Quyển 1 - Chương 7: Biến cố
Hoàng Thổ
09/05/2014
Khi hai chủ tớ về đến lâu đài nam tước thì mặt trời đã lên cao. Trong
lâu đài, không khí phi thường quái dị, thái độ của người hầu xung quanh
tỏ ra khác hẳn với thường ngày. Chưa kịp hỏi xem điều gì xảy ra, một
người hầu vội vàng chạy tới trước ngựa, cúi đầu nói với Gabriel:
“Đại nhân, quản gia đại nhân bảo ta nhắn ngài lập tức tới đại sảnh.”
---
Giao cho thiếu niên tùy tùng chăm sóc vật cưỡi cùng chiến lợi phẩm, Gabriel bước nhanh về tòa nhà trung ương. Phải biết các kỵ sĩ học đồ cũng không thường xuyên bị gọi tới tập họp ở đại sảnh. Lần gần nhất mà Gabriel còn nhớ là bởi sự kiện một học đồ bị chết khi làm nhiệm vụ, hình như con gấu giết chết hắn đang được làm thảm trong một góc nào đó của lâu đài.
Lúc này trong phòng đã có người, tổng cộng bảy kỵ sĩ học đồ ngồi trên ghế, không khí lộ vẻ trầm mặc. Cũng không phải cái loại im lặng lãnh đạm khi ăn uống họp mặt mà là đè nén, im lặng trong đè nén. Dù sao cũng không ai biết được có chuyện gì đã xảy ra.
“A, đây không phải đệ nhất kỵ sĩ học đồ đại nhân sao? Ta lại cứ tưởng là tên ăn mày nào cơ đấy, bộ đồ mới rất tuyệt!” Một người trong nhóm chợt nhìn thấy Gabriel đi tới, lập tức, hắn hơi cao giọng kêu lên quái dị, trong âm thanh không che dấu sự giễu cợt cùng hả hê.
“Nếu châm chọc là việc duy nhất mà ngươi có thể làm, vậy ta cũng không ngại giúp ngươi nhớ lại một chút: thế nào là nam nhân khiêu chiến.”
“Hừ, chiến phủ của ta đã khao khát khó nhịn rồi.” Kỵ sĩ học đồ trợn mắt hung hăng nhìn Gabriel. Kể từ lần thất bại đầu tiên cách đây hơn hai năm, thanh niên trước mặt vẫn luôn đè hắn một đầu, đáng ghét hơn là những lần sau hắn cố gắng khiêu chiến càng thất bại thảm hại hơn. Gần đây hắn còn nghe nói bọn người hầu cũng len lén gọi hắn là vạn năm lão nhị, cho dù những người đó đều bị hắn lấy cớ xử lý nhưng kỵ sĩ học đồ vẫn cảm thấy uy danh của mình đang bị trêu đùa. Tất cả cũng bởi thanh niên trước mặt ban cho.
“Hai người các ngươi thôi đi.” Kỵ sĩ học đồ ngồi ở ghế thứ hai bên phải nhẹ nhàng hô nhỏ cắt đứt màn đấu khẩu của cả hai. Hắn cảm thấy dùng miệng lưỡi cãi nhau với một chức nghiệp giả học đồ là một sự sỉ nhục, tốt nhất và nhanh nhất luôn là tranh luận bằng đao kiếm.
“… Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra?”
“...”
“Sáng nay ta thấy có sứ giả của đế quốc tới.” Một kỵ sĩ học đồ có nhiệm vụ tuần tra lãnh địa cẩn thận nói, địa vị của hắn thấp nhất trong những người ở đây.
Gian phòng lại chìm vào im lặng, khuôn mặt của bọn học đồ hơi cương cứng sau khi nghe được tin tức, rất khó để đoán được lúc này mỗi người đang nghĩ gì. Ước chừng một lúc sau, lão quản gia mới khoan thai đi đến.
Bước tới bên cạnh ghế chủ vị, lão quản gia lấy ra một bản văn kiện từ trong túi áo rồi trải ra lên trên mặt bàn. Văn kiện làm bằng giấy da, đằng sau có vẽ vô số hoa văn đan xen rất phức tạp, Gabriel biết mỗi loại hoa văn đều có ý nghĩa riêng của chúng nhưng không nhận ra được cái nào. Bắt mắt nhất là con dấu đỏ chót của quân bộ phía trên văn kiện, loại con dấu này được sử dụng ma pháp để đóng dấu, muốn làm giả là gần như không thể.
Đợi mọi người đều đã nhìn kĩ văn kiện, lão quản gia mới bắt đầu lên tiếng:
“Các vị, ta rất lấy làm tiếc vì đã chiếm dụng thời gian quý báu của các vị, thế nhưng ta không thể không thông báo một tin tức quan trọng: đế quốc cần đóng góp của các vị. Gần đây biên cảnh phía bắc xuất hiện nhiều nhóm bạo dân, trong đó cũng không thiếu chức nghiệp giả. Theo điều tra từ mật thám, sau lưng những người đó có sự thôi động và ủng hộ của đế quốc láng giềng… Bởi đây là một lần tổng động viên chiến tranh! Đế vương yêu cầu mỗi lĩnh chủ phải cống hiến một phần tư số chức nghiệp giả cùng một nửa số chức nghiệp giả học đồ dưới quyền. Các vị, cộng thêm năm người vắng mặt vì nhiệm vụ, có sáu kỵ sĩ học đồ cần tới chiến trường báo danh.”
---
Trong căn phòng rộng dành cho kỵ sĩ học đồ, thiếu niên tùy tùng đang ngồi trong góc bảo dưỡng vũ khí cho chủ nhân. Đặt khôi giáp vừa được lau sạch sang một bên, hắn lại dùng dầu trơn cùng vải mềm nhẹ nhàng chà lau vũ khí nằm trên giá: hai thanh trường kiếm, môt thanh chiến thương, một tấm khiên cùng vài chục thanh phi đao. Trước đây, công việc này Gabriel phải tự làm hoặc nhờ cậy người hầu. Ngoài ra, đáng giá nhắc tới là bộ kiếm tổ hợp mà Gabriel mới lấy ngày hôm qua đã hoàn toàn bị hỏng sau nhiệm vụ lần này… nếu không có một tuần thì đừng hi vọng thợ rèn có thể chế ra được một bộ thứ hai tương tự.
Ở trung tâm gian phòng, Gabriel đang tập bài tập về nhà của ngày hôm nay. Thả người nằm sấp trên một chiếc ghế dài, thân thể hắn trần truồng và xức đầy nước thuốc. Tứ chi của thanh niên buộc từng sợi dây xích to bằng cổ tay, đầu xích nối vào từng khối tạ sắt ước chừng trăm cân, trên lưng lại đặt một khối tạ lớn, Gabriel hô hấp chậm rãi tuân theo một tần suất đặc thù nào đó.
Từ lần đột phá trước, hắn có thể cảm giác thân thể mình ngày càng rõ ràng hơn. Kèm theo cơ bắp không ngừng rung động, một tia nhiệt lưu như có như không sinh ra, nhưng chưa kịp vận chuyển khắp cơ thể đã lập tức tiêu tán, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, trừ khiến cơ thể hơi đau đớn ra cũng không có gì biến hóa. Lúc này, trên trán thanh niên đã mãn mồ hôi.
Thở dài một hơi nhổ ra uế khí, Gabriel kết thúc rèn luyện. Hắn cảm thấy lần đột phá này không liên quan mấy tới sức mạnh thân thể, mà giống như là thăng hoa về mặt linh hồn. Phải biết điều này rất hiếm xảy ra và cũng là truy cầu của phần lớn cao cấp chức nghiệp giả, tuy nhiên, Gabriel hiện tại vẫn chỉ là một học đồ. Nếu có thể, hắn hi vọng có thể rèn luyện ra chiến khí mà không phải những thứ cao xa khác.
“Đại nhân, ngài nghĩ sao về mệnh lệnh lần này?” Thấy chủ nhân mình đã xong công việc, thiếu niên tùy tùng cẩn thận dò hỏi.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Ta là tùy tùng của ngài, thưa đại nhân.”
“Ừ.” Hơi đánh giá lại thiếu niên, thanh niên quay đầu bước ra cửa.
---
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Khi Gabriel bước vào, lão nam tước đang cúi người viết gì đó trên bàn làm việc, không đợi thanh niên cất tiếng chào, lão nam tước đã nói :
“Ta biết ngươi sẽ đến.”
“Nam tước đại nhân.”
“Chỉ có 3 người chúng ta ở đây, không cần hình thức.”
“Ông … lần này …”
“Ừ, đã bao lâu rồi ta mới được nghe cháu gọi là ông. Haiz, người già thường hay suy nghĩ vẩn vơ.” Cắt ngang lời thanh niên muốn nói, lão nam tước hơi chút cảm khái. Gabriel trên danh nghĩa là con nuôi lão quản gia, thế nhưng tình thương mà kỵ sĩ già dành cho thanh niên cũng không thua kém chút nào bộc nhân của mình. Mỗi lần nhìn thấy thanh niên, lão nhân lại nhớ tới thân ảnh 2 con trai đã khuất.
Cái tên mà lão nam tước dự định cho đứa con thứ ba khi nam tước phu nhân chưa bị bệnh là Gabriel.
“Cầm lấy đi cháu ngoan của ta, đây là món quà của chúng ta cho cháu.” Ra hiệu cho lão quản gia cầm một chiếc hộp sắt đưa cho thanh niên, lão nam tước cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ghi chép. Nhìn thật sâu như thể muốn khắc ghi hình ảnh lão nhân trong đầu, Gabriel nặng nề nhận lấy chiếc hộp. Cúi đầu chào 2 người, hắn bước nhanh rời đi.
---
Khi trong phòng chỉ còn lại hai ông già lớn tuổi, lão nam tước mới hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa đã đóng.
“Ngài có thể từ chối hắn.”
“Làm như vậy là hủy tiền đồ của hắn.”
“Ta biết ngài vẫn luôn muốn hắn thừa kế lãnh địa này.”
“Quá thông minh không phải việc gì tốt, ông bạn già của ta.” Dừng lại một chút, lão nam tước thổn thức : “Đứa nhỏ này là kỵ sĩ học đồ có thiên phú nhất ta từng dạy. Nhưng hắn quá nhân từ, hắn cố tỏ ra cứng rắn nhưng không nhận ra cứng rắn chỉ là hành động của hắn thôi.”
“Chiến trường có thể ma luyện hắn; cũng có thể giết chết hắn.”
“Chiến tranh là nhịp điệu của thế giới này, làm một chức nghiệp giả hắn không có quyền lùi bước.”
Lão quản gia hơi mỉm cười, mọi người trong lâu đài luôn nói quản gia là ngoan cố và nghiêm khắc nhưng lại không ai biết : ngoan cố nhất vẫn luôn là nam tước đại nhân. Từ tủ rượu lấy ra chai rượu ngon nhất, lão rót đầy hai ly thủy tinh, một cho bản thân và một đưa lão nam tước.
Cong~
Tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên.
“Lấy danh nghĩa cha nuôi của hắn, ta tin tưởng Gabriel sẽ sống sót, hơn nữa khỏe mạnh trở về, chỉ là …”
“Chỉ là lúc ấy hai lão già chúng ta đã mục xương nơi nào đó rồi phải không?” Lão nam tước uống cạn chén rượu tiếp lời, hai ông già nhìn nhau cười dài, đôi mắt đỏ lên vì say.
“Chúc cho hùng ưng của chúng ta giương cánh bay xa.” Cả hai đồng thanh cao giọng hô, âm thanh vang vọng khắp gian phòng.
---
Khi Gabriel chuẩn bị xong mọi đồ đạc cho chuyến đi đã là chuyện của 1 tuần sau. Trong khoảng thời gian này không thấy lão nam tước cùng lão quản gia hỏi thăm hay đả động gì tới chuyến hành trình. Thanh niên cũng thức thời mà im lặng, hắn có muôn vàn điều muốn nói với hai vị lão nhân nhưng lại không biết nói như thế nào. Chỉ nháy mắt đã đến lúc rời đi, Gabriel vô cùng hối hận.
Hai chủ tớ cưỡi ngựa lẳng lặng rời đi, ra tiễn bọn họ chỉ có một vài nữ hầu cùng người quen. Theo thói quen ngước nhìn tháp cao giữa lâu đài hi vọng tìm kiếm thân ảnh hai vị lão nhân nhưng không thấy, Gabriel quay người thúc ngựa rời đi bất đầu hành trình dài của mình.
“Nguyện chư vị thần linh phù hộ ngươi.” Cũng không biết là ảo giác hay mơ, hắn như nghe thấy giọng nói của lão nam tước văng vẳng bên tai.
“Đại nhân, quản gia đại nhân bảo ta nhắn ngài lập tức tới đại sảnh.”
---
Giao cho thiếu niên tùy tùng chăm sóc vật cưỡi cùng chiến lợi phẩm, Gabriel bước nhanh về tòa nhà trung ương. Phải biết các kỵ sĩ học đồ cũng không thường xuyên bị gọi tới tập họp ở đại sảnh. Lần gần nhất mà Gabriel còn nhớ là bởi sự kiện một học đồ bị chết khi làm nhiệm vụ, hình như con gấu giết chết hắn đang được làm thảm trong một góc nào đó của lâu đài.
Lúc này trong phòng đã có người, tổng cộng bảy kỵ sĩ học đồ ngồi trên ghế, không khí lộ vẻ trầm mặc. Cũng không phải cái loại im lặng lãnh đạm khi ăn uống họp mặt mà là đè nén, im lặng trong đè nén. Dù sao cũng không ai biết được có chuyện gì đã xảy ra.
“A, đây không phải đệ nhất kỵ sĩ học đồ đại nhân sao? Ta lại cứ tưởng là tên ăn mày nào cơ đấy, bộ đồ mới rất tuyệt!” Một người trong nhóm chợt nhìn thấy Gabriel đi tới, lập tức, hắn hơi cao giọng kêu lên quái dị, trong âm thanh không che dấu sự giễu cợt cùng hả hê.
“Nếu châm chọc là việc duy nhất mà ngươi có thể làm, vậy ta cũng không ngại giúp ngươi nhớ lại một chút: thế nào là nam nhân khiêu chiến.”
“Hừ, chiến phủ của ta đã khao khát khó nhịn rồi.” Kỵ sĩ học đồ trợn mắt hung hăng nhìn Gabriel. Kể từ lần thất bại đầu tiên cách đây hơn hai năm, thanh niên trước mặt vẫn luôn đè hắn một đầu, đáng ghét hơn là những lần sau hắn cố gắng khiêu chiến càng thất bại thảm hại hơn. Gần đây hắn còn nghe nói bọn người hầu cũng len lén gọi hắn là vạn năm lão nhị, cho dù những người đó đều bị hắn lấy cớ xử lý nhưng kỵ sĩ học đồ vẫn cảm thấy uy danh của mình đang bị trêu đùa. Tất cả cũng bởi thanh niên trước mặt ban cho.
“Hai người các ngươi thôi đi.” Kỵ sĩ học đồ ngồi ở ghế thứ hai bên phải nhẹ nhàng hô nhỏ cắt đứt màn đấu khẩu của cả hai. Hắn cảm thấy dùng miệng lưỡi cãi nhau với một chức nghiệp giả học đồ là một sự sỉ nhục, tốt nhất và nhanh nhất luôn là tranh luận bằng đao kiếm.
“… Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra?”
“...”
“Sáng nay ta thấy có sứ giả của đế quốc tới.” Một kỵ sĩ học đồ có nhiệm vụ tuần tra lãnh địa cẩn thận nói, địa vị của hắn thấp nhất trong những người ở đây.
Gian phòng lại chìm vào im lặng, khuôn mặt của bọn học đồ hơi cương cứng sau khi nghe được tin tức, rất khó để đoán được lúc này mỗi người đang nghĩ gì. Ước chừng một lúc sau, lão quản gia mới khoan thai đi đến.
Bước tới bên cạnh ghế chủ vị, lão quản gia lấy ra một bản văn kiện từ trong túi áo rồi trải ra lên trên mặt bàn. Văn kiện làm bằng giấy da, đằng sau có vẽ vô số hoa văn đan xen rất phức tạp, Gabriel biết mỗi loại hoa văn đều có ý nghĩa riêng của chúng nhưng không nhận ra được cái nào. Bắt mắt nhất là con dấu đỏ chót của quân bộ phía trên văn kiện, loại con dấu này được sử dụng ma pháp để đóng dấu, muốn làm giả là gần như không thể.
Đợi mọi người đều đã nhìn kĩ văn kiện, lão quản gia mới bắt đầu lên tiếng:
“Các vị, ta rất lấy làm tiếc vì đã chiếm dụng thời gian quý báu của các vị, thế nhưng ta không thể không thông báo một tin tức quan trọng: đế quốc cần đóng góp của các vị. Gần đây biên cảnh phía bắc xuất hiện nhiều nhóm bạo dân, trong đó cũng không thiếu chức nghiệp giả. Theo điều tra từ mật thám, sau lưng những người đó có sự thôi động và ủng hộ của đế quốc láng giềng… Bởi đây là một lần tổng động viên chiến tranh! Đế vương yêu cầu mỗi lĩnh chủ phải cống hiến một phần tư số chức nghiệp giả cùng một nửa số chức nghiệp giả học đồ dưới quyền. Các vị, cộng thêm năm người vắng mặt vì nhiệm vụ, có sáu kỵ sĩ học đồ cần tới chiến trường báo danh.”
---
Trong căn phòng rộng dành cho kỵ sĩ học đồ, thiếu niên tùy tùng đang ngồi trong góc bảo dưỡng vũ khí cho chủ nhân. Đặt khôi giáp vừa được lau sạch sang một bên, hắn lại dùng dầu trơn cùng vải mềm nhẹ nhàng chà lau vũ khí nằm trên giá: hai thanh trường kiếm, môt thanh chiến thương, một tấm khiên cùng vài chục thanh phi đao. Trước đây, công việc này Gabriel phải tự làm hoặc nhờ cậy người hầu. Ngoài ra, đáng giá nhắc tới là bộ kiếm tổ hợp mà Gabriel mới lấy ngày hôm qua đã hoàn toàn bị hỏng sau nhiệm vụ lần này… nếu không có một tuần thì đừng hi vọng thợ rèn có thể chế ra được một bộ thứ hai tương tự.
Ở trung tâm gian phòng, Gabriel đang tập bài tập về nhà của ngày hôm nay. Thả người nằm sấp trên một chiếc ghế dài, thân thể hắn trần truồng và xức đầy nước thuốc. Tứ chi của thanh niên buộc từng sợi dây xích to bằng cổ tay, đầu xích nối vào từng khối tạ sắt ước chừng trăm cân, trên lưng lại đặt một khối tạ lớn, Gabriel hô hấp chậm rãi tuân theo một tần suất đặc thù nào đó.
Từ lần đột phá trước, hắn có thể cảm giác thân thể mình ngày càng rõ ràng hơn. Kèm theo cơ bắp không ngừng rung động, một tia nhiệt lưu như có như không sinh ra, nhưng chưa kịp vận chuyển khắp cơ thể đã lập tức tiêu tán, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, trừ khiến cơ thể hơi đau đớn ra cũng không có gì biến hóa. Lúc này, trên trán thanh niên đã mãn mồ hôi.
Thở dài một hơi nhổ ra uế khí, Gabriel kết thúc rèn luyện. Hắn cảm thấy lần đột phá này không liên quan mấy tới sức mạnh thân thể, mà giống như là thăng hoa về mặt linh hồn. Phải biết điều này rất hiếm xảy ra và cũng là truy cầu của phần lớn cao cấp chức nghiệp giả, tuy nhiên, Gabriel hiện tại vẫn chỉ là một học đồ. Nếu có thể, hắn hi vọng có thể rèn luyện ra chiến khí mà không phải những thứ cao xa khác.
“Đại nhân, ngài nghĩ sao về mệnh lệnh lần này?” Thấy chủ nhân mình đã xong công việc, thiếu niên tùy tùng cẩn thận dò hỏi.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Ta là tùy tùng của ngài, thưa đại nhân.”
“Ừ.” Hơi đánh giá lại thiếu niên, thanh niên quay đầu bước ra cửa.
---
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Khi Gabriel bước vào, lão nam tước đang cúi người viết gì đó trên bàn làm việc, không đợi thanh niên cất tiếng chào, lão nam tước đã nói :
“Ta biết ngươi sẽ đến.”
“Nam tước đại nhân.”
“Chỉ có 3 người chúng ta ở đây, không cần hình thức.”
“Ông … lần này …”
“Ừ, đã bao lâu rồi ta mới được nghe cháu gọi là ông. Haiz, người già thường hay suy nghĩ vẩn vơ.” Cắt ngang lời thanh niên muốn nói, lão nam tước hơi chút cảm khái. Gabriel trên danh nghĩa là con nuôi lão quản gia, thế nhưng tình thương mà kỵ sĩ già dành cho thanh niên cũng không thua kém chút nào bộc nhân của mình. Mỗi lần nhìn thấy thanh niên, lão nhân lại nhớ tới thân ảnh 2 con trai đã khuất.
Cái tên mà lão nam tước dự định cho đứa con thứ ba khi nam tước phu nhân chưa bị bệnh là Gabriel.
“Cầm lấy đi cháu ngoan của ta, đây là món quà của chúng ta cho cháu.” Ra hiệu cho lão quản gia cầm một chiếc hộp sắt đưa cho thanh niên, lão nam tước cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ghi chép. Nhìn thật sâu như thể muốn khắc ghi hình ảnh lão nhân trong đầu, Gabriel nặng nề nhận lấy chiếc hộp. Cúi đầu chào 2 người, hắn bước nhanh rời đi.
---
Khi trong phòng chỉ còn lại hai ông già lớn tuổi, lão nam tước mới hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa đã đóng.
“Ngài có thể từ chối hắn.”
“Làm như vậy là hủy tiền đồ của hắn.”
“Ta biết ngài vẫn luôn muốn hắn thừa kế lãnh địa này.”
“Quá thông minh không phải việc gì tốt, ông bạn già của ta.” Dừng lại một chút, lão nam tước thổn thức : “Đứa nhỏ này là kỵ sĩ học đồ có thiên phú nhất ta từng dạy. Nhưng hắn quá nhân từ, hắn cố tỏ ra cứng rắn nhưng không nhận ra cứng rắn chỉ là hành động của hắn thôi.”
“Chiến trường có thể ma luyện hắn; cũng có thể giết chết hắn.”
“Chiến tranh là nhịp điệu của thế giới này, làm một chức nghiệp giả hắn không có quyền lùi bước.”
Lão quản gia hơi mỉm cười, mọi người trong lâu đài luôn nói quản gia là ngoan cố và nghiêm khắc nhưng lại không ai biết : ngoan cố nhất vẫn luôn là nam tước đại nhân. Từ tủ rượu lấy ra chai rượu ngon nhất, lão rót đầy hai ly thủy tinh, một cho bản thân và một đưa lão nam tước.
Cong~
Tiếng ly thủy tinh chạm nhau vang lên.
“Lấy danh nghĩa cha nuôi của hắn, ta tin tưởng Gabriel sẽ sống sót, hơn nữa khỏe mạnh trở về, chỉ là …”
“Chỉ là lúc ấy hai lão già chúng ta đã mục xương nơi nào đó rồi phải không?” Lão nam tước uống cạn chén rượu tiếp lời, hai ông già nhìn nhau cười dài, đôi mắt đỏ lên vì say.
“Chúc cho hùng ưng của chúng ta giương cánh bay xa.” Cả hai đồng thanh cao giọng hô, âm thanh vang vọng khắp gian phòng.
---
Khi Gabriel chuẩn bị xong mọi đồ đạc cho chuyến đi đã là chuyện của 1 tuần sau. Trong khoảng thời gian này không thấy lão nam tước cùng lão quản gia hỏi thăm hay đả động gì tới chuyến hành trình. Thanh niên cũng thức thời mà im lặng, hắn có muôn vàn điều muốn nói với hai vị lão nhân nhưng lại không biết nói như thế nào. Chỉ nháy mắt đã đến lúc rời đi, Gabriel vô cùng hối hận.
Hai chủ tớ cưỡi ngựa lẳng lặng rời đi, ra tiễn bọn họ chỉ có một vài nữ hầu cùng người quen. Theo thói quen ngước nhìn tháp cao giữa lâu đài hi vọng tìm kiếm thân ảnh hai vị lão nhân nhưng không thấy, Gabriel quay người thúc ngựa rời đi bất đầu hành trình dài của mình.
“Nguyện chư vị thần linh phù hộ ngươi.” Cũng không biết là ảo giác hay mơ, hắn như nghe thấy giọng nói của lão nam tước văng vẳng bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.