Chương 12: Quá Khứ Của Ôn Kha 3
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
21/09/2022
Cô gật đầu, cô cái gì cũng không hiểu, lại càng không biết vì sao anh ta cười khẽ. Người đàn ông dựa vào bên giường, gọi một tiếng cô bé, bảo cô lại gần một chút, cách gần một chút, cách anh ta gần một chút. Sau đó anh ta mới bằng nói cho cô, anh ta bao lâu mới đi.
Ôn Kha khổ sở, cô không đợi được anh Trầm. Cô và anh Trầm nói muốn mở cửa hàng sủi cảo dưới lầu, một ngày nào đó bị người ta dựng thành tiệm net. Khi cô đi ngang qua thì thấy bên trong ngồi đầy đàn ông trẻ tuổi, gõ bàn phím bốp bốp, cùng với la to bên ngoài gọi nhau.
“Tay nghề của mình không tệ lắm, cũng thích sạch sẽ, chắc chắn làm vỏ bánh sẽ rất dày, khách hàng ăn giơ ngón cái khen ngon.”
Nhưng mà rất đáng tiếc.
Nhưng mà rất đáng tiếc.
Tối đó cô ngủ rất say, trước khi ngủ cô hút chưa được nửa điếu thuốc bị bác sĩ cắt ngang. Gào rống với cô, hỏi cô còn muốn sống nữa không.
Ôn Kha giống y như tên lưu manh, ngoài miệng không cho người ta đi. Gọi y tá trưởng là chị, nói mình không muốn sống nữa, trừ phi cho cô hôn sờ ngực một cái, nếu không thì cô vẫn lén hút thuốc. Khiến y tá kia tức giận, đánh hay trừng phạt đều không được, Vương Á ở bên cạnh cười ha ha, cười lại phun ra nửa ngụm máu, tình cảnh rất náo nhiệt. Cuối cùng bác sĩ đuổi khách của Vương Á đi, hai bọn họ không hút thuốc, tiêm hai kim, có thể nói tính là ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy người đàn ông kia, không ngừng rơi lệ, sau khi tỉnh lại Vương Á không nhúc nhích giống như quỷ nghiêng người nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau âm u nói.
“Thù này đám chị em báo cho cậu, đợi mình bám được ông chủ cao cấp, làm chỗ dựa cho hai ta.”
“Thôi đi, cậu còn chê bị người ta đánh chưa đủ sao?”
Ôn Kha trợn to mắt, lúc này hai xác ướp nằm cùng một chỗ, Vương Á không cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.
…
Tiền tiết kiệm của Ôn Kha và Vương Á đều sớm xài hết, tiền thuốc men khổng lồ, hai kỹ nữ căn bản không đủ sức, ở khoảng chừng một tháng, một người chân cà nhắc một người đầu quấn đầy băng gạc dìu dắt nhau xuất viện, lần sau tới phòng khám nhỏ đổi băng gạc tiêm tiêu viêm là được.
Bọn họ trở lại chỗ mình ở, một nhà ngang mười ba tầng, nhà lầu biến chất, cầu thang tối tăm mà loang lổ vết bẩn, dán vô số quảng cáo cho thuê phòng thông cống lớn nhỏ, sân phía trên nhà ngang kết cấu hình trong có chút ánh sáng thâm nhập, hành lang ba tòa nhà treo đầy quần áo phơi nắng của mỗi hộ gia đình. Một bà cụ 60 tuổi ngồi trên chiếu nhả bã mía xuống đất, cũng không sợ gặm mất răng.
Ôn Kha khổ sở, cô không đợi được anh Trầm. Cô và anh Trầm nói muốn mở cửa hàng sủi cảo dưới lầu, một ngày nào đó bị người ta dựng thành tiệm net. Khi cô đi ngang qua thì thấy bên trong ngồi đầy đàn ông trẻ tuổi, gõ bàn phím bốp bốp, cùng với la to bên ngoài gọi nhau.
“Tay nghề của mình không tệ lắm, cũng thích sạch sẽ, chắc chắn làm vỏ bánh sẽ rất dày, khách hàng ăn giơ ngón cái khen ngon.”
Nhưng mà rất đáng tiếc.
Nhưng mà rất đáng tiếc.
Tối đó cô ngủ rất say, trước khi ngủ cô hút chưa được nửa điếu thuốc bị bác sĩ cắt ngang. Gào rống với cô, hỏi cô còn muốn sống nữa không.
Ôn Kha giống y như tên lưu manh, ngoài miệng không cho người ta đi. Gọi y tá trưởng là chị, nói mình không muốn sống nữa, trừ phi cho cô hôn sờ ngực một cái, nếu không thì cô vẫn lén hút thuốc. Khiến y tá kia tức giận, đánh hay trừng phạt đều không được, Vương Á ở bên cạnh cười ha ha, cười lại phun ra nửa ngụm máu, tình cảnh rất náo nhiệt. Cuối cùng bác sĩ đuổi khách của Vương Á đi, hai bọn họ không hút thuốc, tiêm hai kim, có thể nói tính là ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy người đàn ông kia, không ngừng rơi lệ, sau khi tỉnh lại Vương Á không nhúc nhích giống như quỷ nghiêng người nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau âm u nói.
“Thù này đám chị em báo cho cậu, đợi mình bám được ông chủ cao cấp, làm chỗ dựa cho hai ta.”
“Thôi đi, cậu còn chê bị người ta đánh chưa đủ sao?”
Ôn Kha trợn to mắt, lúc này hai xác ướp nằm cùng một chỗ, Vương Á không cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.
…
Tiền tiết kiệm của Ôn Kha và Vương Á đều sớm xài hết, tiền thuốc men khổng lồ, hai kỹ nữ căn bản không đủ sức, ở khoảng chừng một tháng, một người chân cà nhắc một người đầu quấn đầy băng gạc dìu dắt nhau xuất viện, lần sau tới phòng khám nhỏ đổi băng gạc tiêm tiêu viêm là được.
Bọn họ trở lại chỗ mình ở, một nhà ngang mười ba tầng, nhà lầu biến chất, cầu thang tối tăm mà loang lổ vết bẩn, dán vô số quảng cáo cho thuê phòng thông cống lớn nhỏ, sân phía trên nhà ngang kết cấu hình trong có chút ánh sáng thâm nhập, hành lang ba tòa nhà treo đầy quần áo phơi nắng của mỗi hộ gia đình. Một bà cụ 60 tuổi ngồi trên chiếu nhả bã mía xuống đất, cũng không sợ gặm mất răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.