Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 31: Chương 31

Xà Hạt Điểm Điểm

27/03/2017

Hạ Tiểu Sơn nháy mắt run rẩy toàn thân, đánh mất khả năng ngôn ngữ, ánh mắt còn chưa kịp chuyển, một túi đồ ăn đầy mỡ ngay lập tức nện lên đầu. Cánh gà cùng khoai tây chiên đổ xòe trên đôi cẩu nam nam.

Giản Minh xoay người bỏ đi.

Hạ Tiểu Sơn choáng váng mười giây mới kịp phản ứng, bàn chân như bôi dầu chạy đuổi theo, hét thầm trong lòng – mẹ nó chứ! này còn có thể cẩu huyết hơn không!!

“Giản Minh!” Hạ Tiểu Sơn vừa đuổi vừa kêu.

“Tiểu Sơn!” Tần Lãng cũng đuổi theo hắn.

Con mẹ nó! ngài cũng đừng thêm phiền, Tần tổ tông!!

Giản Minh bước đi như bay, trực tiếp chạy tới đám tình nguyện viên cạnh suốt phun, Hạ Tiểu Sơn vừa chạy vừa thở hồng hộc đuổi theo anh. Vừa muốn nói chuyện, liền thấy Giản Minh móc ví tiền, rút hết mọi thứ bên trong ném vào thùng quyên góp.

— sau đó hắn nhấc một thùng nước đá lên, xoay người đổ ập lên đầu Hạ Tiểu Sơn!

“A —! a —!!” Hạ Tiểu Sơn kêu thảm thiết!

“Ba ba ba ba ba!” Các tình nguyện viên nhanh chóng vỗ tay, cổ vũ ồn ào.

Hạ Tiểu Sơn bị dội một thùng liền biến thành chó đông lạnh, khớp hàm run bắp chân run, khom lưng mém chút quỳ xuống trước mặt Giản Minh, muốn nói cũng không nổi, chỉ có thể lập cập nắm chéo áo của Giản Minh, “Giản…… Giản……”

Giản Minh chống eo từ trên cao nhìn xuống hắn, đầy mặt âm trầm, ném thùng băng cười lạnh nói, “Hạ lông chân, cậu biết năm đó cậu làm chuyện gì là ngu nhất không?”

Anh một cước đá Hạ Tiểu Sơn lăn ra đất, xếp tay áo rít gào, “Cậu come out, đánh tiểu tam gần chết! trong khi tiện nhân phản bội mình thì cậu lại không xuống tay —! lão tử hôm nay không đánh cho cái tên tiện nhân trong đầu cậu văng ra, lão tử viết ngược chữ Giản–!”

Bắt đầu một trận quyền vung chân đạp! Taekwondo Muay Thái Thái Cực quyền Ý hình quyền Vịnh Xuân quyền, quyền trên quyền dưới trái phải ngược xuôi, đấm đá cẩu quyền cũng xài ……

Tần Lãng lúc này mới yếu ớt chạy tới, vừa tới liền thấy đánh nhau dã man quá, sợ ngây người, kéo Giản Minh lại kêu, “Anh làm gì?! Anh là ai?! Còn đánh nữa tôi báo công an?!”

Giản Minh chân đạp Hạ Tiểu Sơn, vung tay xô Tần Lãng, chỉ thẳng vào mũi hắn chửi to, “Đồ tiện nhân hồ ly tinh, đã ngoại tình còn có mặt mũi trở về câu dẫn nam nhân của lão tử?! Chỗ này không có chuyện của cậu, cút!”

Tần Lãng bị hắn mắng đến sửng sốt, khi kip phản ứng nhất thời tức giận đến mức mặt đỏ bừng, “Anh! Tôi với anh ấy còn chưa chia tay, tôi mới là bạn trai anh ấy! nơi này không có chuyện của anh!”

“Mẹ nó đừng ép tôi không nể mặt!” Giản Minh hung thần ác quỷ hướng về phía Tần Lãng xắn tay áo, nhất thời làm Tần Lãng sợ tới mức rút lui ba thước, “Người ta vì cậu mà bị ba đánh cho gãy chân, vì cậu mà đi sớm về tối vừa học vừa làm! Cậu con mẹ nó rảnh thây ăn chơi đàng điếm, còn trách người ta không rảnh chiều chuộng thói đỏng đảnh của cậu! Bên này bám hắn không buông tay, bên kia ngoại tình tìm vui! Muốn đi nước ngoài liền ném hắn chạy, ở nước ngoài sống không nổi liền về đây bám cổ hắn! Cũng chỉ có cái loại mỡ heo che mắt ngu ngốc như hắn mới bị cậu lừa! Cúc hoa thâm còn giả vờ làm hoa sen trắng?! lão tử cảnh cáo cậu, lão tử hiện tại không rảnh đánh cậu, cậu còn dám xuất hiện trước mặt hắn cùng lão tử một lần nữa, lão tử đánh cậu từ bạch liên hoa thành đầu heo —!”

Anh khí thế ngùn ngụt rống lên, toàn thể quần chúng lặng ngắt như tờ. Tần Lãng bị sát khí của anh đập vào mặt sợ tới mức ngồi bệt dưới đất, Hạ Tiểu Sơn mặt mũi bầm dập nằm ngay đơ dưới chân, mọi người vây xem bởi vì tin tức quá lớn mà đại não đứng hình, nhất tề há to miệng.

Sau một hồi lặng im, cả đám thanh niên nam nữ mồ hôi ròng ròng giơ cả hai tay vỗ to ba ba ba ba.

“Vỗ tay cái gì?!” Giản Minh trừng mắt nhìn qua, “Đem hết ảnh chụp phim quay vừa nãy đưa cho lão tử xóa!”



Từng em tình nguyện viên bị trừng mắt liền giao nộp ảnh chụp video, Giản Minh nhặt ví tiền của mình lên, móc đến đồng xu cuối cùng ra quyên góp. Sau đó móc ví của Hạ Tiểu Sơn ra, chỉ chừa lại năm mươi tệ tiền xe, còn lại cũng nhét vào thùng.

Khom người nhấc Hạ Tiểu Sơn nửa chết nửa sống lên lưng, anh cũng không thèm nhìn lại Tần Lãng đang ngồi bệt dưới đất, lảo đảo ra đường vẫy taxi, ném Hạ Tiểu Sơn vào, lên xe rời đi.

Taxi bình thường vẫn chạy đến cổng bệnh viện, nhưng vào ban đêm tai nạn giao thông nhiều, ngoài cổng có mấy chiếc xe cứu thương nên xe khác tạm thời vào không được. Giản Minh bảo tài xế dừng xe ở bên ngoài, vừa kéo vừa dìu Hạ Tiểu Sơn đi vào phòng cấp cứu.

Hạ Tiểu Sơn nằm trên lưng anh cứ thút thít thút thít, rốt cuộc mơ hồ tỉnh lại, dán vào lỗ tai Giản Minh liên tiếp khịt mũi.

“Khóc cái gì mà khóc?” Giản Minh mắng hắn, “Ngu đến mức không có tiền đồ, không đánh chết cậu là đã nương tay.”

“Tôi không khóc,” Hạ Tiểu Sơn mặt mũi bầm dập hít thở, “Tôi đang cười.”

“Cười cha cậu!” Giản Minh nổi giận.

“A, a a a……” Hạ Tiểu Sơn không dám lớn tiếng cười, khóe miệng bị đánh sứt, cười lên là đau, hắn hít hít khí lạnh nói, “Anh đánh thật đau, đánh tôi đau đến tỉnh.”

“Đáng lắm!”

“Tôi tỉnh, tôi thật tỉnh, chưa bao giờ tỉnh táo thế này.”

“Tôi thấy cậu bị đánh choáng váng rồi, đợi lát nữa tìm bác sĩ chụp CT não cho cậu, không thể xem thường.”

Hạ Tiểu Sơn vẫn cười, hai tay ôm sát cổ Giản Minh, “Tôi không muốn hôn cậu ta, là cậu ta ép tôi. Tôi hôm nay gặp cậu ta, chỉ là đem trả hết mấy thứ dây dưa, nói chia tay cậu ta.”

“Quỷ mới tin,” Giản Minh rầm rì nói.

“Thật, tôi tỉnh, tôi rõ rồi. Tôi yêu anh, chỉ yêu anh.”

Giản Minh chân mềm nhũn, thiếu chút nữa làm cả Hạ Tiểu Sơn té ào vào bãi cỏ bên đường, anh dựa vào bồn hoa lấy lại bình tĩnh, rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu nói gì? Hạ lông chân, cậu lặp lại lần nữa?”

Hạ Tiểu Sơn cũng như nổi điên, hả họng hô lên, “Giản Tiểu Minh tôi yêu anh, tôi yêu anh! Chỉ yêu anh! Tôi không yêu tiện nhân giả dạng bạch liên hoa! Chỉ yêu anh!! Tôi không muốn đi bệnh viện! tôi về nhà! tôi muốn làm anh! Muốn làm ngay bây giờ!”

Giản Minh ba chân bốn cẳng bịt miệng hắn, tay run run thanh âm cũng run lên, “Cậu, Cậu thần kinh a! câm miệng cho tôi! Về, về nhà nói đi!”

“Về nhà về nhà về nhà!” Hạ Tiểu Sơn khóc lóc om sòm như con nít.

“Ngậm miệng ngậm miệng ngậm miệng!” Giản Minh vội vàng đi bịt miệng hắn, đột nhiên dưới tay ướt.

Hạ Tiểu Sơn oa oa phun máu vào tay Giản Minh, mơ hồ nhếch miệng cười với Giản Minh, sau đó trợn trắng mắt hôn mê.



“Hạ lông chân?! Hạ lông chân —!”

……

“Chậc chậc chậc chậc chậc chậc,” bác sĩ nói, “Huynh đệ không thể qua một đêm trở thành thù, có gì phải thương lượng với nhau, hai người sao lại đánh nhau như vậy?”

“Phun, phun phun phun phun hộc máu!” Giản Minh không rảnh cùng ông ta dông dài, liên tiếp chỉ lòng bàn tay mình máu tươi đầm đìa.

“Tôi biết hộc máu mà, cậu đánh hắn rớt một cái răng, làm sao mà không phun máu chứ? Khi nào hắn tỉnh nhớ đem qua nha khoa trồng lại. Trên người đều chỉ bị chút thương ngoài da, bôi cồn iot là được. Hắn cảm xúc kích động dẫn đến bị choáng, không có cái gì đáng lo, cậu còn không yên lòng, nằm viện quan sát hai ngày.”

Giản Minh ôm Hạ Tiểu Sơn, gật đầu như gà mổ thóc. Đợi thầy thuốc quay đầu đi, liền vỗ cho Hạ Tiểu Sơn một bàn tay!

Tên khốn ngu ngốc, hù chết gia gia!

Hạ ngu ngốc sầu mi khổ kiểm choáng váng, như là mơ thấy cái gì không tốt, miệng còn rên hừ hừ.

Giản Minh lại vỗ miệng hắn, “Miệng bẩn, chó liếm cũng không biết tránh.”

Hạ Tiểu Sơn rốt cuộc bị vỗ cho tỉnh, lắc lắc đầu, bắt lấy tay Giản Minh lay lay, “Giản…… Giản……”

Lợi của hắn sưng vù, quai hàm phồng lên như nhét hạch đào, nói không lưu loát.

“Tôi ở đây,” Giản Minh tức giận.

Hạ Tiểu Sơn nhíu hai mắt gấu trúc, cố gắng nheo lại nhìn anh, có chút vui mừng, giữ tay anh không chịu buông, ngẩng đầu thấy bốn phía tuyết trắng, suy nghĩ một lát lại gian nan nói, “Ần ày anh ấu ơm [ lần này anh nấu cơm ]…… anh ầu ạ oi [ anh hầu hạ tôi ]…… Oi à ão a [ tôi là lão gia ], anh à ông ân [ anh là lông chân ]……”

Giản Minh trợn trắng mắt, “Tỉnh tỉnh, cậu chỉ rụng có cái răng, gì cũng không bị, bộ nghĩ mình mắc bệnh nan y hả?”

Hạ Tiểu Sơn nghe được bệnh tình, tiếc hận thở dài, lui một bước tiến một bước, “Anh ông hầu hạ oi [ anh không hầu hạ tôi ], ậy anh ũng ói ời ễ e [ vậy anh cũng nói lời dễ nghe]……”

“Nói cái gì?”

“Ôi ã ỏ ình ồi à [ tôi đã tỏ tình rồi mà ], òn anh [ còn anh ]……”

Giản Minh cong mi cong mắt cười, dán vào bên tai hắn, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Tôi cũng……”

Hạ Tiểu Sơn tập trung tinh thần, hết sức chăm chú.

“Tôi cũng muốn làm cậu.”

— mẹ nó! không phải câu này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook