Chương 21: Ở Cửa Hành Lang, Nắm Lấy Cổ Cô Nhục Nhã 3
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
07/05/2023
Tinh dịch nóng bỏng không ngừng giật giật trong tiểu huyệt của cô, người đàn ông bắn xong mới cầm lấy một bộ áo tắm mặc vào, khôi phục thành Thần Mặc kiểu nho nhã ở trước mặt Ngụy Tử Thiên, lại trở nên chững chạc hơn.
“Rất xin lỗi thầy, quấy rầy thầy phát huy.”
“Sao em tới sớm 20 phút?”
“Không kẹt xe.”
Ngụy Tử Thiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vẫn nằm trên đất không ngừng giật giật trong dư vị cao trào. Thần Mặc bảo còn có chuyện quan trọng phải làm, kỹ nữ ở đây rất kỳ cục, anh ta vốn muốn số điện thoại lần sau liên lạc, nhưng mà ở trước mặt sinh viên xấu hổ hỏi.
“Tiền mặt hay là quét mã?”
Thần Mặc hỏi, Ôn Kha vừa nghe lấy tiền người cũng chịu khó, chậm rãi đứng dậy mặc quần lót vào, chống vách tường hai chân còn đang run rẩy, lấy điện thoại ra quét mã. Ngay khi cô mừng thầm được nhiều, có người bổ sung một câu.
“Không cần nhiều như vậy, hai ngàn rưỡi là đủ.”
Ngày đó cô vô cùng hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, vậy thì sẽ nâng giá lên một số 0. Ngụy Tử Thiên cố ý muốn cô không chịu nổi mà thôi, còn biện giải thay mình, nói chưa từng thao người phụ nữ này. Nhưng mà cô là kỹ nữ hạ đẳng, hai ngàn rưỡi là cao, bảo thầy giáo sau này tìm hàng cao cấp mà chơi, phương diện vệ sinh cũng yên tâm hơn chút.
Sắc mặt Ôn Kha khó coi, bị kích cỡ khác thường cắm mạnh một trận xong, lấy được 3000 tệ. Thần Mặc cho thêm 500 tệ, bày tỏ rất hài lòng. Nhưng sinh ra nghi ngờ vì sao cô là kỹ nữ hạ đẳng, khi anh ta lo lắng hỏi mấy lần rốt cuộc cơ thể Ôn Kha có khỏe mạnh không, cả người Ôn Kha dựa vào tường, ứa mồ hôi lạnh trả lời một câu.
“Thầy… Cơ thể em rất tốt…”
“Em thấy thầy bận không quấy rầy nữa, nếu thầy lo lắng, có thể tự mình đến bệnh viện em khám lúc trước kiểm tra.”
Sau khi cô nói xong câu đó thì cầm báo cáo khỏe mạnh của mình, ngay cả tinh dịch trong huyệt cũng không kịp chà lau, kéo quần lên gần như chạy mất dép.
Ôn Kha sợ Ngụy Tử Thiên, nếu người đàn ông này phát hiện cô nằm viện một tháng đã ra ngoài tiếp khách là thầy anh ta, có lẽ không thể thiếu bị đánh thêm một trận nữa. Người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi cô từng tự mình thể nghiệm, cũng lòng dạ độc ác, không coi cô như người.
Cô đi tới giữa thang máy để lại tâm nhãn, vì tránh gặp Ngụy Tử Thiên mà cố ý đi hành lang. Ba mươi ba tầng chậm rãi đi xuống có lẽ người ta đã sớm rời đi.
Hơi thở của cô hơi không ổn định, sau khi xuống mấy tầng thì dựa vào cạnh tường, gọi điện cho Vương Á trước, bảo cô ấy xuống lầu mua chút lương bì và chân gà chiên. Sa Tiểu Xuân chắc chắn đã đói bụng. Chút việc này không cần cô quan tâm, Vương Á nói trong điện thoại.
“Rất xin lỗi thầy, quấy rầy thầy phát huy.”
“Sao em tới sớm 20 phút?”
“Không kẹt xe.”
Ngụy Tử Thiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vẫn nằm trên đất không ngừng giật giật trong dư vị cao trào. Thần Mặc bảo còn có chuyện quan trọng phải làm, kỹ nữ ở đây rất kỳ cục, anh ta vốn muốn số điện thoại lần sau liên lạc, nhưng mà ở trước mặt sinh viên xấu hổ hỏi.
“Tiền mặt hay là quét mã?”
Thần Mặc hỏi, Ôn Kha vừa nghe lấy tiền người cũng chịu khó, chậm rãi đứng dậy mặc quần lót vào, chống vách tường hai chân còn đang run rẩy, lấy điện thoại ra quét mã. Ngay khi cô mừng thầm được nhiều, có người bổ sung một câu.
“Không cần nhiều như vậy, hai ngàn rưỡi là đủ.”
Ngày đó cô vô cùng hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, vậy thì sẽ nâng giá lên một số 0. Ngụy Tử Thiên cố ý muốn cô không chịu nổi mà thôi, còn biện giải thay mình, nói chưa từng thao người phụ nữ này. Nhưng mà cô là kỹ nữ hạ đẳng, hai ngàn rưỡi là cao, bảo thầy giáo sau này tìm hàng cao cấp mà chơi, phương diện vệ sinh cũng yên tâm hơn chút.
Sắc mặt Ôn Kha khó coi, bị kích cỡ khác thường cắm mạnh một trận xong, lấy được 3000 tệ. Thần Mặc cho thêm 500 tệ, bày tỏ rất hài lòng. Nhưng sinh ra nghi ngờ vì sao cô là kỹ nữ hạ đẳng, khi anh ta lo lắng hỏi mấy lần rốt cuộc cơ thể Ôn Kha có khỏe mạnh không, cả người Ôn Kha dựa vào tường, ứa mồ hôi lạnh trả lời một câu.
“Thầy… Cơ thể em rất tốt…”
“Em thấy thầy bận không quấy rầy nữa, nếu thầy lo lắng, có thể tự mình đến bệnh viện em khám lúc trước kiểm tra.”
Sau khi cô nói xong câu đó thì cầm báo cáo khỏe mạnh của mình, ngay cả tinh dịch trong huyệt cũng không kịp chà lau, kéo quần lên gần như chạy mất dép.
Ôn Kha sợ Ngụy Tử Thiên, nếu người đàn ông này phát hiện cô nằm viện một tháng đã ra ngoài tiếp khách là thầy anh ta, có lẽ không thể thiếu bị đánh thêm một trận nữa. Người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi cô từng tự mình thể nghiệm, cũng lòng dạ độc ác, không coi cô như người.
Cô đi tới giữa thang máy để lại tâm nhãn, vì tránh gặp Ngụy Tử Thiên mà cố ý đi hành lang. Ba mươi ba tầng chậm rãi đi xuống có lẽ người ta đã sớm rời đi.
Hơi thở của cô hơi không ổn định, sau khi xuống mấy tầng thì dựa vào cạnh tường, gọi điện cho Vương Á trước, bảo cô ấy xuống lầu mua chút lương bì và chân gà chiên. Sa Tiểu Xuân chắc chắn đã đói bụng. Chút việc này không cần cô quan tâm, Vương Á nói trong điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.