Chương 31: Lai xuất phát lần nữa
Ngã Ái Tiểu Đậu
13/04/2021
Buổi chiều, sau khi trở lại sân nhỏ, Hạ Thiến kích động đi tìm Lafite để nàng đeo hoa tai cho mình. Hoa tai vẫn luôn là vật biểu tượng, tượng trưng cho quyền lợi của quý tộc Charles, bình dân không có cơ hội và cũng không có quyền lợi khoan lỗ tai mang hoa tai. Nhưng bây giờ Charles đều sắp diệt quốc, ai còn quản việc này?
Grace vẫn luôn có một loại khí tràng của quý tộc, bình thường Hạ Thiến cũng không có dũng khí nói chuyện với nàng, Christine lại thích “sàm sỡ” Locke, cho nên quan hệ giữa Hạ Thiến và Lafite đúng là tốt nhất trong mấy người. Sau khi Locke tìm về vòng tay cho Lafite, vị hầu gái này đối Locke ít mấy phần địch ý, cho nên nàng đối với Hạ Thiến cũng dần dần có một tia hữu nghị.
Lúc nhìn thấy đôi hoa tai từng bị tiểu thư để cho nàng đem đi cầm cố xuất hiện trước mắt mình, Lafite lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nhưng nàng cũng chưa hề nói phá, chỉ là nghiêm túc đeo lên cho Hạ Thiến."Có thể sẽ đau một chút, ngươi phải nhịn xuống." Lafite nói.
"Yên tâm đi." Hạ Thiến phất phất tay, đối với chút đau đau nhức khi khoan lỗ tai nàng căn bản là không để vào mắt.
Lúc ăn cơm tối, ánh mắt mấy người đều dừng lại trên người Hạ Thiến."Thế nào, đẹp mắt sao?" Hạ Thiến cao hứng múa múa cổ tay, lộ ra chiếc vòng tay bạc kia, hơi ngửa đầu lên làm hiện ra đôi hoa tai mới của nàng.
"Đôi hoa tai kia là của dì..." Christine chăm chú nhìn nửa ngày, rốt cục nhận ra, há miệng muốn nói.
Grace vỗ vỗ đầu Christine, đánh gãy lời nàng muốn nói, rồi bình luận: "Xác thực là không tệ."
Bị Grace khích lệ, Hạ Thiến rất là đắc ý trong lòng, thế là nàng càng thêm dính vào Locke, đem đầu để ở trên bả vai của hắn. Christine thấy vậy, lập tức không phục, gia nhập vào chiến trường tranh giành Locke, đem lời vừa muốn nói quên ở sau đầu.
Trong bữa cơm này, trong ngực Locke có một người đang ngồi, bên trái cũng có một người dựa vào, hắn chỉ có thể dùng một mình tay phải để ăn cơm. Thỉnh thoảng hắn còn phải gắp cho hai người, thật sự vừa đau nhức vừa vui vẻ.
Trong lúc đó Grace giả vờ lơ đãng hỏi qua lai lịch của hoa tai, Locke nói là một tên cầm đầu đội buôn lậu đưa cho hắn. Grace lộ ra vẻ mặt quả là thế.
Sau bữa cơm chiều, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Mấy người đều trở lại phòng của mình, đêm nay Locke không ra ngoài, đã sớm cùng Hạ Thiến vào phòng. Nơi này không có hoạt động giải trí, cho nên mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất của Locke chính là ban đêm, có thể... Hắc hắc.
Mấy ngày nay bọn người Grace đều không được ngủ yên giấc, bởi vì mỗi lúc trời tối đều có tiếng thét chói tai phấn khởi cùng tiếng va đập ngột ngạt từ sát vách truyền đến. Đêm nay cũng là như vậy, vì báo đáp quà tặng và sự quan tâm mà Locke dành cho mình, Hạ Thiến dùng hết tất cả vốn liếng của mình để hầu hạ Locke. Thật là một ban đêm mỹ diệu.
Hai ngày sau, Nam Tước cùng mấy vị trung đội trưởng mở mấy lần hội nghị, rõ ràng là đã có nhiệm vụ, binh sĩ lại phải xuất phát. Lần này là muốn tại trong vòng một tuần đến chỗ tổng bộ của binh đoàn -thành Conor, trong vòng nửa tháng binh đoàn bộ binh thứ hai phải tụ hợp với toàn quân đoàn tại trước thành Entel.
Thành Entel là thành phố lớn lớn của Charles, gần lớn bằng thủ đô của Chales -thành Otis, nghe nói mình tường thành cũng đã cao hơn hai mươi mét, mà lại trú đóng trong thành là tinh nhuệ còn sót lại của Charles. Sau khi quân đội Faustin đột phá hẻm núi Fermer thì sức chống cự của Chales rất yếu ớt là bởi vì Charles đem binh sĩ chuyên nghiệp còn thừa tụ tập tại ba nơi:thành Entel, thành Elis và thủ đô -thành Otis, làm ra giãy dụa cuối cùng.
Toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng có ba vạn người, sáu binh đoàn, trong đó gồm bốn binh đoàn bộ binh, một binh đoàn kỵ binh, một binh đoàn lính hậu cần, quân bộ tụ tập nhiều người như vậy chỉ vì tiến công thành Entel, có thể thấy được đây sẽ là một trận đánh ác liệt. Locke không dám phớt lờ.
Sau khi chiếm lĩnh thành Fareins, Nam Tước Kedozzi để lại một bộ phận binh sĩ cùng đội vận chuyển rồi tiếp tục xuất phát, mặc dù là tư quân, nhưng trên danh nghĩa doanh đội bọn hắn vẫn thuộc về quân đoàn Hùng Ưng, cha vợ Nam Tước là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, lần này hắn nhất định phải tiến về tham chiến.
Đầu tiên là tụ hợp, Nam Tước Kedozzi và Nam Tước Kasher cùng nhau hối quân tiến về.
Locke vẫn như cũ cưỡi ngựa chiến, đi lại tại trong đội ngũ, bọn người Grace và Hạ Thiến bị hắn an trí tại trong đội vận chuyển phía sau đội ngũ. Hắn không quá yên tâm để Hạ Thiến ở lại thành Fareins, bởi vì trước kia, sau khi binh sĩ rời đi, có không ít thành thị bị chiếm lĩnh phát sinh bạo động, hắn không muốn đánh cược.
Về phần Grace, ừm, nàng là tài sản của hắn, hắn tốt nhất vẫn là mang nàng theo bên mình. Grace không giống với Hạ Thiến, dung nhan xinh đẹp của Hạ Thiến còn có thể để cho người ta tiếp nhận, Grace quá cao quý cùng kinh diễm, tất nhiên sẽ dẫn phát ồn ào. Vì tránh cho những phiền phức không cần thiết, bọn người Grace tự giác đeo lên mạng che mặt. Người của đội vận chuyển cũng biết rõ các nàng là nữ nhân của Locke, cho nên bọn hắn cũng hơi giúp đỡ, chỉ là có đôi khi bọn hắn sẽ oán thầm một câu: "Các trung đội trưởng khác nhiều nhất cũng chỉ có hai nữ nhân, còn vị này lập tức có bốn người, còn có cả thiếu nữ chưa trưởng thành!"
Tin tức này truyền đến trong tai những trung đội trưởng khác, bọn hắn cũng chỉ là cười mắng: "Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn."
Trên đường hành quân cũng không có nguy hiểm gì, hiện tại trong lãnh thổ Charles trừ những nơi kiên cố như thành Fareins thì những nơi khác đều hầu như không có lực lượng chống cự, nếu có thì cũng chỉ có một chút sơn tặc a. Sơn tặc cũng chỉ có thể bắt nạt đồng bào người Charles của bọn hắn, đối mặt quân chính quy của Faustin, bọn hắn căn bản là không dám thò đầu ra.
"Vì sao lại không có người xấu đâu?" Christine hỏi Grace. Trên đoạn đường các nàng đi từ Thủ Đô đến thành Fareins cũng không phải là bình tĩnh như vậy, nếu không có hộ vệ của gia tộc thì các nàng nửa bước cũng khó đi.
"Bởi vì sói chỉ có thể ức hiếp dê, gặp phải sư tử thì bọn chúng lập tức chạy trốn." Grace nói.
Christine dường như đã hiểu ra, gật gật đầu.
Lần này Locke mang theo Coby- tên cầm đầu bọn buôn lậu, đem hắn sung quân đến đội hậu cần,cùng anh trai của Hạ Thiến làm việc vặt cùng một chỗ. Coby là một nhân tài, có thể nhận biết rất nhiều vật phẩm trân quý, trên đường đi, trung đội Locke thu được không ít đồ vật, cần hắn giám định. Mà lại hắn còn có mạng lưới quan hệ không tệ.
Trước khi cùng tổng bộ binh đoàn tụ hợp, doanh đội bọn hắn sẽ trải qua vài thành trấn nhỏ, đều là loại thành trấn nhỏ không có bao nhiêu sức chống cự, theo ý của hai vị Nam Tước thì là để kỵ binh trực tiếp nghiền ép qua. sau khi công phá thành Fareins, hai vị Nam Tước đã ăn đến nỗi chảy mỡ đầy miệng, đã không đem chút của cải này để vào mắt.
Nam Tước không để mắt, nhưng những trung đội trưởng như Locke lại không phải vậy a, Locke đã tự mình cùng Joshua đại thúc bàn bạc, hùn vốn làm một trận.
Coby đúng là nhân tinh, Locke còn chưa yêu cầu, hắn đã tự giác đứng ra biểu thị nguyện ý dẫn bọn Locke vây bắt đám đồng bọn buôn lậu của hắn.
Trong thời buổi chiến loạn, đám buôn lậu là nhóm người sống rất thoải mái. Theo lời Coby nói thì mấy thành trấn phía trước tồn tại mấy đội buôn lậu có quy mô bằng đội bọn hắn.
Locke đối với Coby hứa hẹn, chỉ cần mình thu được đồ vật có giá trị đủ 100 đồng vàng, sẽ thả hắn rời đi. 100 đồng vàng đủ để đổi 50 mai vàng Diller, đây không phải một số tiền nhỏ.
Trong 200 mai bạc Diller trong tay, Locke đã xin nhờ thương đội đưa về nhà 50 mai bạc Diller, mặc dù trong nhà chỉ có cha mẹ và chị gái, đoán chừng cũng không tiêu hết nhiều tiền như vậy, nhưng gửi tiền về nhà đã là thói quen của mỗi binh sĩ.
Locke giao số tiền còn thừa cho Hạ Thiến quản lý, trước đó Hạ Thiến đã từng quản lý quán rượu, có đầu óc kinh doanh không tệ, nàng dự định lấy danh nghĩa của Locke tham gia vào đội vận chuyển. Trong mắt những người quản sự của các thương đội,150 mai bạc Diller ít đến nỗi không đáng giá nhắc tới, nhưng nếu đây là tiền của một vị trung đội trưởng, thì ít hơn nữa cũng phải nhận, phải cho các trung đội trưởng một ít mặt mũi.
Đây chính là chỗ khôn khéo của Hạ Thiến, chỉ bằng chiêu này, sau mỗi lần chiến đấu kế tiếp Locke đều có thể có doanh thu mấy chục thậm chí trên mai bạc Diller. Hơn nữa số tài sản này còn sẽ tăng giá trị.
Trên đường đi, quân đội trải qua hai tòa thành nhỏ và ba tòa trấn nhỏ, Nam Tước Kedozzi cùng Nam Tước Kasher muốn đến tụ hợp đúng hạn cho nên đều lựa chọn phái trung đội kỵ binh dẫn đầu nghiền ép, vài toà thành trấn còn chưa kịp chống cự đã bị công phá.
Nhưng là sau khi công phá, bọn hắn không vào thành cẩn thận điều tra, chỉ là đánh tan lực lượng chống cự của Charles, mở một con đường cho những bộ đội khác và đội vận chuyển a.
Việc này để cho Locke có thời cơ lợi dụng, chính là vào lúc này, Locke cùng Joshua đại thúc mỗi người mang năm mươi người tấn công một trấn nhỏ. Tuy nói chỉ là một thị trấn bình thường, nhưng toàn trấn đại khái cũng có vài trăm người, đầy đủ để bọn Locke ăn no.
Không chỉ mình bọn Locke ra tay, khác mấy vị trung đội trưởng khác cũng kìm nén không được tĩch mịch, đều riêng phần mình kéo người đi gõ một trấn nhỏ. Đối với việc này Nam Tước Kedozzi cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt. Nam Tước biết rõ, một tên lãnh đạo ưu tú phải học được uỷ quyền cùng thông cảm cho thủ hạ.
Mặc dù các trung đội trưởng làm việc vặt có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tác chiến của hắn, nhưng chỉ cần có kết quả tốt là được. Đương nhiên, nếu như xảy ra chuyện gì, thì nên cõng nồi vẫn là phải cõng, thưởng phạt phân minh mới là quy tắc thép khi quản lý binh sĩ.
Về sau thậm chí binh sĩ của Nam Tước Kasher cũng nhịn không được, mấy vị trung đội trưởng bên kia thanh lý nốt mấy thị trấn cuối cùng.
Bọn Locke có 100 hơn người, đầy đủ để công phá một trấn, nhưng cũng phải để lại cho những người khác một ít, nếu không thì sẽ bị ghen ghét. Đây là điều Joshua đại thúc dạy cho hắn.
Bọn hắn không tuyển chọn thành thị là bởi vì trừ phi cả doanh đội bọn hắn dốc hết sức tấn công, còn muốn gánh chịu mạo hiểm không nhỏ, nếu không thì không thể nào công phá được thành thị có tường cao, dù cho lực lượng chính quy đã bị bọn hắn đánh tan.
Chẳng qua việc này cũng không ảnh hưởng Locke phát tài, Coby mang đến cho Locke niềm vui bất ngờ không nhỏ.
Grace vẫn luôn có một loại khí tràng của quý tộc, bình thường Hạ Thiến cũng không có dũng khí nói chuyện với nàng, Christine lại thích “sàm sỡ” Locke, cho nên quan hệ giữa Hạ Thiến và Lafite đúng là tốt nhất trong mấy người. Sau khi Locke tìm về vòng tay cho Lafite, vị hầu gái này đối Locke ít mấy phần địch ý, cho nên nàng đối với Hạ Thiến cũng dần dần có một tia hữu nghị.
Lúc nhìn thấy đôi hoa tai từng bị tiểu thư để cho nàng đem đi cầm cố xuất hiện trước mắt mình, Lafite lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nhưng nàng cũng chưa hề nói phá, chỉ là nghiêm túc đeo lên cho Hạ Thiến."Có thể sẽ đau một chút, ngươi phải nhịn xuống." Lafite nói.
"Yên tâm đi." Hạ Thiến phất phất tay, đối với chút đau đau nhức khi khoan lỗ tai nàng căn bản là không để vào mắt.
Lúc ăn cơm tối, ánh mắt mấy người đều dừng lại trên người Hạ Thiến."Thế nào, đẹp mắt sao?" Hạ Thiến cao hứng múa múa cổ tay, lộ ra chiếc vòng tay bạc kia, hơi ngửa đầu lên làm hiện ra đôi hoa tai mới của nàng.
"Đôi hoa tai kia là của dì..." Christine chăm chú nhìn nửa ngày, rốt cục nhận ra, há miệng muốn nói.
Grace vỗ vỗ đầu Christine, đánh gãy lời nàng muốn nói, rồi bình luận: "Xác thực là không tệ."
Bị Grace khích lệ, Hạ Thiến rất là đắc ý trong lòng, thế là nàng càng thêm dính vào Locke, đem đầu để ở trên bả vai của hắn. Christine thấy vậy, lập tức không phục, gia nhập vào chiến trường tranh giành Locke, đem lời vừa muốn nói quên ở sau đầu.
Trong bữa cơm này, trong ngực Locke có một người đang ngồi, bên trái cũng có một người dựa vào, hắn chỉ có thể dùng một mình tay phải để ăn cơm. Thỉnh thoảng hắn còn phải gắp cho hai người, thật sự vừa đau nhức vừa vui vẻ.
Trong lúc đó Grace giả vờ lơ đãng hỏi qua lai lịch của hoa tai, Locke nói là một tên cầm đầu đội buôn lậu đưa cho hắn. Grace lộ ra vẻ mặt quả là thế.
Sau bữa cơm chiều, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Mấy người đều trở lại phòng của mình, đêm nay Locke không ra ngoài, đã sớm cùng Hạ Thiến vào phòng. Nơi này không có hoạt động giải trí, cho nên mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất của Locke chính là ban đêm, có thể... Hắc hắc.
Mấy ngày nay bọn người Grace đều không được ngủ yên giấc, bởi vì mỗi lúc trời tối đều có tiếng thét chói tai phấn khởi cùng tiếng va đập ngột ngạt từ sát vách truyền đến. Đêm nay cũng là như vậy, vì báo đáp quà tặng và sự quan tâm mà Locke dành cho mình, Hạ Thiến dùng hết tất cả vốn liếng của mình để hầu hạ Locke. Thật là một ban đêm mỹ diệu.
Hai ngày sau, Nam Tước cùng mấy vị trung đội trưởng mở mấy lần hội nghị, rõ ràng là đã có nhiệm vụ, binh sĩ lại phải xuất phát. Lần này là muốn tại trong vòng một tuần đến chỗ tổng bộ của binh đoàn -thành Conor, trong vòng nửa tháng binh đoàn bộ binh thứ hai phải tụ hợp với toàn quân đoàn tại trước thành Entel.
Thành Entel là thành phố lớn lớn của Charles, gần lớn bằng thủ đô của Chales -thành Otis, nghe nói mình tường thành cũng đã cao hơn hai mươi mét, mà lại trú đóng trong thành là tinh nhuệ còn sót lại của Charles. Sau khi quân đội Faustin đột phá hẻm núi Fermer thì sức chống cự của Chales rất yếu ớt là bởi vì Charles đem binh sĩ chuyên nghiệp còn thừa tụ tập tại ba nơi:thành Entel, thành Elis và thủ đô -thành Otis, làm ra giãy dụa cuối cùng.
Toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng có ba vạn người, sáu binh đoàn, trong đó gồm bốn binh đoàn bộ binh, một binh đoàn kỵ binh, một binh đoàn lính hậu cần, quân bộ tụ tập nhiều người như vậy chỉ vì tiến công thành Entel, có thể thấy được đây sẽ là một trận đánh ác liệt. Locke không dám phớt lờ.
Sau khi chiếm lĩnh thành Fareins, Nam Tước Kedozzi để lại một bộ phận binh sĩ cùng đội vận chuyển rồi tiếp tục xuất phát, mặc dù là tư quân, nhưng trên danh nghĩa doanh đội bọn hắn vẫn thuộc về quân đoàn Hùng Ưng, cha vợ Nam Tước là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Hùng Ưng, lần này hắn nhất định phải tiến về tham chiến.
Đầu tiên là tụ hợp, Nam Tước Kedozzi và Nam Tước Kasher cùng nhau hối quân tiến về.
Locke vẫn như cũ cưỡi ngựa chiến, đi lại tại trong đội ngũ, bọn người Grace và Hạ Thiến bị hắn an trí tại trong đội vận chuyển phía sau đội ngũ. Hắn không quá yên tâm để Hạ Thiến ở lại thành Fareins, bởi vì trước kia, sau khi binh sĩ rời đi, có không ít thành thị bị chiếm lĩnh phát sinh bạo động, hắn không muốn đánh cược.
Về phần Grace, ừm, nàng là tài sản của hắn, hắn tốt nhất vẫn là mang nàng theo bên mình. Grace không giống với Hạ Thiến, dung nhan xinh đẹp của Hạ Thiến còn có thể để cho người ta tiếp nhận, Grace quá cao quý cùng kinh diễm, tất nhiên sẽ dẫn phát ồn ào. Vì tránh cho những phiền phức không cần thiết, bọn người Grace tự giác đeo lên mạng che mặt. Người của đội vận chuyển cũng biết rõ các nàng là nữ nhân của Locke, cho nên bọn hắn cũng hơi giúp đỡ, chỉ là có đôi khi bọn hắn sẽ oán thầm một câu: "Các trung đội trưởng khác nhiều nhất cũng chỉ có hai nữ nhân, còn vị này lập tức có bốn người, còn có cả thiếu nữ chưa trưởng thành!"
Tin tức này truyền đến trong tai những trung đội trưởng khác, bọn hắn cũng chỉ là cười mắng: "Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn."
Trên đường hành quân cũng không có nguy hiểm gì, hiện tại trong lãnh thổ Charles trừ những nơi kiên cố như thành Fareins thì những nơi khác đều hầu như không có lực lượng chống cự, nếu có thì cũng chỉ có một chút sơn tặc a. Sơn tặc cũng chỉ có thể bắt nạt đồng bào người Charles của bọn hắn, đối mặt quân chính quy của Faustin, bọn hắn căn bản là không dám thò đầu ra.
"Vì sao lại không có người xấu đâu?" Christine hỏi Grace. Trên đoạn đường các nàng đi từ Thủ Đô đến thành Fareins cũng không phải là bình tĩnh như vậy, nếu không có hộ vệ của gia tộc thì các nàng nửa bước cũng khó đi.
"Bởi vì sói chỉ có thể ức hiếp dê, gặp phải sư tử thì bọn chúng lập tức chạy trốn." Grace nói.
Christine dường như đã hiểu ra, gật gật đầu.
Lần này Locke mang theo Coby- tên cầm đầu bọn buôn lậu, đem hắn sung quân đến đội hậu cần,cùng anh trai của Hạ Thiến làm việc vặt cùng một chỗ. Coby là một nhân tài, có thể nhận biết rất nhiều vật phẩm trân quý, trên đường đi, trung đội Locke thu được không ít đồ vật, cần hắn giám định. Mà lại hắn còn có mạng lưới quan hệ không tệ.
Trước khi cùng tổng bộ binh đoàn tụ hợp, doanh đội bọn hắn sẽ trải qua vài thành trấn nhỏ, đều là loại thành trấn nhỏ không có bao nhiêu sức chống cự, theo ý của hai vị Nam Tước thì là để kỵ binh trực tiếp nghiền ép qua. sau khi công phá thành Fareins, hai vị Nam Tước đã ăn đến nỗi chảy mỡ đầy miệng, đã không đem chút của cải này để vào mắt.
Nam Tước không để mắt, nhưng những trung đội trưởng như Locke lại không phải vậy a, Locke đã tự mình cùng Joshua đại thúc bàn bạc, hùn vốn làm một trận.
Coby đúng là nhân tinh, Locke còn chưa yêu cầu, hắn đã tự giác đứng ra biểu thị nguyện ý dẫn bọn Locke vây bắt đám đồng bọn buôn lậu của hắn.
Trong thời buổi chiến loạn, đám buôn lậu là nhóm người sống rất thoải mái. Theo lời Coby nói thì mấy thành trấn phía trước tồn tại mấy đội buôn lậu có quy mô bằng đội bọn hắn.
Locke đối với Coby hứa hẹn, chỉ cần mình thu được đồ vật có giá trị đủ 100 đồng vàng, sẽ thả hắn rời đi. 100 đồng vàng đủ để đổi 50 mai vàng Diller, đây không phải một số tiền nhỏ.
Trong 200 mai bạc Diller trong tay, Locke đã xin nhờ thương đội đưa về nhà 50 mai bạc Diller, mặc dù trong nhà chỉ có cha mẹ và chị gái, đoán chừng cũng không tiêu hết nhiều tiền như vậy, nhưng gửi tiền về nhà đã là thói quen của mỗi binh sĩ.
Locke giao số tiền còn thừa cho Hạ Thiến quản lý, trước đó Hạ Thiến đã từng quản lý quán rượu, có đầu óc kinh doanh không tệ, nàng dự định lấy danh nghĩa của Locke tham gia vào đội vận chuyển. Trong mắt những người quản sự của các thương đội,150 mai bạc Diller ít đến nỗi không đáng giá nhắc tới, nhưng nếu đây là tiền của một vị trung đội trưởng, thì ít hơn nữa cũng phải nhận, phải cho các trung đội trưởng một ít mặt mũi.
Đây chính là chỗ khôn khéo của Hạ Thiến, chỉ bằng chiêu này, sau mỗi lần chiến đấu kế tiếp Locke đều có thể có doanh thu mấy chục thậm chí trên mai bạc Diller. Hơn nữa số tài sản này còn sẽ tăng giá trị.
Trên đường đi, quân đội trải qua hai tòa thành nhỏ và ba tòa trấn nhỏ, Nam Tước Kedozzi cùng Nam Tước Kasher muốn đến tụ hợp đúng hạn cho nên đều lựa chọn phái trung đội kỵ binh dẫn đầu nghiền ép, vài toà thành trấn còn chưa kịp chống cự đã bị công phá.
Nhưng là sau khi công phá, bọn hắn không vào thành cẩn thận điều tra, chỉ là đánh tan lực lượng chống cự của Charles, mở một con đường cho những bộ đội khác và đội vận chuyển a.
Việc này để cho Locke có thời cơ lợi dụng, chính là vào lúc này, Locke cùng Joshua đại thúc mỗi người mang năm mươi người tấn công một trấn nhỏ. Tuy nói chỉ là một thị trấn bình thường, nhưng toàn trấn đại khái cũng có vài trăm người, đầy đủ để bọn Locke ăn no.
Không chỉ mình bọn Locke ra tay, khác mấy vị trung đội trưởng khác cũng kìm nén không được tĩch mịch, đều riêng phần mình kéo người đi gõ một trấn nhỏ. Đối với việc này Nam Tước Kedozzi cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt. Nam Tước biết rõ, một tên lãnh đạo ưu tú phải học được uỷ quyền cùng thông cảm cho thủ hạ.
Mặc dù các trung đội trưởng làm việc vặt có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tác chiến của hắn, nhưng chỉ cần có kết quả tốt là được. Đương nhiên, nếu như xảy ra chuyện gì, thì nên cõng nồi vẫn là phải cõng, thưởng phạt phân minh mới là quy tắc thép khi quản lý binh sĩ.
Về sau thậm chí binh sĩ của Nam Tước Kasher cũng nhịn không được, mấy vị trung đội trưởng bên kia thanh lý nốt mấy thị trấn cuối cùng.
Bọn Locke có 100 hơn người, đầy đủ để công phá một trấn, nhưng cũng phải để lại cho những người khác một ít, nếu không thì sẽ bị ghen ghét. Đây là điều Joshua đại thúc dạy cho hắn.
Bọn hắn không tuyển chọn thành thị là bởi vì trừ phi cả doanh đội bọn hắn dốc hết sức tấn công, còn muốn gánh chịu mạo hiểm không nhỏ, nếu không thì không thể nào công phá được thành thị có tường cao, dù cho lực lượng chính quy đã bị bọn hắn đánh tan.
Chẳng qua việc này cũng không ảnh hưởng Locke phát tài, Coby mang đến cho Locke niềm vui bất ngờ không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.