Quyển 1 - Chương 23
Hắc Khiết Minh
03/11/2020
Con trai Johanna vốn kiên trì muốn ở lại bên người mẫu thân, nhưng hắn
gầy yếu lại dơ bẩn, nàng không thể không uy hϊế͙p͙ hắn nhất định phải đi tắm rửa mới được lưu lại. Nàng còn lấy đồ ăn ra dụ dỗ nó nên nó mới rời đi một lát, nhưng rất nhanh lại xuất hiện, mái tóc ngắn ướt đẫm, trêи
người mặc một bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ.
Nàng kiểm tra hài tử kia, hắn thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trêи người cũng không có bệnh sởi hoặc bọc mủ, cũng không có nhiễm ôn dịch, nhưng để ngừa vạn nhất, nàng vẫn muốn hắn lưu ở trong phòng. Bởi vì hắn đã ăn chút đồ ăn lại có chỗ che mưa chắn gió, mẫu thân cũng được chăm sóc nên không bao lâu sau hắn liền mệt đến ngủ thϊế͙p͙ đi.
Giúp nữ nhân kia xử lý hết bọc mủ xong, lại bôi thuốc, bôi dầu, mặc một cái áo rộng rãi cho bà ta. Nàng an ủi nữ nhân gầy nhỏ đó, nhưng bà ta không thở nổi nên vạn phần thống khổ, ngay cả tiếng hít thở đều nghe như tiếng thổi bếp lò.
Không đành lòng nhìn bà ta thống khổ như vậy, Khải không khỏi đưa tay vuốt ve ngực bà.
Một cỗ hàn khí theo lòng bàn tay của nàng chui vào, đánh thẳng vào ngực. Nàng cố nén cảm giác không thoải mái đó, không để chính mình rút tay lại. Rồi sau đó người phụ nữa đó cũng dần dần chậm rãi bình tĩnh lại.
Khải rút tay về, cảm giác cũng có chút thở không nổi, ngực như là bị hàn khí kia ngăn chận lại.
Nàng đứng lên, đem khăn đang vắt trêи dây thừng kéo tới để lau tay, lại nhịn không được ho hai tiếng. Nàng lúc này mới phát hiện mình làm hơi quá, vội kéo khăn che mặt ra để thông khí, tiếp tục thu thập khăn khố, muốn tìm cơ hội đi đến bãi cỏ hoặc trong rừng rậm.
Nàng tiếp tục đem toàn bộ mọi thứ dọn dẹp xong mới thấy một cơn choáng váng mắt hoa lại đánh tới, khiến nàng bước chân khong vững, kém chút té ngã. Một bàn tay thô ráp, to lớn đúng lúc này xuất hiện, kịp thời đỡ nàng, khăn trong tay nàng cũng toàn bộ rơi xuống. Trong lúc đó nàng nhìn thấy hắn ở trước mắt, ăn mặc chỉnh tề.
Bởi vì không dự đoán được sẽ thấy hắn, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Ngươi làm cái gì trong này?”
Đôi mắt đen của hắn nheo lại, hàm dưới buộc chặt, chỉ nói: “Đây là tòa thành của ta.”
Lúc này nàng lại chẳng nói được gì.
Nàng không có kỳ vọng hắn sẽ tới, nàng cho rằng hắn tức giận, cho rằng hắn đã lên giường ngủ. Ngày mai hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Hắn buông nàng ra, bắt đầu thu thập khăn rơi dưới đất, đem tụi nó thu lại thật tốt rồi ném vào trong giỏ trúc.
“Tình huống của bà ta sao rồi?”
Khải liếc nhìn đứa nhỏ đang cuộn mình ở bên cạnh bàn rồi mới nói: “Có chút nghiêm trọng.”
Hắn theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấp giọng hỏi: “Nữ nhân này chống đỡ được không?”
“Ta không biết.” Khải mắt cũng không chớp nói, áp chế một cơn ho khác rồi mới nói tiếp: “Ngươi không nên đến nơi này, tình huống của nàng ta hiện tại là tệ nhất.”
Hắn nhìn nàng, dùng cằm chỉ chỉ cái tiểu nam hài kia một chút.
“Ngươi có cần ta đem hắn đi không?”
Hàn khí trong phổi chuyển sang nóng rực, nàng cố mạnh mẽ áp chế, gật gật đầu.
Thấy thế, hắn không nói hai lời xoay người, hướng đứa nhỏ đang ngủ kia, bế nó lên rồi đi ra ngoài.
Nàng chờ hắn đi rồi mới che miệng ho ra tiếng.
Ngực nóng rực đến gần như bỏng, nàng ngồi quỳ trêи mặt đất, nhưng gỗ lát sàn đã chết, không có nhiều năng lượng lắm. Nàng bắt buộc chính mình đứng lên, từng bước từng bước đi đến bên cạnh bàn, từ trong rương lục ra một viên đá màu đen, nắm nó ở trong lòng bàn tay, hấp thu năng lượng của nó.
Lúc nàng nới tay thì ngực đã bớt nóng nhưng hòn đá thì lại rất nóng.
Nàng đem tảng đá đặt ở bên cửa sổ, thấy nó bị một cỗ nhiệt khí màu đen vây quanh, nhưng nàng biết, chờ hừng đông ngày mai nó sẽ lại chậm rãi phục hồi lại, để nàng có thể sử dụng.
Nếu quả có ánh mặt trời thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhưng mưa dầm dề thế này thì sẽ mất nhiều thời gian hơn để tinh lọc nó. Nhưng nàng hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời dùng nó để thay thế.
Phía sau truyền đến tiếng vang, nàng ngẩn ra, vội vàng quay đầu, thấy hắn lại xuất hiện tại cửa, trêи tay bưng một cái bát cháo tỏi nàng bảo Sophia nấu, trêи vai còn vắt một cái khăn sạch sẽ.
“Sophia nói ngươi cần những thứ này.” Hắn đem cháo đưa cho nàng.
Nàng không nói gì tiếp nhận, nhìn hắn lấy khăn che miệng và mũi rồi đi đến bên người phụ nữ kia, lại giúp nàng đem bà ta nâng dậy, rồi nhướng mày với nàng.
Thẳng đến lúc này, nàng mới hiểu hắn đến đây để hỗ trợ.
Điều này khiến nàng kinh sợ cũng bắt lấy tâm nàng.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bưng chén cháo kia đến, dưới sự hỗ trợ của hắn thì dè dặt cẩn trọng cho nữ nhân gầy yếu kia ăn.
Trong một khắc, nàng cho rằng hắn muốn hoàn thành chuyện dang dở vừa nãy, nhưng hắn lại giúp đỡ nàng chiếu cố nữ nhân kia, động tác vô cùng mềm nhẹ cẩn thận, mặc dù nữ nhân kia vừa mới nuốt cháo vào lại phun ra hơn phân nửa, có cái còn bắn lên tay hắn nhưng hắn cũng không để ý.
Sau khi nàng đút nữ nhân kia ăn xong, nàng yêu cầu hắn đem y phục nhiễm uế vật bỏ vào trong giỏ áo, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo, lại tự động ra cửa rửa tay.
Rồi sau đó hắn liền mang theo chén không kia đi mất.
Vài ngày tiếp theo, lần lượt có thôn dân bị bệnh xuất hiện, mọi người truyền miệng nói nàng có thể tạo ra kỳ tích, còn hắn lại mở rộng cửa thành đối với thôn dân, thế nên tháp cửa thành rất nhanh lại đầy người nhiễm ôn dịch.
Tuy rằng mấy người Sophia đã quen thuộc với chiệc chiếu cố bệnh nhân, nhưng nàng vẫn trở nên vô cùng bận rộn, cả ngày di chuyển bên trong tòa thành, cũng không trở lại phòng ngủ của hắn.
Theo bản năng, nàng tránh né nam nhân kia, nhưng hắn một câu cũng không nói, thỉnh thoảng hai người gặp nhau tại quảng trường, nhưng cũng chỉ nói chuyện thu hoạch và tình hình bệnh nhân.
Hắn chưa từng hẹn gặp nàng, một lần cũng không có, nhưng có đôi khi, nàng từ trong tháp nhìn sang cửa sổ phòng hắn thì sẽ thấy hắn đứng ở nơi đó, cách cơn mưa phùn tầm tã, rũ mắt nhìn nàng.
Nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi thăm.
Chỉ có một điều rõ ràng là hắn vẫn muốn nàng, nàng biết, cũng có thể cảm giác được ử mỗi lần gặp hắn, mỗi lần nhìn vào mắt hắn thì nàng đều biết được.
Mỗi khi hắn nhìn nàng, vô luận là cách thật xa, hoặc là gần trong gang tấc, nàng vẫn luôn cảm thấy chính mình như là bị hắn ở trước mặt mọi người lột sạch. Ánh mắt hắn vô cùng trần trụi, nóng rực, giống như hắn lập tức muốn kéo nàng vào trong lòng, ép đến trêи tường mà hoàn thành nốt chuyện hôm đó.
Nhưng hắn chưa từng làm vậy.
Mỗi một lần hắn xuất hiện, nàng luôn biết, không cần quay đầu lại cũng biết được.
Phảng phất đêm hôm đó hắn đã hạ chú trêи người nàng.
Thân thể của nàng trở nên vạn phần mẫn cảm, luôn phản ứng lại đối với sự tồn tại của hắn, khát vọng hắn không thôi. Mặc dù nàng bởi vì quá mức mệt mỏi mà ngủ, nhưng trong mộng vẫn sẽ mơ được ở trong lòng hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, sự vuốt ve, đến khi cả người nàng nóng lên, xấu hổ và lúng túng tỉnh lại.
Nàng không sao ngủ được, những thứ rối rắm này cứ phủ lên người nàng.
Tuy rằng không trở về phòng hắn nhưng nàng biết hắn vẫn tắm rửa như cũ, Sophia và Lysa mỗi ngày đều sẽ lên lầu thu dọn phòng hắn, đem quần áo bẩn hắn thay ra đi giặt.
Không phải vì nàng, nàng nói cho chính mình, nhưng không cách nào thật sự tin tưởng.
Nam nhân kia muốn nàng.
Có đôi khi, nàng thậm chí hi vọng hắn thật sự liều lĩnh, đem nàng kéo về căn phòng kia, ép buộc nàng thừa nhận hắn.
Lúc nàng từ trong mộng xuân bừng tỉnh, thân thể của nàng nóng đến không biết phải làm sao mới hạ nhiệt được, kể cả thủy tinh và tảng đá nàng mang đến cũng vô pháp giúp nàng.
Nàng không có biện pháp ở trong tình hình này mà chiếu cố bệnh nhân nên nàng đành đến bãi tắm phía sau tháp thành chủ để tắm rửa.
Đêm đã khuya, nước rất lạnh.
Nàng lại vẫn cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đốt cháy nàng.
Suýt chút nữa nàng đã lên lầu tìm hắn, không biết hổ thẹn cầu hắn cùng ở một chỗ với nàng, giúp nàng giảm bớt hơi nóng trong cơ thể.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng khát vọng một thứ gì đó mãnh liệt như vậy.
Mọi người nói phù thủy đều ɖâʍ loạn, nàng thì chỉ cảm thấy chuyện đó thật xấu xa nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy họ nói đúng, mà điều này khiến nàng vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì nghĩ như thế nên ngọn lửa trong cơ thể mới dần phục hồi lại.
Nàng rất nhanh liền thấy lạnh run lên, lúc này mới lau khô người, mặc áo váy vào.
Lúc nàng đi ra thì phát hiện mưa đã tạnh, trăng sáng ló đầu ra khỏi đám mây đen.
Nàng đứng ở hậu viện, vươn tay nhìn ánh trăng rơi vào lòng bàn tay.
Nàng quá mệt, không thể suy xét gì nữa. Nàng rất muốn cởi y phục, đắm chìm trong ánh trăng để hấp thu năng lượng tinh thuần kia. Nàng không tự giác cởi hài, đạp trêи cỏ, cảm giác đại địa cùng ánh trăng.
Cỏ dưới chân nàng vô cùng mềm mại, còn mang theo một ít bọt nước, nàng có thể cảm giác được năng lượng của đại địa theo gan bàn chân truyền đến, cảm giác ánh trăng từ đỉnh đầu bao phủ toàn thân. Nàng hé miệng, hít sâu, cảm giác gió đêm cùng ánh trăng, cùng nhau tiến vào trong thân thể. Năng lượng ôn nhu đó tràn ngập nàng, làm sạch nàng, khiến mỏi mệt của nàng đều chậm rãi biến mất.
Mọi tri giác vào giờ khắc này đều trở nên trong suốt rõ ràng.
Rồi sau đó nàng thấy hắn.
Nhưng chuyện này không có khả năng, hắn đáng lý phải đi ngủ rồi chứ, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn, cảm giác đó làm cho nàng không có biện pháp ngăn mình quay đầu, ngẩng đầu.
Hắn ở chỗ này, ở trêи tháp thành chủ, từ một cái cửa sổ ở trong phòng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. Ánh trăng sáng ngời chiếu sáng khuôn ngực trần trụi, ẩm ướt lại vĩ ngạn của hắn.
Hắn vẫn đổ mồ hôi, trong giấc mộng hắn bị nàng quấy nhiễu, mồ hôi ướt đẫm bừng tỉnh.
Gió đêm thổi tung váy nàng.
Nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập, cảm thấy ngọn lửa lúc trước lại một lần nữa bùng lên, đầu ngực của nàng dưới cái nhìn chăm chú của hắn vội đứng thẳng lên, cọ vào váy lót.
Nàng nhớ tới lúc hắn ngậm đầu ngực của nàng vào trong miệng, nhớ tới ngón tay hắn, âu yếm, vuốt ve mềm mại giữa hai chân nàng, khiến nàng không tự chủ được nín thở, cắn môi khắc chế tiếng rêи rỉ cơ hồ bật thốt lên.
Nàng kiểm tra hài tử kia, hắn thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trêи người cũng không có bệnh sởi hoặc bọc mủ, cũng không có nhiễm ôn dịch, nhưng để ngừa vạn nhất, nàng vẫn muốn hắn lưu ở trong phòng. Bởi vì hắn đã ăn chút đồ ăn lại có chỗ che mưa chắn gió, mẫu thân cũng được chăm sóc nên không bao lâu sau hắn liền mệt đến ngủ thϊế͙p͙ đi.
Giúp nữ nhân kia xử lý hết bọc mủ xong, lại bôi thuốc, bôi dầu, mặc một cái áo rộng rãi cho bà ta. Nàng an ủi nữ nhân gầy nhỏ đó, nhưng bà ta không thở nổi nên vạn phần thống khổ, ngay cả tiếng hít thở đều nghe như tiếng thổi bếp lò.
Không đành lòng nhìn bà ta thống khổ như vậy, Khải không khỏi đưa tay vuốt ve ngực bà.
Một cỗ hàn khí theo lòng bàn tay của nàng chui vào, đánh thẳng vào ngực. Nàng cố nén cảm giác không thoải mái đó, không để chính mình rút tay lại. Rồi sau đó người phụ nữa đó cũng dần dần chậm rãi bình tĩnh lại.
Khải rút tay về, cảm giác cũng có chút thở không nổi, ngực như là bị hàn khí kia ngăn chận lại.
Nàng đứng lên, đem khăn đang vắt trêи dây thừng kéo tới để lau tay, lại nhịn không được ho hai tiếng. Nàng lúc này mới phát hiện mình làm hơi quá, vội kéo khăn che mặt ra để thông khí, tiếp tục thu thập khăn khố, muốn tìm cơ hội đi đến bãi cỏ hoặc trong rừng rậm.
Nàng tiếp tục đem toàn bộ mọi thứ dọn dẹp xong mới thấy một cơn choáng váng mắt hoa lại đánh tới, khiến nàng bước chân khong vững, kém chút té ngã. Một bàn tay thô ráp, to lớn đúng lúc này xuất hiện, kịp thời đỡ nàng, khăn trong tay nàng cũng toàn bộ rơi xuống. Trong lúc đó nàng nhìn thấy hắn ở trước mắt, ăn mặc chỉnh tề.
Bởi vì không dự đoán được sẽ thấy hắn, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Ngươi làm cái gì trong này?”
Đôi mắt đen của hắn nheo lại, hàm dưới buộc chặt, chỉ nói: “Đây là tòa thành của ta.”
Lúc này nàng lại chẳng nói được gì.
Nàng không có kỳ vọng hắn sẽ tới, nàng cho rằng hắn tức giận, cho rằng hắn đã lên giường ngủ. Ngày mai hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Hắn buông nàng ra, bắt đầu thu thập khăn rơi dưới đất, đem tụi nó thu lại thật tốt rồi ném vào trong giỏ trúc.
“Tình huống của bà ta sao rồi?”
Khải liếc nhìn đứa nhỏ đang cuộn mình ở bên cạnh bàn rồi mới nói: “Có chút nghiêm trọng.”
Hắn theo tầm mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấp giọng hỏi: “Nữ nhân này chống đỡ được không?”
“Ta không biết.” Khải mắt cũng không chớp nói, áp chế một cơn ho khác rồi mới nói tiếp: “Ngươi không nên đến nơi này, tình huống của nàng ta hiện tại là tệ nhất.”
Hắn nhìn nàng, dùng cằm chỉ chỉ cái tiểu nam hài kia một chút.
“Ngươi có cần ta đem hắn đi không?”
Hàn khí trong phổi chuyển sang nóng rực, nàng cố mạnh mẽ áp chế, gật gật đầu.
Thấy thế, hắn không nói hai lời xoay người, hướng đứa nhỏ đang ngủ kia, bế nó lên rồi đi ra ngoài.
Nàng chờ hắn đi rồi mới che miệng ho ra tiếng.
Ngực nóng rực đến gần như bỏng, nàng ngồi quỳ trêи mặt đất, nhưng gỗ lát sàn đã chết, không có nhiều năng lượng lắm. Nàng bắt buộc chính mình đứng lên, từng bước từng bước đi đến bên cạnh bàn, từ trong rương lục ra một viên đá màu đen, nắm nó ở trong lòng bàn tay, hấp thu năng lượng của nó.
Lúc nàng nới tay thì ngực đã bớt nóng nhưng hòn đá thì lại rất nóng.
Nàng đem tảng đá đặt ở bên cửa sổ, thấy nó bị một cỗ nhiệt khí màu đen vây quanh, nhưng nàng biết, chờ hừng đông ngày mai nó sẽ lại chậm rãi phục hồi lại, để nàng có thể sử dụng.
Nếu quả có ánh mặt trời thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhưng mưa dầm dề thế này thì sẽ mất nhiều thời gian hơn để tinh lọc nó. Nhưng nàng hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời dùng nó để thay thế.
Phía sau truyền đến tiếng vang, nàng ngẩn ra, vội vàng quay đầu, thấy hắn lại xuất hiện tại cửa, trêи tay bưng một cái bát cháo tỏi nàng bảo Sophia nấu, trêи vai còn vắt một cái khăn sạch sẽ.
“Sophia nói ngươi cần những thứ này.” Hắn đem cháo đưa cho nàng.
Nàng không nói gì tiếp nhận, nhìn hắn lấy khăn che miệng và mũi rồi đi đến bên người phụ nữ kia, lại giúp nàng đem bà ta nâng dậy, rồi nhướng mày với nàng.
Thẳng đến lúc này, nàng mới hiểu hắn đến đây để hỗ trợ.
Điều này khiến nàng kinh sợ cũng bắt lấy tâm nàng.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bưng chén cháo kia đến, dưới sự hỗ trợ của hắn thì dè dặt cẩn trọng cho nữ nhân gầy yếu kia ăn.
Trong một khắc, nàng cho rằng hắn muốn hoàn thành chuyện dang dở vừa nãy, nhưng hắn lại giúp đỡ nàng chiếu cố nữ nhân kia, động tác vô cùng mềm nhẹ cẩn thận, mặc dù nữ nhân kia vừa mới nuốt cháo vào lại phun ra hơn phân nửa, có cái còn bắn lên tay hắn nhưng hắn cũng không để ý.
Sau khi nàng đút nữ nhân kia ăn xong, nàng yêu cầu hắn đem y phục nhiễm uế vật bỏ vào trong giỏ áo, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo, lại tự động ra cửa rửa tay.
Rồi sau đó hắn liền mang theo chén không kia đi mất.
Vài ngày tiếp theo, lần lượt có thôn dân bị bệnh xuất hiện, mọi người truyền miệng nói nàng có thể tạo ra kỳ tích, còn hắn lại mở rộng cửa thành đối với thôn dân, thế nên tháp cửa thành rất nhanh lại đầy người nhiễm ôn dịch.
Tuy rằng mấy người Sophia đã quen thuộc với chiệc chiếu cố bệnh nhân, nhưng nàng vẫn trở nên vô cùng bận rộn, cả ngày di chuyển bên trong tòa thành, cũng không trở lại phòng ngủ của hắn.
Theo bản năng, nàng tránh né nam nhân kia, nhưng hắn một câu cũng không nói, thỉnh thoảng hai người gặp nhau tại quảng trường, nhưng cũng chỉ nói chuyện thu hoạch và tình hình bệnh nhân.
Hắn chưa từng hẹn gặp nàng, một lần cũng không có, nhưng có đôi khi, nàng từ trong tháp nhìn sang cửa sổ phòng hắn thì sẽ thấy hắn đứng ở nơi đó, cách cơn mưa phùn tầm tã, rũ mắt nhìn nàng.
Nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi thăm.
Chỉ có một điều rõ ràng là hắn vẫn muốn nàng, nàng biết, cũng có thể cảm giác được ử mỗi lần gặp hắn, mỗi lần nhìn vào mắt hắn thì nàng đều biết được.
Mỗi khi hắn nhìn nàng, vô luận là cách thật xa, hoặc là gần trong gang tấc, nàng vẫn luôn cảm thấy chính mình như là bị hắn ở trước mặt mọi người lột sạch. Ánh mắt hắn vô cùng trần trụi, nóng rực, giống như hắn lập tức muốn kéo nàng vào trong lòng, ép đến trêи tường mà hoàn thành nốt chuyện hôm đó.
Nhưng hắn chưa từng làm vậy.
Mỗi một lần hắn xuất hiện, nàng luôn biết, không cần quay đầu lại cũng biết được.
Phảng phất đêm hôm đó hắn đã hạ chú trêи người nàng.
Thân thể của nàng trở nên vạn phần mẫn cảm, luôn phản ứng lại đối với sự tồn tại của hắn, khát vọng hắn không thôi. Mặc dù nàng bởi vì quá mức mệt mỏi mà ngủ, nhưng trong mộng vẫn sẽ mơ được ở trong lòng hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, sự vuốt ve, đến khi cả người nàng nóng lên, xấu hổ và lúng túng tỉnh lại.
Nàng không sao ngủ được, những thứ rối rắm này cứ phủ lên người nàng.
Tuy rằng không trở về phòng hắn nhưng nàng biết hắn vẫn tắm rửa như cũ, Sophia và Lysa mỗi ngày đều sẽ lên lầu thu dọn phòng hắn, đem quần áo bẩn hắn thay ra đi giặt.
Không phải vì nàng, nàng nói cho chính mình, nhưng không cách nào thật sự tin tưởng.
Nam nhân kia muốn nàng.
Có đôi khi, nàng thậm chí hi vọng hắn thật sự liều lĩnh, đem nàng kéo về căn phòng kia, ép buộc nàng thừa nhận hắn.
Lúc nàng từ trong mộng xuân bừng tỉnh, thân thể của nàng nóng đến không biết phải làm sao mới hạ nhiệt được, kể cả thủy tinh và tảng đá nàng mang đến cũng vô pháp giúp nàng.
Nàng không có biện pháp ở trong tình hình này mà chiếu cố bệnh nhân nên nàng đành đến bãi tắm phía sau tháp thành chủ để tắm rửa.
Đêm đã khuya, nước rất lạnh.
Nàng lại vẫn cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa đốt cháy nàng.
Suýt chút nữa nàng đã lên lầu tìm hắn, không biết hổ thẹn cầu hắn cùng ở một chỗ với nàng, giúp nàng giảm bớt hơi nóng trong cơ thể.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng khát vọng một thứ gì đó mãnh liệt như vậy.
Mọi người nói phù thủy đều ɖâʍ loạn, nàng thì chỉ cảm thấy chuyện đó thật xấu xa nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy họ nói đúng, mà điều này khiến nàng vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì nghĩ như thế nên ngọn lửa trong cơ thể mới dần phục hồi lại.
Nàng rất nhanh liền thấy lạnh run lên, lúc này mới lau khô người, mặc áo váy vào.
Lúc nàng đi ra thì phát hiện mưa đã tạnh, trăng sáng ló đầu ra khỏi đám mây đen.
Nàng đứng ở hậu viện, vươn tay nhìn ánh trăng rơi vào lòng bàn tay.
Nàng quá mệt, không thể suy xét gì nữa. Nàng rất muốn cởi y phục, đắm chìm trong ánh trăng để hấp thu năng lượng tinh thuần kia. Nàng không tự giác cởi hài, đạp trêи cỏ, cảm giác đại địa cùng ánh trăng.
Cỏ dưới chân nàng vô cùng mềm mại, còn mang theo một ít bọt nước, nàng có thể cảm giác được năng lượng của đại địa theo gan bàn chân truyền đến, cảm giác ánh trăng từ đỉnh đầu bao phủ toàn thân. Nàng hé miệng, hít sâu, cảm giác gió đêm cùng ánh trăng, cùng nhau tiến vào trong thân thể. Năng lượng ôn nhu đó tràn ngập nàng, làm sạch nàng, khiến mỏi mệt của nàng đều chậm rãi biến mất.
Mọi tri giác vào giờ khắc này đều trở nên trong suốt rõ ràng.
Rồi sau đó nàng thấy hắn.
Nhưng chuyện này không có khả năng, hắn đáng lý phải đi ngủ rồi chứ, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn, cảm giác đó làm cho nàng không có biện pháp ngăn mình quay đầu, ngẩng đầu.
Hắn ở chỗ này, ở trêи tháp thành chủ, từ một cái cửa sổ ở trong phòng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. Ánh trăng sáng ngời chiếu sáng khuôn ngực trần trụi, ẩm ướt lại vĩ ngạn của hắn.
Hắn vẫn đổ mồ hôi, trong giấc mộng hắn bị nàng quấy nhiễu, mồ hôi ướt đẫm bừng tỉnh.
Gió đêm thổi tung váy nàng.
Nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập, cảm thấy ngọn lửa lúc trước lại một lần nữa bùng lên, đầu ngực của nàng dưới cái nhìn chăm chú của hắn vội đứng thẳng lên, cọ vào váy lót.
Nàng nhớ tới lúc hắn ngậm đầu ngực của nàng vào trong miệng, nhớ tới ngón tay hắn, âu yếm, vuốt ve mềm mại giữa hai chân nàng, khiến nàng không tự chủ được nín thở, cắn môi khắc chế tiếng rêи rỉ cơ hồ bật thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.