Quyển 3 - Chương 61
Hắc Khiết Minh
06/11/2020
Nàng vốn muốn khuyên hắn lần sau cần bảo trụ mình trước nhưng nàng biết
cho dù phát sinh chuyện gì thì hắn cũng sẽ không bỏ lại người già yếu,
phụ nữ và trẻ em mà chạy.
Hắn không phải là người như vậy.
Cho nên, nàng không nói thêm nữa, chỉ càng đau lòng hắn hơn.
Đúng lúc này, hắn nâng tay nắm tay nàng đang đặt trêи ngực hắn, lật tay nắm tay nàng. Hai người cũng không nói thêm điều gì nữa mà chỉ có sự an tâm lan ra.
Nàng có thể cảm giác được, hô hấp của hắn càng ngày càng trầm hơn, không bao lâu sau hắn liền ngủ mất. Nàng không tự chủ được mà càng hấp thu nhiều đau đớn của hắn hơn, vụng trộm gia tăng tốc độ chữa lành vết thương cho hắn.
Cái thôn này thoạt nhìn thì mọi thứ đều quen thuộc. Mấy căn phòng nhỏ đơn sơ, một dòng suối nhỏ cung cấp nước, một kho thóc xài chung, một gian lò rèn và một giáo đường nhỏ.
Mọi người ở trước và sau nhà đều khai khẩn vườn rau, còn có một cái nhà kho nhỏ, bẫy thú bằng gỗ và chỗ nuôi gà vịt.
Nhà nào hơi có chút tiền thì có thể nuôi mấy con heo, bò và dê. Tiểu hài tử mỗi buổi sáng sẽ thức dậy đi thu thập phân động vật, trộn cùng với cỏ khô và bùn đất để ủ, rồi sau đó đi chăn thả bò và dê. Lúc thời tiết tốt thì buổi sáng chúng đem bò thả trêи đồng cỏ, đuổi lợn tới trong rừng rậm. Nếu thời tiết không tốt thì phải đi cắt cỏ về cho đám gia súc ăn.
Hôm nay là ngày thời tiết tốt nhưng súc vật ở cái thôn trang này sớm đã bị ăn sạch, trong bẫy thú giờ cũng chẳng còn gì, chỉ có bùn và cỏ khô không biết bao lâu rồi chưa đổi qua cùng với với con gà tìm được đường sống trong chỗ chết kia.
Đầu mùa xuân năm nay nếu không gặp được Khải thì kém chút nữa hắn cũng làm thịt ngựa để ăn rồi.
Bonn ngồi ở dưới bóng cây, xem mọi người đang làm việc trong cánh đồng lúa mạch bị gió thôi thành những làn sóng. Nhóm thôn dân này vừa làm việc vừa lén nhìn trộm hắn, không dám tới gần quấy rầy.
Ít nhất lúa mạch trong ruộng đã phát triển không tồi. Hắn lại nhìn con gà mái đang mổ sâu trêи đất. Hiện tại mỗi ngày nó đều đẻ trứng, hắn sẽ cho người đem một con gà trống từ trong thành tới, như vậy thôn này sẽ có gà con, sau này rất nhanh chỗ nuôi gia súc kia sẽ tràn đầy vật nuôi.
Con chó lưng đen lông vàng to lớn kia cuộn tròn người bên chân hắn. Từ mấy ngày trước khi hắn đem xương ăn xong ném cho nó thì bất kể hắn đi đâu nó cũng đi theo. Nhưng hắn cũng chưa đủ khí lực để đi loạn khắp nơi, nếu không hắn đã cưỡi ngựa trở về thành rồi.
Dưới sự chiếu cố của nàng, tuy rằng hắn đã phục hồi rất nhanh nhưng vẫn chưa thể chạy nhảy. Có điều hắn ở trong phòng mấy ngày, thật sự cần đi ra ngoài hít thở không khí.
Nói gì đi nữa thì hắn cũng đã thấy tình huống hôm nay so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi. Buổi sáng lúc Khải giúp hắn thay thuốc thì hắn thấy vết thương trước ngực đã liền một nửa rồi.
Những ngày dưỡng thương ở thôn này cũng thập phần nhàn nhã, có khi hắn thậm chí có ý niệm không trở về làm thành chủ nữa mà chỉ cần lĩnh một mảnh đất cùng Khải làm một đôi nông dân thôi cũng không tồi.
Nhưng trong đáy lòng hắn rõ ràng nếu hắn bỏ lại cục diện rối rắm kia thì người tiếp nhận sẽ rất nhanh khôi phục chế độ nông nô.
Vô luận như thế nào, ít nhất hắn có Khải.
Nhìn nữ nhân đang phơi y phục ở cách đó không xa, ngực hắn ấm lên. Ngày đó nàng chưa nói gì mà hắn cũng chẳng truy hỏi. Qua vài năm trêи chiến trường lăn lộn, hắn đã chịu biết bao vết thương nên hắn biết vết thương của hắn đang tốt lên một cách quá nhanh.
Mỗi lần nàng đụng đến hắn thì đau đớn trong người sẽ chậm lại, giảm bớt, thậm chí biến mất vô tung.
Ta không phải phù thủy.
Nàng đã nói câu này cả trăm lần nhưng trước đó hắn cũng không tin phù thủy có tồn tại.
Ta chưa từng hại người.
Lúc hắn cứu nàng từ giàn thiêu xuống thì nàng đã nói thế.
Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng những dược thảo, cồn thuốc này không thể khiến miệng vết thương của hắn khỏi nhanh như thế được. Hắn suýt nữa bị con gấu kia móc tim ra ngoài nhưng mới vài ngày hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Hắn không biết nàng đã làm gì đối với hắn. Có lẽ hắn cần phải sợ hãi, nhưng nàng đã nói nàng chưa từng hại ai, cho tới nay nàng đều là cứu người, đỡ đẻ, chiếu cố hết thảy, bao gồm cả hắn.
Có lẽ hắn nên hỏi nàng nhưng hắn phát hiện kể cả nàng có là phù thủy thì hắn cũng chẳng quan tâm. Nàng là vợ hắn, hơn nữa nàng sẽ ở lại bên hắn, đó mới là điều quan trọng.
Nếu nàng không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi.
Tình yêu của ta.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn nghe nàng gọi mình như thế nhưng sau khi tỉnh lại thì nàng tuy có nói sẽ không rời khỏi hắn nhưng lại chưa từng gọi hắn như thế. Điều này khiến hắn hơi khó chịu, luôn hoài nghi có phải mình nghe nhầm không.
Mà cái chuyện này mới thực sự là việc hắn muốn hỏi nhưng lại không làm sao mở miệng hỏi được.
Đúng lúc này, nam nhân đến từ Venice lại xuất hiện, đi đến bên người nnagf, nói chuyện và đem một cái giỏ gì đó giao cho nàng.
Surya.
Nàng nói cho hắn biết nam nhân kia tên là Surya. ngày đó nàng tới, dì của nàng không muốn nàng một mình đi qua rừng rậm nên mới để người hầu của mình đi cùng nàng. Nam nhân này mỗi ngày sẽ vào rừng rậm mang về cho nàng chút dược thảo cần dùng.
Hắn luôn cảm thấy tên này không chỉ là người hầu.
Đúng lúc này gió lại thổi qua, mà tên kia hơi di động người, vừa vặn giúp nàng chắn gió.
Trong nháy mắt, trong lòng Bonn nhảy dựng lên. Hắn bỗng nhiên hiểu nham nhân kia đối với nàng không giống như quan hệ chủ tớ mà giống như hắn đang bảo hộ cùng chiếu cố nàng. Mà nàng đối với hắn cũng không giống người hầu mà là một sự tin cậy hoàn toàn. Mặc kệ hắn ta đưa cho nàng cái gì nàng cũng nhận hết.
Bonn biết trước kia nàng ở Venice mà tên này cũng thế. Hai người đã sớm quen biết, điều này không hiểu sao khiến hắn bất an.
Tình yêu của ta.
Nàng thực sự đã gọi hắn như thế hay đó chỉ là ảo giác của hắn?
Nam nhân kia lúc này đã xoay người, lên ngựa và rời đi.
Hắn sẽ trở về, Bonn biết. Tên kia mỗi ngày đều đến, có khi mỗi ngày hắn đều từ tòa thành đi đến đây bởi vì buổi tối hắn không ngủ lại đây.
Khải nhìn theo hắn đi xa rồi mới đem quần áo khô thu được cầm lấy đi vào nhà. Bonn có chút phiền chán đưa tay gãi gãi cổ cho con chó to ngồi bên chân, mà nó thì híp mắt, lộ ra biểu cảm vô cùng hài lòng.
Đây là một con chó chăn cừu, hiển nhiên từng được người ta nuôi nhưng không biết chủ nó đi đâu rồi, có khi chết rồi nên nó mới lưu lạc khắp nơi thế này.
Đầu năm nay ngay cả chó cũng không có ngày lành. Đại bộ phận động vật đều bị giết thịt để ăn, đương nhiên cũng bao gồm cả chó. Nó còn sống đến bây giờ xem ra vận khí cũng rất tốt rồi. Có thể là vì hình thể của nó lớn, lại thông minh.
Hắn phát hiện, mỗi ngày nó đều tự mình đi săn thú, vào trong rừng bắt thỏ hoặc vào ruộng lúa bắt chuột đồng ăn. Chó so với con người còn thành thạo săn bắt hơn, lại chạy nhanh hơn, nhảy xa hơn mà cũng đủ thông minh để tránh cạm bẫy.
Nhẹ cầm lấy cái gáy của con chó to, Bonn đột nhiên nghĩ đến, gấu ngựa kỳ thực cũng là một tay săn bắt rất giỏi, ở trong rừng rậm thì nó cơ hồ là không có đối thủ. Bây giờ nhớ lại thì mới thấy tuy hình thể con gấu đó rất to nhưng lấy tỉ lệ mà nói thì nó rất gầy. Hơn nữa tuy rằng rừng rậm ở ngay một bên nhưng nhân loại có vũ khí hơn nữa lại quần cư, hoàn toàn không phải con mồi dễ đối phó. Con gấu kia xuất hiện ỏ đây thật sự là không bình thường.
Con chó to lúc này há mồm ngáp một cái, lộ ra răng nanh sắc nhọn cùng với cái lưỡi dài màu hồng.
Một ý niệm lóe qua trong đầu hắn khiến hắn ngẩn người, bò dậy đi đến chỗ Muller và Lãng Cách đang hỗ trợ thôn dân sửa kho thóc, mà con chó kia cũng lập tức đi theo hắn.
“Muller, đầu lâu của con gấu kia đâu?”
“Phơi cùng da ở đằng kia.” Muller cầm chùy sắt mà chỉ vào một bãi đất trống khác.
Bonn đi đến đó, rất nhanh đã nhìn thấy một mảng da gấu màu lá cọ to như cái thảm, còn có một cái đầu lâu treo trêи gậy gỗ. Hắn vội vàng đi đến chỗ đó thấy tấm da con gấu rất lớn, chỗ nào có thịt đều bị róc ra rồi. Đại khái mọi người nghĩ có thể đem về làm tiêu bản nên vẫn để lại cái xương đầu nguyên vẹn, chỉ lóc hết thịt đi sau đó phơi ở đây.
Hai nam nhân kia và Anderson đều hưng trí bừng bừng nói muốn mang cái này về làm kỷ niệm, trưng cho người khác xem.
Hắn không có hứng thú gì với mấy loại tiêu bản này nhưng da gấu có thể dùng để giữ ấm cho nên cũng không ngăn cản.
Hắn đem cái xương đầu đang cắm trêи gậy xuống. Bởi vì nó được dùng nước sôi nấu qua nên rất trắng, cũng không còn mùi vị gì nhưng răng nanh sắc nhọn thì vẫn còn. Hắn kiểm tra răng nanh của nó sau đó mắng một tiếng.
“Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?” Muller đã đi tới.
Lãng Cách đi theo ngay phía sau hắn, thậm chí Khải cũng nghe tiếng mà đi từ trong phòng ra.
“Câu gấu này còn nhỏ tuổi.” Bonn đem đầu lâu ném về phía bọn họ, “Xem răng nó đi!”
Muller tiếp được cái đầu lâu kia, không hiểu nói: “Răng nanh xảy ra chuyện gì?”
“Nhiều lắm, nó cho thấy con gấu này con nhỏ đâu.” Bonn vừa nói vừa kiểm tra tấm da gấu kia: “Hơn nữa nó vô cùng gầy.”
“Rất gầy? Đại nhân ngài đang đùa phải không?” Lãng Cách không thể tin được nói: “Cái con gấu đó giống hệt một tòa núi nhỏ.”
“Nó rất gầy, so sánh khung xương sẽ thấy nó cần có nhiều thịt hơn. Bây giờ là mùa thu, gấu chuẩn bị ngủ đông nên sẽ ăn rất nhiều. Ta vốn hy vọng vì nó rất già, không thể đi săn nên mới tập kϊƈɦ thôn làng, nhưng răng nanh của nó vẫn hoàn chỉnh, không thiếu cái nào —— “
Hắn không phải là người như vậy.
Cho nên, nàng không nói thêm nữa, chỉ càng đau lòng hắn hơn.
Đúng lúc này, hắn nâng tay nắm tay nàng đang đặt trêи ngực hắn, lật tay nắm tay nàng. Hai người cũng không nói thêm điều gì nữa mà chỉ có sự an tâm lan ra.
Nàng có thể cảm giác được, hô hấp của hắn càng ngày càng trầm hơn, không bao lâu sau hắn liền ngủ mất. Nàng không tự chủ được mà càng hấp thu nhiều đau đớn của hắn hơn, vụng trộm gia tăng tốc độ chữa lành vết thương cho hắn.
Cái thôn này thoạt nhìn thì mọi thứ đều quen thuộc. Mấy căn phòng nhỏ đơn sơ, một dòng suối nhỏ cung cấp nước, một kho thóc xài chung, một gian lò rèn và một giáo đường nhỏ.
Mọi người ở trước và sau nhà đều khai khẩn vườn rau, còn có một cái nhà kho nhỏ, bẫy thú bằng gỗ và chỗ nuôi gà vịt.
Nhà nào hơi có chút tiền thì có thể nuôi mấy con heo, bò và dê. Tiểu hài tử mỗi buổi sáng sẽ thức dậy đi thu thập phân động vật, trộn cùng với cỏ khô và bùn đất để ủ, rồi sau đó đi chăn thả bò và dê. Lúc thời tiết tốt thì buổi sáng chúng đem bò thả trêи đồng cỏ, đuổi lợn tới trong rừng rậm. Nếu thời tiết không tốt thì phải đi cắt cỏ về cho đám gia súc ăn.
Hôm nay là ngày thời tiết tốt nhưng súc vật ở cái thôn trang này sớm đã bị ăn sạch, trong bẫy thú giờ cũng chẳng còn gì, chỉ có bùn và cỏ khô không biết bao lâu rồi chưa đổi qua cùng với với con gà tìm được đường sống trong chỗ chết kia.
Đầu mùa xuân năm nay nếu không gặp được Khải thì kém chút nữa hắn cũng làm thịt ngựa để ăn rồi.
Bonn ngồi ở dưới bóng cây, xem mọi người đang làm việc trong cánh đồng lúa mạch bị gió thôi thành những làn sóng. Nhóm thôn dân này vừa làm việc vừa lén nhìn trộm hắn, không dám tới gần quấy rầy.
Ít nhất lúa mạch trong ruộng đã phát triển không tồi. Hắn lại nhìn con gà mái đang mổ sâu trêи đất. Hiện tại mỗi ngày nó đều đẻ trứng, hắn sẽ cho người đem một con gà trống từ trong thành tới, như vậy thôn này sẽ có gà con, sau này rất nhanh chỗ nuôi gia súc kia sẽ tràn đầy vật nuôi.
Con chó lưng đen lông vàng to lớn kia cuộn tròn người bên chân hắn. Từ mấy ngày trước khi hắn đem xương ăn xong ném cho nó thì bất kể hắn đi đâu nó cũng đi theo. Nhưng hắn cũng chưa đủ khí lực để đi loạn khắp nơi, nếu không hắn đã cưỡi ngựa trở về thành rồi.
Dưới sự chiếu cố của nàng, tuy rằng hắn đã phục hồi rất nhanh nhưng vẫn chưa thể chạy nhảy. Có điều hắn ở trong phòng mấy ngày, thật sự cần đi ra ngoài hít thở không khí.
Nói gì đi nữa thì hắn cũng đã thấy tình huống hôm nay so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi. Buổi sáng lúc Khải giúp hắn thay thuốc thì hắn thấy vết thương trước ngực đã liền một nửa rồi.
Những ngày dưỡng thương ở thôn này cũng thập phần nhàn nhã, có khi hắn thậm chí có ý niệm không trở về làm thành chủ nữa mà chỉ cần lĩnh một mảnh đất cùng Khải làm một đôi nông dân thôi cũng không tồi.
Nhưng trong đáy lòng hắn rõ ràng nếu hắn bỏ lại cục diện rối rắm kia thì người tiếp nhận sẽ rất nhanh khôi phục chế độ nông nô.
Vô luận như thế nào, ít nhất hắn có Khải.
Nhìn nữ nhân đang phơi y phục ở cách đó không xa, ngực hắn ấm lên. Ngày đó nàng chưa nói gì mà hắn cũng chẳng truy hỏi. Qua vài năm trêи chiến trường lăn lộn, hắn đã chịu biết bao vết thương nên hắn biết vết thương của hắn đang tốt lên một cách quá nhanh.
Mỗi lần nàng đụng đến hắn thì đau đớn trong người sẽ chậm lại, giảm bớt, thậm chí biến mất vô tung.
Ta không phải phù thủy.
Nàng đã nói câu này cả trăm lần nhưng trước đó hắn cũng không tin phù thủy có tồn tại.
Ta chưa từng hại người.
Lúc hắn cứu nàng từ giàn thiêu xuống thì nàng đã nói thế.
Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng những dược thảo, cồn thuốc này không thể khiến miệng vết thương của hắn khỏi nhanh như thế được. Hắn suýt nữa bị con gấu kia móc tim ra ngoài nhưng mới vài ngày hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Hắn không biết nàng đã làm gì đối với hắn. Có lẽ hắn cần phải sợ hãi, nhưng nàng đã nói nàng chưa từng hại ai, cho tới nay nàng đều là cứu người, đỡ đẻ, chiếu cố hết thảy, bao gồm cả hắn.
Có lẽ hắn nên hỏi nàng nhưng hắn phát hiện kể cả nàng có là phù thủy thì hắn cũng chẳng quan tâm. Nàng là vợ hắn, hơn nữa nàng sẽ ở lại bên hắn, đó mới là điều quan trọng.
Nếu nàng không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi.
Tình yêu của ta.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn nghe nàng gọi mình như thế nhưng sau khi tỉnh lại thì nàng tuy có nói sẽ không rời khỏi hắn nhưng lại chưa từng gọi hắn như thế. Điều này khiến hắn hơi khó chịu, luôn hoài nghi có phải mình nghe nhầm không.
Mà cái chuyện này mới thực sự là việc hắn muốn hỏi nhưng lại không làm sao mở miệng hỏi được.
Đúng lúc này, nam nhân đến từ Venice lại xuất hiện, đi đến bên người nnagf, nói chuyện và đem một cái giỏ gì đó giao cho nàng.
Surya.
Nàng nói cho hắn biết nam nhân kia tên là Surya. ngày đó nàng tới, dì của nàng không muốn nàng một mình đi qua rừng rậm nên mới để người hầu của mình đi cùng nàng. Nam nhân này mỗi ngày sẽ vào rừng rậm mang về cho nàng chút dược thảo cần dùng.
Hắn luôn cảm thấy tên này không chỉ là người hầu.
Đúng lúc này gió lại thổi qua, mà tên kia hơi di động người, vừa vặn giúp nàng chắn gió.
Trong nháy mắt, trong lòng Bonn nhảy dựng lên. Hắn bỗng nhiên hiểu nham nhân kia đối với nàng không giống như quan hệ chủ tớ mà giống như hắn đang bảo hộ cùng chiếu cố nàng. Mà nàng đối với hắn cũng không giống người hầu mà là một sự tin cậy hoàn toàn. Mặc kệ hắn ta đưa cho nàng cái gì nàng cũng nhận hết.
Bonn biết trước kia nàng ở Venice mà tên này cũng thế. Hai người đã sớm quen biết, điều này không hiểu sao khiến hắn bất an.
Tình yêu của ta.
Nàng thực sự đã gọi hắn như thế hay đó chỉ là ảo giác của hắn?
Nam nhân kia lúc này đã xoay người, lên ngựa và rời đi.
Hắn sẽ trở về, Bonn biết. Tên kia mỗi ngày đều đến, có khi mỗi ngày hắn đều từ tòa thành đi đến đây bởi vì buổi tối hắn không ngủ lại đây.
Khải nhìn theo hắn đi xa rồi mới đem quần áo khô thu được cầm lấy đi vào nhà. Bonn có chút phiền chán đưa tay gãi gãi cổ cho con chó to ngồi bên chân, mà nó thì híp mắt, lộ ra biểu cảm vô cùng hài lòng.
Đây là một con chó chăn cừu, hiển nhiên từng được người ta nuôi nhưng không biết chủ nó đi đâu rồi, có khi chết rồi nên nó mới lưu lạc khắp nơi thế này.
Đầu năm nay ngay cả chó cũng không có ngày lành. Đại bộ phận động vật đều bị giết thịt để ăn, đương nhiên cũng bao gồm cả chó. Nó còn sống đến bây giờ xem ra vận khí cũng rất tốt rồi. Có thể là vì hình thể của nó lớn, lại thông minh.
Hắn phát hiện, mỗi ngày nó đều tự mình đi săn thú, vào trong rừng bắt thỏ hoặc vào ruộng lúa bắt chuột đồng ăn. Chó so với con người còn thành thạo săn bắt hơn, lại chạy nhanh hơn, nhảy xa hơn mà cũng đủ thông minh để tránh cạm bẫy.
Nhẹ cầm lấy cái gáy của con chó to, Bonn đột nhiên nghĩ đến, gấu ngựa kỳ thực cũng là một tay săn bắt rất giỏi, ở trong rừng rậm thì nó cơ hồ là không có đối thủ. Bây giờ nhớ lại thì mới thấy tuy hình thể con gấu đó rất to nhưng lấy tỉ lệ mà nói thì nó rất gầy. Hơn nữa tuy rằng rừng rậm ở ngay một bên nhưng nhân loại có vũ khí hơn nữa lại quần cư, hoàn toàn không phải con mồi dễ đối phó. Con gấu kia xuất hiện ỏ đây thật sự là không bình thường.
Con chó to lúc này há mồm ngáp một cái, lộ ra răng nanh sắc nhọn cùng với cái lưỡi dài màu hồng.
Một ý niệm lóe qua trong đầu hắn khiến hắn ngẩn người, bò dậy đi đến chỗ Muller và Lãng Cách đang hỗ trợ thôn dân sửa kho thóc, mà con chó kia cũng lập tức đi theo hắn.
“Muller, đầu lâu của con gấu kia đâu?”
“Phơi cùng da ở đằng kia.” Muller cầm chùy sắt mà chỉ vào một bãi đất trống khác.
Bonn đi đến đó, rất nhanh đã nhìn thấy một mảng da gấu màu lá cọ to như cái thảm, còn có một cái đầu lâu treo trêи gậy gỗ. Hắn vội vàng đi đến chỗ đó thấy tấm da con gấu rất lớn, chỗ nào có thịt đều bị róc ra rồi. Đại khái mọi người nghĩ có thể đem về làm tiêu bản nên vẫn để lại cái xương đầu nguyên vẹn, chỉ lóc hết thịt đi sau đó phơi ở đây.
Hai nam nhân kia và Anderson đều hưng trí bừng bừng nói muốn mang cái này về làm kỷ niệm, trưng cho người khác xem.
Hắn không có hứng thú gì với mấy loại tiêu bản này nhưng da gấu có thể dùng để giữ ấm cho nên cũng không ngăn cản.
Hắn đem cái xương đầu đang cắm trêи gậy xuống. Bởi vì nó được dùng nước sôi nấu qua nên rất trắng, cũng không còn mùi vị gì nhưng răng nanh sắc nhọn thì vẫn còn. Hắn kiểm tra răng nanh của nó sau đó mắng một tiếng.
“Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?” Muller đã đi tới.
Lãng Cách đi theo ngay phía sau hắn, thậm chí Khải cũng nghe tiếng mà đi từ trong phòng ra.
“Câu gấu này còn nhỏ tuổi.” Bonn đem đầu lâu ném về phía bọn họ, “Xem răng nó đi!”
Muller tiếp được cái đầu lâu kia, không hiểu nói: “Răng nanh xảy ra chuyện gì?”
“Nhiều lắm, nó cho thấy con gấu này con nhỏ đâu.” Bonn vừa nói vừa kiểm tra tấm da gấu kia: “Hơn nữa nó vô cùng gầy.”
“Rất gầy? Đại nhân ngài đang đùa phải không?” Lãng Cách không thể tin được nói: “Cái con gấu đó giống hệt một tòa núi nhỏ.”
“Nó rất gầy, so sánh khung xương sẽ thấy nó cần có nhiều thịt hơn. Bây giờ là mùa thu, gấu chuẩn bị ngủ đông nên sẽ ăn rất nhiều. Ta vốn hy vọng vì nó rất già, không thể đi săn nên mới tập kϊƈɦ thôn làng, nhưng răng nanh của nó vẫn hoàn chỉnh, không thiếu cái nào —— “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.