Chương 22: Chương 19.2
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
27/11/2021
"Mẹ ơi." Đang Đang lên tiếng.
"Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
"Cái kia, cái kia, đồ ăn trong bao kia con có thể ăn sao?" Đang Đang quay đầu hỏi Dương Tịnh.
"Không thể!" Đinh Đinh nghiêm khắc kêu lên một tiếng.
"Anh, vì sao?" Đang Đang quay đầu lại hỏi.
"Ngồi yên, đừng xoay người, coi chừng ngã bây giờ." Dương Tịnh nhắc nhở Đang Đang.
Đang Đang ngồi thẳng người lại, hỏi tiếp: "Anh ơi, vì sao em không thể ăn?"
"Đây là để bán, em mà ăn thì còn gì mà bán nữa?" Đinh Đinh nói.
Đang Đang nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương tịnh gật đầu: "Đồng chí Dương Đinh Đinh nói đúng rồi. Nếu không có tiền thì sẽ không mua được quần áo mới cho hai đứa."
"Vậy, vậy, vậy được rồi ạ. Mẹ, con không ăn kẹo nữa." Đang Đang mềm mại nói.
"Ngoan." Dương Tịnh cười nói.
Ba mẹ con cứ như vậy đẩy một xe hàng trên chiếc xe đạp, cô bé thì ngồi trên xe, cậu nhóc thì ngồi ở phía sau dùng tay đỡ lấy tải.
Tần Khả Khả lại chạy như bay lướt qua ba người họ, nhưng tốc độ lần này so với lần trước chậm hơn rất nhiều, cho nên chuẩn xác quẹo xe vào đầu hẻm, lúc lái xe đến nhà trọ, liếc mắt nhìn một cái "Siêu thị Đinh Đang" trước mặt, sau đó nghĩ đến cái bao tải đầy hàng kia, trong mắt đầy sự ghét bỏ, lập tức đi vào sân, vừa vặn nhìn thấy Uông Lệ Mẫn thì lên tiếng cười chào hỏi.
Uông Lệ Mẫn cũng cười đáp lại: "Tan ca rồi à."
Tần Khả Khả cười, lại hỏi: "Dì Uông, Trần Chính đi đã mấy ngày rồi, bao giờ anh ấy về vậy ạ?"
"Nó nói là mấy ngày nữa."
"Dạ." Tần Khả Khả hơi buồn, cười cười, dựng xe đạp đi lên lầu hai, mắt không tự chủ được nhìn về phía phòng Trần Chính, Trần Chính đi đâu, làm gì? Đi đã mấy ngày rồi còn chưa quay về nữa? Haiizz, không nghĩ nữa, phiền chết được. Tần Khả Khả trong lòng buồn bực mở cửa phòng, vừa đi vào, dọn dẹp một lát, đang chuẩn bị đi ngủ thì dưới lầu truyền đến âm thanh nói chuyện ồn ào, sau đó còn có tiếng pháo nổ bùm bùm.
Tần Khả Khả hoảng sợ, ai lại bắn pháo vào giờ này chứ, mở cửa phòng ra, đang muốn phát hỏa, nhìn xuống dưới lầu thì nhìn thấy mọi người đứng tụm lại một chỗ dưới lầu một.
Dương Tịnh, Lý Vân, Đinh Đinh Đang Đang trong tay đều cầm kẹo đi quanh sân.
"Đây là khai trương cửa hàng sao."
Đinh Đinh lập tức tiến đến đưa cho ông cụ hai viên kẹo rồi nói: "Ông ơi, cho ông ăn kẹo, đây là kẹo của cửa hàng nhà con, về sau ông nhớ đến đây mua đồ nha."
Đinh Đinh bộ dáng nhiệt tình đáng yêu, chọc không ít người cười vui vẻ, ông cụ cũng cười rộ lên ha hả, có không ít người đến xem náo nhiệt.
Tần Khả Khả đứng trên lầu nhìn xuống, trong lòng thầm mắng, mẹ là dạng người gì thì con cũng y như vậy, Dương Tịnh không phải cái đèn cạn dầu, hai đứa con cũng không khác gì, mới có ba tuổi mà đã biết nịnh nọt người khác như vậy, đúng là đáng ghét hết chỗ nói. Cô ta còn đang nghiến răng cành cạch thì nhìn thấy Uông Lệ Mẫn ở dưới lầu cười ha hả cùng hàng xóm nói chuyện, cô ta không dám làm ra điều gì lỗ mãng trước mặt mẹ Trần Chính, liếc liếc con mắt nhìn cái siêu thị bé tí tẹo kia, ai oán, thầm cầu cho Dương Tịnh buôn bán ế ẩm, phá sản luôn càng tốt.
Còn có, Tôn Tiểu Hồng sao còn chưa chịu đến đây nữa, thư cô ta đã gửi đi mấy ngày rồi mà, một chút hồi âm cũng không có, Tần Khả Khả buồn bực xoay người trở về phòng, "Rầm" một cái đem cửa đóng lại.
Tiếng đóng cửa "rầm" này cũng chỉ có mình Tần Khả Khả tự nghe, dưới lầu không ai nghe thấy cả. Hàng xóm dưới lầu vui vẻ ăn kẹo khai trương cửa hàng của Dương Tịnh, Dương Tịnh cười nói: "Nhân lúc có mọi người ở đây, cháu định sẽ đốt pháo khai trương luôn, bằng không lại quấy rầy mọi người ngủ trưa thì không hay."
"Được đấy, được đấy, vừa đúng lúc mọi người tan ca về, giờ đốt pháo thì càng nhiều người biết càng hay." Có hàng xóm nói.
"Đúng vậy."
"Lúc này đốt là hợp lý đấy."
"..."
Nhóm hàng xóm đứng tán gẫu, sau đó hỏi đến đề tài sản phẩm trong cửa hàng, Dương Tịnh nói: "Ngày đầu tiên khai trương, các loại thực phẩm, hàng hóa sẽ được giảm giá 20%."
Lý Vân vừa nghe xong, vội vàng kéo góc áo Dương Tịnh, hỏi nhỏ: "Dương Tịnh, giảm giá 20% liệu có bị lỗ không?"
Dương Tịnh cười nói: "Ngày đầu khai trương, không vấn đề gì cả."
"Vậy, chúng ta, chúng ta.."
"Không sao đâu, coi như hôm nay quảng cáo các loại sản phẩm có trong siêu thị, với lại chỉ giảm giá hôm nay, ngày mai sẽ bán lại với giá như bình thường." Dương Tịnh nói.
Mọi người vừa nghe được giảm giá 20%, lại nghe Lý Vân nói gì lỗ vốn với không lỗ vốn, ai cũng biết Lý Vân được cái thật thà, lại nghĩ đến, đây đều là hàng hóa nhập từ nhà máy Lợi Dân, vừa rồi có so sánh giá cả bên ngoài với giá cả trong cửa hàng của Dương Tịnh không chênh lệch bao nhiêu, Lý Vân ban nãy còn nói lỗ gì đó, phỏng chừng là phí hao tổn khi bán ra, nhất định là đáng mua, lại đang được giảm giá, liền sau đó có một người mở miệng hỏi: "Muối viên bao nhiêu tiền một cân vậy?"
"Hai hào sáu xu một cân." Dương Tịnh trả lời.
Hàng xóm nghe xong, âm thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên bán rẻ hơn sáu xu so với cửa hàng khác, hàng xóm tính toán rồi quyết định mau liền hai cân.
"Chị Lý, lấy hai bao muối viên cho bác Vương giúp em đi ạ." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vội vàng đáp, sau đó chạy vào siêu thị, nội tâm có chút kích động, không nghĩ tới vừa khai trương đã có người mua, bình thường ở nhà luôn buồn chán cùng mệt mỏi, bây giờ thì ngập tràn tin tưởng vào tương lai, tất cả đều là nhờ công của Dương Tịnh, Lý Vân nhanh nhẹn cầm hai bao muối viên ra.
Mới vừa ra tới, liền thấy người khác đưa tiền cho Dương Tịnh, Dương Tịnh một bên cầm tiền, một bên nói: "Chị Lý, Chị Hứa mua năm cái bánh ngọt quai chèo."
"Chị Lý, trong hộc bàn có 5 hộp diêm, chị lấy cho chú Chu ba hộp."
"Chị Lý, bánh kem trái cây nữa nhé.."
"..."
Lý Vân chưa từng nghĩ ngày đầu tiên đã đắt khách như vậy, vui tới nỗi miệng không khép lại được, mặc dù làm việc ở cửa hàng bận rộn như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ.
Đinh Đinh với thân phận là người tiếp quản siêu thị trong tương lai, cậu làm sao mà có thể ngồi yên được. Vừa nghe mẹ nói tên thực phẩm, cậu nhóc lập tức chạy vào gian chứa hàng hóa, nhưng mà cậu không phân biệt được hàng hóa cần lấy là cái gì, đứng xem xét cả nửa ngày cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, nhưng lại bị Lý Vân nhanh tay cầm mất.
"Cái kia, cái kia.." Đinh Đinh quay đầu giọng nhỏ xíu nói với Lý Vân, nhưng Lý Vân đang quá bận, cậu nhóc tự mình nói nhỏ: "Con, con cũng muốn bán hàng."
Dương Tịnh nhìn bộ dáng ủy khuất của ông cụ non nhà mình mà bật cười, sau đó tùy ý để Đinh Đinh Đang Đang chạy lung tung, siêu thị Đinh Đang ồn ào náo nhiệt được một lúc, hàng xóm cũng đã mua được đồ mình cần, sôi nổi rời đi.
Siêu thị nhỏ bây giờ chỉ còn Dương Tịnh, Lý Vân cùng Đinh Đinh Đang Đang.
"Dương Tịnh, nãy giờ bán được bao nhiêu rồi?" Lý Vân hỏi.
Dương Tịnh cười nói: "Chị Lý, chị thử đoán xem bao nhiêu."
"Mười đồng?"
"Không, là 30 đồng." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vừa nghe xong thì đôi mắt mở to kinh ngạc: "Thật? 30 đồng lận á, vậy chúng ta lời được bao nhiêu?"
"Khoảng 3 đồng." Dương Tịnh ước chừng.
3 đồng tiền?
Lý Vân vừa ngạc nhiên với năng lực tính toán của Dương Tịnh, vừa giật mình vì lời những 3 đồng tiền. Một ngày đã kiếm được 3 đồng, không, mới nửa ngày, mới đầu cô ấy nghĩ Dương Tịnh quyết định mở siêu thị chỉ là muốn Đinh Đinh Đang Đang ăn quà vặt không cần tiền mà thôi, không ngờ kiếm được không ít.
3 đồng, một ngày 3 đồng, mười ngày 30 đồng, một tháng 90 đồng, gần 100 đồng rồi, ôi, cái này, cái này không phải kiếm được rất nhiều tiền sao.
"Mấy ngày sau sẽ không kiếm được nhiều như hôm nay đâu." Dương Tịnh đột nhiên nói.
Lý Vân sửng sốt: "Vì sao?"
"Bởi vì hôm nay chúng ta giảm giá còn ngày mai thì không, trở lại với giá như bình thường, cho nên từ ngày mai trở đi tiền lời kiếm được cũng sẽ thay đổi."
Lý Vân nghe không hiểu lắm, hỏi: "Vì sao hôm nay em lại giảm giá?"
Dương Tịnh cười cười, đi đến cửa sổ, nói: "Chị Lý, lại đây nghe này."
Lý Vân lập tức bước sang chỗ cửa sổ, đưa tai ghé sát, mơ hồ nghe được một cuộc đối thoại.
"Sao hôm nay mua nhiều bánh quai chèo thế? Được miễn phí à?
" Không phải miễn phí mà là giảm 20%, so với giá cửa hàng khác thì rẻ hơn một xu đó, hồi trước mấy đứa nhỏ ở nhà thèm ăn, hôm nay thừa dịp giảm giá nên mua luôn hai cái. "
" Mua ở đâu thế? "
" Chỗ nhà của cảnh sát Trần có một cái siêu thị Đinh Đang mới mở, toàn bộ đều được giảm giá 20%, nên muốn mua thì mau nhanh lên, không là hết đó. "
" Chỗ đó có siêu thị á? "
"... "
Lý Vân nháy mắt thông suốt, Dương Tịnh chính là muốn quảng cáo, nếu thông báo khắp nơi sẽ rất hiệu quả, sẽ được nhiều người biết đến. Lý Vân cười rộ lên, đối với Dương Tịnh càng ngày càng khâm phục và tin tưởng.
" Có ai ở nhà không? "Chỗ cửa sổ lớn có người gọi to.
" Có! Có đây! Chú muốn mua gì? "Không đợi Dương Tịnh, Lý Vân đã lên tiếng giúp, Đinh Đinh cũng mở miệng nói chuyện:" Ông, ông muốn mua gì ạ? "
Người đàn ông tập trung nhìn, trong siêu thị là một cậu bé, độ ba bốn tuổi, khuôn mặt nho nhỏ thịt thịt, lớn lên nhất định rất đẹp trai, người đàn ông cười rộ lên nói:" Ông muốn mua ba bao muối, bốn cái bánh quai chèo. "
" Dạ được. "Đinh Đinh lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh, nghiêm túc hỏi:" Mẹ, bao nhiêu tiền? "
Dương Tịnh cười đi tới:" Trước tiên phải lấy đồ cho người ta, sau đó mới lấy tiền, tiền trao cháo múc, sao có thể chưa đưa đồ liền lấy liền hửm? "
Đinh Đinh biết mình làm không đúng, ngượng ngùng tiến lên ôm chân Dương Tịnh, đem khuôn mặt nhỏ chôn vào chân, nói:" Ai da, con quên mất. "
" Lần sau sẽ nhớ chứ? "
" Sẽ nhớ."Cậu nhóc gật đầu thật mạnh.
"Sao thế?" Dương Tịnh hỏi.
"Cái kia, cái kia, đồ ăn trong bao kia con có thể ăn sao?" Đang Đang quay đầu hỏi Dương Tịnh.
"Không thể!" Đinh Đinh nghiêm khắc kêu lên một tiếng.
"Anh, vì sao?" Đang Đang quay đầu lại hỏi.
"Ngồi yên, đừng xoay người, coi chừng ngã bây giờ." Dương Tịnh nhắc nhở Đang Đang.
Đang Đang ngồi thẳng người lại, hỏi tiếp: "Anh ơi, vì sao em không thể ăn?"
"Đây là để bán, em mà ăn thì còn gì mà bán nữa?" Đinh Đinh nói.
Đang Đang nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương tịnh gật đầu: "Đồng chí Dương Đinh Đinh nói đúng rồi. Nếu không có tiền thì sẽ không mua được quần áo mới cho hai đứa."
"Vậy, vậy, vậy được rồi ạ. Mẹ, con không ăn kẹo nữa." Đang Đang mềm mại nói.
"Ngoan." Dương Tịnh cười nói.
Ba mẹ con cứ như vậy đẩy một xe hàng trên chiếc xe đạp, cô bé thì ngồi trên xe, cậu nhóc thì ngồi ở phía sau dùng tay đỡ lấy tải.
Tần Khả Khả lại chạy như bay lướt qua ba người họ, nhưng tốc độ lần này so với lần trước chậm hơn rất nhiều, cho nên chuẩn xác quẹo xe vào đầu hẻm, lúc lái xe đến nhà trọ, liếc mắt nhìn một cái "Siêu thị Đinh Đang" trước mặt, sau đó nghĩ đến cái bao tải đầy hàng kia, trong mắt đầy sự ghét bỏ, lập tức đi vào sân, vừa vặn nhìn thấy Uông Lệ Mẫn thì lên tiếng cười chào hỏi.
Uông Lệ Mẫn cũng cười đáp lại: "Tan ca rồi à."
Tần Khả Khả cười, lại hỏi: "Dì Uông, Trần Chính đi đã mấy ngày rồi, bao giờ anh ấy về vậy ạ?"
"Nó nói là mấy ngày nữa."
"Dạ." Tần Khả Khả hơi buồn, cười cười, dựng xe đạp đi lên lầu hai, mắt không tự chủ được nhìn về phía phòng Trần Chính, Trần Chính đi đâu, làm gì? Đi đã mấy ngày rồi còn chưa quay về nữa? Haiizz, không nghĩ nữa, phiền chết được. Tần Khả Khả trong lòng buồn bực mở cửa phòng, vừa đi vào, dọn dẹp một lát, đang chuẩn bị đi ngủ thì dưới lầu truyền đến âm thanh nói chuyện ồn ào, sau đó còn có tiếng pháo nổ bùm bùm.
Tần Khả Khả hoảng sợ, ai lại bắn pháo vào giờ này chứ, mở cửa phòng ra, đang muốn phát hỏa, nhìn xuống dưới lầu thì nhìn thấy mọi người đứng tụm lại một chỗ dưới lầu một.
Dương Tịnh, Lý Vân, Đinh Đinh Đang Đang trong tay đều cầm kẹo đi quanh sân.
"Đây là khai trương cửa hàng sao."
Đinh Đinh lập tức tiến đến đưa cho ông cụ hai viên kẹo rồi nói: "Ông ơi, cho ông ăn kẹo, đây là kẹo của cửa hàng nhà con, về sau ông nhớ đến đây mua đồ nha."
Đinh Đinh bộ dáng nhiệt tình đáng yêu, chọc không ít người cười vui vẻ, ông cụ cũng cười rộ lên ha hả, có không ít người đến xem náo nhiệt.
Tần Khả Khả đứng trên lầu nhìn xuống, trong lòng thầm mắng, mẹ là dạng người gì thì con cũng y như vậy, Dương Tịnh không phải cái đèn cạn dầu, hai đứa con cũng không khác gì, mới có ba tuổi mà đã biết nịnh nọt người khác như vậy, đúng là đáng ghét hết chỗ nói. Cô ta còn đang nghiến răng cành cạch thì nhìn thấy Uông Lệ Mẫn ở dưới lầu cười ha hả cùng hàng xóm nói chuyện, cô ta không dám làm ra điều gì lỗ mãng trước mặt mẹ Trần Chính, liếc liếc con mắt nhìn cái siêu thị bé tí tẹo kia, ai oán, thầm cầu cho Dương Tịnh buôn bán ế ẩm, phá sản luôn càng tốt.
Còn có, Tôn Tiểu Hồng sao còn chưa chịu đến đây nữa, thư cô ta đã gửi đi mấy ngày rồi mà, một chút hồi âm cũng không có, Tần Khả Khả buồn bực xoay người trở về phòng, "Rầm" một cái đem cửa đóng lại.
Tiếng đóng cửa "rầm" này cũng chỉ có mình Tần Khả Khả tự nghe, dưới lầu không ai nghe thấy cả. Hàng xóm dưới lầu vui vẻ ăn kẹo khai trương cửa hàng của Dương Tịnh, Dương Tịnh cười nói: "Nhân lúc có mọi người ở đây, cháu định sẽ đốt pháo khai trương luôn, bằng không lại quấy rầy mọi người ngủ trưa thì không hay."
"Được đấy, được đấy, vừa đúng lúc mọi người tan ca về, giờ đốt pháo thì càng nhiều người biết càng hay." Có hàng xóm nói.
"Đúng vậy."
"Lúc này đốt là hợp lý đấy."
"..."
Nhóm hàng xóm đứng tán gẫu, sau đó hỏi đến đề tài sản phẩm trong cửa hàng, Dương Tịnh nói: "Ngày đầu tiên khai trương, các loại thực phẩm, hàng hóa sẽ được giảm giá 20%."
Lý Vân vừa nghe xong, vội vàng kéo góc áo Dương Tịnh, hỏi nhỏ: "Dương Tịnh, giảm giá 20% liệu có bị lỗ không?"
Dương Tịnh cười nói: "Ngày đầu khai trương, không vấn đề gì cả."
"Vậy, chúng ta, chúng ta.."
"Không sao đâu, coi như hôm nay quảng cáo các loại sản phẩm có trong siêu thị, với lại chỉ giảm giá hôm nay, ngày mai sẽ bán lại với giá như bình thường." Dương Tịnh nói.
Mọi người vừa nghe được giảm giá 20%, lại nghe Lý Vân nói gì lỗ vốn với không lỗ vốn, ai cũng biết Lý Vân được cái thật thà, lại nghĩ đến, đây đều là hàng hóa nhập từ nhà máy Lợi Dân, vừa rồi có so sánh giá cả bên ngoài với giá cả trong cửa hàng của Dương Tịnh không chênh lệch bao nhiêu, Lý Vân ban nãy còn nói lỗ gì đó, phỏng chừng là phí hao tổn khi bán ra, nhất định là đáng mua, lại đang được giảm giá, liền sau đó có một người mở miệng hỏi: "Muối viên bao nhiêu tiền một cân vậy?"
"Hai hào sáu xu một cân." Dương Tịnh trả lời.
Hàng xóm nghe xong, âm thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên bán rẻ hơn sáu xu so với cửa hàng khác, hàng xóm tính toán rồi quyết định mau liền hai cân.
"Chị Lý, lấy hai bao muối viên cho bác Vương giúp em đi ạ." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vội vàng đáp, sau đó chạy vào siêu thị, nội tâm có chút kích động, không nghĩ tới vừa khai trương đã có người mua, bình thường ở nhà luôn buồn chán cùng mệt mỏi, bây giờ thì ngập tràn tin tưởng vào tương lai, tất cả đều là nhờ công của Dương Tịnh, Lý Vân nhanh nhẹn cầm hai bao muối viên ra.
Mới vừa ra tới, liền thấy người khác đưa tiền cho Dương Tịnh, Dương Tịnh một bên cầm tiền, một bên nói: "Chị Lý, Chị Hứa mua năm cái bánh ngọt quai chèo."
"Chị Lý, trong hộc bàn có 5 hộp diêm, chị lấy cho chú Chu ba hộp."
"Chị Lý, bánh kem trái cây nữa nhé.."
"..."
Lý Vân chưa từng nghĩ ngày đầu tiên đã đắt khách như vậy, vui tới nỗi miệng không khép lại được, mặc dù làm việc ở cửa hàng bận rộn như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ.
Đinh Đinh với thân phận là người tiếp quản siêu thị trong tương lai, cậu làm sao mà có thể ngồi yên được. Vừa nghe mẹ nói tên thực phẩm, cậu nhóc lập tức chạy vào gian chứa hàng hóa, nhưng mà cậu không phân biệt được hàng hóa cần lấy là cái gì, đứng xem xét cả nửa ngày cuối cùng cũng xác định được mục tiêu, nhưng lại bị Lý Vân nhanh tay cầm mất.
"Cái kia, cái kia.." Đinh Đinh quay đầu giọng nhỏ xíu nói với Lý Vân, nhưng Lý Vân đang quá bận, cậu nhóc tự mình nói nhỏ: "Con, con cũng muốn bán hàng."
Dương Tịnh nhìn bộ dáng ủy khuất của ông cụ non nhà mình mà bật cười, sau đó tùy ý để Đinh Đinh Đang Đang chạy lung tung, siêu thị Đinh Đang ồn ào náo nhiệt được một lúc, hàng xóm cũng đã mua được đồ mình cần, sôi nổi rời đi.
Siêu thị nhỏ bây giờ chỉ còn Dương Tịnh, Lý Vân cùng Đinh Đinh Đang Đang.
"Dương Tịnh, nãy giờ bán được bao nhiêu rồi?" Lý Vân hỏi.
Dương Tịnh cười nói: "Chị Lý, chị thử đoán xem bao nhiêu."
"Mười đồng?"
"Không, là 30 đồng." Dương Tịnh nói.
Lý Vân vừa nghe xong thì đôi mắt mở to kinh ngạc: "Thật? 30 đồng lận á, vậy chúng ta lời được bao nhiêu?"
"Khoảng 3 đồng." Dương Tịnh ước chừng.
3 đồng tiền?
Lý Vân vừa ngạc nhiên với năng lực tính toán của Dương Tịnh, vừa giật mình vì lời những 3 đồng tiền. Một ngày đã kiếm được 3 đồng, không, mới nửa ngày, mới đầu cô ấy nghĩ Dương Tịnh quyết định mở siêu thị chỉ là muốn Đinh Đinh Đang Đang ăn quà vặt không cần tiền mà thôi, không ngờ kiếm được không ít.
3 đồng, một ngày 3 đồng, mười ngày 30 đồng, một tháng 90 đồng, gần 100 đồng rồi, ôi, cái này, cái này không phải kiếm được rất nhiều tiền sao.
"Mấy ngày sau sẽ không kiếm được nhiều như hôm nay đâu." Dương Tịnh đột nhiên nói.
Lý Vân sửng sốt: "Vì sao?"
"Bởi vì hôm nay chúng ta giảm giá còn ngày mai thì không, trở lại với giá như bình thường, cho nên từ ngày mai trở đi tiền lời kiếm được cũng sẽ thay đổi."
Lý Vân nghe không hiểu lắm, hỏi: "Vì sao hôm nay em lại giảm giá?"
Dương Tịnh cười cười, đi đến cửa sổ, nói: "Chị Lý, lại đây nghe này."
Lý Vân lập tức bước sang chỗ cửa sổ, đưa tai ghé sát, mơ hồ nghe được một cuộc đối thoại.
"Sao hôm nay mua nhiều bánh quai chèo thế? Được miễn phí à?
" Không phải miễn phí mà là giảm 20%, so với giá cửa hàng khác thì rẻ hơn một xu đó, hồi trước mấy đứa nhỏ ở nhà thèm ăn, hôm nay thừa dịp giảm giá nên mua luôn hai cái. "
" Mua ở đâu thế? "
" Chỗ nhà của cảnh sát Trần có một cái siêu thị Đinh Đang mới mở, toàn bộ đều được giảm giá 20%, nên muốn mua thì mau nhanh lên, không là hết đó. "
" Chỗ đó có siêu thị á? "
"... "
Lý Vân nháy mắt thông suốt, Dương Tịnh chính là muốn quảng cáo, nếu thông báo khắp nơi sẽ rất hiệu quả, sẽ được nhiều người biết đến. Lý Vân cười rộ lên, đối với Dương Tịnh càng ngày càng khâm phục và tin tưởng.
" Có ai ở nhà không? "Chỗ cửa sổ lớn có người gọi to.
" Có! Có đây! Chú muốn mua gì? "Không đợi Dương Tịnh, Lý Vân đã lên tiếng giúp, Đinh Đinh cũng mở miệng nói chuyện:" Ông, ông muốn mua gì ạ? "
Người đàn ông tập trung nhìn, trong siêu thị là một cậu bé, độ ba bốn tuổi, khuôn mặt nho nhỏ thịt thịt, lớn lên nhất định rất đẹp trai, người đàn ông cười rộ lên nói:" Ông muốn mua ba bao muối, bốn cái bánh quai chèo. "
" Dạ được. "Đinh Đinh lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh, nghiêm túc hỏi:" Mẹ, bao nhiêu tiền? "
Dương Tịnh cười đi tới:" Trước tiên phải lấy đồ cho người ta, sau đó mới lấy tiền, tiền trao cháo múc, sao có thể chưa đưa đồ liền lấy liền hửm? "
Đinh Đinh biết mình làm không đúng, ngượng ngùng tiến lên ôm chân Dương Tịnh, đem khuôn mặt nhỏ chôn vào chân, nói:" Ai da, con quên mất. "
" Lần sau sẽ nhớ chứ? "
" Sẽ nhớ."Cậu nhóc gật đầu thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.