Chương 4
Dương Chi
27/06/2023
Lý Hi Vy trên tay cầm sách vào thư viện để trả, trên đường lại đụng trúng Ngọc Lâm. Cô ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng khó chịu không thôi.
Từ khi bị bắt nạt tới bây giờ, Lý Hi Vy chưa từng nghĩ đến việc trả thù. Bởi vì cô nghĩ, trả thù làm gì, sự việc cũng là của quá khứ. Ai có mà ngờ bây giờ lên cấp 3 lại gặp lại.
"Lý Hi Vy, 12/1 lâu rồi không gặp." Vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng đó, nét mặt kiêu căng bao năm vẫn không đổi.
Cô không trả lời, bước qua hướng khác mà đi tiếp. Ngọc Lâm gọi cô lại, nói rằng "Cô không muốn biết vì sao Trầm Uyên lại đánh nhau à?"
Ngọc Lâm này lại nhẫn nhịn, không tức giận vì Lý Hi Vy lơ cô ta.
"Không." Lý Hi Vy không muốn vòng vo, nói xong cô đi thẳng.
"Có liên quan đến cô!" Ngọc Lâm hét lên.
"Liên quan đến tôi?" Lý Hi Vy dừng bước, hỏi lại.
"Phải, do tôi khiêu khích cậu ta, nói xấu cô. Nhìn cũng biết tên Trầm Uyên đó có ý gì."
"..." có ý gì?
Lý Hi Vy không trả lời, vẫn như cũ đi thẳng vào phòng thư viện, mặc cho Ngọc Lâm la hét ở chỗ đó, khuôn mặt đỏ bừng vì tức.
Trước khi bước vào cửa thư viện, Lý Hi Vy còn nghe Ngọc Lâm nói một câu "Trầm Uyên, anh ta rõ ràng thích cô!"
- -------
"Anh ơi!!" Hi Vy dùng giọng non nớt gọi một tiếng anh ơi, mà cậu trai này mặt không nhìn một cái, cứ ôm sách.
"Mẹ bảo em qua đây tìm anh chơi.." Nói xong, Hi Vy lén nhìn Trầm Uyên một cái rồi quay sang chỗ khác.
"Anh ơi..." Thấy Lý Hi Vy có phần ngập ngừng, lúc này cậu mới mở miệng "Chuyện gì?"
Mặt Hi Vy vui vẻ trở lại, hớn hở ngước mặt lên nhìn, nói "Chơi với em đi! Hôm bữa em mới tìm được một nơi vui lắm!"
Trầm Uyên nhìn nhìn cô bé khoảng chừng 7, 8 tuổi trước mắt này, cười nhẹ, bàn tay không tự chủ được xoa đầu cô bé ấy.
Khi ấy Lý Hi Vy vẫn còn nhỏ, Trầm Uyên và cô là hàng xóm. Vì chui lỗ chó mới vào được nếu không với một thiếu gia như anh, cô quen thế nào?
Lý Hi Vy không tự chủ được mà cười.
Trầm Uyên lớn hơn cô 2 tuổi, bây giờ vì ở lại lớp nên học cùng. Nhớ lại năm đó, anh rõ ràng rất ôn nhu, lại dịu dàng, Lý Hi Vy khi nhỏ cũng rất thích anh. Ngày ngày làm cái đuôi nhỏ đeo bám bên người Trầm Uyên.
Mà bây giờ không hiểu vì lý do gì, Trầm Uyên lại biến thành như thế, trở thành một người ăn chơi, trở thành kiểu người mà khi còn nhỏ anh rất ghét.
Khi lên cấp 2, Lý Hi Vy chuyển nhà. Vì bị phát hiện đột nhập vào nhà của cậu thiếu gia này, không bị phạt là may lắm rồi.
Trầm Uyên với Hi Vy thân với nhau khi còn nhỏ, anh đương nhiên biết chuyện cô bị nắt nạt.
Không biết tại sao, bây giờ gặp lại, hai người trở nên xa cách như thế..
Và Lý Hi Vy cũng không rõ anh thích cô từ khi nào. Thích? Cô không tin Trầm Uyên sẽ thích cô, một thiếu gia và một con gái của gia đình tầm thường, có gì đáng chứ? Chỉ vì cái tính cách ôn nhu dịu dàng lúc trước của anh, Hi Vy mới khó phân biệt như vậy.
Cứ như thế, Lý Hi Vy ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ trong thư viện, nhìn hoàng hôn, rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Từ khi bị bắt nạt tới bây giờ, Lý Hi Vy chưa từng nghĩ đến việc trả thù. Bởi vì cô nghĩ, trả thù làm gì, sự việc cũng là của quá khứ. Ai có mà ngờ bây giờ lên cấp 3 lại gặp lại.
"Lý Hi Vy, 12/1 lâu rồi không gặp." Vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng đó, nét mặt kiêu căng bao năm vẫn không đổi.
Cô không trả lời, bước qua hướng khác mà đi tiếp. Ngọc Lâm gọi cô lại, nói rằng "Cô không muốn biết vì sao Trầm Uyên lại đánh nhau à?"
Ngọc Lâm này lại nhẫn nhịn, không tức giận vì Lý Hi Vy lơ cô ta.
"Không." Lý Hi Vy không muốn vòng vo, nói xong cô đi thẳng.
"Có liên quan đến cô!" Ngọc Lâm hét lên.
"Liên quan đến tôi?" Lý Hi Vy dừng bước, hỏi lại.
"Phải, do tôi khiêu khích cậu ta, nói xấu cô. Nhìn cũng biết tên Trầm Uyên đó có ý gì."
"..." có ý gì?
Lý Hi Vy không trả lời, vẫn như cũ đi thẳng vào phòng thư viện, mặc cho Ngọc Lâm la hét ở chỗ đó, khuôn mặt đỏ bừng vì tức.
Trước khi bước vào cửa thư viện, Lý Hi Vy còn nghe Ngọc Lâm nói một câu "Trầm Uyên, anh ta rõ ràng thích cô!"
- -------
"Anh ơi!!" Hi Vy dùng giọng non nớt gọi một tiếng anh ơi, mà cậu trai này mặt không nhìn một cái, cứ ôm sách.
"Mẹ bảo em qua đây tìm anh chơi.." Nói xong, Hi Vy lén nhìn Trầm Uyên một cái rồi quay sang chỗ khác.
"Anh ơi..." Thấy Lý Hi Vy có phần ngập ngừng, lúc này cậu mới mở miệng "Chuyện gì?"
Mặt Hi Vy vui vẻ trở lại, hớn hở ngước mặt lên nhìn, nói "Chơi với em đi! Hôm bữa em mới tìm được một nơi vui lắm!"
Trầm Uyên nhìn nhìn cô bé khoảng chừng 7, 8 tuổi trước mắt này, cười nhẹ, bàn tay không tự chủ được xoa đầu cô bé ấy.
Khi ấy Lý Hi Vy vẫn còn nhỏ, Trầm Uyên và cô là hàng xóm. Vì chui lỗ chó mới vào được nếu không với một thiếu gia như anh, cô quen thế nào?
Lý Hi Vy không tự chủ được mà cười.
Trầm Uyên lớn hơn cô 2 tuổi, bây giờ vì ở lại lớp nên học cùng. Nhớ lại năm đó, anh rõ ràng rất ôn nhu, lại dịu dàng, Lý Hi Vy khi nhỏ cũng rất thích anh. Ngày ngày làm cái đuôi nhỏ đeo bám bên người Trầm Uyên.
Mà bây giờ không hiểu vì lý do gì, Trầm Uyên lại biến thành như thế, trở thành một người ăn chơi, trở thành kiểu người mà khi còn nhỏ anh rất ghét.
Khi lên cấp 2, Lý Hi Vy chuyển nhà. Vì bị phát hiện đột nhập vào nhà của cậu thiếu gia này, không bị phạt là may lắm rồi.
Trầm Uyên với Hi Vy thân với nhau khi còn nhỏ, anh đương nhiên biết chuyện cô bị nắt nạt.
Không biết tại sao, bây giờ gặp lại, hai người trở nên xa cách như thế..
Và Lý Hi Vy cũng không rõ anh thích cô từ khi nào. Thích? Cô không tin Trầm Uyên sẽ thích cô, một thiếu gia và một con gái của gia đình tầm thường, có gì đáng chứ? Chỉ vì cái tính cách ôn nhu dịu dàng lúc trước của anh, Hi Vy mới khó phân biệt như vậy.
Cứ như thế, Lý Hi Vy ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ trong thư viện, nhìn hoàng hôn, rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.