Quyển 2 - Chương 47
Hắc Khiết Minh
06/11/2020
Lời của nàng khiến các nam nhân trong lòng dâng lên hi vọng.
“Hơn nữa vải đay ở đây của chúng ta chất cũng tốt lắm, nữ nhân cũng có thể canh cửi. Mỗi hộ đều có sẵn guồng quay sợi có thể dùng, và vải vóc này cũng có thể bán được giá không tệ.”
Khải vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, nhìn lên nam nhân cao lớn cường tráng, trong lòng vô cùng kϊƈɦ động.
“Chàng xác định chàng muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Hắn nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Ta xác định.”
Nghe vậy, nàng nhắc nhở hắn.
“Nếu như làm như thế thì chàng sẽ tổn thất rất nhiều tài phú.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói: “Nếu người đều chết thì tài phú có để làm gì chứ?”
Ngực nàng nóng lên, giọng khàn khàn: “Chàng phải biết rằng, đầy là một quyết định mạo hiểm.”
“Ta biết.” Hắn nhìn nàng, nói: “Nhưng ta nghĩ chúng ta cũng không có lựa chọn khác.”
Hắn biết mà nàng cũng biết.
Hắn có thể bỏ lại hết thảy để xa chạy cao bay. Một mình hắn có thể sống tốt, cũng không quá khó khăn. Lãnh địa này không hề giàu có và đông đúc, tước vị này cũng không tốt đẹp như thế, quang cảnh mà tòa thành này từng có đã chỉ còn là mây khói nhưng hắn vẫn chọn ở lại, chống lại nạn đói, ôn dịch và đám hàng xóm nhưng sài lang hổ báo.
Hắn là nam nhân giỏi giang nàng không nghĩ hắn không biết.
Khải nhìn hắn, ở trước mặt mọi người cúi đầu quỳ gối.
“Như vậy thì đại nhân của ta, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng.”
Bonn nhìn nàng, đưa tay nâng cằm nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là nhu tình.
Trong lòng hắn căng thẳng, đem nàng đỡ lên, nắm chặt tay nàng rồi ngẩng đầu nhìn những nam nhân kia, giương giọng tuyên cáo.
“Đem tin tức này báo ra, đưa đến mỗi thôn xóm, mỗi một nhà, để mọi người còn sống biết được, trêи lãnh địa của Swartz từ đây không có nông nô, chỉ có dân tự do!”
Hắn đem tự do đến cho nông nô lại nguyện ý cho họ mượn hạt giống trồng trọt, thậm chí còn cho họ có nhà để ở, và đất để trồng trọt nuôi sống chính mình. Tin tức này nhanh chóng truyền ra.
Đó là một tin tức quá mức mộng ảo. Lúc đầu chẳng ai tin, ngay cả nông nô trong tòa thành cũng không ai hỏi đến chuyện này. Nhưng hắn phái người dán thông cáo bên trong quảng trường và ở trong thôn.
Mọi người tụ tập phía trước thông cáo. Tại nơi này không có nhiều người biết chữ nhưng mỗi người đều nhớ được từng chữ trong thông cáo của hắn.
Mọi người châu đầu ghé tai đàm luận.
Ngày đầu tiên, không có người đến, ngày thứ hai cũng thế nhưng đến hoàng hôn ngày thứ hai, một nam nhân gầy yếu ở trong quảng trường chặn hắn lại.
“Thật có lỗi, đại nhân, ta nghe nói… Ta nghe nói trong thông cáo kia có nói…” Hắn có chút lắp bắp chỉ vào thông cáo trêи quảng trường nói: “Nói chúng ta không còn là nông nô nữa phải không?”
“Đúng.” Bonn nhìn nam nhân kia, gật đầu.
Thấy hắn không có tức giận, nam nhân kia không thể tin được trừng mắt nhìn, nín thở nắm chặt hai tay, hỏi lại: “Trêи đó cũng nói… Nói nếu chúng ta muốn thì có thể có nhà ở và ruộng đất phải không?”
Mọi người trong quảng trường đều dừng bước, nhìn về chỗ này.
Cả trăm ánh mắt đều đổ dồn về đây, mọi người nín thở chờ đáp án của hắn.
“Đúng.” Bonn lại gật đầu, “Trêи đó đúng là nói vậy.”
“Bên trêи còn nói… Đại nhân… Đại nhân nguyện ý cho mượn hạt giống lúa mạch sao?”
“Đúng.”
“Vậy … Những gì chúng ta trồng được và thu hoạch…”
“Tất cả đều là của các ngươi.”
Hắn nói xong liền khiến cả quảng trường xôn xao, còn nam nhân kia thì run lên.
Bonn nhìn hắn, nói cho hắn: “Từ nay về sau các ngươi không cần trồng trọt cho ta, không cần dành thời gian tới làm việc phục vụ cho ta. Các ngươi muốn đi chỗ nào thì đi nhưng nếu các ngươi muốn ở lại thì mỗi người sẽ được phân một ngôi nhà cùng ruộng đất. Nếu các ngươi trồng dư lương thực thì tới tìm ta, ta sẽ trả tiền để mua lại. Nếu nữ nhân nhà các ngươi dệt ra vải vóc, chỉ cần đủ tốt thì ta cũng sẽ thu mua. Tiền thuê phòng ở và ruộng đất chỉ cần sau khi thu hoạch giao ngũ cốc và lúa gạo cho ta là được. Nếu các ngươi dư tiền muốn mua đất của ta và phòng ở thì cũng không vấn đề gì. Có người nào muốn thì tới tháp thành chủ đăng ký với phu nhân của ta.”
Mọi người ồn ào hết cả lên. Bỗng dưng, một nữ phó mặc áo xám nắm tay một tiểu nam hài tiến lên, há mồm mở miệng.
“Đại nhân, chúng ta thì sao? Nữ nhân và dân tự do thì sao?”
Bonn quay đầu nhìn lại thì thấy Sophia đang nắm tay Jerry hỏi.
Đồng thời lúc đó hắn thấy Sebastian đứng ở đằng xa, sắc mặt tối tăm, mím môi.
“Đúng.” Hắn nhìn nam nhân kia, lại đem tầm mắt kéo về khuôn mặt không yên nhưng đầy kỳ vọng của Sophia nói: “Nữ nhân cũng thế, từ hôm nay mọi người bỏ sức lao động ra đều sẽ có thù lao.”
Lời tuyên cáo này làm cho nhóm người trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó trù nương Anna giơ thìa lên giương giọng nói.
“Đại nhân, ý của ngươi là sau này ta nấu cơm đều sẽ được trả công sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nhìn vị trù nương, nói: “Được lĩnh công bao nhiêu thì phu nhân của ta sẽ nói với mỗi người.”
Lời này khiến Anna đang cầm thìa vội chạy đến tháp thành chủ, mà mọi người thấy thế cũng ào ào ầm ầm đuổi theo giống như một cơn thủy triều.
Bonn chú ý thấy Sophia cơ hồ là theo sát phía sau Anna.
Không bao lâu sau quảng trường liền trống không, ngoài hắn chỉ còn nam nhân kia.
Sebastian đi đến trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm hỏi.
“Nữ nhân cũng thế sao? Ngài có biết ngài đang làm gì không?”
Bonn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta cần nam nhân làm ruộng, tham gia quân ngũ, cũng cần nữ nhân canh cửi quét dọn, ta cần mọi người, bất kể nam nữ đều tận lực phấn chấn lên.”
“Đó là một chủ ý ngu xuẩn.” Sebastian bất mãn nói.
“Đây là quyết định của ta.” Hắn mặt không biểu cảm nhìn người trước mặt nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ điều chỉnh lại tâm tính của bản thân.”
Sebastian khẽ híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện Nam Tước Swartz sẽ làm.” Đó là một lời cảnh cáo.
“Đây là chuyện mà Nam Tước Swartz hiện tại sẽ làm.” Bonn mắt cũng không chớp nhìn thẳng hắn, nói: “Ngươi có thể chấp nhận cũng có thể rời khỏi.”
Hắn nói xong, ngừng lại một chút, nhíu mày, chậm rãi nói: “Hoặc là ngươi cũng có thể khiêu chiến ta.”
Khóe mắt nam nhân vừa kéo lên, trong chớp mắt đó Bonn có thể thấy trong đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên rất nhiều.
Phẫn nộ, xúc động, sầu vọng.
Hắn có thể cảm giác được lòng bàn tay mình nóng, nhìn thấy thấy nam nhân kia muốn rút kiếm bên hông, và nhìn ra sự dao động của hắn.
Hắn chờ nam nhân trước mắt hành động nhưng vị đội trưởng kia chỉ đem mọi cảm xúc áp chế lại.
“Đại nhân, ta sẽ không khiêu chiến ngài, ta đã thề sẽ trung thành, làm kỵ sĩ của Swartz.”
“Ta biết.” Bonn nhìn nam nhân đang nghiến răng kia nói: “Đó là vì sao ta đem toàn bộ tiền giao cho ngươi để ngươi mang người đi mua lương thực.”
Sebastian mím chặt môi, nửa ngày sau mới nói.
“Ta sẽ chấp nhận chủ ý này, hi vọng đại nhân sẽ không hối hận.”
Nói xong, nam nhân kia hướng hắn hành lễ rồi xoay người đi ra.
Nhìn bóng lưng hắn, Bonn biết rõ mối uy hϊế͙p͙ này chỉ tạm thời bình ổn nhưng không biến mất. Nếu có thể, hắn cũng không hy vọng mất đi Sebastian. Hắn cần nam nhân này nguyện trung thành, nói gì đi nữa thì hắn cần càng nhiều lương thực, thời tiết tốt và hàng xóm không quấy nhiễu.
Một việc được giải quyết nhưng còn ngàn vạn việc cần phải làm.
Nhìn lá cờ có hình chữ thập tung bay ở tháp cửa thành, hắn thở sâu, bước về phía tháp chủ thành.
Ngày hôm sau thật hỗn loạn mà náo nhiệt. Mọi người nhanh chóng truyền tin tức cho nhau. Bọn họ đua nhau vọt đến khiến Khải cả ngày đều ở đại sảnh vội vàng giúp mọi người đăng ký ruộng đất và mượn hạt giống.
Cả tòa thành náo nhiệt hẳn lên, ai cũng hưng trí bừng bừng thảo luận về tương lai. Ngày mai phải đi quét dọn phòng ở, ngày mai phải đi sửa sang lại nông cụ rồi còn phải đi xem đất đai.
Trong không khí tràn ngập hi vọng cùng mộng tưởng, những lời nói đầy khát vọng và tiếng cười cũng bất chợt vang lên.
Nàng mất vài buổi tối bàn luận với hắn chuyện phân chia điền địa và phòng ốc trêи lãnh địa cho những người tới đăng ký. Như nàng đã đoán, hầu hết mọi người đều muốn nhận những mảnh ruộng càng gần hắn càng tốt, bọn họ đều cần sự bảo hộ của hắn.
Trừ bỏ nông dân, nàng cũng để những phụ nhân mất đi trượng phu do ôn dịch có cơ hội làm việc kiếm tiền. Nàng mang theo những người này đến thôn gần nhất để quét dọn, phân cho các nàng guồng quay tơ, guồng quay sợi cùng với bông và lông dê lấy ra được từ kho hàng để bọn họ quay thành sợi, dệt thành vải.
Nàng kinh ngạc khi biết rằng em gái của Sebastian là Lysa, không chỉ hiểu việc canh cửi mà còn biết chữ. Tuy rằng Sebastian không quá ủng hộ ý tưởng mọi người đều tự do này nhưng Lysa lại phi thường nhiệt tình với chuyện này, thậm chí còn hỗ trợ mọi người đăng ký mượn hạt giống.
Một ngày này, Anna tìm được sáp nến trong kho hàng, Khải cùng Lysa đem đế đèn sắt treo trêи đại sảnh xuống dưới để lau chùi.
Cái đế đèn kia rất nặng, bình thường nó được dây sắt và dây thừng xuyên qua treo trêи đỉnh trần nhà. Dây thừng sau đó được buộc vào một vòng sắt ở bên tường để phòng ngừa nó rơi xuống. Lúc cần đổi ngọn nến hoặc đốt đèn thì chỉ cần tháo dây thừng là có thể hạ nó xuống.
Chỉ có điều thời gian trước nữ phó trong thành đều lần lượt chết nên dần dần cũng chẳng ai để ý đi sửa sang lại nó khiến cho bên trêи tích lại một đống sáp nến lâu ngày.
Khải vừa đem nến gắn lên đế vừa nói chuyện phiếm với Lysa.
“Hơn nữa vải đay ở đây của chúng ta chất cũng tốt lắm, nữ nhân cũng có thể canh cửi. Mỗi hộ đều có sẵn guồng quay sợi có thể dùng, và vải vóc này cũng có thể bán được giá không tệ.”
Khải vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, nhìn lên nam nhân cao lớn cường tráng, trong lòng vô cùng kϊƈɦ động.
“Chàng xác định chàng muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Hắn nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Ta xác định.”
Nghe vậy, nàng nhắc nhở hắn.
“Nếu như làm như thế thì chàng sẽ tổn thất rất nhiều tài phú.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói: “Nếu người đều chết thì tài phú có để làm gì chứ?”
Ngực nàng nóng lên, giọng khàn khàn: “Chàng phải biết rằng, đầy là một quyết định mạo hiểm.”
“Ta biết.” Hắn nhìn nàng, nói: “Nhưng ta nghĩ chúng ta cũng không có lựa chọn khác.”
Hắn biết mà nàng cũng biết.
Hắn có thể bỏ lại hết thảy để xa chạy cao bay. Một mình hắn có thể sống tốt, cũng không quá khó khăn. Lãnh địa này không hề giàu có và đông đúc, tước vị này cũng không tốt đẹp như thế, quang cảnh mà tòa thành này từng có đã chỉ còn là mây khói nhưng hắn vẫn chọn ở lại, chống lại nạn đói, ôn dịch và đám hàng xóm nhưng sài lang hổ báo.
Hắn là nam nhân giỏi giang nàng không nghĩ hắn không biết.
Khải nhìn hắn, ở trước mặt mọi người cúi đầu quỳ gối.
“Như vậy thì đại nhân của ta, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng.”
Bonn nhìn nàng, đưa tay nâng cằm nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là nhu tình.
Trong lòng hắn căng thẳng, đem nàng đỡ lên, nắm chặt tay nàng rồi ngẩng đầu nhìn những nam nhân kia, giương giọng tuyên cáo.
“Đem tin tức này báo ra, đưa đến mỗi thôn xóm, mỗi một nhà, để mọi người còn sống biết được, trêи lãnh địa của Swartz từ đây không có nông nô, chỉ có dân tự do!”
Hắn đem tự do đến cho nông nô lại nguyện ý cho họ mượn hạt giống trồng trọt, thậm chí còn cho họ có nhà để ở, và đất để trồng trọt nuôi sống chính mình. Tin tức này nhanh chóng truyền ra.
Đó là một tin tức quá mức mộng ảo. Lúc đầu chẳng ai tin, ngay cả nông nô trong tòa thành cũng không ai hỏi đến chuyện này. Nhưng hắn phái người dán thông cáo bên trong quảng trường và ở trong thôn.
Mọi người tụ tập phía trước thông cáo. Tại nơi này không có nhiều người biết chữ nhưng mỗi người đều nhớ được từng chữ trong thông cáo của hắn.
Mọi người châu đầu ghé tai đàm luận.
Ngày đầu tiên, không có người đến, ngày thứ hai cũng thế nhưng đến hoàng hôn ngày thứ hai, một nam nhân gầy yếu ở trong quảng trường chặn hắn lại.
“Thật có lỗi, đại nhân, ta nghe nói… Ta nghe nói trong thông cáo kia có nói…” Hắn có chút lắp bắp chỉ vào thông cáo trêи quảng trường nói: “Nói chúng ta không còn là nông nô nữa phải không?”
“Đúng.” Bonn nhìn nam nhân kia, gật đầu.
Thấy hắn không có tức giận, nam nhân kia không thể tin được trừng mắt nhìn, nín thở nắm chặt hai tay, hỏi lại: “Trêи đó cũng nói… Nói nếu chúng ta muốn thì có thể có nhà ở và ruộng đất phải không?”
Mọi người trong quảng trường đều dừng bước, nhìn về chỗ này.
Cả trăm ánh mắt đều đổ dồn về đây, mọi người nín thở chờ đáp án của hắn.
“Đúng.” Bonn lại gật đầu, “Trêи đó đúng là nói vậy.”
“Bên trêи còn nói… Đại nhân… Đại nhân nguyện ý cho mượn hạt giống lúa mạch sao?”
“Đúng.”
“Vậy … Những gì chúng ta trồng được và thu hoạch…”
“Tất cả đều là của các ngươi.”
Hắn nói xong liền khiến cả quảng trường xôn xao, còn nam nhân kia thì run lên.
Bonn nhìn hắn, nói cho hắn: “Từ nay về sau các ngươi không cần trồng trọt cho ta, không cần dành thời gian tới làm việc phục vụ cho ta. Các ngươi muốn đi chỗ nào thì đi nhưng nếu các ngươi muốn ở lại thì mỗi người sẽ được phân một ngôi nhà cùng ruộng đất. Nếu các ngươi trồng dư lương thực thì tới tìm ta, ta sẽ trả tiền để mua lại. Nếu nữ nhân nhà các ngươi dệt ra vải vóc, chỉ cần đủ tốt thì ta cũng sẽ thu mua. Tiền thuê phòng ở và ruộng đất chỉ cần sau khi thu hoạch giao ngũ cốc và lúa gạo cho ta là được. Nếu các ngươi dư tiền muốn mua đất của ta và phòng ở thì cũng không vấn đề gì. Có người nào muốn thì tới tháp thành chủ đăng ký với phu nhân của ta.”
Mọi người ồn ào hết cả lên. Bỗng dưng, một nữ phó mặc áo xám nắm tay một tiểu nam hài tiến lên, há mồm mở miệng.
“Đại nhân, chúng ta thì sao? Nữ nhân và dân tự do thì sao?”
Bonn quay đầu nhìn lại thì thấy Sophia đang nắm tay Jerry hỏi.
Đồng thời lúc đó hắn thấy Sebastian đứng ở đằng xa, sắc mặt tối tăm, mím môi.
“Đúng.” Hắn nhìn nam nhân kia, lại đem tầm mắt kéo về khuôn mặt không yên nhưng đầy kỳ vọng của Sophia nói: “Nữ nhân cũng thế, từ hôm nay mọi người bỏ sức lao động ra đều sẽ có thù lao.”
Lời tuyên cáo này làm cho nhóm người trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó trù nương Anna giơ thìa lên giương giọng nói.
“Đại nhân, ý của ngươi là sau này ta nấu cơm đều sẽ được trả công sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nhìn vị trù nương, nói: “Được lĩnh công bao nhiêu thì phu nhân của ta sẽ nói với mỗi người.”
Lời này khiến Anna đang cầm thìa vội chạy đến tháp thành chủ, mà mọi người thấy thế cũng ào ào ầm ầm đuổi theo giống như một cơn thủy triều.
Bonn chú ý thấy Sophia cơ hồ là theo sát phía sau Anna.
Không bao lâu sau quảng trường liền trống không, ngoài hắn chỉ còn nam nhân kia.
Sebastian đi đến trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm hỏi.
“Nữ nhân cũng thế sao? Ngài có biết ngài đang làm gì không?”
Bonn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta cần nam nhân làm ruộng, tham gia quân ngũ, cũng cần nữ nhân canh cửi quét dọn, ta cần mọi người, bất kể nam nữ đều tận lực phấn chấn lên.”
“Đó là một chủ ý ngu xuẩn.” Sebastian bất mãn nói.
“Đây là quyết định của ta.” Hắn mặt không biểu cảm nhìn người trước mặt nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ điều chỉnh lại tâm tính của bản thân.”
Sebastian khẽ híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện Nam Tước Swartz sẽ làm.” Đó là một lời cảnh cáo.
“Đây là chuyện mà Nam Tước Swartz hiện tại sẽ làm.” Bonn mắt cũng không chớp nhìn thẳng hắn, nói: “Ngươi có thể chấp nhận cũng có thể rời khỏi.”
Hắn nói xong, ngừng lại một chút, nhíu mày, chậm rãi nói: “Hoặc là ngươi cũng có thể khiêu chiến ta.”
Khóe mắt nam nhân vừa kéo lên, trong chớp mắt đó Bonn có thể thấy trong đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên rất nhiều.
Phẫn nộ, xúc động, sầu vọng.
Hắn có thể cảm giác được lòng bàn tay mình nóng, nhìn thấy thấy nam nhân kia muốn rút kiếm bên hông, và nhìn ra sự dao động của hắn.
Hắn chờ nam nhân trước mắt hành động nhưng vị đội trưởng kia chỉ đem mọi cảm xúc áp chế lại.
“Đại nhân, ta sẽ không khiêu chiến ngài, ta đã thề sẽ trung thành, làm kỵ sĩ của Swartz.”
“Ta biết.” Bonn nhìn nam nhân đang nghiến răng kia nói: “Đó là vì sao ta đem toàn bộ tiền giao cho ngươi để ngươi mang người đi mua lương thực.”
Sebastian mím chặt môi, nửa ngày sau mới nói.
“Ta sẽ chấp nhận chủ ý này, hi vọng đại nhân sẽ không hối hận.”
Nói xong, nam nhân kia hướng hắn hành lễ rồi xoay người đi ra.
Nhìn bóng lưng hắn, Bonn biết rõ mối uy hϊế͙p͙ này chỉ tạm thời bình ổn nhưng không biến mất. Nếu có thể, hắn cũng không hy vọng mất đi Sebastian. Hắn cần nam nhân này nguyện trung thành, nói gì đi nữa thì hắn cần càng nhiều lương thực, thời tiết tốt và hàng xóm không quấy nhiễu.
Một việc được giải quyết nhưng còn ngàn vạn việc cần phải làm.
Nhìn lá cờ có hình chữ thập tung bay ở tháp cửa thành, hắn thở sâu, bước về phía tháp chủ thành.
Ngày hôm sau thật hỗn loạn mà náo nhiệt. Mọi người nhanh chóng truyền tin tức cho nhau. Bọn họ đua nhau vọt đến khiến Khải cả ngày đều ở đại sảnh vội vàng giúp mọi người đăng ký ruộng đất và mượn hạt giống.
Cả tòa thành náo nhiệt hẳn lên, ai cũng hưng trí bừng bừng thảo luận về tương lai. Ngày mai phải đi quét dọn phòng ở, ngày mai phải đi sửa sang lại nông cụ rồi còn phải đi xem đất đai.
Trong không khí tràn ngập hi vọng cùng mộng tưởng, những lời nói đầy khát vọng và tiếng cười cũng bất chợt vang lên.
Nàng mất vài buổi tối bàn luận với hắn chuyện phân chia điền địa và phòng ốc trêи lãnh địa cho những người tới đăng ký. Như nàng đã đoán, hầu hết mọi người đều muốn nhận những mảnh ruộng càng gần hắn càng tốt, bọn họ đều cần sự bảo hộ của hắn.
Trừ bỏ nông dân, nàng cũng để những phụ nhân mất đi trượng phu do ôn dịch có cơ hội làm việc kiếm tiền. Nàng mang theo những người này đến thôn gần nhất để quét dọn, phân cho các nàng guồng quay tơ, guồng quay sợi cùng với bông và lông dê lấy ra được từ kho hàng để bọn họ quay thành sợi, dệt thành vải.
Nàng kinh ngạc khi biết rằng em gái của Sebastian là Lysa, không chỉ hiểu việc canh cửi mà còn biết chữ. Tuy rằng Sebastian không quá ủng hộ ý tưởng mọi người đều tự do này nhưng Lysa lại phi thường nhiệt tình với chuyện này, thậm chí còn hỗ trợ mọi người đăng ký mượn hạt giống.
Một ngày này, Anna tìm được sáp nến trong kho hàng, Khải cùng Lysa đem đế đèn sắt treo trêи đại sảnh xuống dưới để lau chùi.
Cái đế đèn kia rất nặng, bình thường nó được dây sắt và dây thừng xuyên qua treo trêи đỉnh trần nhà. Dây thừng sau đó được buộc vào một vòng sắt ở bên tường để phòng ngừa nó rơi xuống. Lúc cần đổi ngọn nến hoặc đốt đèn thì chỉ cần tháo dây thừng là có thể hạ nó xuống.
Chỉ có điều thời gian trước nữ phó trong thành đều lần lượt chết nên dần dần cũng chẳng ai để ý đi sửa sang lại nó khiến cho bên trêи tích lại một đống sáp nến lâu ngày.
Khải vừa đem nến gắn lên đế vừa nói chuyện phiếm với Lysa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.