Kỳ Sử Dương Hậu

Quyển 2 - Chương 6: Lê Hoàn và sự cao ngạo

Hoa Ban

02/06/2014

“Tàng Thư Tháp nhện giăng bụi phủ,

Những mịt mù sách vở kinh thư.

Nổi tương tư giấu vào trong nếp áo.

Muốn khảo tình em, thử xem tình người.

Mắt muốn cười nhưng tâm ủ dột

Em đột ngột ước thực thành hư

Là cảnh như Trang Chu nằm mộng”

Hình như mỗi người đều có một mầm mống thơ ca trong đó. Khi gặp phải một sự rung cảm mãnh liệt, chúng ta lại hóa thành thi nhân. Tôi vẫn nghĩ mình sẽ làm Dương Vân Nga rất thành công, nhưng thật ra tôi mãi mãi là một bản sao lệch lạc. Chắc chắn sẽ có một ngày anh nhận ra sự thật, vì trước mặt anh, tôi luôn lộ sơ hở như một ả đào hát rất tồi. Bạn đừng hỏi vì sao tôi không nói thẳng ra mà phải giở trò giấu giếm. Không phải để câu chuyện này hấp dẫn hơn đâu, mà đấy là lý do để tôi sống trên thế giới này. Không có tôi, Vân Nga sẽ không gặp hoàng đế, đồng nghĩa với không thể bước chân vào trang vàng lịch sử. Không có tôi Kiều Nga thật sự đã chết và Vân Nga không bao giờ tìm được một thế thân giống y chị ấy. Không có tôi, Vân Nga có lẽ sẽ không chết nhưng Lê Hoàn sẽ không bao giờ tìm ra một Kiều Nga mà anh yêu.

Nếu cứ “có” rồi “không có” thì cái logic ấy chẳng bao giờ dừng lại. Mặc kệ là thế nào thì bây giờ tôi đã ở đây và tôi phải là Thái hậu Dương Vân Nga của đời vua cuối cùng triều Đinh, cũng như Hoàng hậu Dương Vân Nga của vua đầu tiên triều Tiền Lê. Tôi đã thề với chị sẽ ôm theo bí mật đến lúc chết, dù Lê Hoàn có nhận ra thì cũng mặc kệ anh, đừng mong tôi mở miệng thừa nhận. Lạc lối đến chốn này, tôi có sứ mệnh phải thay Vân Nga hoàn chỉnh phần vai trò còn lại của chị đối với lịch sử, đây sẽ là lý tưởng sống của tôi, cũng là lý do tôi tồn tại.

Thu hết tâm tư kín đào vào lớp vỏ, tôi lại diễn tiếp vai Thái hậu của mình

-Nhiếp chính vương, ngài không định đứng lên sao?

Lê Hoàn chớp mắt, hơi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt lạnh như cá chết của tôi



-Xin thứ lỗi, Thái hậu nương nương… thần chỉ là… nảy sinh chút ảo giác…

Anh điềm đạm đứng dậy và tôi hơi chật vật để tỏ ra cao quý. Áo bẩn rồi, tóc cũng rối, lại còn đống sách xấu hổ bày la liệt bên dưới. Tôi phải lập tức cứu vãn tình hình. Đá đá mấy cuốn sách như kinh tởm thứ rác rưởi, tôi cao giọng nói:

-Ấu chúa nhỏ tuổi không có sức ảnh hướng tới triều đình, bọn quan lại có phải xem thường tới mức đem những thứ ô uế này vào Tàng Thư Tháp không? Ai gia lệnh đốt hết, vương gia liệu thi hành đi!

Lê Hoàn kính cẩn cúi người, tôi ngẩn cao đầu nắm váy bước đi, không biết Nguyệt nhi chạy đâu rồi nữa, chỗ này rộng và lắm ngõ ngách, nó muốn chơi trốn tìm thì tôi để nó trốn tới bình minh rồi tự ra luôn!

-Xin chậm đã, Thái hậu nương nương…

Giọng anh có chút lạ lùng, tôi dừng bước, kiêu ngạo mà quay đầu lại.

-Có chuyện gì sao?

Lê Hoàn nhìn tôi chằm chằm, lúc lâu mới đáp:

-Thái hậu sẽ không liên quan tới cái chết của Kiều Nga chứ?

Tôi cười lạnh

-Ý Nhiếp chính vương là…?



-Thần không dám nghi ngờ Thái hậu nhưng nếu đã có lý do để thần nghi ngờ thì Thái hậu nên cẩn thận.

Tôi chau mày, đối chọi lại cái nhìn sắc lẽm của anh

-Vương gia mạnh miệng quá, ngài đừng quên vị trí của mình. Ngài là họ Lê, đối với hoàng tộc là kẻ vô danh ngoại đạo. Ngài ngồi trên vị trí cao như hôm nay là nhờ ai?

Mặt Lê Hoàn tối sầm lại, đấu khẩu với tôi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ mà đầy cạnh sắc

-Thái hậu, người nên nhớ, vi thần chưa bao giờ cầu xin để làm nhiếp chính. Đối với thần, Thành Tràng An là quá đủ rồi, thần cũng chỉ phục vụ vương triều. Thái hậu ngày trước là một hoàng hậu sáng suốt, tiên đế hết lời khen ngợi. Thần đối với người có sự kính trọng khó nói hết. Bây giờ thần toàn tâm phò giá bệ hạ, Thái hậu đứng đầu hậu cung, thần vẫn kính như xưa nhưng thứ lỗi là thần không có lý do để cung phục. Mẹ của hoàng đế nhưng đâu phải người họ Đinh?

Tàng Thư Tháp vốn là một kho tài liệu cũ kĩ và yên ắng. Luồng sáng loang lỗ rọi vào mặt anh, làm nổi lên cặp chân mày đậm nhướng lên tức giận. Đúng, Lê Hoàn là như thế. Anh sẽ hết lòng vì Đinh Toàn, bởi nó là con của Đinh Tiên Hoàng, là em trai Đinh Liễn. Những ngày tháng anh lê lếch qua các chiến trường, giết người và bị người giết, tôi không có may mắn chứng kiến nhưng tôi có thể hiểu thứ tình cảm đồng đội mà nam nhân thời cổ đại dành cho nhau. Đó giống như lý tưởng của người đàn ông, là lẽ sống và sức mạnh tinh thần của họ. Lê Hoàn có tố chất chỉ đạo thiên phú và một bản lĩnh phi thường của đế vương nhưng nó sẽ mãi mãi là tiềm năng nếu Đinh Tiên Hoàng không phát hiện và đào tạo. Tôi quen biết hai vị vua khi họ đã là quân và thần. Với địa vị đó, họ không thế bá vai, bắt tay, không thể lộ ra những hành động quá phận nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành và tôn kính trong mắt Lê Hoàn, cũng như sự tin cậy, quý trọng trong mắt tiên đế. Ngài giao quân đội cả nước vào tay một người mà không e dè đề phòng, lịch sử xưa nay chưa có ai như thế. Qúa trình đấu tranh sinh tử đã gầy dựng một niềm tin, một sự thấu hiểu vững như núi. Cũng đã biến chàng thanh niên non nớt mới mười mấy đôi mươi thành một người đàn ông mình đồng da sắc, có thể làm chuyện lớn lao hay tạo ra kỳ tích vĩ đại. Sẽ không hề khoa trương nếu nói rằng Lê Hoàn xem họ Đinh là thân nhân của mình. Đinh Bộ Lĩnh là thầy, là cha, là người chỉ điểm, là quân sư. Đinh Liễn là bạn rượu, là người anh trai, là đồng đội. Tất cả binh tướng dưới quyền Đinh Bộ Lĩnh là đại gia đình, nơi Lê Hoàn được tôi rèn mà lớn lên và trưởng thành.

Chính quá khứ oanh liệt và thấm thía đó đã khiến một con người cao ngạo có thể hạ mình phục vụ Đinh triều và có lẽ trên đời này không bao giờ có ai khác, kể cả hoàng đế đất Tống có thuần phục con ngựa bất kham trong anh.

Còn tôi, với một niềm hạnh phúc không ngờ tới, lại có được trái tim Lê Hoàn –người đàn ông đáng giá nhất Đại Cồ Việt. Thật ra tôi không cần tình yêu cả đời, tình yêu mãi mãi hay tình yêu cuồng si chết đi sống lại. Bởi con người đó quá to lớn, tôi không xứng chiếm giữ tất cả, chỉ xin có mặt trong một góc be bé mà bền vững là đủ rồi. Khi anh nói những lời lạnh nhạt pha chút xem thường đối với Dương Vân Nga, tôi mới hiểu lòng cao ngạo của anh là có thật và không hề nhỏ. Chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện khi ở bên cạnh Kiều Nga mà thôi.

-Nhiếp chính vương nói thế, xem ra cái danh Thái hậu này không hề có trọng lượng trong lòng ngài rồi. Về Kiều Nga, lời khuyên chân thành là ngài hãy quên đi. Người chết không thể sống lại… Ai gia cũng nghĩ muội muội không hề mong đem lại buồn đau cho người nàng thương. Cái gì nên buông, vương gia hãy nghĩ kĩ.

Lê Hoàn cười lạnh

-Hiện tại Chiêm Thành đang tiến lên bắc, vi thần không có tâm trạng mà nghĩ nhiều thế đâu. Nếu nạn này Cồ quốc có thể vượt qua thì Thái hậu nên chuẩn bị tinh thần, thần sẽ không bao giờ để cái chết của Nga nhi mập mờ. Người hại nàng là ai, là thần tiên phương nào cũng đừng mong sống!

Bỏ lại một lời hăm dọa rất tanh tưởi, anh vượt qua mặt tôi, đi thẳng ra khỏi Tàng Thư Tháp. Xong rồi, cái bộ dạng cao quý Thái hậu không dùng được trước mặt Lê Hoàn rồi. Tôi cũng chẳng hy vọng sẽ dập bớt lửa ngông của họ Lê kia. Anh ta lại suy tưởng ra chuyện gì thế không biết? Dương Vân Nga hại chết em ruột á? Thôi cứ nói là Dương Kiều Nga hại chết chị ruột thì đúng hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỳ Sử Dương Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook