Chương 271
Nguyệt Hạ Tang
25/09/2020
"Oa! Ngày đầu tiên đã kích thích như thế sao?! A Uyên A Uyên, người đó sau lại thế nào? Còn người kia tại sao muốn ám sát hắn a? Hắn ta sau lại thế nào ni?"
Ngày đầu tiên tan tầm, hai người giao lưu tâm đắc thể hội của mình, Thâm Bạch... Thâm Bạch bên này tự nhiên là không có gì để nói, nên nghe được chuyện xảy ra bên Lâm Uyên hắn liền phá lệ kích động, không cầm lòng hỏi thăm tỉ mỉ.
"Người đó cấp cứu lại được, chỉ bất quá cần ở phòng y tế một tháng quan sát tình huống, sau khi trở về cũng không thể ở gian phòng cũ, tổ trưởng sẽ an bài cho hắn phòng khác. Về phần nguyên nhân người kia làm như vậy... Tổ trưởng thẩm qua, nghe nói bởi vì lý niệm phạm tội không phù hợp, đối tượng bất đồng, người kia khinh thường đối tượng hắn hạ thủ đều là nhi đồng, rồi mới xuống tay độc ác với hắn."
Dừng lại một chút, Lâm Uyên nói: "Người kia phạm tội lừa gạt buôn bán trẻ em nên bị giam vào đây, loại hành vi này cho dù ở trong ngục cũng là không được các nhân viên phục hình khác tôn trọng, ngoại trừ bạn cùng phòng, người những phòng khác đã sớm không ưa hắn."
"Mặt khác người kia tuy rằng bị giam cấm, bất quá lúc hắn bị mang đi, các nhân viên phục hình khác còn hoan hô vì hắn."
Nghĩ đến ban ngày mắt thấy tràng cảnh, Lâm Uyên cũng không biết chính mình nên cảm tưởng gì.
Nhưng thật ra Thâm Bạch cảm khái một câu: "Ngục giam cũng có khinh bỉ liên a!
Đại khái... chính là Thâm Bạch nói như thế này đi.
"Cậu bên kia thế nào?" Lúc này đổi Lâm Uyên hỏi Thâm Bạch.
"Còn có thể thế nào? Làm cơm thôi ~ ngày hôm nay em gọt chí ít ba trăm củ khoai tây, tay đều nhanh cứng." May là tay hắn khéo, lúc này mới chỉ là cứng, đổi thành những người khác, sợ là tay đều thiên sang bách khổng rồi. Nói xong, Thâm Bạch còn từ trong bọc sách móc ra một quyển sách nhỏ ——《 La Hâm Đạt ngục giam thường dùng thực đơn 》
"Đặc Lý cho em, muốn em mau chóng học." Thâm Bạch vẻ mặt oán niệm nói.
Lâm Uyên... Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi.
Giờ làm việc mỗi ngày của bọn họ từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều, trung gian có 2 tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, bọn họ có thể chọn ở lại ngục giam, cũng có thể chọn ở bên ngoài, sau khi nhìn hoàn cảnh sống, hai người quyết định ở bên ngoài.
↓
Ký túc xá của cảnh ngục, chính là kiểu gian phòng giống như đúc gian phòng các nhân viên phục hình ngụ~
Từ chỗ bọn họ tới phải gần 2 tiếng, qua lại mất 4 tiếng, tuy rằng thời gian qua lại hơi dài, bất quá vô luận là sáng sớm 6 giờ rời giường hay 5 giờ chiều về đến nhà, đối với cả hai mà nói đều không phải chuyện lớn, nên hai người không có ý kiến.
Bất quá thế nào, bọn họ vẫn lo lắng đến chuyện phương tiện di chuyển.
"Tìm Hạ Y thuê hai đầu kỵ thú lâu dài." Thâm Bạch nói.
Nghĩ như vậy, bọn họ đơn giản dự định trực tiếp đi nhà Hạ Y. Hiện tại hai người vừa vặn ở trên lưng hai đầu kỵ thú, đây là bọn hắn sáng sớm cùng Hạ Y nói xong, phái nhóm kỵ thú tới đón bọn họ, ước định thời gian là 3 giờ 10 phút, bởi ngày đầu tiên đi làm, bọn họ đã tới chậm một tiếng, vốn cho là nhóm kỵ thú tám phần mười sẽ trở về, nào ngờ đợi được bọn họ tới địa điểm hẹn, hai đầu kỵ thú cộng thêm Tiểu Ngân còn đứng ở nơi đó, làm cho Thâm Bạch cảm động muốn chết, lúc đó đã muốn từ trên người tìm chút đồ ăn ngon an ủi ba đầu kỵ thú, kết quả hắn đã quên hôm nay là ngày đi làm, trên người vật gì cũng không mang, cuối cùng vẫn là hắn từ trong túi quần lấy ra nửa củ khoai tây ← hôm nay gọt thì rơi vào.
Ba đầu kỵ thú liền thật vui vẻ chia xẻ thực vật có được ngoài ý muốn này, thấy bọn nó không ngừng liếm đầu lưỡi, nhìn rất hài lòng.
"Ngày mai hỏi Khoa Đặc, lại mang một củ cho mấy đứa ăn." Thâm Bạch nói với bọn nó.
Cứ như vậy một bên nói chuyện phiếm một bên đi đường, trên đường bọn họ còn ngừng một hồi: Bọn họ gặp được gió lốc sa mạc.
Không biết loại gió lốc này đối với sa mạc mà nói thì quy mô thế nào, nhưng dù sao đối với Lâm Uyên và Thâm Bạch vẫn có chút rung động. Chỉ thấy bầu trời mặt đất đều là một mảnh nhợt nhạt, trung gian bị hai đầu gió lốc to gắn liền cùng một chỗ, bọn họ ngay từ đầu còn thưởng thức một hồi, sau đó nhóm kỵ thú bỗng nhiên nằm xuống, thấy Lâm Uyên hai người không phản ứng, Đại Hắc chủ động đem Thâm Bạch áp đến dưới bụng mình, hai người lúc này mới cảnh giác như nhóm kỵ thú nằm xuống, sau đó, bầu trời nổi lên hạt cát.
Một tầng một tầng hạt cát đắp lên bọn họ, cuối cùng vẫn là nhóm kỵ thú đem bọn họ nhấc ra ngoài, chấn động cát vàng trên người rớt xuống, biến mất trên mặt cát đất, khi hai người mở mắt lần nữa, kinh ngạc phát hiện sắc trời đã từ ban ngày biến thành buổi tối, thậm chí sao đều treo đầy bầu trời.
Mà khi bọn hắn hướng phía Đông xa xôi nhìn sang, một màn càng khiến cho bọn họ kinh ngạc xuất hiện ——
Nơi đó, ở một mảnh địa phương đêm tối ngưng tụ, bọn họ mơ hồ thấy được ngọn đèn, ngay từ đầu cho rằng những thứ kia là ánh sao, bất quá rất nhanh xác định đó không phải là sao, ngược lại như là đèn.
Xa xa, cảm giác mơ hồ là một tòa thành thị.
"Này, A Uyên, không phải lỗi giác của em đi?" Thâm Bạch thì thào hỏi Lâm Uyên.
"Tôi cũng nhìn thấy." Lâm Uyên trả lời lãnh tĩnh.
"Nơi đó không phải nơi chúng ta ở chứ?" Thâm Bạch lại hỏi.
"Không, chỗ chúng ta ở hướng ngược lại." Lâm Uyên tiếp tục nói.
"..." Không có nghe nói La Hâm Đạt khu còn có một nơi tụ tập nhân loại náo nhiệt như vậy a? Thâm Bạch tỉ mỉ hồi tưởng địa đồ, một lát vẫn không xác định.
Nhưng mà, ảo giác thành thị phía trước chỉ tồn tại trong mắt bọn họ hơn 10 giây. Rất nhanh, hắc ám quanh thân bọn họ thối lui, sắc trời sáng dần lên, một lần nữa trở về buổi chiều hoang mạc.
Ánh dương quang xán lạn, hạt cát vàng óng ánh, mà hướng Đông bọn họ trước ngóng nhìn ——
Cái gì cũng không có.
***
"Là ảo ảnh ma ~ là dạng thường gặp trong sa mạc a." Nghe được bọn họ tự thuật, Hạ Y sảng lãng cười nói.
Kỵ thú trễ như thế chưa trở về hắn cũng sốt ruột, lúc Thâm Bạch bọn họ cưỡi nhóm kỵ thú trở lại, xa xa ngay cửa nhà đã thấy được thân ảnh Hạ Y lo lắng, giải thích cho hắn nguyên nhân, Thâm Bạch nhân cơ hội đem cảnh tượng buổi chiều thấy hỏi thăm Hạ Y, sau đó chiếm được trả lời như vậy.
"Các ngươi nói cái thành thị kia, ta cũng đã gặp, còn gặp qua hai lần." Nhiệt tình rót trà sữa cho bọn hắn uống, Hạ Y còn cầm hai khối bánh mì loại lớn so với mặt bọn hắn còn to hơn cho bọn hắn ăn: "Đây là Tạp Tát mới mẻ, các ngươi nhân lúc nóng ăn, hiện tại mềm nhất a ~ hơi chậm chút ăn sẽ rất cứng, ta sợ các ngươi mới tới ăn không quen."
Nói lời cảm tạ, Lâm - Thâm hai người tiếp nhận loại thực vật tên Tạp Tát này, Lâm Uyên từ phía trên bẻ một miếng nhỏ ăn, mà Thâm Bạch thì trực tiếp há miệng, ở đầu trên cùng để lại một dấu răng nhỏ chỉnh tề.
"Có phải thấy rất nhiều đèn đúng không, trong đó có một tòa kiến trúc đặc biệt cao, những thứ khác hơi thấp một chút, toàn bộ thành thị xa xa thoạt nhìn có điểm như một ngọn núi?" Hạ Y tiếp tục trọng tâm câu chuyện.
Suy nghĩ một chút, Thâm Bạch gật đầu: "Hình như là như vậy."
"Chính là nó, chúng ta ở đây tuy rằng không phải mỗi người đều thấy qua, bất quá ở lâu, tổng có không ít người gặp qua, tất cả mọi người nói đó là thành thị đại biểu hảo vận, có người nói đã có người đi qua tòa thành thị đó rồi ~ còn ăn được thực vật ngon, uống được rượu ngon nơi đó."
"Nga?" Thâm Bạch nhai Tạp Tát, quai hàm phình to, nhíu mày: "Có thể vào sao?"
"Chỉ có một người nói hắn đi qua, bất quá hôm sau lúc hắn bị phát hiện thì đang trong tình trạng say khướt, đoàn người đều cho rằng hắn uống say hồ đồ. Ta thì chưa đi qua, bất quá ta nghĩ tòa thành thị đó nói là hảo vận ngược lại cũng đúng."
"?"
Sau đó Hạ Y hướng bọn hắn chớp chớp mắt: "Lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành thị kia, ta nhặt được Đại Hắc chúng nó, lần thứ hai sau, lại nhặt được Tiểu Ngân."
"Ai nha ~ cũng không thể nói rõ là ai bị ai nhặt được, lần cùng Đại Hắc chúng nó gặp mặt ta thiếu chút nữa lạc đường trong sa mạc, lúc này mới gặp Đại Hắc. Còn lần đụng tới Tiểu Ngân thì thảm hại hơn, cùng với Đại Hắc, chúng ta bị nhốt trong một cơn lốc sa mạc thật nhiều ngày, cuối cùng là Tiểu Ngân đem chúng ta mang ra ngoài."
"Nga ~ nguyên lai Đại Hắc chúng nó là như thế tới sao? Ta còn muốn hỏi ngươi, nơi nào có thể tìm tới kỵ thú tốt như vậy ni..." Đem một ngụm Tạp Tát cuối cùng nuốt vào bụng, Thâm Bạch gật gật đầu nói.
"Ở đây kỵ thú không ít, bất quá giống Đại Hắc chúng nó thật đúng là chỉ có mấy đầu tụi nó, cái kia, ngươi khích lệ chúng nó ta thật cao hứng a ~ bất quá ta sẽ không đem chúng nó bán cho ngươi nga ~ chúng nó đã là người nhà của ta." Hạ Y nghiêm túc nói.
"Yên tâm a, ta đã sớm nhìn ra, bất quá, ta có thể thuê Đại Hắc chúng nó không?" Lộ ra một ngụm răng trắng, Thâm Bạch ngay sau đó nói tới chuyện trường kỳ thuê kỵ thú với Hạ Y.
Ngày đầu tiên tan tầm, hai người giao lưu tâm đắc thể hội của mình, Thâm Bạch... Thâm Bạch bên này tự nhiên là không có gì để nói, nên nghe được chuyện xảy ra bên Lâm Uyên hắn liền phá lệ kích động, không cầm lòng hỏi thăm tỉ mỉ.
"Người đó cấp cứu lại được, chỉ bất quá cần ở phòng y tế một tháng quan sát tình huống, sau khi trở về cũng không thể ở gian phòng cũ, tổ trưởng sẽ an bài cho hắn phòng khác. Về phần nguyên nhân người kia làm như vậy... Tổ trưởng thẩm qua, nghe nói bởi vì lý niệm phạm tội không phù hợp, đối tượng bất đồng, người kia khinh thường đối tượng hắn hạ thủ đều là nhi đồng, rồi mới xuống tay độc ác với hắn."
Dừng lại một chút, Lâm Uyên nói: "Người kia phạm tội lừa gạt buôn bán trẻ em nên bị giam vào đây, loại hành vi này cho dù ở trong ngục cũng là không được các nhân viên phục hình khác tôn trọng, ngoại trừ bạn cùng phòng, người những phòng khác đã sớm không ưa hắn."
"Mặt khác người kia tuy rằng bị giam cấm, bất quá lúc hắn bị mang đi, các nhân viên phục hình khác còn hoan hô vì hắn."
Nghĩ đến ban ngày mắt thấy tràng cảnh, Lâm Uyên cũng không biết chính mình nên cảm tưởng gì.
Nhưng thật ra Thâm Bạch cảm khái một câu: "Ngục giam cũng có khinh bỉ liên a!
Đại khái... chính là Thâm Bạch nói như thế này đi.
"Cậu bên kia thế nào?" Lúc này đổi Lâm Uyên hỏi Thâm Bạch.
"Còn có thể thế nào? Làm cơm thôi ~ ngày hôm nay em gọt chí ít ba trăm củ khoai tây, tay đều nhanh cứng." May là tay hắn khéo, lúc này mới chỉ là cứng, đổi thành những người khác, sợ là tay đều thiên sang bách khổng rồi. Nói xong, Thâm Bạch còn từ trong bọc sách móc ra một quyển sách nhỏ ——《 La Hâm Đạt ngục giam thường dùng thực đơn 》
"Đặc Lý cho em, muốn em mau chóng học." Thâm Bạch vẻ mặt oán niệm nói.
Lâm Uyên... Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi.
Giờ làm việc mỗi ngày của bọn họ từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều, trung gian có 2 tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, bọn họ có thể chọn ở lại ngục giam, cũng có thể chọn ở bên ngoài, sau khi nhìn hoàn cảnh sống, hai người quyết định ở bên ngoài.
↓
Ký túc xá của cảnh ngục, chính là kiểu gian phòng giống như đúc gian phòng các nhân viên phục hình ngụ~
Từ chỗ bọn họ tới phải gần 2 tiếng, qua lại mất 4 tiếng, tuy rằng thời gian qua lại hơi dài, bất quá vô luận là sáng sớm 6 giờ rời giường hay 5 giờ chiều về đến nhà, đối với cả hai mà nói đều không phải chuyện lớn, nên hai người không có ý kiến.
Bất quá thế nào, bọn họ vẫn lo lắng đến chuyện phương tiện di chuyển.
"Tìm Hạ Y thuê hai đầu kỵ thú lâu dài." Thâm Bạch nói.
Nghĩ như vậy, bọn họ đơn giản dự định trực tiếp đi nhà Hạ Y. Hiện tại hai người vừa vặn ở trên lưng hai đầu kỵ thú, đây là bọn hắn sáng sớm cùng Hạ Y nói xong, phái nhóm kỵ thú tới đón bọn họ, ước định thời gian là 3 giờ 10 phút, bởi ngày đầu tiên đi làm, bọn họ đã tới chậm một tiếng, vốn cho là nhóm kỵ thú tám phần mười sẽ trở về, nào ngờ đợi được bọn họ tới địa điểm hẹn, hai đầu kỵ thú cộng thêm Tiểu Ngân còn đứng ở nơi đó, làm cho Thâm Bạch cảm động muốn chết, lúc đó đã muốn từ trên người tìm chút đồ ăn ngon an ủi ba đầu kỵ thú, kết quả hắn đã quên hôm nay là ngày đi làm, trên người vật gì cũng không mang, cuối cùng vẫn là hắn từ trong túi quần lấy ra nửa củ khoai tây ← hôm nay gọt thì rơi vào.
Ba đầu kỵ thú liền thật vui vẻ chia xẻ thực vật có được ngoài ý muốn này, thấy bọn nó không ngừng liếm đầu lưỡi, nhìn rất hài lòng.
"Ngày mai hỏi Khoa Đặc, lại mang một củ cho mấy đứa ăn." Thâm Bạch nói với bọn nó.
Cứ như vậy một bên nói chuyện phiếm một bên đi đường, trên đường bọn họ còn ngừng một hồi: Bọn họ gặp được gió lốc sa mạc.
Không biết loại gió lốc này đối với sa mạc mà nói thì quy mô thế nào, nhưng dù sao đối với Lâm Uyên và Thâm Bạch vẫn có chút rung động. Chỉ thấy bầu trời mặt đất đều là một mảnh nhợt nhạt, trung gian bị hai đầu gió lốc to gắn liền cùng một chỗ, bọn họ ngay từ đầu còn thưởng thức một hồi, sau đó nhóm kỵ thú bỗng nhiên nằm xuống, thấy Lâm Uyên hai người không phản ứng, Đại Hắc chủ động đem Thâm Bạch áp đến dưới bụng mình, hai người lúc này mới cảnh giác như nhóm kỵ thú nằm xuống, sau đó, bầu trời nổi lên hạt cát.
Một tầng một tầng hạt cát đắp lên bọn họ, cuối cùng vẫn là nhóm kỵ thú đem bọn họ nhấc ra ngoài, chấn động cát vàng trên người rớt xuống, biến mất trên mặt cát đất, khi hai người mở mắt lần nữa, kinh ngạc phát hiện sắc trời đã từ ban ngày biến thành buổi tối, thậm chí sao đều treo đầy bầu trời.
Mà khi bọn hắn hướng phía Đông xa xôi nhìn sang, một màn càng khiến cho bọn họ kinh ngạc xuất hiện ——
Nơi đó, ở một mảnh địa phương đêm tối ngưng tụ, bọn họ mơ hồ thấy được ngọn đèn, ngay từ đầu cho rằng những thứ kia là ánh sao, bất quá rất nhanh xác định đó không phải là sao, ngược lại như là đèn.
Xa xa, cảm giác mơ hồ là một tòa thành thị.
"Này, A Uyên, không phải lỗi giác của em đi?" Thâm Bạch thì thào hỏi Lâm Uyên.
"Tôi cũng nhìn thấy." Lâm Uyên trả lời lãnh tĩnh.
"Nơi đó không phải nơi chúng ta ở chứ?" Thâm Bạch lại hỏi.
"Không, chỗ chúng ta ở hướng ngược lại." Lâm Uyên tiếp tục nói.
"..." Không có nghe nói La Hâm Đạt khu còn có một nơi tụ tập nhân loại náo nhiệt như vậy a? Thâm Bạch tỉ mỉ hồi tưởng địa đồ, một lát vẫn không xác định.
Nhưng mà, ảo giác thành thị phía trước chỉ tồn tại trong mắt bọn họ hơn 10 giây. Rất nhanh, hắc ám quanh thân bọn họ thối lui, sắc trời sáng dần lên, một lần nữa trở về buổi chiều hoang mạc.
Ánh dương quang xán lạn, hạt cát vàng óng ánh, mà hướng Đông bọn họ trước ngóng nhìn ——
Cái gì cũng không có.
***
"Là ảo ảnh ma ~ là dạng thường gặp trong sa mạc a." Nghe được bọn họ tự thuật, Hạ Y sảng lãng cười nói.
Kỵ thú trễ như thế chưa trở về hắn cũng sốt ruột, lúc Thâm Bạch bọn họ cưỡi nhóm kỵ thú trở lại, xa xa ngay cửa nhà đã thấy được thân ảnh Hạ Y lo lắng, giải thích cho hắn nguyên nhân, Thâm Bạch nhân cơ hội đem cảnh tượng buổi chiều thấy hỏi thăm Hạ Y, sau đó chiếm được trả lời như vậy.
"Các ngươi nói cái thành thị kia, ta cũng đã gặp, còn gặp qua hai lần." Nhiệt tình rót trà sữa cho bọn hắn uống, Hạ Y còn cầm hai khối bánh mì loại lớn so với mặt bọn hắn còn to hơn cho bọn hắn ăn: "Đây là Tạp Tát mới mẻ, các ngươi nhân lúc nóng ăn, hiện tại mềm nhất a ~ hơi chậm chút ăn sẽ rất cứng, ta sợ các ngươi mới tới ăn không quen."
Nói lời cảm tạ, Lâm - Thâm hai người tiếp nhận loại thực vật tên Tạp Tát này, Lâm Uyên từ phía trên bẻ một miếng nhỏ ăn, mà Thâm Bạch thì trực tiếp há miệng, ở đầu trên cùng để lại một dấu răng nhỏ chỉnh tề.
"Có phải thấy rất nhiều đèn đúng không, trong đó có một tòa kiến trúc đặc biệt cao, những thứ khác hơi thấp một chút, toàn bộ thành thị xa xa thoạt nhìn có điểm như một ngọn núi?" Hạ Y tiếp tục trọng tâm câu chuyện.
Suy nghĩ một chút, Thâm Bạch gật đầu: "Hình như là như vậy."
"Chính là nó, chúng ta ở đây tuy rằng không phải mỗi người đều thấy qua, bất quá ở lâu, tổng có không ít người gặp qua, tất cả mọi người nói đó là thành thị đại biểu hảo vận, có người nói đã có người đi qua tòa thành thị đó rồi ~ còn ăn được thực vật ngon, uống được rượu ngon nơi đó."
"Nga?" Thâm Bạch nhai Tạp Tát, quai hàm phình to, nhíu mày: "Có thể vào sao?"
"Chỉ có một người nói hắn đi qua, bất quá hôm sau lúc hắn bị phát hiện thì đang trong tình trạng say khướt, đoàn người đều cho rằng hắn uống say hồ đồ. Ta thì chưa đi qua, bất quá ta nghĩ tòa thành thị đó nói là hảo vận ngược lại cũng đúng."
"?"
Sau đó Hạ Y hướng bọn hắn chớp chớp mắt: "Lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành thị kia, ta nhặt được Đại Hắc chúng nó, lần thứ hai sau, lại nhặt được Tiểu Ngân."
"Ai nha ~ cũng không thể nói rõ là ai bị ai nhặt được, lần cùng Đại Hắc chúng nó gặp mặt ta thiếu chút nữa lạc đường trong sa mạc, lúc này mới gặp Đại Hắc. Còn lần đụng tới Tiểu Ngân thì thảm hại hơn, cùng với Đại Hắc, chúng ta bị nhốt trong một cơn lốc sa mạc thật nhiều ngày, cuối cùng là Tiểu Ngân đem chúng ta mang ra ngoài."
"Nga ~ nguyên lai Đại Hắc chúng nó là như thế tới sao? Ta còn muốn hỏi ngươi, nơi nào có thể tìm tới kỵ thú tốt như vậy ni..." Đem một ngụm Tạp Tát cuối cùng nuốt vào bụng, Thâm Bạch gật gật đầu nói.
"Ở đây kỵ thú không ít, bất quá giống Đại Hắc chúng nó thật đúng là chỉ có mấy đầu tụi nó, cái kia, ngươi khích lệ chúng nó ta thật cao hứng a ~ bất quá ta sẽ không đem chúng nó bán cho ngươi nga ~ chúng nó đã là người nhà của ta." Hạ Y nghiêm túc nói.
"Yên tâm a, ta đã sớm nhìn ra, bất quá, ta có thể thuê Đại Hắc chúng nó không?" Lộ ra một ngụm răng trắng, Thâm Bạch ngay sau đó nói tới chuyện trường kỳ thuê kỵ thú với Hạ Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.