Kỳ Hạn Ba Tháng

Chương 11: Em Đừng Đi (H)

Bách Sự Khả Lạc Bất Gia Băng

01/01/2022

Loan Diệu xin huấn luyện viên cho nghỉ, cũng may là ngày cuối cùng, huấn luyện viên rất thoải mái đồng ý. Tịch Nguyên mới vừa xuống tàu cao tốc, Loan Diệu bắt xe tới đón anh, khi hắn đến đã nhìn thấy Tịch Nguyên đang ngồi trên vali ngẩn người. Anh mặc áo khoác liền mũ màu trắng ngà, bên dưới là quần thể thao rộng thùng thình.

Loan Diệu gọi tên anh, Tịch Nguyên mới lấy lại tinh thần, mừng rỡ đứng lên. Loan Diệu đưa tay giúp anh kéo vali, hỏi: "Có lạnh không?"

Tịch Nguyên nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Không lạnh."

Loan Diệu dùng tay phải kéo vali, tay trái tự nhiên nắm tay anh. Tịch Nguyên giống như rập khuôn mà đi theo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Em uống rượu sao?"

Loan Diệu nói: "Không uống nhiều, chỉ một chai bia thôi." Lại hỏi Tịch Nguyên, "Đặt khách sạn chưa?"

Tịch Nguyên nói: "Vẫn chưa đặt."

Thế là Loan Diệu đứng ở ven đường gọi xe, điểm tới là một khách sạn rất gần căn cứ. Lên xe rồi, Loan Diệu mới nói: "Sao anh tới lại không nói trước một tiếng."

Tịch Nguyên rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Anh sợ em không cho anh đến."

Loan Diệu cười: "Sao lại thế được. Lần trước là quá muộn, không muốn để anh qua đây chăm sóc em. Lần này lại không phải." Hắn nắm tay Tịch Nguyên, nhéo khớp xương trên ngón tay anh, "Lần sau phải nói trước cho em biết."

Tịch Nguyên lại thầm nghĩ, làm gì còn lần sau nữa đâu. Thế nhưng tất nhiên anh sẽ không nói ra, anh chỉ đơn thuần là muốn hưởng thụ buổi tối cuối cùng mà hai người ở chung với nhau. Anh quay đầu sang, nhìn thấy Loan Diệu nhấn mở cửa xe, gió đêm thổi tới. Ngoài cửa sổ, bóng cây cùng ánh đèn thay đổi không ngừng, phản chiếu vào khiến gương mặt Loan Diệu cũng trở nên lúc sáng lúc tối, hắn khoanh tay tùy ý khoác lên cửa xe, nhìn qua tâm tình có vẻ không tệ.

Tịch Nguyên nắm chặt tay Loan Diệu, dùng phương thức càng thân mật cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Loan Diệu phát hiện ra động tác của anh, quay đầu lại, khẽ cười một tiếng.

Khách sạn Loan Diệu lựa chọn được trang hoàng rất tốt, hắn xem đánh giá trên mạng, nghe nói là khách sạn bốn sao mới được tu sửa, phương diện vệ sinh cũng rất sạch sẽ. Loan Diệu hỏi quầy lễ tân: "Có còn phòng không?"

Trước quầy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc đồng phục, trang điểm nhẹ nhàng. Cô tra máy tính một lát, ngẩng đầu nở nụ cười chuyên nghiệp: "Còn một phòng tiêu chuẩn, có được không?"

Loan Diệu gật đầu: "Được, giúp chúng tôi chuyển vào trong đi." Hắn quay đầu nói với Tịch Nguyên, "Thẻ căn cước."

Tịch Nguyên lấy thẻ căn cước trong balo đưa cho hắn, không nhịn được nhìn lễ tân một cái. Đối phương cũng không hiếu kỳ hay tỏ ra nghi ngờ hai nam sinh đi thuê phòng với nhau, vẫn lịch sự, đúng mực nhìn bọn họ.

Sau khi chuyển vào, lễ tân đưa thẻ căn cước cùng thẻ mở cửa phòng cho Loan Diệu. Loan Diệu không trả lại ngay cho Tịch Nguyên, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên thẻ căn cước của anh. Tịch Nguyên trong ảnh nhỏ hơn bây giờ một chút, mặc áo sơ mi trắng, biểu cảm gương mặt hơi lạnh nhạt. Loan Diệu cười: "Chụp ở cấp ba à?"

Mặt Tịch Nguyên đỏ lên, anh cảm thấy có chút mất mặt.

Loan Diệu lúc này mới trả lại thẻ căn cước cho anh, nói: "Em vẫn nhớ khi còn học cấp ba, anh không có thích cười như bây giờ."

Tịch Nguyên cầm lấy thẻ căn cước, thấp giọng nói: "Em còn nhớ."

Lúc này thang máy đến rồi, Loan Diệu giúp anh chống cửa, quay đầu nói: "Nhớ, em còn nhớ cả lời tỏ tình không ra làm sao của anh cơ."

Tịch Nguyên càng thấy mất mặt, không dám nói thêm nữa.

Loan Diệu quẹt thẻ mở cửa phòng, đi vào trong trước. Tịch Nguyên đi theo sau lưng hắn, nhìn Loan Diệu đặt vali ở mép giường rồi quay lại hỏi mình: "Anh ăn tối chưa? Có đói không? Nếu đói thì đặt thức ăn ngoài."

Tịch Nguyên lắc đầu: "Anh không đói." Anh giống như có chút đứng ngồi không yên, đi tới mở vali ra, cầm quần áo ngủ cùng đồ rửa mặt, lắp bắp nói, "Anh đi tắm đã."

Loan Diệu gật đầu, đứng tựa vào mép giường lướt Weibo. Tịch Nguyên tắm rất nhanh, không bao lâu đã mặc quần áo ngủ ra ngoài, tóc ướt đẫm.

Loan Diệu ngẩng đầu, để điện thoại di động xuống, đi về phía anh: "Sấy tóc đi."

Tịch Nguyên nói: "Không sao, lát nữa sẽ khô ngay."

Loan Diệu nhìn anh một cái, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra, đứng trước mặt anh: "Muốn em giúp anh sấy tóc à?"

Tịch Nguyên vội vàng đáp lại: "Anh tự làm."

Loan Diệu thấy anh cắm điện bắt đầu sấy tóc rồi mới cởϊ áσ khoác ra, tiện tay khoác lên trên ghế: "Em đi tắm."

Loan Diệu tắm qua loa một lát, bởi vì không mang quần áo để đổi, chỉ có thể mặc lại quần áo lúc trước. Thật ra hắn vốn không có ý định qua đêm ở bên ngoài, chỉ muốn thu xếp ổn thỏa cho Tịch Nguyên, gặp anh một lần, ở cùng anh một lát. Thế nhưng khi vào khách sạn hắn đã nhìn ra, Tịch Nguyên không muốn để hắn đi.

Loan Diệu rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Bởi vì vừa mới tắm, mặt gương có chút mờ mờ, hắn lấy tay lau sạch hơi nước mới nhìn rõ mặt mình. Hắn đột nhiên nghĩ, Tịch Nguyên thích mình ở điểm nào đây?

Suy nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu Loan Diệu, hắn không đưa ra câu trả lời, cũng không định truy cứu. Loan Diệu nhớ tới biểu tình muốn nói lại thôi của Tịch Nguyên sau khi vào cửa, khiến hắn cuối cùng không thể nói câu "Em đi đây" ra khỏi miệng.

Hắn nhìn thấy trong mắt Tịch Nguyên có lưu luyến, có thẹn thùng, có yêu. Là một loại phản chiếu cảm xúc vô cùng mãnh liệt, Loan Diệu cảm thấy đã vượt qua cả yêu thích đơn thuần, nếu như nhất định phải tìm một từ định nghĩa, vậy thì chỉ có thể là "Yêu".

Khi Loan Diệu từ phòng tắm ra ngoài, phát hiện đèn không biết đã tắt từ lúc nào, trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ sát đất chiếu vào. Hắn gọi một tiếng: "Tịch Nguyên?" Vừa gọi vừa sờ soạng muốn bật đèn.

Lúc này hắn đột nhiên bị ôm lấy, Tịch Nguyên tựa vào trong ngực hắn, giống như cầu xin mà kéo cánh tay hắn: "Loan Diệu, đừng mở đèn."

Loan Diệu ôm anh: "Sao thế?" Hắn ôm lấy anh mới phát hiện Tịch Nguyên không mặc quần áo, bàn tay hoàn toàn cảm nhận được làn da trơn mịn, ấm áp. Loan Diệu dừng tay lại, "Có lạnh không?"

Tịch Nguyên nói "Không lạnh", nhưng thân thể lại đang run cầm cập, càng dựa chặt hơn vào trong ngực Loan Diệu. Anh khẽ nói: "Loan Diệu, ngày cuối cùng... Có thể một lần...hay không."

Giọng anh nhỏ quá, Loan Diệu không nghe hết được. Hắn cúi đầu xuống, nhích tới gần hơn một chút, hỏi: "Gì cơ?"

Thế nhưng Tịch Nguyên lại ngậm chặt miệng, im lặng không lên tiếng. Loan Diệu rất kiên nhẫn đợi một lát, thấy anh vẫn không nói lời nào mới hỏi: "Bật đèn trước đã có được không? Tối quá."

Tịch Nguyên lần nữa kéo lại hắn. Lần này anh bắt được cổ tay Loan Diệu, Loan Diệu cảm giác được tay Tịch Nguyên thật lạnh, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi. Anh nắm tay Loan Diệu, kéo về phía sau lưng mình, Loan Diệu để anh kéo, cuối cùng lại chạm vào mông của Tịch Nguyên.

Hoàn toàn trần trụi, Tịch Nguyên không mặc qυầи ɭóŧ.

Lúc này Loan Diệu đã hiểu. Hắn cúi đầu xuống, tiến gần đến Tịch Nguyên, hai người cụng trán vào nhau, hơi thở quấn quít. Loan Diệu thấp giọng hỏi: "Muốn làm?"



Tịch Nguyên bối rối không thôi, nhưng đã bất chấp tất cả mà làm rồi, tên đã rời cung cũng không thể quay đầu, hết thảy hậu quả anh chỉ có thể chấp nhận. Anh gần như là dùng hơi thở mà đứt quãng nói: "Chỉ một lần... Có được hay không." Anh lấy hết dũng khí, ngửa mặt lên hôn Loan Diệu, giọng nói vẫn cứ run rẩy, "Có thể coi anh là con gái."

Loan Diệu né anh. Hắn ôm eo Tịch Nguyên, dùng sức bế người lên, đi vài bước ném anh lên giường. Cơ thể Tịch Nguyên nảy lên vài lần rồi rơi vào đệm chăn mềm mại, anh cảm nhận được cơ thể Loan Diệu đè lên mình, còn chưa kịp nói gì, Loan Diệu đã vặn mở đèn ngủ.

Tịch Nguyên bị ánh sáng đột ngột chiếu vào không mở mắt nổi. Anh theo bản năng dùng cánh tay che chắn ánh đèn, lại bị Loan Diệu đưa tay ra bắt được cánh tay nho nhỏ, mạnh mẽ đè xuống. Anh bị ép cùng Loan Diệu đối mắt nhìn nhau, nhìn thấy đối phương từ trên cao nhìn xuống mình, gần như nhìn kỹ mà đánh giá chính mình.

Loan Diệu quỳ xuống hai bên người anh, hai cánh tay chống xuống giường, khom người chăm chú nhìn Tịch Nguyên. Tịch Nguyên cả người trần trụi bị đôi mắt không rõ cảm xúc kia nhìn chằm chằm, cảm giác vừa xấu hổ vừa chật vật, anh co người lại như muốn tránh đi ánh mắt có thần kia, nhưng lại bị Loan Diệu dùng sức đè lại đầu gối, khiến anh không thể động đậy.

Tịch Nguyên có chút sợ hãi. Anh rụt rè gọi một tiếng: "Loan Diệu."

Loan Diệu lập tức cử động, gập cánh tay cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi anh.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với phong cách trước đây của Loan Diệu. Mấy lần trước, Loan Diệu đều rất dịu dàng, rất khẽ, Tịch Nguyên còn cho rằng Loan Diệu là người không có cảm xúc mãnh liệt. Nhưng bây giờ anh mới hiểu ra, anh đã sai hoàn toàn, khi đó chẳng qua chỉ là Loan Diệu nhân từ mà thôi.

Loan Diệu của bây giờ, phủ người xuống đồng thời cắn lên môi anh, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh. Tịch Nguyên cảm giác khoảnh khắc đầu lưỡi của hắn tiến vào, thân thể lập tức mềm nhũn, anh không ngăn được run rẩy, cảm giác tê dại khiến anh choáng váng mê man, chỉ có thể ngửi được mùi rượu nhè nhẹ trong miệng Loan Diệu. Loan Diệu lấy tay đè lại cổ anh, khiến anh thậm chí có chút nghẹt thở, buộc phải gấp rút thở dốc, cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi của Loan Diệu mạnh mẽ quét qua ngạc trên khiến anh run lên.

Qua rất lâu Loan Diệu mới buông anh ra. Tịch Nguyên há miệng thở hổn hển, lấy mu bàn tay quẹt môi dưới. Anh nhìn thấy hai tay Loan Diệu nắm lấy vạt áo Hoodies, giơ tay cởϊ áσ, bả vai dày rộng cùng cơ ngực cường tráng lộ ra.

Tịch Nguyên giống như là không dám nhìn, quay mặt sang chỗ khác. Loan Diệu bóp mặt anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tránh cái gì." Tịch Nguyên hô hấp rất nặng nề, hơi thở không ngừng phả vào lòng bàn tay Loan Diệu, ấm áp lại ẩm ướt. Ánh mắt của Loan Diệu vô cùng ác liệt, cúi đầu xuống lần nữa hôn anh, lần này từ môi xuống cằm rồi đến xương quai xanh, giống như mãnh thú nghiêng đầu cắn lên cần cổ yếu ớt.

Loan Diệu nhìn thấy Tịch Nguyên ngẩng đầu, trên cổ là dấu răng rõ ràng. Ánh mắt anh vẫn nhìn về Loan Diệu, trong con ngươi ngậm nước, nhìn qua giống như bị bắt nạt mà khóc lên.

Loan Diệu nhìn anh chòng chọc, quần cũng cởi ra, ném xuống đất. Hắn kéo tay Tịch Nguyên, để lên trên qυầи ɭóŧ của mình, khàn giọng nói: "Cởi giúp em."

Loan Diệu đã bán cương, qυầи ɭóŧ cũng lồi ra hình dáng. Đuôi mắt Tịch Nguyên đỏ ửng, mím môi giúp hắn cởϊ qυầи lót, ngón tay vẫn luôn khẽ run. Kéo xuống mép qυầи ɭóŧ, tính khí của Loan Diệu lập tức bắn ra, dựng thẳng lên, nhìn qua có vẻ đang sung huyết. Loan Diệu duỗi tay ra, vuốt tóc mái trên trán anh, cúi đầu xuống dán lên môi anh, hỏi: "Chuẩn bị đồ chưa?"

Tịch Nguyên run rẩy lông mi: "Mặt sau... anh làm qua rồi."

Loan Diệu nhíu mày. Hắn đặt tay xuống sờ người dưới của Tịch Nguyên, Tịch Nguyên không chịu nổi mà nhắm hai mắt lại. Trong mông quả thật đã trở nên dinh dính nhớp nháp, giống như dùng rất nhiều gel bôi trơn, vừa lạnh vừa ướt. Ánh mắt Loan Diệu trở nên âm trầm: "Làm lúc nào?"

Tịch Nguyên hít sâu một hơi: "Lúc em đi tắm."

Loan Diệu nhìn mặt anh thật kỹ, lại đột ngột vươn tay kéo chân Tịch Nguyên ra. Hắn dùng hai cánh tay vòng qua đầu gối Tịch Nguyên, thời điểm đè xuống, Tịch Nguyên gần như bị tách ra làm đôi, hạ thân hoàn toàn mở rộng. Tịch Nguyên có thể cảm giác được dương cụ của Loan Diệu đang ma sát trên đùi mình, rất nóng, thịt non bên trong bắp đùi bị cọ đến phát đau, lại cho khiến anh có ảo giác bị thiêu đốt.

Loan Diệu hôn dái tai anh một cái, dán vào vành tai anh hỏi: "Bao đâu?"

Tịch Nguyên ôm lấy bả vai hắn, thấp giọng nói: "Anh không mua."

Loan Diệu ngồi dậy, vươn tay tìm trong ngăn tủ đầu giường. Đầu giường của khách sạn sẽ không thiếu thứ này, hắn mới kéo tầng thứ nhất đã nhìn thấy ở bên trong có Durex, Loan Diệu bóc một hộp, cắn vỏ bao, cúi đầu lấy ra bαo ƈαo sυ bên trong.

Tịch Nguyên đột nhiên đưa tay ra, dùng sức bắt lấy tay hắn. Anh dùng lực rất lớn, bọc giấy trong tay Loan Diệu cũng sắp bị anh bóp đến biến dạng. Loan Diệu cúi đầu nhìn anh, không biết có phải do ánh đèn lạnh lẽo trên đầu giường hay không, mà sắc mặt của Tịch Nguyên có chút tái nhợt.

Loan Diệu hỏi: "Sao thế?"

Tịch Nguyên há miệng, chậm rãi nói: "Có thể không dùng bao không."

Loan Diệu lẳng lặng nhìn anh, giống như đang chờ anh giải thích.

Tịch Nguyên cố gắng nâng người lên, tựa mặt vào bả vai Loan Diệu. Anh nhắm mắt lại dùng gò má cọ cọ Loan Diệu, đôi môi mềm mại lướt qua bả vai, giống như lưu lại chuỗi hôn. Anh ôm lấy Loan Diệu, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn có ngăn cách với em..." Lại lập tức nói tiếp, "Anh chưa từng lên giường với người khác, rất sạch sẽ, sẽ không có chuyện gì."

Loan Diệu không lên tiếng, quay đầu hôn lên mặt anh, ném bao xuống đất, nói: "Được, vậy thì không dùng."

Loan Diệu lần nữa đè anh xuống giường, hắn cũng không có trực tiếp cắm vào, vẫn luôn ma sát ở cửa động. Tịch Nguyên vừa mong chờ vừa cảm thấy sợ hãi, Loan Diệu ở trên giường cùng Loan Diệu mà anh tiếp xúc trước đó rất không giống nhau, cường thế hơn, bá đạo hơn, cũng cuồng dã hơn, thô lỗ hơn. Loan Diệu phủ lên ngực anh, hôn lên xương quai xanh của anh, liếm đầṳ ѵú anh, ở trên bụng nhỏ phẳng lì của anh mà mút ra dấu vết xanh tím, lại cắn vào bắp đùi của anh một cái. Tịch Nguyên da trắng, chạm vào nơi nào cũng để lại vết tích không nặng không nhẹ, thậm chí còn giống như bị người ta ngược đãi mà tạo thành.

Tịch Nguyên cũng đã cứng rồi. Kích thước của anh nhỏ hơn Loan Diệu không ít, màu sắc cũng nhạt hơn, nhìn rất xinh xắn, không quá dữ tợn. Loan Diệu vươn tay ra vuốt mấy cái, nâng mí mắt hỏi anh: "Muốn bắn sao?"

Tịch Nguyên bình thường đã ít tự mình an ủi, càng không chịu nổi kɦoáı ƈảʍ Loan Diệu giúp anh. Loan Diệu chỉ mới đụng mấy cái, Tịch Nguyên đã không nhịn được, còn chưa kịp trả lời đã bắn ra rồi.

Loan Diệu không nghĩ tới anh lại bắn nhanh như vậy, thu tay không kịp, tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính ra tay. Tịch Nguyên mặt đỏ tới mang tai, sợ hãi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Loan Diệu mỉm cười, dùng thứ trên tay xoa lên mông anh, thuận thế đè lại lưng anh, kéo dựa vào người mình. Lúc này Loan Diệu đã hoàn toàn cứng lên, chiều dài so với lúc vừa rồi còn kinh người hơn, nổi lên gân xanh, cứng rắn đến đáng sợ.

Hắn bắt lấy cổ chân của Tịch Nguyên, một tay nâng lấy tính khí của chính mình, đâm nhẹ vài lần vào hậu huyệt, nặng nề nói: "Em muốn đi vào."

Tịch Nguyên run rẩy, nhưng rất ngoan ngoãn mở chân ra, phối hợp hắn cắm vào.

Loan Diệu từng chút từng chút đẩy vào, mang theo không ít gel bôi trơn trên miệng huyệt. Cảm giác xa lạ khi bị nhét đầy cùng căng chặt từ hạ thể xông lên, Tịch Nguyên theo bản năng muốn tránh về phía sau, lại bị Loan Diệu bóp lấy eo, lạnh lùng nói: "Đừng cử động."

Tịch Nguyên lập tức không dám nhúc nhích.

Loan Diệu mới đẩy vào một nửa, Tịch Nguyên đã có chút không chịu nổi. Anh cảm thấy chóp đỉnh của Loan Diệu đã đâm vào chỗ sâu nhất, hậu huyệt đau âm ỉ. Tịch Nguyên vòng lấy cổ Loan Diệu, có chút kinh hoảng thất thố gọi tên hắn: "Loan Diệu."

Loan Diệu cúi đầu hôn anh, hôn rất dịu dàng, hạ thân lại không cho phép cự tuyệt mà tiếp tục đẩy vào.

Khoảnh khắc dương cụ của Loan Diệu hoàn toàn cắm vào, Tịch Nguyên ngửa về sau thất thanh kêu một tiếng, âm cuối run lên. Gel bôi trơn lạnh như băng cùng tính khí nóng bỏng lắp đầy đường ruột của Tịch Nguyên, anh cùng Loan Diệu kín kẽ kết hợp với nhau, cảm giác thỏa mãn về tinh thần khiến anh quên đi đau đớn về thể xác, anh đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Loan Diệu hôn lên mặt anh, khẽ hỏi: "Sao lại khóc."

Tịch Nguyên có chút ngơ ngác, anh không biết mình đang khóc.

Loan Diệu hôn đi những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh, ngậm lấy môi anh, dừng lại trong cơ thể anh một lát. Tịch Nguyên nâng lấy mặt hắn, lại kêu tên hắn: "Loan Diệu."

Loan Diệu "Ơi" một tiếng, nói: "Em ở đây."



Tịch Nguyên không đáp lại, chỉ chôn mặt vào ngực hắn.

Loan Diệu xoa tóc anh, động tác rất nhẹ nhàng. Nhưng rất nhanh, Loan Diệu đã bắt đầu luật động trong cơ thể anh, ưỡn thẳng nửa người dưới, rút ra cắm vào rất có quy luật, không ngừng va chạm vào cơ thể Tịch Nguyên. Tịch Nguyên hơi hơi lay động, vừa mới bắt đầu anh còn có thể đáp lại nụ hôn của Loan Diệu, mà chỉ một lát sau, động tác của Loan Diệu càng ngày càng mãnh liệt, dùng sức mở ra thân thể anh, vừa nhanh vừa sâu, mỗi một lần đều gần như đỉnh vào nội tạng.

Tịch Nguyên ngay cả bả vai hắn cũng không ôm lấy được, toàn thân đều hóa thành nước, cánh tay vô lực rũ xuống, bắt lấy drap giường. Loan Diệu vừa thao anh vừa phủ lên tay anh, mười ngón tay cùng anh giao hòa.

Khăn trải giường của khách sạn thực tế có chút thô ráp, sau lưng Tịch Nguyên bị ma sát lặp đi lặp lại, cơ hồ có chút đau. Anh bị Loan Diệu đỉnh vào sắp đụng tới đầu giường, lại bị Loan Diệu bắt lấy mắt cá chân kéo về, một lần lại một lần thao vào. Trên trán Loan Diệu đã có một tầng mồ hôi mịn, lúc rơi xuống sẽ đậu lên ngực Tịch Nguyên, để lại vệt nước mơ hồ. Hai người đều ra mồ hôi, nhưng vẫn rất ôm chặt lấy nhau, Tịch Nguyên nghe thấy hơi thở nặng nề lại dồn dập của Loan Diệu, giống như tiếng tim đập hiện tại của anh.

Loan Diệu lật anh lại, từ phía sau áp tới. Tịch Nguyên quỳ ở trên giường, lưng dán vào ngực Loan Diệu, mông thịt bởi vì va chạm mà phát ra tiếng vang thể xác giao hòa đầy tình sắc. Tịch Nguyên cúi đầu, ngậm chặt miệng, mà trong cổ họng vẫn mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Dáng người của Tịch Nguyên nhỏ hơn Loan Diệu rất nhiều, thời điểm Loan Diệu dùng cánh tay bền chắc có lực ôm lấy hoàn toàn chế trụ được cơ thể anh, tay niết cằm anh, cưỡng bách anh há miệng. Loan Diệu đặt cằm Tịch Nguyên lên bả vai mình, thấp giọng ra lệnh: "Kêu ra."

Tiếng rêи ɾỉ lập tức không ngừng vang lên, Tịch Nguyên nức nở, không biết là đau khổ hay là vui sướng.

Trong lắc lư anh nhìn thấy cánh tay Loan Diệu đang chống xuống giường, màu da của hắn thẫm hơn Tịch Nguyên, bởi vì dùng sức, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh, đường cong trên bắp thịt cánh tay căng chặt, theo động tác mà lộ ra đường vân. Làm được một nửa, Loan Diệu lại thu tay về, bật người dậy, hai tay nắm lấy vòng eo nhỏ gầy của anh, gia tăng tốc độ thao. Loan Diệu đụng một lần, bờ mông căng tròn mịn màng kia lại rung lên một lần, Tịch Nguyên từ hông đến chân đều sắp mất đi cảm giác, anh nhìn chằm chằm nếp nhăn trên drap giường, thở hổn hển từng ngụm, giọng cũng đã khàn đặc.

Loan Diệu vẫn chưa có ý định bắn, một lát sau lại đổi tư thế, từ chính diện thao anh. Tịch Nguyên cảm giác ƈôи ŧɦịŧ đang trong cơ thể mình hình như lại lớn hơn, anh luống cuống nhìn Loan Diệu, gần như khẩn cầu mà nhỏ giọng nói: "Quá sâu..."

Loan Diệu lập tức dừng lại. Động tác trở nên chậm rãi, chầm chậm trừu động trong cơ thể anh, hắn sờ tay lên bụng Tịch Nguyên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Có thể sờ được này."

Tịch Nguyên bị hắn bắt lấy tay đặt lên bụng, lòng bàn tay dán vào bụng dưới, bị tay Loan Diệu dùng sức đè lên, đồng thời chậm rãi cắm rút trong hậu huyệt của anh. Tịch Nguyên quả thật mơ hồ cảm thấy thời điểm tính khí của Loan Diệu đỉnh vào nơi sâu nhất, bụng nhỏ có một chỗ hơi nhô lên, anh cảm thấy rất sợ hãi.

Loan Diệu cảm nhận được tay anh đang run, vì vậy cầm lên hôn ngón tay anh. Bởi vì động tác chậm lại, mỗi một lần ra vào cũng mang tới va chạm rõ ràng hơn, Tịch Nguyên cảm giác vách thịt không tự chủ mà bám vào dương cụ, hậu huyệt cũng bởi vì thích ứng đã hoàn toàn mở ra, bao bọc lấy tính khí, thậm chí khi qυყ đầυ rút ra còn cắn chặt nó.

Tịch Nguyên chịu không nổi cảm giác dằn vặt do tỉnh táo mang tới, chỉ khiến anh càng thêm xấu hổ. Anh nâng lên hai chân, câu lấy hông Loan Diệu, không nhịn được nói: "Không muốn như vậy."

Loan Diệu xoa mặt anh, mặt không cảm xúc hỏi: "Như vậy là như nào?"

Trong mắt của Tịch Nguyên viết đầy hai chữ cầu xin: "Không muốn chậm như vậy."

Loan Diệu bật cười. Hắn rút ra hạ thân, trên bộ phận cương cứng tất cả đều là gel bôi trơn, ướt nhẹp sền sệt. Loan Diệu quẹt lên bụng anh vài cái, làm bụng của Tịch Nguyên cũng bị dơ, tản mùi tanh nhàn nhạt. Hắn cúi đầu xuống, dùng tần suất khi thao mà đâm vào rốn Tịch Nguyên mấy lần, đồng thời hôn lên môi Tịch Nguyên.

Tịch Nguyên nghe Loan Diệu thấp giọng nói: "Nhanh cũng không được, chậm cũng không được. Tịch Nguyên, anh thật khó hầu hạ nha."

Tịch Nguyên bị hắn mắng, trên mặt nóng hừng hực, anh lóng ngóng giải thích: "Không phải..." Nói đến một nửa lại cảm thấy không có gì để giải thích, Loan Diệu vốn là nói sự thật, chỉ đành ngậm chặt miệng, khép nép xin lỗi, "Thật xin lỗi."

Loan Diệu thản nhiên "Ừm" một tiếng, lại hỏi anh: "Thế cuối cùng là muốn nhanh hay chậm, muốn sâu hay nông?"

Tịch Nguyên xấu hổ đến mức ngón chân cũng chuyển sang màu đỏ, anh ôm lấy vai Loan Diệu, khẩn trương nói: "Muốn, muốn nhanh."

Loan Diệu "À" một tiếng, hỏi lại lần nữa: "Muốn nhanh. Vậy muốn sâu hay nông?"

Tịch Nguyên không chịu nổi hắn tra hỏi như vậy, cầu xin tha thứ: "Loan Diệu..."

Loan Diệu vuốt ve vết sẹo trên trán anh, không buông tha: "Hỏi anh đấy."

Tịch Nguyên chỉ đành thấp giọng đáp: "Muốn sâu."

Loan Diệu mỉm cười, ở bên tai anh nói: "Em biết rồi". Hắn dịu dàng hôn lên cằm anh, sau đó ưỡn thẳng người, dùng sức đè lên đầu gối anh, tách chân anh sang hai bên, mở ra cơ thể Tịch Nguyên đến mức độ lớn nhất, sau đó, mạnh mẽ đẩy tính khí vào trong.

Tịch Nguyên gần như mất khống chế mà "A" một tiếng, Loan Diệu lấp kín miệng anh, lại nhìn thấy Tịch Nguyên không khắc chế nổi mà rơi nước mắt.

Loan Diệu vừa nhanh vừa hung dữ mà thao vào trong, mỗi một lần tựa như càng dùng sức, càng tàn bạo hơn lần trước. Nước mắt của Tịch Nguyên đã thấm ướt vỏ gối, Loan Diệu dùng ngón tay giúp anh lau sạch nước mắt, nhưng hạ thân lại càng thô bạo đụng vào. Hắn thao lộng khiến túi trứng cũng vỗ vào nơi tư mật của Tịch Nguyên, thậm chí còn muốn chen vào trong hậu huyệt. Giác quan của Tịch Nguyên rơi vào trạng thái giao thoa giữa chết lặng cùng phóng đại, có lúc anh giống như là cái gì cũng không nghe được, giống như một bộ phim không lời triền miên kéo dài, anh chỉ biết chăm chú ngắm nhìn gương mặt anh tuấn mang theo du͙ƈ vọиɠ của Loan Diệu, nhìn hắn đè lên người mình mà thao, cơ bắp cường tráng xinh đẹp theo động tác mà căng chặt nhô lên; nhưng có lúc lại giống như bất kỳ động tĩnh nào cũng được vô hạn phóng đại, anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của chính mình, nghe thấy tiếng thở dốc của Loan Diệu, nghe thấy tiếng va chạm khi thao làm, lại nghe thấy tiếng nước đầy tình sắc trong hậu huyệt. Anh ngửi được mùi hương trên cơ thể Loan Diệu hòa lẫn với mùi sữa tắm thảo mộc của khách sạn, mùi hormone khi mồ hôi tỏa ra, cả mùi tanh của tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Tịch Nguyên thậm chí còn cảm thấy chính mình có thể sẽ đột ngột chết đi trong trận hoan ái này mất, anh chưa bao giờ vận động kịch liệt như vậy, trái tim đã thoát khỏi nhịp đập bình thường, hoàn toàn buộc lên người Loan Diệu, nhìn hắn nhiều hơn một cái, bị hắn hôn nhiều hơn một chút, trái tim lại đập nhiều hơn một nhịp. Tịch Nguyên si mê ôm chặt lấy hắn, nước mắt khiến tầm mắt anh mơ hồ, ngay cả hơi thở cũng rối loạn, chỉ biết gọi từng tiếng từng tiếng "Loan Diệu".

Loan Diệu đã thao Tịch Nguyên sắp một tiếng rồi, lúc này lại kéo anh lên, để anh ngồi lên người mình. Tư thế này khiến bọn họ càng chặt chẽ kết hợp chung một chỗ, hai chân Tịch Nguyên vòng lấy eo Loan Diệu, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn. Loan Diệu vuốt ve lưng anh, ngón tay từng đoạn từng đoạn sờ xuống xương cụt, cuối cùng đụng vào vị trí kết hợp của hai người. Loan Diệu ngậm vào đầu nhũ của anh, đột ngột thở gấp, sau đó đột nhiên nói: "Em muốn bắn."

Hắn giống như là chuẩn bị từ trong cơ thể Tịch Nguyên lui ra ngoài, nhưng lại bị Tịch Nguyên ôm lấy: "Bắn vào bên trong."

Loan Diệu cắn đầṳ ѵú anh, hàm răng sắc nhọn cơ hồ muốn cắn rách da thịt, ngay sau đó bắn vào cơ thể anh. Tịch Nguyên cảm giác được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Loan Diệu bắn vào nơi sâu nhất trên cơ thể mình, lành lạnh rót vào cơ thể anh.

Hai người ôm lấy nhau, trong một khoảng thời gian rất dài cũng không ai nói chuyện, chỉ có tay chân quấn quít, hơi thở dồn dập, vuốt ve lấy nhau, sau đó lại tiếp tục hôn môi. Thời điểm Loan Diệu buông Tịch Nguyên ra, nhìn thấy khóe mắt anh còn vương lệ, dịu dàng hỏi: "Đau không?"

Tịch Nguyên lắc đầu, ngắm nhìn hắn chăm chú, giống như là muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn vào linh hồn. Loan Diệu ngẩng đầu, mặc cho anh nhìn, hai tay ôm eo anh. Ngón tay Tịch Nguyên mơn trớn tóc hắn, lại vuốt lông mày, đôi mắt, đầu ngón tay trượt qua sống mũi, Loan Diệu nhắm hai mắt lại, anh lại tiếp tục vuốt từ môi cho tới cằm, cuối cùng hai tay nâng lấy mặt Loan Diệu, hôn một cái thật khẽ lên môi hắn.

Tịch Nguyên nói: "Cảm ơn."

Loan Diệu mở mắt.

Tịch Nguyên lại nói một lần: "Cảm ơn."

Loan Diệu nhìn thấy mắt anh ngân ngấn nước. Hắn từ trong cơ thể Tịch Nguyên rút ra ngoài, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trộn lẫn với gel bôi trơn từ trong mông chảy ra, khe mông lẫn bắp đùi của Tịch Nguyên đều ướt đẫm. Loan Diệu nâng mông anh lên ôm lấy anh, giọng nói ôn hòa: "Đi tắm thôi."

Tịch Nguyên quá mệt mỏi, lúc tắm đã ở mệt rã rời. Loan Diệu giúp anh rửa sạch mặt sau, lại bọc vào khăn tắm, bế anh lên giường. Tịch Nguyên đã nửa mê nửa tỉnh, Loan Diệu đắp chăn cho anh, đứng dậy muốn đi vào phòng tắm. Tịch Nguyên bất ngờ duỗi tay bắt lấy Loan Diệu, mở mắt ra hốt hoảng hỏi: "Em đi đâu thế?"

Loan Diệu lại ngồi xuống mép giường, cách chăn ôm lấy anh, cúi đầu hôn anh: "Em đi tắm."

Tịch Nguyên đỏ lên hốc mắt: "Còn chưa tới mười hai giờ, em đừng đi mà."

Loan Diệu mỉm cười, thấp giọng dỗ dành: "Em không đi."

Tịch Nguyên giống như an tâm, nhắm hai mắt lại, rất nhanh hô hấp đã trở nên lâu dài có quy luật. Loan Diệu ngắm anh một lúc, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kỳ Hạn Ba Tháng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook