Chương 70: Chương 65
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
17/12/2021
"Tần Khả Khả! Thật không ngờ cô lại là loại
người như vậy!" Tôn Tiểu Hồng tức điếng người, âm thanh phẫn nộ từ cửa
sổ nhà trọ thím Ngô phát ra.
Dương Tịnh và Trần Chính đưa mắt nhìn nhau, hóa ra là Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đang cãi nhau.
Trần Chính không có hứng thú nghe, kéo Dương Tịnh đi tiếp: "Đi thôi."
"Sao vậy?"
"Đến nhà Đại Quân."
"Đừng vội, chúng ta nghe chút đi." Dương Tịnh đang hào hứng nghe tiếp, kéo Trần Chính lại.
Trần Chính nhíu mày.
"Em nghe một chút thôi, bọn họ ồn ào như vậy có lẽ mọi người đều nghe thấy, không tính là nghe lén." Dương Tịnh nói: "Không thì anh đi trước đi, lát nữa em đến sau."
Trần Chính vẻ mặt không vui.
"Được rồi được rồi, đi thôi, không nghe nữa." Dương Tịnh cười nói.
Nhưng Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả dường như không cho bọn họ cơ hội đi tiếp, âm thanh tranh cãi càng lúc càng lớn, đừng nói là những người trong khu trọ, ngay cả người đi đường cũng nghe thấy rõ ràng, so với Dương Tịnh và Trần Chính định đi đến nhà Đại Quân, thì những người hàng xóm xung quanh đã đứng đó, bưng bát cơm vừa ăn vừa hóng chuyện.
"Chuyện gì ồn ào thế?" Một người hàng xóm tay cầm bát mì sợi, vừa ăn vừa hỏi, không quên ăn một miếng rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu.
"Không biết." Một hàng xóm khác miệng cắn hạt dưa trả lời: "Nghe thử đã."
"Hình như đến đòi tiền."
"Tiền gì đấy?"
"Cô gái đứng đối diện kia hình như tên Tôn Tiểu Hồng thì phải, Tần Khả Khả nợ tiền Tôn Tiểu Hồng, giờ Tôn Tiểu Hồng đến đòi lại nhưng Tần Khả Khả không chịu trả, sau đó hai người la hét cãi nhau thế đó."
Trần Chính, Dương Tịnh vừa bước đi không được bao lâu thì đột nhiên nghe Tôn Tiểu Hồng quát to: "Không phải vừa muốn tiêu tiền Đại Quân vừa muốn bám dính lên người Trần Chính sao? Tần Khả Khả, đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, cô tìm Tào Quân Lượng đến đây chỉ để đuổi Dương Tịnh đi sau đó kết hôn với Trần Chính chứ gì, tôi nói không sai chứ!"
Tần Khả Khả cũng không vừa: "Đúng, đúng vậy, tôi muốn kết hôn với Trần Chính đấy, thì sao, cô quản được chắc? Tôn Tiểu Hồng, tôi nợ Tào Quân Lượng 30 đồng chứ không phải nợ cô, đừng quá coi trọng bản thân."
"Rầm" một tiếng, từ cửa sổ lại bay ra một đồ vật khác làm cho mọi người giật mình.
Lúc này, chủ nhà là thím Ngô đã chịu hết nổi, bước nhanh lên trên lầu, lớn giọng mắng: "Cút, hai người cút hết cho tôi! Đừng sống ở đây nữa!"
Tiếp sau đó là tiếng ' ầm, ầm', hình như thím Ngô đang túm lấy Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đi xuống cầu thang, Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả bị kéo đi mà thét chói tai.
Mà lúc này, Dương Tịnh và Trần Chính vừa hay đi đến trước cổng chính nhà thím Ngô, nhìn thấy vóc dáng to lớn, đẫy đà của thím Ngô đang xách Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng như xách gà, đến trước cửa đẩy mạnh xuống đất, nói: "Tần Khả Khả, tôi chịu hết nổi rồi! Từ trước tới giờ chưa có khách trọ nào như cô, đêm hôm khuya khoắt đập cửa rầm rầm, cả tầng nửa đêm nghe cô dội nước, rửa mặt, cô thích sạch sẽ đến vậy mà tại sao chưa từng thấy đụng tay quét dọn khu vệ sinh chung, còn bây giờ, lúc mà gia đình người ta đang ăn cơm thì lại la hét ầm ĩ, có để cho người ta sống không vậy? Lúc thuê nhà tôi đã dặn dò trong nhà có người già, không chịu nổi ồn ào, cô đã đồng ý như thế nào nhớ không? Bây giờ người lớn trong nhà vì sợ hãi mà đổ bệnh, cô có đền tiền nổi không?"
Thím Ngô khiển trách một tràn, Tần Khả Khả á khẩu không nói được lời nào, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôn Tiểu Hồng đứng một bên không lên tiếng.
Hàng xóm vây lại xem náo nhiệt thì chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ trích Tần Khả Khả ăn ở thất đức, ai cũng biết nhà thím Ngô có hai người già, thím Ngô cho thuê nhà là để kiếm tiền nuôi bố mẹ già, cho nên trước khi thuê nhà thím Ngô đã dặn kĩ trước là phải yên tĩnh thì mới cho thuê, vậy mà Tần Khả Khả lại thường xuyên đi đến đêm hôm mới trở về, phá hỏng giấc ngủ của người khác, hơn nữa cũng không phải vì công việc mới về trễ, đúng là sống vô ý thức.
Tần Khả Khả bị chỉ trích không thể nói được gì.
Ngực thím Ngô phập phồng tức giận.
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu.
Một lát sau, Tần Khả Khả nghĩ, đêm nay cô ta cũng không còn chỗ nào để đi, vì thế mềm giọng nói: "Thím Ngô, lần sau con sẽ chú ý."
"Không có lần sau nữa, một lần là quá đủ rồi." Thím Ngô kiên định nói, bà chịu đủ tính khí của Tần Khả Khả rồi, không chỉ mình bà mà khách trọ cũng nhiều lần phàn nàn về Tần Khả Khả, nếu đã như vậy thì giải quyết luôn, tránh để cô ta lại tiếp tục ồn ào quấy rầy đến cuộc sống người khác.
Tần Khả Khả sửng sốt.
Tôn Tiểu Hồng cũng kinh ngạc.
Tần Khả Khả vội vàng nói: "Nhưng thím Ngô, con đã trả tiền thuê nhà rồi mà."
"Tiền thuê nhà đúng không? Cô đưa tôi 10 đồng! Cô sống ở đây cũng đã lâu như vậy, bây giờ tôi trả lại cô 7 đồng, còn thừa tôi cho cô, muốn đi đâu thì đi, tránh gây tai họa cho nhà này nữa." Thím Ngô vừa nói vừa móc trong tạp dề ra một khăn tay, trong khăn tay có một cuộn tiền, đều là tiền giấy, mười đồng, năm đồng, hai đồng, một đồng đều có, thím Trương rút ra tờ năm đồng và hai tờ hai đồng, không nói hai lời, lập tức nhét thẳng vào tay Tần Khả Khả.
"Thím Ngô, con.." Tần Khả Khả hoàn toàn không dự đoán được kết quả này, lần đầu là bị Uông Lệ Mẫn đuổi, lần thứ hai là bị thím Ngô đuổi và cô ta không muốn bị đuổi đi như vậy chút nào.
"Đồ đạt tôi sẽ bỏ vào bao tải, lát nữa sẽ mang xuống đưa cô, nhanh rời khỏi đây." Thím Ngô chán ghét nói, nói xong liền xoay người đi vào sân, thuận tay đem cổng đóng lại, vào nhà tay xách theo một bao tải lớn đi đến phòng Tần Khả Khả dọn đồ.
Tần Khả Khả đứng ngốc tại chỗ.
Tôn Tiểu Hồng cũng choáng váng, không ngờ Tần Khả Khả cứ thế mà bị đuổi đi.
Một đám người cơm nước đã xong nhưng vẫn cầm bát cơm, không vội vào nhà mà như cũ đứng hóng chuyện, thỉnh thoảng ghé tai nhau thì thầm.
Ở đó có không ít công nhân viên chức làm việc trong nhà máy thực phẩm Lợi Dân, cho nên bây giờ hầu như ai cũng biết chuyện Tần Khả Khả đã ngủ với Viên Sinh Sinh, bọn họ hào hứng thảo luận.
"Ngủ rồi?"
"Ngủ với nhau rồi nên Đại Quân mới điên tiết lên như thế, hận không thể giết chết Viên Sinh Sinh ấy."
"Ôi mẹ ơi, Tần Khả Khả đã ngủ với đàn ông rồi!" Người này nói hơi lớn tiếng, lập tức truyền đến tai của Tần Khả Khả, sắc mặt Tần Khả Khả trắng bệch.
Trần Chính đứng một bên, cúi đầu hỏi Dương Tịnh: "Em nói chuyện này ra?"
"Không phải em, là kế toán Trương. Nhưng kế toán Trương biết cũng là từ em" Dương Tịnh nói.
Trần Chính trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Kế toán Trương không nói thì Viên Sinh Sinh cũng sẽ nói, không liên quan đến em."
Dương Tịnh nghe xong thì quay đầu nhìn Trần Chính, sau đó mỉm cười.
Trần Chính muốn vươn tay nhéo nhéo mặt cô nhưng lúc này thím Ngô đã từ bên trong mang theo bao đồ đạt to tướng ném ra ngoài, nói: "Đồ đều ở đây, cô cầm lấy rồi đi đi."
Tần Khả Khả hoảng loạn, thím Ngô thật sự muốn đuổi cô ta đi, cô ta vội vàng chạy đến, nói: "Thím Ngô, thím Ngô.."
Thím Ngô trực tiếp đem cổng đóng lại, không cho Tần Khả Khả kịp năn nỉ.
Tần Khả Khả sửng người hồi lâu, sau đó quay đầu liền mắng Tôn Tiểu Hồng: "Tất cả là tại cô."
Tôn Tiểu Hồng hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"
"Cô không đi tìm Tào Quân Lượng, đến tìm tôi làm gì? Nhờ cô mà bây giờ tôi không có chỗ ngủ rồi đấy! Vừa lòng chưa?" Tần Khả Khả lớn tiếng chất vấn, mọi không vui đều phát tiết lên người Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Hồng cũng không chịu nổi: "Vừa lòng cái gì? 30 đồng cô nợ còn chưa trả tôi đấy!"
"Tôi nợ cô? Ha ha? Không biết xấu hổ!"
"Tần Khả Khả, đừng nói chuyện khó nghe vậy."
"Khó nghe thì đừng nghe, Tào Quân Lượng chấp nhận cô chắc? Còn vác xác đến đòi tiền nữa chứ! Không biết xấu hổ!"
"Còn mặt mũi nói ra câu đấy, cô cũng suốt ngày bám dính lấy Trần Chính còn gì."
Trần Chính vô tội nằm không cũng trúng đạn, cau mày khó chịu.
Khi Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính thì thấy Đại Quân đứng cách đó không xa.
"Đại Quân." Lúc này Tần Khả Khả cũng thấy Đại Quân, lên tiếng kêu.
Đại Quân sắc mặt âm trầm đứng đó.
Tần Khả Khả vui mừng khôn xiết, vội vàng nhào tới: "Đại Quân!"
Đại Quân né tránh.
"Đại Quân." Tần Khả Khả nắm lấy cánh tay của Đại Quân cười nói.
Đại Quân lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi hé miệng, nói ra một chữ: "Cút."
Tần Khả Khả trợn mắt há mồm, toàn thân phát lạnh, Đại Quân, Đại Quân sao lại đối xử.. Tần Khả Khả nhất thời không thể tiếp nhận nổi.
Nhưng Đại Quân đã không còn là Đại Quân của ngày xưa suốt ngày xoay quanh cô ta, xem cô ta là bảo bối mà cưng chiều nữa, Đại Quân lách qua người Tần Khả Khả, đi đến trước mặt Trần Chính và Dương Tịnh nói: "Bố mẹ tôi đã chuẩn bị cơm rồi, chỉ đợi hai người đến ăn thôi, đi, tôi đến đón hai người."
"Chúng ta đi thôi." Dương Tịnh nói.
"Ừm." Trần Chính gật đầu.
Đại Quân cầm theo đèn pin cùng Trần Chính và Dương Tịnh đi đến nhà mình.
Tần Khả Khả đứng ngây ngốc tại chỗ, đúng lúc này cổng lớn nhà thím Ngô mở ra, bà rón rén đưa ra hai kiện quần áo, hẳn là quần áo Tần Khả Khả phơi nhưng quên không thu vào, thím Ngô một lần nữa ném túi quần áo xuống sau đó lập tức đóng cửa lại, e sợ rằng Tần Khả Khả lại bám lấy mình cầu xin.
Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Hàng xóm đứng xung quanh thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tần Khả Khả mắng to: "Nói đủ chưa! Bọn thần kinh!"
Một đám người âm thầm phỉ nhổ Tần Khả Khả, không thèm chấp nhặt cô ta, chỉ sợ bản thân dính phải mớ phiền phức này.
Mà lúc này, Trần Chính và Dương Tịnh đã đến nhà Đại Quân.
Bố mẹ Đại Quân ngàn vạn lần biết ơn Dương Tịnh, thiếu điều muốn quỳ xuống cảm tạ, từ 2 vạn xuống còn 3000 đồng, chênh lệch những 17000 đồng, tuy rằng ở thế kỷ 21 như thế không tính là nhiều nhưng ở thời đại này tương đương với việc cứu bố mẹ Đại Quân một mạng.
Mẹ Đại Quân nắm tay Dương Tịnh, bà lau nước mắt cảm ơn, Dương Tịnh lúng túng không biết phải làm sao, chỉ nói qua nói lại vài câu với bố mẹ Đại Quân, nhưng điều này cũng không cản trở việc bố mẹ Đại Quân yêu thích Dương Tịnh, đến nỗi ở trước mặt Trần Chính và Dương Tịnh mắng Đại Quân, nói Đại Quân về sau cưới vợ phải cưới một người giống như Dương Tịnh chứ không phải Tần Khả Khả kia, Tần Khả Khả còn không xinh đẹp bằng Dương Tịnh.
Dương Tịnh và Trần Chính không nói lời nào.
Cuối cùng, mẹ Đại Quân kéo tay Dương Tịnh, bảo Trần Chính và Dương Tịnh ở lại ăn cơm.
Dương Tịnh vội nói: "Không cần không cần đâu ạ, Đinh Đinh Đang Đang còn đang ở nhà đợi con về ăn cơm."
Bố Đại Quân vội vàng nói: "Vậy thì để Đại Quân ôm hai đứa nhỏ sang đây ăn cơm, càng vui càng náo nhiệt."
"Trẻ con đi ban đêm không tốt lắm ạ." Dương Tịnh lấy cớ nói.
Đại Quân vừa nghe xong thì quay đầu nói với bố mình: "Đúng đó bố, trẻ con buổi tối không nên đi ra ngoài, lỡ đụng phải thứ gì không sạch sẽ thì làm sao?"
Bố Đại Quân không lên tiếng.
"Bác trai, bác gái, hai bác cứ ăn cơm đi ạ, con với Trần Chính phải về rồi." Dương Tịnh nói.
Mẹ Đại Quân bộ dáng lưu luyến nói: "Phải về rồi sao?"
"Vâng."
"Vậy hai con ban ngày đến chơi nhé, dì nấu cơm cho ăn, nhớ dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang nữa." Mẹ Đại Quân nhiệt tình nói.
Dương Tịnh đáp lời, thầm nghĩ ngày thường đều bận đi làm rồi, không biết có thời gian đến không nữa.
"Đại Quân, cầm đèn pin đưa cho Dương Tịnh với Trần Chính đi." Bố Đại Quân kêu.
"Vâng." Đại Quân liền đưa đèn pin cho Dương Tịnh.
Ba người vừa đi ra khỏi cổng nhà Đại Quân thì Trần Chính liền nói: "Đại Quân, cậu vào nhà đi, không cần tiễn nữa."
Đại Quân không lên tiếng, tiếp tục chiếu sáng đường cho Trần Chính và Dương Tịnh.
Lúc này, nhà nhà đều đã sáng đèn, không còn bóng đêm dày đặc như trước, phía xa xa còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa vang, tiếng lũ trẻ nô đùa ồn ào, cảm nhận được không khí rất tốt.
"Đại Quân, cậu về đi." Dương Tịnh lại nói một lần nữa.
Đại Quân dừng bước, tay cầm đèn pin, ngập ngừng một hồi rồi mới nói: "Trần Chính, Dương Tịnh, thật xin lỗi."
Trần Chính và Dương Tịnh trầm mặt trong phút chốc.
"Thật xin lỗi." Đại Quân dừng một chút, lại nói câu: "Cảm ơn, cảm ơn hai người."
Trần Chính rốt cuộc cũng đáp lại, nắm tay đấm vào ngực Đại Quân, rồi sau đó vỗ vỗ vai, nói: "Không sao hết, về nhà đi."
Dương Tịnh nói: "Đúng vậy, chúng tôi đi đây."
Sau đó Trần Chính nắm tay Dương Tịnh xoay người rời đi.
Đại Quân đứng tại chỗ, đèn pin trong tay chiếu sáng một vòng dưới chân hắn, hắn nhìn Trần Chính và Dương Tịnh dần biến mất trong bóng tối, giơ tay sờ sờ vào ngực nơi bị Trần Chính đấm, sau đó đưa tay che miệng khóc ô ô, ánh sáng dưới chân cũng nhẹ nhàng lay động.
Lúc này, Trần Chính và Dương Tịnh đã nắm tay nhau đi về nhà.
Dương Tịnh nói: "Trần Chính, em đói."
"Về nhà liền ăn." Trần Chính nói.
"Nhưng em không còn sức nữa." Dương Tịnh dừng chân, tay ôm bụng nói.
"Nghiêm trọng như vậy?" Trần Chính hỏi.
"Lúc trưa ăn không nhiều, chiều nay lại rất bận rộn." Dương Tịnh nói.
"Vậy phải làm sao?"
"Cõng em."
Nghe xong thì Trần Chính quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh, tuy rằng trời tối nhưng anh vẫn thấy được một tia giảo hoạt trong mắt cô, tuy nhiên, anh rất vui vẻ tiếp nhận, cong người ngồi xuống đợi cô.
Dương Tịnh đắc ý nằm bò lên tấm lưng rộng lớn của Trần Chính, ôm lấy cổ anh, chân cô thật sự rất mỏi, nhưng cố tình muốn Trần Chính cõng cũng là thật.
"Em rất nhẹ phải không?" Dương Tịnh ghé sát vào tai anh nói.
Nhịp tim Trần Chính tăng nhanh: "Nếu em có một trăm cân, đối với anh cũng không nặng."
"Một trăm cân, là lợn chắc!"
"Là tự em nghĩ thành lợn."
"Em không mắc lừa đâu."
Trần Chính nghe xong thì khẽ cười, lúc nãy anh cũng cười, Dương Tịnh không buông tha, ghé sát vào lưng anh, vươn tay kéo cằm, làm cho sườn mặt của anh lại gần mình, sau đó nói: "Cảnh sát Trần, anh lại cười trộm, mỗi lần anh cười đều rất xấu xa."
Khuôn mặt góc cạnh của Trần Chính cứ thế nghiêng sang một bên, vừa vặn cách mặt Dương Tịnh rất gần, chỉ cần tiến thêm vài centimet nữa là có thể dễ dàng hôn lên mặt anh, Dương Tịnh sửng sốt, Trần Chính cũng ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi tiến lại, khi sắp chuẩn bị hôn thì Dương Tịnh giật mình nhanh chóng ngả người về phía sau, tim đập nhanh, sau đó ho khan nói: "Ở đây im ắng lại rồi, có vẻ Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đã rời đi rồi nhỉ."
Trong lòng Trần Chính một trận mất mát, thấp giọng ừ một tiếng.
Dương Tịnh vươn tai gãi gãi đầu, vừa nãy liều mình hôn anh một cái thì tốt biết mấy, dù sao cảnh sát Trần càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Trần Chính hờn dỗi đi về phía trước, mới vừa đến khúc cua liền nhìn thấy sân nhà Trần gia, bên ngoài đèn đóm sáng trưng, chiếu sáng cả một khoảng đường lộ, Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi trước cổng chơi đùa vui vẻ.
Dương Tịnh nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang thì lập tức nói Trần Chính: "Trần Chính, nhanh thả em xuống, lỡ Đinh Đinh Đang Đang thấy thì không hay."
Trần Chính không động đậy.
"Thả em xuống." Dương Tịnh lại nói.
Trần Chính lúc này mới chịu buông tay.
Dương Tịnh chân vừa mới chạm đất đã chạy như bay về phía Đinh Đinh Đang Đang.
"Mẹ! Mẹ!" Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ chạy qua.
Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi vào nhà, sau đó quay đầu gọi Trần Chính: "Trần Chính, nhanh lên, vào ăn cơm."
"Ừ." Trần Chính gật đầu đáp một tiếng, bước chân đi vào nhà, sau đó cùng nhau ăn cơm, cùng tắm rửa cho Đinh Đinh Đang Đang, đến lúc hai đưa nhỏ đã ngủ say, Trần Chính vẫn còn giận.
Dương Tịnh nhận ra điều khác thường, cười trêu chọc hỏi: "Cảnh sát Trần, anh sao thế?"
Trần Chính không lên tiếng.
Dương Tịnh cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc của mình, chiếc bàn này là Trần Chính đặc biệt làm cho cô.
Dương Tịnh thường xuyên phải làm việc vào buổi tối, trước đây cô hay ngồi ở bàn ăn để làm, bàn rất nhỏ, ghế lại thấp nên ngồi làm việc rất không thoải mái, Trần Chính nhìn không được vì thế bớt chút thì giờ tìm chọn mấy thanh gỗ của nhà mình, làm phẳng chúng, sau đó thiết kế thành một cái bàn gỗ nhỏ và một cái ghế để Dương Tịnh có thể ngồi làm việc thoải mái hơn.
Lúc này Dương Tịnh cũng đang thu dọn thì bị Trần Chính chặn lại trên chiếc bàn nhỏ.
"Gì đấy?" Dương Tịnh cười hỏi.
Trần Chính nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Dương Tịnh, chúng ta có phải sắp kết hôn không?"
"Đúng vậy, mười sáu tháng giêng, có chuyện gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính không tự chủ được nắm lấy eo nhỏ của cô, muốn ôm cô vào lòng.
Dương Tịnh đẩy anh ra, nói: "Đừng náo, em phải nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho Lý Phương Nguyên, hai ngày nữa phải giao rồi." Nói xong Dương Tịnh xoay người định làm tiếp.
Trần Chính đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, ánh mắt bất mãn nhìn theo cánh tay của Dương Tịnh và anh nhìn cái tên quen thuộc trên phong thư – Tào Quân Lượng.
Tào Quân Lượng?
Thư?
Trần Chính vô cùng sửng sốt, giật lấy hai bức thư từ tay Dương Tịnh.
"Làm gì?" Dương Tịnh nhanh chóng lấy lại, nhưng vô tình làm đổ chồng sách và vô số bức thư trên bàn xuống, lọt vào mắt Trần Chính là một loạt toàn ba chữ ' Tào Quân Lượng'.
Dương Tịnh không nghĩ nhiều, đưa tay dọn dẹp lại.
Sắc mặt Trần Chính thay đổi, anh lấy một sấp thư, cẩn thận lật xem, mỗi phong thư đều là ba chữ ' Tào Quân Lượng', anh ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh hỏi: "Em và hắn vẫn thường xuyên thư từ qua lại?"
"Không có." Dương Tịnh lập tức phủ nhận.
"Vậy đây là cái gì?" Trần Chính cầm thư hỏi.
Dương Tịnh lúc này vẫn không thấy gì lạ, trả lời: "Là anh ta gửi cho em, lâu lâu lại gửi một cái, nhưng em chưa từng hồi âm lại."
"Vậy em giữ mấy cái này làm gì?"
"Muốn xem anh ta viết cái gì, thuận tay đặt ở đó không quan tâm."
"Muốn xem anh ta viết cái gì?" Trần Chính hỏi: "Anh nhớ hai người đã từng thích nhau, phải không?"
Nghe Trần Chính nói những lời này, Dương Tịnh mới ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy sắc mặt âm trầm không tốt của anh cô mới ý thức được anh đã hiểu lầm, vì thế vội vàng nói: "Chuyện đó qua lâu rồi, người em sẽ kết hôn là anh, nếu anh không tin có thể mở thư ra đọc, đều là một mình anh ta nói khùng nói điên."
Dương Tịnh vừa nói vừa mở thư đưa cho Trần Chính.
Trần Chính không nhận, hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng mới quay đầu nói: "Dương Tịnh, anh hỏi em, chúng ta rồi sẽ kết hôn, vì cớ gì mỗi lần anh muốn hôn em thì em lại trốn tránh? Vì cớ gì anh muốn ôm em thì em lại đấy anh ra, con mẹ nó, rốt cuộc trong lòng em anh là cái quỷ gì?" Câu cuối cùng Trần Chính đề cao giọng hỏi.
Dương Tịnh có chút kinh ngạc.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh bị mình làm cho hoảng sợ, cố gắng ổn định cảm xúc, anh biết trong lòng anh đang có lửa, nếu ở lại đây lâu hơn nữa thì thái độ sẽ càng tệ, giọng điệu nhất định sẽ nặng nề hơn, khẳng định sẽ khiến cho Dương Tịnh sợ hãi, vì thế thu lại sự giận dữ, đem thư đặt lên bàn, nói: "Em muốn thế nào cũng được, tùy em."
Nói xong, Trần Chính nhìn Dương Tịnh một cái, sau đó xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dương Tịnh lập tức vươn tay giữ anh lại.
Trần Chính quay đầu nhìn cô.
Dương Tịnh mở miệng nói: "Em nói không có là không có, em và hắn ta không có bất kỳ mối liên hệ nào."
"Được, anh biết. Nhưng hiện tại cảm xúc anh đang không tốt, cần ra ngoài bình tĩnh lại đã." Trần Chính nói xong thì gỡ tay Dương Tịnh ra, vội vàng đi xuống cầu thang, đẩy xe đạp, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Dương Tịnh chuyển mắt nhìn xấp thư trên bàn, đi lại nắm lấy ném xuống đất, dùng chân tức giận giẫm mấy cái, mắng: "Viết cái gì, đồ điên, tên phiền phức!"
Dương Tịnh và Trần Chính đưa mắt nhìn nhau, hóa ra là Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đang cãi nhau.
Trần Chính không có hứng thú nghe, kéo Dương Tịnh đi tiếp: "Đi thôi."
"Sao vậy?"
"Đến nhà Đại Quân."
"Đừng vội, chúng ta nghe chút đi." Dương Tịnh đang hào hứng nghe tiếp, kéo Trần Chính lại.
Trần Chính nhíu mày.
"Em nghe một chút thôi, bọn họ ồn ào như vậy có lẽ mọi người đều nghe thấy, không tính là nghe lén." Dương Tịnh nói: "Không thì anh đi trước đi, lát nữa em đến sau."
Trần Chính vẻ mặt không vui.
"Được rồi được rồi, đi thôi, không nghe nữa." Dương Tịnh cười nói.
Nhưng Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả dường như không cho bọn họ cơ hội đi tiếp, âm thanh tranh cãi càng lúc càng lớn, đừng nói là những người trong khu trọ, ngay cả người đi đường cũng nghe thấy rõ ràng, so với Dương Tịnh và Trần Chính định đi đến nhà Đại Quân, thì những người hàng xóm xung quanh đã đứng đó, bưng bát cơm vừa ăn vừa hóng chuyện.
"Chuyện gì ồn ào thế?" Một người hàng xóm tay cầm bát mì sợi, vừa ăn vừa hỏi, không quên ăn một miếng rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu.
"Không biết." Một hàng xóm khác miệng cắn hạt dưa trả lời: "Nghe thử đã."
"Hình như đến đòi tiền."
"Tiền gì đấy?"
"Cô gái đứng đối diện kia hình như tên Tôn Tiểu Hồng thì phải, Tần Khả Khả nợ tiền Tôn Tiểu Hồng, giờ Tôn Tiểu Hồng đến đòi lại nhưng Tần Khả Khả không chịu trả, sau đó hai người la hét cãi nhau thế đó."
Trần Chính, Dương Tịnh vừa bước đi không được bao lâu thì đột nhiên nghe Tôn Tiểu Hồng quát to: "Không phải vừa muốn tiêu tiền Đại Quân vừa muốn bám dính lên người Trần Chính sao? Tần Khả Khả, đừng cho là tôi không biết tâm tư của cô, cô tìm Tào Quân Lượng đến đây chỉ để đuổi Dương Tịnh đi sau đó kết hôn với Trần Chính chứ gì, tôi nói không sai chứ!"
Tần Khả Khả cũng không vừa: "Đúng, đúng vậy, tôi muốn kết hôn với Trần Chính đấy, thì sao, cô quản được chắc? Tôn Tiểu Hồng, tôi nợ Tào Quân Lượng 30 đồng chứ không phải nợ cô, đừng quá coi trọng bản thân."
"Rầm" một tiếng, từ cửa sổ lại bay ra một đồ vật khác làm cho mọi người giật mình.
Lúc này, chủ nhà là thím Ngô đã chịu hết nổi, bước nhanh lên trên lầu, lớn giọng mắng: "Cút, hai người cút hết cho tôi! Đừng sống ở đây nữa!"
Tiếp sau đó là tiếng ' ầm, ầm', hình như thím Ngô đang túm lấy Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đi xuống cầu thang, Tôn Tiểu Hồng và Tần Khả Khả bị kéo đi mà thét chói tai.
Mà lúc này, Dương Tịnh và Trần Chính vừa hay đi đến trước cổng chính nhà thím Ngô, nhìn thấy vóc dáng to lớn, đẫy đà của thím Ngô đang xách Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng như xách gà, đến trước cửa đẩy mạnh xuống đất, nói: "Tần Khả Khả, tôi chịu hết nổi rồi! Từ trước tới giờ chưa có khách trọ nào như cô, đêm hôm khuya khoắt đập cửa rầm rầm, cả tầng nửa đêm nghe cô dội nước, rửa mặt, cô thích sạch sẽ đến vậy mà tại sao chưa từng thấy đụng tay quét dọn khu vệ sinh chung, còn bây giờ, lúc mà gia đình người ta đang ăn cơm thì lại la hét ầm ĩ, có để cho người ta sống không vậy? Lúc thuê nhà tôi đã dặn dò trong nhà có người già, không chịu nổi ồn ào, cô đã đồng ý như thế nào nhớ không? Bây giờ người lớn trong nhà vì sợ hãi mà đổ bệnh, cô có đền tiền nổi không?"
Thím Ngô khiển trách một tràn, Tần Khả Khả á khẩu không nói được lời nào, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôn Tiểu Hồng đứng một bên không lên tiếng.
Hàng xóm vây lại xem náo nhiệt thì chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ trích Tần Khả Khả ăn ở thất đức, ai cũng biết nhà thím Ngô có hai người già, thím Ngô cho thuê nhà là để kiếm tiền nuôi bố mẹ già, cho nên trước khi thuê nhà thím Ngô đã dặn kĩ trước là phải yên tĩnh thì mới cho thuê, vậy mà Tần Khả Khả lại thường xuyên đi đến đêm hôm mới trở về, phá hỏng giấc ngủ của người khác, hơn nữa cũng không phải vì công việc mới về trễ, đúng là sống vô ý thức.
Tần Khả Khả bị chỉ trích không thể nói được gì.
Ngực thím Ngô phập phồng tức giận.
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu.
Một lát sau, Tần Khả Khả nghĩ, đêm nay cô ta cũng không còn chỗ nào để đi, vì thế mềm giọng nói: "Thím Ngô, lần sau con sẽ chú ý."
"Không có lần sau nữa, một lần là quá đủ rồi." Thím Ngô kiên định nói, bà chịu đủ tính khí của Tần Khả Khả rồi, không chỉ mình bà mà khách trọ cũng nhiều lần phàn nàn về Tần Khả Khả, nếu đã như vậy thì giải quyết luôn, tránh để cô ta lại tiếp tục ồn ào quấy rầy đến cuộc sống người khác.
Tần Khả Khả sửng sốt.
Tôn Tiểu Hồng cũng kinh ngạc.
Tần Khả Khả vội vàng nói: "Nhưng thím Ngô, con đã trả tiền thuê nhà rồi mà."
"Tiền thuê nhà đúng không? Cô đưa tôi 10 đồng! Cô sống ở đây cũng đã lâu như vậy, bây giờ tôi trả lại cô 7 đồng, còn thừa tôi cho cô, muốn đi đâu thì đi, tránh gây tai họa cho nhà này nữa." Thím Ngô vừa nói vừa móc trong tạp dề ra một khăn tay, trong khăn tay có một cuộn tiền, đều là tiền giấy, mười đồng, năm đồng, hai đồng, một đồng đều có, thím Trương rút ra tờ năm đồng và hai tờ hai đồng, không nói hai lời, lập tức nhét thẳng vào tay Tần Khả Khả.
"Thím Ngô, con.." Tần Khả Khả hoàn toàn không dự đoán được kết quả này, lần đầu là bị Uông Lệ Mẫn đuổi, lần thứ hai là bị thím Ngô đuổi và cô ta không muốn bị đuổi đi như vậy chút nào.
"Đồ đạt tôi sẽ bỏ vào bao tải, lát nữa sẽ mang xuống đưa cô, nhanh rời khỏi đây." Thím Ngô chán ghét nói, nói xong liền xoay người đi vào sân, thuận tay đem cổng đóng lại, vào nhà tay xách theo một bao tải lớn đi đến phòng Tần Khả Khả dọn đồ.
Tần Khả Khả đứng ngốc tại chỗ.
Tôn Tiểu Hồng cũng choáng váng, không ngờ Tần Khả Khả cứ thế mà bị đuổi đi.
Một đám người cơm nước đã xong nhưng vẫn cầm bát cơm, không vội vào nhà mà như cũ đứng hóng chuyện, thỉnh thoảng ghé tai nhau thì thầm.
Ở đó có không ít công nhân viên chức làm việc trong nhà máy thực phẩm Lợi Dân, cho nên bây giờ hầu như ai cũng biết chuyện Tần Khả Khả đã ngủ với Viên Sinh Sinh, bọn họ hào hứng thảo luận.
"Ngủ rồi?"
"Ngủ với nhau rồi nên Đại Quân mới điên tiết lên như thế, hận không thể giết chết Viên Sinh Sinh ấy."
"Ôi mẹ ơi, Tần Khả Khả đã ngủ với đàn ông rồi!" Người này nói hơi lớn tiếng, lập tức truyền đến tai của Tần Khả Khả, sắc mặt Tần Khả Khả trắng bệch.
Trần Chính đứng một bên, cúi đầu hỏi Dương Tịnh: "Em nói chuyện này ra?"
"Không phải em, là kế toán Trương. Nhưng kế toán Trương biết cũng là từ em" Dương Tịnh nói.
Trần Chính trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Kế toán Trương không nói thì Viên Sinh Sinh cũng sẽ nói, không liên quan đến em."
Dương Tịnh nghe xong thì quay đầu nhìn Trần Chính, sau đó mỉm cười.
Trần Chính muốn vươn tay nhéo nhéo mặt cô nhưng lúc này thím Ngô đã từ bên trong mang theo bao đồ đạt to tướng ném ra ngoài, nói: "Đồ đều ở đây, cô cầm lấy rồi đi đi."
Tần Khả Khả hoảng loạn, thím Ngô thật sự muốn đuổi cô ta đi, cô ta vội vàng chạy đến, nói: "Thím Ngô, thím Ngô.."
Thím Ngô trực tiếp đem cổng đóng lại, không cho Tần Khả Khả kịp năn nỉ.
Tần Khả Khả sửng người hồi lâu, sau đó quay đầu liền mắng Tôn Tiểu Hồng: "Tất cả là tại cô."
Tôn Tiểu Hồng hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"
"Cô không đi tìm Tào Quân Lượng, đến tìm tôi làm gì? Nhờ cô mà bây giờ tôi không có chỗ ngủ rồi đấy! Vừa lòng chưa?" Tần Khả Khả lớn tiếng chất vấn, mọi không vui đều phát tiết lên người Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Hồng cũng không chịu nổi: "Vừa lòng cái gì? 30 đồng cô nợ còn chưa trả tôi đấy!"
"Tôi nợ cô? Ha ha? Không biết xấu hổ!"
"Tần Khả Khả, đừng nói chuyện khó nghe vậy."
"Khó nghe thì đừng nghe, Tào Quân Lượng chấp nhận cô chắc? Còn vác xác đến đòi tiền nữa chứ! Không biết xấu hổ!"
"Còn mặt mũi nói ra câu đấy, cô cũng suốt ngày bám dính lấy Trần Chính còn gì."
Trần Chính vô tội nằm không cũng trúng đạn, cau mày khó chịu.
Khi Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính thì thấy Đại Quân đứng cách đó không xa.
"Đại Quân." Lúc này Tần Khả Khả cũng thấy Đại Quân, lên tiếng kêu.
Đại Quân sắc mặt âm trầm đứng đó.
Tần Khả Khả vui mừng khôn xiết, vội vàng nhào tới: "Đại Quân!"
Đại Quân né tránh.
"Đại Quân." Tần Khả Khả nắm lấy cánh tay của Đại Quân cười nói.
Đại Quân lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi hé miệng, nói ra một chữ: "Cút."
Tần Khả Khả trợn mắt há mồm, toàn thân phát lạnh, Đại Quân, Đại Quân sao lại đối xử.. Tần Khả Khả nhất thời không thể tiếp nhận nổi.
Nhưng Đại Quân đã không còn là Đại Quân của ngày xưa suốt ngày xoay quanh cô ta, xem cô ta là bảo bối mà cưng chiều nữa, Đại Quân lách qua người Tần Khả Khả, đi đến trước mặt Trần Chính và Dương Tịnh nói: "Bố mẹ tôi đã chuẩn bị cơm rồi, chỉ đợi hai người đến ăn thôi, đi, tôi đến đón hai người."
"Chúng ta đi thôi." Dương Tịnh nói.
"Ừm." Trần Chính gật đầu.
Đại Quân cầm theo đèn pin cùng Trần Chính và Dương Tịnh đi đến nhà mình.
Tần Khả Khả đứng ngây ngốc tại chỗ, đúng lúc này cổng lớn nhà thím Ngô mở ra, bà rón rén đưa ra hai kiện quần áo, hẳn là quần áo Tần Khả Khả phơi nhưng quên không thu vào, thím Ngô một lần nữa ném túi quần áo xuống sau đó lập tức đóng cửa lại, e sợ rằng Tần Khả Khả lại bám lấy mình cầu xin.
Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Hàng xóm đứng xung quanh thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tần Khả Khả mắng to: "Nói đủ chưa! Bọn thần kinh!"
Một đám người âm thầm phỉ nhổ Tần Khả Khả, không thèm chấp nhặt cô ta, chỉ sợ bản thân dính phải mớ phiền phức này.
Mà lúc này, Trần Chính và Dương Tịnh đã đến nhà Đại Quân.
Bố mẹ Đại Quân ngàn vạn lần biết ơn Dương Tịnh, thiếu điều muốn quỳ xuống cảm tạ, từ 2 vạn xuống còn 3000 đồng, chênh lệch những 17000 đồng, tuy rằng ở thế kỷ 21 như thế không tính là nhiều nhưng ở thời đại này tương đương với việc cứu bố mẹ Đại Quân một mạng.
Mẹ Đại Quân nắm tay Dương Tịnh, bà lau nước mắt cảm ơn, Dương Tịnh lúng túng không biết phải làm sao, chỉ nói qua nói lại vài câu với bố mẹ Đại Quân, nhưng điều này cũng không cản trở việc bố mẹ Đại Quân yêu thích Dương Tịnh, đến nỗi ở trước mặt Trần Chính và Dương Tịnh mắng Đại Quân, nói Đại Quân về sau cưới vợ phải cưới một người giống như Dương Tịnh chứ không phải Tần Khả Khả kia, Tần Khả Khả còn không xinh đẹp bằng Dương Tịnh.
Dương Tịnh và Trần Chính không nói lời nào.
Cuối cùng, mẹ Đại Quân kéo tay Dương Tịnh, bảo Trần Chính và Dương Tịnh ở lại ăn cơm.
Dương Tịnh vội nói: "Không cần không cần đâu ạ, Đinh Đinh Đang Đang còn đang ở nhà đợi con về ăn cơm."
Bố Đại Quân vội vàng nói: "Vậy thì để Đại Quân ôm hai đứa nhỏ sang đây ăn cơm, càng vui càng náo nhiệt."
"Trẻ con đi ban đêm không tốt lắm ạ." Dương Tịnh lấy cớ nói.
Đại Quân vừa nghe xong thì quay đầu nói với bố mình: "Đúng đó bố, trẻ con buổi tối không nên đi ra ngoài, lỡ đụng phải thứ gì không sạch sẽ thì làm sao?"
Bố Đại Quân không lên tiếng.
"Bác trai, bác gái, hai bác cứ ăn cơm đi ạ, con với Trần Chính phải về rồi." Dương Tịnh nói.
Mẹ Đại Quân bộ dáng lưu luyến nói: "Phải về rồi sao?"
"Vâng."
"Vậy hai con ban ngày đến chơi nhé, dì nấu cơm cho ăn, nhớ dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang nữa." Mẹ Đại Quân nhiệt tình nói.
Dương Tịnh đáp lời, thầm nghĩ ngày thường đều bận đi làm rồi, không biết có thời gian đến không nữa.
"Đại Quân, cầm đèn pin đưa cho Dương Tịnh với Trần Chính đi." Bố Đại Quân kêu.
"Vâng." Đại Quân liền đưa đèn pin cho Dương Tịnh.
Ba người vừa đi ra khỏi cổng nhà Đại Quân thì Trần Chính liền nói: "Đại Quân, cậu vào nhà đi, không cần tiễn nữa."
Đại Quân không lên tiếng, tiếp tục chiếu sáng đường cho Trần Chính và Dương Tịnh.
Lúc này, nhà nhà đều đã sáng đèn, không còn bóng đêm dày đặc như trước, phía xa xa còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa vang, tiếng lũ trẻ nô đùa ồn ào, cảm nhận được không khí rất tốt.
"Đại Quân, cậu về đi." Dương Tịnh lại nói một lần nữa.
Đại Quân dừng bước, tay cầm đèn pin, ngập ngừng một hồi rồi mới nói: "Trần Chính, Dương Tịnh, thật xin lỗi."
Trần Chính và Dương Tịnh trầm mặt trong phút chốc.
"Thật xin lỗi." Đại Quân dừng một chút, lại nói câu: "Cảm ơn, cảm ơn hai người."
Trần Chính rốt cuộc cũng đáp lại, nắm tay đấm vào ngực Đại Quân, rồi sau đó vỗ vỗ vai, nói: "Không sao hết, về nhà đi."
Dương Tịnh nói: "Đúng vậy, chúng tôi đi đây."
Sau đó Trần Chính nắm tay Dương Tịnh xoay người rời đi.
Đại Quân đứng tại chỗ, đèn pin trong tay chiếu sáng một vòng dưới chân hắn, hắn nhìn Trần Chính và Dương Tịnh dần biến mất trong bóng tối, giơ tay sờ sờ vào ngực nơi bị Trần Chính đấm, sau đó đưa tay che miệng khóc ô ô, ánh sáng dưới chân cũng nhẹ nhàng lay động.
Lúc này, Trần Chính và Dương Tịnh đã nắm tay nhau đi về nhà.
Dương Tịnh nói: "Trần Chính, em đói."
"Về nhà liền ăn." Trần Chính nói.
"Nhưng em không còn sức nữa." Dương Tịnh dừng chân, tay ôm bụng nói.
"Nghiêm trọng như vậy?" Trần Chính hỏi.
"Lúc trưa ăn không nhiều, chiều nay lại rất bận rộn." Dương Tịnh nói.
"Vậy phải làm sao?"
"Cõng em."
Nghe xong thì Trần Chính quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh, tuy rằng trời tối nhưng anh vẫn thấy được một tia giảo hoạt trong mắt cô, tuy nhiên, anh rất vui vẻ tiếp nhận, cong người ngồi xuống đợi cô.
Dương Tịnh đắc ý nằm bò lên tấm lưng rộng lớn của Trần Chính, ôm lấy cổ anh, chân cô thật sự rất mỏi, nhưng cố tình muốn Trần Chính cõng cũng là thật.
"Em rất nhẹ phải không?" Dương Tịnh ghé sát vào tai anh nói.
Nhịp tim Trần Chính tăng nhanh: "Nếu em có một trăm cân, đối với anh cũng không nặng."
"Một trăm cân, là lợn chắc!"
"Là tự em nghĩ thành lợn."
"Em không mắc lừa đâu."
Trần Chính nghe xong thì khẽ cười, lúc nãy anh cũng cười, Dương Tịnh không buông tha, ghé sát vào lưng anh, vươn tay kéo cằm, làm cho sườn mặt của anh lại gần mình, sau đó nói: "Cảnh sát Trần, anh lại cười trộm, mỗi lần anh cười đều rất xấu xa."
Khuôn mặt góc cạnh của Trần Chính cứ thế nghiêng sang một bên, vừa vặn cách mặt Dương Tịnh rất gần, chỉ cần tiến thêm vài centimet nữa là có thể dễ dàng hôn lên mặt anh, Dương Tịnh sửng sốt, Trần Chính cũng ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi tiến lại, khi sắp chuẩn bị hôn thì Dương Tịnh giật mình nhanh chóng ngả người về phía sau, tim đập nhanh, sau đó ho khan nói: "Ở đây im ắng lại rồi, có vẻ Tần Khả Khả và Tôn Tiểu Hồng đã rời đi rồi nhỉ."
Trong lòng Trần Chính một trận mất mát, thấp giọng ừ một tiếng.
Dương Tịnh vươn tai gãi gãi đầu, vừa nãy liều mình hôn anh một cái thì tốt biết mấy, dù sao cảnh sát Trần càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Trần Chính hờn dỗi đi về phía trước, mới vừa đến khúc cua liền nhìn thấy sân nhà Trần gia, bên ngoài đèn đóm sáng trưng, chiếu sáng cả một khoảng đường lộ, Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi trước cổng chơi đùa vui vẻ.
Dương Tịnh nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang thì lập tức nói Trần Chính: "Trần Chính, nhanh thả em xuống, lỡ Đinh Đinh Đang Đang thấy thì không hay."
Trần Chính không động đậy.
"Thả em xuống." Dương Tịnh lại nói.
Trần Chính lúc này mới chịu buông tay.
Dương Tịnh chân vừa mới chạm đất đã chạy như bay về phía Đinh Đinh Đang Đang.
"Mẹ! Mẹ!" Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ chạy qua.
Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi vào nhà, sau đó quay đầu gọi Trần Chính: "Trần Chính, nhanh lên, vào ăn cơm."
"Ừ." Trần Chính gật đầu đáp một tiếng, bước chân đi vào nhà, sau đó cùng nhau ăn cơm, cùng tắm rửa cho Đinh Đinh Đang Đang, đến lúc hai đưa nhỏ đã ngủ say, Trần Chính vẫn còn giận.
Dương Tịnh nhận ra điều khác thường, cười trêu chọc hỏi: "Cảnh sát Trần, anh sao thế?"
Trần Chính không lên tiếng.
Dương Tịnh cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc của mình, chiếc bàn này là Trần Chính đặc biệt làm cho cô.
Dương Tịnh thường xuyên phải làm việc vào buổi tối, trước đây cô hay ngồi ở bàn ăn để làm, bàn rất nhỏ, ghế lại thấp nên ngồi làm việc rất không thoải mái, Trần Chính nhìn không được vì thế bớt chút thì giờ tìm chọn mấy thanh gỗ của nhà mình, làm phẳng chúng, sau đó thiết kế thành một cái bàn gỗ nhỏ và một cái ghế để Dương Tịnh có thể ngồi làm việc thoải mái hơn.
Lúc này Dương Tịnh cũng đang thu dọn thì bị Trần Chính chặn lại trên chiếc bàn nhỏ.
"Gì đấy?" Dương Tịnh cười hỏi.
Trần Chính nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Dương Tịnh, chúng ta có phải sắp kết hôn không?"
"Đúng vậy, mười sáu tháng giêng, có chuyện gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính không tự chủ được nắm lấy eo nhỏ của cô, muốn ôm cô vào lòng.
Dương Tịnh đẩy anh ra, nói: "Đừng náo, em phải nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho Lý Phương Nguyên, hai ngày nữa phải giao rồi." Nói xong Dương Tịnh xoay người định làm tiếp.
Trần Chính đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, ánh mắt bất mãn nhìn theo cánh tay của Dương Tịnh và anh nhìn cái tên quen thuộc trên phong thư – Tào Quân Lượng.
Tào Quân Lượng?
Thư?
Trần Chính vô cùng sửng sốt, giật lấy hai bức thư từ tay Dương Tịnh.
"Làm gì?" Dương Tịnh nhanh chóng lấy lại, nhưng vô tình làm đổ chồng sách và vô số bức thư trên bàn xuống, lọt vào mắt Trần Chính là một loạt toàn ba chữ ' Tào Quân Lượng'.
Dương Tịnh không nghĩ nhiều, đưa tay dọn dẹp lại.
Sắc mặt Trần Chính thay đổi, anh lấy một sấp thư, cẩn thận lật xem, mỗi phong thư đều là ba chữ ' Tào Quân Lượng', anh ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh hỏi: "Em và hắn vẫn thường xuyên thư từ qua lại?"
"Không có." Dương Tịnh lập tức phủ nhận.
"Vậy đây là cái gì?" Trần Chính cầm thư hỏi.
Dương Tịnh lúc này vẫn không thấy gì lạ, trả lời: "Là anh ta gửi cho em, lâu lâu lại gửi một cái, nhưng em chưa từng hồi âm lại."
"Vậy em giữ mấy cái này làm gì?"
"Muốn xem anh ta viết cái gì, thuận tay đặt ở đó không quan tâm."
"Muốn xem anh ta viết cái gì?" Trần Chính hỏi: "Anh nhớ hai người đã từng thích nhau, phải không?"
Nghe Trần Chính nói những lời này, Dương Tịnh mới ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy sắc mặt âm trầm không tốt của anh cô mới ý thức được anh đã hiểu lầm, vì thế vội vàng nói: "Chuyện đó qua lâu rồi, người em sẽ kết hôn là anh, nếu anh không tin có thể mở thư ra đọc, đều là một mình anh ta nói khùng nói điên."
Dương Tịnh vừa nói vừa mở thư đưa cho Trần Chính.
Trần Chính không nhận, hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng mới quay đầu nói: "Dương Tịnh, anh hỏi em, chúng ta rồi sẽ kết hôn, vì cớ gì mỗi lần anh muốn hôn em thì em lại trốn tránh? Vì cớ gì anh muốn ôm em thì em lại đấy anh ra, con mẹ nó, rốt cuộc trong lòng em anh là cái quỷ gì?" Câu cuối cùng Trần Chính đề cao giọng hỏi.
Dương Tịnh có chút kinh ngạc.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh bị mình làm cho hoảng sợ, cố gắng ổn định cảm xúc, anh biết trong lòng anh đang có lửa, nếu ở lại đây lâu hơn nữa thì thái độ sẽ càng tệ, giọng điệu nhất định sẽ nặng nề hơn, khẳng định sẽ khiến cho Dương Tịnh sợ hãi, vì thế thu lại sự giận dữ, đem thư đặt lên bàn, nói: "Em muốn thế nào cũng được, tùy em."
Nói xong, Trần Chính nhìn Dương Tịnh một cái, sau đó xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dương Tịnh lập tức vươn tay giữ anh lại.
Trần Chính quay đầu nhìn cô.
Dương Tịnh mở miệng nói: "Em nói không có là không có, em và hắn ta không có bất kỳ mối liên hệ nào."
"Được, anh biết. Nhưng hiện tại cảm xúc anh đang không tốt, cần ra ngoài bình tĩnh lại đã." Trần Chính nói xong thì gỡ tay Dương Tịnh ra, vội vàng đi xuống cầu thang, đẩy xe đạp, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Dương Tịnh chuyển mắt nhìn xấp thư trên bàn, đi lại nắm lấy ném xuống đất, dùng chân tức giận giẫm mấy cái, mắng: "Viết cái gì, đồ điên, tên phiền phức!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.