Quyển 1 - Chương 3: Huấn luyện
Hoàng Thổ
12/03/2014
Mặt trời đã bắt đầu lên cao, trong trại lính cách thành bảo không xa, từng nhóm từng nhóm hộ vệ binh đang thực hiện tập huấn. Trong sân bãi dành riêng cho kỵ sĩ học đồ, bọn học đồ đang đối luyện cùng tùy tùng dưới quyền, tiếng đao kiếm va chạm xen lẫn tiêng thét vang vô cùng náo nhiệt. Ngược lại, ở một sân nhỏ phía ngoài cùng tây bắc, nhân số ngược lại vắng vẻ, chỉ có một người đang miệt mài huấn luyện.
Thanh niên chỉ mặc trên người một chiếc áo ngắn tay mỏng cùng quần cụt, từng khối cơ bắp vuông vắn rõ ràng, đường nét lưu tuyến hình giọt nước khiến cơ thể thanh niên trông không chút nặng nề mà tràn đầy tinh lực.
Đứng giữa sân huấn luyện, thanh niên thấp eo, hai chân hơi mở thành hình tam giác, hai tay cầm kiếm yên tĩnh vô ba. Kiếm tổng cộng dài 1m7, lưỡi kiếm tới gần 1m3, rộng bằng cổ tay, mũi kiếm hướng về phía trước tản ra khiếp người hàn quang. Đối thủ của thanh niên là đoàn không khí trước mắt : đâm, bổ, vẩy, chặn, dẫn; kiếm thế đơn giản được lặp đi lặp lại nhiều lần. Mỗi động tác vung kiếm của thanh niên vô cùng tiêu chuẩn, 5 cân trường kiếm không có dù chỉ một đường sai lệch.
Ngoài cửa, tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền tới cũng không khiến thanh niên có chút nào phân tâm. Một âm thanh trong trẻo và non nớt vang lên :
“Đại nhân, đã chuẩn bị xong.” Người tới là thiếu niên tùy tùng, hắn dắt màu đen chiến mã cùng kỵ thương, áo giáp của Gabriel.
“Ừ, cảm ơn ngươi, tiểu tử.”
“Xin tha thứ cho ta thất lễ, ngài đang luyện gì vậy ?”
“Giả tưởng địch nhân, học đồ số 2.”
Giả tưởng địch nhân là kỹ năng bắt buộc của mỗi chức nghiệp giả, bằng cách cụ thể hóa đối thủ tưởng tượng mà mình đã từng chiến đấu, chức nghiệp giả có thể huấn luyện chính xác và hiệu quả hơn là khi công thức hóa huấn luyện. Dĩ nhiên, khả năng tưởng tượng của mỗi người cũng không giống nhau.
Thiếu niên tùy tùng cũng không hỏi nhiều, một xuất sắc tùy tùng phải biết thứ gì nên hỏi, thứ gì không. Dù mới vào thành bảo không được bao lâu nhưng nhân mạch của thiếu niên vẫn còn rất tốt đấy. Học đồ số 2 là cách gọi lẫn nhau của mỗi kỵ sĩ học đồ trong trang viên, tổng cộng 12 số tuân theo vị trí ghế ngồi. Phải biết trừ vài người quen biết từ trước ra, còn lại bọn học đồ nhìn nhau tương đối không vừa mắt, ra ngoài không chào hỏi nhau bằng thương kiếm đã là rất may mắn rồi.
Nhân tiện, đánh số của thanh niên là số 1. Trong thành bảo, chiến lực của Gabriel cũng thuộc về đứng đầu, tuy nhiên đây là chỉ tính luận bàn, nếu liều mạng chiến đấu vậy hươu chết về tay ai cũng không nhất định.
Nhận lấy khăn lông, trong con mắt hâm mộ của tùy tùng mới, Gabriel hơi chút lau lau người. Dù đã luyện tập được một lúc lâu, trên cơ thể hắn cũng chỉ lấm tấm có chút mồ hôi. Đây là biểu hiện thể chất được rèn luyện đến cực hạn.
Về cơ bản, mỗi người trong sinh hoạt cũng đều tiêu hao năng lượng, thân thể hoạt động giống như ma văn máy móc : tự động hấp thu và chuyển hóa năng lượng làm nhiên liệu để hoạt động. Kỵ sĩ học đồ rèn luyện thân thể nhằm đột phá cực hạn, khiến máy móc đó có thể sử dụng được năng lượng ở tầng thứ cao cấp hơn: chiến khí.
Bởi vậy, khi học đồ cảm nhận được tia chiến khí đầu tiên sinh ra trong cơ thể cũng là lúc hắn trở thành kỵ sĩ. Hai bên hơn kém cũng không nhiều, chỉ là một chút năng lượng thôi. Thế nhưng, đây lại là khe sâu phân chia giữa người bình thường và cường đại chức nghiệp giả.
Có rất nhiều cách để đạt được chiến khí, sử dụng trân quý bảo vật, tu luyện đặc biệt công pháp, thừa kế từ huyết mạch nhưng những thứ này chỉ có các thế lực lớn mới có thế lấy ra. Phương pháp đơn giản nhất và cũng là khó khăn nhất chính là tu luyện thân thể. Đây mới là cách làm của phần lớn chiến chức giả.
Cầm lên sắt thép kỵ sĩ thương, mặc lên áo giáp trầm trọng, trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên tùy tùng, Gabriel tung người nhảy lên chiến mã. Chiêu thức ấy phải nói là xinh đẹp và phong tao, đây cũng là tiền vốn để thanh niên khoác lác với những người khác về khả năng của mình. Mỗi chức nghiệp giả đều biết, giáp nặng đem tới chắc chắn phòng ngự cho bọn kỵ sĩ đồng thời cũng tước đoạt đi sự linh hoạt trong di chuyên. Bởi vậy, nhiều khi một vật cưỡi tốt có thể quyết định sinh mạng của chủ nhân mình. Trên thực tế, bình thường sau khi mặc vào trọng giáp, các kỵ sĩ học đồ sẽ cần tùy tùng của mình nâng đỡ đi lên, chỉ khi trở thành chính thức kỵ sĩ, có sự ủng hộ của chiến khí, chức nghiệp giả mới có thể mang hơn 100 cân áo giáp mà vẫn nhảy nhót chém giết. Nhưng tất nhiên Gabriel không phải, đệ nhất kỵ sĩ học đồ quá nghèo để nuôi dù chỉ một người hầu, vậy nên tự lên ngựa cũng là tất nhiên.
“Tất cả cũng là nghèo bức ra đấy.” là câu nói đầu tiên của Gabriel sau lần đầu thành công.
---
Xuôi theo đường nhỏ tới một bãi đất rộng, hơn chục cọc gỗ dựng đứng một cách bất quy tắc trên đất, lại có từng hàng rào gỗ cao thấp không đồng nhất được dùng làm chướng ngại vật. Bên cạnh phân tán một nhóm binh lính giúp đỡ luyện tập, có người trên tay cầm một cây gậy nối với một tấm biển, phía trên vẽ từng vòng tròn đỏ tươi, có người cầm thương sắt, cung gỗ, hoặc dây thừng cản ngựa.
“Bắt đầu đi.”
Sau âm thanh bình thản của thanh niên, binh lính lập tức không ngừng di chuyển theo quy luật, trao đổi vị trí, đung đưa tấm biển, chuẩn bị vũ khí, nhìn lên dị thường hỗn loạn.
“Xuất phát, Đạp Phong.” Đây là tên của vật cưỡi : bộ lông thuần màu đen, 4 chân thon dài hữu lực, vó ngựa hơi hiện lên ánh lam. Chiến mã Đạp Phong là quà tặng của lão nam tước dành cho Gabriel mừng hắn trở thành kỵ sĩ học đồ, theo chủ nhân chinh chiến suốt 2 năm nay, nó cũng có thể được tính là một lão binh. Nên biết, kỵ sĩ là một chức nghiệp rất thiêu tiền, không phải ai có đủ tiền để trang trải kỵ sĩ trang bị, chỉ riêng tiền chăm sóc Đạp Phong cũng đủ để Gabriel sứt đầu mẻ trán. Một loại chức nghiệp giả không tiền cũng chỉ có thể ngập nước mắt mà chia tay với cao phú đẹp trai kỵ sĩ mà đi làm khổ bức chiến sĩ.
“Giá, giá.” Vung thương gạt bay đâm tới thương sắt, mũi thương thuận thế quay vòng đâm trúng hồng tâm một tấm biển. Lại nhanh tay giơ khiên cản lại mũi tên bay tới, thanh niên hơi cúi người, hai chân khép hờ bên bụng ngựa, miệng ra hiệu lệnh cho Đạp Phong tăng tốc vượt chướng ngại vật. Một người một ngựa phối hợp dị thường ăn ý.
“Ý thức giá ngự thân thể và linh hồn là căn nguyên của ý thức. Chức nghiệp giả rèn luyện bản thân mong đột phá tự thân đạt tới thăng hoa, nghe đồn một khi tu luyện tới cực hạn trở thành thần linh sẽ vĩnh hằng bất hủ.” Từng lời dạy bảo của lão nam tước vẫn luôn khắc ghi trong trí nhớ của Gabriel.
Hiện nay, bất kể là kỹ xảo chiến đấu hay rèn luyện thân thể, hắn đều đã đạt đến tiêu chuẩn cực hạn của kỵ sĩ học đồ. Chỉ dùng 2 năm, hắn đã làm được điều mà những người khác phải mất 4 năm hoặc nhiều hơn nữa để làm. Tuy nhiên, Gabriel biết mình cũng không phải thiên tài, để đạt được như bây giờ, hắn đã phải bỏ ra quá nhiều : không cuồng hoang trong quán rượu, không phát tiết tinh lực trên nữ nhân, rèn luyện bất kể ngày đêm. Hắn tựa như một khổ tu sĩ, kiên định tu luyện và chỉ dành thời gian cho tu luyện, có lẽ kết cục của bản thân ở kiếp trước đã để lại bóng ma trong long thanh niên. Bây giờ, chỉ còn kém một bước cuối cùng là ngưng tụ từ cơ thể ra một tia chiến khí, nhưng đáng tiếc, đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường : thiên tài tu luyện nước chảy thành sông còn bình thường chức nghiệp giả chỉ có thể chờ cơ hội đột phá.
“Tới đây thôi.” Nhìn vào bọn lính mệt mỏi ngồi bệt trên đất, to mồm thở hổn hền, lại nhìn bản thân khôi giáp không một tia trầy xước, Gabriel hài lòng kết thúc luyện tập.
Vặn vẹo dây cương rời đi, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy bọn lính tán dóc với nhau.
“Nhìn dáng dấp này, Gabriel đại nhân còn cần một thời gian mới có thể trở thành kỵ sĩ chính thức.” Đây là nhận xét của một lính mới, hồi còn ở trấn, hắn đã nghe nói tới danh tiếng của đệ nhất kỵ sĩ học đồ từ miệng người thầm mến, lúc này đây tìm cơ hội phát tiết buồn bực của bản thân.
“Giữ mồm giữ miệng, nên nhớ học đồ đại nhân luôn rất thích những người như ngươi.Ngươi cũng không muốn mặc khôi giáp, lại cầm thêm kiếm thép để tiếp nhận nam nhân khiêu chiến phải không ?” Nhắc nhở là một lão binh, hắn vô cùng thấm thía sự kinh khủng của người vừa rời đi.
Nhắc tới xung đột cùng Gabriel là nhắc tới một đoạn giai thoại đầy máu và nước mắt với đội hộ vệ. Trước đây, khi thanh niên mới ra nhập đội hộ vệ, có mấy lão binh muốn liên hợp lại dạy dỗ một chút người mới này. Cũng không hiểu vì sao ban đêm đi đường, họ đột nhiên gặp tập kích, bị đánh cho không thể xuống giường mấy ngày. Suốt 3 tháng trời, chỉ cần có hộ vệ đi đêm một mình đều chịu chung số phận, mọi người sống trong nơm nớp lo sợ, đáng buông hơn là cũng không thấy lão nam tước cùng lão quản gia đề cập tới vụ việc.
Sau khi trở thành kỵ sĩ học đồ, hắn có xích mích với một học đồ, nghe nói là lại lien quan đến vấn đề nữ nhân. Mặc dù thanh niên còn rất nhỏ yếu, hắn vẫn chấp nhận thách đấu, 2 bên ước định thời gian ở 3 ngày sau. Trong quãng thời gian chờ đợi, đối thủ của thanh niên liên tục gặp xui xẻo bất ngờ như ăn đồ đau bụng, mất ngủ buổi đêm, cưỡi ngựa sút vó. Đáng giận là thanh niên vẫn ăn ngon ngủ kĩ huấn luyện bình thường, không có một tia khả nghi. Kết quả cũng không cần bàn nhiều, dĩ nhiên kết thúc bằng một trận mập đánh dành cho vị kỵ sĩ học đồ kia. Từ đó về sau, tên khốn này vẫn quen mùi ngon, chỉ cần gặp ai không vừa mắt là lập tức khởi xướng “nam nhân quyết đấu”. Mặc kệ yếu hay mạnh, kết quả của ngươi đều rất thê thảm.
Từ đó quanh tai Gabriel yên tĩnh.
“Ặc, cảm tạ nhắc nhở.” Lính mới thâm tình nhìn tiền bối, đôi mắt long lanh khiến lão binh nổi từng mảng da gà.
“Không có gì, tối nay mời ta tới quán rượu là được.”
“Ngươi đây là ăn cướp trắng trợn.”
“Vậy ngươi có mời không ?” Lão binh nhếch miệng cười gian, hắn biết tối nay sẽ được hưởng dụng một lần vui vẻ miễn phí.
---
“Đại nhân, ngài luôn nổi tiếng như vậy sao ?” Thiếu niên tùy tùng nhếch miệng cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên rồi, tùy tùng nhỏ của ta.”
Lắc đầu cười cười, Gabriel lơ đễnh trả lời. Hiện nay hắn càng quan tâm hơn lời của lão quản gia ban sáng, thanh niên ngửi thấy mùi nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này.
Thanh niên chỉ mặc trên người một chiếc áo ngắn tay mỏng cùng quần cụt, từng khối cơ bắp vuông vắn rõ ràng, đường nét lưu tuyến hình giọt nước khiến cơ thể thanh niên trông không chút nặng nề mà tràn đầy tinh lực.
Đứng giữa sân huấn luyện, thanh niên thấp eo, hai chân hơi mở thành hình tam giác, hai tay cầm kiếm yên tĩnh vô ba. Kiếm tổng cộng dài 1m7, lưỡi kiếm tới gần 1m3, rộng bằng cổ tay, mũi kiếm hướng về phía trước tản ra khiếp người hàn quang. Đối thủ của thanh niên là đoàn không khí trước mắt : đâm, bổ, vẩy, chặn, dẫn; kiếm thế đơn giản được lặp đi lặp lại nhiều lần. Mỗi động tác vung kiếm của thanh niên vô cùng tiêu chuẩn, 5 cân trường kiếm không có dù chỉ một đường sai lệch.
Ngoài cửa, tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền tới cũng không khiến thanh niên có chút nào phân tâm. Một âm thanh trong trẻo và non nớt vang lên :
“Đại nhân, đã chuẩn bị xong.” Người tới là thiếu niên tùy tùng, hắn dắt màu đen chiến mã cùng kỵ thương, áo giáp của Gabriel.
“Ừ, cảm ơn ngươi, tiểu tử.”
“Xin tha thứ cho ta thất lễ, ngài đang luyện gì vậy ?”
“Giả tưởng địch nhân, học đồ số 2.”
Giả tưởng địch nhân là kỹ năng bắt buộc của mỗi chức nghiệp giả, bằng cách cụ thể hóa đối thủ tưởng tượng mà mình đã từng chiến đấu, chức nghiệp giả có thể huấn luyện chính xác và hiệu quả hơn là khi công thức hóa huấn luyện. Dĩ nhiên, khả năng tưởng tượng của mỗi người cũng không giống nhau.
Thiếu niên tùy tùng cũng không hỏi nhiều, một xuất sắc tùy tùng phải biết thứ gì nên hỏi, thứ gì không. Dù mới vào thành bảo không được bao lâu nhưng nhân mạch của thiếu niên vẫn còn rất tốt đấy. Học đồ số 2 là cách gọi lẫn nhau của mỗi kỵ sĩ học đồ trong trang viên, tổng cộng 12 số tuân theo vị trí ghế ngồi. Phải biết trừ vài người quen biết từ trước ra, còn lại bọn học đồ nhìn nhau tương đối không vừa mắt, ra ngoài không chào hỏi nhau bằng thương kiếm đã là rất may mắn rồi.
Nhân tiện, đánh số của thanh niên là số 1. Trong thành bảo, chiến lực của Gabriel cũng thuộc về đứng đầu, tuy nhiên đây là chỉ tính luận bàn, nếu liều mạng chiến đấu vậy hươu chết về tay ai cũng không nhất định.
Nhận lấy khăn lông, trong con mắt hâm mộ của tùy tùng mới, Gabriel hơi chút lau lau người. Dù đã luyện tập được một lúc lâu, trên cơ thể hắn cũng chỉ lấm tấm có chút mồ hôi. Đây là biểu hiện thể chất được rèn luyện đến cực hạn.
Về cơ bản, mỗi người trong sinh hoạt cũng đều tiêu hao năng lượng, thân thể hoạt động giống như ma văn máy móc : tự động hấp thu và chuyển hóa năng lượng làm nhiên liệu để hoạt động. Kỵ sĩ học đồ rèn luyện thân thể nhằm đột phá cực hạn, khiến máy móc đó có thể sử dụng được năng lượng ở tầng thứ cao cấp hơn: chiến khí.
Bởi vậy, khi học đồ cảm nhận được tia chiến khí đầu tiên sinh ra trong cơ thể cũng là lúc hắn trở thành kỵ sĩ. Hai bên hơn kém cũng không nhiều, chỉ là một chút năng lượng thôi. Thế nhưng, đây lại là khe sâu phân chia giữa người bình thường và cường đại chức nghiệp giả.
Có rất nhiều cách để đạt được chiến khí, sử dụng trân quý bảo vật, tu luyện đặc biệt công pháp, thừa kế từ huyết mạch nhưng những thứ này chỉ có các thế lực lớn mới có thế lấy ra. Phương pháp đơn giản nhất và cũng là khó khăn nhất chính là tu luyện thân thể. Đây mới là cách làm của phần lớn chiến chức giả.
Cầm lên sắt thép kỵ sĩ thương, mặc lên áo giáp trầm trọng, trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên tùy tùng, Gabriel tung người nhảy lên chiến mã. Chiêu thức ấy phải nói là xinh đẹp và phong tao, đây cũng là tiền vốn để thanh niên khoác lác với những người khác về khả năng của mình. Mỗi chức nghiệp giả đều biết, giáp nặng đem tới chắc chắn phòng ngự cho bọn kỵ sĩ đồng thời cũng tước đoạt đi sự linh hoạt trong di chuyên. Bởi vậy, nhiều khi một vật cưỡi tốt có thể quyết định sinh mạng của chủ nhân mình. Trên thực tế, bình thường sau khi mặc vào trọng giáp, các kỵ sĩ học đồ sẽ cần tùy tùng của mình nâng đỡ đi lên, chỉ khi trở thành chính thức kỵ sĩ, có sự ủng hộ của chiến khí, chức nghiệp giả mới có thể mang hơn 100 cân áo giáp mà vẫn nhảy nhót chém giết. Nhưng tất nhiên Gabriel không phải, đệ nhất kỵ sĩ học đồ quá nghèo để nuôi dù chỉ một người hầu, vậy nên tự lên ngựa cũng là tất nhiên.
“Tất cả cũng là nghèo bức ra đấy.” là câu nói đầu tiên của Gabriel sau lần đầu thành công.
---
Xuôi theo đường nhỏ tới một bãi đất rộng, hơn chục cọc gỗ dựng đứng một cách bất quy tắc trên đất, lại có từng hàng rào gỗ cao thấp không đồng nhất được dùng làm chướng ngại vật. Bên cạnh phân tán một nhóm binh lính giúp đỡ luyện tập, có người trên tay cầm một cây gậy nối với một tấm biển, phía trên vẽ từng vòng tròn đỏ tươi, có người cầm thương sắt, cung gỗ, hoặc dây thừng cản ngựa.
“Bắt đầu đi.”
Sau âm thanh bình thản của thanh niên, binh lính lập tức không ngừng di chuyển theo quy luật, trao đổi vị trí, đung đưa tấm biển, chuẩn bị vũ khí, nhìn lên dị thường hỗn loạn.
“Xuất phát, Đạp Phong.” Đây là tên của vật cưỡi : bộ lông thuần màu đen, 4 chân thon dài hữu lực, vó ngựa hơi hiện lên ánh lam. Chiến mã Đạp Phong là quà tặng của lão nam tước dành cho Gabriel mừng hắn trở thành kỵ sĩ học đồ, theo chủ nhân chinh chiến suốt 2 năm nay, nó cũng có thể được tính là một lão binh. Nên biết, kỵ sĩ là một chức nghiệp rất thiêu tiền, không phải ai có đủ tiền để trang trải kỵ sĩ trang bị, chỉ riêng tiền chăm sóc Đạp Phong cũng đủ để Gabriel sứt đầu mẻ trán. Một loại chức nghiệp giả không tiền cũng chỉ có thể ngập nước mắt mà chia tay với cao phú đẹp trai kỵ sĩ mà đi làm khổ bức chiến sĩ.
“Giá, giá.” Vung thương gạt bay đâm tới thương sắt, mũi thương thuận thế quay vòng đâm trúng hồng tâm một tấm biển. Lại nhanh tay giơ khiên cản lại mũi tên bay tới, thanh niên hơi cúi người, hai chân khép hờ bên bụng ngựa, miệng ra hiệu lệnh cho Đạp Phong tăng tốc vượt chướng ngại vật. Một người một ngựa phối hợp dị thường ăn ý.
“Ý thức giá ngự thân thể và linh hồn là căn nguyên của ý thức. Chức nghiệp giả rèn luyện bản thân mong đột phá tự thân đạt tới thăng hoa, nghe đồn một khi tu luyện tới cực hạn trở thành thần linh sẽ vĩnh hằng bất hủ.” Từng lời dạy bảo của lão nam tước vẫn luôn khắc ghi trong trí nhớ của Gabriel.
Hiện nay, bất kể là kỹ xảo chiến đấu hay rèn luyện thân thể, hắn đều đã đạt đến tiêu chuẩn cực hạn của kỵ sĩ học đồ. Chỉ dùng 2 năm, hắn đã làm được điều mà những người khác phải mất 4 năm hoặc nhiều hơn nữa để làm. Tuy nhiên, Gabriel biết mình cũng không phải thiên tài, để đạt được như bây giờ, hắn đã phải bỏ ra quá nhiều : không cuồng hoang trong quán rượu, không phát tiết tinh lực trên nữ nhân, rèn luyện bất kể ngày đêm. Hắn tựa như một khổ tu sĩ, kiên định tu luyện và chỉ dành thời gian cho tu luyện, có lẽ kết cục của bản thân ở kiếp trước đã để lại bóng ma trong long thanh niên. Bây giờ, chỉ còn kém một bước cuối cùng là ngưng tụ từ cơ thể ra một tia chiến khí, nhưng đáng tiếc, đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường : thiên tài tu luyện nước chảy thành sông còn bình thường chức nghiệp giả chỉ có thể chờ cơ hội đột phá.
“Tới đây thôi.” Nhìn vào bọn lính mệt mỏi ngồi bệt trên đất, to mồm thở hổn hền, lại nhìn bản thân khôi giáp không một tia trầy xước, Gabriel hài lòng kết thúc luyện tập.
Vặn vẹo dây cương rời đi, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy bọn lính tán dóc với nhau.
“Nhìn dáng dấp này, Gabriel đại nhân còn cần một thời gian mới có thể trở thành kỵ sĩ chính thức.” Đây là nhận xét của một lính mới, hồi còn ở trấn, hắn đã nghe nói tới danh tiếng của đệ nhất kỵ sĩ học đồ từ miệng người thầm mến, lúc này đây tìm cơ hội phát tiết buồn bực của bản thân.
“Giữ mồm giữ miệng, nên nhớ học đồ đại nhân luôn rất thích những người như ngươi.Ngươi cũng không muốn mặc khôi giáp, lại cầm thêm kiếm thép để tiếp nhận nam nhân khiêu chiến phải không ?” Nhắc nhở là một lão binh, hắn vô cùng thấm thía sự kinh khủng của người vừa rời đi.
Nhắc tới xung đột cùng Gabriel là nhắc tới một đoạn giai thoại đầy máu và nước mắt với đội hộ vệ. Trước đây, khi thanh niên mới ra nhập đội hộ vệ, có mấy lão binh muốn liên hợp lại dạy dỗ một chút người mới này. Cũng không hiểu vì sao ban đêm đi đường, họ đột nhiên gặp tập kích, bị đánh cho không thể xuống giường mấy ngày. Suốt 3 tháng trời, chỉ cần có hộ vệ đi đêm một mình đều chịu chung số phận, mọi người sống trong nơm nớp lo sợ, đáng buông hơn là cũng không thấy lão nam tước cùng lão quản gia đề cập tới vụ việc.
Sau khi trở thành kỵ sĩ học đồ, hắn có xích mích với một học đồ, nghe nói là lại lien quan đến vấn đề nữ nhân. Mặc dù thanh niên còn rất nhỏ yếu, hắn vẫn chấp nhận thách đấu, 2 bên ước định thời gian ở 3 ngày sau. Trong quãng thời gian chờ đợi, đối thủ của thanh niên liên tục gặp xui xẻo bất ngờ như ăn đồ đau bụng, mất ngủ buổi đêm, cưỡi ngựa sút vó. Đáng giận là thanh niên vẫn ăn ngon ngủ kĩ huấn luyện bình thường, không có một tia khả nghi. Kết quả cũng không cần bàn nhiều, dĩ nhiên kết thúc bằng một trận mập đánh dành cho vị kỵ sĩ học đồ kia. Từ đó về sau, tên khốn này vẫn quen mùi ngon, chỉ cần gặp ai không vừa mắt là lập tức khởi xướng “nam nhân quyết đấu”. Mặc kệ yếu hay mạnh, kết quả của ngươi đều rất thê thảm.
Từ đó quanh tai Gabriel yên tĩnh.
“Ặc, cảm tạ nhắc nhở.” Lính mới thâm tình nhìn tiền bối, đôi mắt long lanh khiến lão binh nổi từng mảng da gà.
“Không có gì, tối nay mời ta tới quán rượu là được.”
“Ngươi đây là ăn cướp trắng trợn.”
“Vậy ngươi có mời không ?” Lão binh nhếch miệng cười gian, hắn biết tối nay sẽ được hưởng dụng một lần vui vẻ miễn phí.
---
“Đại nhân, ngài luôn nổi tiếng như vậy sao ?” Thiếu niên tùy tùng nhếch miệng cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên rồi, tùy tùng nhỏ của ta.”
Lắc đầu cười cười, Gabriel lơ đễnh trả lời. Hiện nay hắn càng quan tâm hơn lời của lão quản gia ban sáng, thanh niên ngửi thấy mùi nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.