Chương 2
Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thực
29/06/2021
Đến năm mười tám tuổi, Tiểu Ngư Phu bắt đầu một mình ra biển. Đại thúc nhà hàng xóm được con trai đưa về thị trấn ở, liền đem thuyền cũ nhà mình bán giá thấp cho Tiểu Ngư Phu. Kỳ thật vốn là đưa chứ không phải bán, dù sao đại thúc thiện tâm, nhưng Tiểu Ngư Phu khăng khăng muốn ký xuống giấy nợ, đại thúc cũng đành thở dài tiếp nhận.
Tiểu Ngư Phu chậm rãi đi đến chỗ xa hơn, hắn vẫn còn sợ hãi đối với biển cả, nhưng lại không mãnh liệt giống như trước kia, cũng dần đánh mất đi sự hứng thú đối với thế giới bên ngoài. Sinh hoạt bình đạm không có gì mới, ngày qua ngày nối tiếp trôi đi, hắn không có gì truy cầu.
Gần đây nhất không hiểu vì sao, rời bến thu hoạch tương đối khá, những con cá giống như bị che mắt liều mắt chui vào trong lưới. Tiểu Ngư Phu cũng hiếm có mà tươi cười, mệt mỏi nhiều ngày, quyết định nghỉ ngơi một chút. Hắn ngày thường hoạt động rất ít, phần lớn thời điểm nhàn rỗi đều buồn chán trong nhà đọc sách. Đó là thói quen học được từ mẹ, cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của cha mang các loại sách báo từ bên ngoài về.
Bất quá, hôm nay hắn tâm huyết dâng trào, từ sáng sớm đã lấy ra cần câu mà cha để lại trong nhà, nghiêm túc chà lau loại trừ tro bụi, nhấc theo cái thùng nhỏ đến bên cạnh bờ thả câu. Thời tiết rất tốt, gió êm sóng lặng, Tiểu Ngư Phu đầu đội lệch mũ rơm ngồi trên đá ngầm vừa câu vừa chợp mắt. Đôi khi có vài chú Hải Âu rơi xuống nơi gần đó, bắn lên một trận bọt nước, sau đó phần phật bay đi. Điều này chưa thể làm hắn lên tinh thần, nửa híp mắt nhìn, đầu từng chút rũ xuống.
Hiện tại ngược lại cá không cắn câu, phao theo sóng dập dìu phiêu đãng, chỉ là không chìm.
Đột nhiên, một trận bọt nước rất lớn vang lên, cần câu nắm trong tay thoáng cái bị giật ra. Tiểu Ngư Phu hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào trong nước. Nước biển lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng bủa vây, Tiểu Ngư Phu không cẩn thận bị sặc mấy lần, phổi nóng rát. Hắn nhanh chóng bơi hướng vào bờ, nhưng lúc này, bên hông trĩu nặng, giống như có cái gì đó bám vào bên trên.
Tiểu Ngư Phu cả kinh, theo bản năng duỗi tay sờ soạng, lòng bàn tay chạm vào thứ mềm mại, giống như da thịt của người. Hắn khắc chế chua xót trợn mắt nhìn qua, phát hiện mình bắt được cánh tay của một đứa trẻ, nó đang vòng qua eo của hắn.
May mà vùng nước không sâu, kéo theo một người cũng không phải tốn rất nhiều sức, Tiểu Ngư Phu rất nhanh liền bơi về chỗ đá ngầm, trong lòng ngực ôm một đứa bé bò lên. Đầu tiên là hít thở vài ngụm không khí trong lành, hắn cúi đầu nhìn xuống, đối mặt với một đôi mắt màu xanh lục thẫm, bên trong tràn ngập tò mò cùng ngây thơ.
Từ từ, đứa nhỏ này là chuyện gì?
Hắn không khỏi buông tay ra, đứa bé kêu y y a a lăn qua lăn lại trên đá ngầm. Lúc này chân trời đã sáng rõ, nương theo ánh mặt trời, Tiểu Ngư Phu thấy rõ diện mạo của đứa bé, tóc dài màu ngân bạch bị nước làm ướt nhẹp, từng sợi dính vào thân thể nhỏ bé trần trụi, mà chỗ vốn là đôi chân đi bộ, lại là một đuôi cá vung vẩy.
Cá, đuôi cá?
Tiểu Ngư Phu mở to hai mắt nhìn, trong đầu tràn ngập những truyền thuyết này đó mà cha từng kể qua. Truyền thuyết nói rằng có tồn tại một loại sinh vật, mình người đuôi cá, lui tới ở viễn hải, dựa vào mỹ mạo không gì sánh nổi cùng tiếng hát êm tai dụ hoặc mọi người lui tới. Một khi bị dụ hoặc, mọi người phần lớn sẽ si ngốc đi theo, cho đến khi rơi vào trong biển tuyệt tích bóng dáng.
Cho dù đứa bé trước mắt còn rất nhỏ, nhưng đuôi cá kia là xác xác thật thật, Tiểu Ngư Phu run rẩy thò tay đến, sờ soạng một phen, quả thật trơn trượt lạnh lẽo, đầu ngón tay không cẩn thận bị vảy cắt trúng. Đứa bé nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, thấy máu rơi liền dùng ngữ điệu kỳ quái nói gì đó, sau đó hé miệng ngậm đầu ngón tay của Tiểu Ngư Phu.
Tiểu Ngư Phu ngây dại, nhất thời đầu óc trống rỗng, chờ đến khi đầu lưỡi đứa bé liếm qua miệng vết thương, cảm giác ấm áp truyền đến, cả người hắn run lên, mới đột ngột rút tay mình ra. Đứa bé hơi hé miệng, răng nanh nhòn nhọn lộ ra, một bộ mờ mịt. Không rảnh lo cả người ướt đẫm của mình, Tiểu Ngư Phu đỏ mặt quay đầu, cởi áo sờ soạng đem đứa bé bọc vào. Vừa mới trải qua một trận kích thích, hắn đột nhiên ý thức được đứa bé còn trần trụi, xuất phát từ phong độ thân sĩ, cậu cảm thấy không thể để một người con gái phanh ngực lộ hàng.
Ách, được rồi, kỳ thật căn bản nhìn không ra cái gì.
Đứa bé tò mò mà kéo kéo vải vóc trên người, đối với Tiểu Nhân Ngư mà nói, cái này chưa từng được tự tay chạm qua. Cậu còn quá nhỏ, nhỏ đến mức dọc theo đường đi chỉ biết bơi a bơi, ổn định thân mình ở dòng hải lưu mãnh liệt đã rất lao lực rồi, cũng không dám tới gần những chiếc thuyền lớn.
Tiểu Ngư Phu cong cong khóe miệng, kỳ thực nói thật hắn có chút sợ hãi. Nhưng hiện tại, sinh vật trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt hắn, chẳng những không thương tổn hắn, ngược lại còn vừa ngây ngốc chơi cúc áo trên ngực, vừa phát ra thanh âm 'y a'
Nếu không phải đứa bé chết đuối, hắn cũng không cần để ý đến quá nhiều. Tiểu Ngư Phu không phải là người hay có ý xấu, cũng không có ý niệm muốn dụ dỗ đứa bé, đứng dậy vỗ vỗ tay cầm thùng gỗ muốn rời đi. Từ khi cha mẹ qua đời, hắn đối với rất nhiều chuyện không hay để ý nhiều. "Đi đi, đừng đến gần bờ biển." Cũng không quản đứa bé nghe có hiểu hay không, Tiểu Ngư Phu xoay người ly khai, lưu lại một chuỗi dấu chân dầm dề ướt nước.
Đứa bé nâng tay xoa xoa đôi mắt, cũng không đuổi theo, cũng đúng, với cái đuôi to một nửa còn ngâm trong nước của cậu thế kia, không thể lên bờ. Cậu chui đầu vào ngửi ngửi quần áo, tựa hồ bị hương vị bên trên lấy lòng, rầm rì vài câu, bàn tay non nớt nắm chặt vải vóc, thân mình buông lỏng trượt vào trong nước.
Rầm một trận tiếng nước qua đi, mặt biển lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
Tiểu Ngư Phu mang theo thùng gỗ trống rỗng trở về nhà, lúc đẩy cửa đi vào không khỏi đánh một cái hắt xì, buông đồ vật trong tay chạy nhanh đi thay đồ. Miệng vết thương trên đầu ngón tay không biết đã khép lại tự khi nào, dấu vết kết vảy cũng không có. Hắn nắn vuốt ngón tay, tựa hồ cảm giác ướt át vẫn còn, làm cho hắn cười cười.
Bộ dáng tròn tròn nhiều thịt của đứa bé kia cũng đã động tới tâm của hắn, Tiểu Ngư Phu rất thích đứa nhỏ này, chẳng qua hôm nay là lần đầu cũng như lần cuối gặp mặt đi. Sinh vật như nhân ngư, sau cùng vẫn nên thuộc về biển rộng.
Tiểu Ngư Phu chậm rãi đi đến chỗ xa hơn, hắn vẫn còn sợ hãi đối với biển cả, nhưng lại không mãnh liệt giống như trước kia, cũng dần đánh mất đi sự hứng thú đối với thế giới bên ngoài. Sinh hoạt bình đạm không có gì mới, ngày qua ngày nối tiếp trôi đi, hắn không có gì truy cầu.
Gần đây nhất không hiểu vì sao, rời bến thu hoạch tương đối khá, những con cá giống như bị che mắt liều mắt chui vào trong lưới. Tiểu Ngư Phu cũng hiếm có mà tươi cười, mệt mỏi nhiều ngày, quyết định nghỉ ngơi một chút. Hắn ngày thường hoạt động rất ít, phần lớn thời điểm nhàn rỗi đều buồn chán trong nhà đọc sách. Đó là thói quen học được từ mẹ, cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của cha mang các loại sách báo từ bên ngoài về.
Bất quá, hôm nay hắn tâm huyết dâng trào, từ sáng sớm đã lấy ra cần câu mà cha để lại trong nhà, nghiêm túc chà lau loại trừ tro bụi, nhấc theo cái thùng nhỏ đến bên cạnh bờ thả câu. Thời tiết rất tốt, gió êm sóng lặng, Tiểu Ngư Phu đầu đội lệch mũ rơm ngồi trên đá ngầm vừa câu vừa chợp mắt. Đôi khi có vài chú Hải Âu rơi xuống nơi gần đó, bắn lên một trận bọt nước, sau đó phần phật bay đi. Điều này chưa thể làm hắn lên tinh thần, nửa híp mắt nhìn, đầu từng chút rũ xuống.
Hiện tại ngược lại cá không cắn câu, phao theo sóng dập dìu phiêu đãng, chỉ là không chìm.
Đột nhiên, một trận bọt nước rất lớn vang lên, cần câu nắm trong tay thoáng cái bị giật ra. Tiểu Ngư Phu hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào trong nước. Nước biển lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng bủa vây, Tiểu Ngư Phu không cẩn thận bị sặc mấy lần, phổi nóng rát. Hắn nhanh chóng bơi hướng vào bờ, nhưng lúc này, bên hông trĩu nặng, giống như có cái gì đó bám vào bên trên.
Tiểu Ngư Phu cả kinh, theo bản năng duỗi tay sờ soạng, lòng bàn tay chạm vào thứ mềm mại, giống như da thịt của người. Hắn khắc chế chua xót trợn mắt nhìn qua, phát hiện mình bắt được cánh tay của một đứa trẻ, nó đang vòng qua eo của hắn.
May mà vùng nước không sâu, kéo theo một người cũng không phải tốn rất nhiều sức, Tiểu Ngư Phu rất nhanh liền bơi về chỗ đá ngầm, trong lòng ngực ôm một đứa bé bò lên. Đầu tiên là hít thở vài ngụm không khí trong lành, hắn cúi đầu nhìn xuống, đối mặt với một đôi mắt màu xanh lục thẫm, bên trong tràn ngập tò mò cùng ngây thơ.
Từ từ, đứa nhỏ này là chuyện gì?
Hắn không khỏi buông tay ra, đứa bé kêu y y a a lăn qua lăn lại trên đá ngầm. Lúc này chân trời đã sáng rõ, nương theo ánh mặt trời, Tiểu Ngư Phu thấy rõ diện mạo của đứa bé, tóc dài màu ngân bạch bị nước làm ướt nhẹp, từng sợi dính vào thân thể nhỏ bé trần trụi, mà chỗ vốn là đôi chân đi bộ, lại là một đuôi cá vung vẩy.
Cá, đuôi cá?
Tiểu Ngư Phu mở to hai mắt nhìn, trong đầu tràn ngập những truyền thuyết này đó mà cha từng kể qua. Truyền thuyết nói rằng có tồn tại một loại sinh vật, mình người đuôi cá, lui tới ở viễn hải, dựa vào mỹ mạo không gì sánh nổi cùng tiếng hát êm tai dụ hoặc mọi người lui tới. Một khi bị dụ hoặc, mọi người phần lớn sẽ si ngốc đi theo, cho đến khi rơi vào trong biển tuyệt tích bóng dáng.
Cho dù đứa bé trước mắt còn rất nhỏ, nhưng đuôi cá kia là xác xác thật thật, Tiểu Ngư Phu run rẩy thò tay đến, sờ soạng một phen, quả thật trơn trượt lạnh lẽo, đầu ngón tay không cẩn thận bị vảy cắt trúng. Đứa bé nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, thấy máu rơi liền dùng ngữ điệu kỳ quái nói gì đó, sau đó hé miệng ngậm đầu ngón tay của Tiểu Ngư Phu.
Tiểu Ngư Phu ngây dại, nhất thời đầu óc trống rỗng, chờ đến khi đầu lưỡi đứa bé liếm qua miệng vết thương, cảm giác ấm áp truyền đến, cả người hắn run lên, mới đột ngột rút tay mình ra. Đứa bé hơi hé miệng, răng nanh nhòn nhọn lộ ra, một bộ mờ mịt. Không rảnh lo cả người ướt đẫm của mình, Tiểu Ngư Phu đỏ mặt quay đầu, cởi áo sờ soạng đem đứa bé bọc vào. Vừa mới trải qua một trận kích thích, hắn đột nhiên ý thức được đứa bé còn trần trụi, xuất phát từ phong độ thân sĩ, cậu cảm thấy không thể để một người con gái phanh ngực lộ hàng.
Ách, được rồi, kỳ thật căn bản nhìn không ra cái gì.
Đứa bé tò mò mà kéo kéo vải vóc trên người, đối với Tiểu Nhân Ngư mà nói, cái này chưa từng được tự tay chạm qua. Cậu còn quá nhỏ, nhỏ đến mức dọc theo đường đi chỉ biết bơi a bơi, ổn định thân mình ở dòng hải lưu mãnh liệt đã rất lao lực rồi, cũng không dám tới gần những chiếc thuyền lớn.
Tiểu Ngư Phu cong cong khóe miệng, kỳ thực nói thật hắn có chút sợ hãi. Nhưng hiện tại, sinh vật trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt hắn, chẳng những không thương tổn hắn, ngược lại còn vừa ngây ngốc chơi cúc áo trên ngực, vừa phát ra thanh âm 'y a'
Nếu không phải đứa bé chết đuối, hắn cũng không cần để ý đến quá nhiều. Tiểu Ngư Phu không phải là người hay có ý xấu, cũng không có ý niệm muốn dụ dỗ đứa bé, đứng dậy vỗ vỗ tay cầm thùng gỗ muốn rời đi. Từ khi cha mẹ qua đời, hắn đối với rất nhiều chuyện không hay để ý nhiều. "Đi đi, đừng đến gần bờ biển." Cũng không quản đứa bé nghe có hiểu hay không, Tiểu Ngư Phu xoay người ly khai, lưu lại một chuỗi dấu chân dầm dề ướt nước.
Đứa bé nâng tay xoa xoa đôi mắt, cũng không đuổi theo, cũng đúng, với cái đuôi to một nửa còn ngâm trong nước của cậu thế kia, không thể lên bờ. Cậu chui đầu vào ngửi ngửi quần áo, tựa hồ bị hương vị bên trên lấy lòng, rầm rì vài câu, bàn tay non nớt nắm chặt vải vóc, thân mình buông lỏng trượt vào trong nước.
Rầm một trận tiếng nước qua đi, mặt biển lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
Tiểu Ngư Phu mang theo thùng gỗ trống rỗng trở về nhà, lúc đẩy cửa đi vào không khỏi đánh một cái hắt xì, buông đồ vật trong tay chạy nhanh đi thay đồ. Miệng vết thương trên đầu ngón tay không biết đã khép lại tự khi nào, dấu vết kết vảy cũng không có. Hắn nắn vuốt ngón tay, tựa hồ cảm giác ướt át vẫn còn, làm cho hắn cười cười.
Bộ dáng tròn tròn nhiều thịt của đứa bé kia cũng đã động tới tâm của hắn, Tiểu Ngư Phu rất thích đứa nhỏ này, chẳng qua hôm nay là lần đầu cũng như lần cuối gặp mặt đi. Sinh vật như nhân ngư, sau cùng vẫn nên thuộc về biển rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.