Kỵ Sĩ Khải Huyền

Quyển 1 - Chương 26: Kỵ sĩ trưởng

Hoàng Thổ

09/05/2014

Rìa trong của doanh trại là nơi đặt các kiến trúc trọng yếu như bệnh viện, quán rượu hay khu nhà cho quan quân cao cấp.

Ở góc phía tây nam, ngay sát bên bệnh viện là khu nhà của viện nghiên cứu. Tuy nhiên, không náo nhiệt như hàng xóm của mình, nơi đây có vẻ vô cùng yên tĩnh, rất ít chức nghiệp giả muốn dính líu với khu nhà này, dù chỉ là đi qua.

Trên thực tế, có rất nhiều tin đồn về các hoạt động của viện nghiên cứu, đa phần đều là thông tin đáng nghi theo kiểu: những tràng cảnh nghiên cứu đầy máu tanh, các chương trình thí nghiệm trên người sống, hay lâu lâu lại có đạo cụ ma pháp bị nổ tung… nói chung, đều những tin để cho các thi pháp giả điên cuồng nhất cũng phải cam bái hạ phong. Có lẽ vì thế mà trong doanh trại, viện nghiên cứu được xếp hạng cơ quan nguy hiểm thứ hai, hơn nữa đạt được một cái tên đẹp khác: viện tâm thần.

Tiện thể nhắc tới, nơi nguy hiểm nhất trong doanh trại là bệnh viện. Còn về lý do? Nữ bác sĩ kiêm chức viện trưởng của cả hai ngành… bệnh viện và viện nghiên cứu. Hơn nữa, nghe nói viện nghiên cứu còn có thể tồn tại được toàn bộ là nhờ công lao của nữ bác sĩ.

Thế nhưng, hiện tại, vấn đề chính mà Gabriel đang băn khoăn mãi không hiểu là: “Tại sao một kỵ sĩ lại có thể được bổ nhiệm làm nghiên cứu viên?”

Ngồi trong căn phòng bừa bộn, Gabriel không ngừng suy nghĩ vẩn vơ. Khi thì nghĩ tới tiểu đội trưởng cường hãn mà thần bí, khi thì nghĩ tới đồng đội mới lỗ mãng mà hoạt bát, có đôi khi lại nhớ tới những chuyện đã qua và những người thân…

Đã trải qua ba ngày kể từ buổi tập hợp đầu tiên cùng tiểu đội Kim Ngân Hoa. Ngay ngày hôm sau, vị trí của thợ săn được thay thế bởi một cung thủ, không có khiển trách từ cấp trên, không cần tường trình chi tiết, chỉ đơn giản là yêu cầu một người mới.

Trong suốt quãng thời gian, tiểu đội vẫn đang trong quá trình mài hợp, ngoài thực hiện nhiệm vụ hàng ngày là tuần tra quanh binh doanh, nhóm người không ngừng huấn luyện đội hình hành động và các loại chiến thuật. Thành thật mà nói, cũng không có gì đặc sắc, ngược lại, đơn giản và tẻ nhạt tựa như hồi còn tập luyện ở nhà, có lẽ khác biệt duy nhất là, bây giờ, Gabriel đã có binh lính dưới quyền và phải hành động tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng.

Tung tung món đồ trong tay, lại nhìn đồng hồ ở đầu giường, thời gian đã qua được một giờ. Vừa từ chỗ nữ bác sĩ trở về, hắn tiện đường ghé qua xem bằng hữu, kết quả là: ai đó đang phải ngồi đợi Odin làm xong việc. Dù lần nào đến đây cũng vậy, nhưng hắn vẫn không thể quen thuộc được với việc chờ đợi giết thời gian.

Tồi tệ hơn, Gabriel không thể tu luyện chiến khí trong thời gian rảnh rỗi, phải biết, không phải cứ tu luyện chiến khí càng nhiều thì càng tốt. Đạo lý cũng giống như uống thuốc bổ, chiến khí có thể rèn luyện cho cơ thể, thế nhưng quá nhiều chiến khí chỉ khiến cơ thể lưu lại ám thương.

Nhàm chán xem Odin tháo gỡ lung tung các loại máy móc, Gabriel tùy ý kiếm một đề tài thảo luận:

“Odin.”

“Sao?”

“Theo ngươi, kỵ sĩ trưởng là người như thế nào?” Từ khi đến đây, Gabriel vẫn luôn tò mò về người đứng đầu doanh trại này, lần đó, nữ bác sĩ từng nói cho hắn biết, chính kỵ sĩ trưởng là người suất lĩnh bộ đội đi cứu viện thanh niên.

Tính cả hôm nay, hắn tới doanh trại đã được tám ngày.

Hôm nay cũng là ngày kỵ sĩ trưởng dẫn đội trở về.

“…Không đủ thông tin.” Chăm chú kiểm tra lại một linh kiện, đợi đến khi xác định không vấn đề, người sau mới quay sang trả lời đồng bạn.

“Haiz, ngươi a, thật biết phá hư không khí. Chẳng lẽ phỏng đoán một chút cũng không được sao?”

“Không.” Câu trả lời dị thường ngắn gọn, rồi như nhớ ra điều gì, Odin hiếm thấy hỏi lại: “Vậy ngươi nghĩ hắn là người thế nào?”

“Dũng cảm, nghiêm túc, có trí tuệ, biết làm gương cho cấp dưới. Ừ, theo ta thấy, hẳn là một người lãnh đạo lý tưởng.”

Trầm mặc.

“…Hi vọng ngươi đoán đúng.” Dứt lời, Odin tiện tay vứt cho Gabriel một túi đồ, bên trong chứa đạo cụ mà hắn hì hụi lắp ráp nãy giờ. “Cầm lấy, ta nhớ tối nay ngươi có nhiệm vụ? Thứ này sẽ giúp ngươi.”

“Vũ khí?”

“Gần như vậy.”



“Odin…”

“…”

“Cảm ơn.” Nhìn đôi mắt mệt mỏi của bằng hữu, Gabriel vô cùng cảm động, phải biết, thứ trong túi không phải chỉ cần một hai ngày để hoàn thành.

“…Không có gì.” Có lẽ vì chưa từng được nghe hai chữ “cảm ơn”, thanh niên mặt lạnh dị thường lúng túng, hắn vội chuyển chủ đề: “Đi thôi, không phải ngươi muốn biết kỵ sĩ trưởng là người như thế nào sao?”

---

Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên cao đem lại chút nắng ấm cho những ngày mùa đông lạnh giá.

Lễ đón tiếp kỵ sĩ trưởng được tổ chức ở quảng trường doanh trại. Tới doanh trại được một thời gian nhưng rất hiếm khi Gabriel tới chỗ này. Các binh lính khác cũng không khác hắn là mấy, bọn họ dành phần lớn thời gian ngoài giờ cho rèn luyện và tự giải trí, nói chung, chẳng ai dỗi hơi đi làm những việc không đâu như… dạo chơi trên quảng trường.

Thực ra, đặt tên “quảng trường” cho vị trí này là để dễ phân biệt, bởi vì, thực tế, đây chỉ là một khoảng sân rộng rất bình thường. Khác biệt duy nhất là những khoảng sân khác không có những cây thập tự giá bằng gỗ có đinh người bên trên, hơn nữa, mỗi người đều bị xé đôi thành hai nửa trên dưới, chắc hẳn bọn họ là mấy tên đáng thương mà Bạch Ngân nhắc đến trong lần đầu tiên gặp nhau.

Khi Gabriel và Odin đến địa điểm, đã có rất đông người đang đợi. Phần lớn là sĩ quan cùng chức nghiệp giả, có vẻ như chỉ một số người mới được hưởng đãi ngộ ngồi đây.

Một sân khấu hình tròn đã được dựng lên ở bên cạnh quảng trường, ngay trước cửa khu nhà quản lý. Chút nữa thôi, khi trở về, đây là nơi kỵ sĩ trưởng sẽ đi lên diễn thuyết.

Bên trái sân khấu, có một cầu thang nhỏ bằng gỗ trông không hề bắt mắt.

Hai bên trái phải cầu thang, một đội nghi thức gồm mười hai kỵ binh, ngựa trắng cùng áo giáp bạc, đầu kiêu ngạo ngẩng cao, mỗi người đều vô cùng hào nhoáng và nghiêm túc. Sáu người một hàng đứng song song quay mặt vào nhau, giơ cao kỵ thương cùng lá chắn, họ hát vang trường ca chào mừng đội quân chiến thắng trở về.

Cũng không phải đợi lâu, chẳng mấy chốc, theo thông báo của truyền lệnh quan, có tiếng vó ngựa truyền tới từ phương xa. Âm thanh hàng trăm vó sắt đập vào đường đá nghe rung động tâm thần.

Một hô hấp sau, thân ảnh đoàn người đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đi trước nhất là kỵ sĩ trưởng cùng các quan quân, bọn họ vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, nụ cười trên môi cho thấy mỗi người đều rất vui vẻ.

Đây lần đầu tiên Gabriel nhìn rõ vị chỉ huy tối cao của doanh trại này. Có thể nói hình tượng của kỵ sĩ trưởng hoàn toàn trái ngược với những gì hắn tưởng tượng. Cưỡi trên chiến mã cường tráng nhất, cao ước chừng 2m50 cùng khổ người to lớn, hắn tựa như người khổng lồ bước ra từ thần thoại. Cả người bao phủ trong bộ trọng giáp màu đen, bên trên có vô số gai ngược nhọn hoắt, cũng không biết sắc đỏ sẫm bên trên áo giáp là màu vốn có hay do máu nhuộm thành. Chiếc mũ sừng trâu chĩa thẳng lên tựa như muốn đâm phá trời cao, một bên sừng đã bị mẻ một góc, vết cắt phẳng lì chứng tỏ thực lực của người lưu lại nó, chi chít vết sẹo ngang dọc trên áo giáp khiến bộ dạng của kỵ sĩ trưởng càng thêm hung hãn và thê lương.

Chậm rãi theo sau là khoảng chừng năm sáu trăm kỵ binh. Đây là một đội quân hỗn hợp đủ các loại người, các loại chức nghiệp, từ binh lính bình thường cho tới chức nghiệp giả cấp hai, từ mục sư thần thánh nhân từ cho tới các ám sát giả âm sâm giấu mình trong bóng tối… Bọn họ đi xen lẫn với nhau, không theo bất kì hàng lối nào. Ấy vậy mà đội ngũ không chút lộn xộn, nhịp điệu vó ngựa vẫn cứ vang lên đều đều như một không có chút tạp âm.

Khí tức trên mỗi kỵ binh đều vô cùng thê lương, nơi đội ngũ đi qua phảng phất mùi máu tanh.

Nghe nói, lần này kỵ sĩ trưởng dẫn hơn năm ngàn người xuất chinh, thế nhưng, đánh giá số người trở về cũng bất quá hơn ngàn, mức độ thảm thiết có thể thấy rõ. Gabriel thực sự không hiểu, tại sao doanh trại này lại chưa từng có đào binh? Bởi sợ trừng phạt? Bởi cảm giác vinh quang? Hay bởi tìm cơ hội đột phá? Rút cuộc bởi lý do gì khiến họ có thể không sợ hãi mà không ngừng tiến bước?

Đội ngũ cứ thế trầm mặc đi tới, các binh lính kiêu hãnh nhìn thẳng phía trước, vết thương trên người vẫn hơi rỉ máu, đây là huân chương của mỗi người sau cuộc chiến khốc liệt.

Đi cuối cùng là những chiếc xe ngựa cùng… vô số nam nhân theo sau? Mỗi người đều bị xích tay chân, tiếng xích sắt kéo lê trên đường thỉnh thoảng phát ra những âm thanh leng keng khe khẽ. Mặt mũi mỗi người đều u ám và không chút sinh khí. Gabriel còn tinh ý thấy từng đạo ánh mắt sợ hãi xuất phát từ trong xe ngựa, bên trong xe là… nữ nhân?

“Tản ra!”

Khi đi tới trước sân khấu, theo hiệu lệnh của kỵ sĩ trưởng, đội ngũ phía sau lập tức tản ra, có người hòa mình vào người xem, có người đi theo kỵ sĩ trưởng lên đài, lại có người lập tức thay cho binh lính đứng canh từng góc của quảng trường. Một loạt hành động được thực hiện vô cùng gọn gàng quy củ.

Tù binh và xe ngựa được quây vào một góc sân, bị vô số vũ khí chĩa vào. Bất kì một động tác phản kháng nào, dù chỉ là nhỏ nhất, đều vô dụng trước vô vàn thanh kiếm đang kề sát da thịt.

Chậm rãi đi lên sân khấu, trong không khí im lặng, tiếng bước chân lạch cạch nghe vô cùng rõ ràng, kỵ sĩ trưởng im lặng đánh giá mọi người hồi lâu, trong đôi mắt xám tro lạnh lẽo không tồn tại bất cứ cảm tình.



Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dựa đã được chuẩn bị sẵn, tay chống cằm, hắn trầm mặc hồi lâu rồi lên ra lệnh cho cấp dưới, âm thanh hào phóng mang theo đôi chút điên cuồng:

“Tuyên đọc đi.”

Lập tức có thư kí quan lên tuyên đọc chiến tích của đội quân, tiện thể còn không quên nịnh hót ca ngợi sự lãnh đạo anh minh của kỵ sĩ trưởng đại nhân.

Thì ra lần xuất chinh này cũng không phải là một lần trinh sát bình thường, đây là một lần đánh cướp trắng trợn dưới vỏ bọc trinh sát. Vượt qua biên giới, kỵ sĩ trưởng dẫn người đi tấn công vô số thôn làng của đế quốc bên cạnh. Ngoài ra, còn diệt sạch vài chốt canh gác của đối phương và phục kích chặn được một nhóm tiếp tế. Có thể nói, đây là một chiến quả huy hoàng, bên địch phải trả giá gấp năm sáu lần so với tổn thất bên ta. Những xe ngựa và nô lệ kia cũng không phải là tất cả chiến lợi phẩm mà chỉ là một phần rất nhỏ, những thứ quan trọng và quý giá khác đã được lập tức chuyển vào nhà kho của binh doanh.

Hơn nữa, không biết chừng trong lúc mọi người còn đang nghe báo cáo ở đây, thông tin về thắng lợi lần này đã nằm trên bàn làm việc của bộ tổng chỉ huy rồi cũng nên. Tin rằng sau lần này, binh lính tham gia hành động phải được tăng lên ít nhất một cấp bậc.

Trong con mắt hâm mộ và khát vọng của những người phía dưới, thư kí quan từ tốn kết thúc bản báo cáo. Sau đó, hắn cung kính lui lại nhường vị trí phát biểu cho nhân vật chính của ngày hôm nay.

Kỵ sĩ trưởng bỏ đi mũ giáp trên đầu để lộ khuôn mặt dữ tợn bên trong. Làn da tái nhợt như da người chết, cái đầu cạo trụi lủi không chút lông mày hay râu, ở vị trí mắt trái, một vết sẹo kéo dài từ đỉnh đầu cho tới cằm. Hắn đứng trên đài cao nhìn xuống rồi nở nụ một nụ hài, thế nhưng đặt trên bộ mặt đó lại tựa như cười gằn, dữ tợn và khủng bố.

Thành thật mà nói, kỵ sĩ trưởng có bộ mặt và dáng người của một bạo đồ, hơn nữa, không phải bạo đồ bình thường, mà phải là thủ lĩnh bạo đồ: người xấu xa nhất trong những người xấu xa.

“Binh lính, đây là lần đâu tiên chúng ta gặp mặt. Tự giới thiệu, ta là trưởng quan của các ngươi, có thể gọi ta là Kỵ sĩ trưởng. Là người nắm quyền tối cao và duy nhất trong doanh trại này, ta rất vui khi thấy thủ hạ của mình có những người ưu tú như các ngươi. Để ăn mừng bọn ta sống sót trở về, những thứ theo sau chính là món quà nhỏ dành cho mọi người.” Nói rồi Kỵ sĩ trưởng vẫy tay ra hiệu cho sĩ quan phía dưới, lập tức, như xua đuổi bầy thú, những binh lính trông coi tù nhân không ngừng dùng vũ khí đẩy từng nhóm người lên sát sân khấu. Từng chiếc xe ngựa được mở ra, bên trong là vô số nữ nhân trẻ tuổi với khuôn mặt tiều tụy và sợ hãi, những bộ vị bí ẩn trên cơ thể chỉ được che đậy tạm bợ bằng những mảnh vải rách rưới, từng mảng da thịt trắng nõn lộ ra kích thích ngọn lửa dục vọng của các nam nhân. Tiếng hô hấp dồn dập cùng tiếng nuốt nước bọt vang khẽ khắp quảng trường.

“Cuối cùng, dành cho những người mới tới… Chào mừng tới thế giới của chức nghiệp giả.” Không tiếp tục nói nhiều, Kỵ sĩ trưởng dứt khoát quay người bước đi, áo choàng sau lưng đen kịt cùng cô độc.

Người đã đi xa nhưng khắp quảng trường còn vang vọng âm thanh của hắn, liều lĩnh và phóng túng: “Cuồng hoan đi bọn tiểu tử! Cuồng hoan đi khi còn có thể!”

Như hưởng ứng lời Kỵ sĩ trưởng, tiếng reo hò cùng tiếng huýt sáo vang dội khắp quảng trường. Theo sau là một sàn đấu giá đơn giản được thành lập. Từng nữ nhân trẻ đẹp được đưa lên rao bán, họ sẽ trở thành vật mua vui cho những binh lính đang bị dục hỏa thiêu đốt, số phận tốt sẽ trở thành nô tì phục vụ cho một chức nghiệp giả nào đó. So với nữ nhân, nam nhân càng thêm thê thảm, bởi… ít nhất nữ nhân còn có thể tàn tạ mà sống qua ngày. Các nam nhân cường tráng được chọn ra để làm người đối luyện cho những lính mới chưa từng nếm mùi máu, những người gầy yếu hơn sẽ trở thành vật thí nghiệm của các thi pháp giả, học giả, thậm chí ám sát giả… thuốc độc, phanh thân, mổ xẻ sẽ là ban ân lớn nhất dành cho họ.

Vô số âm thanh không ngừng quanh quẩn trong khu đất: có tiếng hò hét nâng giá, có tiếng cười đắc ý của người thắng cùng tiếng chửi rủa của kẻ thua, có tiếng đánh đập mắng nhiếc của binh lính lẫn tiếng khóc lóc đau đớn của đầy tớ. Lúc này đây, binh doanh không khác gì một phiên chợ đêm mà thương nhân là những binh lính, còn hàng hóa lại là hàng ngàn tù nhân.

Đứng xa xa ngoài rìa trông về cảnh tượng phía sân khấu, Gabriel thấy được Tóc Đỏ đang cạnh tranh một thiếu nữ còn chưa trưởng thành, làn da non mềm hằn lên những vết thương vừa mới đóng vảy, ánh mắt cô gái đã mất hết sinh cơ tựa như một con rối.

Hắn thấy được Nhà Thơ vừa ôm một thiếu phụ tuổi mới đôi mươi, thi thể không đầu của chồng nàng đang nằm trên vũng máu nóng, cái đầu bẹp dúm của người đàn ông lẳng lặng nằm bên cạnh kẻ vừa giết mình, tròng mắt phủ đầy bụi đất nhìn cảnh vợ mình bị dâm uế.

Hắn thấy được thư kí quan làm thủ tục ghi danh cho mình đang hài lòng lựa chọn mấy ấu nam, nước miếng chảy dài quanh miệng, bàn tay hắn không ngừng di chuyển khắp cơ thể chúng, ánh mắt không chút che giấu khát vọng sở hữu. Từng vòng cổ kim loại được đeo lên cổ, bọn trẻ bị kéo theo sềnh sệch như những con chó trong tiếng ngâm nga thỏa mãn của chủ nhân.

Còn có rất nhiều… rất nhiều… người quen khác đang tham gia cạnh tranh mua người.

Những người hàng ngày vẫn hòa ái và dễ gần thay đổi hoàn toàn, họ hóa thân thành dã thú, điên cuồng giao phối và cắn xé máu thịt, tất cả chỉ vì thỏa mãn ham muốn của bản thân…

Khuôn mặt không ngừng biến hóa, vô số tình cảm phức tạp đan xen trong lòng hắn lúc này: có giận dữ, có bất lực, có bi thương… duy chỉ không có vui vẻ.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự việc Grabiel vẫn không nhịn được mà cảm thấy bực bội khó chịu. Mọi luân lý, luật pháp mà hắn vẫn tuân thủ khi còn ở lãnh địa nam tước dường như đã trở nên vô nghĩa.

"Tại sao có thể như vậy, mọi người đều điên cả rồi?" Âm thanh khàn khàn, đôi mắt mờ mịt không tiêu cự, câu hỏi cứ như vậy tuôn khỏi miệng hắn, không hỏi ai mà chỉ dành cho chính mình.

"Thế giới không điên, là ngươi điên, Gabriel." Odin lên tiếng trả lời, hắn rất rõ ràng, nếu Gabriel không thể vượt qua đạo khảm tâm lý này, vậy… kết cục chờ đợi phía trước sẽ chỉ có… chết!

“…Tại… sao?”

“Bởi vì… đây là thế giới của chức nghiệp giả.” Lúc này, từ bên cạnh, một giọng nói từ tốn vang lên, một người khác thay Odin trả lời vấn đề của Gabriel.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỵ Sĩ Khải Huyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook