Chương 41: Vương Á Leo Lên Một Khách Quen 1
Bất Khai Tâm Đích Phì Quất
31/05/2023
Vương Á hủy chân bó thạch cao, tuy cử động không tiện lắm, nhưng ít nhất lúc này cũng có chút mỹ quan.
Cô ấy không có nhiều tiền, khi Ôn Kha đi một tuần thì đến Dạ Oanh làm kiếm tiền, ở sàn nhảy tầng một gặp được Khương Đông. Vương Á không để ý tới anh ta, khi đi ngang qua còn cố ý va mạnh vào bả vai anh ta một cái, sức lực không nhỏ. Khương Đông không chấp nhặt với Vương Á, hai kỹ nữ này đều là mặt hàng hếch mũi lên mặt, cùng chung mối thù có cùng ý tưởng đen tối.
Khương Đông chỉ cô ấy một cái, cảnh cáo cô ấy đừng ngứa người, nếu không sẽ ở trước mặt nhiều người khiến cô ấy không xuống đài được.
Vương Á dựa vào cạnh tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Đông, nói một câu.
“Khương Đông, anh đừng ở trước mặt tôi mà ghê tởm người khác. Anh nói một câu bà đây muốn nôn.”
“Năm trước anh đánh nhầm người, là Ôn Kha lấy tiền cầu người ta bảo vệ anh ra.”
“Cậu ấy đối xử với anh thế nào, anh đối xử với cậu ấy ra sao, trong lòng anh hiểu rõ.”
Sắc mặt Khương Đông hơi khó coi, không nói chuyện.
Năm đó là có nhà giàu mới nổi có chút danh tiếng gây chuyện trong quán bar bị Khương Đông đánh mấy quyền, đuổi ra khỏi quán bar. Lần đó Ôn Kha vì bảo vệ anh ta dựa vào quan hệ lấy tiền bồi tội, bằng không Khương Đông sẽ ngồi tù non nửa năm.
Người ta hay nói kỹ nữ vô tình, nhưng vô tình nhất là đám làng chơi chơi không gái như anh ta. Vương Á lạnh lùng nói, nói hết chuyện này ra khiến Khương Đông không chịu nổi. Lúc trước Ôn Kha không để Vương Á tố cáo anh ta, gọi anh ta một tiếng anh Đông, là thực sự coi anh ta như người nhà mà đối đãi.
Khương Đông chỉ Vương Á, nói đừng lôi lại những chuyện cũ năm xưa, mấy năm nay nếu không có anh ta, có lẽ hai chị em bọn họ đã bị người ta bắt nạt nhiều lần.
Cho dù da mặt anh ta dày như tường thành, thực sự cũng không sẵng giọng khó xử cô ấy. Vương Á căn bản không sợ Khương Đông, cô ấy nóng lòng trở về làm việc như vậy, không phải thiếu thốn tiền, chỉ vì muốn tìm chỗ dựa vững chắc trâu bò hơn Ngụy Tử Thiên, trút giận cho chị em tốt của cô ấy mà thôi.
Từ nhỏ tới lớn Vương Á chưa từng sợ người nào, Ôn Kha vì đánh mà nhớ lâu, cô ấy không nhớ lâu. Bao gồm Ngụy Tử Thiên kéo cô ấy ném cho đám đàn ông vạm vỡ cô ấy chưa từng sợ, Ngụy Tử Thiên muốn cô ấy quỳ, cô ấy không quỳ, đứng ở đó nói ánh mắt anh ta kém, tìm bạn gái cố làm ra vẻ, nói cô ấy mắt chó nhìn người thấp.
Cô ấy không có nhiều tiền, khi Ôn Kha đi một tuần thì đến Dạ Oanh làm kiếm tiền, ở sàn nhảy tầng một gặp được Khương Đông. Vương Á không để ý tới anh ta, khi đi ngang qua còn cố ý va mạnh vào bả vai anh ta một cái, sức lực không nhỏ. Khương Đông không chấp nhặt với Vương Á, hai kỹ nữ này đều là mặt hàng hếch mũi lên mặt, cùng chung mối thù có cùng ý tưởng đen tối.
Khương Đông chỉ cô ấy một cái, cảnh cáo cô ấy đừng ngứa người, nếu không sẽ ở trước mặt nhiều người khiến cô ấy không xuống đài được.
Vương Á dựa vào cạnh tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Đông, nói một câu.
“Khương Đông, anh đừng ở trước mặt tôi mà ghê tởm người khác. Anh nói một câu bà đây muốn nôn.”
“Năm trước anh đánh nhầm người, là Ôn Kha lấy tiền cầu người ta bảo vệ anh ra.”
“Cậu ấy đối xử với anh thế nào, anh đối xử với cậu ấy ra sao, trong lòng anh hiểu rõ.”
Sắc mặt Khương Đông hơi khó coi, không nói chuyện.
Năm đó là có nhà giàu mới nổi có chút danh tiếng gây chuyện trong quán bar bị Khương Đông đánh mấy quyền, đuổi ra khỏi quán bar. Lần đó Ôn Kha vì bảo vệ anh ta dựa vào quan hệ lấy tiền bồi tội, bằng không Khương Đông sẽ ngồi tù non nửa năm.
Người ta hay nói kỹ nữ vô tình, nhưng vô tình nhất là đám làng chơi chơi không gái như anh ta. Vương Á lạnh lùng nói, nói hết chuyện này ra khiến Khương Đông không chịu nổi. Lúc trước Ôn Kha không để Vương Á tố cáo anh ta, gọi anh ta một tiếng anh Đông, là thực sự coi anh ta như người nhà mà đối đãi.
Khương Đông chỉ Vương Á, nói đừng lôi lại những chuyện cũ năm xưa, mấy năm nay nếu không có anh ta, có lẽ hai chị em bọn họ đã bị người ta bắt nạt nhiều lần.
Cho dù da mặt anh ta dày như tường thành, thực sự cũng không sẵng giọng khó xử cô ấy. Vương Á căn bản không sợ Khương Đông, cô ấy nóng lòng trở về làm việc như vậy, không phải thiếu thốn tiền, chỉ vì muốn tìm chỗ dựa vững chắc trâu bò hơn Ngụy Tử Thiên, trút giận cho chị em tốt của cô ấy mà thôi.
Từ nhỏ tới lớn Vương Á chưa từng sợ người nào, Ôn Kha vì đánh mà nhớ lâu, cô ấy không nhớ lâu. Bao gồm Ngụy Tử Thiên kéo cô ấy ném cho đám đàn ông vạm vỡ cô ấy chưa từng sợ, Ngụy Tử Thiên muốn cô ấy quỳ, cô ấy không quỳ, đứng ở đó nói ánh mắt anh ta kém, tìm bạn gái cố làm ra vẻ, nói cô ấy mắt chó nhìn người thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.