Ký Sự Những Năm 80

Chương 63: Hôn nhẹ

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

08/12/2021

"Xin chào, Dương Tịnh." Người nọ cười hỏi: "Còn nhận ra tôi không?"

Dương Tịnh nhìn người kia, ngay sau đó vui vẻ chào: "Phùng tiên sinh!"

"Đúng vậy, là tôi." Phùng Vệ Cường cười nói.

"Sao ngài lại đến đây?" Dương Tịnh hỏi.

"Tới đưa tiền cho cô."

Dương Tịnh mơ hồ hỏi: "Đưa tiền?"

"Đúng vậy."

"Không phải hôm qua nói tiền trao cháo múc sao? Bây giờ bắp bung vẫn chưa làm xong?"

Phùng Vệ Cường cười: "Không vấn đề, vừa hay đúng lúc tôi đến đây thăm người thân, tiện thể ghé qua đưa tiền cho cô." Thật ra là do Phùng Vệ Cường nghĩ rằng Dương Tịnh chỉ là buôn bán nhỏ, 30 đồng kể ra cũng không nhiều, nếu Dương Tịnh tin tưởng anh ta như vậy thì anh ta cũng nên làm gì đó để Dương Tịnh tin tưởng anh ta là người làm ăn chân chính, cho nên thừa dịp đi thăm người thân, qua đây đưa tiền cọc cho cô trước.

Dương Tịnh hơi do dự, sau đấy dứt khoát cầm lấy 30 đồng, nói: "Vậy tôi sẽ viết một biên lai đưa anh."

"Được." Phùng Vệ Cường nói.

Chỉ đơn giản như vậy, Dương Tịnh đứng ở nhà thôi mà cũng kiếm được 30 đồng một cách nhanh chóng, chân trước Trần Chính và Dương Tịnh mới mua cái máy làm bắp bung, chân sau đã có người đến đưa 30 đồng, khắp khu trọ nhanh chóng lan truyền tin.

Một người đứng ở sân lên tiếng khen ngợi Dương Tịnh có bản lĩnh.

Uông Lệ Mẫn cười không khép được miệng, thầm nghĩ Dương Tịnh thật giỏi kiếm tiền, sau khi Phùng Vệ Cường rời đi, Uông Lệ Mẫn thúc giục Trần Chính đưa Dương Tịnh đi làm, sắp muộn giờ rồi.

Trần Chính mang Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang rời đi.

Cách đó không xa, Đại Quân cũng đưa Tần Khả Khả đi làm, hai người đang đi thì nghe người trong khu trọ nhà họ Trần mồm năm miệng mười bàn tán chuyện của Dương Tịnh.

"Bây giờ xem ra phụ nữ chỉ cần có năng lực, mang theo hai đứa con vẫn có thể lấy được chồng."

"Còn phải xinh đẹp nữa."

"..."

Tần Khả Khả nghe xong thì buồn bực, đang định đi nhanh qua thì lại nghe thấy một tin tức khác.

"Vừa rồi ai nói là Dương Tịnh mua máy bắp bung làm cái gì, tất nhiên là kiếm tiền rồi, vừa mua một cái đã kiếm được 30 đồng đấy"

"Hả, 30 đồng?"

"30 đồng không phải là số tiền nhỏ, Tần Khả Khả, người mới chuyển đi ngày hôm nay ấy, không còn là tổ trưởng nữa, hình như do không có tinh thần trách nhiệm trong công tác nên bị cách chức, bây giờ đang làm công nhân, một tháng lương chưa tới 30 đồng, Dương Tịnh kiếm một phút còn hơn cô ta làm quần quật một tháng ấy."

"Sau này Dương Tịnh có máy bắp bung của riêng mình rồi, kiếm được càng nhiều hơn, chủ nhà chắc là nở mày nở mặt lắm."

"..."

Tần Khả Khả và Đại Quân đứng ngoài cổng nhà Trần Chính nghe được, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tần Khả Khả nắm chặt tay.

Đại Quân mặt mày đỏ bừng, Dương Tịnh mua máy bắp bung? Nhanh vậy sao? Hơn nữa vừa mới mua đã kiếm được 30 đồng, Đại Quân vừa cảm thấy tội lỗi vừa cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng đi xa đằng trước.

"Khả Khả." Đại Quân vội vàng đuổi theo.

Tần Khả Khả nhấc chân bước nhanh như bay.

Nhưng dù đi nhanh thế nào vẫn không đuổi kịp Dương Tịnh.

Dương Tịnh lúc này đã đi đến văn phòng tài vụ, vừa bước vào liền nhìn thấy một thanh niên cao lớn đứng trong văn phòng.

"Dương Tịnh, giới thiệu với con đây là cháu trai của ta, tên là Viên Sinh Sinh, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay, tới đây để thực tập, công việc kỹ thuật bên xưởng số 6 tương đối phù hợp, con đi lấy cho nó bộ quần áo lao động, dẫn nó đến xưởng 6 làm quen với tổ trưởng, còn lại để tổ trưởng sắp xếp, phân công công việc." Kế toán Trương nói với Dương Tịnh.

"Vâng." Dương Tịnh buông túi sách xuống, chào hỏi Viên Sinh Sinh: "Xin chào, tôi tên Dương Tịnh."

Viên Sinh Sinh nhìn về phía Dương Tịnh, cười: "Xin chào."

"Vậy cậu đi theo tôi." Dương Tịnh nói.

"Được ạ."

Dương Tịnh dẫn Viên Sinh Sinh đi ra khỏi văn phòng tài vụ, lúc này nhân viên trong văn phòng mới bắt đầu nhốn nháo.

"Kế toán Trương, đó là cháu trai của sếp sao? Cháu ruột phải không? Nhìn kĩ thì thấy có nét giống với sếp đấy, ôi, cậu ấy đẹp trai quá!"

"Vừa nãy khi cậu ấy đứng ngoài cửa, không ít cô gái nhìn chằm chằm như muốn vồ lấy cậu ấy vậy."

"Vẫn còn là sinh viên hả?"

"Đã có bạn gái chưa?"

"..."

Tuy rằng nhóm công nhân viên chức trong phòng nói mấy câu mang theo vài phần nịnh hót, nhưng quả thật Viên Sinh Sinh là một thanh niên rất đẹp trai, khuôn mặt sáng sủa, lễ phép lịch sự, nhìn thoáng qua cũng biết được nuôi dưỡng trong gia đình rất tốt, rất có điều kiện.



"Nhà cậu ở Huyện Thành sao?" Dương Tịnh chào hỏi.

Viên Sinh Sinh trả lời: "Không phải, nhà tôi ở thành phố Nam Châu."

Dương Tịnh cười nói: "Đến đây lấy kinh nghiệm làm việc sao?"

Viên Sinh Sinh nhìn chằm chằm vào Dương Tịnh, sau đó nói: "Tôi còn nghĩ rằng những người làm việc ở phòng tài vụ đều lớn tuổi cỡ dì tôi, thật không ngờ lại có một kế toán còn trẻ như cô, thật sự có năng lực, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi." Dương Tịnh nói.

"Còn nhỏ tuổi hơn tôi."

Dương Tịnh cười: "Cậu tốt nghiệp đại học, còn tôi mới tốt nghiệp cấp ba."

"A, tốt nghiệp cấp ba, sao không tiếp tục học lên? Kiến thức có thể thay đổi vận mệnh."

Dương Tịnh lại cười: "Nhà tôi ở nông thôn, không có nhiều tiền."

Viên Sinh Sinh trầm ngâm suy nghĩ.

Dương Tịnh lấy từ trong túi áo ra một chùm chìa khóa kho hàng, tìm đúng chìa sau đó vào kho lấy ra một bộ đồng phục lao động, đưa nó cho Viên Sinh Sinh.

Viên Sinh Sinh nhận lấy, nhăn mày nói: "Thật xấu xí!"

"Cứ cầm lấy trước đi, sau khi vào xưởng, nếu muốn mặt quần áo của mình thì có thể mặt thêm áo lao động của xưởng." Dương Tịnh nói, sau đó cầm bút, cúi đầu ghi vào sổ nhận đồng phục.

Viên Sinh Sinh nghiêng đầu nhìn Dương Tịnh, không nghĩ tới ở nhà máy thực phẩm của dì nhỏ lại có một cô gái xinh đẹp thế này, khi cười rộ lên vô cùng thu hút.

"Đến đây, kí tên chỗ này đi." Dương Tịnh nói.

Viên Sinh Sinh lập tức hoàn hồn.

Dương Tịnh gấp sổ lại, khóa cửa kho hàng, dẫn Viên Sinh Sinh đến khu xưởng số 6, trong lúc đi Viên Sinh Sinh không ngừng bắt chuyện với Dương Tịnh, hỏi đông hỏi tây, Dương Tịnh trả lời từng câu hỏi, trong lòng thầm nghĩ, vị này là cháu trai của sếp, không dám đắc tội.

Chỉ chốc lát sau đã đến phân xưởng 6, Dương Tịnh dẫn theo Viên Sinh Sinh tiến vào, những cô gái làm việc trong xưởng đều ngẩng đầu lên nhìn, sau đó không ngừng bàn tán về Viên Sinh Sinh.

"Chính là cậu ấy! Là cháu ngoại của kế toán Trương! Có hộ khẩu ở thành phố Nam Châu đấy, bây giờ vẫn còn là sinh viên, nghe nói trong nhà còn có xe hơi nữa."

"Giàu vậy!"

"Đẹp trai thật đấy!"

"Ôi soáiii quá đi."

"..."

Một nhóm các cô gái thì thầm với nhau một cách ngượng ngùng, Tần Khả Khả đang làm việc nghe thấy thì liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn Viên Sinh Sinh, vừa hay Viên Sinh Sinh cũng nhìn về phía này, mặt Tần Khả Khả lập tức nóng bừng, vội vàng rụt cổ cúi đầu xuống, chỉ một lát sau, lại ngẩng đầu lên nhìn Viên Sinh Sinh.

Lúc này, Viên Sinh Sinh đang đứng bên cạnh Dương Tịnh, Dương Tịnh truyền đạt hết những gì kế toán Trương đã nói cho tổ trưởng xưởng 6 nghe, sau đó nói: "Vậy Viên Sinh Sinh giao cho anh, em xin phép đi trước ạ."

"Được, tiểu Dương, vất vả cho em rồi."

"Không có gì đâu." Dương Tịnh gật đầu mỉm cười, sau đó quay người rời đi, Viên Sinh Sinh duỗi tay kéo ống tay áo của Dương Tịnh lại.

Dương Tịnh quay đầu nhìn anh ta, hỏi: "Sao vậy?"

"Cô phải đi sao?" Viên Sinh Sinh hỏi.

Dương Tịnh nói: "À phải, tiếp theo tổ trưởng sẽ là người hướng dẫn cho cậu, nếu có vấn đề gì hãy trực tiếp hỏi, anh ấy làm việc rất có tâm, sẽ tận tình chỉ bảo cho cậu."

"Vậy còn cô?"

"Tôi trở về làm việc của mình." Dương Tịnh cười nói: "Cố gắng học hỏi, cố lên!"

"Được rồi." Viên Sinh Sinh lúc này mới yên tâm, lưu luyến nhìn Dương Tịnh rời đi.

Dương Tịnh còn chưa ra khỏi xưởng 6 thì có một thanh niên trẻ hét to: "Kế toán Dương, tiền lương tháng này bao giờ phát vậy?"

"Giống tháng trước nha." Dương Tịnh nói.

"Tháng trước là khi nào vậy nhỉ?" Cậu thanh niên bởi vì Dương Tịnh xinh đẹp nên muốn bắt chuyện với cô, muốn cùng cô nói mấy câu, chỉ cần Dương Tịnh mở miệng là trong lòng bọn họ đã vô cùng thỏa mãn.

Dương Tịnh nói vài câu với họ, sau đó rời khỏi xưởng 6.

Tần Khả Khả ngồi tại chỗ liếc mắt nhìn bóng lưng Dương Tịnh, nói thầm một câu: "Chỗ nào cũng câu dẫn đàn ông được." Rồi sau đó, ánh mắt không tự chủ được nhìn Viên Sinh Sinh.

Viên Sinh Sinh thu hồi tầm mắt, tình cờ đụng phải ánh mắt của Tần Khả Khả, cậu lễ phép hướng về phía Tần Khả Khả cười, Tần Khả Khả cũng e thẹn cười chào lại.

Viên Sinh Sinh quay đầu hỏi tổ trưởng xưởng 6: "Tổ trưởng, bình thường kế toán Dương khi nào sẽ đến xưởng 6?"

"Không hay đến đâu, có việc mới đến, không có việc thì mười ngày nửa tháng cũng không gặp được."

"Không hay đến sao?" Giọng Viên Sinh Sinh ỉu xìu, tràn đầy thất vọng, đi theo tổ trưởng học việc, mong ngóng mãi cuối cùng cũng đến lúc tan tầm, cậu ta nhanh chóng chạy đến văn phòng tài vụ, kết quả Dương Tịnh so với cậu ta còn nhanh hơn, cô đã sớm đến trường tiểu học đón Đinh Đinh Đang Đang, nên khi cậu ta chạy tới đã không nhìn thấy cô.

"Sinh Sinh, tan tầm rồi à, hôm nay làm việc thế nào?" Kế toán Trương hỏi: "Có thích ứng được không?"



"Cũng không tệ lắm ạ." Viên Sinh Sinh nói.

"Vậy được rồi, đi, đến nhà dì ăn bữa cơm."

"Vâng." Viên Sinh Sinh đáp lời, lúc ra đến cổng còn nhìn quanh khắp nơi, Dương Tịnh tan tầm chạy cũng nhanh quá, cậu ta có chút mất mát đi theo kế toán Trương về nhà.

Mà lúc này, Dương Tịnh tay trái dắt Đinh Đinh tay phải dắt Đang Đang rời khỏi trường tiểu học.

"Mẹ ơi, con viết được chữ 'Dương'." Đinh Đinh nói.

"Mẹ, con viết được chữ 'Tiểu'." Đang Đang nói.

"Thật sao? Ôi con trai con gái của mẹ thật giỏi quá đi." Dương Tịnh vừa đi vừa cùng Đinh Đinh Đang Đang nói chuyện.

小 /xiǎo/: Tiểu (nhỏ)

"Hôm nay con hỏi cô giáo, cô giáo nói vì con và em gái không có đóng học phí nên không thể ngồi trong lớp học, nếu không phụ huynh của các bạn nhỏ khác sẽ không hài lòng, sau đó con và em gái đứng bên ngoài cửa sổ nghe cô giáo giảng bài, lúc tan học con có chạy đến hỏi cô chữ ' Dương' viết như thế nào, cô giáo đã chỉ cho con, nhưng mà chữ ' Tịnh' khó quá, con không nhớ được." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh nghe xong thì bật cười, hỏi: "Đinh Đinh, con muốn vào lớp nghe giảng không?"

"Dạ có." Đinh Đinh gật đầu.

"Đang Đang thì sao? Con muốn vào lớp nghe giảng không?"

"Con học với anh trai."

"Được, vậy mẹ sẽ nộp học phí để các con vào lớp học nhé, được không?" Dương Tịnh hỏi.

"Mẹ, mẹ có tiền sao?" Đinh Dinh hỏi.

"Có, về sau nhà chúng ta làm bắp bung, còn có siêu thị Đinh Đang nữa, sẽ làm ra rất nhiều tiền."

"Sau đó cậu sẽ trở về sao?" Đinh Đinh nói.

"Đúng vậy."

Ba mẹ con, mẹ một câu con một câu, nói về tương lai tốt đẹp phía trước, cuối cùng cũng đến cổng lớn nhà máy.

"Dương Tịnh." Trần Chính như thường lệ đứng dưới táng cây lớn chờ họ.

"Chú ơi!" Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau chạy tới.

Trần Chính bế cả hai đứa lên, quay đầu hôn mỗi đứa một cái, sau đó hỏi Dương Tịnh: "Có muốn anh hôn luôn không?"

Mặt Dương Tịnh lập tức đỏ lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó đưa tay đánh vào người anh: "Trật tự."

Trần Chính cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Ừm, chúng ta phải nhanh về nhà, tranh thủ làm bắp bung để mai giao cho người ta." Dương Tịnh nói.

"Được, anh giúp em."

"Cảm ơn anh nha, cảnh sát Trần." Dương Tịnh cười tươi, nói.

Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh với ánh mắt nóng rực.

Dương Tịnh cười rộ lên nói: "Nhìn đường, nhìn đường, đừng nhìn em nữa."

"Nhìn đường!" Đinh Đinh nói.

"Nhìn con đi." Đang Đang nói.

Bốn người cười nói vui vẻ đi về nhà, về đến nhà Dương Tịnh liền từ siêu thị Đinh Đang xách ra gạo, ngô cùng với đường hóa học, nhanh nhẹn đi về phía phòng chứa máy làm bắp bung.

Uông Lệ Mẫn biết Dương Tịnh sắp tự mình làm bắp bung, bà đứng bên cạnh xem có giúp được gì cho cô không.

Đinh Đinh Đang Đang cũng vui vẻ chạy đến xem Dương Tịnh và Trần Chính bận rộn, hai đứa nhóc bước chân ngắn chạy tới chạy lui.

"Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa cẩn thận, máy sắp hoạt động đấy." Dương Tịnh dặn dò.

"Con biết rồi ạ." Đinh Đinh Đang Đang đứng một bên xem.

Lúc ở văn phòng cô đã tính toán kỹ cách làm bắp bung như thế nào cho giòn, như thế nào cho đa dạng, trước kia là máy của Đại Quân, cô không có quyền sử dụng, làm bắp bung đều theo rập khuôn, vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra bất đồng. Còn lần này thì khác, cô cũng tự mình suy nghĩ đến việc làm sao để bắp bung có thể trở nên đa dạng hơn, cô còn mua thêm từ nhà máy mười sáu bao nilon loại lớn, chuẩn bị để đựng.

Tiếng máy thình thịch thình thịch vang lên, gạo cùng với đường hóa học đã được xử lý, từ từ nhô ra khỏi máy, Dương Tịnh thuần thục bẻ những thanh bắp bung dài thành những đoạn vừa phải, xếp chỉnh tề vào bao ni lông.

Uông Lệ Mẫn thấy vận hành bình thường nên cũng yên tâm.

Đinh Đinh Đang Đang đứng một bên vừa ăn vừa nhìn mẹ.

Trần Chính đang chú ý đến hoạt động của máy và đổ gạo vào, tận lực phối hợp cùng Dương Tịnh.

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Dương Tịnh nhìn về phía Trần Chính, Dương Tịnh còn cho rằng Trần Chính sẽ khinh thường ý tưởng bé nhỏ không đáng kể của cô, dù sao anh cũng là một thiếu gia con nhà giàu, là một cảnh sát có chức có quyền, nhưng anh không những không chê cười mà còn làm hết tất cả những việc nặng nhọc, những việc bẩn mà không hề oán than một câu, cũng không hề nghĩ đến chứng cuồng sạch sẽ của bản thân, chỉ có rửa tay nhiều hơn bình thường mà thôi. Không hề giống những người đàn ông cô đã gặp trước đây khi còn sống ở thế kỉ 21, Trần Chính thuộc phái hành động, trên người tỏa ra hơi thở của phái mạnh, mặc dù thỉnh thoảng có chút lưu manh, trong lòng Dương Tịnh vui vẻ, khi Trần Chính ngước mắt nhìn xuống, thấy Dương Tịnh đang nhìn mình ngoắc ngoắc ngón tay gọi.

"Sao vậy?" Trần Chính đi tới hỏi, bởi vì trong phòng vang lên tiếng động cơ nên anh đưa tai ghé sát miệng cô để có thể nghe rõ hơn.

Kết quả, khi anh vừa kề sát lỗ tai đến thì Dương Tịnh liền nhớm người hôn nhẹ lên tai anh, cảm giác nóng bỏng mềm mại lập tức xông thẳng lên mặt, dường như có dòng điện chạy qua, khuôn mặt Trần Chính đỏ bừng như quả gấc, lan đến tận cổ, anh trừng mắt nhìn Dương Tịnh, tim đập thình thịch quay lại tiếp tục làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Sự Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook