Chương 39: Chăm sóc
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
27/11/2021
Trần Chính cứ nghĩ bây giờ Dương Tịnh và Đinh
Đinh Đang Đang đang ở nhà máy thực phẩm Lợi Dân, ít nhất phải đến tối
mới có thể nhìn thấy ba mẹ con cô, không ngờ hiện giờ Dương Tịnh vẫn còn ở nhà.
Trần Chính khó nén nổi niềm vui trong lòng, bước nhanh đến cửa phòng Dương Tịnh, bước chân hơi dừng lại, sửa sang lại trang phục thẳng thớm một chút, đột nhiên nghe bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở của Đang Đang: "Mẹ, mẹ.."
Trần Chính hoảng hốt, là Đang Đang sao? Trần Chính đứng ở cửa, phòng ngủ bị khuất nên không nhìn thấy tình hình bên trong, anh nghiêng đầu lắng nghe.
"Mẹ, mẹ ơi.." Đang Đang thút thít kêu.
"Đang Đang." Trần Chính lên tiếng: "Đang Đang, là con sao?"
Tiếng khóc bên trong dừng lại.
Bóng dáng nho nhỏ của Đang Đang từ phòng ngủ đi ra, tóc tai lộn xộn, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn thấy Trần Chính thì ' oa ' lên một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói không rõ: "Chú, mẹ bị bệnh rồi.."
Trong lòng vô cùng sốt ruột, ngực hơi nhói lên, lúc này nhanh chóng tiến vào phòng, bế Đang Đang lên, hỏi: "Làm sao vậy? Mẹ đâu rồi?"
Đang Đang chỉ tay vào phòng ngủ, nói: "Mẹ bị bệnh, mẹ ngủ."
"Bị bệnh?" Sắc mặt Trần Chính lập tức thay đổi, ôm Đang Đang vào phòng ngủ, ngay sau đó nhìn thấy Dương Tịnh nằm trên giường, làn da bình thường trắng nõn nay vì bị bệnh mà đỏ lên, Trần Chính một trận đau lòng, anh buông Đang Đang xuống, cúi người đến mép giường, kêu: "Dương Tịnh, Dương Tịnh."
Dương Tịnh đang trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Trần Chính bất chấp tất cả, bế Dương Tịnh ra khỏi cửa, vừa đến cửa thì nghe thấy giọng của Đinh Đinh: "Ngưu tiên sinh, chính là ở đây, mẹ con đang ở trên lầu, nhanh cùng con lên đi."
Ngưu tiên sinh? Ngưu tiên sinh đến rồi sao?
Trần Chính liền quay người ôm Dương Tịnh trở lại giường, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, Đang Đang đuổi theo phía sau.
"Ngưu tiên sinh." Trần Chính đứng trên lầu kêu.
Ngưu tiên sinh đang bị Đinh Đinh nắm tay kéo lên lầu, nghe có người gọi mình ngước đầu lên, nhìn thấy cảnh sát Trần thì lập tức khách khí nói: "A, là cảnh sát Trần sao?"
"Nhanh lên, nhanh lên xem bệnh."
Ngưu tiên sinh nhìn dáng vẻ nôn nóng của Trần Chính, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, đáp một tiếng, sau đó vội vàng lên lầu hai, người bệnh đúng là Dương Tịnh, mẹ của Đinh Đinh.
"Phát sốt bao lâu rồi?" Ngưu tiên sinh hỏi.
Trần Chính không biết.
"Tiên sinh, con cũng không biết." Đinh Đinh nói.
Ngưu tiên sinh nói: "Xem ra phải truyền nước biển, nếu vẫn sốt thế này thì rất nguy hiểm."
"Vậy thì lập tức chữa trị." Trần Chính lòng như lửa đốt mà nói.
"Tôi bị cậu nhóc này kéo đến đây, có kịp mang theo cái gì đâu." Ngưu tiên sinh chỉ vào Đinh Đinh nói.
"Vậy làm ơn nhanh trở về lấy." Trần Chính quả thật gấp đến điên rồi.
Ngưu tiên sinh còn định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt dọa người của cảnh sát Trần, thì tự động nuốt xuống, không dám chậm trễ, hỏa tốc chạy về nhà mang theo dụng cụ truyền nước và thuốc đến, ông nhanh chóng tìm được ven ở cổ tay, cố định một kim tiêm trên mu bàn tay để truyền dịch, sau khi xong hết thì mới quay sang nói: "Truyền hết bình này thì cơ bản cơn sốt sẽ giảm, sau đó tiếp tục uống thuốc, hẳn là không có vấn đề gì lớn, tuổi còn trẻ nên sẽ hồi phục rất nhanh, yên tâm."
"Cảm ơn, cảm ơn tiên sinh." Sắc mặc Trần Chính lúc này mới hòa hoãn đôi chút.
Ngưu tiên sinh sắp xếp lại hòm thuốc, hướng dẫn Trần Chính cách rút kim tiêm, sau đó mới đeo hòm thuốc rời đi.
Trần Chính ngồi ở đầu giường, nhìn lông mày Dương Tịnh hơi hơi giãn ra, thần kinh căng thẳng nãy giờ cũng thả lỏng một chút.
"Chú, mẹ khỏe chưa?" Đinh Đinh lo lắng hỏi.
"Rất nhanh sẽ khỏe lại." Trần Chính nói, sau đó duỗi tay xoa đầu Đinh Đinh, nói: "Nhóc con, giỏi lắm!"
Đinh Đinh sắc mặt vẫn còn lo lắng, không bởi vì lời khen của Trần Chính mà vui vẻ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Dương Tịnh.
Trần Chính quay đầu nhìn Đang Đang, khuôn mặt nhỏ của cô bé nhem nhuốc, đầu tóc bù xù, anh nắm tay cô bé nói: "Đi thôi, đi rửa mặt chải đầu."
"Dạ." Đang Đang ngoan ngoãn đi theo Trần Chính.
Trần Chính ở phòng bếp nhỏ nấu nước nóng, giúp hai đứa nhỏ rửa mặt sạch sẽ, sau đó chải đầu, buộc tóc đơn giản cho Đang Đang, rồi hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau lắc đầu.
"Vậy hai đứa ở phòng chờ chú, chú ra ngoài một lát rồi quay lại ngay, trở về sẽ mang cơm cho các con, được không?" Trần Chính hỏi.
"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gật đầu.
"Con muốn ở nhà chăm sóc cho mẹ." Đinh Đinh nói.
"Ừm, con cùng với em ở nhà canh chừng mẹ, nhưng đừng động vào kim tiêm trên tay mẹ, biết không?" Trần Chính dặn dò.
"Được ạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng trả lời.
Trần Chính nhìn Đinh Đinh Đang Đang, sau đó ra cửa, để cửa he hé, còn mình thì nhanh chóng chạy như bay xuống sân, lái xe đạp đạp nhanh đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân, tìm đến phòng tài vụ, giúp Dương Tịnh xin nghỉ một hôm, sau đó từ nhà máy đi thẳng ra chợ mua thức ăn, thịt gà, thịt heo, rau xanh, củ cải, khoai tây, gạo.. còn mua thêm bánh bao thịt, hai quả trứng gà luộc, hai bát cháo khoai lang đỏ.. mua xong liền nhanh chóng phi xe đạp nhanh như chớp trở về nhà.
Lúc này, Lý Vân cũng xách trên tay đồ ăn mới mua ở chợ về, nhìn thấy Trần Chính, lên tiếng chào hỏi: "Cảnh sát Trần trở về rồi đó à!"
"Chị Lý, chào chị." Trần Chính đáp một tiếng.
"Mua nhiều đồ ăn vậy."
"Dạ."
Trần Chính dừng xe đạp, khóa xe, hai tay xách đồ ăn cùng cơm sáng, đi hai ba bước đã lên đến lầu hai, Lý Vân còn tưởng anh sẽ mang đồ vào phòng bếp cho Uông Lệ Mẫn, kết quả sao lại không thấy ai nhỉ? Lý Vân còn tò mò định đi xem thử thì siêu thị Đinh Đang có khách đến mua đồ, Lý Vân liền nhanh tay đặt đồ ăn xuống đất, mở cửa siêu thị, bắt đầu bán hàng.
Mà lúc này, Trần Chính đã đi đến phòng của Dương Tịnh.
Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi bên giường Dương Tịnh đang nằm, ngẩng đầu nhìn từng giọt từng giọt trên bình nhỏ xuống.
"Anh, bao giờ mẹ mới tỉnh dậy?" Đang Đang hỏi.
"Mẹ rất mệt, để mẹ ngủ ngon một chút cũng được." Đinh Đinh nói.
"Đinh Đinh Đang Đang, lại đây ăn sáng." Trần Chính kêu.
Đang Đang chạy tới ăn cơm, Đinh Đinh hỏi: "Mẹ cũng chưa ăn cơm, vậy phải làm sao?"
"Con cứ ăn trước đi, lát nữa mẹ tỉnh sẽ ăn sau." Trần Chính nói.
"Vậy được rồi."
Đinh Đinh Đang Đang ngồi vào bàn, một tay cầm bánh bao, một tay cầm muỗng ngoan ngoãn ăn cháo, Trần Chính đi đến trước giường Dương Tịnh, đưa tay sờ thử độ ấm trên trán cô, cảm giác được nhiệt độ đã giảm hơn nhiều, cơn sốt chầm chậm lùi đi, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật là, đúng là hù chết hắn, sao mới rời đi có hai ba ngày liền xảy ra chuyện thế này? May mà hắn trở về sớm, nếu không thật khó tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào? Hắn nhất định sẽ hận chết bản thân.
Trần Chính kìm lòng không được mà nắm tay Dương Tịnh, so với bàn tay chai sạn, thô ráp của hắn thì tay cô thật gầy, thật nhỏ, hắn sợ cầm mạnh một chút tay cô sẽ gãy mất, luyến tiếc buông tay cô ra, không nghĩ tới trải qua 4-5 năm, hắn lại có cơ hội gặp lại cô một lần nữa, hơn nữa càng ngày càng yêu cô, hắn cúi đầu, chỉ dám nhẹ nhàng chạm tay cô.
"Chú ơi, quần áo con bẩn rồi." Đột nhiên, ngoài phòng khách truyền đến tiếng của Đang Đang.
Trần Chính giật mình, vội vàng buông tay Dương Tịnh, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ đồ màu hồng nhạt của Đang Đang đã dính toàn vết bẩn.
"Bị bánh bao thịt làm bẩn mất." Đang Đang chu miệng nhỏ nói.
Trần Chính cầm khăn lau miệng cho Đang Đang.
Đang Đang ủy khuất nói: "Lúc ăn cơm, mẹ lúc nào cũng sẽ mặt yếm cho con." Ý tứ chính là Trần Chính vẫn chưa mặc cho cô bé, cho nên quần áo xinh đẹp mới bị dính bẩn, thật sự rất ủy khuất.
"Chú sai rồi, để chú lau khô cho nhé." Trần Chính cầm khăn ấm lau chiếc áo sạch sẽ, sau đó giúp cô bé mặc yếm ăn cơm, làm xong anh liền bắt đầu nấu cháo gạo trắng, hầm canh gà.
Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm sáng xong, cũng không chạy ra ngoài chơi đùa, cầm phấn ngồi ở trong phòng tập viết chữ, thỉnh thoảng chạy vào phòng ngủ nhìn xem Dương Tịnh đã tỉnh chưa.
Khoảng một tiếng sau, bình truyền nước biển cũng sắp cạn, Dương Tịnh dần dần tỉnh lại, hôm qua sau khi mắc mưa, về đến nhà thì thức đêm tính toán sổ sách, nửa đêm cảm thấy không thoải mái nên cô đi ngủ, nhưng giấc ngủ chập chờn không yên, không nghĩ tới buổi sáng không thể dậy nổi, trực tiếp rơi vào hôn mê, trong cơn mê man cô cảm giác được có người đến xem bệnh, có lẽ là bác sĩ đến truyền nước, vốn tưởng Đinh Đinh tìm Lý Vân, sau đó Lý Vân đi tìm Ngưu tiên sinh, vậy mà lúc mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Chính ở trong phòng.
Sao lại là Trần Chính? Anh không phải có việc phải ra ngoài sao? Đã trở về rồi?
"Mẹ!" Đinh Đinh là người đầu tiên phát hiện Dương Tịnh đã tỉnh lại, hưng phấn chạy đến bên giường.
"Mẹ ơi!" Đang Đang cũng chạy theo.
Trần Chính nhanh hơn một bước, giơ tay cản lại: "Từ từ cẩn thận, đựng chạm vào kim tiêm trên tay mẹ."
Đinh Đinh Đang Đang lập tức đứng yên.
Dương Tịnh lúc này mới để ý tay mình vẫn còn gắn kim tiêm.
"Tỉnh rồi sao?" Trần Chính ngước mắt, hỏi.
"Ừm." Giọng Dương Tịnh có chút khàn khàn.
"Để anh đi lấy cho em ly nước." Trần Chính xoay người vào phòng bếp, vẫn không quên dặn dò: "Nhớ đừng chạm vào kim tiêm trên tay mẹ."
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gật đầu, chậm rãi đi đến bên Dương Tịnh, đồng thời kêu: "Mẹ."
"Ừm, bảo bối của mẹ." Dương Tịnh cười nhìn hai đứa.
"Mẹ." Đang Đang lại nghẹn ngào kêu lên một tiếng, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, lại khóc rồi, vốn tưởng rằng Đang Đang sẽ khóc thành tiếng, không ngờ Đinh Đinh đã bụm miệng hu hu khóc lên, làm cho Đang Đang đang khóc cũng sửng sốt, khóc không được nữa.
"Đồng chí Dương Đinh Đinh, sao lại khóc thế hử?" Dương Tịnh chậm rãi ngồi dậy, kéo Đinh Đinh qua hỏi.
Đinh Đinh bụm miệng quay người ô ô mà khóc.
Dương Tịnh cảm thấy lòng như nghẹn lại, vô cùng đau lòng, ôm lấy Đinh Đinh hỏi: "Là nam tử hán, sao lại khóc rồi? Có phải mẹ bị bệnh làm con sợ không?"
"Ưm." Đinh Đinh dụi đầu vào lòng Dương Tịnh khóc nức nở.
"Đừng sợ, ai cũng sẽ bị bệnh, hết bệnh liền không sao nữa." Dương Tịnh vỗ nhẹ lưng Đinh Đinh an ủi.
"Con sợ mẹ sẽ chết, mẹ chết rồi cả đời con cũng không nhìn thấy mẹ nữa, mẹ đừng chết được không." Đinh Đinh gắt gao ôm eo Dương Tịnh, khuôn mặt nhỏ dán vào bụng cô, chỉ một câu của cậu nhóc đã khiến cho Dương Tịnh đôi mắt đẫm lệ, ngay từ đầu hai đứa nhỏ đã cho cô niềm tin và tình yêu thuần khiết nhất trên đời, chưa bao giờ làm cô phải thất vọng. Bây giờ cô không thể từ bỏ, cô dường như không phân biệt được rốt cuộc mình thuộc về thế kỷ 21 hay thuộc về thời đại này nữa.
"Không, không, mẹ sẽ không chết." Dương Tịnh ôm Đinh Đinh nghẹn ngào nói.
Trần Chính bưng cốc nước đứng một bên nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng ngũ vị phức tạp, cố gắng ổn định cảm xúc, sau đó bước lại gần nói: "Nào, uống chút nước đi."
"Cảm ơn anh." Dương Tịnh nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm, cơn sốt cũng đã hạ, cả người thoải mái hơn nhiều, dựa lưng vào gối chờ truyền nước cho xong, sau đó hỏi Trần Chính lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới biết được Đinh Đinh đã tự mình chạy đi gọi Ngưu tiên sinh, còn Đang Đang ngồi ở mép giường lo lắng.
"Con chó có cắn con không?" Dương Tịnh hỏi Đinh Đinh.
"Không có, con sủa nó, nhưng mà nó sủa còn ghê hơn, sau đó con lấy đá chọi thì Ngưu tiên sinh đi ra." Đinh Đinh kể lại.
"Đinh Đinh giỏi quá, Đang Đang cũng rất dũng cảm." Dương Tịnh không tiếc lời khen cho hai đứa nhỏ.
"Nhưng mà, nhưng mà con khóc, con khóc rất lâu." Đang Đang kéo tay Dương Tịnh, mềm mại nói.
"Ai nói người dũng cảm thì không thể khóc chứ? Đang Đang của chúng ta là một người vô cùng dũng cảm." Dương Tịnh cười nói: "Lần sau sẽ càng giỏi hơn."
Đang Đang lập tức vui vẻ: "Lần sau con sẽ càng ngày càng giỏi."
"Không sai!"
Trần Chính ngồi một bên nhìn, sắc mặt Dương Tịnh đã tốt hơn nhiều, cả người tràn đầy sức sống, những lời muốn nói với Dương Tịnh càng thêm mãnh liệt.
Đúng lúc này, ' lạch cạch, lạch cạch', là tiếng nắp nồi.
"Chuyện gì vậy?" Dương Tịnh hỏi.
"Chắc là cháo sôi rồi nên nắp nồi bị rơi ra." Trần Chính vội vàng đứng dậy, đi đến phòng bếp, bận bận rộn rộn một hồi, một lần nữa quay lại phòng ngủ, kim tiêm trên tay Dương Tịnh lúc này đã có thể rút ra.
Trần Chính cúi người nói: "Sẽ có chút đau, em ráng chịu một chút."
"Không sao, anh cứ rút đi." Dương Tịnh nói.
Trần Chính thành thạo rút kim tiêm ra, Dương Tịnh chẳng cảm thấy đau chút nào, cười trêu chọc: "Cảnh sát Trần, anh vừa biết chăm trẻ con vừa biết nấu cơm, bây giờ còn biết rút kim tiêm nữa, đúng là toàn năng."
Trần Chính liếc mắt nhìn cô một cái, dọn dẹp lại ống kim tiêm và bình truyền nước, nói: "Mới hết bệnh đã biết ba hoa rồi."
"Chính bởi vì mới hết bệnh nên cảm thấy tâm trạng rất tốt."
Trần Chính nghe xong thì khe khẽ cười.
"Anh cười cái gì?" Dương Tịnh hỏi.
"Cảm thấy em không giống lúc trước." Trần Chính nói.
"Không giống chỗ nào?" Dương Tịnh cũng rất tò mò không biết nguyên chủ trước đây là cô gái như thế nào.
Trần Chính quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Bây giờ càng tốt."
Nói cũng như không, Dương Tịnh cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
"Được, nhanh về còn ăn cháo cho nóng."
"Ừm."
Bởi vì có Trần Chính trong nhà nên Dương Tịnh có hơi ngượng ngùng khi phải đi vệ sinh trong phòng, vì thế mặc thêm áo, đi dép lê muốn ra cửa.
"Em ra ngoài làm gì?" Trần Chính hỏi.
"Đi vệ sinh." Dương Tịnh đáp.
"Nhà có phòng vệ sinh mà, sao phải đi ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, vừa mới hạ sốt thôi, ra ngoài bị ốm nữa thì làm sao?" Trần Chính nghi hoặc nói.
Dương Tịnh rất muốn nói, nhà vệ sinh cách âm không tốt, nếu đi tiểu bên trong thì bên ngoài nghe rất rõ ràng, nhưng cô không dám nói, sau đó vào phòng mặc thêm áo, rồi đi ra cửa: "Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Trần Chính lúc này mới không nói gì.
Dương Tịnh đi nhà vệ sinh chung ở dưới lầu, lúc trở về lầu hai thì nhìn thấy Tần Khả Khả tan ca trở về, cô ta dắt xe đến chỗ đỗ xe, thấy có một chiếc xe đạp đang đỗ ở đó, là Trần Chính, cô ta hỏi: "Dì Uông, Trần Chính về rồi sao ạ?"
"Đâu có." Uông Lệ Mẫn nói.
"Sao lại thế? Xe đạp của anh ấy đỗ ở chỗ kia mà?" Tần Khả Khả nghi hoặc hỏi lại.
Trần Chính khó nén nổi niềm vui trong lòng, bước nhanh đến cửa phòng Dương Tịnh, bước chân hơi dừng lại, sửa sang lại trang phục thẳng thớm một chút, đột nhiên nghe bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở của Đang Đang: "Mẹ, mẹ.."
Trần Chính hoảng hốt, là Đang Đang sao? Trần Chính đứng ở cửa, phòng ngủ bị khuất nên không nhìn thấy tình hình bên trong, anh nghiêng đầu lắng nghe.
"Mẹ, mẹ ơi.." Đang Đang thút thít kêu.
"Đang Đang." Trần Chính lên tiếng: "Đang Đang, là con sao?"
Tiếng khóc bên trong dừng lại.
Bóng dáng nho nhỏ của Đang Đang từ phòng ngủ đi ra, tóc tai lộn xộn, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn thấy Trần Chính thì ' oa ' lên một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói không rõ: "Chú, mẹ bị bệnh rồi.."
Trong lòng vô cùng sốt ruột, ngực hơi nhói lên, lúc này nhanh chóng tiến vào phòng, bế Đang Đang lên, hỏi: "Làm sao vậy? Mẹ đâu rồi?"
Đang Đang chỉ tay vào phòng ngủ, nói: "Mẹ bị bệnh, mẹ ngủ."
"Bị bệnh?" Sắc mặt Trần Chính lập tức thay đổi, ôm Đang Đang vào phòng ngủ, ngay sau đó nhìn thấy Dương Tịnh nằm trên giường, làn da bình thường trắng nõn nay vì bị bệnh mà đỏ lên, Trần Chính một trận đau lòng, anh buông Đang Đang xuống, cúi người đến mép giường, kêu: "Dương Tịnh, Dương Tịnh."
Dương Tịnh đang trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Trần Chính bất chấp tất cả, bế Dương Tịnh ra khỏi cửa, vừa đến cửa thì nghe thấy giọng của Đinh Đinh: "Ngưu tiên sinh, chính là ở đây, mẹ con đang ở trên lầu, nhanh cùng con lên đi."
Ngưu tiên sinh? Ngưu tiên sinh đến rồi sao?
Trần Chính liền quay người ôm Dương Tịnh trở lại giường, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, Đang Đang đuổi theo phía sau.
"Ngưu tiên sinh." Trần Chính đứng trên lầu kêu.
Ngưu tiên sinh đang bị Đinh Đinh nắm tay kéo lên lầu, nghe có người gọi mình ngước đầu lên, nhìn thấy cảnh sát Trần thì lập tức khách khí nói: "A, là cảnh sát Trần sao?"
"Nhanh lên, nhanh lên xem bệnh."
Ngưu tiên sinh nhìn dáng vẻ nôn nóng của Trần Chính, tự nhiên cũng không dám chậm trễ, đáp một tiếng, sau đó vội vàng lên lầu hai, người bệnh đúng là Dương Tịnh, mẹ của Đinh Đinh.
"Phát sốt bao lâu rồi?" Ngưu tiên sinh hỏi.
Trần Chính không biết.
"Tiên sinh, con cũng không biết." Đinh Đinh nói.
Ngưu tiên sinh nói: "Xem ra phải truyền nước biển, nếu vẫn sốt thế này thì rất nguy hiểm."
"Vậy thì lập tức chữa trị." Trần Chính lòng như lửa đốt mà nói.
"Tôi bị cậu nhóc này kéo đến đây, có kịp mang theo cái gì đâu." Ngưu tiên sinh chỉ vào Đinh Đinh nói.
"Vậy làm ơn nhanh trở về lấy." Trần Chính quả thật gấp đến điên rồi.
Ngưu tiên sinh còn định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt dọa người của cảnh sát Trần, thì tự động nuốt xuống, không dám chậm trễ, hỏa tốc chạy về nhà mang theo dụng cụ truyền nước và thuốc đến, ông nhanh chóng tìm được ven ở cổ tay, cố định một kim tiêm trên mu bàn tay để truyền dịch, sau khi xong hết thì mới quay sang nói: "Truyền hết bình này thì cơ bản cơn sốt sẽ giảm, sau đó tiếp tục uống thuốc, hẳn là không có vấn đề gì lớn, tuổi còn trẻ nên sẽ hồi phục rất nhanh, yên tâm."
"Cảm ơn, cảm ơn tiên sinh." Sắc mặc Trần Chính lúc này mới hòa hoãn đôi chút.
Ngưu tiên sinh sắp xếp lại hòm thuốc, hướng dẫn Trần Chính cách rút kim tiêm, sau đó mới đeo hòm thuốc rời đi.
Trần Chính ngồi ở đầu giường, nhìn lông mày Dương Tịnh hơi hơi giãn ra, thần kinh căng thẳng nãy giờ cũng thả lỏng một chút.
"Chú, mẹ khỏe chưa?" Đinh Đinh lo lắng hỏi.
"Rất nhanh sẽ khỏe lại." Trần Chính nói, sau đó duỗi tay xoa đầu Đinh Đinh, nói: "Nhóc con, giỏi lắm!"
Đinh Đinh sắc mặt vẫn còn lo lắng, không bởi vì lời khen của Trần Chính mà vui vẻ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Dương Tịnh.
Trần Chính quay đầu nhìn Đang Đang, khuôn mặt nhỏ của cô bé nhem nhuốc, đầu tóc bù xù, anh nắm tay cô bé nói: "Đi thôi, đi rửa mặt chải đầu."
"Dạ." Đang Đang ngoan ngoãn đi theo Trần Chính.
Trần Chính ở phòng bếp nhỏ nấu nước nóng, giúp hai đứa nhỏ rửa mặt sạch sẽ, sau đó chải đầu, buộc tóc đơn giản cho Đang Đang, rồi hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau lắc đầu.
"Vậy hai đứa ở phòng chờ chú, chú ra ngoài một lát rồi quay lại ngay, trở về sẽ mang cơm cho các con, được không?" Trần Chính hỏi.
"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gật đầu.
"Con muốn ở nhà chăm sóc cho mẹ." Đinh Đinh nói.
"Ừm, con cùng với em ở nhà canh chừng mẹ, nhưng đừng động vào kim tiêm trên tay mẹ, biết không?" Trần Chính dặn dò.
"Được ạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng trả lời.
Trần Chính nhìn Đinh Đinh Đang Đang, sau đó ra cửa, để cửa he hé, còn mình thì nhanh chóng chạy như bay xuống sân, lái xe đạp đạp nhanh đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân, tìm đến phòng tài vụ, giúp Dương Tịnh xin nghỉ một hôm, sau đó từ nhà máy đi thẳng ra chợ mua thức ăn, thịt gà, thịt heo, rau xanh, củ cải, khoai tây, gạo.. còn mua thêm bánh bao thịt, hai quả trứng gà luộc, hai bát cháo khoai lang đỏ.. mua xong liền nhanh chóng phi xe đạp nhanh như chớp trở về nhà.
Lúc này, Lý Vân cũng xách trên tay đồ ăn mới mua ở chợ về, nhìn thấy Trần Chính, lên tiếng chào hỏi: "Cảnh sát Trần trở về rồi đó à!"
"Chị Lý, chào chị." Trần Chính đáp một tiếng.
"Mua nhiều đồ ăn vậy."
"Dạ."
Trần Chính dừng xe đạp, khóa xe, hai tay xách đồ ăn cùng cơm sáng, đi hai ba bước đã lên đến lầu hai, Lý Vân còn tưởng anh sẽ mang đồ vào phòng bếp cho Uông Lệ Mẫn, kết quả sao lại không thấy ai nhỉ? Lý Vân còn tò mò định đi xem thử thì siêu thị Đinh Đang có khách đến mua đồ, Lý Vân liền nhanh tay đặt đồ ăn xuống đất, mở cửa siêu thị, bắt đầu bán hàng.
Mà lúc này, Trần Chính đã đi đến phòng của Dương Tịnh.
Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi bên giường Dương Tịnh đang nằm, ngẩng đầu nhìn từng giọt từng giọt trên bình nhỏ xuống.
"Anh, bao giờ mẹ mới tỉnh dậy?" Đang Đang hỏi.
"Mẹ rất mệt, để mẹ ngủ ngon một chút cũng được." Đinh Đinh nói.
"Đinh Đinh Đang Đang, lại đây ăn sáng." Trần Chính kêu.
Đang Đang chạy tới ăn cơm, Đinh Đinh hỏi: "Mẹ cũng chưa ăn cơm, vậy phải làm sao?"
"Con cứ ăn trước đi, lát nữa mẹ tỉnh sẽ ăn sau." Trần Chính nói.
"Vậy được rồi."
Đinh Đinh Đang Đang ngồi vào bàn, một tay cầm bánh bao, một tay cầm muỗng ngoan ngoãn ăn cháo, Trần Chính đi đến trước giường Dương Tịnh, đưa tay sờ thử độ ấm trên trán cô, cảm giác được nhiệt độ đã giảm hơn nhiều, cơn sốt chầm chậm lùi đi, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật là, đúng là hù chết hắn, sao mới rời đi có hai ba ngày liền xảy ra chuyện thế này? May mà hắn trở về sớm, nếu không thật khó tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào? Hắn nhất định sẽ hận chết bản thân.
Trần Chính kìm lòng không được mà nắm tay Dương Tịnh, so với bàn tay chai sạn, thô ráp của hắn thì tay cô thật gầy, thật nhỏ, hắn sợ cầm mạnh một chút tay cô sẽ gãy mất, luyến tiếc buông tay cô ra, không nghĩ tới trải qua 4-5 năm, hắn lại có cơ hội gặp lại cô một lần nữa, hơn nữa càng ngày càng yêu cô, hắn cúi đầu, chỉ dám nhẹ nhàng chạm tay cô.
"Chú ơi, quần áo con bẩn rồi." Đột nhiên, ngoài phòng khách truyền đến tiếng của Đang Đang.
Trần Chính giật mình, vội vàng buông tay Dương Tịnh, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ đồ màu hồng nhạt của Đang Đang đã dính toàn vết bẩn.
"Bị bánh bao thịt làm bẩn mất." Đang Đang chu miệng nhỏ nói.
Trần Chính cầm khăn lau miệng cho Đang Đang.
Đang Đang ủy khuất nói: "Lúc ăn cơm, mẹ lúc nào cũng sẽ mặt yếm cho con." Ý tứ chính là Trần Chính vẫn chưa mặc cho cô bé, cho nên quần áo xinh đẹp mới bị dính bẩn, thật sự rất ủy khuất.
"Chú sai rồi, để chú lau khô cho nhé." Trần Chính cầm khăn ấm lau chiếc áo sạch sẽ, sau đó giúp cô bé mặc yếm ăn cơm, làm xong anh liền bắt đầu nấu cháo gạo trắng, hầm canh gà.
Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm sáng xong, cũng không chạy ra ngoài chơi đùa, cầm phấn ngồi ở trong phòng tập viết chữ, thỉnh thoảng chạy vào phòng ngủ nhìn xem Dương Tịnh đã tỉnh chưa.
Khoảng một tiếng sau, bình truyền nước biển cũng sắp cạn, Dương Tịnh dần dần tỉnh lại, hôm qua sau khi mắc mưa, về đến nhà thì thức đêm tính toán sổ sách, nửa đêm cảm thấy không thoải mái nên cô đi ngủ, nhưng giấc ngủ chập chờn không yên, không nghĩ tới buổi sáng không thể dậy nổi, trực tiếp rơi vào hôn mê, trong cơn mê man cô cảm giác được có người đến xem bệnh, có lẽ là bác sĩ đến truyền nước, vốn tưởng Đinh Đinh tìm Lý Vân, sau đó Lý Vân đi tìm Ngưu tiên sinh, vậy mà lúc mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Chính ở trong phòng.
Sao lại là Trần Chính? Anh không phải có việc phải ra ngoài sao? Đã trở về rồi?
"Mẹ!" Đinh Đinh là người đầu tiên phát hiện Dương Tịnh đã tỉnh lại, hưng phấn chạy đến bên giường.
"Mẹ ơi!" Đang Đang cũng chạy theo.
Trần Chính nhanh hơn một bước, giơ tay cản lại: "Từ từ cẩn thận, đựng chạm vào kim tiêm trên tay mẹ."
Đinh Đinh Đang Đang lập tức đứng yên.
Dương Tịnh lúc này mới để ý tay mình vẫn còn gắn kim tiêm.
"Tỉnh rồi sao?" Trần Chính ngước mắt, hỏi.
"Ừm." Giọng Dương Tịnh có chút khàn khàn.
"Để anh đi lấy cho em ly nước." Trần Chính xoay người vào phòng bếp, vẫn không quên dặn dò: "Nhớ đừng chạm vào kim tiêm trên tay mẹ."
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gật đầu, chậm rãi đi đến bên Dương Tịnh, đồng thời kêu: "Mẹ."
"Ừm, bảo bối của mẹ." Dương Tịnh cười nhìn hai đứa.
"Mẹ." Đang Đang lại nghẹn ngào kêu lên một tiếng, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, lại khóc rồi, vốn tưởng rằng Đang Đang sẽ khóc thành tiếng, không ngờ Đinh Đinh đã bụm miệng hu hu khóc lên, làm cho Đang Đang đang khóc cũng sửng sốt, khóc không được nữa.
"Đồng chí Dương Đinh Đinh, sao lại khóc thế hử?" Dương Tịnh chậm rãi ngồi dậy, kéo Đinh Đinh qua hỏi.
Đinh Đinh bụm miệng quay người ô ô mà khóc.
Dương Tịnh cảm thấy lòng như nghẹn lại, vô cùng đau lòng, ôm lấy Đinh Đinh hỏi: "Là nam tử hán, sao lại khóc rồi? Có phải mẹ bị bệnh làm con sợ không?"
"Ưm." Đinh Đinh dụi đầu vào lòng Dương Tịnh khóc nức nở.
"Đừng sợ, ai cũng sẽ bị bệnh, hết bệnh liền không sao nữa." Dương Tịnh vỗ nhẹ lưng Đinh Đinh an ủi.
"Con sợ mẹ sẽ chết, mẹ chết rồi cả đời con cũng không nhìn thấy mẹ nữa, mẹ đừng chết được không." Đinh Đinh gắt gao ôm eo Dương Tịnh, khuôn mặt nhỏ dán vào bụng cô, chỉ một câu của cậu nhóc đã khiến cho Dương Tịnh đôi mắt đẫm lệ, ngay từ đầu hai đứa nhỏ đã cho cô niềm tin và tình yêu thuần khiết nhất trên đời, chưa bao giờ làm cô phải thất vọng. Bây giờ cô không thể từ bỏ, cô dường như không phân biệt được rốt cuộc mình thuộc về thế kỷ 21 hay thuộc về thời đại này nữa.
"Không, không, mẹ sẽ không chết." Dương Tịnh ôm Đinh Đinh nghẹn ngào nói.
Trần Chính bưng cốc nước đứng một bên nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng ngũ vị phức tạp, cố gắng ổn định cảm xúc, sau đó bước lại gần nói: "Nào, uống chút nước đi."
"Cảm ơn anh." Dương Tịnh nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm, cơn sốt cũng đã hạ, cả người thoải mái hơn nhiều, dựa lưng vào gối chờ truyền nước cho xong, sau đó hỏi Trần Chính lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới biết được Đinh Đinh đã tự mình chạy đi gọi Ngưu tiên sinh, còn Đang Đang ngồi ở mép giường lo lắng.
"Con chó có cắn con không?" Dương Tịnh hỏi Đinh Đinh.
"Không có, con sủa nó, nhưng mà nó sủa còn ghê hơn, sau đó con lấy đá chọi thì Ngưu tiên sinh đi ra." Đinh Đinh kể lại.
"Đinh Đinh giỏi quá, Đang Đang cũng rất dũng cảm." Dương Tịnh không tiếc lời khen cho hai đứa nhỏ.
"Nhưng mà, nhưng mà con khóc, con khóc rất lâu." Đang Đang kéo tay Dương Tịnh, mềm mại nói.
"Ai nói người dũng cảm thì không thể khóc chứ? Đang Đang của chúng ta là một người vô cùng dũng cảm." Dương Tịnh cười nói: "Lần sau sẽ càng giỏi hơn."
Đang Đang lập tức vui vẻ: "Lần sau con sẽ càng ngày càng giỏi."
"Không sai!"
Trần Chính ngồi một bên nhìn, sắc mặt Dương Tịnh đã tốt hơn nhiều, cả người tràn đầy sức sống, những lời muốn nói với Dương Tịnh càng thêm mãnh liệt.
Đúng lúc này, ' lạch cạch, lạch cạch', là tiếng nắp nồi.
"Chuyện gì vậy?" Dương Tịnh hỏi.
"Chắc là cháo sôi rồi nên nắp nồi bị rơi ra." Trần Chính vội vàng đứng dậy, đi đến phòng bếp, bận bận rộn rộn một hồi, một lần nữa quay lại phòng ngủ, kim tiêm trên tay Dương Tịnh lúc này đã có thể rút ra.
Trần Chính cúi người nói: "Sẽ có chút đau, em ráng chịu một chút."
"Không sao, anh cứ rút đi." Dương Tịnh nói.
Trần Chính thành thạo rút kim tiêm ra, Dương Tịnh chẳng cảm thấy đau chút nào, cười trêu chọc: "Cảnh sát Trần, anh vừa biết chăm trẻ con vừa biết nấu cơm, bây giờ còn biết rút kim tiêm nữa, đúng là toàn năng."
Trần Chính liếc mắt nhìn cô một cái, dọn dẹp lại ống kim tiêm và bình truyền nước, nói: "Mới hết bệnh đã biết ba hoa rồi."
"Chính bởi vì mới hết bệnh nên cảm thấy tâm trạng rất tốt."
Trần Chính nghe xong thì khe khẽ cười.
"Anh cười cái gì?" Dương Tịnh hỏi.
"Cảm thấy em không giống lúc trước." Trần Chính nói.
"Không giống chỗ nào?" Dương Tịnh cũng rất tò mò không biết nguyên chủ trước đây là cô gái như thế nào.
Trần Chính quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Bây giờ càng tốt."
Nói cũng như không, Dương Tịnh cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
"Được, nhanh về còn ăn cháo cho nóng."
"Ừm."
Bởi vì có Trần Chính trong nhà nên Dương Tịnh có hơi ngượng ngùng khi phải đi vệ sinh trong phòng, vì thế mặc thêm áo, đi dép lê muốn ra cửa.
"Em ra ngoài làm gì?" Trần Chính hỏi.
"Đi vệ sinh." Dương Tịnh đáp.
"Nhà có phòng vệ sinh mà, sao phải đi ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, vừa mới hạ sốt thôi, ra ngoài bị ốm nữa thì làm sao?" Trần Chính nghi hoặc nói.
Dương Tịnh rất muốn nói, nhà vệ sinh cách âm không tốt, nếu đi tiểu bên trong thì bên ngoài nghe rất rõ ràng, nhưng cô không dám nói, sau đó vào phòng mặc thêm áo, rồi đi ra cửa: "Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Trần Chính lúc này mới không nói gì.
Dương Tịnh đi nhà vệ sinh chung ở dưới lầu, lúc trở về lầu hai thì nhìn thấy Tần Khả Khả tan ca trở về, cô ta dắt xe đến chỗ đỗ xe, thấy có một chiếc xe đạp đang đỗ ở đó, là Trần Chính, cô ta hỏi: "Dì Uông, Trần Chính về rồi sao ạ?"
"Đâu có." Uông Lệ Mẫn nói.
"Sao lại thế? Xe đạp của anh ấy đỗ ở chỗ kia mà?" Tần Khả Khả nghi hoặc hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.