Chương 11: Niềm vui bất ngờ
Yu Tony
18/11/2020
Một tháng sau, toàn bộ vương quốc đều biết được tin tức công chúa bị đối xử tệ bạc, cả những người dân ở biên cảnh cũng biết. Vốn là hận thù sâu sắc khi Monsa tấn công, nay lại nghe tin này càng thêm tức giận, chưa kể đến từ khi hoàng tử nắm quyền rất được lòng dân chúng, vì thế cuộc chiến này người dân nộp thuế cho chiến tranh rất tích cực, không oán giận câu nào.
Chỉ là Monsa ở vị trí núi cao vây quanh dễ thủ khó công, quốc quân vây quanh hoàng thành Monsa đã lâu lại không thể tấn công táo bạo. Khi kỵ sĩ trưởng hãy còn trong doanh trướng nhìn chằm chằm bản đồ suy tư, một người lính đi vào xin chỉ thị, đằng sau là hai người lính áp giải một thanh niên trang phục thợ săn.
Tuy anh ta bị binh lính áp giải vào nhưng khí thế không giảm, không hề chật vật. Kỵ sĩ trưởng không khỏi nhìn thêm, hỏi: “ Xảy ra chuyện gì?’
Binh sĩ đáp: “Tướng quân, người này lừa gạt tình báo.”
Kỵ sĩ chưa kịp trả lời, thanh niên kia đã nói: “Ngài chắc là ngài Will, tôi là thợ săn đến từ khu rừng Bóng Đêm, mấy tháng trước tôi gặp một đoàn xe xuất giá, cũng nhìn thấy…”
Thanh niên kia khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, lời nói nghe ra như thấy sang bắt quàng làm họ khiến kỵ sĩ trưởng nhíu mày, đoàn xe xuất giá không có anh, gặp qua ai thì nghĩ cũng biết.
Chỉ nghe trong trướng truyền ra mấy tiếng gõ bàn, kỵ sĩ trưởng ra hiệu cho binh lính lui ra, trong doanh trướng chỉ còn thanh niên kia và anh, kỵ sĩ trưởng vào ngay điểm chính: “Nói cho tôi tất cả những gì mà cậu biết.”
Thanh niên cười càng thêm tươi sáng, nhưng lại như một hồ ly đa mưu túc trí, tránh không đáp câu hỏi, chỉ nói: “Xin đừng gấp, tôi từng lăn lộn trong quân đội Monsa, ngày xưa không khéo bị cách chức, tướng quân muốn công thành, xin nghe một kế của tôi.”
Ánh mắt kỵ sĩ trở nên nghiêm nghị, quát hỏi: “Đến cùng cậu là ai?”
Thanh niên chậm rãi lấy ra một đôi khuyên tai trân châu, trân châu bảy màu chính là pháp bảo gọi được cầu vồng trong lễ cưới, rõ ràng được đeo trên tai công chúa, thanh niên kia vẫn cười: “ Tôi là bạn của công chúa.”
Tấm rèm bằng nhung xanh chia hai nửa doanh trướng được một bàn tay nhỏ vén lên, hoàng tử chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người thanh niên: “Ồ, là bạn của công chúa sao?”
Đôi mắt cấp thiết lộ ra sự căng thẳng của hoàng tử, mà chàng thanh niên trước mặt vốn vẫn duy trì nụ cười trên mặt chợt cứng lại một chút, vẫn chưa phát hiện ra hoàng tử đang căng thẳng, trước mặt là một chàng trai hoàng tộc có dáng vẻ giống y hệt người yêu nhỏ nhẹ đáng yêu trong nhà, nhất thời người thanh niên sửng sốt tại chỗ, không động đậy gì.Niềm vui bất ngờ 2
Quan tâm quá sẽ bị loạn, hoàng tử thông minh và chàng thanh niên kia cứ thế giương mắt nhìn nhau, mà kỵ sĩ trưởng vừa nhìn đã đoán được đầu đuôi câu chuyện. Kỵ sĩ trưởng kéo hoàng tử một cái, cho cậu ánh mắt động viên, nói với thanh niên kia: “Công chúa nhận được sự chăm sóc của cậu chính là em gái sinh đôi của điện hạ Felder.”
Thanh niên hồi phục tinh thần, bỗng nhiên thu lại thái độ ngạo mạn trước đó, khách khí cúi chào: “Vâng, gặp qua hoàng tử điện hạ, tôi là thợ săn Charle trong rừng rậm Bóng Đêm, Phin hiện tại đã an toàn, tôi đến đây là vì lời yêu cầu giúp đỡ từ nàng.”
Charle hành lễ với hoàng tử khác hoàn toàn dáng dấp như khi đối thoại với kỵ sĩ trưởng, hoàng tử vì quan tâm mà loạn vẫn chưa suy nghĩ được, mà kỵ sĩ trưởng đã đoán được đại khái mọi chuyện cũng không nói gì, dù sao công chúa cũng chiếm rất nhiều sự quan tâm của hoàng tử, chưa kể sự kiện kết hôn lần trước đã khiến kỵ sĩ phải ghen tuông nhiều nhiều, có người đàn ông có thể mang nàng đi thật là quá tốt.
Hai người kia trò chuyện vui vẻ về tình hình công chúa hiện nay, hai người đều là người thông minh, rất nhiều chuyện chỉ nói một chút là hiểu, một người có tâm kết giao một người ra sức lấy lòng, chẳng bao lâu đã nói chuyện như tri kỷ.
Charle vốn là đại tướng của Monsa, là người cơ trí anh dũng nhiều lần lập chiến công, nhưng từ khi lão quốc vương Monsa bệnh tình nguy kịch, hoàng tử lên nắm quyền, anh ta vì công cao chấn chủ mà bị chụp mũ tội danh, cho dù vạn ngàn thuộc hạ và người dân cùng bảo vệ nhưng vẫn phải trốn khỏi truy binh chạy vào rừng rậm Bóng Đêm, sau đó khi ra ngoài nhìn thấy công chúa bị cung nhân Monsa bỏ lại trong rừng, nảy lòng thương xót mà đưa về nhà…
Công chúa sau khi tỉnh lại không buồn không lo mà ở tại rừng rậm, Charle dạy nàng những điều nàng chưa từng gặp, học được nhiều điều mới mẻ, ở trong rừng chơi vui quên cả đất trời, cũng quên mất phải báo tin an bình cho người trong nhà. Một ngày nọ có một tên nội gián đang muốn đưa tin cho Monsa bị thương, trốn vào nhà gỗ bị Charle phát hiện tra khảo mới biết được thời cuộc bên ngoài, xin Charle đi hỗ trợ.
Charle chỉ biết qua loa vài điều về hoàng thất từ lời kể của công chúa, công chúa chỉ biết kỵ sĩ trưởng đóng quân ở biên giới mà không biết hoàng tử cũng đến, ban đầu anh ta lạnh nhạt sau đó lại biến thành cung kính, đem hết mọi mưu kế có thể để công thành và kích động dân chúng nói ra, Charle vừa giúp hoàng tử bày mưu tính kế lại vừa nghi hoặc tại sao hoàng tử đến đây lại trốn trong doanh trướng của kỵ sĩ trưởng.
Nói xong chuyện chính, hoàng tử hài lòng gật đầu, mệt mỏi tiễn khách rồi quay về phòng trong, kỵ sĩ trưởng đỡ cậu, trước khi bước vào phòng quay lại làm khẩu hình nói với Charle: “Hẹn gặp lại, em rể.”
Will nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu hoàng tử, anh hài lòng khi nhìn thấy Charle tựa hồ chảy mồ hồi khắp người, học bộ dạng Charle mà cười cười.
Charle không còn gì để nói, thấy buồn cười, sau đó rời đi theo an bài của binh lính.
Tác giả có lời muốn nói: còn nhớ muốn như thế nào mới có thể tỉnh mị ^v^
Chỉ là Monsa ở vị trí núi cao vây quanh dễ thủ khó công, quốc quân vây quanh hoàng thành Monsa đã lâu lại không thể tấn công táo bạo. Khi kỵ sĩ trưởng hãy còn trong doanh trướng nhìn chằm chằm bản đồ suy tư, một người lính đi vào xin chỉ thị, đằng sau là hai người lính áp giải một thanh niên trang phục thợ săn.
Tuy anh ta bị binh lính áp giải vào nhưng khí thế không giảm, không hề chật vật. Kỵ sĩ trưởng không khỏi nhìn thêm, hỏi: “ Xảy ra chuyện gì?’
Binh sĩ đáp: “Tướng quân, người này lừa gạt tình báo.”
Kỵ sĩ chưa kịp trả lời, thanh niên kia đã nói: “Ngài chắc là ngài Will, tôi là thợ săn đến từ khu rừng Bóng Đêm, mấy tháng trước tôi gặp một đoàn xe xuất giá, cũng nhìn thấy…”
Thanh niên kia khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, lời nói nghe ra như thấy sang bắt quàng làm họ khiến kỵ sĩ trưởng nhíu mày, đoàn xe xuất giá không có anh, gặp qua ai thì nghĩ cũng biết.
Chỉ nghe trong trướng truyền ra mấy tiếng gõ bàn, kỵ sĩ trưởng ra hiệu cho binh lính lui ra, trong doanh trướng chỉ còn thanh niên kia và anh, kỵ sĩ trưởng vào ngay điểm chính: “Nói cho tôi tất cả những gì mà cậu biết.”
Thanh niên cười càng thêm tươi sáng, nhưng lại như một hồ ly đa mưu túc trí, tránh không đáp câu hỏi, chỉ nói: “Xin đừng gấp, tôi từng lăn lộn trong quân đội Monsa, ngày xưa không khéo bị cách chức, tướng quân muốn công thành, xin nghe một kế của tôi.”
Ánh mắt kỵ sĩ trở nên nghiêm nghị, quát hỏi: “Đến cùng cậu là ai?”
Thanh niên chậm rãi lấy ra một đôi khuyên tai trân châu, trân châu bảy màu chính là pháp bảo gọi được cầu vồng trong lễ cưới, rõ ràng được đeo trên tai công chúa, thanh niên kia vẫn cười: “ Tôi là bạn của công chúa.”
Tấm rèm bằng nhung xanh chia hai nửa doanh trướng được một bàn tay nhỏ vén lên, hoàng tử chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người thanh niên: “Ồ, là bạn của công chúa sao?”
Đôi mắt cấp thiết lộ ra sự căng thẳng của hoàng tử, mà chàng thanh niên trước mặt vốn vẫn duy trì nụ cười trên mặt chợt cứng lại một chút, vẫn chưa phát hiện ra hoàng tử đang căng thẳng, trước mặt là một chàng trai hoàng tộc có dáng vẻ giống y hệt người yêu nhỏ nhẹ đáng yêu trong nhà, nhất thời người thanh niên sửng sốt tại chỗ, không động đậy gì.Niềm vui bất ngờ 2
Quan tâm quá sẽ bị loạn, hoàng tử thông minh và chàng thanh niên kia cứ thế giương mắt nhìn nhau, mà kỵ sĩ trưởng vừa nhìn đã đoán được đầu đuôi câu chuyện. Kỵ sĩ trưởng kéo hoàng tử một cái, cho cậu ánh mắt động viên, nói với thanh niên kia: “Công chúa nhận được sự chăm sóc của cậu chính là em gái sinh đôi của điện hạ Felder.”
Thanh niên hồi phục tinh thần, bỗng nhiên thu lại thái độ ngạo mạn trước đó, khách khí cúi chào: “Vâng, gặp qua hoàng tử điện hạ, tôi là thợ săn Charle trong rừng rậm Bóng Đêm, Phin hiện tại đã an toàn, tôi đến đây là vì lời yêu cầu giúp đỡ từ nàng.”
Charle hành lễ với hoàng tử khác hoàn toàn dáng dấp như khi đối thoại với kỵ sĩ trưởng, hoàng tử vì quan tâm mà loạn vẫn chưa suy nghĩ được, mà kỵ sĩ trưởng đã đoán được đại khái mọi chuyện cũng không nói gì, dù sao công chúa cũng chiếm rất nhiều sự quan tâm của hoàng tử, chưa kể sự kiện kết hôn lần trước đã khiến kỵ sĩ phải ghen tuông nhiều nhiều, có người đàn ông có thể mang nàng đi thật là quá tốt.
Hai người kia trò chuyện vui vẻ về tình hình công chúa hiện nay, hai người đều là người thông minh, rất nhiều chuyện chỉ nói một chút là hiểu, một người có tâm kết giao một người ra sức lấy lòng, chẳng bao lâu đã nói chuyện như tri kỷ.
Charle vốn là đại tướng của Monsa, là người cơ trí anh dũng nhiều lần lập chiến công, nhưng từ khi lão quốc vương Monsa bệnh tình nguy kịch, hoàng tử lên nắm quyền, anh ta vì công cao chấn chủ mà bị chụp mũ tội danh, cho dù vạn ngàn thuộc hạ và người dân cùng bảo vệ nhưng vẫn phải trốn khỏi truy binh chạy vào rừng rậm Bóng Đêm, sau đó khi ra ngoài nhìn thấy công chúa bị cung nhân Monsa bỏ lại trong rừng, nảy lòng thương xót mà đưa về nhà…
Công chúa sau khi tỉnh lại không buồn không lo mà ở tại rừng rậm, Charle dạy nàng những điều nàng chưa từng gặp, học được nhiều điều mới mẻ, ở trong rừng chơi vui quên cả đất trời, cũng quên mất phải báo tin an bình cho người trong nhà. Một ngày nọ có một tên nội gián đang muốn đưa tin cho Monsa bị thương, trốn vào nhà gỗ bị Charle phát hiện tra khảo mới biết được thời cuộc bên ngoài, xin Charle đi hỗ trợ.
Charle chỉ biết qua loa vài điều về hoàng thất từ lời kể của công chúa, công chúa chỉ biết kỵ sĩ trưởng đóng quân ở biên giới mà không biết hoàng tử cũng đến, ban đầu anh ta lạnh nhạt sau đó lại biến thành cung kính, đem hết mọi mưu kế có thể để công thành và kích động dân chúng nói ra, Charle vừa giúp hoàng tử bày mưu tính kế lại vừa nghi hoặc tại sao hoàng tử đến đây lại trốn trong doanh trướng của kỵ sĩ trưởng.
Nói xong chuyện chính, hoàng tử hài lòng gật đầu, mệt mỏi tiễn khách rồi quay về phòng trong, kỵ sĩ trưởng đỡ cậu, trước khi bước vào phòng quay lại làm khẩu hình nói với Charle: “Hẹn gặp lại, em rể.”
Will nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu hoàng tử, anh hài lòng khi nhìn thấy Charle tựa hồ chảy mồ hồi khắp người, học bộ dạng Charle mà cười cười.
Charle không còn gì để nói, thấy buồn cười, sau đó rời đi theo an bài của binh lính.
Tác giả có lời muốn nói: còn nhớ muốn như thế nào mới có thể tỉnh mị ^v^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.