Quyển 2 - Chương 39
Hắc Khiết Minh
03/11/2020
“Từ hôm nay các ngươi sẽ lưu lại để hỗ trợ làm việc.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía nàng, mặt không biểu cảm cho nàng biết.
“Hiện tại, bọn họ là của nàng.”
Nàng nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
Hắn không chờ nàng phản ứng, chỉ cầm lấy cây gậy bị gãy, xoay người rời khỏi nàng.
Đứa nhỏ đang quỳ rạp trêи mặt đất tuy rằng suy yếu, hấp hối, máu tươi còn nhiễm đỏ cái ʍôиɠ nhưng hắn vẫn đang nức nở, và vẫn còn sống.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút choáng váng mắt hoa, thở hổn hển một hơi, rồi sau đó mới phát hiện mình vừa mới nín thở.
Nàng lại hít một hơi thật sâu, rồi mới bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ kia.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng có nỗi sợ hãi quen thuộc.
Mặt nàng trắng như tuyết, hắn có thể thấy nàng co rúm lại, có thể thấy trong mắt nàng lộ ra hoảng sợ, giống như đang nhìn một con quái vật đội lốt người.
Ánh mắt kia không hiểu sao khiến hắn tức giận.
Bonn khó chịu xóa đi bộ dạng khϊế͙p͙ sợ của nàng trong đầu, đem cây gậy kia ném lên trêи bàn, rũ mắt nhìn tấm bản đồ đang đặt trêи bàn tại đại sảnh.
Đó là lãnh địa của Swartz, mà Nam tước Swartz là người sở hữu lãnh địa này.
Từ đông đến tây, từ bắc đến nam, còn có khối đất vây quanh lâu đài này đều bị người ta thèm nhỏ dãi từ lâu, hàng xóm lúc nào rình rập không thôi.
Hắn cũng đau lòng mấy đứa trẻ kia, nhưng lại không thể không đánh.
Hắn có chuyện phải làm, có quy củ không thể bị phá vỡ, mọi người phải tuân thủ, không thể cãi lại.
Nếu nàng không thể chấp nhận thì đó là vấn đề của nàng.
Hắn đờ đẫn ngồi xuống ghế tựa.
Sebastian cùng Michael đi tới, cũng không nói nhiều mà chỉ cùng hắn tiếp tục thảo luận về những vị hàng xóm họ phải canh chừng, còn có những phần ruộng đất cần tiếp tục khai khẩn.
Xong việc thì trời cũng tối rồi.
Nhóm nữ phó bắt đầu đưa thức ăn lên, mà nữ nhân kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Hắn còn tưởng nàng sẽ không xuất hiện, tức giận và phiền chán bắt đầu tích lũy ở trong lồng ngực.
Hắn không muốn xử phạt nàng, hắn đã hứa sẽ không đánh nàng, sẽ không ở trước mặt mọi người làm khó nàng, nhưng nếu nàng muốn cãi lại hắn, khiêu chiến quyền uy của hắn thì hắn sẽ vẫn làm chuyện phải làm.
Rồi sau đó nàng xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Toàn bộ buổi tối, nàng đều yên tĩnh mà kính cẩn nghe theo, biểu hiện thật sự bình thường, bình tĩnh.
Sự bình tĩnh khác thường đó ngược lại càng thêm quấy nhiễu hắn, khiến hắn lại thấy chán nản.
Nàng ăn cháo trong bát, uống nước, vẻ mặt không biểu cảm, không thèm nhìn các nam nhân khác đang tranh cãi ầm ĩ, lại tay chân dơ bẩn kia lần nào.
Hắn biết nàng đối với thói quen giữ vệ sinh của đám lính không bằng lòng, hắn cần phải nghiêm khắc bắt bọn họ duy trì cơ thể sạch sẽ, còn phải kêu bọn họ lúc ăn cơm lễ phép và trật tự một chút.
Nhưng chuyện hắn cần phải phải đã con mẹ nó quá nhiều rồi.
Nàng một thìa một thìa đem đồ ăn đưa vào miệng, duy trì động tác theo quy luật mà đơn điệu. Hắn hoài nghi nàng cũng chẳng biết mình đang ăn cái gì.
Mà bộ dáng thất thần đó của nàng không hiểu sao càng khiến hắn tức giận.
Đúng lúc này, góc bên kia có người đánh nhau ——
Tiếng xôn xao là từ góc phía dưới bắt đầu truyền đến, mà Khải hoàn toàn không đoán được.
Giờ khắc này nàng còn ngồi ở bên người hắn, đưa đậu và yến mạch lên miệng, nhưng nháy mắt sau thì cuộc đánh nhau liền nổ ra. Nàng phát hoảng, nhất thời có chút kinh hoảng, các nữ nhân kinh hô liên tục, giống tiểu bạch thỏ ào ào né tránh, các nam nhân lại vây quanh lại.
Nàng còn tưởng mấy nam nhân đó sẽ đem hai kẻ kia kéo ra nhưng bọn họ chỉ đứng nhìn, còn vừa xem vừa hét to.
Hai gã lính đang đánh nhau kia giống hai con thú lao vào nhau, bất chợt đánh tới, va vào tường và bàn, phát ra tiếng vang lớn. Lúc hai người va vào bàn, lực lớn đến nỗi cái bàn dài nặng còn bị dịch đến đầu này, suýt thì đụng vào nàng. Khải né tránh không kịp, nhưng nam nhân bên cạnh đã kịp thời đưa tay ra, đem nàng ôm vào lòng.
Nàng kinh hoàng thở gấp ra tiếng, còn không kịp hoàn hồn, hắn đã buông lỏng tay ra, xoay người sải bước tiến lên, chen vào đám người đang xem náo nhiệt. Khải chậm nửa nhịp mới phát hiện hắn tiến lên là muốn đi ngăn cản bọn họ, trong lúc nhất thời có chút kinh hoảng, vội cầm lấy làn váy tiến lên theo.
Hai người kia rất cao lớn, có một người còn cao hơn hắn, một người khác thì to như con trâu. Tuy gần đây hắn được ăn đầy đủ hơn, không gầy như trước nữa nhưng vẫn gầy hơn hai người kia nhiều.
Đúng lúc nàng chạy lên, sợ nhìn thấy hắn bị đánh nhưng vừa kịp thấy hắn nhấc chân đá bay một trong hai người, tránh nắm đấm của người kia rồi túm lấy cánh tay quật tên kia xuống đất, thành công tách hai kẻ đó ra.
Gã bị đá bay ra không hiểu gì, vừa định quay lại đánh tiếp thì đã thấy hắn giáng cho một quyền thật nặng ngã xuống đất.
Một đấm kia thật nặng, đánh vào đầu thanh âm quanh quẩn trong phòng khiến nàng co rúm lại.
Kẻ còn lại rống giận bò lên muốn công kϊƈɦ hắn, Khải đứng tim nhìn nhưng hắn rất nhanh đã quay người, hai bên liên tiếp tung nắm đấm vào người kia, một đấm vào bên hông khiến đối phương đau đến cúi gập thắt lưng, một quyền thì hung hăng đánh vào ngực, rồi thừa dịp tên kia chưa kịp phản ứng liền đánh thêm một quyền vào đầu sườn.
Máu tươi từ miệng nam nhân vẩy ra giữa không trung, hắn tiếp tục bồi một quyền nữa trúng cằm đối phương, một cái răng cùng máu tươi bay ra, rơi xuống.
Động tác của hắn vừa nhanh, tàn nhẫn lại chuẩn, trong nháy mắt đã đem nam nhân kia đánh ngã xuống đất.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người an tĩnh lại.
Mâm bát la liệt trong đại sảnh, một mảnh yên lặng.
“Đây là tòa thành của ta, đại sảnh của ta, các ngươi cho là mình đang làm cái gì?”
Hắn nhìn quanh, giọng nói không lớn nhưng lại rất lãnh khốc.
Hai nam nhân đánh nhau nháo sự, lại bị hắn liên tiếp đánh ngã xuống đất cứng đờ ra, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đám người vây xem cũng không dám thét to, mà đều im miệng hết.
Hắn nhìn hai người kia, lại nhìn quét mọi người ở một bên, lạnh lùng phun ra một câu.
“Trở về ăn cơm.”
Các nam nhân nghe vậy ào ào trở lại bên cạnh bàn, không quên đem cái bàn bị đụng kéo lại.
Hai tên bị đánh kia chậm rì rì bò đứng lên, tuy rằng khó chịu, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của hắn vẫn ôm cái mặt bầm dập về ngồi vào chỗ.
Hắn xoay người, thấy nàng.
Khải há mồm muốn nói cái gì đó nhưng chỉ thấy trong đầu trống rỗng.
Nam nhân trước mặt, trêи mặt dính máu của người khác, toàn thân cao thấp tản ra hơi thở bạo lực, trong con ngươi đen tỏa ra lệ khí, so với tình hình lúc chiều chỉ có hơn chứ không kém.
Trong chớp mắt, hắn đi lên phía trước, bắt lấy cánh tay của nàng, cơ hồ là nửa bắt buộc đem nàng mang về chủ vị, đem nàng ngồi lên ghế.
Nàng không có kháng cự, chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh.
Hắn đi đến trước nồi yến mạch, cầm lấy chén gỗ sạch sẽ, múc một bát yến mạch, để phịch một cái trước mặt nàng, rồi lại lấy một bát cho mình, ngồi về chỗ, bắt đầu ăn yến mạch.
Ở bàn dài phía trước, mỗi nam nhân đều cấp tốc và yên lặng mà ăn cháo, nhóm nữ phó thì cấp tốc thu thập chà lau cháo rơi trêи mặt đất, đậu và chén đũa.
Không khí nặng nề mà khẩn trương tràn ngập cả tòa đại sảnh.
Khải cúi đầu rũ mắt, bắt buộc chính mình cầm lấy thìa, tiếp tục ăn cơm.
Nữ nhân bên cạnh yên tĩnh ăn đồ ăn trong bát, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt.
Hắn không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hắn hiểu rõ một màn vừa rồi chính là khiến cho tình hình càng thêm xấu. Hắn muốn bóp chết hai cái tên vương bát đản kia!
Lý ra hắn chỉ cần nói, ra lệnh cho bọn họ dừng tay, giống như Simon trước đây nhưng hắn nghi ngờ hai cái tên kia còn có tâm trí mà nghe hắn nói chuyện.
Hắn không muốn nhưng việc tiến lên ngăn cản chính là phản ứng bản năng.
Hắn cần phải xử sự như Simon nhưng hắn lại giống lão cha quái vật tàn bạo của mình!
Tất cả điều này khiến hắn càng thêm nôn nóng, một cỗ phẫn nộ không hiểu sao vây lấy hắn ——
“Đại nhân.”
Bỗng dưng, nàng mở miệng.
Hắn ngẩn ra, dừng động tác đút cháo vào miệng, quay đầu nhìn nàng.
“Chúng ta hôm nay đã đem kho hàng cùng doanh trại sửa sang lại sạch sẽ.” Nàng nắm cái thìa gỗ, vẫn rũ mắt cúi đầu, quấy yến mạch và đậu trong chén, dùng giọng khàn khàn, thản nhiên nói: “Chỗ kia có chăn đệm, rương gỗ, có thể để mọi người dùng đựng đồ cá nhân, cũng tương đối rộng. Các nam nhân nếu chuyển qua đó ở thì không gian sẽ thoáng hơn, có thể giảm tranh chấp.”
Bonn trừng mắt nhìn nàng, đầu có chút không kịp suy nghĩ.
Hắn không ngờ nàng sẽ nói đến chuyện này bây giờ.
Hắn còn tưởng nàng bị một trận hỗn loạn vừa rồi làm cho hoảng sợ ——
Được rồi, có lẽ sự tình cũng không đến nỗi quá mức kỳ quái, bọn họ nháo lên cũng không phải lần đầu tiên, mấy hôm trước cũng có người ở quảng trường gây gổ.
Người ở đây nhiều lắm, tranh cãi có thể bất chợt phát sinh, mà nàng rõ ràng là không thích những xung đột này, nữ nhân đều không thích.
Hiển nhiên, nàng muốn giảm bớt những vụ ẩu đả này.
Hắn biết nàng mang theo đám nữ nhân quét dọn hai chỗ kia nhưng không biết là vì chuyện này, hắn không biết nàng có ý nghĩ giải quyết việc này.
Không đợi hắn trả lời, nàng giương mắt nhìn hắn.
“Đương nhiên, nếu chàng không đồng ý —— ”
“Ta không như thế nói.” Hắn thô lỗ đánh gãy lời nàng.
Nàng nhìn hắn, ngây ngốc.
Hắn quay sang, hướng Sebastian đang ngồi bên trái gọi.
“Đội trưởng.”
Nam nhân kia nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên.
Bonn nhìn hắn, dùng giọng không quá lớn, nói: “Cơm nước xong thì để mọi người đến bãi tắm tẩy rửa sạch sẽ, thôn dân không có chỗ ngủ thì đến kho hàng, binh lính chuyển đến doanh trại.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía nàng, mặt không biểu cảm cho nàng biết.
“Hiện tại, bọn họ là của nàng.”
Nàng nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
Hắn không chờ nàng phản ứng, chỉ cầm lấy cây gậy bị gãy, xoay người rời khỏi nàng.
Đứa nhỏ đang quỳ rạp trêи mặt đất tuy rằng suy yếu, hấp hối, máu tươi còn nhiễm đỏ cái ʍôиɠ nhưng hắn vẫn đang nức nở, và vẫn còn sống.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút choáng váng mắt hoa, thở hổn hển một hơi, rồi sau đó mới phát hiện mình vừa mới nín thở.
Nàng lại hít một hơi thật sâu, rồi mới bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ kia.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng có nỗi sợ hãi quen thuộc.
Mặt nàng trắng như tuyết, hắn có thể thấy nàng co rúm lại, có thể thấy trong mắt nàng lộ ra hoảng sợ, giống như đang nhìn một con quái vật đội lốt người.
Ánh mắt kia không hiểu sao khiến hắn tức giận.
Bonn khó chịu xóa đi bộ dạng khϊế͙p͙ sợ của nàng trong đầu, đem cây gậy kia ném lên trêи bàn, rũ mắt nhìn tấm bản đồ đang đặt trêи bàn tại đại sảnh.
Đó là lãnh địa của Swartz, mà Nam tước Swartz là người sở hữu lãnh địa này.
Từ đông đến tây, từ bắc đến nam, còn có khối đất vây quanh lâu đài này đều bị người ta thèm nhỏ dãi từ lâu, hàng xóm lúc nào rình rập không thôi.
Hắn cũng đau lòng mấy đứa trẻ kia, nhưng lại không thể không đánh.
Hắn có chuyện phải làm, có quy củ không thể bị phá vỡ, mọi người phải tuân thủ, không thể cãi lại.
Nếu nàng không thể chấp nhận thì đó là vấn đề của nàng.
Hắn đờ đẫn ngồi xuống ghế tựa.
Sebastian cùng Michael đi tới, cũng không nói nhiều mà chỉ cùng hắn tiếp tục thảo luận về những vị hàng xóm họ phải canh chừng, còn có những phần ruộng đất cần tiếp tục khai khẩn.
Xong việc thì trời cũng tối rồi.
Nhóm nữ phó bắt đầu đưa thức ăn lên, mà nữ nhân kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Hắn còn tưởng nàng sẽ không xuất hiện, tức giận và phiền chán bắt đầu tích lũy ở trong lồng ngực.
Hắn không muốn xử phạt nàng, hắn đã hứa sẽ không đánh nàng, sẽ không ở trước mặt mọi người làm khó nàng, nhưng nếu nàng muốn cãi lại hắn, khiêu chiến quyền uy của hắn thì hắn sẽ vẫn làm chuyện phải làm.
Rồi sau đó nàng xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Toàn bộ buổi tối, nàng đều yên tĩnh mà kính cẩn nghe theo, biểu hiện thật sự bình thường, bình tĩnh.
Sự bình tĩnh khác thường đó ngược lại càng thêm quấy nhiễu hắn, khiến hắn lại thấy chán nản.
Nàng ăn cháo trong bát, uống nước, vẻ mặt không biểu cảm, không thèm nhìn các nam nhân khác đang tranh cãi ầm ĩ, lại tay chân dơ bẩn kia lần nào.
Hắn biết nàng đối với thói quen giữ vệ sinh của đám lính không bằng lòng, hắn cần phải nghiêm khắc bắt bọn họ duy trì cơ thể sạch sẽ, còn phải kêu bọn họ lúc ăn cơm lễ phép và trật tự một chút.
Nhưng chuyện hắn cần phải phải đã con mẹ nó quá nhiều rồi.
Nàng một thìa một thìa đem đồ ăn đưa vào miệng, duy trì động tác theo quy luật mà đơn điệu. Hắn hoài nghi nàng cũng chẳng biết mình đang ăn cái gì.
Mà bộ dáng thất thần đó của nàng không hiểu sao càng khiến hắn tức giận.
Đúng lúc này, góc bên kia có người đánh nhau ——
Tiếng xôn xao là từ góc phía dưới bắt đầu truyền đến, mà Khải hoàn toàn không đoán được.
Giờ khắc này nàng còn ngồi ở bên người hắn, đưa đậu và yến mạch lên miệng, nhưng nháy mắt sau thì cuộc đánh nhau liền nổ ra. Nàng phát hoảng, nhất thời có chút kinh hoảng, các nữ nhân kinh hô liên tục, giống tiểu bạch thỏ ào ào né tránh, các nam nhân lại vây quanh lại.
Nàng còn tưởng mấy nam nhân đó sẽ đem hai kẻ kia kéo ra nhưng bọn họ chỉ đứng nhìn, còn vừa xem vừa hét to.
Hai gã lính đang đánh nhau kia giống hai con thú lao vào nhau, bất chợt đánh tới, va vào tường và bàn, phát ra tiếng vang lớn. Lúc hai người va vào bàn, lực lớn đến nỗi cái bàn dài nặng còn bị dịch đến đầu này, suýt thì đụng vào nàng. Khải né tránh không kịp, nhưng nam nhân bên cạnh đã kịp thời đưa tay ra, đem nàng ôm vào lòng.
Nàng kinh hoàng thở gấp ra tiếng, còn không kịp hoàn hồn, hắn đã buông lỏng tay ra, xoay người sải bước tiến lên, chen vào đám người đang xem náo nhiệt. Khải chậm nửa nhịp mới phát hiện hắn tiến lên là muốn đi ngăn cản bọn họ, trong lúc nhất thời có chút kinh hoảng, vội cầm lấy làn váy tiến lên theo.
Hai người kia rất cao lớn, có một người còn cao hơn hắn, một người khác thì to như con trâu. Tuy gần đây hắn được ăn đầy đủ hơn, không gầy như trước nữa nhưng vẫn gầy hơn hai người kia nhiều.
Đúng lúc nàng chạy lên, sợ nhìn thấy hắn bị đánh nhưng vừa kịp thấy hắn nhấc chân đá bay một trong hai người, tránh nắm đấm của người kia rồi túm lấy cánh tay quật tên kia xuống đất, thành công tách hai kẻ đó ra.
Gã bị đá bay ra không hiểu gì, vừa định quay lại đánh tiếp thì đã thấy hắn giáng cho một quyền thật nặng ngã xuống đất.
Một đấm kia thật nặng, đánh vào đầu thanh âm quanh quẩn trong phòng khiến nàng co rúm lại.
Kẻ còn lại rống giận bò lên muốn công kϊƈɦ hắn, Khải đứng tim nhìn nhưng hắn rất nhanh đã quay người, hai bên liên tiếp tung nắm đấm vào người kia, một đấm vào bên hông khiến đối phương đau đến cúi gập thắt lưng, một quyền thì hung hăng đánh vào ngực, rồi thừa dịp tên kia chưa kịp phản ứng liền đánh thêm một quyền vào đầu sườn.
Máu tươi từ miệng nam nhân vẩy ra giữa không trung, hắn tiếp tục bồi một quyền nữa trúng cằm đối phương, một cái răng cùng máu tươi bay ra, rơi xuống.
Động tác của hắn vừa nhanh, tàn nhẫn lại chuẩn, trong nháy mắt đã đem nam nhân kia đánh ngã xuống đất.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người an tĩnh lại.
Mâm bát la liệt trong đại sảnh, một mảnh yên lặng.
“Đây là tòa thành của ta, đại sảnh của ta, các ngươi cho là mình đang làm cái gì?”
Hắn nhìn quanh, giọng nói không lớn nhưng lại rất lãnh khốc.
Hai nam nhân đánh nhau nháo sự, lại bị hắn liên tiếp đánh ngã xuống đất cứng đờ ra, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đám người vây xem cũng không dám thét to, mà đều im miệng hết.
Hắn nhìn hai người kia, lại nhìn quét mọi người ở một bên, lạnh lùng phun ra một câu.
“Trở về ăn cơm.”
Các nam nhân nghe vậy ào ào trở lại bên cạnh bàn, không quên đem cái bàn bị đụng kéo lại.
Hai tên bị đánh kia chậm rì rì bò đứng lên, tuy rằng khó chịu, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của hắn vẫn ôm cái mặt bầm dập về ngồi vào chỗ.
Hắn xoay người, thấy nàng.
Khải há mồm muốn nói cái gì đó nhưng chỉ thấy trong đầu trống rỗng.
Nam nhân trước mặt, trêи mặt dính máu của người khác, toàn thân cao thấp tản ra hơi thở bạo lực, trong con ngươi đen tỏa ra lệ khí, so với tình hình lúc chiều chỉ có hơn chứ không kém.
Trong chớp mắt, hắn đi lên phía trước, bắt lấy cánh tay của nàng, cơ hồ là nửa bắt buộc đem nàng mang về chủ vị, đem nàng ngồi lên ghế.
Nàng không có kháng cự, chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh.
Hắn đi đến trước nồi yến mạch, cầm lấy chén gỗ sạch sẽ, múc một bát yến mạch, để phịch một cái trước mặt nàng, rồi lại lấy một bát cho mình, ngồi về chỗ, bắt đầu ăn yến mạch.
Ở bàn dài phía trước, mỗi nam nhân đều cấp tốc và yên lặng mà ăn cháo, nhóm nữ phó thì cấp tốc thu thập chà lau cháo rơi trêи mặt đất, đậu và chén đũa.
Không khí nặng nề mà khẩn trương tràn ngập cả tòa đại sảnh.
Khải cúi đầu rũ mắt, bắt buộc chính mình cầm lấy thìa, tiếp tục ăn cơm.
Nữ nhân bên cạnh yên tĩnh ăn đồ ăn trong bát, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt.
Hắn không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hắn hiểu rõ một màn vừa rồi chính là khiến cho tình hình càng thêm xấu. Hắn muốn bóp chết hai cái tên vương bát đản kia!
Lý ra hắn chỉ cần nói, ra lệnh cho bọn họ dừng tay, giống như Simon trước đây nhưng hắn nghi ngờ hai cái tên kia còn có tâm trí mà nghe hắn nói chuyện.
Hắn không muốn nhưng việc tiến lên ngăn cản chính là phản ứng bản năng.
Hắn cần phải xử sự như Simon nhưng hắn lại giống lão cha quái vật tàn bạo của mình!
Tất cả điều này khiến hắn càng thêm nôn nóng, một cỗ phẫn nộ không hiểu sao vây lấy hắn ——
“Đại nhân.”
Bỗng dưng, nàng mở miệng.
Hắn ngẩn ra, dừng động tác đút cháo vào miệng, quay đầu nhìn nàng.
“Chúng ta hôm nay đã đem kho hàng cùng doanh trại sửa sang lại sạch sẽ.” Nàng nắm cái thìa gỗ, vẫn rũ mắt cúi đầu, quấy yến mạch và đậu trong chén, dùng giọng khàn khàn, thản nhiên nói: “Chỗ kia có chăn đệm, rương gỗ, có thể để mọi người dùng đựng đồ cá nhân, cũng tương đối rộng. Các nam nhân nếu chuyển qua đó ở thì không gian sẽ thoáng hơn, có thể giảm tranh chấp.”
Bonn trừng mắt nhìn nàng, đầu có chút không kịp suy nghĩ.
Hắn không ngờ nàng sẽ nói đến chuyện này bây giờ.
Hắn còn tưởng nàng bị một trận hỗn loạn vừa rồi làm cho hoảng sợ ——
Được rồi, có lẽ sự tình cũng không đến nỗi quá mức kỳ quái, bọn họ nháo lên cũng không phải lần đầu tiên, mấy hôm trước cũng có người ở quảng trường gây gổ.
Người ở đây nhiều lắm, tranh cãi có thể bất chợt phát sinh, mà nàng rõ ràng là không thích những xung đột này, nữ nhân đều không thích.
Hiển nhiên, nàng muốn giảm bớt những vụ ẩu đả này.
Hắn biết nàng mang theo đám nữ nhân quét dọn hai chỗ kia nhưng không biết là vì chuyện này, hắn không biết nàng có ý nghĩ giải quyết việc này.
Không đợi hắn trả lời, nàng giương mắt nhìn hắn.
“Đương nhiên, nếu chàng không đồng ý —— ”
“Ta không như thế nói.” Hắn thô lỗ đánh gãy lời nàng.
Nàng nhìn hắn, ngây ngốc.
Hắn quay sang, hướng Sebastian đang ngồi bên trái gọi.
“Đội trưởng.”
Nam nhân kia nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên.
Bonn nhìn hắn, dùng giọng không quá lớn, nói: “Cơm nước xong thì để mọi người đến bãi tắm tẩy rửa sạch sẽ, thôn dân không có chỗ ngủ thì đến kho hàng, binh lính chuyển đến doanh trại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.