Chương 87
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
25/06/2022
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sửng sốt trước thái độ nghiêm nghị của Dương Đông.
Dương Tịnh khom lưng ôm Đang Đang vào lòng, Đinh Đinh lập tức ghé sát ôm lấy chân Dương Tịnh.
Sắc mặt u ám của Dương Đông khiến người ta sợ hãi.
Hàn Thục Cầm cười nói: "Ôi trời, chẳng phải là Đinh Đinh Đang Đang đây sao, vừa rồi mẹ nhìn không rõ, còn tưởng là con cái nhà ai chạy vào sân nhà chúng ta nghịch ngợm, hóa ra là cháu trai cháu gái của bà. Ai da ai da, ta đây già lẩm cẩm rồi, mắt kém nhìn không rõ, các con đừng trách mẹ nhé."
"Đúng vậy đúng vậy." Tôn Đại Hồng cười phụ họa: "Vừa nhìn còn tưởng là con cái nhà người khác, Đinh Đinh Đang Đang càng lớn càng đáng yêu xinh đẹp, xém chút nữa là không nhận ra đấy."
Dương Tịnh nhìn bộ dạng nịnh hót của hai người bọn họ liền cảm thấy ghê tởm, cô quay đầu nhìn Dương Đông thì phát hiện anh cũng không khá hơn mình là bao.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mặt dày tiến tới gần, nói: "Dương Tịnh, con về rồi đấy à!"
Dương Tịnh vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hai người đừng có nói như thể chúng ta thân quen, cũng đừng gọi tên tôi thân thiết như vậy, tôi phát ngán lên rồi." Nói xong liền quay người ôm Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh đi vào nhà bếp, vừa đến nhà bếp liền kêu: "Anh hai, có thể ăn cơm rồi."
"Ửm." Dương Đông xoay người đi vào nhà bếp, hoàn toàn xem hai người kia như không khí.
Sắc mặt của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng liền trở nên vô cùng khó coi.
Sau khi Dương Tịnh đi vào trong bếp liền đặt Đang Đang xuống đất, dư quang khóe mắt liếc thấy bóng dáng của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ở ngoài sân, hai người kia chắc chắn đã bàn bạc gì đó với nhà bố mẹ đẻ cho nên lúc này mới không la lối om sòm như bình thường.
Dương Tịnh mặc kệ bọn họ, cô mở nắp nồi, cầm lấy muôi và một cái bát to màu trắng và hai cái chén nhỏ, bắt đầu gắp mì từ trong nồi cho ra bát rồi chan nước lèo nóng hổi nghi ngút khói.
Dương Tịnh, Dương Đông và Đinh Đinh Đang Đang ngồi trên bàn, bắt đầu ăn mì.
"Ngon không?" Dương Tịnh hỏi, mì sợi là do Dương Tịnh cán, vẫn còn độ dai, ăn cùng với rau cải và hành ngò tươi nên hương vị rất ngon.
"Ngon lắm ạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau đồng thanh đáp, bàn tay nhỏ cầm đôi đũa gỗ, mở to miệng ăn mì, cái miệng nhỏ chẹp chẹp ăn ngon lành.
Dương Tịnh cười, nhìn về phía Dương Đông, hỏi: "Anh, hương vị thế nào? Có ngon không?"
"Ngon lắm!" Dương Đông nói.
Dương Tịnh cười hì hì: "Em cũng thấy ngon."
Dương Đông chăm chú nhìn ba mẹ con Dương Tịnh, anh nhìn ra được từ sau khi Dương Tịnh rời khỏi căn nhà này, cuộc sống liền trở nên tốt đẹp hơn, cả người tràn đầy sức sống, tương lai thì ngày càng rộng mở, Dương Đông đột nhiên cảm thấy cuộc sống khó khăn trước kia của Dương Tịnh đều là do anh nên em gái mới phải chịu đựng nhiều như vậy, vì thế trong lòng càng thêm quyết tâm phải ly hôn cho bằng được.
Vừa ăn cơm xong, Dương Đông liền đi vào phòng bếp, từ trên kệ bếp lấy xuống một cái ghế gỗ, đặt xuống ngồi.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đang ở trong bếp, ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.
Tôn Đại Hồng đang nhóm lửa cũng dừng tay lại.
Hàn Thục Cầm đứng ở kệ bếp nhìn Dương Đông.
Dương Đông chuyển hướng quay sang hỏi Tôn Đại Hồng: "Chuyện kia đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Tôn Đại Hồng lảng tránh: "Chuyện.. Chuyện gì?"
"Chuyện ly hôn."
"Ly hôn gì chứ, đừng nói thôn Sơn Loan chúng ta chưa từng có ai ly hôn, ngay cả thành phố Nam Châu cũng chỉ có đôi ba cặp, rốt cuộc là có vấn đề gì mà anh nhất quyết đòi ly hôn cho bằng được, không phải bây giờ đang rất tốt đẹp sao? Còn có, mấy năm nay anh không ở nhà, Đại Hồng cũng không gây ra chuyện gì quá đến mức phải.."
"Nói xong chưa? Có thể im lặng không?" Không đợi Hàn Thục Cầm nói xong câu, Dương Đông ngay lập tức ngắt lời.
Hàn Thục Cầm bị Dương Đông làm cho nghẹn họng, đứng tại chỗ không lên tiếng.
Tôn Đại Hồng cúi đầu không nói lời nào.
"Nếu đã không còn gì để nói thì ngày mai chúng ta đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn." Dương Đông nói.
"Không được, không thể ly hôn được. Ly hôn rồi thì Đại Hồng làm sao mà lấy chồng được nữa? Còn tên đàn ông nào muốn cưới nó nữa?" Hàn Thục Cầm chưa nói xong thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Dương Đông làm cho im thin thít không dám hé miệng.
"Ngày mai liền đi làm." Dương Đông nói.
Tôn Đại Hồng ngồi trước kệ bếp òa lên khóc nấc thảm thiết.
Dương Đông từ trong nhà bếp đi ra, đi đến căn nhà tranh của Dương Tịnh, lúc này Dương Tịnh đang ru bọn nhỏ ngủ trưa.
"Mẹ ơi mẹ, mẹ kể chuyện cho con nghe đi, truyện cổ tích 'sói xám và cừu' đi ạ." Đang Đang nằm bên cạnh Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh cười: "Meo, meo meo."
Hai nhóc con cười khanh khách không ngừng, dùng đôi tay nhỏ bé của mình lắc lắc tay Dương Tịnh, nói: "Không phải, mẹ, không phải, đó không phải sói xám mà là tiếng mèo kêu."
"Meo meo meo.." Dương Tịnh tiếp tục kêu, quay đầu liền nhìn thấy Dương Đông, cô lên tiếng: "Anh!"
Dương Đông khom lưng đi vào nhà tranh, ngồi trên ghế bên cạnh mép giường, đưa tay sờ mặt Đang Đang, rồi xoa xoa đầu Đinh Đinh.
"Anh, nói chuyện thế nào rồi?" Dương Tịnh hỏi.
"Ngày mai đến Cục dân chính ly hôn."
"Chị ta đồng ý sao?"
"Không đồng ý cũng phải đi." Dương Đông nghiêm mặt nói.
Dương Tịnh vẫn cảm thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng từ chiều đến tối muộn, hai người kia đều không gây rối hay làm ầm ĩ gì. Hơn nữa, Tôn Đại Hồng cả ngày đều ra vẻ chán nản, không vui, trong khi đó Hàn Thục Cầm luôn ở bên cạnh không ngừng thì thầm to nhỏ, lẩm bà lẩm bẩm bên tai.
Cứ như vậy mà yên ổn trải qua một ngày, sáng sớm hôm sau, có hai người thợ đến sân nhỏ để xây bếp, Dương Tịnh và Dương Đông đun nước và chuẩn bị một số bánh cho hai người thợ.
Một lúc sau, Đại Hổ từ nhà mang đến một băng ghế lớn, sau đó lại vác sang một cái bàn lớn, nhìn trong sân đã đặt vài cái bàn, nếu không đủ có thể sang nhà hàng xóm mượn.
Dương Đông gật đầu.
Dương Tịnh nhìn mọi người đang bận rộn vì chuyện của mình nên đột nhiên cô có chút khẩn trương.
"Tịnh Tịnh, em ở nhà nhớ cẩn thận, bây giờ anh với Tôn Đại Hồng đến Cục dân chính nộp đơn ly hôn." Dương Đông nói.
Dương Tịnh gật đầu.
Dương Đông quay đầu đi về hướng nhà chính, sau đó đến phòng ngủ, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng động lớn.
"Không đi, tôi sẽ không ly hôn, không ly hôn!" Tôn Đại Hồng ở bên trong la khóc om sòm, còn nghe cả tiếng đồ đạc đổ bể.
Hai người thợ đang xây bếp hoảng sợ.
Đại Hổ sửng sốt nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang nhanh chóng dắt hai đứa nhỏ đi vào căn nhà tranh, nói: "Các con ở đây chơi bắn súng nước, mẹ đi xem cậu thế nào rồi quay lại với các con."
"Cậu với mợ đánh nhau sao mẹ?" Đinh Đinh hỏi.
"Không có đánh nhau, là cãi nhau."
"Vậy mẹ cũng đi cãi nhau sao?"
"Không, sẽ không."
"Mẹ đừng cãi nhau nhé!"
"Mẹ biết rồi." Dương Tịnh sờ sờ đầu Đinh Đinh, dặn: "Con và em ở đây chơi, biết chưa!"
"Dạ."
Dương Tịnh đi ra khỏi nhà tranh, cô nhờ hai người thợ để mắt đến Đinh Đinh Đang Đang giúp cô, nếu bọn nhỏ chạy ra thì nhớ gọi cô một tiếng.
Sau đó, Dương Tịnh lập tức chạy đến nhà chính, vừa đến góc cửa đã nhìn thấy Tôn Đại Hồng ngồi bệt dưới đất gào khóc.
Hàn Thục Cầm chỉ tay vào mặt Dương Đông mắng: "Dương Đông, mày còn có lương tâm không? Thời điểm ba mày chết, là ai nuôi mày với Dương Tịnh lớn, là tao, là tao cực khổ nuôi hai anh em nhà chúng mày nhiều năm như vậy, bây giờ chúng mày có bản lĩnh rồi, có khả năng rồi nên muốn đá tao ra khỏi cái nhà này phải không, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi phải không?"
"Im miệng." Dương Đông nghiến răng quát.
Tay Dương Đông nắm thành quyền, mặt mày tái xanh, anh đang kiềm nén cơn giận muốn ra tay đánh người, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hơi sợ hãi trước biểu hiện kia của Dương Đông.
Đúng lúc này, Hàn Thục Cầm lách qua người Dương Đông, chạy vọt ra ngoài sân, chạy ra đường lớn la to: "Đánh người, trời ơi, đánh người, Dương Đông muốn đánh người, ông bà lại mà xem thằng Dương Đông bất hiếu muốn đánh cả tôi này, trời ơi.."
Nghe thấy tiếng la hét thất thanh, người trong thôn dần kéo đến xem náo nhiệt. Dương Tịnh cảm thấy tình hình không ổn, Hàn Thục Cầm định làm lớn chuyện này lên.
Nhưng không thể nào cản lại được nữa.
Những người xung quanh bao vây tứ phía tò mò xem đã xảy ra chuyện gì.
Hai người thợ xây bếp cũng ngừng công việc trên tay xuống, đứng dậy, lướt qua hàng rào tre đứng nhìn đám người đang đứng hóng chuyện.
Dương Tịnh cũng đi theo ra ngoài.
Sắc mặt u ám của Dương Đông nhìn ra đám đông bên ngoài, Đại Hổ ôm chặt anh lại, nói: "Lão Đông, lão Đông, bình tĩnh, bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói.."
Dương Đông tức đến nỗi thở hổn hển, nói năng trở nên lộn xộn: "Đại Hổ, Đại Hổ, thật sự, Tịnh Tịnh, Kim Linh.. tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lần này nhất định không nhẫn nhịn nữa.."
"Vậy cậu định làm gì? Đánh bọn họ sao? Chỉ còn mấy ngày nữa là Dương Tịnh kết hôn rồi, ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho mớ hỗn độn này đây? Cậu nghĩ kĩ đi!"
Dương Đông cứng đờ người.
Dương Tịnh nói tiếp: "Anh hai, em không sợ, cùng lắm thì em không tổ chức đám cưới ở đây, trực tiếp gả đến phố Bắc. Trần Chính nguyện ý muốn cưới em là được, miễn là sau khi kết hôn em sống hạnh phúc, bọn họ muốn nháo phải không? Được, vậy thì chúng ta sẵn sàng tiếp, dù sao thanh danh sớm đã không còn, về sau chúng ta đến Vọng Thành, đến Nam Châu, đi khắp mọi nơi trên đất nước Trung Quốc này, chả có gì là không được cả. Anh, anh ngẫm lại đi, nếu không phải do Hàn Thục Cầm giở trò xấu, nói không chừng anh và chị Kim Linh đã sớm kết hôn với nhau, em và Trần Chính cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ. Cho nên, lần này anh không cần vì em mà lùi bước, hãy vì chính mình, làm bất cứ điều gì anh muốn."
Dương Tịnh nói với mười phần kiên cường làm cho Đại Hổ kinh ngạc, lau mắt nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt khác, thật không ngờ cô bé Dương Tịnh yếu đuối ngày nào nay đã trở nên kiên cường quyết đoán như vậy.
Lúc này Dương Đông đã bị lời nói của Dương Tịnh làm cho cảm động, lệ nóng tràn quanh mi mắt: "Tịnh Tịnh, anh.."
"Anh không cần phải xin lỗi em, người anh nên xin lỗi chính là bản thân anh. Đi thôi, ầm ĩ một lần, những lời gièm pha kia không là gì hết, chúng ta không che giấu bất kỳ điều gì nữa, đối mặt với thực tại chính là cơ hội để hướng tới tương lai, sống một cuộc đời bình lặng không phải lo lắng sợ hãi điều gì." Dương Tịnh vừa nói vừa kéo tay Dương Đông đi ra ngoài.
"Mẹ!" Lúc này Đinh Đinh Đang Đang đứng ở nhà tranh gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy hai đứa con nhỏ của mình, bọn nhỏ càng ngày càng giống nhau, khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn, đôi mắt to long lanh vô cùng đáng yêu, khiến cho người khác nhìn vào không kìm được mà yêu thương, chỉ có cô mới biết bọn nhỏ đối với cô quan trọng đến nhường nào, đây chính là món quà vô giá mà nguyên chủ đã tặng cho cô, cô hướng về phía hai đứa mỉm cười dịu dàng, nói: "Đừng chạy lung tung, đứng đó chờ mẹ quay về nhé!"
"Vâng ạ, mẹ nhớ đi nhanh rồi về với con và em nha." Đinh Đinh nói.
"Mẹ nhanh trở về với con nhé." Đang Đang nói.
"Mẹ biết rồi." Dương Tịnh nhìn bọn nhỏ rồi gật đầu đáp.
Hai nhóc con đưa tay vẫy vẫy, bày ra dáng vẻ đáng yêu, cười tươi nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh vừa quay đầu đi thì sắc mặt liền thay đổi, cùng với Dương Đông đi ra bên ngoài, giờ phút này Hàn Thục Cầm vẫn đang la lối khóc lóc, khóc đến tê tâm liệt phế, người đứng ngoài nhìn vào còn thấy thương cảm, không ít người đứng nghe Hàn Thục Cầm khóc lóc kể lể mà bắt đầu mắng hai anh em Dương Đông Dương Tịnh bất hiếu.
Tôn Đại Hồng ngồi xổm bên cạnh gạt hai hàng nước mắt.
"Dương Đông năm nào cũng ra ngoài làm công, là Đại Hồng một thân một mình lo toan nhà cửa, còn phụ giúp Dương Tịnh chăm lo cho hai đứa nhỏ, bây giờ Dương Đông làm ra 60 đồng một tháng, có bản lĩnh rồi nên vừa về là lập tức muốn ly hôn, ly hôn sao, có mất mặt không cơ chứ, các người nói xem nó có còn lương tâm không, có còn lương tâm không?" Hàn Thục Cầm khóc lớn.
Người vây xem cũng gật đầu phụ họa.
"Tôn Đại Hồng giúp tôi nuôi con bao giờ?" Câu nói của Dương Tịnh vừa cất lên, tiếng oán than của Hàn Thục Cầm, tiếng khóc lóc của Tôn Đại Hồng lập tức dừng lại.
Đám đông tự động nhường chỗ cho Dương Đông và Dương Tịnh đang đi tới, Dương Tịnh mang theo vẻ mặt phẫn nộ lên tiếng chất vấn Hàn Thục Cầm: "Mở miệng là một câu mất mặt, hai câu mất mặt, vậy thử cho tôi hỏi, chuyện riêng trong nhà mà cố tình đem ra ngoài, chạy ra giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà la lối thì có mất mặt không? Gặp người là nói Dương Tịnh không tốt thế này, Dương Đông không tốt thế kia, cho Dương Tịnh là mất mặt còn Dương Đông là không có lương tâm, chúng tôi đều không tốt, đều xấu xa, như thế có khiến cho bà có mặt mũi hơn không?"
Dương Tịnh vừa dứt lời, những người vừa nãy nói Dương Tịnh và Dương Đông không tốt, lúc này im thin thít.
Sắc mặt của Hàn Thục Cầm dần trở nên trắng bệch.
Dương Tịnh khom lưng ôm Đang Đang vào lòng, Đinh Đinh lập tức ghé sát ôm lấy chân Dương Tịnh.
Sắc mặt u ám của Dương Đông khiến người ta sợ hãi.
Hàn Thục Cầm cười nói: "Ôi trời, chẳng phải là Đinh Đinh Đang Đang đây sao, vừa rồi mẹ nhìn không rõ, còn tưởng là con cái nhà ai chạy vào sân nhà chúng ta nghịch ngợm, hóa ra là cháu trai cháu gái của bà. Ai da ai da, ta đây già lẩm cẩm rồi, mắt kém nhìn không rõ, các con đừng trách mẹ nhé."
"Đúng vậy đúng vậy." Tôn Đại Hồng cười phụ họa: "Vừa nhìn còn tưởng là con cái nhà người khác, Đinh Đinh Đang Đang càng lớn càng đáng yêu xinh đẹp, xém chút nữa là không nhận ra đấy."
Dương Tịnh nhìn bộ dạng nịnh hót của hai người bọn họ liền cảm thấy ghê tởm, cô quay đầu nhìn Dương Đông thì phát hiện anh cũng không khá hơn mình là bao.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mặt dày tiến tới gần, nói: "Dương Tịnh, con về rồi đấy à!"
Dương Tịnh vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hai người đừng có nói như thể chúng ta thân quen, cũng đừng gọi tên tôi thân thiết như vậy, tôi phát ngán lên rồi." Nói xong liền quay người ôm Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh đi vào nhà bếp, vừa đến nhà bếp liền kêu: "Anh hai, có thể ăn cơm rồi."
"Ửm." Dương Đông xoay người đi vào nhà bếp, hoàn toàn xem hai người kia như không khí.
Sắc mặt của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng liền trở nên vô cùng khó coi.
Sau khi Dương Tịnh đi vào trong bếp liền đặt Đang Đang xuống đất, dư quang khóe mắt liếc thấy bóng dáng của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ở ngoài sân, hai người kia chắc chắn đã bàn bạc gì đó với nhà bố mẹ đẻ cho nên lúc này mới không la lối om sòm như bình thường.
Dương Tịnh mặc kệ bọn họ, cô mở nắp nồi, cầm lấy muôi và một cái bát to màu trắng và hai cái chén nhỏ, bắt đầu gắp mì từ trong nồi cho ra bát rồi chan nước lèo nóng hổi nghi ngút khói.
Dương Tịnh, Dương Đông và Đinh Đinh Đang Đang ngồi trên bàn, bắt đầu ăn mì.
"Ngon không?" Dương Tịnh hỏi, mì sợi là do Dương Tịnh cán, vẫn còn độ dai, ăn cùng với rau cải và hành ngò tươi nên hương vị rất ngon.
"Ngon lắm ạ." Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau đồng thanh đáp, bàn tay nhỏ cầm đôi đũa gỗ, mở to miệng ăn mì, cái miệng nhỏ chẹp chẹp ăn ngon lành.
Dương Tịnh cười, nhìn về phía Dương Đông, hỏi: "Anh, hương vị thế nào? Có ngon không?"
"Ngon lắm!" Dương Đông nói.
Dương Tịnh cười hì hì: "Em cũng thấy ngon."
Dương Đông chăm chú nhìn ba mẹ con Dương Tịnh, anh nhìn ra được từ sau khi Dương Tịnh rời khỏi căn nhà này, cuộc sống liền trở nên tốt đẹp hơn, cả người tràn đầy sức sống, tương lai thì ngày càng rộng mở, Dương Đông đột nhiên cảm thấy cuộc sống khó khăn trước kia của Dương Tịnh đều là do anh nên em gái mới phải chịu đựng nhiều như vậy, vì thế trong lòng càng thêm quyết tâm phải ly hôn cho bằng được.
Vừa ăn cơm xong, Dương Đông liền đi vào phòng bếp, từ trên kệ bếp lấy xuống một cái ghế gỗ, đặt xuống ngồi.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đang ở trong bếp, ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.
Tôn Đại Hồng đang nhóm lửa cũng dừng tay lại.
Hàn Thục Cầm đứng ở kệ bếp nhìn Dương Đông.
Dương Đông chuyển hướng quay sang hỏi Tôn Đại Hồng: "Chuyện kia đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Tôn Đại Hồng lảng tránh: "Chuyện.. Chuyện gì?"
"Chuyện ly hôn."
"Ly hôn gì chứ, đừng nói thôn Sơn Loan chúng ta chưa từng có ai ly hôn, ngay cả thành phố Nam Châu cũng chỉ có đôi ba cặp, rốt cuộc là có vấn đề gì mà anh nhất quyết đòi ly hôn cho bằng được, không phải bây giờ đang rất tốt đẹp sao? Còn có, mấy năm nay anh không ở nhà, Đại Hồng cũng không gây ra chuyện gì quá đến mức phải.."
"Nói xong chưa? Có thể im lặng không?" Không đợi Hàn Thục Cầm nói xong câu, Dương Đông ngay lập tức ngắt lời.
Hàn Thục Cầm bị Dương Đông làm cho nghẹn họng, đứng tại chỗ không lên tiếng.
Tôn Đại Hồng cúi đầu không nói lời nào.
"Nếu đã không còn gì để nói thì ngày mai chúng ta đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn." Dương Đông nói.
"Không được, không thể ly hôn được. Ly hôn rồi thì Đại Hồng làm sao mà lấy chồng được nữa? Còn tên đàn ông nào muốn cưới nó nữa?" Hàn Thục Cầm chưa nói xong thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Dương Đông làm cho im thin thít không dám hé miệng.
"Ngày mai liền đi làm." Dương Đông nói.
Tôn Đại Hồng ngồi trước kệ bếp òa lên khóc nấc thảm thiết.
Dương Đông từ trong nhà bếp đi ra, đi đến căn nhà tranh của Dương Tịnh, lúc này Dương Tịnh đang ru bọn nhỏ ngủ trưa.
"Mẹ ơi mẹ, mẹ kể chuyện cho con nghe đi, truyện cổ tích 'sói xám và cừu' đi ạ." Đang Đang nằm bên cạnh Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh cười: "Meo, meo meo."
Hai nhóc con cười khanh khách không ngừng, dùng đôi tay nhỏ bé của mình lắc lắc tay Dương Tịnh, nói: "Không phải, mẹ, không phải, đó không phải sói xám mà là tiếng mèo kêu."
"Meo meo meo.." Dương Tịnh tiếp tục kêu, quay đầu liền nhìn thấy Dương Đông, cô lên tiếng: "Anh!"
Dương Đông khom lưng đi vào nhà tranh, ngồi trên ghế bên cạnh mép giường, đưa tay sờ mặt Đang Đang, rồi xoa xoa đầu Đinh Đinh.
"Anh, nói chuyện thế nào rồi?" Dương Tịnh hỏi.
"Ngày mai đến Cục dân chính ly hôn."
"Chị ta đồng ý sao?"
"Không đồng ý cũng phải đi." Dương Đông nghiêm mặt nói.
Dương Tịnh vẫn cảm thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng từ chiều đến tối muộn, hai người kia đều không gây rối hay làm ầm ĩ gì. Hơn nữa, Tôn Đại Hồng cả ngày đều ra vẻ chán nản, không vui, trong khi đó Hàn Thục Cầm luôn ở bên cạnh không ngừng thì thầm to nhỏ, lẩm bà lẩm bẩm bên tai.
Cứ như vậy mà yên ổn trải qua một ngày, sáng sớm hôm sau, có hai người thợ đến sân nhỏ để xây bếp, Dương Tịnh và Dương Đông đun nước và chuẩn bị một số bánh cho hai người thợ.
Một lúc sau, Đại Hổ từ nhà mang đến một băng ghế lớn, sau đó lại vác sang một cái bàn lớn, nhìn trong sân đã đặt vài cái bàn, nếu không đủ có thể sang nhà hàng xóm mượn.
Dương Đông gật đầu.
Dương Tịnh nhìn mọi người đang bận rộn vì chuyện của mình nên đột nhiên cô có chút khẩn trương.
"Tịnh Tịnh, em ở nhà nhớ cẩn thận, bây giờ anh với Tôn Đại Hồng đến Cục dân chính nộp đơn ly hôn." Dương Đông nói.
Dương Tịnh gật đầu.
Dương Đông quay đầu đi về hướng nhà chính, sau đó đến phòng ngủ, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng động lớn.
"Không đi, tôi sẽ không ly hôn, không ly hôn!" Tôn Đại Hồng ở bên trong la khóc om sòm, còn nghe cả tiếng đồ đạc đổ bể.
Hai người thợ đang xây bếp hoảng sợ.
Đại Hổ sửng sốt nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang nhanh chóng dắt hai đứa nhỏ đi vào căn nhà tranh, nói: "Các con ở đây chơi bắn súng nước, mẹ đi xem cậu thế nào rồi quay lại với các con."
"Cậu với mợ đánh nhau sao mẹ?" Đinh Đinh hỏi.
"Không có đánh nhau, là cãi nhau."
"Vậy mẹ cũng đi cãi nhau sao?"
"Không, sẽ không."
"Mẹ đừng cãi nhau nhé!"
"Mẹ biết rồi." Dương Tịnh sờ sờ đầu Đinh Đinh, dặn: "Con và em ở đây chơi, biết chưa!"
"Dạ."
Dương Tịnh đi ra khỏi nhà tranh, cô nhờ hai người thợ để mắt đến Đinh Đinh Đang Đang giúp cô, nếu bọn nhỏ chạy ra thì nhớ gọi cô một tiếng.
Sau đó, Dương Tịnh lập tức chạy đến nhà chính, vừa đến góc cửa đã nhìn thấy Tôn Đại Hồng ngồi bệt dưới đất gào khóc.
Hàn Thục Cầm chỉ tay vào mặt Dương Đông mắng: "Dương Đông, mày còn có lương tâm không? Thời điểm ba mày chết, là ai nuôi mày với Dương Tịnh lớn, là tao, là tao cực khổ nuôi hai anh em nhà chúng mày nhiều năm như vậy, bây giờ chúng mày có bản lĩnh rồi, có khả năng rồi nên muốn đá tao ra khỏi cái nhà này phải không, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi phải không?"
"Im miệng." Dương Đông nghiến răng quát.
Tay Dương Đông nắm thành quyền, mặt mày tái xanh, anh đang kiềm nén cơn giận muốn ra tay đánh người, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hơi sợ hãi trước biểu hiện kia của Dương Đông.
Đúng lúc này, Hàn Thục Cầm lách qua người Dương Đông, chạy vọt ra ngoài sân, chạy ra đường lớn la to: "Đánh người, trời ơi, đánh người, Dương Đông muốn đánh người, ông bà lại mà xem thằng Dương Đông bất hiếu muốn đánh cả tôi này, trời ơi.."
Nghe thấy tiếng la hét thất thanh, người trong thôn dần kéo đến xem náo nhiệt. Dương Tịnh cảm thấy tình hình không ổn, Hàn Thục Cầm định làm lớn chuyện này lên.
Nhưng không thể nào cản lại được nữa.
Những người xung quanh bao vây tứ phía tò mò xem đã xảy ra chuyện gì.
Hai người thợ xây bếp cũng ngừng công việc trên tay xuống, đứng dậy, lướt qua hàng rào tre đứng nhìn đám người đang đứng hóng chuyện.
Dương Tịnh cũng đi theo ra ngoài.
Sắc mặt u ám của Dương Đông nhìn ra đám đông bên ngoài, Đại Hổ ôm chặt anh lại, nói: "Lão Đông, lão Đông, bình tĩnh, bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói.."
Dương Đông tức đến nỗi thở hổn hển, nói năng trở nên lộn xộn: "Đại Hổ, Đại Hổ, thật sự, Tịnh Tịnh, Kim Linh.. tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lần này nhất định không nhẫn nhịn nữa.."
"Vậy cậu định làm gì? Đánh bọn họ sao? Chỉ còn mấy ngày nữa là Dương Tịnh kết hôn rồi, ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho mớ hỗn độn này đây? Cậu nghĩ kĩ đi!"
Dương Đông cứng đờ người.
Dương Tịnh nói tiếp: "Anh hai, em không sợ, cùng lắm thì em không tổ chức đám cưới ở đây, trực tiếp gả đến phố Bắc. Trần Chính nguyện ý muốn cưới em là được, miễn là sau khi kết hôn em sống hạnh phúc, bọn họ muốn nháo phải không? Được, vậy thì chúng ta sẵn sàng tiếp, dù sao thanh danh sớm đã không còn, về sau chúng ta đến Vọng Thành, đến Nam Châu, đi khắp mọi nơi trên đất nước Trung Quốc này, chả có gì là không được cả. Anh, anh ngẫm lại đi, nếu không phải do Hàn Thục Cầm giở trò xấu, nói không chừng anh và chị Kim Linh đã sớm kết hôn với nhau, em và Trần Chính cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ. Cho nên, lần này anh không cần vì em mà lùi bước, hãy vì chính mình, làm bất cứ điều gì anh muốn."
Dương Tịnh nói với mười phần kiên cường làm cho Đại Hổ kinh ngạc, lau mắt nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt khác, thật không ngờ cô bé Dương Tịnh yếu đuối ngày nào nay đã trở nên kiên cường quyết đoán như vậy.
Lúc này Dương Đông đã bị lời nói của Dương Tịnh làm cho cảm động, lệ nóng tràn quanh mi mắt: "Tịnh Tịnh, anh.."
"Anh không cần phải xin lỗi em, người anh nên xin lỗi chính là bản thân anh. Đi thôi, ầm ĩ một lần, những lời gièm pha kia không là gì hết, chúng ta không che giấu bất kỳ điều gì nữa, đối mặt với thực tại chính là cơ hội để hướng tới tương lai, sống một cuộc đời bình lặng không phải lo lắng sợ hãi điều gì." Dương Tịnh vừa nói vừa kéo tay Dương Đông đi ra ngoài.
"Mẹ!" Lúc này Đinh Đinh Đang Đang đứng ở nhà tranh gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy hai đứa con nhỏ của mình, bọn nhỏ càng ngày càng giống nhau, khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn, đôi mắt to long lanh vô cùng đáng yêu, khiến cho người khác nhìn vào không kìm được mà yêu thương, chỉ có cô mới biết bọn nhỏ đối với cô quan trọng đến nhường nào, đây chính là món quà vô giá mà nguyên chủ đã tặng cho cô, cô hướng về phía hai đứa mỉm cười dịu dàng, nói: "Đừng chạy lung tung, đứng đó chờ mẹ quay về nhé!"
"Vâng ạ, mẹ nhớ đi nhanh rồi về với con và em nha." Đinh Đinh nói.
"Mẹ nhanh trở về với con nhé." Đang Đang nói.
"Mẹ biết rồi." Dương Tịnh nhìn bọn nhỏ rồi gật đầu đáp.
Hai nhóc con đưa tay vẫy vẫy, bày ra dáng vẻ đáng yêu, cười tươi nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh vừa quay đầu đi thì sắc mặt liền thay đổi, cùng với Dương Đông đi ra bên ngoài, giờ phút này Hàn Thục Cầm vẫn đang la lối khóc lóc, khóc đến tê tâm liệt phế, người đứng ngoài nhìn vào còn thấy thương cảm, không ít người đứng nghe Hàn Thục Cầm khóc lóc kể lể mà bắt đầu mắng hai anh em Dương Đông Dương Tịnh bất hiếu.
Tôn Đại Hồng ngồi xổm bên cạnh gạt hai hàng nước mắt.
"Dương Đông năm nào cũng ra ngoài làm công, là Đại Hồng một thân một mình lo toan nhà cửa, còn phụ giúp Dương Tịnh chăm lo cho hai đứa nhỏ, bây giờ Dương Đông làm ra 60 đồng một tháng, có bản lĩnh rồi nên vừa về là lập tức muốn ly hôn, ly hôn sao, có mất mặt không cơ chứ, các người nói xem nó có còn lương tâm không, có còn lương tâm không?" Hàn Thục Cầm khóc lớn.
Người vây xem cũng gật đầu phụ họa.
"Tôn Đại Hồng giúp tôi nuôi con bao giờ?" Câu nói của Dương Tịnh vừa cất lên, tiếng oán than của Hàn Thục Cầm, tiếng khóc lóc của Tôn Đại Hồng lập tức dừng lại.
Đám đông tự động nhường chỗ cho Dương Đông và Dương Tịnh đang đi tới, Dương Tịnh mang theo vẻ mặt phẫn nộ lên tiếng chất vấn Hàn Thục Cầm: "Mở miệng là một câu mất mặt, hai câu mất mặt, vậy thử cho tôi hỏi, chuyện riêng trong nhà mà cố tình đem ra ngoài, chạy ra giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà la lối thì có mất mặt không? Gặp người là nói Dương Tịnh không tốt thế này, Dương Đông không tốt thế kia, cho Dương Tịnh là mất mặt còn Dương Đông là không có lương tâm, chúng tôi đều không tốt, đều xấu xa, như thế có khiến cho bà có mặt mũi hơn không?"
Dương Tịnh vừa dứt lời, những người vừa nãy nói Dương Tịnh và Dương Đông không tốt, lúc này im thin thít.
Sắc mặt của Hàn Thục Cầm dần trở nên trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.