Chương 33
Nguyệt Hạ Tang
25/09/2020
Tâm tình Thâm Bạch dường như trở nên rất khá.
Từ khi thưởng thức xong "Mèo mun đồ" của Lâm Uyên, biết Phùng Mông sẽ làm khung ảnh cho anh, sau đó treo "Mèo mun đồ" trong phòng ngủ, tâm tình của hắn liền trở nên tốt hẳn.
Sở dĩ dùng từ "Dường như" là bởi vì Diệp Khai vẫn không rõ tâm tình đích thực của Thâm Bạch, cho dù hắn là cố vấn sư nổi tiếng trong giới, nhưng Diệp Khai không phải không thừa nhận, tâm của người thiếu niên trước mắt hắn đoán không ra.
Nụ cười của cậu ta thoạt nhìn không có gì bất đồng với nụ cười sau khi nhìn thấy Lâm Uyên, nhưng mà, hắn lại mơ hồ cảm thấy tâm tình của đối phương bỗng nhiên tốt, đến tột cùng có phải là một loại ảo giác hay không, hắn...đoán không chính xác.
Người càng lúc ít hơn, nhà hàng cũng đã tới lúc bình thường nghỉ ngơi sửa sang lại, nhìn xong bức tranh không bao lâu, bọn họ từ nhà hàng số bốn ly khai.
Phùng Mông phải dạy học, mà Diệp Khai thời gian tương đối tự do, dù sao vẫn là cố vấn sư học viện tâm lý, nên không ai tới hắn cũng tối thích ngồi ở phòng làm việc. Vì vậy, trong khoảng thời gian chờ Phùng Mông tan làm, Diệp Khai bên này đang suy tư làm sao an bài Lâm Uyên, thì Lâm Uyên bên kia đã lên tiếng trước:
"Thâm Bạch sẽ mang tôi đi chung quanh tham quan, cậu cứ đi làm là được rồi."
Nói xong, phất tay một cái, Lâm Uyên xoay người ly khai.
Còn Thâm Bạch tựa như một cái đuôi nhỏ theo đuôi Lâm Uyên, trước khi rời đi còn không quên hướng Diệp Khai phất tay một cái, nụ cười... Có chút nguy hiểm.
Ngực phập phồng, Diệp Khai tiếp tục cảm thấy lo lắng quỷ dị, cứ như vậy trở lại trong phòng làm việc tràn đầy ánh dương quang tiếp tục công tác đúng giờ, bất quá hắn không có lập tức ngồi xuống, mà là tựa bên cửa sổ nhìn xuống dưới một hồi, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể thấy hình dáng Lâm Uyên và thiếu niên rời đi.
Hai người vai sóng vai đi chung một chỗ, ống đựng trong tay Lâm Uyên chẳng biết lúc nào bị Thâm Bạch cầm trên tay, hai người tựa hồ đang nói chuyện với nhau, biên độ động tác Thâm bạch có lúc bỗng nhiên biến lớn, thoạt nhìn là đang cười.
Không phải là nụ cười bình thường khiến người da đầu tê dại khi gặp hắn, mà là sang sảng cười.
Như Phùng Mông gãi đầu một cái, Diệp Khai nhẹ nhõm bước thong thả trở về chỗ ngồi của mình.
Cho tới bây giờ, hắn còn không thể tiếp thu mình cư nhiên cùng "Người kia" ăn chung cơm trưa.
Trên thực tế, cơm trưa còn là "Người kia" hỗ trợ mua ← mặc dù là nhân tiện.
Bọn họ thậm chí còn ở trên bàn cơm nói chuyện với nhau thật vui ← mặc dù là dự thính.
Trải qua một ngày đối với Diệp Khai đã phi thường huyền huyễn, nỗi khiếp sợ đời này của hắn hầu như đều dùng hết trên bữa cơm trưa vừa rồi, thế cho nên đợi được Phùng Mông sắp tan làm, Lâm Uyên đúng giờ cùng Thâm Bạch trở về, nói với hắn Thâm Bạch cũng cùng bọn họ về nhà, buổi tối còn có thể nhảy chung quảng trường, Diệp Khai cảm giác óc của mình đã hôi phi yên diệt.
Khác với Phùng Mông khi biết chuyện liền trước tiên bày tỏ hoan nghênh!
"Quảng trường nhảy kỳ thực tốt vô cùng a! Vận động cường độ vừa phải, luyện tập chú ý sự mềm dẻo, thầy khiêu vũ gần một năm, vốn cơ thắt lưng vì quá mệt nhọc nên sinh đau nhức mà bệnh viện thế nào cũng không chữa khỏi đều khỏi cả ~" Phùng Mông giới thiệu lĩnh hội học tậ của mình.
"Vẫn là Diệp Khai dẫn đầu tham gia đội quảng trường nhảy Đông Vọng kim, sau đó mang theo thầy và Tông Hằng gia nhập, Diệp Khai là đội trưởng tiểu phân đội bảy trong đội một của quảng trường nhảy Đông Vọng kim a!" Phùng Mông vừa nói, vừa xách ra Diệp Khai đang nỗ lực muốn thu nhỏ lại cảm giác tồn tại, vứt xuống trước mặt Thâm Bạch.
Thâm Bạch liền vẻ mặt khát vọng hai tay khoanh nhìn về phía Diệp Khai: "Diệp lão sư, đêm nay liền kính nhờ thầy nga!"
Đem Thâm Bạch vứt cho Diệp Khai để hai người mặt đối mặt đối thoại, Phùng Mông tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với Lâm Uyên, nội dung tự nhiên là quay chung quanh hành trình xế chiều hôm nay của hắn.
"Thâm Bạch mang tớ đi sân vận động." Trong lúc Diệp Khai cả người cứng ngắc, bị ép cùng Thâm Bạch mặt đối mặt, Lâm Uyên đã bắt đầu tán gẫu với Phùng Mông.
"Ha ha! Thâm Bạch rất hiểu cậu a! Biết cậu đối chỗ học tập không có hứng thú, cho nên thẳng thắn dẫn cậu đi sân vận động!" Phùng Mông cũng hiểu biết rất sâu với hắn.
Còn là cái đề tài này giải cứu Diệp Khai.
Có Lâm Uyên, Thâm Bạch hiển nhiên đối hù dọa Diệp Khai một chút hứng thú cũng không có, trêu chọc nhìn hắn một hồi, Lâm Uyên vừa lên tiếng, Thâm Bạch lập tức chật vật xoay người, tiến đến bên người Lâm Uyên Phùng Mông.
↑
Bọn họ hiện tại đang trên tàu điện ngầm, tuy rằng chưa tới giờ cao điểm tan tầm, thế nhưng người trên xe cũng không ít, bốn người bọn họ đứng rất gần.
Vị trí Thâm Bạch đứng không tốt lắm, tuy xung quanh không có tay vịn nhưng đoàn người không dầy đặc đến tình cảnh hắn không nhúc nhích được, Diệp Khai lúc này mới phát hiện Thâm Bạch kỳ thực rất gầy, vóc dáng cao hơn Phùng Mông, nhưng mà càng gầy hơn, lung lay lắc lư, một bộ dáng tùy thời sẽ ngã, thoạt nhìn... Có chút yếu đuối.
Sau đó Diệp Khai liền thấy Lâm Uyên vươn một cánh tay, Thâm Bạch đầu tiên là ngẩn người, sau đó giống như đã hiểu, nhãn tình sáng lên, thiếu niên liền đem móng vuốt nhỏ trắng nõn khoát lên cánh tay Lâm Uyên.
Lâm Uyên cứ như vậy làm một đường tay vịn cho Thâm Bạch.
Diệp Khai đứng bên cạnh dựng thẳng lỗ tai yên lặng nghe bọn họ nói chuyện——
"... A Uyên thật lợi hại a! Chơi bóng rỗ một hồi đã vào mười trái! Mười trái nga!" Đây là thanh âm Thâm Bạch, từ lúc xen vào Phùng - Lâm hai người, giọng hắn chưa từng ngừng lại.
"A Uyên còn biết nhu thuật! Đem lão sư chỉ đạo nhu thuật đều đánh bại!" Thâm Bạch nói vô cùng kích động, giống như người làm được chuyện này là hắn.
"Ha hả ~ A Uyên từ nhỏ vận động vạn năng a ~ chỉ cần là kiểu hạng mục vận động, cậu ấy hầu như vừa nhìn là có thể bắt đầu." Bây giờ người nói chuyện là Phùng Mông.
"Đúng không đúng không! Khó trách, A Uyên lúc đánh cầu lông còn hỏi em quy tắc, kết quả đánh xong hoàn toàn không giống một người không biết gì!"
Không hề nghi ngờ, trong chuyện khích lệ Lâm Uyên, Phùng Mông và Thâm Bạch kết thành đồng minh kiên định.
Hai người một đường nói chuyện thật vui, ngay cả bản thân người bị bọn họ nhất trí khích lệ —— Lâm Uyên bị bỏ qua một bên.
Cuối cùng vẫn là Lâm Uyên chú ý tới Diệp Khai trầm mặc.
Không nói gì, Lâm Uyên lẳng lặng nhìn hắn, Diệp Khai ngay từ đầu bị hắn nhìn cảm giác cổ quái, nhưng ngay sau đó, từ cặp mắt trầm tĩnh kia, Diệp Khai đột nhiên cảm giác được đối phương tựa hồ biết rõ.
Đã biết Thâm Bạch chính là "Người kia", biết mình rất sợ hãi cậu ta, biết cậu ta là học sinh vẽ ra cái loại tranh đáng sợ đó...
Đúng vậy, Lâm Uyên nhìn như trầm mặc, trên thực tế chính là một người tinh tế, sức quan sát cực mạnh, hắn nhất định cái gì đều biết.
Cái gì đều biết, nhưng mà vẫn không sợ hãi chút nào.
Quả nhiên, giống hệt bức tranh của hắn, Lâm Uyên là một người ôn nhu mà cường đại a...
Đắm chìm trong tầm mắt trầm ổn của Lâm Uyên, bất tri bất giác, Diệp Khai cảm giác trong lòng mình bỗng nhiên tuyệt không sợ, thẳng đến ——
Thâm Bạch cũng chú ý tới hai người.
Một cảm giác rợn cả tóc gáy kèm theo cái liếc mắt quen thuộc lại dâng lên trong lòng Diệp Khai, dũng khí trước đó lần nữa biến mất vô tung vô ảnh, Diệp Khai tiếp tục co lại trong góc.
Lâm Uyên đã quay về đối thoại cùng Phùng Mông và Thâm Bạch: "... Là hai người thực sự không am hiểu vận động, Phùng Mông từ nhỏ đến lớn đều chỉ cắm đầu đọc sách, Thâm Bạch đại khái cũng vậy đi? Bất quá không am hiểu vận động, Phùng Mông hiện tại nhảy quảng trường coi như được, cho nên tớ mới nghĩ, có thể Thâm Bạch cũng có thể thử nhìn luyện tập khiêu vũ, đối với người cảm giác cân bằng không tốt mà nói, đây coi như là bước luyện tập khởi đầu..."
Cứ như vậy không có gì đặc biệt nói, bọn họ xuống tàu.
Đại khái vì Lâm Uyên vẫn ở bên cạnh, Diệp Khai tuy rằng trong lòng vẫn khẩn trương, thế nhưng không còn sợ Thâm bạch như trước đó nữa.
Dù sao —— cái nhược điểm không am hiểu vận động của đại ma vương kia đều bị Lâm Uyên đâm thủng, tứ chi không linh động, độ cân bằng kém... Ngạch, đại ma vương có nhược điểm... Tựa hồ không đáng sợ mấy.
Ngực nghĩ như thế, lúc xuống tàu, Diệp Khai thậm chí còn lấy dũng khí cùng Thâm Bạch nói một câu: "Tối hôm nay phải chuyên cần luyện tập a! Có thể đứng bên cạnh Lâm Uyên, ngay trong chúng ta, động tác của cậu ấy là tiêu chuẩn nhất."
Sau đó đường nhìn như thấy thứ gì đó kì quái của Thâm Bạch đảo qua mặt Diệp Khai, chính lúc này, Diệp Khai nghĩ đối phương không còn đáng sợ như ban đầu.
Bốn người cùng đi trên đường nhỏ về nhà, trên con đường này tựa hồ vẫn rất ít người, bất quá hôm nay càng phá lệ ít, một đường đi tới, bọn họ dĩ nhiên một người cũng không gặp. Gió thổi qua, hoa trên cây từ từ bay xuống đỉnh đầu của bọn họ, trong lúc nhất thời, lại có loại lỗi giác "Trên con đường này hoa cây nhiều hơn người".
Đại khái nói chuyện phiếm rất vui vẻ đi, Thâm Bạch giống như rất hưởng thụ hít một hơi thật sâu: "Thơm quá —— "
"Xã khu cũ vốn an tĩnh, ở loại địa phương này, cảm giác rất thư thái a!" Thân thủ tiếp một đóa hoa vào lòng bàn tay, Thâm Bạch tỉ mỉ quan sát đóa hoa nhỏ mộc mạc.
"Hoàn hảo a! Mọi người chọn Đông Vọng kim cư trú, vẫn là chọn xã khu cao lầu bên cạnh hơn, ở chúng ta bên này người vốn rất ít..."Vốn là có nghĩa thầy trò, trải qua một buổi chiều giao lưu, Phùng Mông và Thâm Bạch nói chuyện với nhau quen hơn một chút, Thâm Bạch vừa nói, Phùng Mông lập tức hồi đáp hắn.
"Được rồi." Chợt nhớ tới cái gì, Phùng Mông mở miệng lần nữa: "Phân đội nhỏ chúng ta còn có một đội viên, cũng là bạn cùng phòng ~ tên là Tông Hằng, hắn không thích nói lắm, bất quá là người tốt, một hồi nếu như hắn biểu hiện không quá nhiệt tình, em không nên hiểu lầm a!"
Trời sinh là một người thích quan tâm người khác, Phùng Mông vừa nghĩ tới, liền nhanh trước khi Thâm Bạch và Tông Hằng gặp mặt, giới thiệu tính cách Tông Hằng cho hắn.
"Yên tâm, Phùng lão sư." Thâm Bạch rất sảng khoái đáp ứng, khóe miệng mang theo mỉm cười như có như không, tròng mắt của hắn tinh chuẩn liếc về đống phòng ở màu xanh phía đường cuối.
Nhưng mà, từ lúc về đến bây giờ, Phùng Mông cũng tốt, Lâm Uyên cũng được, Diệp Khai càng không thể nào, bọn họ còn không ai nói cho hắn biết đống phòng ở chính là nơi cư ngụ.
"Em cũng rất chờ mong thấy anh ta ni ~" Góc độ khóe miệng nâng lên càng thêm rõ ràng, Thâm Bạch quay đầu nở nụ cười.
***
Mà cùng lúc đó ——
"Không xong! Mục tiêu 3 cư nhiên thực sự chạy đến nơi đây!"
"Mục tiêu 7 còn ở trong phòng, trời ạ! Tiếp tục như vậy, bọn họ, bọn họ lập tức sẽ gặp a ~~~~ "
An tĩnh, chỉ có thanh âm hoa rơi trong hẻm nhỏ hai bên căn phòng, truyền đến giọng nói lo lắng.
Từ khi thưởng thức xong "Mèo mun đồ" của Lâm Uyên, biết Phùng Mông sẽ làm khung ảnh cho anh, sau đó treo "Mèo mun đồ" trong phòng ngủ, tâm tình của hắn liền trở nên tốt hẳn.
Sở dĩ dùng từ "Dường như" là bởi vì Diệp Khai vẫn không rõ tâm tình đích thực của Thâm Bạch, cho dù hắn là cố vấn sư nổi tiếng trong giới, nhưng Diệp Khai không phải không thừa nhận, tâm của người thiếu niên trước mắt hắn đoán không ra.
Nụ cười của cậu ta thoạt nhìn không có gì bất đồng với nụ cười sau khi nhìn thấy Lâm Uyên, nhưng mà, hắn lại mơ hồ cảm thấy tâm tình của đối phương bỗng nhiên tốt, đến tột cùng có phải là một loại ảo giác hay không, hắn...đoán không chính xác.
Người càng lúc ít hơn, nhà hàng cũng đã tới lúc bình thường nghỉ ngơi sửa sang lại, nhìn xong bức tranh không bao lâu, bọn họ từ nhà hàng số bốn ly khai.
Phùng Mông phải dạy học, mà Diệp Khai thời gian tương đối tự do, dù sao vẫn là cố vấn sư học viện tâm lý, nên không ai tới hắn cũng tối thích ngồi ở phòng làm việc. Vì vậy, trong khoảng thời gian chờ Phùng Mông tan làm, Diệp Khai bên này đang suy tư làm sao an bài Lâm Uyên, thì Lâm Uyên bên kia đã lên tiếng trước:
"Thâm Bạch sẽ mang tôi đi chung quanh tham quan, cậu cứ đi làm là được rồi."
Nói xong, phất tay một cái, Lâm Uyên xoay người ly khai.
Còn Thâm Bạch tựa như một cái đuôi nhỏ theo đuôi Lâm Uyên, trước khi rời đi còn không quên hướng Diệp Khai phất tay một cái, nụ cười... Có chút nguy hiểm.
Ngực phập phồng, Diệp Khai tiếp tục cảm thấy lo lắng quỷ dị, cứ như vậy trở lại trong phòng làm việc tràn đầy ánh dương quang tiếp tục công tác đúng giờ, bất quá hắn không có lập tức ngồi xuống, mà là tựa bên cửa sổ nhìn xuống dưới một hồi, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể thấy hình dáng Lâm Uyên và thiếu niên rời đi.
Hai người vai sóng vai đi chung một chỗ, ống đựng trong tay Lâm Uyên chẳng biết lúc nào bị Thâm Bạch cầm trên tay, hai người tựa hồ đang nói chuyện với nhau, biên độ động tác Thâm bạch có lúc bỗng nhiên biến lớn, thoạt nhìn là đang cười.
Không phải là nụ cười bình thường khiến người da đầu tê dại khi gặp hắn, mà là sang sảng cười.
Như Phùng Mông gãi đầu một cái, Diệp Khai nhẹ nhõm bước thong thả trở về chỗ ngồi của mình.
Cho tới bây giờ, hắn còn không thể tiếp thu mình cư nhiên cùng "Người kia" ăn chung cơm trưa.
Trên thực tế, cơm trưa còn là "Người kia" hỗ trợ mua ← mặc dù là nhân tiện.
Bọn họ thậm chí còn ở trên bàn cơm nói chuyện với nhau thật vui ← mặc dù là dự thính.
Trải qua một ngày đối với Diệp Khai đã phi thường huyền huyễn, nỗi khiếp sợ đời này của hắn hầu như đều dùng hết trên bữa cơm trưa vừa rồi, thế cho nên đợi được Phùng Mông sắp tan làm, Lâm Uyên đúng giờ cùng Thâm Bạch trở về, nói với hắn Thâm Bạch cũng cùng bọn họ về nhà, buổi tối còn có thể nhảy chung quảng trường, Diệp Khai cảm giác óc của mình đã hôi phi yên diệt.
Khác với Phùng Mông khi biết chuyện liền trước tiên bày tỏ hoan nghênh!
"Quảng trường nhảy kỳ thực tốt vô cùng a! Vận động cường độ vừa phải, luyện tập chú ý sự mềm dẻo, thầy khiêu vũ gần một năm, vốn cơ thắt lưng vì quá mệt nhọc nên sinh đau nhức mà bệnh viện thế nào cũng không chữa khỏi đều khỏi cả ~" Phùng Mông giới thiệu lĩnh hội học tậ của mình.
"Vẫn là Diệp Khai dẫn đầu tham gia đội quảng trường nhảy Đông Vọng kim, sau đó mang theo thầy và Tông Hằng gia nhập, Diệp Khai là đội trưởng tiểu phân đội bảy trong đội một của quảng trường nhảy Đông Vọng kim a!" Phùng Mông vừa nói, vừa xách ra Diệp Khai đang nỗ lực muốn thu nhỏ lại cảm giác tồn tại, vứt xuống trước mặt Thâm Bạch.
Thâm Bạch liền vẻ mặt khát vọng hai tay khoanh nhìn về phía Diệp Khai: "Diệp lão sư, đêm nay liền kính nhờ thầy nga!"
Đem Thâm Bạch vứt cho Diệp Khai để hai người mặt đối mặt đối thoại, Phùng Mông tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với Lâm Uyên, nội dung tự nhiên là quay chung quanh hành trình xế chiều hôm nay của hắn.
"Thâm Bạch mang tớ đi sân vận động." Trong lúc Diệp Khai cả người cứng ngắc, bị ép cùng Thâm Bạch mặt đối mặt, Lâm Uyên đã bắt đầu tán gẫu với Phùng Mông.
"Ha ha! Thâm Bạch rất hiểu cậu a! Biết cậu đối chỗ học tập không có hứng thú, cho nên thẳng thắn dẫn cậu đi sân vận động!" Phùng Mông cũng hiểu biết rất sâu với hắn.
Còn là cái đề tài này giải cứu Diệp Khai.
Có Lâm Uyên, Thâm Bạch hiển nhiên đối hù dọa Diệp Khai một chút hứng thú cũng không có, trêu chọc nhìn hắn một hồi, Lâm Uyên vừa lên tiếng, Thâm Bạch lập tức chật vật xoay người, tiến đến bên người Lâm Uyên Phùng Mông.
↑
Bọn họ hiện tại đang trên tàu điện ngầm, tuy rằng chưa tới giờ cao điểm tan tầm, thế nhưng người trên xe cũng không ít, bốn người bọn họ đứng rất gần.
Vị trí Thâm Bạch đứng không tốt lắm, tuy xung quanh không có tay vịn nhưng đoàn người không dầy đặc đến tình cảnh hắn không nhúc nhích được, Diệp Khai lúc này mới phát hiện Thâm Bạch kỳ thực rất gầy, vóc dáng cao hơn Phùng Mông, nhưng mà càng gầy hơn, lung lay lắc lư, một bộ dáng tùy thời sẽ ngã, thoạt nhìn... Có chút yếu đuối.
Sau đó Diệp Khai liền thấy Lâm Uyên vươn một cánh tay, Thâm Bạch đầu tiên là ngẩn người, sau đó giống như đã hiểu, nhãn tình sáng lên, thiếu niên liền đem móng vuốt nhỏ trắng nõn khoát lên cánh tay Lâm Uyên.
Lâm Uyên cứ như vậy làm một đường tay vịn cho Thâm Bạch.
Diệp Khai đứng bên cạnh dựng thẳng lỗ tai yên lặng nghe bọn họ nói chuyện——
"... A Uyên thật lợi hại a! Chơi bóng rỗ một hồi đã vào mười trái! Mười trái nga!" Đây là thanh âm Thâm Bạch, từ lúc xen vào Phùng - Lâm hai người, giọng hắn chưa từng ngừng lại.
"A Uyên còn biết nhu thuật! Đem lão sư chỉ đạo nhu thuật đều đánh bại!" Thâm Bạch nói vô cùng kích động, giống như người làm được chuyện này là hắn.
"Ha hả ~ A Uyên từ nhỏ vận động vạn năng a ~ chỉ cần là kiểu hạng mục vận động, cậu ấy hầu như vừa nhìn là có thể bắt đầu." Bây giờ người nói chuyện là Phùng Mông.
"Đúng không đúng không! Khó trách, A Uyên lúc đánh cầu lông còn hỏi em quy tắc, kết quả đánh xong hoàn toàn không giống một người không biết gì!"
Không hề nghi ngờ, trong chuyện khích lệ Lâm Uyên, Phùng Mông và Thâm Bạch kết thành đồng minh kiên định.
Hai người một đường nói chuyện thật vui, ngay cả bản thân người bị bọn họ nhất trí khích lệ —— Lâm Uyên bị bỏ qua một bên.
Cuối cùng vẫn là Lâm Uyên chú ý tới Diệp Khai trầm mặc.
Không nói gì, Lâm Uyên lẳng lặng nhìn hắn, Diệp Khai ngay từ đầu bị hắn nhìn cảm giác cổ quái, nhưng ngay sau đó, từ cặp mắt trầm tĩnh kia, Diệp Khai đột nhiên cảm giác được đối phương tựa hồ biết rõ.
Đã biết Thâm Bạch chính là "Người kia", biết mình rất sợ hãi cậu ta, biết cậu ta là học sinh vẽ ra cái loại tranh đáng sợ đó...
Đúng vậy, Lâm Uyên nhìn như trầm mặc, trên thực tế chính là một người tinh tế, sức quan sát cực mạnh, hắn nhất định cái gì đều biết.
Cái gì đều biết, nhưng mà vẫn không sợ hãi chút nào.
Quả nhiên, giống hệt bức tranh của hắn, Lâm Uyên là một người ôn nhu mà cường đại a...
Đắm chìm trong tầm mắt trầm ổn của Lâm Uyên, bất tri bất giác, Diệp Khai cảm giác trong lòng mình bỗng nhiên tuyệt không sợ, thẳng đến ——
Thâm Bạch cũng chú ý tới hai người.
Một cảm giác rợn cả tóc gáy kèm theo cái liếc mắt quen thuộc lại dâng lên trong lòng Diệp Khai, dũng khí trước đó lần nữa biến mất vô tung vô ảnh, Diệp Khai tiếp tục co lại trong góc.
Lâm Uyên đã quay về đối thoại cùng Phùng Mông và Thâm Bạch: "... Là hai người thực sự không am hiểu vận động, Phùng Mông từ nhỏ đến lớn đều chỉ cắm đầu đọc sách, Thâm Bạch đại khái cũng vậy đi? Bất quá không am hiểu vận động, Phùng Mông hiện tại nhảy quảng trường coi như được, cho nên tớ mới nghĩ, có thể Thâm Bạch cũng có thể thử nhìn luyện tập khiêu vũ, đối với người cảm giác cân bằng không tốt mà nói, đây coi như là bước luyện tập khởi đầu..."
Cứ như vậy không có gì đặc biệt nói, bọn họ xuống tàu.
Đại khái vì Lâm Uyên vẫn ở bên cạnh, Diệp Khai tuy rằng trong lòng vẫn khẩn trương, thế nhưng không còn sợ Thâm bạch như trước đó nữa.
Dù sao —— cái nhược điểm không am hiểu vận động của đại ma vương kia đều bị Lâm Uyên đâm thủng, tứ chi không linh động, độ cân bằng kém... Ngạch, đại ma vương có nhược điểm... Tựa hồ không đáng sợ mấy.
Ngực nghĩ như thế, lúc xuống tàu, Diệp Khai thậm chí còn lấy dũng khí cùng Thâm Bạch nói một câu: "Tối hôm nay phải chuyên cần luyện tập a! Có thể đứng bên cạnh Lâm Uyên, ngay trong chúng ta, động tác của cậu ấy là tiêu chuẩn nhất."
Sau đó đường nhìn như thấy thứ gì đó kì quái của Thâm Bạch đảo qua mặt Diệp Khai, chính lúc này, Diệp Khai nghĩ đối phương không còn đáng sợ như ban đầu.
Bốn người cùng đi trên đường nhỏ về nhà, trên con đường này tựa hồ vẫn rất ít người, bất quá hôm nay càng phá lệ ít, một đường đi tới, bọn họ dĩ nhiên một người cũng không gặp. Gió thổi qua, hoa trên cây từ từ bay xuống đỉnh đầu của bọn họ, trong lúc nhất thời, lại có loại lỗi giác "Trên con đường này hoa cây nhiều hơn người".
Đại khái nói chuyện phiếm rất vui vẻ đi, Thâm Bạch giống như rất hưởng thụ hít một hơi thật sâu: "Thơm quá —— "
"Xã khu cũ vốn an tĩnh, ở loại địa phương này, cảm giác rất thư thái a!" Thân thủ tiếp một đóa hoa vào lòng bàn tay, Thâm Bạch tỉ mỉ quan sát đóa hoa nhỏ mộc mạc.
"Hoàn hảo a! Mọi người chọn Đông Vọng kim cư trú, vẫn là chọn xã khu cao lầu bên cạnh hơn, ở chúng ta bên này người vốn rất ít..."Vốn là có nghĩa thầy trò, trải qua một buổi chiều giao lưu, Phùng Mông và Thâm Bạch nói chuyện với nhau quen hơn một chút, Thâm Bạch vừa nói, Phùng Mông lập tức hồi đáp hắn.
"Được rồi." Chợt nhớ tới cái gì, Phùng Mông mở miệng lần nữa: "Phân đội nhỏ chúng ta còn có một đội viên, cũng là bạn cùng phòng ~ tên là Tông Hằng, hắn không thích nói lắm, bất quá là người tốt, một hồi nếu như hắn biểu hiện không quá nhiệt tình, em không nên hiểu lầm a!"
Trời sinh là một người thích quan tâm người khác, Phùng Mông vừa nghĩ tới, liền nhanh trước khi Thâm Bạch và Tông Hằng gặp mặt, giới thiệu tính cách Tông Hằng cho hắn.
"Yên tâm, Phùng lão sư." Thâm Bạch rất sảng khoái đáp ứng, khóe miệng mang theo mỉm cười như có như không, tròng mắt của hắn tinh chuẩn liếc về đống phòng ở màu xanh phía đường cuối.
Nhưng mà, từ lúc về đến bây giờ, Phùng Mông cũng tốt, Lâm Uyên cũng được, Diệp Khai càng không thể nào, bọn họ còn không ai nói cho hắn biết đống phòng ở chính là nơi cư ngụ.
"Em cũng rất chờ mong thấy anh ta ni ~" Góc độ khóe miệng nâng lên càng thêm rõ ràng, Thâm Bạch quay đầu nở nụ cười.
***
Mà cùng lúc đó ——
"Không xong! Mục tiêu 3 cư nhiên thực sự chạy đến nơi đây!"
"Mục tiêu 7 còn ở trong phòng, trời ạ! Tiếp tục như vậy, bọn họ, bọn họ lập tức sẽ gặp a ~~~~ "
An tĩnh, chỉ có thanh âm hoa rơi trong hẻm nhỏ hai bên căn phòng, truyền đến giọng nói lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.