Chương 5: Thật lòng đối xử, tỷ muội tình thâm.
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
05/02/2016
"Cái con nhóc này, nói nhìn gương mặt trưởng tức* đều là vẻ vui sướng,
đoán là nhà chúng ta sắp có chuyện vui, không ngờ, nàng lại đoán đúng
rồi."
(Trưởng tức: Con dâu cả)
Dáng vẻ của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn như cũ, không thể nhìn ra trong lòng nàng thực sự nghĩ gì, chỉ là cười yếu ớt.
Thấy nàng như vậy những người còn lại đều giật mình, không ngờ là họ chỉ mới đi có nửa tháng cô nhóc này đã thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn kĩ lại thì thấy cách ăn mặc của nàng cũng không giống lúc trước.
Trước kia nàng thích yên tĩnh nhưng mà hôm nay lại thấy nàng cực kì chói mắt, tuy vẫn còn chút trẻ con.
"Con nhóc Nguyệt Nhi này, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi." Tam phu nhân cười.
"Tịch Nguyệt cảm tạ lời khen của Tam thẩm." Tịch Nguyệt cũng không từ chối, còn nói lời cảm ơn.
Nàng như vậy lại khiến cho mọi người cười trêu chọc.
"Ta thấy, con nhóc này, da mặt càng ngày càng dầy nha." Lão phu nhân không kìm được, vui vẻ ra mặt nhưng miệng vẫn trêu chọc Tịch Nguyệt.
Khi mọi người vui vẻ cười đùa thì lúc này Nhị tiểu thư Thẩm Uyển Như mới chậm rãi đến. Mọi người không ai trách nàng. Uyển Như này không có chút nào giống mẫu thân Vương thị của nàng. Vương thị chua ngoa nhanh nhẹn, nàng thì lại nhát gan chậm chạp.
Mọi người cũng quen với tình tình chậm chạp của nàng rồi.
Biết Đại bá mẫu có tin vui, nàng lại kinh ngạc một chút. Mặc dù trước đó là cùng nhau đi ra ngoài nhưng mà không có ai nói cho một tiểu bối như nàng những chuyện như thế nào.
Đối lập với Uyển Như giật mình, Tịch Nguyệt trông có vẻ càng bình tĩnh.
Người nên giật mình thì lại giống như là không có chuyện gì xảy ra, còn có thể cười đùa cùng với mọi người. Trong lòng lão phu nhân âm thầm gật đầu, chỉ có người như vậy mới thích hợp để vào cung.
Nam Thấm Quốc ba năm tuyển tú một lần, độ tuổi tuyển tú là từ 13 đến 18 tuổi.
Đương kim Hoàng Thượng kế vị bốn năm, bởi vì mới lên ngôi, bận rộn việc triều chính cho nên tuyển tú chậm lại một năm. Mà Hoàng Hậu cũng không có phúc, chưa được một năm đã qua đời, đây cũng là một trong những lí do khiến cho việc tuyển tú bị lùi lại. Theo quy củ của Nam Thầm Quốc thì các gia đình có con gái nằm trong độ tuổi tuyển tú thì đều phải vào cung dự tuyển, trừ phi lạc tuyển, nếu không không cho phép lén lút định hôn sự. [A_diend4nl3quyd0n_T]
Chính vì vậy nên cũng làm trễ nải những tú nữ có dung mạo bình thường, dù sao tuổi càng lớn càng khó định hôn sự.
Cho nên tham gia tuyển tú sớm một chút cũng là chuyện tốt.
"Đúng rồi, con đã nói cho lão đại chưa?" Lão phu nhân đột nhiên nhớ tới điều này.
Lâm thị mỉm cười lắc đầu: "Con vừa trở về đã đến chỗ của mẫu thân, tướng công còn chưa biết đâu."
Lâm thị nói như vậy là thể hiện ra sự coi trọng lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là càng thấy vui mừng: "Đi thông báo một tiếng đi, chuyện lớn như vậy, nó làm cha lại còn là người biết sau cùng."
Qủa nhiên không bao lâu sau Đại gia vội vàng trở về, còn đem theo một đại phu. Thẩm Tịch Nguyệt nhìn ông vui sướng quan tâm hỏi han Lâm thị, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười như cũ.
Thẩm Nhất Nhất thấy bộ dáng của phụ thân, cắn cắn môi, lại thấy tỷ tỷ nhìn nàng, nàng liền học theo tỷ tỷ, cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn mọi người.
Lúc này, dĩ nhiên không có ai chú ý tới tỷ muội hai người, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lâm thị.
Loại náo nhiệt này kéo dài đến tận lúc ăn cơm chiều.
Sau bữa cơm chiều, Tịch Nguyệt dẫn muội muội đi tản bộ. Đại ca của bọn họ Thẩm Thư Bình đến vùng khác ban sai*, vẫn chưa về.
( Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
"Nhất Nhất, về sau nhớ đừng đối đầu với mẫu thân." Tịch Nguyệt dặn dò.
Thẩm Nhất Nhất không ngờ Tịch Nguyệt sẽ nói điều này, bĩu môi một cái, có chút không vui, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Muội không có."
Thẩm Tịch Nguyệt cụp mắt, một lát sau mới nói: "Tỷ là tỷ tỷ của muội đương nhiên sẽ không hại muội. Mẫu thân, mặc dù người không tính là thân thiết, nhiệt tình đối xử với chúng ta nhưng mà nói chung cũng không có gì không tốt. Tổ mẫu cho dù có khỏe mạnh cũng không thể bảo vệ muội cả đời. Nếu như tỷ tỷ vào cung thì càng khó có thể gặp được muội. Về phần đại ca, huynh ấy mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc. Ở trong nhà này, muội cần phải biết cách tươi cười đối mặt với người khác. Chỉ có muội mới có thể bảo vệ chính mình."
Thẩm Nhất Nhất giật mình sửng sốt, vừa uất ức vừa cô đơn nói: "Tại sao mẫu thân lại không còn, bà ta vốn không phải mẫu thân của chúng ta."
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tịch Nguyệt cảm thấy chua xót: "Sống chết có số, phú quý nhờ trời, cuối cùng có một ngày tỷ tỷ cũng sẽ không còn, muội cần phải để tâm với mọi chuyện. Khi gặp người khác thì trên mặt phải có ba phần tươi cười, tuy rằng không thể ai gặp cũng sẽ thích muội nhưng mà muội chỉ có thể dùng hết sức để tự bảo vệ mình. Tuy rằng muội còn nhỏ nhưng mà tỷ tỷ biết muội là một cô bé thông minh, muội hiểu ý của tỷ tỷ, đúng không?"
Thẩm Tịch Nguyệt nói không sai, Thẩm Nhất Nhất là một cô bé thông minh, cô bé hiểu ý của tỷ tỷ, cắn môi, những giọt nước mắt thật lớn chảy ra. (ddienddanlleqquyddon.ccomm0
"Muội biết rồi. Làm giống như tỷ tỷ vậy."
Tịch Nguyệt chua xót: "Ừ, giống như tỷ tỷ vậy."
Kiếp trước, Nhất Nhất thậm chí còn chưa đợi được đến ngày được gả đi đã phải đi xuống hoàng tuyền. Thẩm Tịch Nguyệt thầm thề, đời này của nàng nhất định phải bảo vệ Thẩm gia, phải nhìn muội muội thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài.
Nàng muốn trở thành chỗ dựa lớn nhất cho muội muội.
"Không cần biết mẫu thân sinh ra là con trai hay con gái, muội đều phải vui vẻ. Trước mắt, trong nhà này, người duy nhất có thể bảo vệ muội, có thể đối xử tốt với muội chỉ có tổ mẫu mà thôi, đừng để cho tổ mẫu tức giận, có biết không?"
Nhất Nhất lại gật đầu.
"Ừ, Nhất Nhất thật biết nghe lời."
Thẩm Tịch Nguyệt từ trước đến giờ đều không trông cậy nhiều vào phụ thân. Kể từ khi mình rơi xuống nước, phụ thân cũng chỉ tới thăm nàng vào này đầu tiên khi nàng hôn mê, sau đó chưa từng xuất hiện. Nhưng mà khi biết tin Lâm thị mang thai, vẻ vui sướng kia khiến cho Tịch Nguyệt cảm thấy thật chói mắt.
Tại sao sống lại một đời mình vẫn không nhìn thấu.
Phụ thân là một người tốt nhưng mà làm một người cha ông lại không đủ tư cách. Lúc trước còn đỡ, từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cưới Lâm thị vào cửa sau đó chính là coi thường bọn họ, Nhất Nhất cũng ít khi được thấy mặt phụ thân.
Trong nhà này, huynh muội ba người không thể trông cậy vào ông được. Tịch Nguyệt lau nước mắt, sau này có nàng rồi, nàng sẽ tự bảo vệ người thân của mình.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, Lâm thị được chẩn đoán là có thai ở Thanh Tuyền Tự khiến cho người ta suy nghĩ rất nhiều, lão phu nhân tất nhiên là cảm thấy Thanh Tuyền Tự có linh. (atho_diendanlqd.com)
Nhớ tới sắp đến kì tuyển tú, lão phu nhân hy vọng Tịch Nguyệt có thể tới đó thắp hương cầu khấn.
Tịch Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Nhị phu nhân thấy Tịch Nguyệt sau khi học quy củ xong có biến hóa rất lớn thậm chí cả Cẩm Tâm, Cẩm Linh cũng thay đổi rất nhiều liền đứng ngồi không yên, cũng muốn cho Uyển Như theo học.
Tuy rằng lúc trước chính bà đã nói không học nữa, nói Vu ma ma rất nghiêm khắc mà Uyển Như vẫn còn nhỏ, tạm thời không cần học sớm như vậy, nhưng mà Tịch Nguyệt thay đổi lớn như vậy khiến cho bà cũng động tâm.
Lão phu nhân có ý là đã học thì phải học tốt, không phụ sự dạy dỗ của ma ma.
Kết quả Uyển Như học vài ngày lại không thể kiên trì tiếp được nữa.
Vương thị là một người rất thương con, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương như sắp khóc của Uyển Như thì lại mềm lòng, không có cách nào khác lại đến cầu xin lão phu nhân.
Thấy hai người ba lần bốn lượt như vậy lão phu nhân cũng nổi giận.
Lúc đó Tịch Nguyệt cũng ở trong phòng của lão phu nhân, thấy bà nổi giận mắng Vương thị thì thành thành thật thật ngồi yên tại chỗ, cũng không nhiều lời.
Nhưng mà cho dù là mắng chửi như thể nào thì cuối cùng lão phu nhân vẫn đồng ý với ý kiến của Nhị phu nhân.
Vu ma ma là một người nghiêm khắc, cực kì không thích chi thứ hai chuyên môn lật lọng này.
Bà cũng thầm ra quyết định trong lòng, cho dù sau này Trầm gia có mời bà đến dạy cho Nhị tiểu thư thì bà cũng không đồng ý. Một chút khổ cực đó còn không chịu nổi, nói gì tới chuyện tiến cung.
Lại nhìn Đại tiểu thư khắc khổ, trong lòng lại lắc đầu, vài cô nương của Thẩm gia thực sự là khác nhau rất lớn.
"Lão nô dạy quy củ cho người khác nhiều năm nHư vậy, trước kia còn làm ma ma giáo dưỡng cho những tú nữ mới vào cung nhưng mà Đại tiểu thư là người có thiên phú nhất mà lão nô từng gặp." Vu ma ma cảm thán, thật ra bình thường bà rất ít khi nói chuyện như vậy nhưng mà hiện nay hai người cũng tình là thân thiết cho nên bà mới không quá kiêng kị.
Có thiên phú hay không Tịch Nguyệt chính là người hiểu rõ nhất, thực ra cái gọi là thiên phú của nàng cũng chỉ là trí nhớ kiếp trước mà thôi.
"Ma ma nói đùa rồi, trên đời này làm gì có nhiều người có thiên phú như vậy. Tịch Nguyệt chẳng qua chỉ là chăm chỉ mà thôi."
Vu ma ma cười cười không nói gì thêm.
Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, Cẩm Linh đã dọn đồ thêu ra xong rồi, đi đến nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi."
Hiện nay Thẩm Tịch Nguyệt cái gì cũng muốn học nhưng mà nàng cũng không mong có thể tinh thông cái gì. Về điểm này, lão phu nhân cũng có chút khó hiểu. Ai cũng biết là một nghề cho chín còn hơn chính nghề, nhưng mà Tịch Nguyệt lại tự có suy tính của mình. (diieenndaannleequuyydoonn2633)
Tuy rằng không tinh thông cái gì là một vấn đề lớn nhưng mà như vậy nàng sẽ càng được Thái Hậu thích, cũng sẽ ít bị Đức Phi và Hiền Phi ghen ghét.
Về phần Hoàng Thượng, hắn làm gì quan tâm đến nữ nhân của hắn có tinh thông cái gì hay không.
Nhớ lại kiếp trước, tài nữ nổi danh của kinh thành là Liên Tú Vân tiến cung, nàng có một tay cầm nghệ siêu tuyệt nhưng cuối cùng Hoàng Thượng vẫn biếm nàng vào lãnh cung đó thôi. Có thể thấy được, trong lòng nam nhân này những thứ đó không quan trọng, hắn chỉ quan tâm nữ nhân này có thể khiến hắn vui vẻ hay không mà thôi.
Về phần người ta nói cái gì mà hắn thâm tình với Hoàng Hậu đã chết, Thẩm Tịch Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng.
Nàng đã từng vì vậy mà càng yêu nam nhân này, nhưng bây giờ không còn nữa.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu được, trong lòng hắn chỉ yêu bản thân mình, yêu giang sơn.
Nữ nhân, vĩnh viễn chỉ là công cụ giải trí của hắn.
Cài gì mà thâm tình với Hoàng Hậu, cũng chỉ là làm cho người đời xem mà thôi.
Cảnh Đế Nghiêm Triệt lạnh lùng nhẫn tâm như thế nào, chỉ sợ cả đời Thẩm Tịch Nguyệt nàng cũng không thể quên được.
Lắc lắc đầu, nàng cố gắng bỏ gương mặt kia ra khỏi đầu óc.
Làm sao lại nghĩ đến hắn đây, thật là đáng ghét. (C.A.T.di3nd4nl3quyd0n.com)
"Cẩm Linh, ca ca hẳn là sắp trở về phải không?"
"Nô tỳ nghe phụ thân nói, hình như là sắp về rồi." Phụ thân của Cẩm Linh là nhị quản gia trong phủ, biểu ca của nàng ấy lại là người hầu bên cạnh Đại ca Thẩm Thư Bình, cũng nhờ có quan hệ này nên phụ thân của nàng ấy biết tin tức về đại ca rõ hơn một chút.
Thẩm Tịch Nguyệt gật gật đầu, sắp trở về là tốt rồi. Mấy ngày trước đây chợt nghe lão phu nhân nhắc tới ca ca sắp trở về nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng người, nghĩ hẳn là đi đường chậm trễ. Kỳ thật lần ngày đi Thanh Tuyền tự, nàng hy vọng có ca ca của mình đi cùng.
Về phần nguyên nhân, nàng cười lạnh, ca ca rời kinh, còn có thể gặp được người kia sao?
(Trưởng tức: Con dâu cả)
Dáng vẻ của Thẩm Tịch Nguyệt vẫn như cũ, không thể nhìn ra trong lòng nàng thực sự nghĩ gì, chỉ là cười yếu ớt.
Thấy nàng như vậy những người còn lại đều giật mình, không ngờ là họ chỉ mới đi có nửa tháng cô nhóc này đã thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn kĩ lại thì thấy cách ăn mặc của nàng cũng không giống lúc trước.
Trước kia nàng thích yên tĩnh nhưng mà hôm nay lại thấy nàng cực kì chói mắt, tuy vẫn còn chút trẻ con.
"Con nhóc Nguyệt Nhi này, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi." Tam phu nhân cười.
"Tịch Nguyệt cảm tạ lời khen của Tam thẩm." Tịch Nguyệt cũng không từ chối, còn nói lời cảm ơn.
Nàng như vậy lại khiến cho mọi người cười trêu chọc.
"Ta thấy, con nhóc này, da mặt càng ngày càng dầy nha." Lão phu nhân không kìm được, vui vẻ ra mặt nhưng miệng vẫn trêu chọc Tịch Nguyệt.
Khi mọi người vui vẻ cười đùa thì lúc này Nhị tiểu thư Thẩm Uyển Như mới chậm rãi đến. Mọi người không ai trách nàng. Uyển Như này không có chút nào giống mẫu thân Vương thị của nàng. Vương thị chua ngoa nhanh nhẹn, nàng thì lại nhát gan chậm chạp.
Mọi người cũng quen với tình tình chậm chạp của nàng rồi.
Biết Đại bá mẫu có tin vui, nàng lại kinh ngạc một chút. Mặc dù trước đó là cùng nhau đi ra ngoài nhưng mà không có ai nói cho một tiểu bối như nàng những chuyện như thế nào.
Đối lập với Uyển Như giật mình, Tịch Nguyệt trông có vẻ càng bình tĩnh.
Người nên giật mình thì lại giống như là không có chuyện gì xảy ra, còn có thể cười đùa cùng với mọi người. Trong lòng lão phu nhân âm thầm gật đầu, chỉ có người như vậy mới thích hợp để vào cung.
Nam Thấm Quốc ba năm tuyển tú một lần, độ tuổi tuyển tú là từ 13 đến 18 tuổi.
Đương kim Hoàng Thượng kế vị bốn năm, bởi vì mới lên ngôi, bận rộn việc triều chính cho nên tuyển tú chậm lại một năm. Mà Hoàng Hậu cũng không có phúc, chưa được một năm đã qua đời, đây cũng là một trong những lí do khiến cho việc tuyển tú bị lùi lại. Theo quy củ của Nam Thầm Quốc thì các gia đình có con gái nằm trong độ tuổi tuyển tú thì đều phải vào cung dự tuyển, trừ phi lạc tuyển, nếu không không cho phép lén lút định hôn sự. [A_diend4nl3quyd0n_T]
Chính vì vậy nên cũng làm trễ nải những tú nữ có dung mạo bình thường, dù sao tuổi càng lớn càng khó định hôn sự.
Cho nên tham gia tuyển tú sớm một chút cũng là chuyện tốt.
"Đúng rồi, con đã nói cho lão đại chưa?" Lão phu nhân đột nhiên nhớ tới điều này.
Lâm thị mỉm cười lắc đầu: "Con vừa trở về đã đến chỗ của mẫu thân, tướng công còn chưa biết đâu."
Lâm thị nói như vậy là thể hiện ra sự coi trọng lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là càng thấy vui mừng: "Đi thông báo một tiếng đi, chuyện lớn như vậy, nó làm cha lại còn là người biết sau cùng."
Qủa nhiên không bao lâu sau Đại gia vội vàng trở về, còn đem theo một đại phu. Thẩm Tịch Nguyệt nhìn ông vui sướng quan tâm hỏi han Lâm thị, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười như cũ.
Thẩm Nhất Nhất thấy bộ dáng của phụ thân, cắn cắn môi, lại thấy tỷ tỷ nhìn nàng, nàng liền học theo tỷ tỷ, cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn mọi người.
Lúc này, dĩ nhiên không có ai chú ý tới tỷ muội hai người, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lâm thị.
Loại náo nhiệt này kéo dài đến tận lúc ăn cơm chiều.
Sau bữa cơm chiều, Tịch Nguyệt dẫn muội muội đi tản bộ. Đại ca của bọn họ Thẩm Thư Bình đến vùng khác ban sai*, vẫn chưa về.
( Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
"Nhất Nhất, về sau nhớ đừng đối đầu với mẫu thân." Tịch Nguyệt dặn dò.
Thẩm Nhất Nhất không ngờ Tịch Nguyệt sẽ nói điều này, bĩu môi một cái, có chút không vui, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Muội không có."
Thẩm Tịch Nguyệt cụp mắt, một lát sau mới nói: "Tỷ là tỷ tỷ của muội đương nhiên sẽ không hại muội. Mẫu thân, mặc dù người không tính là thân thiết, nhiệt tình đối xử với chúng ta nhưng mà nói chung cũng không có gì không tốt. Tổ mẫu cho dù có khỏe mạnh cũng không thể bảo vệ muội cả đời. Nếu như tỷ tỷ vào cung thì càng khó có thể gặp được muội. Về phần đại ca, huynh ấy mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc. Ở trong nhà này, muội cần phải biết cách tươi cười đối mặt với người khác. Chỉ có muội mới có thể bảo vệ chính mình."
Thẩm Nhất Nhất giật mình sửng sốt, vừa uất ức vừa cô đơn nói: "Tại sao mẫu thân lại không còn, bà ta vốn không phải mẫu thân của chúng ta."
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tịch Nguyệt cảm thấy chua xót: "Sống chết có số, phú quý nhờ trời, cuối cùng có một ngày tỷ tỷ cũng sẽ không còn, muội cần phải để tâm với mọi chuyện. Khi gặp người khác thì trên mặt phải có ba phần tươi cười, tuy rằng không thể ai gặp cũng sẽ thích muội nhưng mà muội chỉ có thể dùng hết sức để tự bảo vệ mình. Tuy rằng muội còn nhỏ nhưng mà tỷ tỷ biết muội là một cô bé thông minh, muội hiểu ý của tỷ tỷ, đúng không?"
Thẩm Tịch Nguyệt nói không sai, Thẩm Nhất Nhất là một cô bé thông minh, cô bé hiểu ý của tỷ tỷ, cắn môi, những giọt nước mắt thật lớn chảy ra. (ddienddanlleqquyddon.ccomm0
"Muội biết rồi. Làm giống như tỷ tỷ vậy."
Tịch Nguyệt chua xót: "Ừ, giống như tỷ tỷ vậy."
Kiếp trước, Nhất Nhất thậm chí còn chưa đợi được đến ngày được gả đi đã phải đi xuống hoàng tuyền. Thẩm Tịch Nguyệt thầm thề, đời này của nàng nhất định phải bảo vệ Thẩm gia, phải nhìn muội muội thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài.
Nàng muốn trở thành chỗ dựa lớn nhất cho muội muội.
"Không cần biết mẫu thân sinh ra là con trai hay con gái, muội đều phải vui vẻ. Trước mắt, trong nhà này, người duy nhất có thể bảo vệ muội, có thể đối xử tốt với muội chỉ có tổ mẫu mà thôi, đừng để cho tổ mẫu tức giận, có biết không?"
Nhất Nhất lại gật đầu.
"Ừ, Nhất Nhất thật biết nghe lời."
Thẩm Tịch Nguyệt từ trước đến giờ đều không trông cậy nhiều vào phụ thân. Kể từ khi mình rơi xuống nước, phụ thân cũng chỉ tới thăm nàng vào này đầu tiên khi nàng hôn mê, sau đó chưa từng xuất hiện. Nhưng mà khi biết tin Lâm thị mang thai, vẻ vui sướng kia khiến cho Tịch Nguyệt cảm thấy thật chói mắt.
Tại sao sống lại một đời mình vẫn không nhìn thấu.
Phụ thân là một người tốt nhưng mà làm một người cha ông lại không đủ tư cách. Lúc trước còn đỡ, từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cưới Lâm thị vào cửa sau đó chính là coi thường bọn họ, Nhất Nhất cũng ít khi được thấy mặt phụ thân.
Trong nhà này, huynh muội ba người không thể trông cậy vào ông được. Tịch Nguyệt lau nước mắt, sau này có nàng rồi, nàng sẽ tự bảo vệ người thân của mình.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, Lâm thị được chẩn đoán là có thai ở Thanh Tuyền Tự khiến cho người ta suy nghĩ rất nhiều, lão phu nhân tất nhiên là cảm thấy Thanh Tuyền Tự có linh. (atho_diendanlqd.com)
Nhớ tới sắp đến kì tuyển tú, lão phu nhân hy vọng Tịch Nguyệt có thể tới đó thắp hương cầu khấn.
Tịch Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Nhị phu nhân thấy Tịch Nguyệt sau khi học quy củ xong có biến hóa rất lớn thậm chí cả Cẩm Tâm, Cẩm Linh cũng thay đổi rất nhiều liền đứng ngồi không yên, cũng muốn cho Uyển Như theo học.
Tuy rằng lúc trước chính bà đã nói không học nữa, nói Vu ma ma rất nghiêm khắc mà Uyển Như vẫn còn nhỏ, tạm thời không cần học sớm như vậy, nhưng mà Tịch Nguyệt thay đổi lớn như vậy khiến cho bà cũng động tâm.
Lão phu nhân có ý là đã học thì phải học tốt, không phụ sự dạy dỗ của ma ma.
Kết quả Uyển Như học vài ngày lại không thể kiên trì tiếp được nữa.
Vương thị là một người rất thương con, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương như sắp khóc của Uyển Như thì lại mềm lòng, không có cách nào khác lại đến cầu xin lão phu nhân.
Thấy hai người ba lần bốn lượt như vậy lão phu nhân cũng nổi giận.
Lúc đó Tịch Nguyệt cũng ở trong phòng của lão phu nhân, thấy bà nổi giận mắng Vương thị thì thành thành thật thật ngồi yên tại chỗ, cũng không nhiều lời.
Nhưng mà cho dù là mắng chửi như thể nào thì cuối cùng lão phu nhân vẫn đồng ý với ý kiến của Nhị phu nhân.
Vu ma ma là một người nghiêm khắc, cực kì không thích chi thứ hai chuyên môn lật lọng này.
Bà cũng thầm ra quyết định trong lòng, cho dù sau này Trầm gia có mời bà đến dạy cho Nhị tiểu thư thì bà cũng không đồng ý. Một chút khổ cực đó còn không chịu nổi, nói gì tới chuyện tiến cung.
Lại nhìn Đại tiểu thư khắc khổ, trong lòng lại lắc đầu, vài cô nương của Thẩm gia thực sự là khác nhau rất lớn.
"Lão nô dạy quy củ cho người khác nhiều năm nHư vậy, trước kia còn làm ma ma giáo dưỡng cho những tú nữ mới vào cung nhưng mà Đại tiểu thư là người có thiên phú nhất mà lão nô từng gặp." Vu ma ma cảm thán, thật ra bình thường bà rất ít khi nói chuyện như vậy nhưng mà hiện nay hai người cũng tình là thân thiết cho nên bà mới không quá kiêng kị.
Có thiên phú hay không Tịch Nguyệt chính là người hiểu rõ nhất, thực ra cái gọi là thiên phú của nàng cũng chỉ là trí nhớ kiếp trước mà thôi.
"Ma ma nói đùa rồi, trên đời này làm gì có nhiều người có thiên phú như vậy. Tịch Nguyệt chẳng qua chỉ là chăm chỉ mà thôi."
Vu ma ma cười cười không nói gì thêm.
Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, Cẩm Linh đã dọn đồ thêu ra xong rồi, đi đến nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi."
Hiện nay Thẩm Tịch Nguyệt cái gì cũng muốn học nhưng mà nàng cũng không mong có thể tinh thông cái gì. Về điểm này, lão phu nhân cũng có chút khó hiểu. Ai cũng biết là một nghề cho chín còn hơn chính nghề, nhưng mà Tịch Nguyệt lại tự có suy tính của mình. (diieenndaannleequuyydoonn2633)
Tuy rằng không tinh thông cái gì là một vấn đề lớn nhưng mà như vậy nàng sẽ càng được Thái Hậu thích, cũng sẽ ít bị Đức Phi và Hiền Phi ghen ghét.
Về phần Hoàng Thượng, hắn làm gì quan tâm đến nữ nhân của hắn có tinh thông cái gì hay không.
Nhớ lại kiếp trước, tài nữ nổi danh của kinh thành là Liên Tú Vân tiến cung, nàng có một tay cầm nghệ siêu tuyệt nhưng cuối cùng Hoàng Thượng vẫn biếm nàng vào lãnh cung đó thôi. Có thể thấy được, trong lòng nam nhân này những thứ đó không quan trọng, hắn chỉ quan tâm nữ nhân này có thể khiến hắn vui vẻ hay không mà thôi.
Về phần người ta nói cái gì mà hắn thâm tình với Hoàng Hậu đã chết, Thẩm Tịch Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng.
Nàng đã từng vì vậy mà càng yêu nam nhân này, nhưng bây giờ không còn nữa.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu được, trong lòng hắn chỉ yêu bản thân mình, yêu giang sơn.
Nữ nhân, vĩnh viễn chỉ là công cụ giải trí của hắn.
Cài gì mà thâm tình với Hoàng Hậu, cũng chỉ là làm cho người đời xem mà thôi.
Cảnh Đế Nghiêm Triệt lạnh lùng nhẫn tâm như thế nào, chỉ sợ cả đời Thẩm Tịch Nguyệt nàng cũng không thể quên được.
Lắc lắc đầu, nàng cố gắng bỏ gương mặt kia ra khỏi đầu óc.
Làm sao lại nghĩ đến hắn đây, thật là đáng ghét. (C.A.T.di3nd4nl3quyd0n.com)
"Cẩm Linh, ca ca hẳn là sắp trở về phải không?"
"Nô tỳ nghe phụ thân nói, hình như là sắp về rồi." Phụ thân của Cẩm Linh là nhị quản gia trong phủ, biểu ca của nàng ấy lại là người hầu bên cạnh Đại ca Thẩm Thư Bình, cũng nhờ có quan hệ này nên phụ thân của nàng ấy biết tin tức về đại ca rõ hơn một chút.
Thẩm Tịch Nguyệt gật gật đầu, sắp trở về là tốt rồi. Mấy ngày trước đây chợt nghe lão phu nhân nhắc tới ca ca sắp trở về nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng người, nghĩ hẳn là đi đường chậm trễ. Kỳ thật lần ngày đi Thanh Tuyền tự, nàng hy vọng có ca ca của mình đi cùng.
Về phần nguyên nhân, nàng cười lạnh, ca ca rời kinh, còn có thể gặp được người kia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.