Ký Sự Những Năm 80

Chương 29: Náo loạn ầm ĩ​

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

27/11/2021

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sao lại biết cô ở chỗ này?

Dương Tịnh bỗng nhiên nghĩ đến Tôn Tiểu Hồng, hôm qua lúc cô về trọ thì thấy Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng mang hành lý rời đi, bây giờ hồi tưởng lại, rõ ràng là hai người kia đến thôn Sơn Loan, cố ý nói cho Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng biết mẹ con cô đang sống ở đây, muốn đến làm ầm ĩ một trận đây mà.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng tốc độ cũng nhanh thật, hôm qua mới biết được mà hôm nay đã kéo hết đến đây.

"Bọn họ ở đâu?" Dương Tịnh hỏi.

"Đang ở dưới lầu!" Gương mặt nhỏ của Đinh Đinh căng thẳng nói.

Dương Tịnh còn chưa kịp búi tóc lên, chỉ qua loa buộc đuôi ngựa, sau đó ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt Đinh Đinh Đang Đang trấn an: "Bảo bối của mẹ, các con cứ ngồi trong phòng, đừng chạy loạn, mẹ xuống lầu gặp bọn họ một lát rồi quay lại."

"Mẹ, con cũng muốn xuống lầu." Đinh Đinh dùng tay nhỏ túm lấy góc áo Dương Tịnh.

"Mẹ, con cũng xuống." Đang Đang nói: "Con sẽ giúp mẹ, con bảo vệ mẹ."

Dương Tịnh cười, ôm Đinh Đinh Đang Đang nói: "Nghe lời, ở trên lầu đợi, mẹ sẽ về ngay."

Đinh Đinh Đang Đang không nói lời nào, nhìn Dương Tịnh không chớp mắt, chờ mong Dương Tịnh đổi ý dẫn mình cùng xuống.

"Dương Tịnh!" Đột nhiên dưới lầu truyền lên tiếng thét chói tai.

Đinh Đinh Đang Đang lập tức bị dọa run lên, tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Dương Tịnh không buông.

Dương Tịnh nhẹ nhàng trấn an: "Không sao, không sao cả, ở đây chờ mẹ, các con không phải nói bây giờ mẹ rất lợi hại sao? Tin mẹ, ngoan."

"Mẹ, mẹ đừng đi được không, mợ là người xấu." Đang Đang khổ sở mà nói.

Dương Tịnh nhìn về phía Đinh Đinh nói: "Con là anh trai, là nam tử hán, nhất định phải bảo vệ em gái, biết không?"

"Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh xoay người ôm Đang Đang nói: "Em gái, không sao, không có việc gì đâu, có anh ở đây."

"Dương Tịnh! Dương Tịnh! Mày mau ra đây cho tao!" Dưới lầu lại truyền lên tiếng la lớn, xem ra Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng có chuẩn bị mà đến, chính là muốn cô thảm hại trước mặt mọi người ở đây.

Dương Tịnh an ủi Đinh Đinh Đang Đang, dặn dò hai đứa ở trong phòng, sau đó cô đi ra, thuận tay đem cửa đóng lại, đứng ở hành lang, liếc mắt liền nhìn thấy Tần Khả Khả đứng ở phòng đối diện, kiêu ngạo hất tóc, Tần Khả Khả đã đổi kiểu tóc cũ thành một kiểu tóc xoăn đặc biệt thịnh hành ở thời đại này, dựa theo kiểu tóc của nữ minh tinh điện ảnh, tiền lương một tháng 45 đồng kia phỏng chừng đã sớm không còn ấy chứ.

"Thím Hàn." Tần Khả Khả còn nhiệt tình hơn cả Dương Tịnh, mái tóc xoăn thời thượng, áo sơmi trắng bằng sợi tổng hợp, quần tây đen, đạp giày cao gót bước xuống cầu thang, mỉm cười nghênh đón Hàn Thục Cầm.

Hàn Thục Cầm vừa nhìn thấy Tần Khả Khả liền nói: "Đây chẳng phải là Tần Khả Khả sao? Xém chút nữa thím không nhận ra đó, phong cách thật tây."

Tần Khả Khả cười cười kêu lên: "Chị Đại Hồng."

Tôn Đại Hồng nhìn Tần Khả Khả nói: "Tần Khả Khả, xem này quần áo thời thượng xinh đẹp quá."

Tần Khả Khả nghe được những lời khen, trong lòng liền kiêu ngạo thỏa mãn, nụ cười càng thêm tươi, hỏi: "Tiểu Hồng đâu ạ? Cùng Tào Quân Lượng đi thành phố Nam Châu rồi sao?"

Tần Khả Khả vừa dứt lời thì Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng cùng nhau tiến vào sân.

Tào Quân Lượng nhìn thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ở đây thì có chút kinh ngạc, dường như không đoán ra được vì sao họ lại đến đây, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nhiệt tình chào hỏi Tào Quân Lượng.

Dương Tịnh đứng trên cầu thang nhìn xuống, quan sát tình cảnh dưới lầu, không khỏi cười lạnh một tiếng, hôm nay đúng là đông đủ nhỉ.

"Bác gái, chị Đại Hồng, hai người đến đây là?"

"Tìm Dương Tịnh, có chút chuyện cần tìm nó." Hàn Thục Cầm nói.

Tìm Dương Tịnh?

"Tào Quân Lượng, anh về vừa đúng lúc, em có chút chuyện muốn nói với anh." Tần Khả Khả nói tiếp: "Tiểu Hồng, cậu cũng lên với mình nha."

"Ừm, chúng ta đi thôi, chị với cô em có việc cần tìm Dương Tịnh, cứ để họ tự xử lý với nhau." Nói xong, Tôn Tiểu Hồng nhanh tay kéo Tào Quân Lượng lên lầu, Tào Quân Lượng đi theo, thoáng nhìn Dương Tịnh đang đứng chỗ cầu thang.

Hắn nhìn Dương Tịnh, Dương Tịnh lại xem hắn như không khí, không thèm liếc mắt một cái, trong lòng hắn âm thầm khó chịu, không nghĩ tới sẽ có một ngày Dương Tịnh đối xử với hắn như vậy.

"Quân Lượng, đi mau." Tôn Tiểu Hồng kéo tay Tào Quân Lượng tiến vào phòng Tần Khả Khả, sau đó quay đầu nhìn Dương Tịnh nhếch môi.

Tần Khả Khả cũng nhìn Dương Tịnh, mang theo dáng vẻ trào phúng và nụ cười đắc ý.



Dương Tịnh cũng không để trong lòng.

"Dương Tịnh!" Ở dưới lầu Hàn Thục Cầm chỉ tay thẳng vào Dương Tịnh nói: "Mày đem tiền giao ra đây!"

Dương Tịnh nhíu mày: "Tiền gì?"

"Tiền gì? Mày còn dám hỏi tiền gì!" Nói xong, Hàn Thục cầm còn tiến lên định đánh Dương Tịnh, Tôn Đại Hồng lập tức giữ tay bà ta lại, nói: "Mẹ, Tiểu Hồng và Quân Lượng đều đang ở đây."

Hàn Thục Cầm lúc này mới dừng lại, sau đó từ trong túi áo móc ra một bức thư, cầm trong tay rồi nói: "Nói, anh trai mày rốt cuộc đã trộm gửi cho mày bao nhiêu tiền rồi? Tất cả đều giao ra đây cho tao."

Dương Tịnh liếc mắt nhìn bức thư, trên mặt phong thư có viết "Dương Tịnh"

"Nói đi chứ!" Hàn Thục Cầm không nhịn được bắt đầu rống to, trước kia bà ta đã cực kỳ chán ghét Dương Tịnh rồi, vốn dĩ nghĩ là Dương Tịnh dẫn Đinh Đinh Đang Đang bỏ đi thì cứ đi luôn đi, chết ở ngoài đường cũng không sao, ai biết được, Dương Tịnh vừa dẫn hai đứa nhỏ kia đi thì công việc trong nhà không có ai làm, điều này càng làm cho bà ta hận, đay nghiến nguyền rủa Dương Tịnh, nhất định phải túm Dương Tịnh quay về mới được, không nghĩ tới trong nhà không hề có bức ảnh nào của mẹ con nó.

Đúng lúc này thì Dương Đông gửi một phong thư đến Ủy ban thôn Sơn Loan, Tôn Đại Hồng trộm lấy về, mở thư ra đọc, trong thư Dương Đông hỏi thăm tình hình của Dương Tịnh và hai đứa nhỏ, hỏi Dương Tịnh có nghĩ tới tìm việc làm không, hơn nữa còn nói là đã gửi tiền để Dương Tịnh mua quần áo mới, sắm cho mấy đứa nhóc kia vài bộ.

Tiền đã gửi? Gửi khi nào? Không tin được Dương Đông lại âm thầm chu cấp tiền cho Dương Tịnh, trước kia cho tiền nuôi Dương Tịnh đi học không nói, bây giờ con nhỏ đó còn không biết xấu hổ, sinh ra hai đứa con hoang, còn muốn Dương Đông nuôi chúng luôn sao? Còn cô ta thì sao? Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm giận điếng người, vừa vặn gặp Tôn Tiểu Hồng và Tào Quân Lượng tới thôn Sơn Loan, thông qua Tôn Tiểu Hồng cô ta mới biết được chuyện Dương Tịnh mang theo hai đứa con hoang kia đến Huyện thành, còn đi làm ở xưởng thực phẩm, mở cả siêu thị, vừa rồi cô ta còn nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang mặc quần áo rất đẹp nữa.

Tiền ở đâu mà mua quần áo? Chắc chắn là Dương Đông trộm chu cấp cho nó!

"Nói cái gì?" Dương Tịnh hỏi.

"Nói anh trai cô, rốt cuộc anh ta đã giấu tôi chu cấp cho cô bao nhiêu tiền?" Tôn Đại Hồng nói tiếp.

Dương Tịnh hừ cười.

"Cô cười cái gì?" Tôn Đại Hồng nói như quát.

"Anh tôi có cho tôi bao nhiêu tiền thì cũng không đến lượt các người quản, đứng đó mà chửi cái rắm!" Dương Tịnh thẳng mặt nói.

Tôn Đại Hồng nghe mà sửng sốt, Dương Tịnh cư nhiên dám chửi bậy trước mặt cô ta.

Hàn Thục Cầm tay phát run, Dương Tịnh phản rồi, phản rồi, trước kia nó nào có dám cãi lời bà ta, sai gì làm nấy, còn bây giờ thì nhìn xem, gan to bằng trời, ha, giỏi, giỏi lắm.

"Dương Tịnh, bánh trung thu đến rồi đây!" Lúc này, ngoài cổng vang lên một âm thanh.

Dương Tịnh ngước mắt nhìn ra, là đồng nghiệp ở nhà máy thực phẩm, cô bước nhanh xuống lầu, đánh mắt nhìn Lý Vân, Lý Vân gật đầu hiểu ý chạy ra cổng, nhưng Tôn Đại Hồng nhanh hơn một bước, đoạt ngay thùng bánh trung thu từ tay đồng nghiệp Dương Tịnh, gắt gao ôm vào trong ngực.

Người đồng nghiệp sửng sốt.

Lý Vân cũng ngẩn ra, Dương Tịnh là một cô gái hiểu chuyện mà sao người nhà lại như thế này, cũng may hôm nay khách trọ sống ở đây hầu như đã đi làm, hai người kia chắc cũng không ngại mất mặt đây mà.

Dương Tịnh vẫn duy trì trạng thái mỉm cười, khách khí nói với người đồng nghiệp: "Tiểu Lương, cảm ơn."

Ánh mắt Tiểu Lương đảo qua hai người Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, cười cười, sau đó nhanh chóng rời đi trong sự khó hiểu.

Dương Tịnh quay người nhìn Tôn Đại Hồng, lạnh giọng nói: "Tôn Đại Hồng, đặt thùng bánh xuống."

Tôn Đại Hồng làm như không nghe thấy, chuẩn bị mở thùng ra nhìn.

"Đặt xuống!" Dương Tịnh lớn tiếng kêu.

Tiếng quát của Dương Tịnh khiến cho vài người khách trọ chưa đi làm hiếu kỳ, ghé vào lan can chỗ cầu thang xem náo nhiệt, không ít người tò mò dò hỏi: "Chuyện gì vậy? Hai người đứng chỗ Dương Tịnh là ai thế?"

"Là mẹ với chị dâu Dương Tịnh." Tần Khả Khả trả lời.

"Mẹ với chị dâu của cô ấy? Sao tôi có cảm thấy mối quan hệ của bọn họ không được tốt nhỉ?"

"Bởi vì Dương Tịnh bỏ ngoài tai lời răn dạy của người nhà, chưa kết hôn đã có con, chọc giận bỏ họ." Tần Khả Khả nhếch miệng nói.

Nhóm khách trọ nghe xong thì trợn mắt kinh ngạc.

Chưa kết hôn đã có con?

Nhìn không ra Dương Tịnh lại là loại người này, thế Đinh Đinh Đang Đang kia được tính là gì đây?



Tần Khả Khả thấy phản ứng của mọi người như vậy, âm thầm đắc ý.

Tào Quân Lượng nhíu mày, quay đầu nhìn Tần Khả Khả nói: "Tần Khả Khả, cô.."

"Lời Khả Khả nói sai sao?" Tôn Khả Khả hỏi lại.

Tào Quân Lượng nghe được mấy chữ "chưa kết hôn đã có con" thì trong lòng cũng khó chịu, hắn quay đầu đi xuống lầu.

"Quân Lượng." Tôn Tiểu Hồng đuổi theo, Tần Khả Khả cũng chậm rãi đi theo sau.

Dưới lầu Tôn Đại Hồng bị Dương Tịnh quát một tiếng thì trong lòng có hơi sợ hãi.

Hàn Thục Cầm lập tức đưa tay ôm lấy thùng bánh trung thu từ tay Tôn Đại Hồng, trừng mắt nhìn Dương Tịnh: "Sao, còn dám quát ra lệnh cho tao đặt xuống nữa không?"

Dương Tịnh nhìn thẳng vào Hàn Thục Cầm, không nói lời nào.

Hàn Thục Cầm một lần nữa đem thùng bánh trung thu giao cho Tôn Đại Hồng, sau đó nói: "Cô với hai đứa nhãi ranh kia ăn của tao, uống của tao, còn lấy tiền của tao, bây giờ tao chỉ mới đụng vào thùng bánh mà mày đã không vui? Tao cứ ôm đấy, tao cứ đụng vào đấy, lát nữa tao còn muốn lấy hết mang về đấy, thế nào?"

"Được, bà cứ cầm đi đi." Dương Tịnh nói xong câu này, xông thẳng ra phía cổng.

"Mẹ, nó muốn đi cáo trạng!" Tôn Đại Hồng đã từng trải qua nên khi nhìn thấy Dương Tịnh chạy ra ngoài thì lập tức nghĩ đến việc Dương Tịnh đi tố cáo bọn họ, mồm miệng Dương Tịnh rất ghê gớm, người chết qua miệng nó cũng thành sống cho xem, nhất định không được để nó chạy ra ngoài.

Trên thực tế, Dương Tịnh chính là muốn đi tố cáo, cô không muốn nhiều lời với hai người không nói lí lẽ như bọn họ.

Hàn Thục Cầm nghe Tôn Đại Hồng nói thế thì mới chạy nhanh đến giữ chặt tay Dương Tịnh: "Mày phải trở về cùng tao."

Tào Quân Lượng thấy Dương Tịnh bị giữ chặt thì nhấc chân lên phía trước định tiến đến ngăn cản, nhưng bị Tôn Tiểu Hồng kéo lại: "Anh đừng đi lên, đây là chuyện riêng của nhà chị em."

"Chuyện trong nhà ồn ào nhốn nháo không phải rất bình thường sao? Hơn nữa anh xem, Lý Vân bình thường có quan hệ rất tốt với Dương Tịnh, chị ấy cũng đâu có tiến lên hỗ trợ." Tần Khả Khả nói: "Anh còn là đàn ông, tham gia vào thì ra thể thống gì nữa!"

Tào Quân Lượng ngay sau đó rút chân về.

Mà lúc này, Dương Tịnh bị Hàn Thục Cầm giữ chặt, bắt đầu chất vấn: "Mày muốn đi đâu?"

"Đi tố cáo!" Dương Tịnh trực tiếp nói.

"Tố cáo? Có cái gì mà mày tố cáo?"

Dương Tịnh giật mạnh tay ra khỏi Hàn Thục Cầm, hướng ra phía ngoài đi: "Tôi có tư cách tố cáo các người hay không thì cứ đi hỏi cảnh sát là biết."

Dương Tịnh vẫn tiếp tục đi.

Hàn Thục Cầm lại một phen nắm chặt cổ tay Dương Tịnh, bà ta là nông dân, sức lực có thừa, nhưng Dương Tịnh bây giờ đã không còn là Dương Tịnh lúc mới xuyên đến đây nữa, thường xuyên ôm Đinh Đinh Đang Đang, xách đồ mang vác, mọi chuyện trong nhà đều mình cô xử lý, nên sức lực cũng tăng không ít, cho nên thoát khỏi tay Hàn Thục Cầm là hoàn toàn có khả năng.

"Mày về nhà cho tao! Dương Tịnh tao nói cho mày biết, hôm nay tao chẳng những không cho mày đi tố cáo mà còn lôi mày về thôn Sơn Loan, tao sẽ cho mày vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi." Hàn Thục Cầm nghiến răng nghiến lợi nói.

Mắt thấy Dương Tịnh sắp thoát khỏi tay Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng lập tức đặt thùng bánh trung thu xuống, xông đến chế ngự Dương Tịnh, kéo mạnh cô vào trong sân.

Lúc nãy Lý Vân cũng sững sờ không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn bây giờ thì rõ ràng rồi, cô ấy lập tức quay người đóng cửa siêu thị rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người giúp.

Cùng lúc đó, vài vị khách trọ đứng trên lầu thấy Dương Tịnh bị mẹ và chị dâu kéo vào sân, nhìn không nổi nữa, muốn xuống giúp Dương Tịnh thoát ra, ai ngờ Tần khả Khả đứng trên lầu vươn tay ngăn cản, bình tĩnh nói: "Đây là chuyện nhà bọn họ, chúng ta khuyên vài câu là được rồi, không nên nhúng tay vào."

Khách trọ nghe Tần Khả Khả nói vậy, quả thật cũng có lý, nếu có thân quen thì còn ra khuyên ngăn được, nhưng bọn họ là người ngoài, có chút khó xử, huống chi còn là ba người phụ nữ, chắc cũng không có việc gì.

Tào Quân Lượng vài lần muốn tiến lên nhưng đều bị Tôn Tiểu Hồng ngăn lại, nói: "Anh chẳng lẽ muốn xông lên đánh cô với chị gái em sao? Họ chỉ là muốn ngăn không cho Dương Tịnh đi báo cảnh sát, muốn cùng Dương Tịnh từ từ nói chuyện thôi."

Tào Quân Lượng nghĩ cũng đúng, họ đều là người một nhà nên chắc sẽ không làm chuyện gì quá trớn, huống hồ hắn còn đang bị Tôn Tiểu Hồng gắt gao nắm chặt.

"Buông tay! Buông tay!" Dương Tịnh kêu.

Giờ khắc này Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng chỉ mong nhanh chóng đem Dương Tịnh kéo vào mà thôi, không ngờ thuận thế từ trong túi áo của Dương Tịnh móc ra mấy chục đồng.

"Quả nhiên là có nhiều tiền như vậy." Hàn Thục Cầm sờ hết túi này rồi chuyển sang túi khác, lục soát hết người Dương Tịnh.

Lần này Dương Tịnh thật sự bị ép đến phát điên, lửa giận tích tụ cứ thế tuôn trào, mẹ nó, con mẹ nó, bọn khốn này.

Đúng lúc này, Tần Khả Khả vừa buông cánh tay chỗ lan can ra thì đột nhiên một bóng dáng nhỏ xíu màu xám nhanh như chớp lao ra, miệng kêu lớn: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con tới bảo vệ mẹ." Sau đó nhanh nhẹn nhào vào Hàn Thục Cầm, ôm lấy chân bà ta, ra sức cắn một ngụm thật mạnh, Hàn Thục Cầm bị cắn, đau đớn mà rít lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Sự Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook