Chương 6: Gù gù gù gù gù gù
Mộc Lý Tịch Dương
16/12/2021
Trans: Toffee
Vết thương cực sâu, máu phun ra ào ào.
Từng giọt mồ hôi lạnh rớt như mưa.
Cốc Tắc Minh đau đến đầu váng mắt hoa. Hắn dốc sức muốn niệm pháp thuật chạy trốn, đại não lại như bị một tầng tuyết đọng bao trùm, trống rỗng, trống rỗng đến lặng ngắt.
Hắn loáng thoáng nghe thấy người kia nói gì đó, không rõ ràng lắm, vô ý thức nghiêng đầu.
Bóng kiếm vút qua sát mặt hắn, kiếm khí chấn động khiến tai hắn ù ù.
Dùng hết sức lực chống lại đau đớn, Cốc Tắc Minh vốn cảm thấy mình rất mau sẽ cạn kiệt khí lực ngã xuống. Cứ như vậy nhoáng một cái, hắn lập tức mất cân bằng, ngã ngay trên cái bóng của mình.
Hắn yếu ớt nhắm hai mắt.
... Nằm trên mặt đất thật sự muốn ngủ... Nhưng đau muốn chết ngủ không nổi...
"Ta đã cho ngươi động?" Người kia nhẹ giọng, "Ngay cả cái bia cũng không làm nổi, xem ra chỉ hợp làm đồ ăn."
"Ta..." Cốc Tắc Minh miễn cưỡng mở miệng, nhưng khi nói chuyện hơi thở dồn dập, "Ta tìm... Thương Thương..."
"Từ hai ngày trước đây đã là địa bàn của ta." Người kia cười một tiếng, "Nhãi con, đừng bảo đắc tội ai cũng không biết."
Cốc Tắc Minh: ... Hắn ngủ lâu vậy sao? Để thị nữ người ta sờ sờ đứng ngoài cửa đợi hai ngày? Thật sự không tốt cho lắm...
"Thật có lỗi, ta có thể đã ngủ quên mất... Thương Thương bây giờ ở đâu vậy?"
Hắn cố gắng phải nói để di dời lực chú ý, không thì sợ rằng thần trí bản thân sẽ bị đau đớn bao phủ.
"..." Người kia trầm mặc một lúc.
Y đi tới, ngồi xổm xuống thăm dò căn cốt Cốc Tắc Minh: "Có chút tu vi này, nàng cũng để ý?"
Bị ma khí tràn ngập ác ý bao phủ, Cốc Tắc Minh thật sự muốn khóc.
Đây là tình huống gì vậy... Hắn thê thảm quá đi...
"Nhãi con, từ đâu tới?"
"Thần Toán Các..." Cốc Tắc Minh không dám không trả lời.
"Thần Toán Các... Ngươi tìm nàng làm gì?" Người kia vỗ vỗ mặt Cốc Tắc Minh.
"Ta không biết..."
Giọng nói người kia trong giọng nói ngời ngời uy hiếp: "Không muốn nói?"
"Ta thật sự không biết..." Cốc Tắc Minh nức nở.
Hắn cảm thấy mình hiện tại giống như một dây đậu ván, đau đến suy sụp, sung sướng vặn vẹo.
Hắn thảm quá rồi huhuhu...
(Bản chuyển ngữ chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
"Không phải bảo rằng... Trong Cực Lạc cung cấm động võ sao..."
"... Cấm?" Người kia giống như nghe chuyện cười, "Trong vực Vô Giam không gì kiêng kị, từ bao giờ đã có thứ bị cấm?"
Vực Vô Tận... Vực Vô Giam... Không gì kiêng kị...
"Còn có cách nói này... lại rất giống chúng ta..." Cốc Tắc Minh mơ hồ nói, "Bồ câu (cáp tử) thần cơ diệu toán."
Cáp tử thần cơ diệu toán -- Thần Toán các.
"... Diệu Cơ Tử?"
Cốc Tắc Minh: "..."
Cốc Tắc Minh cảm thấy máu toàn thân như ngưng đọng.
"Thì ra là thế, " người kia nhẹ nhàng, "Thần Toán Các... Diệu Cơ Tử... Có một cái Thần Toán Các thẩm thấu khắp môn phái Cửu Châu, khó trách Diệu Cơ Tử không gì không biết. Thật sự là to gan, liên quan rõ ràng như thế... Lại che giấu thế nhân lâu như vậy."
Mặt Cốc Tắc Minh hoàn toàn trắng.
Xong. Hắn xong. Xong xong xong.
Chưởng môn từng nói, bí mật Diệu Cơ Tử tuyệt đối không cho phép để lộ với người ngoài.
"Sao?" Nhìn sắc mặt Cốc Tắc Minh, người kia cảm thấy hứng thú, "muốn giết ta diệt khẩu?"
"Ngươi xem ra là không được. Dùng linh cáp của các ngươi truyền tin đi, nói cho sư môn ngươi, Ma Tôn Tinh Biến đã biết bí mật của bọn họ. Không muốn việc này truyền ra ngoài, liền đến vực Vô Giam... chịu chết đi."
Hắn cười cực kỳ vui vẻ, trong mắt lại một mảng lạnh lẽo.
Ma Tôn Tinh Biến... Ma Tôn? !
Cốc Tắc Minh khiếp sợ nhìn người kia.
Xong. Xong. Xong. Vậy phải làm sao bây giờ.
Đây chính là Ma Tôn... Dù là sư phụ hắn đến cũng không chắc đánh thắng nổi. Thế nhưng việc này hắn giấu cũng rất nguy hiểm, tất nhiên là phải nói cho chưởng môn. Bí mật Diệu Cơ Tử để người ngoài biết... người ngoài?
Hai mắt Cốc Tắc Minh sáng lên.
Hắn nhịn đau nói: "À thì... Ma Tôn đại nhân..."
Tinh Biến "Ừm?" một tiếng.
"Ngài có đồng ý... gả cho ta không?" Cốc Tắc Minh nghiêm túc nói, "Ta sẽ đối xử tốt với ngươi..."
Tinh Biến: "... Hả?"
Hết chương 6.
Chú thích một tẹo: Sư môn quy định việc Diệu Cơ Tử không để ngoại nhân biết, vậy nên suy ra nếu là nội nhân (vợ) thì không sao rồi. Vậy nên mới có cái màn cầu hôn kia.
Vết thương cực sâu, máu phun ra ào ào.
Từng giọt mồ hôi lạnh rớt như mưa.
Cốc Tắc Minh đau đến đầu váng mắt hoa. Hắn dốc sức muốn niệm pháp thuật chạy trốn, đại não lại như bị một tầng tuyết đọng bao trùm, trống rỗng, trống rỗng đến lặng ngắt.
Hắn loáng thoáng nghe thấy người kia nói gì đó, không rõ ràng lắm, vô ý thức nghiêng đầu.
Bóng kiếm vút qua sát mặt hắn, kiếm khí chấn động khiến tai hắn ù ù.
Dùng hết sức lực chống lại đau đớn, Cốc Tắc Minh vốn cảm thấy mình rất mau sẽ cạn kiệt khí lực ngã xuống. Cứ như vậy nhoáng một cái, hắn lập tức mất cân bằng, ngã ngay trên cái bóng của mình.
Hắn yếu ớt nhắm hai mắt.
... Nằm trên mặt đất thật sự muốn ngủ... Nhưng đau muốn chết ngủ không nổi...
"Ta đã cho ngươi động?" Người kia nhẹ giọng, "Ngay cả cái bia cũng không làm nổi, xem ra chỉ hợp làm đồ ăn."
"Ta..." Cốc Tắc Minh miễn cưỡng mở miệng, nhưng khi nói chuyện hơi thở dồn dập, "Ta tìm... Thương Thương..."
"Từ hai ngày trước đây đã là địa bàn của ta." Người kia cười một tiếng, "Nhãi con, đừng bảo đắc tội ai cũng không biết."
Cốc Tắc Minh: ... Hắn ngủ lâu vậy sao? Để thị nữ người ta sờ sờ đứng ngoài cửa đợi hai ngày? Thật sự không tốt cho lắm...
"Thật có lỗi, ta có thể đã ngủ quên mất... Thương Thương bây giờ ở đâu vậy?"
Hắn cố gắng phải nói để di dời lực chú ý, không thì sợ rằng thần trí bản thân sẽ bị đau đớn bao phủ.
"..." Người kia trầm mặc một lúc.
Y đi tới, ngồi xổm xuống thăm dò căn cốt Cốc Tắc Minh: "Có chút tu vi này, nàng cũng để ý?"
Bị ma khí tràn ngập ác ý bao phủ, Cốc Tắc Minh thật sự muốn khóc.
Đây là tình huống gì vậy... Hắn thê thảm quá đi...
"Nhãi con, từ đâu tới?"
"Thần Toán Các..." Cốc Tắc Minh không dám không trả lời.
"Thần Toán Các... Ngươi tìm nàng làm gì?" Người kia vỗ vỗ mặt Cốc Tắc Minh.
"Ta không biết..."
Giọng nói người kia trong giọng nói ngời ngời uy hiếp: "Không muốn nói?"
"Ta thật sự không biết..." Cốc Tắc Minh nức nở.
Hắn cảm thấy mình hiện tại giống như một dây đậu ván, đau đến suy sụp, sung sướng vặn vẹo.
Hắn thảm quá rồi huhuhu...
(Bản chuyển ngữ chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
"Không phải bảo rằng... Trong Cực Lạc cung cấm động võ sao..."
"... Cấm?" Người kia giống như nghe chuyện cười, "Trong vực Vô Giam không gì kiêng kị, từ bao giờ đã có thứ bị cấm?"
Vực Vô Tận... Vực Vô Giam... Không gì kiêng kị...
"Còn có cách nói này... lại rất giống chúng ta..." Cốc Tắc Minh mơ hồ nói, "Bồ câu (cáp tử) thần cơ diệu toán."
Cáp tử thần cơ diệu toán -- Thần Toán các.
"... Diệu Cơ Tử?"
Cốc Tắc Minh: "..."
Cốc Tắc Minh cảm thấy máu toàn thân như ngưng đọng.
"Thì ra là thế, " người kia nhẹ nhàng, "Thần Toán Các... Diệu Cơ Tử... Có một cái Thần Toán Các thẩm thấu khắp môn phái Cửu Châu, khó trách Diệu Cơ Tử không gì không biết. Thật sự là to gan, liên quan rõ ràng như thế... Lại che giấu thế nhân lâu như vậy."
Mặt Cốc Tắc Minh hoàn toàn trắng.
Xong. Hắn xong. Xong xong xong.
Chưởng môn từng nói, bí mật Diệu Cơ Tử tuyệt đối không cho phép để lộ với người ngoài.
"Sao?" Nhìn sắc mặt Cốc Tắc Minh, người kia cảm thấy hứng thú, "muốn giết ta diệt khẩu?"
"Ngươi xem ra là không được. Dùng linh cáp của các ngươi truyền tin đi, nói cho sư môn ngươi, Ma Tôn Tinh Biến đã biết bí mật của bọn họ. Không muốn việc này truyền ra ngoài, liền đến vực Vô Giam... chịu chết đi."
Hắn cười cực kỳ vui vẻ, trong mắt lại một mảng lạnh lẽo.
Ma Tôn Tinh Biến... Ma Tôn? !
Cốc Tắc Minh khiếp sợ nhìn người kia.
Xong. Xong. Xong. Vậy phải làm sao bây giờ.
Đây chính là Ma Tôn... Dù là sư phụ hắn đến cũng không chắc đánh thắng nổi. Thế nhưng việc này hắn giấu cũng rất nguy hiểm, tất nhiên là phải nói cho chưởng môn. Bí mật Diệu Cơ Tử để người ngoài biết... người ngoài?
Hai mắt Cốc Tắc Minh sáng lên.
Hắn nhịn đau nói: "À thì... Ma Tôn đại nhân..."
Tinh Biến "Ừm?" một tiếng.
"Ngài có đồng ý... gả cho ta không?" Cốc Tắc Minh nghiêm túc nói, "Ta sẽ đối xử tốt với ngươi..."
Tinh Biến: "... Hả?"
Hết chương 6.
Chú thích một tẹo: Sư môn quy định việc Diệu Cơ Tử không để ngoại nhân biết, vậy nên suy ra nếu là nội nhân (vợ) thì không sao rồi. Vậy nên mới có cái màn cầu hôn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.