Quyển 1 - Chương 21: Hoàng Sa
Hoàng Thổ
09/05/2014
Được làm bằng chất liệu da màu nâu nhạt, nếu đặt bán thứ này ở ngoài cửa tiệm tạp hóa, sẽ không ai nghi ngờ mà đánh đồng nó với các quyển trục
ma pháp cấp thấp.
Cẩn thận và chăm chú, thanh niên từ từ mở quyển trục.
Độ dài bất quá 40cm, nội dung tối đa chưa tới ngàn chữ, khó có thể tin đây là một phần công pháp chiến khí đầy đủ. Có lẽ khác thường duy nhất là chữ viết bên trên, không phải ngôn ngữ thông dụng của đại lục mà là một loại ký tự giống như nòng nọc, quỷ dị hơn là chúng đang không ngừng thiêu đốt, như lửa mà không phải lửa.
Trong gian phòng u ám, ánh sáng đạm vàng lập lòe trông phi thường âm trầm khủng bố.
Trải qua cuộc hành trình, Gabriel cũng không còn là loại hai lúa mới ra đời không hiểu chuyện, hắn nhận ra đây là chiến khí ngưng tụ thành ký tự. Nếu là người bình thường, thậm chí chức nghiệp giả học đồ cố đọc thứ này sẽ lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nghiệm trọng hơn thì tổn hại về mặt tinh thần.
Đối với sách tu luyện bình thường, người dùng phải tự mày mò và tu luyện tuần tự từng bước một. Thế nhưng, quyển trục chiến khí lại không như vậy, đây là một chiến chức giả ngưng tụ năng lượng toàn thân để viết. Thêm nữa, không phải là bất kì chiến chức giả nào cũng làm được, ít nhất cũng phải là cấp hai: Không giống thi pháp giả hay mục sư là những chức nghiệp dùng tinh thần lực kiếm cơm, chiến chức giả cấp một chỉ có thể điều động chiến khí bên trong cơ thể để tăng phúc sức mạnh. Như khi Gabriel mở chiếc hộp, là cơ quan trên chiếc hộp tự hút lấy năng lượng mà không phải thanh niên cố ý truyền vào.
Chỉ cho tới cấp hai, chiến chức giả mới có thể phóng chiến khí ra ngoài tăng phúc cho một món đồ, hơn nữa, đặc tính xung động của chiến khí khiến quá trình này khó khăn gấp bội. Đây cũng là lý do mà quyển trục ma pháp nhan nhản khắp nơi nhưng quyển trục chiến khí lại phi thường thiếu hàng.
Thực tế, không phải ai cũng có thế được hưởng đãi ngộ của Gabriel, loại phương thức tu luyện này đòi hỏi hi sinh một phần chiến khí của người viết quyển trục, hi sinh càng nhiều thì quyển trục càng mạnh mẽ. Hơn nữa, hầu như không có di chứng.
…
Cảm nhận chiến khí toàn thân, Gabriel bắt được một tia cộng minh nhỏ nhẹ giữa chữ viết trên quyển trục và chiến khí trong cơ thể mình.
Tạm gấp lại quyển trục, hắn đưa mắt nhìn sang ba lọ thuốc bên cạnh: một to, hai nhỏ. Đây là số thuốc phụ trợ tu luyện mà lão nam tước tặng. Lấy ra hai lọ nhỏ, trong mỗi lọ chỉ có duy nhất một viên thuốc: một đỏ và một vàng nâu. Băn khoăn hồi lâu, hắn dốc hết chỗ thuốc vào miệng.
Theo thư giới thiệu, hai thứ này có tác dụng giữ vững tinh thần thanh tỉnh và tăng nhanh tốc độ hồi phục, thực ra Gabriel cũng rất băn khoăn, bản thân hắn đã có thiên phú hồi phục, viên thuốc kia càng nên để lại cho những tình huống nguy cấp. Thế nhưng, ngẫm đi ngẫm lại, hắn vẫn cảm thấy tu luyện không phải trò chơi, cẩn thận vẫn hơn.
Phải biết, thứ này đòi hỏi rất cao, nếu cơ thể không chịu đựng được quá trình cải tạo, quyển trục mất tác dụng đã là việc nhẹ nhất, khả năng còn có thể gây nội thương cho người sử dụng.
Tập trung tinh thần, Gabriel buông lỏng kiểm soát chiến khí.
Phút chốc…
Ngọn lửa như sói đói tìm thấy con mồi, chúng xoắn xuýt với nhau rồi lao nhanh về vị trí trái tim, giữa thân thể thanh niên và quyển trục tựa như có một cột lửa liên thông. Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, bắt từ trái tim, từng dòng lửa như hỏa xà quấn quanh cơ thể thanh niên. Cho tới lúc cả người thanh niên bị bao trùm tựa như một hỏa nhân, ngọn lửa mới có xu hướng lụi tàn, sắc vàng nhạt dần rồi trở thành trong suốt. Không, có lẽ không phải vậy, càng giống như thân thể Gabriel đang hấp thu ngọn lửa.
Theo ngọn lửa ảm đạm, chữ viết trên quyển trục càng lúc càng mờ đi, rồi biến mất.
Phụt.
Quyển trục hóa thành tro tàn tán đầy căn phòng.
Gabriel cũng không có thời gian quan sát những thứ này, hai mắt nhắm chặt, hắn túc mục ngồi khoanh chân trên giường. Làn da vốn trắng nõn nhấp nháy không chừng, khi thì đạm vàng thô ráp như cát, khi thì non mềm nhẵn nhụi như lụa, thỉnh thoảng có từng vết gồ lớn bằng ngón tay chạy khắp cơ thể hắn. Mồ hôi không ngừng lấm tấm trên trán nhưng chưa kịp rơi xuống đã lập tức bốc hơi.
Hít hà~ Hít hà~
Đau.
Đau quá.
Từng đợt nóng rát chạy khắp toàn thân Gabriel.
Chiến khí trong cơ thể hắn đang phát sinh biến đổi không rõ. Ngọn lửa đạm vàng như chất dinh dưỡng không ngừng bồi bổ và cải tạo đặc tính cho chiến khí yếu ớt của Gabriel. Thế nhưng, có vẻ như nguồn năng lượng này thực sự quá lớn với một chuẩn chức nghiệp giả, cả người hắn trướng căng nhưng không thể phát tiết, khó chịu… vô cùng khó chịu.
Tập trung tinh thần, hắn phải cảm nhận, cảm nhận từng tia chiến khí tiến hóa, cảm nhận từng cơn đau hành hạ. Thiên phú cảm giác cho hắn vui mừng xen lẫn thống khổ.
Khóe môi bị cắn nát mà không hay biết, không có máu chảy ra, vết thương biến mất chỉ trong vài hô hấp.
…
Phục hồi lại tinh thần, cả gian phòng đã tối đen, hắn đã tu luyện suốt một buổi chiều.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bỗng…
“Aaa~”
Khẽ rên lên đau đớn, đầu hắn như muốn nổ tung, cảm giác như ngàn vạn con kiến đang chạy lung tung bên trong. Từng chữ viết trong suốt chạy dọc theo cơ thể, bắt đầu từ tứ chi và trái tim hội tụ về trán. Lúc này Gabriel chỉ muốn được hôn mê mà không thể, ý thức hắn vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Trong không gian thiên phú, ma trận “linh hồn cố hóa” đang không ngừng xoay tròn, từng đợt sóng chấn động vô hình lan tỏa, linh hồn thanh niên như đang trú ở một không gian khác, nhìn từng biến hóa trong cơ thể mình.
Theo chữ viết dần hội tụ, thiên phú linh hồn cũng hoạt động chậm dần. Khi toàn bộ chữ viết chui vào đầu, ma trận cũng theo đó dừng quay mà rung động mãnh liệt.
---
Bầu trời đỏ như máu.
“…sĩ! Kỵ sĩ! Ngươi làm gì vậy?”
“Xin lỗi, vừa rồi ta thất thần.”
“Kẻ địch đang ở phía trước rồi, tập trung đi.”
“Phải.”
“Theo lệnh ta… Xung phong!”
“Chiến.” Âm thanh ngàn người như một, vang dội thảo nguyên mênh mông.
Theo hiệu lệnh xung phong, từng đội kỵ binh giục ngựa lao lên quần thảo với đối phương. Tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai nhức óc, liên miên không dứt. Hàng trăm hàng ngàn người cùng hỗn chiến, tiếng chém giết rung động bầu trời, máu tươi nhuộm cả vùng đất.
---
Khi Gabriel tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, hắn đã mê man suốt nửa ngày.
Gabriel đã làm một giấc mộng, một giấc mộng về chiến tranh. Trong giấc mộng, Gabriel hóa thân thành một kỵ sĩ. Hắn mặc áo giáp trầm trọng, cưỡi trên chiến mã cường tráng, tay phải cầm kỵ thương đại biểu thẩm phản, tay trái cầm khiên đại biểu thủ hộ, đây là hình tượng kỵ sĩ bấy lâu nay trong lòng thanh niên. Hắn cùng đồng đội rong ruổi khắp chiến trường thu gặt sinh mạng của kẻ thù… chém giết, tiếp tục chém giết hết trận chiến này tới trận chiến khác cho tới khi tuổi già xế bóng một thân một mình.
Không hiểu sao, kỵ sĩ cho Gabriel cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu…
Kỵ sĩ trong mộng sử dụng một loại chiến khí màu đạm vàng, bí kĩ sử dụng cũng khá đặc biệt, tựa như bí kĩ phổ thông khác nhưng lại không hề giống. Mỗi một lần phóng thích bí kĩ luôn xuất hiện vô số hạt chiến khí nhỏ tán lạc giữa không trung, tựa như cát vàng tung bay, mỗi hạt cho Gabriel cảm giác dầy cộm và nặng nề.
Chìm vào không gian ý thức, ký ức về giấc mộng theo suy nghĩ của thanh niên mà hiện lên vô cùng rõ ràng và chi tiết. Ở đó, Gabriel có thể xem thấy hình ảnh kỵ sĩ thi triển bí kĩ, cũng có thể hóa thân thành kỵ sĩ sử dụng bí kĩ để chiến đấu với địch nhân.
Một luồng thông tin thông qua hình ảnh truyền đạt tới hắn, công pháp tên “Hoàng Sa chiến khí”.
Hơi điều động chiến khí, Gabriel phát hiện số lượng chiến khí trong cơ thể hắn đã nhiều gấp ba, hơn nữa cường độ cơ thể đã đột phá giới hạn lúc trước, đây là tác dụng của việc dùng chiến khí luyện thể.
Tuy nhiên có lợi có tệ, tốc độ phát động chiến khí có vẻ chậm hơn một tia so với lúc trước, phải biết trong chiến đấu, khoảng khắc có thể quyết định sinh mệnh. Xem ra do dựa vào ngoại lực cải tạo tính chất chiến khí, thanh niên sẽ cần thời gian lâu hơn dự kiến để quen thuộc với năng lực của bản thân.
Đứng dậy, vươn vai tạo nên những tiếng răng rắc, thân thể hắn tràn đầy tinh lực.
Thế nhưng, Gabriel cũng chẳng vui được bao lâu.
Vừa trệu trạo nhai bữa trưa nguội lạnh, thanh niên nhăn nhó xem tin nhắn trong máy truyền tin.
“Một là tin nhắn hỏi thăm của Odin, ừ, vẻn vẹn hai chữ “Khỏe không”? Thôi, hai chữ đã là làm khó người kia rồi.”
“Một tin nhắn phân phối hắn ngày mai đi tới tiểu đội mới báo danh, xem nào, tên khá văn nghệ, hình như là Kim Ngân Hoa.”
“Tin nhắn cuối cùng… của nữ bác sĩ. Đáng chết! Hắn quên mất sáng nay phải ghé qua bệnh viện nhận kiểm tra. Bây giờ đi còn kịp không nhỉ?”
“… Kệ đi, lấy lý do phải đi quân bộ trình diện.”
Tít tít tít, lại một tin nhắn mới xuất hiện trong máy truyền tin.
“Gửi ngài Gabriel, theo thông tin mà ta mới nhận được thì hình như ngài đã tỉnh. Mời ngài lập tức đến bệnh viện trình diện.”
“Tái bút: Ngài muốn ăn thịt ngựa nướng hay luộc?”
“Ký tên: Nữ bác sĩ.”
“…”
Trong tòa nhà vang vọng tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Ta thề! Ta mà phát hiện tên khốn khiếp nào mật báo thì hắn sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!” Chưa bao giờ tư tưởng Gabriel đen tối như lúc này.
Sau đó, vẻ mặt đau khổ quyết tuyệt như tham gia đội cảm tử, thanh niên lết chậm ra ngoài, bóng lưng vô cùng thê lương.
---
Ở đâu đó, chiến sĩ tóc đỏ đang xun xoe nữ ý tá xinh đẹp bỗng nhiên giật thót mình, da gà nổi lên từng mảng.
“Hình như có tên nào vừa nhắc tới ta thì phải? …Kệ đi.”
“Ấy ấy, Suzanne yêu dấu, tối nay không biết nàng có rảnh không?”
Cẩn thận và chăm chú, thanh niên từ từ mở quyển trục.
Độ dài bất quá 40cm, nội dung tối đa chưa tới ngàn chữ, khó có thể tin đây là một phần công pháp chiến khí đầy đủ. Có lẽ khác thường duy nhất là chữ viết bên trên, không phải ngôn ngữ thông dụng của đại lục mà là một loại ký tự giống như nòng nọc, quỷ dị hơn là chúng đang không ngừng thiêu đốt, như lửa mà không phải lửa.
Trong gian phòng u ám, ánh sáng đạm vàng lập lòe trông phi thường âm trầm khủng bố.
Trải qua cuộc hành trình, Gabriel cũng không còn là loại hai lúa mới ra đời không hiểu chuyện, hắn nhận ra đây là chiến khí ngưng tụ thành ký tự. Nếu là người bình thường, thậm chí chức nghiệp giả học đồ cố đọc thứ này sẽ lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nghiệm trọng hơn thì tổn hại về mặt tinh thần.
Đối với sách tu luyện bình thường, người dùng phải tự mày mò và tu luyện tuần tự từng bước một. Thế nhưng, quyển trục chiến khí lại không như vậy, đây là một chiến chức giả ngưng tụ năng lượng toàn thân để viết. Thêm nữa, không phải là bất kì chiến chức giả nào cũng làm được, ít nhất cũng phải là cấp hai: Không giống thi pháp giả hay mục sư là những chức nghiệp dùng tinh thần lực kiếm cơm, chiến chức giả cấp một chỉ có thể điều động chiến khí bên trong cơ thể để tăng phúc sức mạnh. Như khi Gabriel mở chiếc hộp, là cơ quan trên chiếc hộp tự hút lấy năng lượng mà không phải thanh niên cố ý truyền vào.
Chỉ cho tới cấp hai, chiến chức giả mới có thể phóng chiến khí ra ngoài tăng phúc cho một món đồ, hơn nữa, đặc tính xung động của chiến khí khiến quá trình này khó khăn gấp bội. Đây cũng là lý do mà quyển trục ma pháp nhan nhản khắp nơi nhưng quyển trục chiến khí lại phi thường thiếu hàng.
Thực tế, không phải ai cũng có thế được hưởng đãi ngộ của Gabriel, loại phương thức tu luyện này đòi hỏi hi sinh một phần chiến khí của người viết quyển trục, hi sinh càng nhiều thì quyển trục càng mạnh mẽ. Hơn nữa, hầu như không có di chứng.
…
Cảm nhận chiến khí toàn thân, Gabriel bắt được một tia cộng minh nhỏ nhẹ giữa chữ viết trên quyển trục và chiến khí trong cơ thể mình.
Tạm gấp lại quyển trục, hắn đưa mắt nhìn sang ba lọ thuốc bên cạnh: một to, hai nhỏ. Đây là số thuốc phụ trợ tu luyện mà lão nam tước tặng. Lấy ra hai lọ nhỏ, trong mỗi lọ chỉ có duy nhất một viên thuốc: một đỏ và một vàng nâu. Băn khoăn hồi lâu, hắn dốc hết chỗ thuốc vào miệng.
Theo thư giới thiệu, hai thứ này có tác dụng giữ vững tinh thần thanh tỉnh và tăng nhanh tốc độ hồi phục, thực ra Gabriel cũng rất băn khoăn, bản thân hắn đã có thiên phú hồi phục, viên thuốc kia càng nên để lại cho những tình huống nguy cấp. Thế nhưng, ngẫm đi ngẫm lại, hắn vẫn cảm thấy tu luyện không phải trò chơi, cẩn thận vẫn hơn.
Phải biết, thứ này đòi hỏi rất cao, nếu cơ thể không chịu đựng được quá trình cải tạo, quyển trục mất tác dụng đã là việc nhẹ nhất, khả năng còn có thể gây nội thương cho người sử dụng.
Tập trung tinh thần, Gabriel buông lỏng kiểm soát chiến khí.
Phút chốc…
Ngọn lửa như sói đói tìm thấy con mồi, chúng xoắn xuýt với nhau rồi lao nhanh về vị trí trái tim, giữa thân thể thanh niên và quyển trục tựa như có một cột lửa liên thông. Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, bắt từ trái tim, từng dòng lửa như hỏa xà quấn quanh cơ thể thanh niên. Cho tới lúc cả người thanh niên bị bao trùm tựa như một hỏa nhân, ngọn lửa mới có xu hướng lụi tàn, sắc vàng nhạt dần rồi trở thành trong suốt. Không, có lẽ không phải vậy, càng giống như thân thể Gabriel đang hấp thu ngọn lửa.
Theo ngọn lửa ảm đạm, chữ viết trên quyển trục càng lúc càng mờ đi, rồi biến mất.
Phụt.
Quyển trục hóa thành tro tàn tán đầy căn phòng.
Gabriel cũng không có thời gian quan sát những thứ này, hai mắt nhắm chặt, hắn túc mục ngồi khoanh chân trên giường. Làn da vốn trắng nõn nhấp nháy không chừng, khi thì đạm vàng thô ráp như cát, khi thì non mềm nhẵn nhụi như lụa, thỉnh thoảng có từng vết gồ lớn bằng ngón tay chạy khắp cơ thể hắn. Mồ hôi không ngừng lấm tấm trên trán nhưng chưa kịp rơi xuống đã lập tức bốc hơi.
Hít hà~ Hít hà~
Đau.
Đau quá.
Từng đợt nóng rát chạy khắp toàn thân Gabriel.
Chiến khí trong cơ thể hắn đang phát sinh biến đổi không rõ. Ngọn lửa đạm vàng như chất dinh dưỡng không ngừng bồi bổ và cải tạo đặc tính cho chiến khí yếu ớt của Gabriel. Thế nhưng, có vẻ như nguồn năng lượng này thực sự quá lớn với một chuẩn chức nghiệp giả, cả người hắn trướng căng nhưng không thể phát tiết, khó chịu… vô cùng khó chịu.
Tập trung tinh thần, hắn phải cảm nhận, cảm nhận từng tia chiến khí tiến hóa, cảm nhận từng cơn đau hành hạ. Thiên phú cảm giác cho hắn vui mừng xen lẫn thống khổ.
Khóe môi bị cắn nát mà không hay biết, không có máu chảy ra, vết thương biến mất chỉ trong vài hô hấp.
…
Phục hồi lại tinh thần, cả gian phòng đã tối đen, hắn đã tu luyện suốt một buổi chiều.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bỗng…
“Aaa~”
Khẽ rên lên đau đớn, đầu hắn như muốn nổ tung, cảm giác như ngàn vạn con kiến đang chạy lung tung bên trong. Từng chữ viết trong suốt chạy dọc theo cơ thể, bắt đầu từ tứ chi và trái tim hội tụ về trán. Lúc này Gabriel chỉ muốn được hôn mê mà không thể, ý thức hắn vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Trong không gian thiên phú, ma trận “linh hồn cố hóa” đang không ngừng xoay tròn, từng đợt sóng chấn động vô hình lan tỏa, linh hồn thanh niên như đang trú ở một không gian khác, nhìn từng biến hóa trong cơ thể mình.
Theo chữ viết dần hội tụ, thiên phú linh hồn cũng hoạt động chậm dần. Khi toàn bộ chữ viết chui vào đầu, ma trận cũng theo đó dừng quay mà rung động mãnh liệt.
---
Bầu trời đỏ như máu.
“…sĩ! Kỵ sĩ! Ngươi làm gì vậy?”
“Xin lỗi, vừa rồi ta thất thần.”
“Kẻ địch đang ở phía trước rồi, tập trung đi.”
“Phải.”
“Theo lệnh ta… Xung phong!”
“Chiến.” Âm thanh ngàn người như một, vang dội thảo nguyên mênh mông.
Theo hiệu lệnh xung phong, từng đội kỵ binh giục ngựa lao lên quần thảo với đối phương. Tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai nhức óc, liên miên không dứt. Hàng trăm hàng ngàn người cùng hỗn chiến, tiếng chém giết rung động bầu trời, máu tươi nhuộm cả vùng đất.
---
Khi Gabriel tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, hắn đã mê man suốt nửa ngày.
Gabriel đã làm một giấc mộng, một giấc mộng về chiến tranh. Trong giấc mộng, Gabriel hóa thân thành một kỵ sĩ. Hắn mặc áo giáp trầm trọng, cưỡi trên chiến mã cường tráng, tay phải cầm kỵ thương đại biểu thẩm phản, tay trái cầm khiên đại biểu thủ hộ, đây là hình tượng kỵ sĩ bấy lâu nay trong lòng thanh niên. Hắn cùng đồng đội rong ruổi khắp chiến trường thu gặt sinh mạng của kẻ thù… chém giết, tiếp tục chém giết hết trận chiến này tới trận chiến khác cho tới khi tuổi già xế bóng một thân một mình.
Không hiểu sao, kỵ sĩ cho Gabriel cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu…
Kỵ sĩ trong mộng sử dụng một loại chiến khí màu đạm vàng, bí kĩ sử dụng cũng khá đặc biệt, tựa như bí kĩ phổ thông khác nhưng lại không hề giống. Mỗi một lần phóng thích bí kĩ luôn xuất hiện vô số hạt chiến khí nhỏ tán lạc giữa không trung, tựa như cát vàng tung bay, mỗi hạt cho Gabriel cảm giác dầy cộm và nặng nề.
Chìm vào không gian ý thức, ký ức về giấc mộng theo suy nghĩ của thanh niên mà hiện lên vô cùng rõ ràng và chi tiết. Ở đó, Gabriel có thể xem thấy hình ảnh kỵ sĩ thi triển bí kĩ, cũng có thể hóa thân thành kỵ sĩ sử dụng bí kĩ để chiến đấu với địch nhân.
Một luồng thông tin thông qua hình ảnh truyền đạt tới hắn, công pháp tên “Hoàng Sa chiến khí”.
Hơi điều động chiến khí, Gabriel phát hiện số lượng chiến khí trong cơ thể hắn đã nhiều gấp ba, hơn nữa cường độ cơ thể đã đột phá giới hạn lúc trước, đây là tác dụng của việc dùng chiến khí luyện thể.
Tuy nhiên có lợi có tệ, tốc độ phát động chiến khí có vẻ chậm hơn một tia so với lúc trước, phải biết trong chiến đấu, khoảng khắc có thể quyết định sinh mệnh. Xem ra do dựa vào ngoại lực cải tạo tính chất chiến khí, thanh niên sẽ cần thời gian lâu hơn dự kiến để quen thuộc với năng lực của bản thân.
Đứng dậy, vươn vai tạo nên những tiếng răng rắc, thân thể hắn tràn đầy tinh lực.
Thế nhưng, Gabriel cũng chẳng vui được bao lâu.
Vừa trệu trạo nhai bữa trưa nguội lạnh, thanh niên nhăn nhó xem tin nhắn trong máy truyền tin.
“Một là tin nhắn hỏi thăm của Odin, ừ, vẻn vẹn hai chữ “Khỏe không”? Thôi, hai chữ đã là làm khó người kia rồi.”
“Một tin nhắn phân phối hắn ngày mai đi tới tiểu đội mới báo danh, xem nào, tên khá văn nghệ, hình như là Kim Ngân Hoa.”
“Tin nhắn cuối cùng… của nữ bác sĩ. Đáng chết! Hắn quên mất sáng nay phải ghé qua bệnh viện nhận kiểm tra. Bây giờ đi còn kịp không nhỉ?”
“… Kệ đi, lấy lý do phải đi quân bộ trình diện.”
Tít tít tít, lại một tin nhắn mới xuất hiện trong máy truyền tin.
“Gửi ngài Gabriel, theo thông tin mà ta mới nhận được thì hình như ngài đã tỉnh. Mời ngài lập tức đến bệnh viện trình diện.”
“Tái bút: Ngài muốn ăn thịt ngựa nướng hay luộc?”
“Ký tên: Nữ bác sĩ.”
“…”
Trong tòa nhà vang vọng tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Ta thề! Ta mà phát hiện tên khốn khiếp nào mật báo thì hắn sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!” Chưa bao giờ tư tưởng Gabriel đen tối như lúc này.
Sau đó, vẻ mặt đau khổ quyết tuyệt như tham gia đội cảm tử, thanh niên lết chậm ra ngoài, bóng lưng vô cùng thê lương.
---
Ở đâu đó, chiến sĩ tóc đỏ đang xun xoe nữ ý tá xinh đẹp bỗng nhiên giật thót mình, da gà nổi lên từng mảng.
“Hình như có tên nào vừa nhắc tới ta thì phải? …Kệ đi.”
“Ấy ấy, Suzanne yêu dấu, tối nay không biết nàng có rảnh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.