Chương 37: Anh Ta Giống Như Quỷ Ở Trong Bụi Cỏ, Gọi Một Tiếng Kỹ Nữ
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
26/05/2023
Cô sử dụng lực rất mạnh, Khương Đông chảy nhiều máu, đau tới mức liên tục xin tha, nhưng khi Ôn Kha nhả ra, Khương Đông xoay người ném Ôn Kha trên lưng xuống đất, anh ta che tai, lại nghe Ôn Kha nói một câu.
“Anh thao tôi sắp hai năm, nên cho ít tiền.”
“Khương Đông, anh đối xử với tôi như vậy, tôi cũng sẽ đối xử với anh như thế.
Ôn Kha ngã xuống lề đường, bên cạnh là suối phun, khi cô nói chuyện không có sức lực, còn đòi tiền. Khương Đông biết tính tình của Ôn Kha, anh ta lấy hết tiền mặt trong túi ra, có tổng cộng 800 tệ, ném hết lên trên đất, 800 tệ chặt đứt tình nghĩa, Khương Đông chỉ mong sao như vậy. Xe minibus kia lái đi, Ôn Kha còn có tâm trạng bật cười. Cô không biết cười cái gì, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ mình cười rất được.
Khi gió thổi qua Ôn Kha vội vàng đứng dậy nhặt tiền rơi xung quanh, bóng dáng đó Ngụy Tử Thiên ngồi bên cửa sổ thấy rõ, cách 7 tầng, người giống như hạt đậu, vì gió thổi 100 tệ vào gầm xe, mà quỳ rạp trên đất vươn tay nhặt đủ. Anh ta không thấy rõ biểu cảm của Ôn Kha, cảm thấy người phụ nữ này rất buồn cười, mới tìm lon rỗng, nhét 100 tệ vào, mở cửa sổ ném đi, đường cong giống như parabol ném về phía Ôn Kha trông rất buồn cười.
Lon lăn tới bên chân cô lộ ra một góc tiền, khi cô lấy tiền ra không biết là của Ngụy Tử Thiên cho. Người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ chán muốn chết ăn pizza, nghe Hách Văn Vũ bình luận cảm thụ kỹ nữ kia mới ăn côn thịt. 100 tệ mà thôi, không phải Ngụy Tử Thiên cảm thấy Ôn Kha đáng thương, giống như xin ăn, cho một viên kẹo, không phải người đàn ông đón cô đã đi ư, dù sao cũng phải thuê xe trở về.
Cô giống như một cái túi nilon, gió đến bị thổi lên trời, khẽ bay bay, ngay cả mục đích đi đường đều không có. Từ sau ngày đó Ngụy Tử Thiên không tìm Ôn Kha gây phiền phức nữa, cô mặt mày trông thế nào, biểu cảm gì, âm thanh gì, hoặc có điểm đặc biệt nào đấy hấp dẫn ánh mắt mọi người, không có.
Cô như người qua đường nhanh chóng phai nhạt trong đầu Ngụy Tử Thiên, vô số gương mặt phụ nữ thay phiên trong trí nhớ của anh ta, ba tháng sau, anh ta nhớ rất rõ ràng.
Ở dưới miếu Hồng Nhai đường Giang Than, anh ta lại gặp Ôn Kha. Đầu gối chảy máu, đầy người vụn thủy tinh vỡ, bước đi bước nhỏ, miệng hừ hừ hát ca.
Anh ta giống như quỷ ở trong bụi cỏ, gọi một tiếng kỹ nữ.
“Anh thao tôi sắp hai năm, nên cho ít tiền.”
“Khương Đông, anh đối xử với tôi như vậy, tôi cũng sẽ đối xử với anh như thế.
Ôn Kha ngã xuống lề đường, bên cạnh là suối phun, khi cô nói chuyện không có sức lực, còn đòi tiền. Khương Đông biết tính tình của Ôn Kha, anh ta lấy hết tiền mặt trong túi ra, có tổng cộng 800 tệ, ném hết lên trên đất, 800 tệ chặt đứt tình nghĩa, Khương Đông chỉ mong sao như vậy. Xe minibus kia lái đi, Ôn Kha còn có tâm trạng bật cười. Cô không biết cười cái gì, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ mình cười rất được.
Khi gió thổi qua Ôn Kha vội vàng đứng dậy nhặt tiền rơi xung quanh, bóng dáng đó Ngụy Tử Thiên ngồi bên cửa sổ thấy rõ, cách 7 tầng, người giống như hạt đậu, vì gió thổi 100 tệ vào gầm xe, mà quỳ rạp trên đất vươn tay nhặt đủ. Anh ta không thấy rõ biểu cảm của Ôn Kha, cảm thấy người phụ nữ này rất buồn cười, mới tìm lon rỗng, nhét 100 tệ vào, mở cửa sổ ném đi, đường cong giống như parabol ném về phía Ôn Kha trông rất buồn cười.
Lon lăn tới bên chân cô lộ ra một góc tiền, khi cô lấy tiền ra không biết là của Ngụy Tử Thiên cho. Người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ chán muốn chết ăn pizza, nghe Hách Văn Vũ bình luận cảm thụ kỹ nữ kia mới ăn côn thịt. 100 tệ mà thôi, không phải Ngụy Tử Thiên cảm thấy Ôn Kha đáng thương, giống như xin ăn, cho một viên kẹo, không phải người đàn ông đón cô đã đi ư, dù sao cũng phải thuê xe trở về.
Cô giống như một cái túi nilon, gió đến bị thổi lên trời, khẽ bay bay, ngay cả mục đích đi đường đều không có. Từ sau ngày đó Ngụy Tử Thiên không tìm Ôn Kha gây phiền phức nữa, cô mặt mày trông thế nào, biểu cảm gì, âm thanh gì, hoặc có điểm đặc biệt nào đấy hấp dẫn ánh mắt mọi người, không có.
Cô như người qua đường nhanh chóng phai nhạt trong đầu Ngụy Tử Thiên, vô số gương mặt phụ nữ thay phiên trong trí nhớ của anh ta, ba tháng sau, anh ta nhớ rất rõ ràng.
Ở dưới miếu Hồng Nhai đường Giang Than, anh ta lại gặp Ôn Kha. Đầu gối chảy máu, đầy người vụn thủy tinh vỡ, bước đi bước nhỏ, miệng hừ hừ hát ca.
Anh ta giống như quỷ ở trong bụi cỏ, gọi một tiếng kỹ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.