Chương 37: Kết giao bạn bè
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
27/11/2021
"Khả Khả." Đại Quân lên tiếng lần nữa.
"Cái gì!" Tần Khả Khả vẻ mặt nhăn nhó, nổi giận đùng đùng mà đi vào, ngồi ngay bàn bên cạnh, chỗ Dương Tịnh và Trần Chính đang ngồi, trắng trợn lườm Dương Tịnh một cái.
"Chuyện gì vậy? Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?" Đại Quân ngơ ngác hỏi: "Sao tự nhiên lại đùng đùng nổi giận rồi?"
Tần Khả Khả không vui hỏi lại: "Anh có muốn ăn cơm nữa không?"
"Ăn, tất nhiên là ăn." Đại Quân quay đầu lại kêu: "Ông chủ, cho gọi món! Nói đi, mọi người muốn ăn gì?"
Tần Khả Khả ngó lơ lời nói của Đại Quân, quay đầu sang nhìn Trần Chính hỏi: "Trần Chính, sao hôm nay anh có thời gian vậy?"
"Trùng hợp."
"Vậy khi nào anh rảnh?"
"Cái này thì chưa biết." Trần Chính trả lời.
Lại nữa, lại lần nữa, Tần Khả Khả bực bội trong lòng, cầm đôi đũa chống mạnh vào chén, nghiến răng nhìn Dương Tịnh, khi Dương Tịnh nhìn qua thì cô ta hung hăng trừng một cái, Dương Tịnh xem như không thấy, cầm khăn lau miệng cho Đinh Đinh Đang Đang: "Hôm nay ăn như vậy được rồi, ăn nhiều thịt quá bụng sẽ không thoải mái."
"Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh Đang Đang lập tức không ăn nữa.
Một lát sau, ông chủ lại mang ra một ít rau dưa, canh và điểm tâm ngọt, Dương Tịnh vẫn luôn chăm cho Đinh Đinh Đang Đang ăn no, trong lúc đó Đại Quân và Tần Khả Khả ở bàn bên kia cũng đang ăn uống, thỉnh thoảng ghé qua nói vài câu với Dương Tịnh và Trần Chính.
Trần Chính đen mặt nãy giờ, sớm biết như thế anh đã không chọn nhà hàng này rồi.
"Dương Tịnh!" Đại Quân ăn được kha khá, bắt đầu xoay ghế nhìn Dương Tịnh, nói chuyện với cô.
"Đại Quân chào anh." Dương Tịnh gật đầu chào.
"Trở về chúng ta cùng nhau chơi mạt chược nhé!" Đại Quân cười hỏi.
"Tôi không chơi."
"Đừng thẳng thừng từ chối vậy chứ? Chúng ta chắc cũng tầm tuổi nhau, cứ xem nhau là bạn bè đi, không phải càng thích hợp để chơi với nhau sao?" Đại Quân nói xong, ánh mắt không tự chủ dừng trên cánh tay trắng nõn đang cầm đũa của cô, bởi vì Đang Đang ngồi ở đối diện, nên cô thường hay chồm người qua lau miệng cho Đang Đang, áo dài tay cứ thứ bị kéo lên một đoạn.
"Được rồi, để tôi." Trần Chính cau mày, giật lấy khăn trên tay Dương Tịnh.
Đại Quân liếc mắt nhìn Trần Chính một cái, cười hắc hắc, sau đó tự động quay lại bàn của mình.
Trần Chính cúi đầu nắm lấy tay nhỏ của Đang Đang, kĩ càng lau từng ngón tay.
"Chú, tay này cũng muốn lau." Đang Đang vươn bàn tay phải còn dính chút thịt nói.
"Được, xong tay này sẽ lau tay kia." Trần Chính vụng về rồi lại nghiêm túc lau tay cho cô gái nhỏ.
"Chú, miệng cũng muốn lau, mẹ nói miệng con đầy dầu mỡ." Đang Đang chu miệng nói.
"Ừm, không cần gấp, đều lau sạch sẽ."
"Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính bận rộn lau tay cho Đang Đang, vì thế cô đứng dậy đi thanh toán, kết quả ông chủ bảo lúc nãy Trần Chính đi vệ sinh đã ghé lại trả tiền rồi.
Dương Tịnh quay lại bàn, hỏi Trần Chính: "Anh thanh toán rồi sao?"
"Ừm." Trần Chính vẫn đang nghiêm túc lau tay cho Đang Đang.
"Là tôi nói sẽ mời anh một bữa mà?"
"Mời ăn cơm nhưng đâu có nói em phải trả tiền." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nghĩ, dù sao Trần Chính cũng có khả năng là bố của hai đứa nhỏ, hai đứa ăn ngon miệng như vậy, anh trả tiền chắc cũng không sao.
"Mẹ, chúng ta về nhà thôi." Đinh Đinh mở miệng nói.
"Muốn về nhà sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính vẫn đang chăm chú lau tay cho Đang Đang thì nói: "Không cần phải lau kĩ vậy đâu, chúng ta có thể về không?"
"Được." Trần Chính rốt cuộc cũng đem bàn tay nhỏ của Đang Đang lau sạch sẽ khô ráo.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh từ ghế đặt xuống đất, sau đó nói với Trần Chính: "Đừng ôm Đang Đang, mới ăn no xong, cứ để con bé đi bộ một chút, bằng không rất dễ bỏ bữa."
"Ừm." Trần Chính đáp.
Đại Quân ở bàn bên cạnh thấy Trần Chính và Dương Tịnh sắp đi, liền vội vã nói: "Mới đó đã đi rồi sao, từ từ đợi bọn mình với, bọn mình cũng sắp ăn xong rồi."
Trần Chính đứng dậy, nhìn về phía bọn người Đại Quân.
Dương Tịnh thấy Đinh Đinh Đang Đang sắp chạy đi, vội kéo góc áo của Trần Chính, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Bị Dương Tịnh nắm góc áo như vậy, Trần Chính hơi run lên, khuôn mặt vẫn luôn bạnh ra, tức khắc hòa hoãn không ít, sau đó nói: "Được, đi thôi."
"Ừm." Dương Tịnh nắm tay của Đinh Đinh đi phía trước.
Cảnh sát Trần cũng nắm tay nhỏ của Đang Đang đi theo sau.
"Này! Trần Chính! Cảnh sát Trần! Này!" Đại Quân vỗ bàn gọi lớn.
Nhưng Trần Chính vẫn không để ý tới.
"Đúng là, không nghĩ tới Trần lưu manh vậy mà là kẻ thấy sắc quên bạn." Nhìn Trần Chính cứ như vậy đi sau Dương Tịnh, Đại Quân hùng hùng hổ hổ nói.
Một lát sau.
"Ăn xong rồi, đi trước đây." Tần Khả Khả lập tức đứng dậy, nói xong liền nhanh chóng chạy theo phía Trần Chính và Dương Tịnh.
"Ôi! Này! Tần Khả Khả!" Đại Quân kêu.
Tần Khả Khả lúc này đã chạy ra khỏi cửa nhà hàng, Đại Quân mắng: "Dẹp đi, không có con gái thì ăn cơm khỉ gì nữa, đi thôi."
Dương Tịnh và Trần Chính đi khỏi nhà hàng chưa được bao xa thì phát hiện Tần Khả Khả vẫn lẽo đẽo phía sau.
Dương Tịnh không nói lời nào.
Trần Chính coi như không nhìn thấy.
Đinh Đinh Đang Đang bởi vì ăn quá no nên giờ cảm thấy buồn ngủ, cái miệng nhỏ cũng không còn líu ríu nói chuyện nữa, thành thành thật thật đi theo Dương Tịnh và Trần Chính.
"Đinh Đinh, Đang Đang." Dương Tịnh vừa đi vừa nói chuyện với hai đứa nhỏ, đi ước chừng mười phút thì Đinh Đinh Đang Đang ôm lấy chân Dương Tịnh, mi mắt bắt đầu cụp vào nhau, nói: "Mẹ, con muốn đi ngủ."
"Sắp về đến nhà rồi, về đến nhà sẽ được ngủ."
Dương Tịnh cố gắng nắm tay hai đứa nhỏ đi bộ thêm ba phút nữa, lần này là không đi nổi nữa rồi, ôm lấy đùi của Dương Tịnh, cơ hồ một giây sau liền ngủ luôn.
"Để anh ôm cho." Trần Chính cởi áo khoác quân phục, bên trong anh mặc một chiếc áo thun màu đen, bắp tay rắn chắc lộ ra, cơ bụng như ẩn như hiện, vô cùng nam tính.
"Cầm áo giúp anh." Trần Chính đưa áo khoác cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh hỏi ngẩn ra, nhận lấy chiếc áo.
Trần Chính ngồi xổm xuống, đem Đang Đang ở trước mặt ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ của cô bé gối đầu vào vai anh, một tay vòng qua cổ. Sau đó Trần Chính lại ôm Đinh Đinh vào lòng, khuôn mặt Đinh Đinh cũng dựa vào cổ anh.
"Hay để tôi ôm một đứa đi." Dương Tịnh nói.
"Không cần." Trần Chính ôm hai đứa nhỏ, đứng lên nói: "Khoác áo cho hai đứa đi, tránh để cảm lạnh."
Dương Tịnh nghe theo lời Trần Chính dùng chiếc áo khoác rộng của anh đắp lên người hai đứa nhỏ, sau đó nhìn Trần Chính nói: "Nhìn không ra, anh cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con."
"Trước đây khi còn là bộ đội, có một vài nhiệm vụ cứu trẻ con, sau này khi làm cảnh sát cũng gặp qua vài đứa nhỏ, xem như có chút kinh nghiệm." Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười cười.
"Trần Chính! Trần Chính!" Đại Quân ở phía sau kêu lớn.
Dương Tịnh thầm nghĩ, Tần Khả Khả rốt cuộc là đi cùng Đại Quân hay đi cùng bọn họ vậy.
"Trần Chính, còn sớm mà sao lại về, không đi xem phim à?" Đại Quân chạy tới hỏi thăm.
"Nhỏ tiếng một chút." Trần Chính nói: "Đinh Đinh Đang Đang vừa ngủ."
Đại Quân lúc này mới hạ nhỏ âm lượng.
Tần Khả Khả nhìn Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang thì không nói, lại còn săn sóc tận tình như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng trải qua một tuần ở đồn cảnh sát, cô ta cũng không dám chọc giận Dương Tịnh, cục tức cứ nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết, cô ta nhất định sẽ báo chuyện này Uông Lệ Mẫn biết mới được.
"Không đi thật sao?" Đại Quân hỏi: "Phim tình cảm nước ngoài? Không xem sao?"
"Không xem, phải về nhà." Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang đi về phía trước.
Dương Tịnh đi theo bên cạnh.
"Sao lại không đi chứ!" Đại Quân nói xong, quay lại nhìn Tần Khả Khả hỏi: "Khả Khả, em đi xem không?"
"Không đi." Tần Khả Khả nhanh chân đi lên trước Trần Chính và Dương Tịnh một chút, cô ta lo sợ Dương Tịnh sẽ giở trò câu dẫn Trần Chính.
Đại Quân hỏi một vòng nhưng không ai chịu đi xem phim, vì thế cũng trở về theo.
Dương Tịnh lúc đi chỉ có ba người, lúc về thì tăng lên tám người.
"Có nặng không?" Dương Tịnh hỏi: "Hay là anh đưa Đinh Đinh đây để tôi bế cho."
"Không cần, cũng không nặng lắm." Trần Chính nói: "Trước đây chưa từng ôm Đinh Đinh nên không biết, nhưng mà Đang Đang hình như béo lên phải không, khuôn mặt và tay có chút thịt rồi."
Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang sớm chiều ở cùng nhau, có lẽ theo bản năng của người mẹ, nếu có người nói chuyện về con cái mình, liền không tự chủ được nói nhiều hơn một chút: "Đinh Đinh cũng béo lên. Mỗi đứa chắc cũng khoảng mười mấy ký, bây giờ ăn cũng rất giỏi, giữa trưa ăn mì sợi, chén nhỏ thì ăn được hai chén."
Trần Chính nghe xong, khóe miệng cong lên, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Tần Khả Khả ở bên cạnh trợn trắng mắt, gì mà "ăn rất giỏi", chuyện quái này mà cũng kể ra, cô ta cười chết mất. Mấy đứa trẻ con béo chạy đầy phố, nghe cô nói chuyện này chắc chúng cười bể bụng thôi. Tần Khả Khả không vừa lòng chen ngang, cố ý hỏi: "Đại Quân, bài poker anh để đâu?"
Trần Chính nhíu mày, không vui nói: "Nhỏ tiếng lại."
Tần Khả Khả bị dọa cho sửng sốt, bởi vì từ trước đến nay, Trần Chính nói chuyện lạnh lùng thật, cũng chưa từng tỏ ra tức giận bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Trần Chính thấp giọng mang theo phẫn nộ như vậy, Tần Khả Khả không kịp thích ứng.
Đại Quân cũng không dám lên tiếng.
Dương Tịnh hơi buồn cười.
Sắc mặt Tần Khả Khả vô cùng khó coi, cũng không dám hỏi lại.
Mãi cho đến khi trở về nhà trọ, Đại Quân và Tần Khả Khả vẫn im re không dám nói gì.
Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang lên lầu hai, Dương Tịnh vội vàng đuổi theo.
Đại Quân không lên lầu.
Tần Khả Khả ở trong sân nhìn nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Uông Lệ Mẫn, kết quả không tìm thấy, chẳng lẽ đến nhà kế bên đánh mạt chược rồi? Tần Khả Khả xoay người ra khỏi cổng.
Đại Quân kêu: "Khả Khả, em đi đâu đấy?"
"Không liên quan tới anh." Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng rời đi.
Dương Tịnh mở cửa phòng mình để Trần Chính cẩn thận tiến vào. Sau đó nhanh tay đặt đồ vật trong tay xuống, chạy đến giường duỗi chăn ga thẳng thớm, Trần Chính bế Đinh Đinh Đang Đang nhẹ nhàng đặt lên giường, giúp hai đưa nhỏ cởi giày.
Trần Chính đang muốn đắp chăn cho hai đứa thì Dương Tịnh kêu lên: "Đợi một chút." Sau đó bưng một thau nước ấm, nhúng khăn vào, vắt khô, một lần nữa lau tay chân và lau mặt cho Đinh Đinh Đang Đang, sau đó nói: "Trên tay vẫn còn dính dầu mỡ, làm dơ chăn không nói, ngủ cũng không thoải mái."
Trần Chính không lên tiếng, ở một bên chăm chú nhìn Dương Tịnh, trong lòng quay cuồng vô số loại cảm xúc, áy náy, ấm áp, tự trách, may mắn.. Cứ trộn lẫn, đan chéo lên nhau. Lúc ở thôn Hồng bị thương nặng, sốt cao, ốm đau đeo bám mỗi ngày, khiến cho kí ức của anh về Dương Tịnh khi ấy trở nên mơ hồ, nhưng Dương Tịnh của hiện tại anh nhớ rất rõ, cô không vì gánh nặng về hai đứa nhỏ mà oán trách, vẫn luôn kiên cường tiến về phía trước, cũng không bởi vì chuyện anh nói ra mà suy sụp, vẫn luôn như thế, nguyên tắc, độc lập, trên người tỏa ra mị lực khiến người khác không tự chủ được mà muốn lại gần.
Chính anh cũng không biết rốt cuộc hai đứa nhỏ có phải con của mình không, nhưng bây giờ trong lòng anh xác định, cô ấy chính là cô gái của anh.
Trong lòng tưởng tượng, Trần Chính có chút nôn nóng.
"Được rồi." Dương Tịnh lau sạch sẽ cho Đinh Đinh Đang Đang, hôn khuôn mặt tròn tròn của hai đứa nhỏ, sau đó kéo chăn đắp lên, quay đầu nhìn Trần Chính nói: "Cảnh sát Trần, hôm nay thật cảm ơn anh."
Dương Tịnh đưa lại áo khoác cho Trần Chính, anh nhận lấy mặc lên người.
Dương Tịnh nghĩ rằng anh sẽ rời đi, kết quả Trần Chính vẫn đứng im bất động.
"Còn chuyện gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Không có." Trần Chính xoay người rời khỏi phòng, mới đi được hai bước, khi Dương Tịnh chuẩn bị đóng cửa, anh đột nhiên xoay người, một lần nữa đi thẳng vào trong phòng, làm Dương Tịnh một phen hoảng hồn, lui về sau hai bước.
"Anh làm gì thế?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nghiêm nghị nhìn Dương Tịnh, đột nhiên duỗi cánh tay, đứng hành lễ theo kiểu quân đội, sau đó buông tay xuống, thân thể đứng nghiêm thẳng tắp, nghiêm túc mà nói: "Đồng chí Dương Tịnh, tôi tên Trần Chính, năm nay 27 tuổi, là một cảnh sát, có nhà ở khu phía tây, đường 66, huyện Vọng Thành, cao 1m8, nặng 75 kg, gia cảnh không tồi, là một cảnh sát cực kỳ có tiền đồ, xin hỏi đồng chí có nguyện ý cùng tôi kết giao bạn bè không?
Kết giao bạn bè?
Kết giao bạn bè cũng cần phải long trọng vậy sao?
Trần Chính vẫn giữ nguyên tư thế quân đội tiêu chuẩn, hỏi cô muốn kết giao bạn bè với anh không, Dương Tịnh trợn mắt há hốc mồm, ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới 'phì' cười ra tiếng.
Mặt Trần Chính tức khắc đỏ lên, cả người bất an, quẫn bách không biết mở miệng thế nào:" Em, sao lại.. "
" Không phải anh cho là cùng tôi kết giao bạn bè thì tôi sẽ giao con cho anh đó chứ? "Dương Tịnh hỏi lại.
Trần Chính thiếu chút nữa hộc máu, giờ khắc này, khuôn mặt từ đỏ hồng chuyển sang đen thui, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, vậy mà, vậy mà..
" Dương Tịnh, Dương Tịnh có ở nhà không? "Lúc này giọng của Lý Vân ở dưới lầu truyền lên.
Dương Tịnh nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, sau đó quay mặt nhìn Trần Chính, nói:" Cảnh sát Trần, mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ rất quan trọng với tôi, anh nói con là của anh thì hãy chứng minh điều đó, còn làm những việc khác thì vô ích thôi. "
Nói xong, Dương Tịnh nhanh chóng đi ra cửa phòng, đứng ở hành lang nói:" Chị Lý, em ở trên phòng, có chuyện gì vậy chị? "
* * *
~Lão Đường: Lần đầu" tỏ tềnh "mà bị hiểu nhầm là có ý đồ bất chính TT, thương anh))
Kết giao bạn bè ở thời đại này là kiểu" tìm hiểu"nhau đó mấy ông hí hí, mà chị nhà hổng hiểuuu nỗi lòng của anh.
"Cái gì!" Tần Khả Khả vẻ mặt nhăn nhó, nổi giận đùng đùng mà đi vào, ngồi ngay bàn bên cạnh, chỗ Dương Tịnh và Trần Chính đang ngồi, trắng trợn lườm Dương Tịnh một cái.
"Chuyện gì vậy? Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?" Đại Quân ngơ ngác hỏi: "Sao tự nhiên lại đùng đùng nổi giận rồi?"
Tần Khả Khả không vui hỏi lại: "Anh có muốn ăn cơm nữa không?"
"Ăn, tất nhiên là ăn." Đại Quân quay đầu lại kêu: "Ông chủ, cho gọi món! Nói đi, mọi người muốn ăn gì?"
Tần Khả Khả ngó lơ lời nói của Đại Quân, quay đầu sang nhìn Trần Chính hỏi: "Trần Chính, sao hôm nay anh có thời gian vậy?"
"Trùng hợp."
"Vậy khi nào anh rảnh?"
"Cái này thì chưa biết." Trần Chính trả lời.
Lại nữa, lại lần nữa, Tần Khả Khả bực bội trong lòng, cầm đôi đũa chống mạnh vào chén, nghiến răng nhìn Dương Tịnh, khi Dương Tịnh nhìn qua thì cô ta hung hăng trừng một cái, Dương Tịnh xem như không thấy, cầm khăn lau miệng cho Đinh Đinh Đang Đang: "Hôm nay ăn như vậy được rồi, ăn nhiều thịt quá bụng sẽ không thoải mái."
"Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh Đang Đang lập tức không ăn nữa.
Một lát sau, ông chủ lại mang ra một ít rau dưa, canh và điểm tâm ngọt, Dương Tịnh vẫn luôn chăm cho Đinh Đinh Đang Đang ăn no, trong lúc đó Đại Quân và Tần Khả Khả ở bàn bên kia cũng đang ăn uống, thỉnh thoảng ghé qua nói vài câu với Dương Tịnh và Trần Chính.
Trần Chính đen mặt nãy giờ, sớm biết như thế anh đã không chọn nhà hàng này rồi.
"Dương Tịnh!" Đại Quân ăn được kha khá, bắt đầu xoay ghế nhìn Dương Tịnh, nói chuyện với cô.
"Đại Quân chào anh." Dương Tịnh gật đầu chào.
"Trở về chúng ta cùng nhau chơi mạt chược nhé!" Đại Quân cười hỏi.
"Tôi không chơi."
"Đừng thẳng thừng từ chối vậy chứ? Chúng ta chắc cũng tầm tuổi nhau, cứ xem nhau là bạn bè đi, không phải càng thích hợp để chơi với nhau sao?" Đại Quân nói xong, ánh mắt không tự chủ dừng trên cánh tay trắng nõn đang cầm đũa của cô, bởi vì Đang Đang ngồi ở đối diện, nên cô thường hay chồm người qua lau miệng cho Đang Đang, áo dài tay cứ thứ bị kéo lên một đoạn.
"Được rồi, để tôi." Trần Chính cau mày, giật lấy khăn trên tay Dương Tịnh.
Đại Quân liếc mắt nhìn Trần Chính một cái, cười hắc hắc, sau đó tự động quay lại bàn của mình.
Trần Chính cúi đầu nắm lấy tay nhỏ của Đang Đang, kĩ càng lau từng ngón tay.
"Chú, tay này cũng muốn lau." Đang Đang vươn bàn tay phải còn dính chút thịt nói.
"Được, xong tay này sẽ lau tay kia." Trần Chính vụng về rồi lại nghiêm túc lau tay cho cô gái nhỏ.
"Chú, miệng cũng muốn lau, mẹ nói miệng con đầy dầu mỡ." Đang Đang chu miệng nói.
"Ừm, không cần gấp, đều lau sạch sẽ."
"Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính bận rộn lau tay cho Đang Đang, vì thế cô đứng dậy đi thanh toán, kết quả ông chủ bảo lúc nãy Trần Chính đi vệ sinh đã ghé lại trả tiền rồi.
Dương Tịnh quay lại bàn, hỏi Trần Chính: "Anh thanh toán rồi sao?"
"Ừm." Trần Chính vẫn đang nghiêm túc lau tay cho Đang Đang.
"Là tôi nói sẽ mời anh một bữa mà?"
"Mời ăn cơm nhưng đâu có nói em phải trả tiền." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nghĩ, dù sao Trần Chính cũng có khả năng là bố của hai đứa nhỏ, hai đứa ăn ngon miệng như vậy, anh trả tiền chắc cũng không sao.
"Mẹ, chúng ta về nhà thôi." Đinh Đinh mở miệng nói.
"Muốn về nhà sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Dạ."
Dương Tịnh nhìn Trần Chính vẫn đang chăm chú lau tay cho Đang Đang thì nói: "Không cần phải lau kĩ vậy đâu, chúng ta có thể về không?"
"Được." Trần Chính rốt cuộc cũng đem bàn tay nhỏ của Đang Đang lau sạch sẽ khô ráo.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh từ ghế đặt xuống đất, sau đó nói với Trần Chính: "Đừng ôm Đang Đang, mới ăn no xong, cứ để con bé đi bộ một chút, bằng không rất dễ bỏ bữa."
"Ừm." Trần Chính đáp.
Đại Quân ở bàn bên cạnh thấy Trần Chính và Dương Tịnh sắp đi, liền vội vã nói: "Mới đó đã đi rồi sao, từ từ đợi bọn mình với, bọn mình cũng sắp ăn xong rồi."
Trần Chính đứng dậy, nhìn về phía bọn người Đại Quân.
Dương Tịnh thấy Đinh Đinh Đang Đang sắp chạy đi, vội kéo góc áo của Trần Chính, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Bị Dương Tịnh nắm góc áo như vậy, Trần Chính hơi run lên, khuôn mặt vẫn luôn bạnh ra, tức khắc hòa hoãn không ít, sau đó nói: "Được, đi thôi."
"Ừm." Dương Tịnh nắm tay của Đinh Đinh đi phía trước.
Cảnh sát Trần cũng nắm tay nhỏ của Đang Đang đi theo sau.
"Này! Trần Chính! Cảnh sát Trần! Này!" Đại Quân vỗ bàn gọi lớn.
Nhưng Trần Chính vẫn không để ý tới.
"Đúng là, không nghĩ tới Trần lưu manh vậy mà là kẻ thấy sắc quên bạn." Nhìn Trần Chính cứ như vậy đi sau Dương Tịnh, Đại Quân hùng hùng hổ hổ nói.
Một lát sau.
"Ăn xong rồi, đi trước đây." Tần Khả Khả lập tức đứng dậy, nói xong liền nhanh chóng chạy theo phía Trần Chính và Dương Tịnh.
"Ôi! Này! Tần Khả Khả!" Đại Quân kêu.
Tần Khả Khả lúc này đã chạy ra khỏi cửa nhà hàng, Đại Quân mắng: "Dẹp đi, không có con gái thì ăn cơm khỉ gì nữa, đi thôi."
Dương Tịnh và Trần Chính đi khỏi nhà hàng chưa được bao xa thì phát hiện Tần Khả Khả vẫn lẽo đẽo phía sau.
Dương Tịnh không nói lời nào.
Trần Chính coi như không nhìn thấy.
Đinh Đinh Đang Đang bởi vì ăn quá no nên giờ cảm thấy buồn ngủ, cái miệng nhỏ cũng không còn líu ríu nói chuyện nữa, thành thành thật thật đi theo Dương Tịnh và Trần Chính.
"Đinh Đinh, Đang Đang." Dương Tịnh vừa đi vừa nói chuyện với hai đứa nhỏ, đi ước chừng mười phút thì Đinh Đinh Đang Đang ôm lấy chân Dương Tịnh, mi mắt bắt đầu cụp vào nhau, nói: "Mẹ, con muốn đi ngủ."
"Sắp về đến nhà rồi, về đến nhà sẽ được ngủ."
Dương Tịnh cố gắng nắm tay hai đứa nhỏ đi bộ thêm ba phút nữa, lần này là không đi nổi nữa rồi, ôm lấy đùi của Dương Tịnh, cơ hồ một giây sau liền ngủ luôn.
"Để anh ôm cho." Trần Chính cởi áo khoác quân phục, bên trong anh mặc một chiếc áo thun màu đen, bắp tay rắn chắc lộ ra, cơ bụng như ẩn như hiện, vô cùng nam tính.
"Cầm áo giúp anh." Trần Chính đưa áo khoác cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh hỏi ngẩn ra, nhận lấy chiếc áo.
Trần Chính ngồi xổm xuống, đem Đang Đang ở trước mặt ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ của cô bé gối đầu vào vai anh, một tay vòng qua cổ. Sau đó Trần Chính lại ôm Đinh Đinh vào lòng, khuôn mặt Đinh Đinh cũng dựa vào cổ anh.
"Hay để tôi ôm một đứa đi." Dương Tịnh nói.
"Không cần." Trần Chính ôm hai đứa nhỏ, đứng lên nói: "Khoác áo cho hai đứa đi, tránh để cảm lạnh."
Dương Tịnh nghe theo lời Trần Chính dùng chiếc áo khoác rộng của anh đắp lên người hai đứa nhỏ, sau đó nhìn Trần Chính nói: "Nhìn không ra, anh cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con."
"Trước đây khi còn là bộ đội, có một vài nhiệm vụ cứu trẻ con, sau này khi làm cảnh sát cũng gặp qua vài đứa nhỏ, xem như có chút kinh nghiệm." Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười cười.
"Trần Chính! Trần Chính!" Đại Quân ở phía sau kêu lớn.
Dương Tịnh thầm nghĩ, Tần Khả Khả rốt cuộc là đi cùng Đại Quân hay đi cùng bọn họ vậy.
"Trần Chính, còn sớm mà sao lại về, không đi xem phim à?" Đại Quân chạy tới hỏi thăm.
"Nhỏ tiếng một chút." Trần Chính nói: "Đinh Đinh Đang Đang vừa ngủ."
Đại Quân lúc này mới hạ nhỏ âm lượng.
Tần Khả Khả nhìn Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang thì không nói, lại còn săn sóc tận tình như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng trải qua một tuần ở đồn cảnh sát, cô ta cũng không dám chọc giận Dương Tịnh, cục tức cứ nghẹn trong lòng không có chỗ phát tiết, cô ta nhất định sẽ báo chuyện này Uông Lệ Mẫn biết mới được.
"Không đi thật sao?" Đại Quân hỏi: "Phim tình cảm nước ngoài? Không xem sao?"
"Không xem, phải về nhà." Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang đi về phía trước.
Dương Tịnh đi theo bên cạnh.
"Sao lại không đi chứ!" Đại Quân nói xong, quay lại nhìn Tần Khả Khả hỏi: "Khả Khả, em đi xem không?"
"Không đi." Tần Khả Khả nhanh chân đi lên trước Trần Chính và Dương Tịnh một chút, cô ta lo sợ Dương Tịnh sẽ giở trò câu dẫn Trần Chính.
Đại Quân hỏi một vòng nhưng không ai chịu đi xem phim, vì thế cũng trở về theo.
Dương Tịnh lúc đi chỉ có ba người, lúc về thì tăng lên tám người.
"Có nặng không?" Dương Tịnh hỏi: "Hay là anh đưa Đinh Đinh đây để tôi bế cho."
"Không cần, cũng không nặng lắm." Trần Chính nói: "Trước đây chưa từng ôm Đinh Đinh nên không biết, nhưng mà Đang Đang hình như béo lên phải không, khuôn mặt và tay có chút thịt rồi."
Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang sớm chiều ở cùng nhau, có lẽ theo bản năng của người mẹ, nếu có người nói chuyện về con cái mình, liền không tự chủ được nói nhiều hơn một chút: "Đinh Đinh cũng béo lên. Mỗi đứa chắc cũng khoảng mười mấy ký, bây giờ ăn cũng rất giỏi, giữa trưa ăn mì sợi, chén nhỏ thì ăn được hai chén."
Trần Chính nghe xong, khóe miệng cong lên, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Tần Khả Khả ở bên cạnh trợn trắng mắt, gì mà "ăn rất giỏi", chuyện quái này mà cũng kể ra, cô ta cười chết mất. Mấy đứa trẻ con béo chạy đầy phố, nghe cô nói chuyện này chắc chúng cười bể bụng thôi. Tần Khả Khả không vừa lòng chen ngang, cố ý hỏi: "Đại Quân, bài poker anh để đâu?"
Trần Chính nhíu mày, không vui nói: "Nhỏ tiếng lại."
Tần Khả Khả bị dọa cho sửng sốt, bởi vì từ trước đến nay, Trần Chính nói chuyện lạnh lùng thật, cũng chưa từng tỏ ra tức giận bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Trần Chính thấp giọng mang theo phẫn nộ như vậy, Tần Khả Khả không kịp thích ứng.
Đại Quân cũng không dám lên tiếng.
Dương Tịnh hơi buồn cười.
Sắc mặt Tần Khả Khả vô cùng khó coi, cũng không dám hỏi lại.
Mãi cho đến khi trở về nhà trọ, Đại Quân và Tần Khả Khả vẫn im re không dám nói gì.
Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang lên lầu hai, Dương Tịnh vội vàng đuổi theo.
Đại Quân không lên lầu.
Tần Khả Khả ở trong sân nhìn nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Uông Lệ Mẫn, kết quả không tìm thấy, chẳng lẽ đến nhà kế bên đánh mạt chược rồi? Tần Khả Khả xoay người ra khỏi cổng.
Đại Quân kêu: "Khả Khả, em đi đâu đấy?"
"Không liên quan tới anh." Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng rời đi.
Dương Tịnh mở cửa phòng mình để Trần Chính cẩn thận tiến vào. Sau đó nhanh tay đặt đồ vật trong tay xuống, chạy đến giường duỗi chăn ga thẳng thớm, Trần Chính bế Đinh Đinh Đang Đang nhẹ nhàng đặt lên giường, giúp hai đưa nhỏ cởi giày.
Trần Chính đang muốn đắp chăn cho hai đứa thì Dương Tịnh kêu lên: "Đợi một chút." Sau đó bưng một thau nước ấm, nhúng khăn vào, vắt khô, một lần nữa lau tay chân và lau mặt cho Đinh Đinh Đang Đang, sau đó nói: "Trên tay vẫn còn dính dầu mỡ, làm dơ chăn không nói, ngủ cũng không thoải mái."
Trần Chính không lên tiếng, ở một bên chăm chú nhìn Dương Tịnh, trong lòng quay cuồng vô số loại cảm xúc, áy náy, ấm áp, tự trách, may mắn.. Cứ trộn lẫn, đan chéo lên nhau. Lúc ở thôn Hồng bị thương nặng, sốt cao, ốm đau đeo bám mỗi ngày, khiến cho kí ức của anh về Dương Tịnh khi ấy trở nên mơ hồ, nhưng Dương Tịnh của hiện tại anh nhớ rất rõ, cô không vì gánh nặng về hai đứa nhỏ mà oán trách, vẫn luôn kiên cường tiến về phía trước, cũng không bởi vì chuyện anh nói ra mà suy sụp, vẫn luôn như thế, nguyên tắc, độc lập, trên người tỏa ra mị lực khiến người khác không tự chủ được mà muốn lại gần.
Chính anh cũng không biết rốt cuộc hai đứa nhỏ có phải con của mình không, nhưng bây giờ trong lòng anh xác định, cô ấy chính là cô gái của anh.
Trong lòng tưởng tượng, Trần Chính có chút nôn nóng.
"Được rồi." Dương Tịnh lau sạch sẽ cho Đinh Đinh Đang Đang, hôn khuôn mặt tròn tròn của hai đứa nhỏ, sau đó kéo chăn đắp lên, quay đầu nhìn Trần Chính nói: "Cảnh sát Trần, hôm nay thật cảm ơn anh."
Dương Tịnh đưa lại áo khoác cho Trần Chính, anh nhận lấy mặc lên người.
Dương Tịnh nghĩ rằng anh sẽ rời đi, kết quả Trần Chính vẫn đứng im bất động.
"Còn chuyện gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Không có." Trần Chính xoay người rời khỏi phòng, mới đi được hai bước, khi Dương Tịnh chuẩn bị đóng cửa, anh đột nhiên xoay người, một lần nữa đi thẳng vào trong phòng, làm Dương Tịnh một phen hoảng hồn, lui về sau hai bước.
"Anh làm gì thế?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nghiêm nghị nhìn Dương Tịnh, đột nhiên duỗi cánh tay, đứng hành lễ theo kiểu quân đội, sau đó buông tay xuống, thân thể đứng nghiêm thẳng tắp, nghiêm túc mà nói: "Đồng chí Dương Tịnh, tôi tên Trần Chính, năm nay 27 tuổi, là một cảnh sát, có nhà ở khu phía tây, đường 66, huyện Vọng Thành, cao 1m8, nặng 75 kg, gia cảnh không tồi, là một cảnh sát cực kỳ có tiền đồ, xin hỏi đồng chí có nguyện ý cùng tôi kết giao bạn bè không?
Kết giao bạn bè?
Kết giao bạn bè cũng cần phải long trọng vậy sao?
Trần Chính vẫn giữ nguyên tư thế quân đội tiêu chuẩn, hỏi cô muốn kết giao bạn bè với anh không, Dương Tịnh trợn mắt há hốc mồm, ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới 'phì' cười ra tiếng.
Mặt Trần Chính tức khắc đỏ lên, cả người bất an, quẫn bách không biết mở miệng thế nào:" Em, sao lại.. "
" Không phải anh cho là cùng tôi kết giao bạn bè thì tôi sẽ giao con cho anh đó chứ? "Dương Tịnh hỏi lại.
Trần Chính thiếu chút nữa hộc máu, giờ khắc này, khuôn mặt từ đỏ hồng chuyển sang đen thui, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, vậy mà, vậy mà..
" Dương Tịnh, Dương Tịnh có ở nhà không? "Lúc này giọng của Lý Vân ở dưới lầu truyền lên.
Dương Tịnh nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, sau đó quay mặt nhìn Trần Chính, nói:" Cảnh sát Trần, mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ rất quan trọng với tôi, anh nói con là của anh thì hãy chứng minh điều đó, còn làm những việc khác thì vô ích thôi. "
Nói xong, Dương Tịnh nhanh chóng đi ra cửa phòng, đứng ở hành lang nói:" Chị Lý, em ở trên phòng, có chuyện gì vậy chị? "
* * *
~Lão Đường: Lần đầu" tỏ tềnh "mà bị hiểu nhầm là có ý đồ bất chính TT, thương anh))
Kết giao bạn bè ở thời đại này là kiểu" tìm hiểu"nhau đó mấy ông hí hí, mà chị nhà hổng hiểuuu nỗi lòng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.