Chương 48: Tôi Đang Rất Gấp 1
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
04/06/2023
“Cậu cảm nhận được tri giác không.”
“Có chút… Chút đỉnh.”
Cổ họng cô ấy khô khát, Ôn Kha rót nước đưa tới, trầm giọng nói.
“Bác sĩ nói cậu có thể đi, nhưng mà hoạt động như chạy nhảy, tương đối có vẻ cật lực.”
Vương Á không có phản ứng gì, chỉ ồ một tiếng. Cô ấy tự biết tình hình của mình không được tốt, cô ấy chỉ hối hận tố chất cơ thể không mạnh, trước khi Lương Xuyên Thế đi không tát một cái. Vương Á nhìn vết sẹo rất dài trên đầu gối rơi vào trầm tư không biết bao lâu, hỏi Ôn Kha muốn hai điếu thuốc. nhân tiện đưa thẻ cho cô, nói bên trong cũng có một chút, lấy đi nộp tiền thuốc men.
Từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ thiếu tiền hơn bất cứ thời gian nào, Ôn Kha liên lạc với bên ngoài, tìm lấy lão hộ khách của Vương Á, gom của đám ông chủ này, gom đủ 15 vạn phí phẫu thuật nộp cho bệnh viện. Vương Á dựa vào giường bệnh, từ khi mở mắt đến nhắm mắt, đều là Ôn Kha ở bên cô ấy, phẫu thuật xong mười ngày sau cô ấy chán muốn chết nâng di động, Ôn Kha biết cô ấy buồn bực, nên đẩy xe lăn tới, hai người đi tới vườn hoa ở khu nội trú lén ăn mấy xiên thịt, không uống rượu, hút thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói Vương Á hỏi Ôn Kha.
“Mình như vậy cậu đi thăm dò chưa, định thương tật cấp mấy?”
“Cấp bốn đi, hộ gia đình rất nghèo mỗi tháng còn nhận được 200 tệ tiền trợ cấp.”
Thịt ruồi bọ cũng là thịt, 200 tệ ở quê, ăn tiết kiệm cũng có thể sống được một tháng. Vương Á ho khan vài tiếng, không ngờ tới Ôn Kha thực sự làm thương tật cấp 4 cho cô ấy, chính phủ địa phương nâng đỡ người tàn tật thuộc hộ gia đình khó khăn, có nhiều chính sách trợ cấp. Ôn Kha ném chứng nhận tàn tật cho Vương Á, cố ý châm chọc cô ấy, nói sau này cần phải có tự giác, xem mình như quần thể yếu ớt, đừng cả ngày khiêu khích đàn ông, khiến người ta nổi giận coi cô ấy như thùng sắt trực tiếp ngâm bùn trầm thi đáy sông.
Vương Á có tính cách gì Ôn Kha biết rất rõ, kiêu ngạo, chắc chắn không vừa ý mình bị tàn tật, ai ngờ lúc này cô ấy ngồi hít một hơi điếu thuốc, nhả ra một làn khói, cười ha ha có chút vô lại nói.
“Đi du lịch địa điểm miễn phí của quốc gia không, miễn phí thì được, không tốn tiền mà kiếm lời.”
Vương Á giống như không để trong lòng, mở miệng đùa giỡn, tâm can tỳ phổi thận đều không nhớ lâu, cũng không quậy, Ôn Kha nhìn cô ấy như vậy thì tức giận, nói cô sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ấy làm cho tức chết.
“Có chút… Chút đỉnh.”
Cổ họng cô ấy khô khát, Ôn Kha rót nước đưa tới, trầm giọng nói.
“Bác sĩ nói cậu có thể đi, nhưng mà hoạt động như chạy nhảy, tương đối có vẻ cật lực.”
Vương Á không có phản ứng gì, chỉ ồ một tiếng. Cô ấy tự biết tình hình của mình không được tốt, cô ấy chỉ hối hận tố chất cơ thể không mạnh, trước khi Lương Xuyên Thế đi không tát một cái. Vương Á nhìn vết sẹo rất dài trên đầu gối rơi vào trầm tư không biết bao lâu, hỏi Ôn Kha muốn hai điếu thuốc. nhân tiện đưa thẻ cho cô, nói bên trong cũng có một chút, lấy đi nộp tiền thuốc men.
Từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ thiếu tiền hơn bất cứ thời gian nào, Ôn Kha liên lạc với bên ngoài, tìm lấy lão hộ khách của Vương Á, gom của đám ông chủ này, gom đủ 15 vạn phí phẫu thuật nộp cho bệnh viện. Vương Á dựa vào giường bệnh, từ khi mở mắt đến nhắm mắt, đều là Ôn Kha ở bên cô ấy, phẫu thuật xong mười ngày sau cô ấy chán muốn chết nâng di động, Ôn Kha biết cô ấy buồn bực, nên đẩy xe lăn tới, hai người đi tới vườn hoa ở khu nội trú lén ăn mấy xiên thịt, không uống rượu, hút thuốc, trong lúc nuốt mây nhả khói Vương Á hỏi Ôn Kha.
“Mình như vậy cậu đi thăm dò chưa, định thương tật cấp mấy?”
“Cấp bốn đi, hộ gia đình rất nghèo mỗi tháng còn nhận được 200 tệ tiền trợ cấp.”
Thịt ruồi bọ cũng là thịt, 200 tệ ở quê, ăn tiết kiệm cũng có thể sống được một tháng. Vương Á ho khan vài tiếng, không ngờ tới Ôn Kha thực sự làm thương tật cấp 4 cho cô ấy, chính phủ địa phương nâng đỡ người tàn tật thuộc hộ gia đình khó khăn, có nhiều chính sách trợ cấp. Ôn Kha ném chứng nhận tàn tật cho Vương Á, cố ý châm chọc cô ấy, nói sau này cần phải có tự giác, xem mình như quần thể yếu ớt, đừng cả ngày khiêu khích đàn ông, khiến người ta nổi giận coi cô ấy như thùng sắt trực tiếp ngâm bùn trầm thi đáy sông.
Vương Á có tính cách gì Ôn Kha biết rất rõ, kiêu ngạo, chắc chắn không vừa ý mình bị tàn tật, ai ngờ lúc này cô ấy ngồi hít một hơi điếu thuốc, nhả ra một làn khói, cười ha ha có chút vô lại nói.
“Đi du lịch địa điểm miễn phí của quốc gia không, miễn phí thì được, không tốn tiền mà kiếm lời.”
Vương Á giống như không để trong lòng, mở miệng đùa giỡn, tâm can tỳ phổi thận đều không nhớ lâu, cũng không quậy, Ôn Kha nhìn cô ấy như vậy thì tức giận, nói cô sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ấy làm cho tức chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.