Chương 32: Gù gù gù gù gù gù gù gù gù
Mộc Lý Tịch Dương
16/12/2021
Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh biến thành bồ câu, vùng vẫy rơi xuống khe nứt giữa một tảng băng lớn.
Hắn cảm giác cánh mình sắp đông thành đá rồi.
Ma kiếm vốn đã thon dài, trên lý luận thì nhẹ nhàng hơn một con bồ câu tròn vo như Cốc Tắc Minh nhiều. Nhưng trên người nó lại phải vác theo một cái vỏ kiếm cồng kềnh, vì thế cũng thường xuyên bị kẹt.
Lại thêm một lần phải cọ cọ mài mài xuống nền băng, Ma kiếm bất mãn kêu vang.
"Nhẫn chút, tìm được cờ Chiêu Hồn rồi nói." Cốc Tắc Minh nhỏ giọng, "Vứt vỏ kiếm giữa đường thế này, lúc về sao tìm lại được."
Ma kiếm ủy khuất.
Giờ Cốc Tắc Minh không có tâm tư đi an ủi Ma kiếm. Hắn đã thấy được một sợi sương xám.
May mà chỗ này khe hở lớn hơn nhiều. Hắn liền biến trở về hình người, rút kiếm, lại ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt vỏ kiếm trên mặt đất.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, một tay cầm kiếm, một tay bám vào vách băng, cẩn thận bước tới nơi có sương xám.
"Chết ——"
Lớp băng phía trên đã ngừng rơi xuống, nhưng cờ Chiêu Hồn vẫn đang bốc cháy. Sương xám càng ngày càng đậm. Đủ loại thanh âm quyện vào nhau, không thể nghe ra rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được hận ý dày đặc trong đó.
Cốc Tắc Minh núp xa xa nhìn một lúc, tự hỏi khả năng ném kiếm qua trúng cờ Chiêu Hồn là bao nhiêu.
... Hình như không khả thi lắm.
"... Ngươi không phải tự bay được sao, có thể tự đi sang kia chọc rớt nó nha." Hắn thì thầm hỏi Ma kiếm.
Ma kiếm:... Hiển nhiên không thể.
Kiếm muốn phát huy uy lực, không thể thiếu người cầm kiếm. Dù là Ma kiếm cũng không có ngoại lệ.
Cốc Tắc Minh còn chưa kịp thất vọng, sương xám đột nhiên ngừng lưu động.
Người Cốc Tắc Minh cứng đờ.
... Hình như bị phát hiện.
Ma kiếm:... Vừa nãy cẩn thận như vậy để làm gì.
"Chết!"
Sương xám đột nhiên vọt về phía Cốc Tắc Minh bên này.
Cốc Tắc Minh: "...... Cứu mạng."
Hắn không biết dùng kiếm đâu, giờ phải làm sao?
Ma kiếm nhận nhiệm vụ giữa thời khắc nguy cấp phát ra một tiếng thét dài, tiếng gào như biến thành thực thể, phá tan sương xám vây quanh.
Trước khi sương xám bắt đầu tấn công lần hai, Ma kiếm chỉ dẫn Cốc Tắc Minh vung một kiếm ——
Uy thế to lớn trút xuống từ mũi kiếm, sương xám nơi nó đi qua liền tan.
Tức khắc, non nửa đám sương xám bị diệt sạch.
Cốc Tắc Minh ra một thân mồ hôi lạnh, tay nắm kiếm cũng phát run. Thấy tình cảnh này mới hơi yên tâm lại.
Ma kiếm gặp nhiều sự đời đương nhiên không sợ, còn cực kỳ ghét bỏ con bồ câu gặp chuyện gì cũng hoảng muốn chết.
Cốc Tắc Minh: "......"
Chính ngươi tự nhận chủ, còn trách ta?
(Bản chuyển ngữ chỉ được đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Sương xám đã có ý lùi bước.
Cờ Chiêu Hồn bùng cháy càng dữ dội hơn. Nó giống như muốn được ăn cả ngã về không mà huy động toàn bộ sức mạnh của mình.
Không thể đợi. Muộn ắt sinh biến.
Hai tay Cốc Tắc Minh nắm chặt kiếm, nhằm về phía cờ Chiêu Hồn.
Sương xám đột ngột dâng, tiếng than khóc dậy trời.
"Oán ——"
"Chôn cùng ——"
Đại não Cốc Tắc Minh trống rỗng, lúc vọt tới trước cờ Chiêu Hồn hai mắt gần như nhắm chặt lại.
Hắn giao cả thân thể mình cho Ma kiếm điều khiển.
Kiếm đã nâng lên, sắp sửa hạ xuống ——
Trong sương xám chợt hiện ra một ảo ảnh mơ hồ.
"Minh nhi, theo ta."
Cốc Tắc Minh dừng một chút.
... Không đúng! Sư phụ đã chết! Đây là...
Nhưng mà không kịp rồi.
Trong nháy mắt này, sương xám mãnh liệt xông đến.
"Gu —"
Cốc Tắc Minh chỉ cảm thấy mắt hoa lên, toàn thân như bị chặt ra từng mảnh.
Hắn đau đớn quỳ trên mặt đất, kiếm trong tay "keng" một tiếng rơi xuống.
Không được không được, chạy nhanh lên. Vì sư phụ đền mạng cũng được, phải chém cờ Chiêu Hồn ...
Hắn cố gắng muốn cử động, lại dường như đã bị cắt đứt liên hệ với thân thể.
... Chỉ còn đau đớn vô hạn vô biên.
Sương xám tiếp tục tụ lực.
Trong lòng Cốc Tắc Minh tuyệt vọng.
... Tất cả là hắn sai. Hắn yếu đuối, hắn do dự, hắn qua loa...
Quả nhiên hăn, cái gì cũng không làm được. Trách không được bị vứt bỏ...
Bốn phía chợt an tĩnh.
Thiên Kiếp thét dài.
Trời đất chấn động.
Cốc Tắc Minh vẫn chưa chờ được sương xám tấn công.
Hắn cố gắng mở mắt, cách một màn đỏ máu nhìn thấy —
Ma Tôn cầm Ma kiếm trong tay, rũ mắt nhìn cờ Chiêu Hồn bị chém thành hai nửa trên mặt đất.
Lớp băng xung quanh vừa mới an ổn lại chịu một nhát kiếm kia lan tới, ngoài mặt băng là tầng tầng vết rạn.
Uy lực một kiếm này, đối lập hoàn toàn với chủ nhân yếu ớt thực tế của Ma kiếm.
... Yếu tới mức, không phát huy nổi một phần trăm uy lực chân chính của Ma kiếm.
"Tinh..." Cốc Tắc Minh ngạc nhiên.
Kết tinh trắng như tuyết đã bao trùm toàn bộ tay cầm kiếm của Ma Tôn, nhanh chóng lan rộng, trong nháy mắt gần như lan ra toàn thân Ma Tôn.
Đại não Cốc Tắc Minh hỗn loạn. Hắn cũng không biết từ nơi đâu lấy ra sức lực, đột nhiên nhảy qua đoạt lấy kiếm trên tay Ma Tôn.
Hắn ném kiếm xuống, miễn cưỡng ôm lấy Ma Tôn ngã xuống, không nói được nên lời, chỉ biết cố gắng mang máu mình nhỏ xuống phía trên những mảng kết tinh.
Kết tinh dính phải máu từng chút tiêu tan.
Cả tòa động băng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm sụp đổ.
Cốc Tắc Minh thấy máu không đủ, lại đi tìm Ma kiếm.
Ma kiếm bay ra xa, phát ra tiếng kêu cự tuyệt.
"Đừng nghịch," Cốc Tắc Minh cũng không biết mình có còn phát ra tiếng hay không, "Ta......"
Trên đầu hắn đau xót, liền mất đi tri giác.
Vô số tảng băng rơi xuống, vùi lấp cả sơn động.
Hết chương 32.
Cốc Tắc Minh biến thành bồ câu, vùng vẫy rơi xuống khe nứt giữa một tảng băng lớn.
Hắn cảm giác cánh mình sắp đông thành đá rồi.
Ma kiếm vốn đã thon dài, trên lý luận thì nhẹ nhàng hơn một con bồ câu tròn vo như Cốc Tắc Minh nhiều. Nhưng trên người nó lại phải vác theo một cái vỏ kiếm cồng kềnh, vì thế cũng thường xuyên bị kẹt.
Lại thêm một lần phải cọ cọ mài mài xuống nền băng, Ma kiếm bất mãn kêu vang.
"Nhẫn chút, tìm được cờ Chiêu Hồn rồi nói." Cốc Tắc Minh nhỏ giọng, "Vứt vỏ kiếm giữa đường thế này, lúc về sao tìm lại được."
Ma kiếm ủy khuất.
Giờ Cốc Tắc Minh không có tâm tư đi an ủi Ma kiếm. Hắn đã thấy được một sợi sương xám.
May mà chỗ này khe hở lớn hơn nhiều. Hắn liền biến trở về hình người, rút kiếm, lại ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt vỏ kiếm trên mặt đất.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, một tay cầm kiếm, một tay bám vào vách băng, cẩn thận bước tới nơi có sương xám.
"Chết ——"
Lớp băng phía trên đã ngừng rơi xuống, nhưng cờ Chiêu Hồn vẫn đang bốc cháy. Sương xám càng ngày càng đậm. Đủ loại thanh âm quyện vào nhau, không thể nghe ra rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được hận ý dày đặc trong đó.
Cốc Tắc Minh núp xa xa nhìn một lúc, tự hỏi khả năng ném kiếm qua trúng cờ Chiêu Hồn là bao nhiêu.
... Hình như không khả thi lắm.
"... Ngươi không phải tự bay được sao, có thể tự đi sang kia chọc rớt nó nha." Hắn thì thầm hỏi Ma kiếm.
Ma kiếm:... Hiển nhiên không thể.
Kiếm muốn phát huy uy lực, không thể thiếu người cầm kiếm. Dù là Ma kiếm cũng không có ngoại lệ.
Cốc Tắc Minh còn chưa kịp thất vọng, sương xám đột nhiên ngừng lưu động.
Người Cốc Tắc Minh cứng đờ.
... Hình như bị phát hiện.
Ma kiếm:... Vừa nãy cẩn thận như vậy để làm gì.
"Chết!"
Sương xám đột nhiên vọt về phía Cốc Tắc Minh bên này.
Cốc Tắc Minh: "...... Cứu mạng."
Hắn không biết dùng kiếm đâu, giờ phải làm sao?
Ma kiếm nhận nhiệm vụ giữa thời khắc nguy cấp phát ra một tiếng thét dài, tiếng gào như biến thành thực thể, phá tan sương xám vây quanh.
Trước khi sương xám bắt đầu tấn công lần hai, Ma kiếm chỉ dẫn Cốc Tắc Minh vung một kiếm ——
Uy thế to lớn trút xuống từ mũi kiếm, sương xám nơi nó đi qua liền tan.
Tức khắc, non nửa đám sương xám bị diệt sạch.
Cốc Tắc Minh ra một thân mồ hôi lạnh, tay nắm kiếm cũng phát run. Thấy tình cảnh này mới hơi yên tâm lại.
Ma kiếm gặp nhiều sự đời đương nhiên không sợ, còn cực kỳ ghét bỏ con bồ câu gặp chuyện gì cũng hoảng muốn chết.
Cốc Tắc Minh: "......"
Chính ngươi tự nhận chủ, còn trách ta?
(Bản chuyển ngữ chỉ được đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Sương xám đã có ý lùi bước.
Cờ Chiêu Hồn bùng cháy càng dữ dội hơn. Nó giống như muốn được ăn cả ngã về không mà huy động toàn bộ sức mạnh của mình.
Không thể đợi. Muộn ắt sinh biến.
Hai tay Cốc Tắc Minh nắm chặt kiếm, nhằm về phía cờ Chiêu Hồn.
Sương xám đột ngột dâng, tiếng than khóc dậy trời.
"Oán ——"
"Chôn cùng ——"
Đại não Cốc Tắc Minh trống rỗng, lúc vọt tới trước cờ Chiêu Hồn hai mắt gần như nhắm chặt lại.
Hắn giao cả thân thể mình cho Ma kiếm điều khiển.
Kiếm đã nâng lên, sắp sửa hạ xuống ——
Trong sương xám chợt hiện ra một ảo ảnh mơ hồ.
"Minh nhi, theo ta."
Cốc Tắc Minh dừng một chút.
... Không đúng! Sư phụ đã chết! Đây là...
Nhưng mà không kịp rồi.
Trong nháy mắt này, sương xám mãnh liệt xông đến.
"Gu —"
Cốc Tắc Minh chỉ cảm thấy mắt hoa lên, toàn thân như bị chặt ra từng mảnh.
Hắn đau đớn quỳ trên mặt đất, kiếm trong tay "keng" một tiếng rơi xuống.
Không được không được, chạy nhanh lên. Vì sư phụ đền mạng cũng được, phải chém cờ Chiêu Hồn ...
Hắn cố gắng muốn cử động, lại dường như đã bị cắt đứt liên hệ với thân thể.
... Chỉ còn đau đớn vô hạn vô biên.
Sương xám tiếp tục tụ lực.
Trong lòng Cốc Tắc Minh tuyệt vọng.
... Tất cả là hắn sai. Hắn yếu đuối, hắn do dự, hắn qua loa...
Quả nhiên hăn, cái gì cũng không làm được. Trách không được bị vứt bỏ...
Bốn phía chợt an tĩnh.
Thiên Kiếp thét dài.
Trời đất chấn động.
Cốc Tắc Minh vẫn chưa chờ được sương xám tấn công.
Hắn cố gắng mở mắt, cách một màn đỏ máu nhìn thấy —
Ma Tôn cầm Ma kiếm trong tay, rũ mắt nhìn cờ Chiêu Hồn bị chém thành hai nửa trên mặt đất.
Lớp băng xung quanh vừa mới an ổn lại chịu một nhát kiếm kia lan tới, ngoài mặt băng là tầng tầng vết rạn.
Uy lực một kiếm này, đối lập hoàn toàn với chủ nhân yếu ớt thực tế của Ma kiếm.
... Yếu tới mức, không phát huy nổi một phần trăm uy lực chân chính của Ma kiếm.
"Tinh..." Cốc Tắc Minh ngạc nhiên.
Kết tinh trắng như tuyết đã bao trùm toàn bộ tay cầm kiếm của Ma Tôn, nhanh chóng lan rộng, trong nháy mắt gần như lan ra toàn thân Ma Tôn.
Đại não Cốc Tắc Minh hỗn loạn. Hắn cũng không biết từ nơi đâu lấy ra sức lực, đột nhiên nhảy qua đoạt lấy kiếm trên tay Ma Tôn.
Hắn ném kiếm xuống, miễn cưỡng ôm lấy Ma Tôn ngã xuống, không nói được nên lời, chỉ biết cố gắng mang máu mình nhỏ xuống phía trên những mảng kết tinh.
Kết tinh dính phải máu từng chút tiêu tan.
Cả tòa động băng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm sụp đổ.
Cốc Tắc Minh thấy máu không đủ, lại đi tìm Ma kiếm.
Ma kiếm bay ra xa, phát ra tiếng kêu cự tuyệt.
"Đừng nghịch," Cốc Tắc Minh cũng không biết mình có còn phát ra tiếng hay không, "Ta......"
Trên đầu hắn đau xót, liền mất đi tri giác.
Vô số tảng băng rơi xuống, vùi lấp cả sơn động.
Hết chương 32.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.