Chương 38: Chúc Hai Cậu Yêu Chung Một Người 3
Già Phê Hòa Đường
03/10/2022
Không biết đầu dây bên kia nói gì, anh ta gật đầu ừ một tiếng: “Đứng ở cửa bắc Yến Đại chờ anh, anh dẫn em đi ăn gì đó. Nhớ mặc áo khoác, cơ thể đó của em, gió thổi cũng bay mất.”
Nghe qua ở giữa đều là mập mờ.
“Đây là lãng tử quay đầu hả?” Diêu Phong nhân lúc Lục Nhất Hoài cúp máy thì trêu chọc hai câu: “Đừng giấu, dẫn cô ấy đến cho các anh em xem qua.”
“Nghe giọng điệu này vẫn còn là sinh viên hả? Tuổi tác hơi nhỏ.”
Lục Nhất Hoài dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng Diêu Phong còn lâu mới sợ anh ta.
Giang Đình dường như cũng quên đi chuyện vừa rồi, như có như không liếc đến: “Mới biết yêu?”
“…” Mẹ kiếp, buồn nôn ai đây.
Lục Nhất Hoài: “Được, lần sau tôi sẽ dẫn đến.”
Anh ta còn nói thêm: “Chẳng qua cô ấy nhát gan, không cho phép hoảng sợ cô ấy.”
Nhìn xem, thật buồn nôn.
“Chẳng qua cô ấy nhát gan…” Diêu Phong nhại lại một câu, chỉ thấy Lục Nhất Hoài đứng lên vỗ bả vai Giang Đình: “Được rồi, người anh em, tôi đi đón nàng dâu của mình đây.”
Giang Đình gật đầu, làm cho mấy người đàn ông khác bất mãn.
“Cậu có còn là người nữa không vậy Lục Nhất Hoài, chỉ có Giang Đình là anh em của cậu đúng không? Chúng tôi là đồ trang trí hả?”
“Chúc hai người yêu cùng cô gái, sớm ngày cắt bào đoạn nghĩa.”
“Ngại quá, hai chúng tôi thích không cùng một loại hình.” Giang Đình còn chưa đáp lại, Lục Nhất Hoài đi đến bên cửa đột nhiên quay đầu, cà lơ cà phất đáp.
“Nếu thật sự có ngày đó, mấy người chưa nghe nói qua một câu à?”
Lời này của anh ta khiến cho mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng xanh lam chiếu lên ngũ quan thâm thúy của anh ta, trong đó mang theo ngạo mạn.
Lúc này mây trôi nước chảy, sau này là dằng dặc nguyền rủa.
Anh ta nói: “Anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo.”
…
Cuối tuần nào đó trung tuần tháng mười, ngân hạnh hai bên đường rụng, nhẹ nhàng thổi vào nhà hàng Tây, mang theo mấy phần tỉnh táo.
Lâm Chi Nam đã sớm xin nghỉ, dưới vẻ mặt lạnh lùng của quản lý, cô trực tiếp xin nghỉ, không quan tâm người khác suy đoán như thế nào, cô ngồi xe bus chạy đến Thái Cổ trong khu Triêu Dương.
Cuối tuần này bên Thái Cổ sẽ tổ chức triển lãm tranh của họa sĩ Marcel. Marian – không người hỏi đến.
“Kỳ quái cùng với quá nhiều chủ nghĩa hiện thực kết hợp, nhưng khả năng hội họa lại vĩnh viễn ở hạng ba.”
Đây là đánh giá của một số nhà phê bình trên quốc tế với ông ta.
Thời đại luân chuyển, ý thức vượt qua quy định, sau khi Van Gogh chết mới thành danh, Marcel. Marian cổ quái còn chưa nghênh đón mùa xuân, vẫn hiếm có người biết.
Nhưng Lâm Chi Nam lại nhìn thấy nhiều hơn người bình thường, bốn năm trước tu sửa lại cao ốc Quang Nghiệp, nó tọa lạc ở giữa các tòa cao ốc san sát nhau, nhưng vĩnh viễn là tòa nhà bắt mắt nhất.
Nghe qua ở giữa đều là mập mờ.
“Đây là lãng tử quay đầu hả?” Diêu Phong nhân lúc Lục Nhất Hoài cúp máy thì trêu chọc hai câu: “Đừng giấu, dẫn cô ấy đến cho các anh em xem qua.”
“Nghe giọng điệu này vẫn còn là sinh viên hả? Tuổi tác hơi nhỏ.”
Lục Nhất Hoài dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng Diêu Phong còn lâu mới sợ anh ta.
Giang Đình dường như cũng quên đi chuyện vừa rồi, như có như không liếc đến: “Mới biết yêu?”
“…” Mẹ kiếp, buồn nôn ai đây.
Lục Nhất Hoài: “Được, lần sau tôi sẽ dẫn đến.”
Anh ta còn nói thêm: “Chẳng qua cô ấy nhát gan, không cho phép hoảng sợ cô ấy.”
Nhìn xem, thật buồn nôn.
“Chẳng qua cô ấy nhát gan…” Diêu Phong nhại lại một câu, chỉ thấy Lục Nhất Hoài đứng lên vỗ bả vai Giang Đình: “Được rồi, người anh em, tôi đi đón nàng dâu của mình đây.”
Giang Đình gật đầu, làm cho mấy người đàn ông khác bất mãn.
“Cậu có còn là người nữa không vậy Lục Nhất Hoài, chỉ có Giang Đình là anh em của cậu đúng không? Chúng tôi là đồ trang trí hả?”
“Chúc hai người yêu cùng cô gái, sớm ngày cắt bào đoạn nghĩa.”
“Ngại quá, hai chúng tôi thích không cùng một loại hình.” Giang Đình còn chưa đáp lại, Lục Nhất Hoài đi đến bên cửa đột nhiên quay đầu, cà lơ cà phất đáp.
“Nếu thật sự có ngày đó, mấy người chưa nghe nói qua một câu à?”
Lời này của anh ta khiến cho mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng xanh lam chiếu lên ngũ quan thâm thúy của anh ta, trong đó mang theo ngạo mạn.
Lúc này mây trôi nước chảy, sau này là dằng dặc nguyền rủa.
Anh ta nói: “Anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo.”
…
Cuối tuần nào đó trung tuần tháng mười, ngân hạnh hai bên đường rụng, nhẹ nhàng thổi vào nhà hàng Tây, mang theo mấy phần tỉnh táo.
Lâm Chi Nam đã sớm xin nghỉ, dưới vẻ mặt lạnh lùng của quản lý, cô trực tiếp xin nghỉ, không quan tâm người khác suy đoán như thế nào, cô ngồi xe bus chạy đến Thái Cổ trong khu Triêu Dương.
Cuối tuần này bên Thái Cổ sẽ tổ chức triển lãm tranh của họa sĩ Marcel. Marian – không người hỏi đến.
“Kỳ quái cùng với quá nhiều chủ nghĩa hiện thực kết hợp, nhưng khả năng hội họa lại vĩnh viễn ở hạng ba.”
Đây là đánh giá của một số nhà phê bình trên quốc tế với ông ta.
Thời đại luân chuyển, ý thức vượt qua quy định, sau khi Van Gogh chết mới thành danh, Marcel. Marian cổ quái còn chưa nghênh đón mùa xuân, vẫn hiếm có người biết.
Nhưng Lâm Chi Nam lại nhìn thấy nhiều hơn người bình thường, bốn năm trước tu sửa lại cao ốc Quang Nghiệp, nó tọa lạc ở giữa các tòa cao ốc san sát nhau, nhưng vĩnh viễn là tòa nhà bắt mắt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.