Chương 43: Mời Anh Ta Ăn Cơm 1
Già Phê Hòa Đường
04/10/2022
“Giang tiên sinh, anh cũng yêu thích tác phẩm của ngài Marcel. Marian à?”
Trong một quán cafe ngoài trời phía sau hành lang triển lãm tranh, Giang Đình ngồi bên cạnh bàn, bưng cốc café lên uống một ngụm, tùy ý nhìn biển người đông như hội.
Tay anh để lên đầu gối, ống tay áo xắn lên, để lộ đồng hồ đeo tay.
Bên cạnh, Lâm Chi Nam nhìn thoáng qua màu sắc của đồng hồ, là màu xanh đen, thâm trầm như đêm tối.
Nghe được câu hỏi của cô, Giang Đình không trả lời mà hỏi lại: “Còn cô thì sao? Sao lại đến đây?”
Anh ta quay đầu nhìn cô: “Marcel. Marian cũng không nổi tiếng, chắc hẳn sẽ không khiến một cô nhóc thích.”
Trong lòng Lâm Chi Nam hơi giật thót, giọng nói của người đàn ông khiến người ta không nhận ra tâm trạng gì, nhưng ánh mắt của anh ta lạnh nhạt liếc qua, sâu thẳm, giống như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
“Trước đó tôi quả thật không biết, chẳng qua hai ngày trước đi đến trường sư phạm học ké đến nhầm phòng học.”
Cô xấu hổ cười nói: “Sau đó trong lúc vô tình nghe được giảng viên khoa nghệ thuật có nhắc đến, nói là vào cuối tuần ở trên hành lang triển lãm đường Thái Cổ sẽ trưng bày những tác phẩm của Marcel. Marian, bạn học nào có hứng thú có thể đến xem.”
Lời này là thêu dệt vô cớ trong lúc bối rối, móng tay Lâm Chi Nam hằn sâu vào trong thịt, gương mặt bởi vì lời nói lỗ mãng mà ửng hồng,
“Cuối tuần vừa hay không cần đi làm, cho nên tôi đã ngồi xe đến chỗ triển lãm tranh. Không nghĩ đến lại gặp được anh ở chỗ này.”
Ánh mắt Giang Đình dừng trên khóe môi cô, làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt.
Nhìn qua chính là nghé con mới vào xã hội, tâm tư trong suốt chỉ thiếu nước viết rõ lên đôi mắt lấp lánh.
Không biết vì sao, ánh mắt của anh ta dừng trên tai phải của cô, chỉ dừng mấy giây rồi rời đi: “Cô thường xuyên đến mỗi trường đại học nghe giảng à?”
“Ừm, có thời gian sẽ đến.” Lâm Chi Nam gật đầu: “Trường Sư Phạm, Yến Kinh gì đó, đoán chừng đi thêm mấy lần nữa, tôi sẽ quen hơn.”
“Chẳng qua gác cổng ở Yến Kinh nghiêm hơn, tôi thường phải tìm sinh viên trong trường, nhờ bọn họ dẫn tôi vào.”
Giang Đình nghe nửa câu sau của cô có chút nghiền ngẫm, đổi đề tài: “Nghe gì thế?”
Cô gái giật mình nhìn anh ta, dường như hiếu kỳ vì sao anh ta muốn hỏi những thứ này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Phần lớn đều là chương trình học của hệ tài chính, tôi cảm thấy hứng thú nhất với nó, nếu thật sự không có thời gian thì sẽ học khóa khác giống như nghệ thuật thưởng thức, hoặc là văn hóa cận đại.”
Lâm Chi Nam có chút cảm thán: “Hy vọng tôi sẽ không tụt lại quá nhiều, chờ tích góp đủ tiền, tôi nhất định sẽ tiếp tục tham gia thi đại học, tranh thủ thi vào Yến Kinh.”
Lời này ngây thơ lại buồn cười.
Trong một quán cafe ngoài trời phía sau hành lang triển lãm tranh, Giang Đình ngồi bên cạnh bàn, bưng cốc café lên uống một ngụm, tùy ý nhìn biển người đông như hội.
Tay anh để lên đầu gối, ống tay áo xắn lên, để lộ đồng hồ đeo tay.
Bên cạnh, Lâm Chi Nam nhìn thoáng qua màu sắc của đồng hồ, là màu xanh đen, thâm trầm như đêm tối.
Nghe được câu hỏi của cô, Giang Đình không trả lời mà hỏi lại: “Còn cô thì sao? Sao lại đến đây?”
Anh ta quay đầu nhìn cô: “Marcel. Marian cũng không nổi tiếng, chắc hẳn sẽ không khiến một cô nhóc thích.”
Trong lòng Lâm Chi Nam hơi giật thót, giọng nói của người đàn ông khiến người ta không nhận ra tâm trạng gì, nhưng ánh mắt của anh ta lạnh nhạt liếc qua, sâu thẳm, giống như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
“Trước đó tôi quả thật không biết, chẳng qua hai ngày trước đi đến trường sư phạm học ké đến nhầm phòng học.”
Cô xấu hổ cười nói: “Sau đó trong lúc vô tình nghe được giảng viên khoa nghệ thuật có nhắc đến, nói là vào cuối tuần ở trên hành lang triển lãm đường Thái Cổ sẽ trưng bày những tác phẩm của Marcel. Marian, bạn học nào có hứng thú có thể đến xem.”
Lời này là thêu dệt vô cớ trong lúc bối rối, móng tay Lâm Chi Nam hằn sâu vào trong thịt, gương mặt bởi vì lời nói lỗ mãng mà ửng hồng,
“Cuối tuần vừa hay không cần đi làm, cho nên tôi đã ngồi xe đến chỗ triển lãm tranh. Không nghĩ đến lại gặp được anh ở chỗ này.”
Ánh mắt Giang Đình dừng trên khóe môi cô, làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt.
Nhìn qua chính là nghé con mới vào xã hội, tâm tư trong suốt chỉ thiếu nước viết rõ lên đôi mắt lấp lánh.
Không biết vì sao, ánh mắt của anh ta dừng trên tai phải của cô, chỉ dừng mấy giây rồi rời đi: “Cô thường xuyên đến mỗi trường đại học nghe giảng à?”
“Ừm, có thời gian sẽ đến.” Lâm Chi Nam gật đầu: “Trường Sư Phạm, Yến Kinh gì đó, đoán chừng đi thêm mấy lần nữa, tôi sẽ quen hơn.”
“Chẳng qua gác cổng ở Yến Kinh nghiêm hơn, tôi thường phải tìm sinh viên trong trường, nhờ bọn họ dẫn tôi vào.”
Giang Đình nghe nửa câu sau của cô có chút nghiền ngẫm, đổi đề tài: “Nghe gì thế?”
Cô gái giật mình nhìn anh ta, dường như hiếu kỳ vì sao anh ta muốn hỏi những thứ này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Phần lớn đều là chương trình học của hệ tài chính, tôi cảm thấy hứng thú nhất với nó, nếu thật sự không có thời gian thì sẽ học khóa khác giống như nghệ thuật thưởng thức, hoặc là văn hóa cận đại.”
Lâm Chi Nam có chút cảm thán: “Hy vọng tôi sẽ không tụt lại quá nhiều, chờ tích góp đủ tiền, tôi nhất định sẽ tiếp tục tham gia thi đại học, tranh thủ thi vào Yến Kinh.”
Lời này ngây thơ lại buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.