậy giống như là nằm lên ngực anh, Tịch Nguyên cứng đờ người không dám cử động. Loan Diệu ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười: "Không có mùi thịt nướng. Nhưng có mùi sữa tắm trên người anh." Hắn giơ tay lên, "Anh có muốn ngửi thử không?"
Tịch Nguyên đã đỏ mặt tới tận mang tai, anh cũng không biết mình đang xấu hổ cái gì nữa, lời nói cùng hành động của Loan Diệu đều bình thường đúng mực, mà có thể bởi vì chút tâm tư triền miên không dứt trong lòng anh, cho nên tất cả mọi chuyện liên quan đến Loan Diệu đều bị mập mờ hóa.
Loan Diệu thấy anh không nói lời nào, lại cười hỏi thêm lần nữa: "Có muốn ngửi không?"
Tịch Nguyên không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu xuống rồi ngẩng lên, qua loa gật đầu một cái.
Loan Diệu buông tay ra, bật cười thành tiếng.
Tịch Nguyên càng đỏ mặt hơn.
Loan Diệu dần dần ngưng cười, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười thản nhiên, gọi tên anh: "Tịch Nguyên."
Tịch Nguyên nhìn về phía hắn.
Ánh đèn ấm áp từ trên người Tịch Nguyên chiếu xuống, sáng rõ cùng tăm tối hòa vào gương mặt anh, mái tóc mềm mại cũng tỏa ra ánh sáng. Loan Diệu có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt Tịch Nguyên, tầng sáng vàng nhạt ấm áp phủ lên gò má, đôi mắt giống như mặt hồ ôm lấy ánh trăng, thâm thúy cùng tĩnh lặng. Khuôn cằm bởi vì khẩn trương mà hơi căng lên, môi mím lại, giấu đi đôi môi xinh đẹp. Trên cần cổ thon dài còn có dây đeo của huy chương, kim loại phát ra ánh bạc rơi xuống trước ngực anh, dưới đèn đường mà sáng lên.
Loan Diệu đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Tịch Nguyên, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên trán anh.
Có lẽ là rượu, là đêm tối, hoặc là thứ gì đó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Loan Diệu ban cho Tịch Nguyên nụ hôn này.
Tịch Nguyên sững sờ tại chỗ. Môi của Loan Diệu giống như con dấu nóng rực, khiến anh cảm thấy bản thân mình như đang bị thiêu nóng, cả người trên dưới đều mềm nhũn. Ngay cả nháy mắt anh cũng không dám, chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của Loan Diệu. Nụ hôn này vừa chạm vào đã tách ra, đến khi Tịch Nguyên lấy lại tinh thần, nam sinh đã lui về khoảng cách xã giao an toàn, giọng điệu tự nhiên nói: "Đi thôi."
Tịch Nguyên hoảng hốt đi theo sau lưng hắn, nhìn Loan Diệu đang hơi cúi đầu, lộ ra gò má anh tuấn kiên nghị, bước chân ung dung lại trầm ổn. Tịch Nguyên bị bóng người cao lớn bao phủ, một khắc kia, anh mới không thể không thừa nhận chính mình cũng rất khát khao, là lòng tham, là trong những năm tháng âm thầm đơn phương, cũng từng ảo tưởng được đáp lại.
Loan Diệu đưa Tịch Nguyên trở về phòng, bạn cùng phòng của Tịch Nguyên không có ở đây, Tịch Nguyên quẹt thẻ mở cửa phòng. Loan Diệu đứng ở cửa, vẫn chưa đi về, tư thế buông lỏng đỡ lấy cửa, nói: "Em đi đây."
Tịch Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, bên tai ửng đỏ. Anh lấy huy chương từ trên cổ xuống, hai tay đưa cho Loan Diệu, hơi cúi đầu không dám nhìn hắn: "Vẫn là chúc mừng em."
Loan Diệu nhận lấy, tùy ý để vào túi, đột nhiên nghĩ tới chuyện tập huấn, do dự một chút vẫn nói: "Còn có một chuyện."
Tịch Nguyên ngẩng đầu lên: "Chuyện gì thế?"
Loan Diệu im lặng một lát mới chậm rãi nói: "Hôm nay khi trao thưởng, cục thể thao nói với bọn em, quán quân cùng á quân có thể có được cơ hội đi tập huấn một tháng ở tỉnh..." hắn dừng lại một chút, "Em nhận lời rồi."
Loan Diệu nhìn thấy sắc mặt của Tịch Nguyên lập tức trắng bệch.
Anh giống như rơi vào trong mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Một tháng sao?"
Loan Diệu gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút tàn nhẫn, chầm chậm nói: "Xin lỗi."
Tịch Nguyên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời hai người không ai nói gì thêm.
Loan Diệu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của anh, khẽ nói: "Hay là, hết một tháng, chờ em quay về bù lại?"
Tịch Nguyên vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, không đáp lại.
Lúc này trong hành lang vừa vặn có người khác đi qua, có chút kỳ quái nhìn bọn họ. Chờ người nọ vào phòng, đóng cửa lại, Tịch Nguyên vẫn im lặng như cũ.
Loan Diệu đang định nói thêm, Tịch Nguyên đột nhiên mở miệng. Anh ngẩng đầu lên nhìn Loan Diệu, nhưng rất nhanh đã nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới đất mà run lên, Loan Diệu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của anh.
"Cho nên, là bởi vì chuyện này mới hôn anh sao?"
Loan Diệu nhất thời sửng sốt.
Tịch Nguyên nói rất bình tĩnh, nhưng Loan Diệu lại nghe được tiếng nức nở đang cố kìm nén của anh: "Là vì bù đắp cho anh, nên mới hôn anh đúng không?"
Loan Diệu cảm thấy trái tim chợt nhói lên. Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tịch Nguyên đã giơ hai tay bưng kín mặt, giống như khi bị Loan Diệu tránh khỏi ngày đó, ủ rũ cúi đầu, co lấy bả vai, cúi đầu thật sâu, thanh âm có chút mơ hồ: "Xin em đừng như vậy, anh sẽ tự mình đa tình."
Loan Diệu nắm lấy cổ tay anh, Tịch Nguyên lại không chịu ngẩng đầu lên. Loan Diệu dùng sức thêm một chút, lấy tay anh xuống, nâng gương mặt anh lên. Hắn nhìn thấy hốc mắt Tịch Nguyên đỏ ửng, trong mắt ngậm nước, đã ngân ngấn lệ, chỉ chờ một cái chớp mắt sẽ rơi xuống. Bị Loan Diệu nhìn như vậy, Tịch Nguyên cảm thấy rất mất mặt, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Loan Diệu, nhỏ giọng vì mình thất thố mà nói xin lỗi: "Thật xin lỗi." Nói một câu giống như là cảm thấy không đủ, anh lại nói hai lần, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Loan Diệu dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của anh. Hắn cúi đầu, nhìn Tịch Nguyên đang khổ sở, rất kiên nhẫn nói: "Anh cảm thấy em nhìn qua rất giống từ thiện sao? Không phải là vì bù đắp mà hôn anh. Chỉ vì em đột nhiên muốn hôn anh, cho nên mới hôn anh."
Ngón tay hắn đảo qua khóe mắt Tịch Nguyên, cúi người xuống, nhìn ngang tầm mắt anh: "Đừng khóc. Hồi cấp ba tự dưng đá anh một cái, đoạn thời gian trước lại vô duyên vô cớ đánh anh một trận cũng không thấy anh khóc, sao bây giờ lại khóc thành như vậy?"
Tịch Nguyên hít sâu một hơi, giọng nói vẫn nghẹn ngào, lời cũng không liền mạch: "Thật, thật xin lỗi."
Loan Diệu giơ tay lên, dùng sức ôm lấy anh. Hắn vỗ lưng Tịch Nguyên, cúi người ở bên tai anh khẽ nói: "Không cần nói xin lỗi. Đi ngủ đi."
Tịch Nguyên gật đầu, lấy mu bàn tay lau đuôi mắt. Anh khóc rất ngoan, bây giờ nước mắt không rơi nữa, chỉ còn hốc mắt đỏ lên cùng chóp mũi vương lại một chút khổ sở. Loan Diệu đối diện với anh, nhìn anh cúi đầu xoay người, đột nhiên kéo cổ tay anh, khi Tịch Nguyên quay đầu lại đã hôn lên sống mũi xinh đẹp của anh.
Tịch Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, Loan Diệu giống như đang dỗ dành bạn nhỏ, mặc dù trên mặt không có ý cười, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: "Vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.