Chương 114
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
08/12/2016
Trần Vũ Lan cũng
không phải là một người không có tâm cơ, nhưng Đức Phi tự nhận là cũng
không thể bị nàng ta bắt được những nhược điểm kia, huống chi, Thúc Lan
này lại là tạt nước đục lên trên người nàng, quả thật là nàng gây nên
chuyện như vậy, nhưng chuyện An Tu nghi kia thật sự không phải nàng gây
ra.
Trong lòng thầm hận một hồi, nàng tự nhận là, Thúc Lan này đã đi theo nàng từ nhỏ, là một người phục tùng làm thỏa đáng bên cạnh nàng. Nhưng giờ này ngày này lại hại nàng như thế.
Trong lòng Đức Phi vô cùng hận.
Đanh giọng nói: "Tức là ngươi có chứng cớ, vậy thì lấy ra, chúng ta đối chất."
Trần Vũ Lan hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh đế.
Bộ dáng kia dường như là trưng cầu ý kiến.
Cảnh đế gật đầu.
"Vốn là lúc ở nhà ta đã nghe nói có một loại thuốc nước, sau khi viết chữ xong cũng chỉ năm ba ngày sẽ mất đi, lúc ấy bèn xin phụ thân chỉ bảo, nếu như không muốn để cho nét chữ này mất đi, thật là lại có phương pháp nào. Thuở nhỏ phụ thân cưng chiều ta, tìm phương thuốc cặn kẽ ở bên ngoài. Mà thần thiếp chính là biết được. Sau khi Đức Phi giao giấy viết thư này cho chúng ta, ta đã có nhiều nghi ngờ, Đức Phi này là người cẩn thận như vậy, làm sao sẽ để nhược điểm dễ thấy như thế lại. Mặc kệ có phải là có ích hay không, thần thiếp cũng làm một lần dựa theo phương pháp kia. Nhưng mà lúc đó giữa thiếp và Liên Tú Vân cũng không phải là tin tưởng lẫn nhau, vì vậy chúng ta bàn bạc, hai bên trao đổi giấy viết thư lẫn nhau. Hôm nay lá thư này của thiếp tất nhiên là không nhìn ra nội dung, nhưng mà tin tưởng lá thư kia của Liên Tú Vân thật sự có tất cả chữ viết."
Nói xong, nàng hài lòng nhìn về phía Đức Phi.
Nếu như không phải là nàng cờ cao một chiêu, cẩn thận đề phòng, có lẽ hôm nay không lật đổ được Đức Phi.
Bây giờ chứng cớ này chính là phù bảo mệnh của bọn họ, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể buông tha các nàng.
Lúc này Trần Vũ Lan cực kỳ phẫn hận, vốn là lúc Thúc Lan tìm tới họ, nàng cũng nghĩ đến có thể là Đức Phi lợi dụng họ,
Chỉ là Trần Vũ Lan nàng cũng không phải là ngu ngốc, dĩ nhiên là làm đầy đủ chuẩn bị, cái này chính là một nhựơc điểm lớn uy hiếp Đức Phi.
Hơn nữa vốn là hai người, Liên Tú Vân ngu ngốc như vậy lại thường đẩy tất cả mọi chuyện tới trên người nàng thì tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới. Chuyện xảy ra cũng chẳng qua chưa đủ một ngày, các nàng đây đã bị xốc ra ngoài.
Người Thúc Lan không chịu nổi Thận Hình Ti hành hạ trực tiếp nói thẳng ra tất cả, mà họ cũng không may mắn thoát khỏi.
Nghĩ đến tất cả thất bại trong gang tấc còn rơi vào tình trạng hôm nay, ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận bắn về phía Đức Phi, lúc lâu, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
Nàng không thể chịu nổi nàng ta hạnh phúc, người khác thì cũng không có ý kiến gì, nhưng thật sự là nàng không thể chịu nổi Thẩm Tịch Nguyệt hạnh phúc.
Rõ ràng, rõ ràng là nàng ta cái gì cũng không bằng nàng, làm sao có thể có được địa vị hôm nay? Còn có đứa bé kia, tại sao nó lại chưa bị mất chứ. Mất thật tốt, mất thật tốt mà!
Tịch Nguyệt cảm thấy ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận, trong lòng không hiểu, rốt cuộc là nàng ta như thế nào, tại sao lại hận nàng, hận đến trình độ như vậy.
Đức Phi nghe được lời Trần Vũ Lan nói, cũng ngây người ngay nơi đó, một lúc lâu không có lời gì để nói.
Tuy là trước kia Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đánh mắng lẫn nhau, nhưng mà thời điểm sống còn này, dù hai người có thế nào cũng là dắt trên một sợi dây thừng.
"Thần thiếp có thể bằng chứng, nhưng có chuyện."
Các nàng phải nói sao thì coi là có thể thành công đây.
Sợ là lúc ấy chính là nghĩ cho dù không thành công, cùng lắm thì vẫn là lãnh cung thôi. Dù sao lúc trước hoàng thượng coi như là nhân từ đối với nữ nhân trong cung này, cho dù là tra được đã làm chuyện ác gì, cuối cùng cũng chỉ là lãnh cung.
Phải nói lúc trước Tống phi bị ban chết, vẫn là Cảnh đế không ở trong cung.
Nhìn hiện trường loạn thành một đoàn này, Cảnh đế nhìn về phía Đức Phi: "Ngươi còn có lời gì muốn nói."
Đức Phi nhìn mấy chứng cớ đã được trình lên. Xụi lơ trên đất: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ sai khiến hai người Trần Liên mưu hại đứa bé của Tề phi và Thuần Chiêu Nghi, chuyện khác, thần thiếp thật sự không có làm mà. Hoàng thượng, hơn nữa, tuy là thần thiếp hi vọng các nàng có thể làm như vậy. Nhưng thực tế làm ra loại chuyện này, cũng không phải thiếp mà."
Đức Phi hiểu rõ tính tình Cảnh đế, đã có chứng cớ, chính là nàng không chống chế hết, chân thành nhận sai, thường ngày chỉ cần như vậy, cho dù Cảnh đế tức giận nàng, sau đó cũng sẽ nhìn trên mặt tình cảm đã qua và nhị hoàng tử mà buông tha nàng.
Cảnh đế nhắm hai mắt lại.
Rốt cuộc không nói thêm nữa.
Suy nghĩ một chút, mở miệng: "Đức Phi mưu hại hoàng tự, đày vào lãnh cung, nhị hoàng tử tạm thời giao cho Thái hậu nuôi dưỡng. Trần Vũ Lan, Liên Tú Vân thân ở lãnh cung vẫn cứ không biết hối cải, đánh chết. Người liên quan khác chờ đánh chết hết thảy."
Lời vừa nói ra, thật sự là khiến mọi người khiếp sợ, cho dù ai cũng không nghĩ tới lại nghiêm khắc như vậy.
Trong một lúc đều là mộng nơi nào, sau khi trở lại bình thường thì cầu xin tha thứ thảm thương.
Cảnh đế xoa mi tâm (giữa hai đầu lông mày), hình như vô cùng mệt mỏi đối với những thứ này.
"Có lẽ trong lòng mấy người các ngươi cũng là có vài người, từ khi vào cung tới nay các ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi, thường ngày trẫm luôn nhớ tới còn có một chút tình nghĩa mà dễ dàng tha thứ cho các ngươi nhiều lần, nhưng mà, không phải là trẫm không có ranh giới cuối cùng."
Phất phất tay, lúc này Lai Hỉ lập tức dẫn người tới, mắt thấy sắp bị mang xuống, Trần Vũ Lan đột nhiên hô to: "Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng, ta đồng ý đều nói ra tất cả, ta biết rõ bí mật của Thuần Chiêu Nghi. . . . . ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.
Tề phi mắt thấy Trần Vũ Lan sắp bị mang xuống, có lẽ đây nhất định là một cơ hội, giống như yếu đuối nhìn về phía Cảnh đế: "Hoàng thượng, nếu Trần Vũ Lan này nói là biết bí mật của Thuần Chiêu Nghi, thần thiếp cả gan, xin hoàng thượng tạm thời giữ nàng ta lại. Có lẽ cũng là có quan hệ với vụ án này, đứa bé của thần thiếp, đứa bé của thần thiếp không thể mất không rõ ràng. . . . . ."
Dĩ nhiên là Tề phi suy nghĩ nhiều, nhìn Trần Vũ Lan này lời thề son sắt như thế, lại nghĩ nàng ta chính là biểu muội Thuần Chiêu Nghi, nói không chừng thật sự là biết gì đó. Mà lúc này mình mất đứa bé, nói như vậy, cũng là đúng lúc.
Nếu như có thể thuận tiện cùng nhau xử lý xong Thẩm Tịch Nguyệt, thì quả là tốt!
Tịch Nguyệt nghe Trần Vũ Lan lớn tiếng như vậy nói nàng có bí mật, ổn định tinh thần một chút, chỉ vừa suy nghĩ cũng bèn mở miệng: "Xin hoàng thượng giữ biểu muội lại. Thiếp cũng muốn biết, mình có bí mật gì mà không thể gặp người."
Tịch Nguyệt tự hỏi cũng không có nhược điểm gì có thể bị người nắm. Cho rằng Trần Vũ Lan này nhất định là sắp nói láo, chỉ cần là nói láo, chính là có thể bị nhìn thấu. Nhưng hôm nay không để cho nàng ta nói, nghĩ đến người khác lại vẫn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình. Mà hoàng thượng sẽ có cái gai trong lòng.
Cứ như vậy thì khó có thể nói rõ.
Tề phi thấy bản thân Thẩm Tịch Nguyệt cũng nói như vậy, tuy là trong lòng có chút nghi ngờ, có điều thật sự chỉ hy vọng có thể một kích phải trúng.
Dù sao, mới vừa rồi Đức Phi cũng cậy mạnh như vậy, dieenddafnleequysddoon nhưng chứng cớ trước mặt còn không phải là nhận tội?
Có lẽ Trần Vũ Lan cũng có chút thủ đoạn.
Ánh mắt Hoàng thượng u ám, tối tăm khó hiểu.
"Đã như thế, vậy thì tạm thời giữ ngươi lại, ngược lại trẫm muốn nghe một chút, rốt cuộc ngươi muốn nói gì."
Thật ra thì trong lòng mình Cảnh đế cũng có nghi vấn.
Trần Vũ Lan này quả thật không phải là loại người đơn giản.
Trần Vũ Lan vừa nghe mình được giữ lại, trong lòng ổn định lại, thật ra thì nàng cũng không biết bất cứ chuyện gì của Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà, mới vừa rồi mình dốc lòng ra cũng là để cho mọi người thấy, có lẽ người khác cũng nên có mấy phần tin tưởng đối với nàng, hơn nữa mình hoãn lại nói bản thân là lời người sắp chết nói cũng là điều thiện, chắc chắn là có thể.
Quỳ xuống, Trần Vũ Lan hoa lê đẫm mưa: "Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp thỉnh cầu một mình nói với ngài."
Tất nhiên là nàng có ý định của mình.
Lúc này Tịch Nguyệt cũng nhìn thấu tính toán của nàng ta, lại trực tiếp không để ý thân thể quỳ xuống.
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không đồng ý, không có gì không thể đối lời người ta. Hôm nay phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ngay trước mặt mọi người, nếu không với hoàng thượng thương * thần thiếp, ngày khác nhất định có người nói hoàng thượng làm việc vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Mặc kệ là vì danh dự thần thiếp hay là vì hoàng thượng, thần thiếp cũng tán thành nói rõ ràng ngay trước mặt mọi người."
Dù sao hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt vẫn là có thai, Cảnh đế hắng giọng: "Chu ma ma, đở Thuần Chiêu Nghi dậy. Dù cho lời Trần Vũ Lan này nói là thật hay giả, hôm nay Thuần Chiêu Nghi có thai, đều không thể đối xử vô lễ như vậy."
Chu ma ma đáp "Dạ", nâng người dậy.
Các vị cung phi vừa nghe Thẩm Tịch Nguyệt kiên trì xử công khai, tuy là có chút nhìn không hiểu, nhưng cũng vui mừng.
Cho dù như thế nào, nếu có thể khiến hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nàng, đây không phải là một chuyện vui lớn à.
Cảnh đế nhìn ánh mắt rõ ràng, vẻ mặt quật cường của Tịch Nguyệt, ngược lại trong lòng tin tưởng nàng một phần.
"Được, nếu Tề phi và Thuần Chiêu Nghi cũng kiên trì thẩm vấn ngay trước mặt mọi người, như vậy trẫm cũng không miễn cưỡng. Trần Vũ Lan, ngươi lại nói một chút, Thuần Chiêu Nghi có bí mật gì mà không thể nói?"
Ánh mắt Trần Vũ Lan lóe lên một cái, chỉ là rất bình thường mở miệng: "Thần thiếp nói tới chuyện này không có một chút chứng cớ, có điều lời người sắp chết nói cũng là điều thiện, thần thiếp là suy nghĩ vì hoàng thượng."
Thốt ra lời này, mọi người nổi lên nghi ngờ, vì hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì đây. Mọi người không nhịn được theo dõi giọng điệu nàng như vậy, không khỏi nghĩ về phía chỗ sai lầm bẩn thỉu.
Tuy là không thể tra, Cảnh đế cũng hơi nhíu cau mày, nhìn về phía Trần Vũ Lan.
Quả nhiên, mọi người suy đoán cũng không sai.
Trần Vũ Lan muốn nói, chính là chuyện như vậy: "Tuy là lúc ấy tuổi biểu tỷ ta không lớn lắm, nhưng mà trước kia lúc chưa vào cung đã đính ước với biểu ca Nhạc gia. Đến nay biểu ca ta chưa thành thân chính là vì Thẩm Tịch Nguyệt."
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Ngay cả Thẩm Tịch Nguyệt cũng sợ ngây người. "Biểu ca"?
Nói đến biểu ca này, chính là Đại công tử Nhạc gia. Trong ngày thường cậu cũng chưa từng tới thăm hỏi nhà nàng, nhưng mà biểu ca lại thỉnh thoảng tới thăm nàng một chút, đưa ít thứ. Nhìn Trần Vũ Lan, nàng ta lại dùng chuyện này làm bè?
Nàng ta cũng không nghĩ tới, đó cũng là người thân của nàng ta?
Trần Vũ Lan thấy mọi người đều kinh hãi, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, ta không có chứng cớ, nhưng hoàng thượng có thể điều tra cặn kẽ."
Cho dù là chết, mình cũng phải kéo một đệm lưng, tại sao mọi chuyện không bằng biểu tỷ, nàng ta lại có thể lấy được cưng chiều * của hoàng thượng? Cho dù là mình chết, cũng phải kéo nàng ta đi, nàng nói như vậy cũng không cần có bất kỳ chứng cớ nào.
Chỉ cần trong lòng hoàng thượng chôn xuống một cây gai, thời gian dài gai này sẽ nhiễm trùng chuyển biến xấu.
Đến lúc đó, thì không biết được Thẩm Tịch Nguyệt này còn có thể như thế nào.
Dù sao cũng rơi vào kết cục giống với nàng chứ?
Trần Vũ Lan ác ý nghĩ tới, lúc này sao nàng lại trông nom đó có phải cũng tương tự là biểu ca mình hay không, nếu cậu cũng chưa từng giúp đỡ nàng cái gì, như vậy lôi nhà hắn xuống nước thì như thế nào?
Cảnh đế vừa nghe quả nhiên vẻ mặt có chút thay đổi.
Có lẽ trong ngày thường tuy là cậu Nhạc gia cũng không tính là vô cùng tốt với nàng, nhưng mà nàng lại nói chuyện vì cậu khắp nơi, Cảnh đế cũng có chút hoài nghi.
Mà Tịch Nguyệt chăm chú nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhắc tới Trần Vũ Lan quả nhiên là một người khôn khéo, đúng vậy, cho dù không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng chỉ cần nói như vậy, thật sự là mình cũng phải chết không thể nghi ngờ đấy?
Lúc mọi người đã cho rằng nàng sắp thẹn quá thành giận phản bác, ngược lại Tịch Nguyệt nhếch lên khóe miệng, nở nụ cười: "Hoàng thượng, nếu biểu muội nói như vậy, vậy kính xin hoàng thượng sai người đến Nhạc gia, thiếp bằng lòng cùng nhau đối chất với biểu ca."
Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt tươi cười, có chút không rõ tại sao nàng lại chắc chắn như vậy.
Có điều cũng chỉ là trong nháy mắt, Cảnh đế liếc nhìn mọi người, phát hiện ngay cả trong mắt Tề phi ổn định xưa nay cũng có chút nóng nảy và khẩn cấp, có lẽ là rất hi vọng Thẩm Tịch Nguyệt cùng bị xử trí đây.
"Đã như vậy, Lai Hỉ, đến Nhạc gia đưa Đại công tử Nhạc gia vào cung."
Tuy rằng tiềm thức hắn tin tưởng Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà mọi việc, vẫn biết rõ thì tốt hơn.
Trong lòng thầm hận một hồi, nàng tự nhận là, Thúc Lan này đã đi theo nàng từ nhỏ, là một người phục tùng làm thỏa đáng bên cạnh nàng. Nhưng giờ này ngày này lại hại nàng như thế.
Trong lòng Đức Phi vô cùng hận.
Đanh giọng nói: "Tức là ngươi có chứng cớ, vậy thì lấy ra, chúng ta đối chất."
Trần Vũ Lan hơi ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh đế.
Bộ dáng kia dường như là trưng cầu ý kiến.
Cảnh đế gật đầu.
"Vốn là lúc ở nhà ta đã nghe nói có một loại thuốc nước, sau khi viết chữ xong cũng chỉ năm ba ngày sẽ mất đi, lúc ấy bèn xin phụ thân chỉ bảo, nếu như không muốn để cho nét chữ này mất đi, thật là lại có phương pháp nào. Thuở nhỏ phụ thân cưng chiều ta, tìm phương thuốc cặn kẽ ở bên ngoài. Mà thần thiếp chính là biết được. Sau khi Đức Phi giao giấy viết thư này cho chúng ta, ta đã có nhiều nghi ngờ, Đức Phi này là người cẩn thận như vậy, làm sao sẽ để nhược điểm dễ thấy như thế lại. Mặc kệ có phải là có ích hay không, thần thiếp cũng làm một lần dựa theo phương pháp kia. Nhưng mà lúc đó giữa thiếp và Liên Tú Vân cũng không phải là tin tưởng lẫn nhau, vì vậy chúng ta bàn bạc, hai bên trao đổi giấy viết thư lẫn nhau. Hôm nay lá thư này của thiếp tất nhiên là không nhìn ra nội dung, nhưng mà tin tưởng lá thư kia của Liên Tú Vân thật sự có tất cả chữ viết."
Nói xong, nàng hài lòng nhìn về phía Đức Phi.
Nếu như không phải là nàng cờ cao một chiêu, cẩn thận đề phòng, có lẽ hôm nay không lật đổ được Đức Phi.
Bây giờ chứng cớ này chính là phù bảo mệnh của bọn họ, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể buông tha các nàng.
Lúc này Trần Vũ Lan cực kỳ phẫn hận, vốn là lúc Thúc Lan tìm tới họ, nàng cũng nghĩ đến có thể là Đức Phi lợi dụng họ,
Chỉ là Trần Vũ Lan nàng cũng không phải là ngu ngốc, dĩ nhiên là làm đầy đủ chuẩn bị, cái này chính là một nhựơc điểm lớn uy hiếp Đức Phi.
Hơn nữa vốn là hai người, Liên Tú Vân ngu ngốc như vậy lại thường đẩy tất cả mọi chuyện tới trên người nàng thì tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới. Chuyện xảy ra cũng chẳng qua chưa đủ một ngày, các nàng đây đã bị xốc ra ngoài.
Người Thúc Lan không chịu nổi Thận Hình Ti hành hạ trực tiếp nói thẳng ra tất cả, mà họ cũng không may mắn thoát khỏi.
Nghĩ đến tất cả thất bại trong gang tấc còn rơi vào tình trạng hôm nay, ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận bắn về phía Đức Phi, lúc lâu, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
Nàng không thể chịu nổi nàng ta hạnh phúc, người khác thì cũng không có ý kiến gì, nhưng thật sự là nàng không thể chịu nổi Thẩm Tịch Nguyệt hạnh phúc.
Rõ ràng, rõ ràng là nàng ta cái gì cũng không bằng nàng, làm sao có thể có được địa vị hôm nay? Còn có đứa bé kia, tại sao nó lại chưa bị mất chứ. Mất thật tốt, mất thật tốt mà!
Tịch Nguyệt cảm thấy ánh mắt Trần Vũ Lan oán hận, trong lòng không hiểu, rốt cuộc là nàng ta như thế nào, tại sao lại hận nàng, hận đến trình độ như vậy.
Đức Phi nghe được lời Trần Vũ Lan nói, cũng ngây người ngay nơi đó, một lúc lâu không có lời gì để nói.
Tuy là trước kia Trần Vũ Lan và Liên Tú Vân đánh mắng lẫn nhau, nhưng mà thời điểm sống còn này, dù hai người có thế nào cũng là dắt trên một sợi dây thừng.
"Thần thiếp có thể bằng chứng, nhưng có chuyện."
Các nàng phải nói sao thì coi là có thể thành công đây.
Sợ là lúc ấy chính là nghĩ cho dù không thành công, cùng lắm thì vẫn là lãnh cung thôi. Dù sao lúc trước hoàng thượng coi như là nhân từ đối với nữ nhân trong cung này, cho dù là tra được đã làm chuyện ác gì, cuối cùng cũng chỉ là lãnh cung.
Phải nói lúc trước Tống phi bị ban chết, vẫn là Cảnh đế không ở trong cung.
Nhìn hiện trường loạn thành một đoàn này, Cảnh đế nhìn về phía Đức Phi: "Ngươi còn có lời gì muốn nói."
Đức Phi nhìn mấy chứng cớ đã được trình lên. Xụi lơ trên đất: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ sai khiến hai người Trần Liên mưu hại đứa bé của Tề phi và Thuần Chiêu Nghi, chuyện khác, thần thiếp thật sự không có làm mà. Hoàng thượng, hơn nữa, tuy là thần thiếp hi vọng các nàng có thể làm như vậy. Nhưng thực tế làm ra loại chuyện này, cũng không phải thiếp mà."
Đức Phi hiểu rõ tính tình Cảnh đế, đã có chứng cớ, chính là nàng không chống chế hết, chân thành nhận sai, thường ngày chỉ cần như vậy, cho dù Cảnh đế tức giận nàng, sau đó cũng sẽ nhìn trên mặt tình cảm đã qua và nhị hoàng tử mà buông tha nàng.
Cảnh đế nhắm hai mắt lại.
Rốt cuộc không nói thêm nữa.
Suy nghĩ một chút, mở miệng: "Đức Phi mưu hại hoàng tự, đày vào lãnh cung, nhị hoàng tử tạm thời giao cho Thái hậu nuôi dưỡng. Trần Vũ Lan, Liên Tú Vân thân ở lãnh cung vẫn cứ không biết hối cải, đánh chết. Người liên quan khác chờ đánh chết hết thảy."
Lời vừa nói ra, thật sự là khiến mọi người khiếp sợ, cho dù ai cũng không nghĩ tới lại nghiêm khắc như vậy.
Trong một lúc đều là mộng nơi nào, sau khi trở lại bình thường thì cầu xin tha thứ thảm thương.
Cảnh đế xoa mi tâm (giữa hai đầu lông mày), hình như vô cùng mệt mỏi đối với những thứ này.
"Có lẽ trong lòng mấy người các ngươi cũng là có vài người, từ khi vào cung tới nay các ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi, thường ngày trẫm luôn nhớ tới còn có một chút tình nghĩa mà dễ dàng tha thứ cho các ngươi nhiều lần, nhưng mà, không phải là trẫm không có ranh giới cuối cùng."
Phất phất tay, lúc này Lai Hỉ lập tức dẫn người tới, mắt thấy sắp bị mang xuống, Trần Vũ Lan đột nhiên hô to: "Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng, ta đồng ý đều nói ra tất cả, ta biết rõ bí mật của Thuần Chiêu Nghi. . . . . ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt.
Tề phi mắt thấy Trần Vũ Lan sắp bị mang xuống, có lẽ đây nhất định là một cơ hội, giống như yếu đuối nhìn về phía Cảnh đế: "Hoàng thượng, nếu Trần Vũ Lan này nói là biết bí mật của Thuần Chiêu Nghi, thần thiếp cả gan, xin hoàng thượng tạm thời giữ nàng ta lại. Có lẽ cũng là có quan hệ với vụ án này, đứa bé của thần thiếp, đứa bé của thần thiếp không thể mất không rõ ràng. . . . . ."
Dĩ nhiên là Tề phi suy nghĩ nhiều, nhìn Trần Vũ Lan này lời thề son sắt như thế, lại nghĩ nàng ta chính là biểu muội Thuần Chiêu Nghi, nói không chừng thật sự là biết gì đó. Mà lúc này mình mất đứa bé, nói như vậy, cũng là đúng lúc.
Nếu như có thể thuận tiện cùng nhau xử lý xong Thẩm Tịch Nguyệt, thì quả là tốt!
Tịch Nguyệt nghe Trần Vũ Lan lớn tiếng như vậy nói nàng có bí mật, ổn định tinh thần một chút, chỉ vừa suy nghĩ cũng bèn mở miệng: "Xin hoàng thượng giữ biểu muội lại. Thiếp cũng muốn biết, mình có bí mật gì mà không thể gặp người."
Tịch Nguyệt tự hỏi cũng không có nhược điểm gì có thể bị người nắm. Cho rằng Trần Vũ Lan này nhất định là sắp nói láo, chỉ cần là nói láo, chính là có thể bị nhìn thấu. Nhưng hôm nay không để cho nàng ta nói, nghĩ đến người khác lại vẫn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình. Mà hoàng thượng sẽ có cái gai trong lòng.
Cứ như vậy thì khó có thể nói rõ.
Tề phi thấy bản thân Thẩm Tịch Nguyệt cũng nói như vậy, tuy là trong lòng có chút nghi ngờ, có điều thật sự chỉ hy vọng có thể một kích phải trúng.
Dù sao, mới vừa rồi Đức Phi cũng cậy mạnh như vậy, dieenddafnleequysddoon nhưng chứng cớ trước mặt còn không phải là nhận tội?
Có lẽ Trần Vũ Lan cũng có chút thủ đoạn.
Ánh mắt Hoàng thượng u ám, tối tăm khó hiểu.
"Đã như thế, vậy thì tạm thời giữ ngươi lại, ngược lại trẫm muốn nghe một chút, rốt cuộc ngươi muốn nói gì."
Thật ra thì trong lòng mình Cảnh đế cũng có nghi vấn.
Trần Vũ Lan này quả thật không phải là loại người đơn giản.
Trần Vũ Lan vừa nghe mình được giữ lại, trong lòng ổn định lại, thật ra thì nàng cũng không biết bất cứ chuyện gì của Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà, mới vừa rồi mình dốc lòng ra cũng là để cho mọi người thấy, có lẽ người khác cũng nên có mấy phần tin tưởng đối với nàng, hơn nữa mình hoãn lại nói bản thân là lời người sắp chết nói cũng là điều thiện, chắc chắn là có thể.
Quỳ xuống, Trần Vũ Lan hoa lê đẫm mưa: "Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp thỉnh cầu một mình nói với ngài."
Tất nhiên là nàng có ý định của mình.
Lúc này Tịch Nguyệt cũng nhìn thấu tính toán của nàng ta, lại trực tiếp không để ý thân thể quỳ xuống.
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không đồng ý, không có gì không thể đối lời người ta. Hôm nay phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ngay trước mặt mọi người, nếu không với hoàng thượng thương * thần thiếp, ngày khác nhất định có người nói hoàng thượng làm việc vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Mặc kệ là vì danh dự thần thiếp hay là vì hoàng thượng, thần thiếp cũng tán thành nói rõ ràng ngay trước mặt mọi người."
Dù sao hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt vẫn là có thai, Cảnh đế hắng giọng: "Chu ma ma, đở Thuần Chiêu Nghi dậy. Dù cho lời Trần Vũ Lan này nói là thật hay giả, hôm nay Thuần Chiêu Nghi có thai, đều không thể đối xử vô lễ như vậy."
Chu ma ma đáp "Dạ", nâng người dậy.
Các vị cung phi vừa nghe Thẩm Tịch Nguyệt kiên trì xử công khai, tuy là có chút nhìn không hiểu, nhưng cũng vui mừng.
Cho dù như thế nào, nếu có thể khiến hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nàng, đây không phải là một chuyện vui lớn à.
Cảnh đế nhìn ánh mắt rõ ràng, vẻ mặt quật cường của Tịch Nguyệt, ngược lại trong lòng tin tưởng nàng một phần.
"Được, nếu Tề phi và Thuần Chiêu Nghi cũng kiên trì thẩm vấn ngay trước mặt mọi người, như vậy trẫm cũng không miễn cưỡng. Trần Vũ Lan, ngươi lại nói một chút, Thuần Chiêu Nghi có bí mật gì mà không thể nói?"
Ánh mắt Trần Vũ Lan lóe lên một cái, chỉ là rất bình thường mở miệng: "Thần thiếp nói tới chuyện này không có một chút chứng cớ, có điều lời người sắp chết nói cũng là điều thiện, thần thiếp là suy nghĩ vì hoàng thượng."
Thốt ra lời này, mọi người nổi lên nghi ngờ, vì hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì đây. Mọi người không nhịn được theo dõi giọng điệu nàng như vậy, không khỏi nghĩ về phía chỗ sai lầm bẩn thỉu.
Tuy là không thể tra, Cảnh đế cũng hơi nhíu cau mày, nhìn về phía Trần Vũ Lan.
Quả nhiên, mọi người suy đoán cũng không sai.
Trần Vũ Lan muốn nói, chính là chuyện như vậy: "Tuy là lúc ấy tuổi biểu tỷ ta không lớn lắm, nhưng mà trước kia lúc chưa vào cung đã đính ước với biểu ca Nhạc gia. Đến nay biểu ca ta chưa thành thân chính là vì Thẩm Tịch Nguyệt."
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Ngay cả Thẩm Tịch Nguyệt cũng sợ ngây người. "Biểu ca"?
Nói đến biểu ca này, chính là Đại công tử Nhạc gia. Trong ngày thường cậu cũng chưa từng tới thăm hỏi nhà nàng, nhưng mà biểu ca lại thỉnh thoảng tới thăm nàng một chút, đưa ít thứ. Nhìn Trần Vũ Lan, nàng ta lại dùng chuyện này làm bè?
Nàng ta cũng không nghĩ tới, đó cũng là người thân của nàng ta?
Trần Vũ Lan thấy mọi người đều kinh hãi, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, ta không có chứng cớ, nhưng hoàng thượng có thể điều tra cặn kẽ."
Cho dù là chết, mình cũng phải kéo một đệm lưng, tại sao mọi chuyện không bằng biểu tỷ, nàng ta lại có thể lấy được cưng chiều * của hoàng thượng? Cho dù là mình chết, cũng phải kéo nàng ta đi, nàng nói như vậy cũng không cần có bất kỳ chứng cớ nào.
Chỉ cần trong lòng hoàng thượng chôn xuống một cây gai, thời gian dài gai này sẽ nhiễm trùng chuyển biến xấu.
Đến lúc đó, thì không biết được Thẩm Tịch Nguyệt này còn có thể như thế nào.
Dù sao cũng rơi vào kết cục giống với nàng chứ?
Trần Vũ Lan ác ý nghĩ tới, lúc này sao nàng lại trông nom đó có phải cũng tương tự là biểu ca mình hay không, nếu cậu cũng chưa từng giúp đỡ nàng cái gì, như vậy lôi nhà hắn xuống nước thì như thế nào?
Cảnh đế vừa nghe quả nhiên vẻ mặt có chút thay đổi.
Có lẽ trong ngày thường tuy là cậu Nhạc gia cũng không tính là vô cùng tốt với nàng, nhưng mà nàng lại nói chuyện vì cậu khắp nơi, Cảnh đế cũng có chút hoài nghi.
Mà Tịch Nguyệt chăm chú nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhắc tới Trần Vũ Lan quả nhiên là một người khôn khéo, đúng vậy, cho dù không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng chỉ cần nói như vậy, thật sự là mình cũng phải chết không thể nghi ngờ đấy?
Lúc mọi người đã cho rằng nàng sắp thẹn quá thành giận phản bác, ngược lại Tịch Nguyệt nhếch lên khóe miệng, nở nụ cười: "Hoàng thượng, nếu biểu muội nói như vậy, vậy kính xin hoàng thượng sai người đến Nhạc gia, thiếp bằng lòng cùng nhau đối chất với biểu ca."
Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt tươi cười, có chút không rõ tại sao nàng lại chắc chắn như vậy.
Có điều cũng chỉ là trong nháy mắt, Cảnh đế liếc nhìn mọi người, phát hiện ngay cả trong mắt Tề phi ổn định xưa nay cũng có chút nóng nảy và khẩn cấp, có lẽ là rất hi vọng Thẩm Tịch Nguyệt cùng bị xử trí đây.
"Đã như vậy, Lai Hỉ, đến Nhạc gia đưa Đại công tử Nhạc gia vào cung."
Tuy rằng tiềm thức hắn tin tưởng Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà mọi việc, vẫn biết rõ thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.