Chương 26: Ôn Kha Bảo Vệ Vương Á, Đồng Ý Yêu Cầu Của Ngụy Tử Thiên 1
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
13/05/2023
“Cô muốn kiếm tiền ở Dạ Oanh, trừ phi tối nay đè Thẩm Đồ ra cho tôi. Hoặc là cô còn lựa chọn khác, gọi chị em tốt kia của cô tới thay cô.”
“Làm sao, nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Làm mờ cho cô, không để lộ ra ngoài, khóc cái gì, anh Thiên cho cô hai lựa chọn, chọn một trong hai đi.”
Ngụy Tử Thiên lấy điện thoại ra, dự định gọi cho người của Dạ Oanh xin phương thức liên lạc của Vương Á, khi anh ta mở miệng nói một tiếng kỹ nữ, thì liếc mắt nhìn về phía Ôn Kha. Anh ta dự liệu trước, cảm thấy kỹ nữ không có tình cảm gì, chị em plastic mà thôi, cô đâm tôi một nhát, tôi sẽ đâm lại cô một nhát, phụ nữ đều như vậy.
Toàn thân Ôn Kha run lên, thần kinh cô căng thẳng, khi Ngụy Tử Thiên sắp ấn gọi cho bộ phận quản lý của Dạ Oanh, cô vươn tay kéo ống quần anh ta.
Thực ra con người Vương Á tính tình không tốt, khi Ôn Kha mới vào nghề còn đánh với cô ấy một trận. Vương Á mắng cô giả vờ thanh cao, giả vờ thanh thuần, giả vờ thành người bị hại, vừa mở chân bán tiểu huyệt, vừa chà lau sạch sẽ đền thề trinh tiết của mình.
Khi đó Ôn Kha còn không muốn thông đồng làm bậy với đám phụ nữ trần trụi này, cô nhận tiền của khách xong thì trốn đi lén khóc. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ mình khác với bọn họ, cảm thấy mình cao hơn bọn họ một cấp.
Không phải chúng ta luôn có mặt cố chấp sao, chúng ta đều vào thời khắc vùng vẫy cuối cùng bởi vì một người mà duy trì tỉnh táo.
Dương Trầm vì tội giết người bị phán bảy năm tù, bình thường anh ta buồn bực không nói một tiếng, chỉ có mình Ôn Kha không ngừng líu ríu nói chuyện. Ngày đó cô không nói một câu, Dương Trầm bị cùm trói buộc hai tay, khi đi vào bổ sung một câu.
“Ôn Kha, giúp anh chiếu cô cha mẹ anh thật tốt.”
Nhà Dương Trầm rất nghèo, cha mẹ đều là nông dân, cha mẹ anh ta có bệnh, trước khi Dương Trầm đi vào đã nói một câu như thế. Bạn không biết những lời này nặng cỡ nào, nặng đến mức lúc ấy cả người Ôn Kha đều có chút không rõ lắm, chiếu cố cha mẹ là trách nhiệm của con dâu mà. Dương Trầm gián tiếp tính, đã coi cô như nàng dâu của mình mà đối đãi không phải sao.
Lúc đó Ôn Kha tưởng tượng vô cùng hoàn mỹ, trong đầu cô đều bị những lời này của Dương Trầm nhồi vào.
“Anh Trầm ra ngoài mà nói, mình phải khiến anh nhìn xem, mình chiếu cố cha mẹ anh ấy rất tốt.”
“Làm sao, nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Làm mờ cho cô, không để lộ ra ngoài, khóc cái gì, anh Thiên cho cô hai lựa chọn, chọn một trong hai đi.”
Ngụy Tử Thiên lấy điện thoại ra, dự định gọi cho người của Dạ Oanh xin phương thức liên lạc của Vương Á, khi anh ta mở miệng nói một tiếng kỹ nữ, thì liếc mắt nhìn về phía Ôn Kha. Anh ta dự liệu trước, cảm thấy kỹ nữ không có tình cảm gì, chị em plastic mà thôi, cô đâm tôi một nhát, tôi sẽ đâm lại cô một nhát, phụ nữ đều như vậy.
Toàn thân Ôn Kha run lên, thần kinh cô căng thẳng, khi Ngụy Tử Thiên sắp ấn gọi cho bộ phận quản lý của Dạ Oanh, cô vươn tay kéo ống quần anh ta.
Thực ra con người Vương Á tính tình không tốt, khi Ôn Kha mới vào nghề còn đánh với cô ấy một trận. Vương Á mắng cô giả vờ thanh cao, giả vờ thanh thuần, giả vờ thành người bị hại, vừa mở chân bán tiểu huyệt, vừa chà lau sạch sẽ đền thề trinh tiết của mình.
Khi đó Ôn Kha còn không muốn thông đồng làm bậy với đám phụ nữ trần trụi này, cô nhận tiền của khách xong thì trốn đi lén khóc. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ mình khác với bọn họ, cảm thấy mình cao hơn bọn họ một cấp.
Không phải chúng ta luôn có mặt cố chấp sao, chúng ta đều vào thời khắc vùng vẫy cuối cùng bởi vì một người mà duy trì tỉnh táo.
Dương Trầm vì tội giết người bị phán bảy năm tù, bình thường anh ta buồn bực không nói một tiếng, chỉ có mình Ôn Kha không ngừng líu ríu nói chuyện. Ngày đó cô không nói một câu, Dương Trầm bị cùm trói buộc hai tay, khi đi vào bổ sung một câu.
“Ôn Kha, giúp anh chiếu cô cha mẹ anh thật tốt.”
Nhà Dương Trầm rất nghèo, cha mẹ đều là nông dân, cha mẹ anh ta có bệnh, trước khi Dương Trầm đi vào đã nói một câu như thế. Bạn không biết những lời này nặng cỡ nào, nặng đến mức lúc ấy cả người Ôn Kha đều có chút không rõ lắm, chiếu cố cha mẹ là trách nhiệm của con dâu mà. Dương Trầm gián tiếp tính, đã coi cô như nàng dâu của mình mà đối đãi không phải sao.
Lúc đó Ôn Kha tưởng tượng vô cùng hoàn mỹ, trong đầu cô đều bị những lời này của Dương Trầm nhồi vào.
“Anh Trầm ra ngoài mà nói, mình phải khiến anh nhìn xem, mình chiếu cố cha mẹ anh ấy rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.