Kỳ Sử Dương Hậu

Quyển 1 - Chương 37: Năm Kỷ Mão, hoàng thất có quá nhiều người chết (Hết quyển 1)

Hoa Ban

26/05/2014

Tôi mở cửa sổ và nhìn thấy Lê Hoàn ngủ gật trên cành cây. Thỉnh thoảng anh sẽ đến sớm hơn thường lệ và chờ tôi như thế. Tôi nương theo ánh trăng, lần đầu tỉ mỉ và cẩn trọng quan sát khuôn mặt này. Ban đầu tôi chỉ thấy anh không xấu, mũi cao và tràn thông minh nhìn sáng sủa hơn những người đàn ông khác. Bây giờ sau nhiều năm quen biết và yêu anh, tôi mới thấy thật ra Lê Hoàn rất đẹp. Tựa như bạn ở bên cạnh một người quá lâu, mỗi đường nét cử chỉ của họ đều trở nên quen thuộc. Bạn lại yêu quý người ấy và sẽ tự nhiên cho rằng đó là con người đẹp nhất bạn từng gặp.

Hôm nay đã là ngày thứ 5 từ khi Vân Nga trúng độc. Mỗi phút, mỗi giây tôi đều căng thẳng. Đêm đêm trằn trọc mất ngủ mà suy tính bước đường tương lai. Cây trâm là của Đan Gia hoàng hậu, không còn gì nghi ngờ mẹ con nhà họ đã giết Hạng Lang, bây giờ giết luôn Vân Nga. Thời hiện đại người ta giải quyết mâu thuẫn trên bàn đàm phán, Liên hiệp quốc luôn coi trọng hòa bình nhưng vẫn không ngăn được xung đột vũ trang ở dãi Gaza, ở Iran, ở các nước Hồi giáo. Huống chi là thời cổ đại, các quốc gia luôn lấy chiến tranh mà phân cao thấp. Đối với chuyện hậu cung cũng vậy, tôi không ngốc mà đi “thương lượng” với Nam Việt Vương hay Đan Đỗ Linh. Họ là những cổ nhân dám dùng mạng người lót đường vinh quang, tôi lại chân yếu tay mềm không thể dùng vũ lực mà đáp trả. Nhưng trả thù rồi thì chị tôi có sống lại không? Tôi từng nghĩ sẽ ôm Toàn nhi chạy trốn nhưng chắc chắn Vân Nga sẽ không đồng tình. Thôi thì tới đâu hay tới đó, dù sao hoàng đế cũng không sống lâu.

Nhắc tới đây tôi lại oán hận sự lười nhát của mình. Phải chi tôi chăm học một chút thì đã nhớ rõ ai ám sát bệ hạ, sự việc diễn ra năm nào và tình tiết ra sao. Bây giờ hoàn toàn lú lẫn mù mờ, tôi cũng đành bó tay chờ chuyện xảy tới rồi mới tính. Không lẽ Đinh Liễn điên tới mức giết cha? Mặc dù anh ta tham ngai vàng nhưng tôi biết vương gia là đứa con hiếu thảo, không thể nào lấy mạng hoàng đế. Như vậy thì là ai?

Tôi mệt mỏi lắc đầu xua đi mớ hỗn độn kia rồi quay trở về bàn trang điểm. Tôi thoa thêm ít phấn dưới mi mắt, tránh để Lê Hoàn nhìn thấy vết thâm. Cất lọ phấn và tủ, tôi tình cờ nhìn thấy Ẩn Dung. Cái khăn vẫn nằm im ở đó, thật ra tôi chưa bao giờ đeo nó cho Lê Hoàn xem. Nghĩ một lát, tôi lén nhìn anh ở ngoài cửa sổ. Vẫn đang ngủ say, dạo này việc quân bận rộn hơn thì phải. Tôi nhanh chóng tháo khăn, cẩn thận đeo Ẩn Dung lên mặt, thắt chặt dây ở sau đầu. Tôi ngắm mình trong gương, tự khen một câu.

-Kiều Nga?

Lê Hoàn đột nhiên tỉnh giấc, anh mơ màng ngáp một cái, vươn vai như con mèo lười miếng. Tôi thắp thêm một ngọn đèn rồi ôm theo cây đèn ra cửa sổ. Lê Hoàn nhìn qua một cái, liền không rời mắt nữa. Tôi có chút tự hào vì năng lực quyến rũ của mình.

-Thế nào?

Lê Hòan vẫn bị đứng hình, một lúc sau máu mới lưu thông, anh nói một câu tôi không ngờ tới:

-Đừng dùng nó nữa!

-Hả?

-Nếu người khác nhìn thấy, ta sợ có kẻ liều mạng xin nàng gả cho hắn. Đến lúc đó không lẽ phải nhờ Khuông Việt Đại sư nói rằng “Mệnh của Dương quyến nữ khắc với tất cả giống đực ở tất cả các quốc gia” sao?

Tôi không nhịn nổi mà phá ra cười, Lê Hoàn cũng có nhiều lúc dễ thương ghê! Tôi vươn đầu ra ô cửa, nói bằng giọng nhõng nhẽo:

-Không đâu, thiếp chỉ mang cho chàng xem thôi!

Tôi luôn gọi anh là “ngài”, một cách xưng hô khách sáo mà giữ lễ. Chữ “chàng” này là các cô gái dùng để gọi chồng và ý trung nhân, nghe vô cùng bùi tai. Hiệu ứng của nó tốt tới nỗi, Lê Hoàn phải thốt lên

-Nga nhi, trời tối quá!

Tôi chỉ lên mặt trăng tròn vành trên cao

-Xạo quá, hôm nay là đêm rằm mà!

-Vậy nhắm mắt đi!

-Không được!

-Vậy… chỉ ôm thôi nhé?

À, ngày một đại hạ giá đây mà. Tôi vừa bực mình vừa buồn cười

-Chỉ một chút thôi đấy!

Ôi sao Lê Hoàn phản ứng nhanh như vậy?

Bên khung cửa sổ, ánh nến lờ mờ, có một đôi trai gái ôm nhau. Lê Hoàn dùng sức nhưng trên hết vẫn là mềm mỏng dịu dàng. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, thỉnh thoảng sẽ vùi mặt vào tóc tôi, tham lam ngửi mùi hoa cỏ một chút. Tôi để mặc anh ôm, tay cũng hờ hững vòng qua người anh, nghịch ngợm đuôi tóc sau lưng anh. Đàn ông ngày xưa để tóc dài hoặc cạo trọc. Tạ ơn trời là Lê Hoàn chọn phương án thứ nhất. Anh thường cột đuôi ngựa hoặc dùng ngọc quan, đội nón giáp thì sẽ búi lại gọn gàng. Tôi chỉ chưa thấy anh xõa tóc. Vân Nga nói rằng bình thường nam nhân không được như thế. Chỉ có kẻ tù tội là bị hành hình trong tình trạng tóc tai lòa xòa. Người thường cũng chỉ xõa tóc khi họ ngủ và cũng chỉ có vợ mới nhìn thấy. Haizz… nhiều quy tắc quá, mệt thật!

Lê Hoàn đưa tay vuốt tóc tôi, tôi nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực anh, có bao nhiêu điều muốn nói mà không thốt nên lời.

-Nga Nhi, khi nào nàng mới chịu gả cho ta?

-Không biết!

-Sang năm được không?

-Uhm…

-Nàng vừa đồng ý đó hả?

-Ừ!

-Thật không?

-Thật.

-Haizz… Nga nhi đừng đùa nữa…

Tôi bực mình dậm lên chân anh một cái, Lê Hoàn kêu oai oái rồi buông tôi ra, cặp mắt thỏ trắng nhìn tôi ai oán.

-Tiên sư nhà ngài! Cầu hôn mấy trăm lần, cuối cùng người ta đồng ý thì kêu đừng đùa nữa… dẹp dẹp… không cưới hỏi gì hết!

Lê Hoàn đáng thương giờ mới tỉnh mộng, hớt ha hớt hải đính chính

-Á không không phải… ý ta không phải vậy… chỉ là bất ngờ quá ta nghĩ nàng nói đùa! Ha ha… Nga nhi, nàng nói rồi đó nha, sang năm ta cầu bệ hạ ban chỉ hôn! Đến lúc đó nàng đừng hòng trốn, Khuông Việt đại sư sẽ nói là “Đây chính là đôi uyên ương ngàn năm hiếm gặp, mệnh cách trước sau tương đồng, trai cưới vợ nhà cửa phát đạt, gái gả chồng thọ phúc vô biên… còn nữa, nàng tiền kiếp chính là Hằng Nga, ta tiền mệnh chính là Hậu Nghệ!”

-Trời ơi, làm ơn đừng nói nữa… em vừa ăn cơm xong!!!

Tôi nhảy lên đong đỏng, không nhảy làm sao được, họ Lê này làm quan võ mà sao lắm văn chương thế, sến như con hến, chảy cả nước mũi…



Lê Hoàn cười rạng rỡ rồi ôm lấy tôi

-Không nói không nói, đừng nhảy nữa… Nga nhi, ta yêu nàng, yêu như là Đại Cồ Việt vậy!

Cách so sánh của anh hơi buồn cười, tôi nhớ tới lời Vân Nga từng nói, chị thương tôi nhưng không thể thương hơn tổ quốc. Còn Lê Hoàn yêu tôi và anh đặt tôi ngang hàng với một quốc gia. Thật ra tôi không cần nhiều như vậy, lời này thốt ra từ miệng ông vua tương lai, nguy hiểm vô cùng! Tôi giả dạng mèo con ngoan ngoãn và nằm im trong lòng anh

-Tướng quân, ngài hứa với em một việc được không?

-Bất cứ việc gì.

-Sao mạnh miệng thế? Lỡ chuyện này là sai trái thì sao?

-Rốt cuộc nàng muốn ta hứa cái gì, nói thử xem?

-À… là… sau này, xin ngài hãy tin tưởng Dương Vân Nga, hãy giúp đỡ Vân Nga, đừng oán trách Vân Nga, Vân Nga làm gì sai, xin ngài rộng lòng tha thứ… Nếu… có ai bắt nạt Vân Nga, ngài hãy đến bảo vệ, có được không?

Lê Hoàn chầm chậm tách ra khỏi người tôi, ánh mắt anh mơ hồ và đầy nghi vấn

-Trinh Minh hoàng hậu? Sao có thể chứ? Người là một vị hoàng hậu tốt, rất sáng suốt và thông tuệ. Kiều Nga, ai dám ăn hiếp tỉ tỉ nàng chứ? Ta còn sợ nữa là… huống chi kẻ khác?

Tôi cười chua chát. “Vân Nga” tôi nói không phải chị ấy mà là “Vân Nga” của những năm sau đó. Vân Nga ấy không tự tin có thể gánh vác đại sự trên vai, Vân Nga cũng sợ hãi với thế giới vốn không thuộc về cô ấy. Và Dương Vân Nga đó sẽ sống tiếp cuộc đời của Dương Vân Nga bây giờ, tiếp tục đưa tên tuổi ấy đi vào sử sách.

Tôi không phản bác gì mà chỉ ôm Lê Hoàn, có lẽ rất lâu, rất lâu sau này chúng tôi không thể ôm nhau như vậy nữa.

-Nga nhi? Nàng sao vậy? Có gì giấu ta sao?

-Có, em cũng yêu ngài!

.

.

Vân Nga trúng độc được 10 ngày, thân thể đã bắt đầu suy nhược, cơn đau hành hạ chị. Mỗi sáng tôi đều giúp chị dậm phấn thật dày, đánh má hồng hào để lừa mọi người. Hoàng đế biết chị bệnh hay tới thăm nhưng Vân Nga nói chị bị ám ảnh cái chết của Hạng Lang, lo lắng cho Toàn nhi, cần ở một mình vài hôm để thanh tỉnh lại. Bệ hạ không hoài nghi mà thuận ý.

Tôi và Lê Hoàn không hẹn hò nữa. Tôi nói chị dạo này tâm tình bất ổn, muốn tôi ngủ cùng. Anh không vui nhưng dĩ nhiên không phản đối. Toàn nhi biết mẹ nó bệnh, rất ngoan ngoãn chơi với Nguyệt nhi, không thì bám theo tôi, không quấy rầy tỉ tỉ.

Hôm nọ tôi đang ôm bé chơi trò chi chi chành chành thì Tiểu Tuệ chạy tới. Các bạn còn nhớ Tiểu Tuệ – Cẩu Cẩu phải không? Tên hoạn quan này khá thân với tôi. Hôm nay hắn đem đến một gói hạt sen ướp hương thượng hạng, nói là đồ ở cung Thiên Long, có rất nhiều nên hắn trộm một ít đem qua. Tôi hơi buồn cười nhìn tên thái giám. Hắn không biết rằng cái gì chỗ bệ hạ có thì ở đây đều có. Tôi vui vẻ nhận quà, còn dặn dò lần sau không được ăn cắp nữa.

Toàn nhi cũng biết Tiểu Tệ, nó hay rũ Tiểu Tuệ chơi cưỡi ngựa. Tiểu Tuệ làm ngựa, nó làm tướng. Riết rồi thành nghiện, lần nào thấy hắn cũng đòi chơi. Hôm nay cũng như thế, bò ba vòng quanh phòng rồi Tiểu Tuệ cũng mệt lã, giơ tay xin hàng. Toàn nhi không thích bắt ép người khác, bé ngoan ngoãn ăn hạt sen, còn bi bo kể chuyện

-Tối qua con mơ thấy một bầu trời đầy sao. Con nằm trên cỏ nhìn sao rơi vào miệng!

-Toàn nhi ăn ngôi sao á?

-Dạ, ngôi sao có vị bánh gạo nếp, ngon lắm!

Tiểu Tuệ cũng hùa theo:

-Chúc mừng vương gia, giấc mơ này chính là điềm báo người sẽ làm vua!

Tôi ôm Toàn nhi, lòng đầy lo âu

-Làm vua? Liệu có thể không?

Tiểu Tuệ vốn hay để ý tâm trạng của tôi, hắn xem tôi là ân nhân, luôn muốn tìm cơ hội báo đáp, chỉ cần tôi thở dài hắn sẽ hỏi có việc gì.

-Dương tiểu thư, cô lại phiền muộn chuyện gì sao?

Mấy ngày nay bệnh tình của Vân Nga chuyển biến xấu, chị lại không cho đại phu khám, chỉ có tôi hầu bên cạnh. Tâm trạng của tôi ngộp ngạt không biết giải tỏa làm sao. Tiểu Tuệ là tên nô tài tốt, rất biết lễ nghĩa, tôi tin tưởng mà bộc bạch nổi lòng

-Ngươi cũng biết đó… thái tử đã qua đời, tương lai Vệ Vương sẽ lên thay… ta lo… sẽ có người ám hại thằng bé.

Tiểu Tuệ lập tức nghiêm mặt, hắn nhìn quanh quẩn không thấy ai mới thấp giọng nói:

-Dương quyến nữ, tôi biết chuyện này mà nói với tiểu thư, tiểu thư phải tin tôi.

-Chuyện gì?

-Kì thật… Thái tử… là do Nam Việt Vương hạ độc!

Tôi trợn mắt nhìn gã thái giám

-Đừng suy đoán lung tung, ngươi muốn bị đánh chết à?

Tiểu Tuệ xua cả hai tay, nét mặt khẩn khoản

-Nô tài không dám! Là lúc nô tài còn ở Phượng Liên cung, một lần nửa đêm muốn đi tiểu tiện mà bị lạc đường, đi nhầm tới phòng hoàng hậu nương nương… Lúc đó vương gia đang nói chuyện với hoàng hậu. Ngài nói… nói…

-Nói cái gì?



-Dạ, nói là đã có cao nhân bào chế ra hai lọ “Xà Tâm Kim Độc”, rằng thứ này rất khó phát hiện, tẩm vào quần áo hay bất cứ vật gì cũng tiện lợi. Khi nào tình hình cấp bách thí mới dùng tới… Hoàng hậu nghe thế rất sợ hãi, kiên quyết phản đối chuyện dụng độc giết huyết mạch hoàng gia. Nam Việt Vương chỉ cười nói rằng để vương gia lo liệu. Ngài cho hoàng hậu một lọ, tự mình giữ một lọ…

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiểu Tuệ. Không ngờ người biết rõ chân tướng lại là một gã thái giám. Nhưng hắn là nô tài hèn mọn, lại do tôi đoạt từ chỗ Đan hậu về, đem đi làm nhân chứng có mấy người tin? Cái “Xà Tâm Kim Độc” kia thật đáng sợ, chỉ cần sơ ý bị trầy xước là có nguy cơ nhiễm, còn kinh hơn vi rút HIV. Tôi lạnh sống lưng hoảng loạn ôm chặt Toàn nhi, tôi làm sao để bảo vệ đứa cháu đáng yêu này đây?

-Dương tiểu thư, cô đừng lo… nô tài không có cái gì đáng giá, chỉ mạng này, nếu cần cũng sẽ hy sinh cứu Tiểu vương gia…

Tôi cảm động nhìn gã hoạn quan

-Cảm ơn ngươi, chuyện này nhớ kín miệng, không thì sẽ bị giết người diệt khẩu!

-Vâng vâng, nô tài biết mà!

Tối đó tôi kể cho Vân Nga nghe, chị trầm mặc rất lâu, sau mới cười giễu

-Đan hậu sợ giết huyết mạch hoàng gia, nhưng không ngần ngại kết liễu đời ta. Mẹ con nhà này thật ra đều ác như nhau cả! Bà ấy từ lâu đã xem tỉ là cái gai trong mắt. Vì tỉ đoạt hết sự yêu thương của bệ hạ, lại giành vị trí “chính cung hoàng hậu”… thế này cũng đủ để ra tay rồi!

Nói xong chị ho liên tục, lần này khạt ra máu. Tôi lấy khăn lau mép cho chị, nước mắt không ngừng rơi. Vân Nga nắm tay tôi, dặn dò như là di ngôn của người sắp chết:

-Kiều Nga, lời này muội nghe cho kĩ, ghi tạc trong lòng: Thứ nhất, tỉ đi rồi muội sẽ là Dương Vân Nga. Muội để ta đeo khăn nằm vào quan tài, tuyên bố Dương quyến nữ trọng bệnh qua đời. Lê Hoàn hay bất cứ ai cũng không được viếng. Như vậy rất dễ bại lộ.

Thứ hai, nếu bệ hạ phong Vệ Vương làm thái tử, muội hãy cầu xin người gắt gao bảo vệ thằng bé an tòan, tốt nhất là để nó dính bên người bệ hạ.

Thứ ba, khi hoàng đế trăm tuổi băng hà, Nam Việt Vương có lẽ sẽ giở trò đoạt vị. Nếu triều thần ủng hộ thái tử, muội phải kiên trì giữ ngai vàng cho Toàn nhi. Lê Hoàn là người hiểu lý lẽ, lúc đó hắn nhất định sẽ ngăn Đinh Liễn làm bậy.

Thứ tư, nếu triều thần muốn tôn Nam Việt Vương thì muội hãy ôm Toàn nhi bỏ trốn, ta lo Nam Việt Vương sẽ giết người trừ hậu họa. Khả năng này thật ra rất thấp vì thái tử còn sống, không lý nào các quan thần lại làm trái đạo lý ngàn năm mà tôn người khác làm vua.

Thứ năm, nếu không may bệ hạ băng hà khi Toàn nhi còn quá nhỏ thì muội hãy chọn Lê Hoàn nhiếp chính. Người này hoàn toàn có năng lực làm vua một nước, hắn lại trọng đạo lý, sẽ không cướp ngôi.

Cuối cùng, nếu giặc Tống lăm le bờ cõi mà Toàn nhi vẫn là ấu chúa (vua nhỏ tuổi) thì hãy chọn giang sơn. Muội không cần phải giữ ngôi báu cho họ Đinh, Đại Cồ Việt mới là quan trọng… Thời thế ép buộc, hãy dùng Phạm Cự Lạng khoáy động lòng quân – dân, chọn thời điểm tốt theo nhân tâm mà tôn Lê Hoàn lên ngôi…

Ta nói như vậy, muội rõ hết chưa?”

Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt y hệt mình nhưng tái nhợt ốm yếu trên giường. Chị là người hay là thần tiên vậy? Chị dự đoán hết tất cả tình huống có thể xảy ra rồi. Tựa như một nhà tiên tri sắp đặt vận mệnh tương lai. Tất cả những giả thuyết đều hợp lý, chỉ có điều thực tế diễn ra theo duy nhất một con đường. Lịch sử hình thành là do Vân Nga, dù chị không tự mình thực hiện nhưng chính chị – với sự thông thái vượt qua cổ nhân đã để lại những mưu trí, những quyết định mang tính lịch sử. Giờ thì tôi đã hiểu. Vân Nga sử sách nhắc tới chính là Dương Vân Nga thực sự, còn tôi là người giúp chị thực hiện những kế hoạch vốn có. Tôi sẽ sống vì Vân Nga, sẽ thay chị làm hết những nghĩa cử cao đẹp, để cái tên này sống mãi trong lịch sử đất nước và trong lòng dân tộc!

.

.

Rạng sáng ngày 26 tháng 10 năm Kỷ Mão, cả Đại Cồ Việt chấn động vì hung tin. Đại Thắng Minh hoàng đế cùng với Nam Việt Vương Đinh Liễn một đêm bị sát hại. Thủ phạm là tên hoạn quan Đỗ Thích vốn hầu cận trong Thiên Long cung. Đêm đó hoàng đế gọi con trai vào cung uống rượu, chờ khi hai cha con say mèm, hoạn quan Đỗ Thích ra tay giết người rồi bỏ trốn. Đan hậu vừa nghe tin đã treo cổ tự vẫn, cả hoàng cung nơi nơi đều là tiếng khóc.

Tôi lần đầu tiên lấy thân phận chị gái, không dùng khăn che mặt mà chạy tới điện Thiên Long. Thi thể bệ hạ đã được đưa lên long sàng. Cô chúa Phất Ngân, Minh Châu ôm cha khóc tức tưởi. Hoàng hậu Trần Nương ngất rồi lại tỉnh, tỉnh lại ngất. Toàn nhi vùng khỏi tay tôi, mếu máo gọi phụ hoàng, đưa tay lay bệ hạ thức dậy. Nguyệt nhi được Phạm Kiều Oanh ôm trong lòng, con bé thấy mọi người khóc cũng khóc theo. Phạm hậu mặt đờ đẫn như hồn phách đã trôi phương nào. Dương Hân Nga lúc này đã là bà lão gần đất xa trời, đi còn không vững. Bà ta nhìn vua rồi chép miệng, tôi đọc khẩu hình thì biết bà đang nói: “Mệnh ông cũng chỉ có thế!”

Thi thể Nam Việt Vương đưa về vương phủ, đã có mấy bà vợ và một đám con khóc than. Công chúa Minh Châu là khổ nhất, cùng lúc mất mẹ, mất cha, mất anh ruột, nếu không phải vì có phò mã Trần Thăng và con gái Trần Vi, con trai Trần Hiếu thì cô ấy cũng tự sát mất thôi.

Tôi ngơ ngác nhìn toàn cảnh, nước mắt rơi đến không còn nhìn rõ bất cứ vật gì. Tôi không dám chen vào giành giật thi thể bệ hạ với vợ con của người, tôi chỉ quỳ khóc, nước mắt là của tôi và của Dương Vân Nga.

Trong một cảnh tượng hỗn độn như vậy tôi nhìn thấy bóng lưng Lê Hoàn. Anh lặng lẽ ra khỏi điện Thiên Long, lặng lẽ giơ tay cột băng vải trắng lên đầu, lặng lẽ rút kiếm. Cái dáng ấy cao ngất và trĩu nặng, nó gánh gòng tất cả nổi đau… Nửa năm trước, anh mất tiểu đồ đệ duy nhất. Bây giờ, anh mất quân vương và một vị huynh đệ. Đó là 2 người đã cùng anh băng qua bao nhiêu chiến trường ác liệt, họ là những người dẫn dắt, tạo cơ hội và làm nên một Lê Hoàn của hôm nay. Hoàng đế, vương gia đều là người anh xem trọng và thân thiết như thân nhân…

Bóng lưng đó, cô đơn, khổ đau và uất hận. Nhất Minh kiếm nắm chặt trên tay. Anh muốn giết ai? Kẻ gây ra tai ương này là tôi, anh muốn giết không?

.

.

Buổi tối cùng ngày hôm đó, Vân Nga trút hơi thở cuối cùng, chị đã cầm cự được gần 1 tháng. Chị ra đi quyến luyến nhưng đầy tin tưởng dành cho tôi. Vân Nga không hề biết tình yêu cả đời chị đang chờ chị ở cầu Nại Hà… Tôi không muốn sự ra đi của Vân Nga thêm đớn đau hơn nữa, khi đến thế giới bên kia gặp được hoàng đế, chị sẽ hận tôi, sẽ vui mừng hay là điều gì khác?

Tối đó tôi ôm xác chị tới gần sáng rồi đi tới điện Thiên Long quỳ lạy. Các hoàng hậu, công chúa đã quỳ ở đây suốt đêm, họ nhìn tôi bằng cặp mắt hoài nghi và nhiều ý tứ. Tôi gập đầu 81 cái, thấp 3 nén nhang. Lễ truy điệu tiên hoàng sẽ diễn ra trong 2 ngày nữa.

Tôi trở về điện Thiên Long, ôm Toàn nhi khóc một trận rồi nói với A Phúc chuẩn bị tang sự.

Dương quyến nữ – Muội muội của Trinh Minh hoàng hậu lâm bệnh bất ngờ, đã ra đi đêm qua.

.

.

Trong một ngày, Dương Vân Nga, Đinh Tiên Hoàng, Đinh Liễn và Đan Gia hoàng hậu đều mất.

Ánh bình minh đã lâu không thấy nay đột nhiên soi xuống những hàng cây… Vạn dặm Đại Cồ Việt tắm trong thứ ánh sáng hiền hòa và ấm áp.

Triều đại của Đinh Bộ Lĩnh đã hết

Tiếp theo là một năm trị vì của Đinh Phế Đế và cuộc kháng chiến chống Tống – phạt Chiêm của Lê Đại Hành.

Dương Vân Nga trở thành thái hậu rồi hoàng hậu. Nàng ấy vẫn là một Dương Vân Nga lộng lẫy, thông minh và thức thời.

Ai bảo hoàng hậu chết trẻ? Bà ấy đã sống hết triều Đinh đến triều Lê. Tiếp tục sống trên mỗi trang lịch sử và trong lòng dân tộc Việt Nam!

HẾT CUỐN 1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỳ Sử Dương Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook