Chương 82
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
02/09/2016
Lần thứ hai gặp Trần Vũ Lan chính là ngày mùng một.
Ngày mùng một chính là ngày thỉnh an Thái hậu hàng tháng.
Tịch Nguyệt đã tới Tuệ Từ Cung từ rất sớm, không biết vì sao, lần này mọi người đều đến rất sớm, thấy Tịch Nguyệt vào cửa, những người có phân vị thấp hơn nàng cúi đầu thỉnh an, Tịch Nguyệt cũng thỉnh an mấy người phân vị cao.
Vẻ mặt của Tịch Nguyệt lạnh băng ngồi ở đó, không ai biết nguyên nhân.
Mọi người không hiểu sắc mặt của nàng như vậy là do có chuyện gì, chỉ là thấy vậy nên cũng không mở miệng hỏi nhiều.
Nếu như có người không thức thời thì cũng chỉ là An Qúy tần từ trước tới giờ đã không có quan hệ tốt với nàng
“Ôi chao, là ai chọc giận muội muội vậy, nhìn sắc mặt thật khó coi nha.”
Tịch Nguyệt mỉm cười như nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt: “Tỷ tỷ nói đùa. Chỉ là ta sáng sớm tới đây lại gặp phải một con chó, nó hung hăng sủa loạn, quấy rầy tâm tình của ta.”
Tịch Nguyệt hời hợt nói nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiểu Điệp.
Tất cả mọi người đều thấy được vừa rồi là Bạch Tiểu Điệp cùng vào cửa với Thẩm Tịch Nguyệt.
Không ai biết là nàng thực sự gặp phải một con chó hay là lấy câu nói này để ám chỉ cái gì, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Điệp. Lúc này gương mặt Bạch Tiểu Điệp lại đỏ lên, bọn họ đương nhiên đều nghĩ ra.
Có người che miệng cười.
An Qúy tần ngẩn ra, cũng cười nói: “Phòng thú cưng(*) này lại không cẩn thận như vậy, thả con chó kia ra.”
(*) Cái này nguyên văn là miêu cẩu phòng nghĩa là Phòng chó mèo nhưng ta nghĩ đây chắc là nơi nuôi mấy con chó mèo để làm thú cưng ở trong cung nên để là Phòng thú cưng nhé.
“Nói không chừng là do người nào đó nuôi, không chắc là của Phòng thú cưng. Tỷ tỷ đúng là rất quan tâm đến chuyện này.” Câu nói này của Tịch Nguyệt cũng không hề ôn hòa, thực sự không giống với tình cách trước kia của nàng. Tất cả mọi người đều nghĩ, hẳn là thời gian trước bị rơi xuống nước một lần mới khiến cho nàng có biến hóa như vậy.
An Qúy tần cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa. Thẩm Tịch Nguyệt hôm nay tám phần là ăn phải thuốc nổ (*) nên mới như vậy. Nhưng mà nghĩ đến một lát nữa Thái hậu sẽ tới, nếu như nàng ta vẫn có dáng vẻ như thế này thì thực đúng là thú vị.
(*) Ăn phải thuốc nổ: ý nói gặp phải chuyện gì khiến cho tình tình trở nên nóng nảy, không vui.
Tịch Nguyệt thấy mọi người không nói nhiều thì bưng trà lên uống. Vừa rồi trên đường tới đây, Bạch Tiểu Điệp bỗng nhiên chạy đến bên cạnh nàng, nói vài câu nịnh nọt lấy lòng, trong lúc nói chuyện mới làm bộ đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ Lan, Tịch Nguyệt không biết nàng ta lại có ý đồ xấu xa gì, nghĩ rằng cũng là do nàng đến thăm Trần Vũ Lan đi, hẳn là nàng ta lo lắng Trần Vũ Lan đã nói cái gì nên mới cố ý đến lấy lòng đây.
Có điều, Tịch Nguyệt cực kì không thích nàng ta nên cũng không đáp lại nàng ta.
Vốn nàng cho rằng kiếp này Bạch Tiểu Điệp chưa làm những chuyện kia nên vẫn chưa động thủ trả thù, nhưng mà thấy người này quả nhiên là bản tính có rời, tâm tư vẫn xấu xa như vậy.
“Huệ phi đến -----”
Từ khi Phó Cẩn Dao được phong phi, đúng mà mơ hồ có cảm giác đứng đầu hậu cung, mặc dù cấp bậc của Đức phi còn cao hơn nàng ta một cấp nhưng gia thế và sự sủng ái của Hoàng thượng khiến cho nàng ta chiếm được nhiều ưu thế hơn Đức Phi.
Theo lý thuyết, nếu như Bạch Tiểu Điệp đã chuyển vào Trúc Hiên thì nên theo sát phía sau Huệ phi, có lẽ lần này chỉ là diễn kịch.
Phó Cẩn Dao vào cửa thì mắt nhìn thẳng, đến khi ngồi xuống mới quét mắt một vòng, thấy Bạch Tiểu Điệp đã ở bên trong rồi thì nở một nụ cười trảo phúng.
Nụ cười này của nàng ta cũng không dễ phát hiện, không phải ai cũng thấy, chỉ có mấy người ánh mắt sắc bén mới nhìn ra.
Tịch Nguyệt thấy Phó Cẩn Dao không vui cũng khẽ cong môi.
Phàm là người có chút tâm tư thì đều thấy rõ, xem ta Bạch Tiểu Điệp này không chỉ chọc phải một người. Nghĩ đến Phó Cẩn Dao và Thẩm Tịch Nguyệt bây giờ đều xem như là người được sủng ái, hai người này đều không thích nàng ta, có thể thấy được tháng ngày sau này của nàng ta có thể 'dễ chịu' đến đâu.”
Bạch Tiểu Điệp mang vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ngồi ngay ngắn ở vị trí phía sau, nhìn những vị phi tần được sủng ái hiện nay, trong lòng âm thầm giận dữ.
Vừa giận dữ lại vừa tự trách mình quá nóng vội, khi không lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bất luận Bạch Tiểu Điệp nghĩ gì, Tịch Nguyệt chắc chắn sẽ không bày sắc mặt khi Thái hậu tới.
Dường như Thái hậu càng ngày càng không thích náo nhiệt cũng chỉ gặp mọi người một lúc đã bắt đầu uể oải rồi cho mọi người lui xuống. Tịch Nguyệt hơi lo lắng liếc nhìn Thái Hậu, có lẽ lúc còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện, Thái hậu vô cùng ưu tư, tuy bây giờ không có những tranh đấu kia nhưng thân thể cũng ngày sáng sa sút rồi.
Không quan tâm tâm tư của người khác với Thái hậu là gì nhưng Tịch Nguyệt thực sự quan tâm đến bà, không nói đến lợi ích, con người luôn có thất tình lục dục, Thái hậu đối tốt với nàng, sao nàng lại không biết chứ.
Sự sủng ái của Hoàng Thượng đương nhiên là quan trọng nhưng mà nàng có thể thuận lợi đi tới ngày hôm nay thì sự chống đỡ của Thái hậu cũng không phải là không có tác dụng.
“Không biết là rốt cuộc Bạch muội muội này muốn làm cái gì, trêu chọc đến Thẩm muội muội lại còn khiến cho Huệ phi không thích.” An Qúy tần nhỏ giọng hàn huyên với người bên cạnh thế nhưng âm lượng lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe được.
“Lời này nói giống như là An Qúy tần thấy tận mắt vậy, không biết từ đâu lại nhìn ra bản cung không thích Bạch muội muội, xin chỉ điểm một chút.” Phó Cẩn Dao ngẩng cao đầu, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng những lời này đúng là không hề yếu đuối.
Không thể không thừa nhận, nàng đúng là có một thân quý khí.
An Qúy tần đúng là không ngờ Huệ phi lại không khách khí như vậy, ngẩn ra, lúng túng cười cười.
“Ai nha, tật xấu ăn nói lung tung không suy nghĩ của ta thực sự là không tốt nha. Nhìn xem, không phải là lỡ lời rồi sao. Ta ở đây bồi tội với muội muội.” An Qúy tần ở trong cung nhiều năm cũng đâu phải là kẻ ngốc, nàng ta cũng chỉ là cố ý nói như vậy thôi, chính là muốn làm mất mặt hai người này nhưng mà không ngờ Huệ phi trước kia không thường nhiều lời, lần này lại không khách khí như vậy.
Phó Cẩn Dao vẫn không cho nàng ta mặt mũi, lạnh giọng nói: “Nói lỡ lời ở đâu chứ, bản cung còn đang chờ An Qúy tần chỉ điểm đây.”
Tịch Nguyệt cũng hơi liếc mắt nhìn Phó Cẩn Dao không tha thứ, thấy biểu hiện của nàng ta cũng không quá tốt nhưng nhìn kĩ thì lại có mấy phần tiều tụy. Tịch Nguyệt nghiêng đầu, nghĩ lại từ khi Hoàng thượng cầu phúc trở về thì không hề triệu kiến Huệ phi, đương nhiên cũng không triệu kiến Bạch Du Nhiên. Điều này cũng nằm trong dự kiến, dù sao hai người này cũng coi như là được độc sủng nhiều ngày như vậy, khi trở về đương nhiên là phải an ủi những phi tần không được đi. Nhưng mà biểu hiện của Phó Cẩn Dao lúc này khiến cho Tịch Nguyệt hoài nghi có phải lúc xuất cung đã xảy ra chuyện gì hay không? Cho nên Phó Cẩn Dao mới như vậy.
Phó Cẩn Dao không chịu bỏ qua, trong mắt Thẩm Tịch Nguyệt chứa tia trào phúng đứng một bên, không chỉ có An Qúy tần mà nhân vật trung tâm là Bạch Tiểu Điệp cũng đều thấy mất mặt.
Có lẽ là do thái độ của Phó Cẩn Dao nên Thái hậu vừa vào nội thất lại đi ra ngoài.
Quế ma ma đi tới cửa: “Các vị tểu chủ tử, Thái hậu nương nương mời mấy vị đi vào.
Mọi người xung quanh bất luận có tham gia vào chuyện này hay không đều phải cùng nhau vào cửa.
Gương mặt của Thái hậu lạnh lùng ngồi trên thượng vị: “Lại có chuyện gì, các ngươi không thể để ai gia thanh nhàn một khắc sao?”
Phó Cẩn Dao không hề khách khí liền kể lại mọi chuyện một lần.
Thái hậu tức giận: “An Qúy tần, đang yên đang lành ngươi lại gây chuyện là thế nào? Đàm luận thị phi sau lưng Huệ phi và Thuần Qúy nghi, ngươi đúng là thực giỏi. Nói đến tiến cung, ngươi sớm hơn các nàng, nói đến tuổi tác, ngươi lớn hơn các nàng, nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết vì sao mình không thể thăng tiến, không phải là vì tật xấu trên miệng của ngươi sao. Hôm nay lại còn nói mò, ngươi đúng là rất giỏi.”
Thái hậu trào phúng trách cứ An Qúy tần một phen.
“Được, ngươi đã nói Huệ phi và Thuần Qúy nghi không thích Bạch Bảo lâm, ngươi nói ai gia nghe một chút, từ đâu là ngươi lại có kết luận này.
An Qúy tần bị trách cứ một trận, sắc mặt tái nhợt, nói nhỏ: “Tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp nói như vậy cũng chỉ là vì lúc trước thấy Huệ Phi và Thuần Qúy nghi đều làm mặt lạnh với Bạch Bảo lâm, có lẽ là tần thiếp nhìn lầm rồi. Tần thiếp sai rồi.”
An Qúy tần đúng là một người có nhãn lực, lúc này cũng biết là không thể cãi lại Thái hậu, Thái hậu không thích quản những chuyện như thế này, vẫn là nhanh chóng nhận lỗi cho xong chuyện.
Thái hậu nhìn về phía Huệ phi.
Phân vị của Phó Cẩn Dao cao hơn Tịch Nguyệt đương nhiên là nên mở miệng trước: “ Nô tỳ đúng là có lạnh mặt với Bạch Bảo lâm nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân. Bây giờ ở trước mặt nọi người, ta cũng không ngại nói thẳng. Bạch Bảo lâm này tuy chuyển đến Trúc Hiên của ta nhưng đều lén lén lút lút dò xét ta khắp nơi, mặc dù ta không thích nhưng mà dù sao cũng chỉ mới mấy ngày, luôn cho là nàng chuyển tới chỗ mới nên không yên lòng. Có lẽ là hôm nay là ngày thỉnh an hàng tháng, ta đây là chủ một cung còn chưa tới, trái lại, nàng thì giỏi rồi, lại còn tự mình tới trước. Đây còn ra thể thống gì?”
Thái hậu gật đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, dáng vẻ Tịch Nguyệt vô cùng oan ức.
“Bẩm thái hậu, tần thiếp thực là ủy khuất. Sáng sớm hôm nay không biết Bạch Bảo lân có phải đụng phải cái gì nên gây khó dễ cho tần thiếp, chửi bới biểu muội Vũ Lan. Tuy quan hệ của ta và biểu muội lạnh nhạt nhưng biểu muội gặp chuyện lớn như vậy, Bạch Bảo lâm tự nói là giao hảo tốt với biểu muội, ngay cả việc xạ hương lần trước cũng chỉ nói coi như là biểu muội nhất thời bị sương mù che mắt. Bây giờ lại gièm pha biểu muội như vậy, người lật lọng như vậy sao có thể khiến cho người ta thực lòng đối đãi? Nếu như ta thực sự thân thiết với Bạch Bảo lâm, nói nhiều vài câu với nàng ấy, đến ngày khác nếu như Bạch Bảo lâm cũng nói ta như vậy với người khác, ta thực sự khóc cũng bị người khác nói là đáng đời rồi.”
Những lời Tịch Nguyệt nói đều là thực, có điều nhìn khuôn mặt nhỏ lộ vẻ oan ức của nàng, Thái hậu thực sự cảm thấy đứa nhỏ này đúng là một tiểu nha đầu khiến cho người ta thương xót.
Bạch Tiểu Điệp thấy hai người này nói như vậy lập tức quỳ xuống, hô to oan uổng.
Tịch Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng: “Bạch Bảo lâm là nói chúng ta vu oan cho ngươi? Lời này thực sự không thể nói lung tung đâu.”
Bạch Tiểu Điệp không ngừng lắc đầu, diễn xuất này khiến cho Thái hậu cũng phải rùng mình.
Phó Cẩn Dao cười gằn: “Không nói đến việc ngươi một mình đến Tuệ Từ cung, chỉ riêng việc ngươi dò xét xung quanh, bổn cung cũng tìm được nhân chứng.”
Tịch Nguyệt thấy thần thái của Phó Cẩn Dao, đột nhiên hiểu được điều gì đó. Thì ra là như vậy. Nàng đã nói vì sao Hoàng thượng lại để cho Bạch Tiểu Điệp tới Trúc Hiên, mà Phó Cẩn Dao hôm nay nhất quyết không buông tha là vì cái gì, xem ra là phải liên hệ hai việc này với nhau.
Hoàng thượng không gây khó dễ, bới lông tìm vết Bạch Tiểu Điệp nhưng không có nghĩ là người sẽ để cho mọi chuyện tùy ý phát triển.
Chuyện này hôm nay chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, mặc dù không có mình ra mặt thì mọi chuyện cũng sẽ đi theo quỹ đạo này mà thôi!
Ngày mùng một chính là ngày thỉnh an Thái hậu hàng tháng.
Tịch Nguyệt đã tới Tuệ Từ Cung từ rất sớm, không biết vì sao, lần này mọi người đều đến rất sớm, thấy Tịch Nguyệt vào cửa, những người có phân vị thấp hơn nàng cúi đầu thỉnh an, Tịch Nguyệt cũng thỉnh an mấy người phân vị cao.
Vẻ mặt của Tịch Nguyệt lạnh băng ngồi ở đó, không ai biết nguyên nhân.
Mọi người không hiểu sắc mặt của nàng như vậy là do có chuyện gì, chỉ là thấy vậy nên cũng không mở miệng hỏi nhiều.
Nếu như có người không thức thời thì cũng chỉ là An Qúy tần từ trước tới giờ đã không có quan hệ tốt với nàng
“Ôi chao, là ai chọc giận muội muội vậy, nhìn sắc mặt thật khó coi nha.”
Tịch Nguyệt mỉm cười như nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt: “Tỷ tỷ nói đùa. Chỉ là ta sáng sớm tới đây lại gặp phải một con chó, nó hung hăng sủa loạn, quấy rầy tâm tình của ta.”
Tịch Nguyệt hời hợt nói nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiểu Điệp.
Tất cả mọi người đều thấy được vừa rồi là Bạch Tiểu Điệp cùng vào cửa với Thẩm Tịch Nguyệt.
Không ai biết là nàng thực sự gặp phải một con chó hay là lấy câu nói này để ám chỉ cái gì, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Điệp. Lúc này gương mặt Bạch Tiểu Điệp lại đỏ lên, bọn họ đương nhiên đều nghĩ ra.
Có người che miệng cười.
An Qúy tần ngẩn ra, cũng cười nói: “Phòng thú cưng(*) này lại không cẩn thận như vậy, thả con chó kia ra.”
(*) Cái này nguyên văn là miêu cẩu phòng nghĩa là Phòng chó mèo nhưng ta nghĩ đây chắc là nơi nuôi mấy con chó mèo để làm thú cưng ở trong cung nên để là Phòng thú cưng nhé.
“Nói không chừng là do người nào đó nuôi, không chắc là của Phòng thú cưng. Tỷ tỷ đúng là rất quan tâm đến chuyện này.” Câu nói này của Tịch Nguyệt cũng không hề ôn hòa, thực sự không giống với tình cách trước kia của nàng. Tất cả mọi người đều nghĩ, hẳn là thời gian trước bị rơi xuống nước một lần mới khiến cho nàng có biến hóa như vậy.
An Qúy tần cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa. Thẩm Tịch Nguyệt hôm nay tám phần là ăn phải thuốc nổ (*) nên mới như vậy. Nhưng mà nghĩ đến một lát nữa Thái hậu sẽ tới, nếu như nàng ta vẫn có dáng vẻ như thế này thì thực đúng là thú vị.
(*) Ăn phải thuốc nổ: ý nói gặp phải chuyện gì khiến cho tình tình trở nên nóng nảy, không vui.
Tịch Nguyệt thấy mọi người không nói nhiều thì bưng trà lên uống. Vừa rồi trên đường tới đây, Bạch Tiểu Điệp bỗng nhiên chạy đến bên cạnh nàng, nói vài câu nịnh nọt lấy lòng, trong lúc nói chuyện mới làm bộ đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ Lan, Tịch Nguyệt không biết nàng ta lại có ý đồ xấu xa gì, nghĩ rằng cũng là do nàng đến thăm Trần Vũ Lan đi, hẳn là nàng ta lo lắng Trần Vũ Lan đã nói cái gì nên mới cố ý đến lấy lòng đây.
Có điều, Tịch Nguyệt cực kì không thích nàng ta nên cũng không đáp lại nàng ta.
Vốn nàng cho rằng kiếp này Bạch Tiểu Điệp chưa làm những chuyện kia nên vẫn chưa động thủ trả thù, nhưng mà thấy người này quả nhiên là bản tính có rời, tâm tư vẫn xấu xa như vậy.
“Huệ phi đến -----”
Từ khi Phó Cẩn Dao được phong phi, đúng mà mơ hồ có cảm giác đứng đầu hậu cung, mặc dù cấp bậc của Đức phi còn cao hơn nàng ta một cấp nhưng gia thế và sự sủng ái của Hoàng thượng khiến cho nàng ta chiếm được nhiều ưu thế hơn Đức Phi.
Theo lý thuyết, nếu như Bạch Tiểu Điệp đã chuyển vào Trúc Hiên thì nên theo sát phía sau Huệ phi, có lẽ lần này chỉ là diễn kịch.
Phó Cẩn Dao vào cửa thì mắt nhìn thẳng, đến khi ngồi xuống mới quét mắt một vòng, thấy Bạch Tiểu Điệp đã ở bên trong rồi thì nở một nụ cười trảo phúng.
Nụ cười này của nàng ta cũng không dễ phát hiện, không phải ai cũng thấy, chỉ có mấy người ánh mắt sắc bén mới nhìn ra.
Tịch Nguyệt thấy Phó Cẩn Dao không vui cũng khẽ cong môi.
Phàm là người có chút tâm tư thì đều thấy rõ, xem ta Bạch Tiểu Điệp này không chỉ chọc phải một người. Nghĩ đến Phó Cẩn Dao và Thẩm Tịch Nguyệt bây giờ đều xem như là người được sủng ái, hai người này đều không thích nàng ta, có thể thấy được tháng ngày sau này của nàng ta có thể 'dễ chịu' đến đâu.”
Bạch Tiểu Điệp mang vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ngồi ngay ngắn ở vị trí phía sau, nhìn những vị phi tần được sủng ái hiện nay, trong lòng âm thầm giận dữ.
Vừa giận dữ lại vừa tự trách mình quá nóng vội, khi không lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bất luận Bạch Tiểu Điệp nghĩ gì, Tịch Nguyệt chắc chắn sẽ không bày sắc mặt khi Thái hậu tới.
Dường như Thái hậu càng ngày càng không thích náo nhiệt cũng chỉ gặp mọi người một lúc đã bắt đầu uể oải rồi cho mọi người lui xuống. Tịch Nguyệt hơi lo lắng liếc nhìn Thái Hậu, có lẽ lúc còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện, Thái hậu vô cùng ưu tư, tuy bây giờ không có những tranh đấu kia nhưng thân thể cũng ngày sáng sa sút rồi.
Không quan tâm tâm tư của người khác với Thái hậu là gì nhưng Tịch Nguyệt thực sự quan tâm đến bà, không nói đến lợi ích, con người luôn có thất tình lục dục, Thái hậu đối tốt với nàng, sao nàng lại không biết chứ.
Sự sủng ái của Hoàng Thượng đương nhiên là quan trọng nhưng mà nàng có thể thuận lợi đi tới ngày hôm nay thì sự chống đỡ của Thái hậu cũng không phải là không có tác dụng.
“Không biết là rốt cuộc Bạch muội muội này muốn làm cái gì, trêu chọc đến Thẩm muội muội lại còn khiến cho Huệ phi không thích.” An Qúy tần nhỏ giọng hàn huyên với người bên cạnh thế nhưng âm lượng lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe được.
“Lời này nói giống như là An Qúy tần thấy tận mắt vậy, không biết từ đâu lại nhìn ra bản cung không thích Bạch muội muội, xin chỉ điểm một chút.” Phó Cẩn Dao ngẩng cao đầu, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng những lời này đúng là không hề yếu đuối.
Không thể không thừa nhận, nàng đúng là có một thân quý khí.
An Qúy tần đúng là không ngờ Huệ phi lại không khách khí như vậy, ngẩn ra, lúng túng cười cười.
“Ai nha, tật xấu ăn nói lung tung không suy nghĩ của ta thực sự là không tốt nha. Nhìn xem, không phải là lỡ lời rồi sao. Ta ở đây bồi tội với muội muội.” An Qúy tần ở trong cung nhiều năm cũng đâu phải là kẻ ngốc, nàng ta cũng chỉ là cố ý nói như vậy thôi, chính là muốn làm mất mặt hai người này nhưng mà không ngờ Huệ phi trước kia không thường nhiều lời, lần này lại không khách khí như vậy.
Phó Cẩn Dao vẫn không cho nàng ta mặt mũi, lạnh giọng nói: “Nói lỡ lời ở đâu chứ, bản cung còn đang chờ An Qúy tần chỉ điểm đây.”
Tịch Nguyệt cũng hơi liếc mắt nhìn Phó Cẩn Dao không tha thứ, thấy biểu hiện của nàng ta cũng không quá tốt nhưng nhìn kĩ thì lại có mấy phần tiều tụy. Tịch Nguyệt nghiêng đầu, nghĩ lại từ khi Hoàng thượng cầu phúc trở về thì không hề triệu kiến Huệ phi, đương nhiên cũng không triệu kiến Bạch Du Nhiên. Điều này cũng nằm trong dự kiến, dù sao hai người này cũng coi như là được độc sủng nhiều ngày như vậy, khi trở về đương nhiên là phải an ủi những phi tần không được đi. Nhưng mà biểu hiện của Phó Cẩn Dao lúc này khiến cho Tịch Nguyệt hoài nghi có phải lúc xuất cung đã xảy ra chuyện gì hay không? Cho nên Phó Cẩn Dao mới như vậy.
Phó Cẩn Dao không chịu bỏ qua, trong mắt Thẩm Tịch Nguyệt chứa tia trào phúng đứng một bên, không chỉ có An Qúy tần mà nhân vật trung tâm là Bạch Tiểu Điệp cũng đều thấy mất mặt.
Có lẽ là do thái độ của Phó Cẩn Dao nên Thái hậu vừa vào nội thất lại đi ra ngoài.
Quế ma ma đi tới cửa: “Các vị tểu chủ tử, Thái hậu nương nương mời mấy vị đi vào.
Mọi người xung quanh bất luận có tham gia vào chuyện này hay không đều phải cùng nhau vào cửa.
Gương mặt của Thái hậu lạnh lùng ngồi trên thượng vị: “Lại có chuyện gì, các ngươi không thể để ai gia thanh nhàn một khắc sao?”
Phó Cẩn Dao không hề khách khí liền kể lại mọi chuyện một lần.
Thái hậu tức giận: “An Qúy tần, đang yên đang lành ngươi lại gây chuyện là thế nào? Đàm luận thị phi sau lưng Huệ phi và Thuần Qúy nghi, ngươi đúng là thực giỏi. Nói đến tiến cung, ngươi sớm hơn các nàng, nói đến tuổi tác, ngươi lớn hơn các nàng, nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết vì sao mình không thể thăng tiến, không phải là vì tật xấu trên miệng của ngươi sao. Hôm nay lại còn nói mò, ngươi đúng là rất giỏi.”
Thái hậu trào phúng trách cứ An Qúy tần một phen.
“Được, ngươi đã nói Huệ phi và Thuần Qúy nghi không thích Bạch Bảo lâm, ngươi nói ai gia nghe một chút, từ đâu là ngươi lại có kết luận này.
An Qúy tần bị trách cứ một trận, sắc mặt tái nhợt, nói nhỏ: “Tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp nói như vậy cũng chỉ là vì lúc trước thấy Huệ Phi và Thuần Qúy nghi đều làm mặt lạnh với Bạch Bảo lâm, có lẽ là tần thiếp nhìn lầm rồi. Tần thiếp sai rồi.”
An Qúy tần đúng là một người có nhãn lực, lúc này cũng biết là không thể cãi lại Thái hậu, Thái hậu không thích quản những chuyện như thế này, vẫn là nhanh chóng nhận lỗi cho xong chuyện.
Thái hậu nhìn về phía Huệ phi.
Phân vị của Phó Cẩn Dao cao hơn Tịch Nguyệt đương nhiên là nên mở miệng trước: “ Nô tỳ đúng là có lạnh mặt với Bạch Bảo lâm nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân. Bây giờ ở trước mặt nọi người, ta cũng không ngại nói thẳng. Bạch Bảo lâm này tuy chuyển đến Trúc Hiên của ta nhưng đều lén lén lút lút dò xét ta khắp nơi, mặc dù ta không thích nhưng mà dù sao cũng chỉ mới mấy ngày, luôn cho là nàng chuyển tới chỗ mới nên không yên lòng. Có lẽ là hôm nay là ngày thỉnh an hàng tháng, ta đây là chủ một cung còn chưa tới, trái lại, nàng thì giỏi rồi, lại còn tự mình tới trước. Đây còn ra thể thống gì?”
Thái hậu gật đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, dáng vẻ Tịch Nguyệt vô cùng oan ức.
“Bẩm thái hậu, tần thiếp thực là ủy khuất. Sáng sớm hôm nay không biết Bạch Bảo lân có phải đụng phải cái gì nên gây khó dễ cho tần thiếp, chửi bới biểu muội Vũ Lan. Tuy quan hệ của ta và biểu muội lạnh nhạt nhưng biểu muội gặp chuyện lớn như vậy, Bạch Bảo lâm tự nói là giao hảo tốt với biểu muội, ngay cả việc xạ hương lần trước cũng chỉ nói coi như là biểu muội nhất thời bị sương mù che mắt. Bây giờ lại gièm pha biểu muội như vậy, người lật lọng như vậy sao có thể khiến cho người ta thực lòng đối đãi? Nếu như ta thực sự thân thiết với Bạch Bảo lâm, nói nhiều vài câu với nàng ấy, đến ngày khác nếu như Bạch Bảo lâm cũng nói ta như vậy với người khác, ta thực sự khóc cũng bị người khác nói là đáng đời rồi.”
Những lời Tịch Nguyệt nói đều là thực, có điều nhìn khuôn mặt nhỏ lộ vẻ oan ức của nàng, Thái hậu thực sự cảm thấy đứa nhỏ này đúng là một tiểu nha đầu khiến cho người ta thương xót.
Bạch Tiểu Điệp thấy hai người này nói như vậy lập tức quỳ xuống, hô to oan uổng.
Tịch Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng: “Bạch Bảo lâm là nói chúng ta vu oan cho ngươi? Lời này thực sự không thể nói lung tung đâu.”
Bạch Tiểu Điệp không ngừng lắc đầu, diễn xuất này khiến cho Thái hậu cũng phải rùng mình.
Phó Cẩn Dao cười gằn: “Không nói đến việc ngươi một mình đến Tuệ Từ cung, chỉ riêng việc ngươi dò xét xung quanh, bổn cung cũng tìm được nhân chứng.”
Tịch Nguyệt thấy thần thái của Phó Cẩn Dao, đột nhiên hiểu được điều gì đó. Thì ra là như vậy. Nàng đã nói vì sao Hoàng thượng lại để cho Bạch Tiểu Điệp tới Trúc Hiên, mà Phó Cẩn Dao hôm nay nhất quyết không buông tha là vì cái gì, xem ra là phải liên hệ hai việc này với nhau.
Hoàng thượng không gây khó dễ, bới lông tìm vết Bạch Tiểu Điệp nhưng không có nghĩ là người sẽ để cho mọi chuyện tùy ý phát triển.
Chuyện này hôm nay chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, mặc dù không có mình ra mặt thì mọi chuyện cũng sẽ đi theo quỹ đạo này mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.